Chương 89

Sau khi Phác Thái Anh đã qua cơn nguy kịch, các thầy thuốc cẩn thận khiêng nàng về phòng Lệ Sa. Nàng được đặt lên giường, đắp chăn ấm, và được đắp thuốc cẩn thận. Căn phòng giờ đây tràn ngập mùi thuốc bắc, nhưng Lệ Sa không màng. Cô ngồi cạnh giường, nắm chặt tay Thái Anh, ánh mắt không rời khỏi gương mặt xanh xao của nàng.

Đêm đó, không một ai trong nhà Lạp có thể ngủ được. Cả căn biệt thự chìm trong một bầu không khí nặng nề, căng như dây đàn.

Lệ Sa ngồi đó, ánh mắt hằn lên tia máu và sự tức giận như muốn bốc hỏa, quay sang nhìn thẳng vào Bà Lạp. Bà ta đứng cách đó không xa, vẻ mặt vẫn còn trắng bệch vì sợ hãi, nhưng cũng đầy vẻ lúng túng, ấp a ấp úng định nói gì đó. Nhưng Lệ Sa không cần bà ta giải thích. Từ lời kể của Dì Năm và cảnh tượng cô chứng kiến, cô đã biết rõ hết mọi chuyện. Ánh mắt cô tràn ngập sự hận thù, nhìn thẳng vào người mẹ đã gây ra tai họa này.

Cậu Hai thở dài thườn thượt, anh tiến đến ngồi cạnh Lệ Sa, đặt tay lên vai cô như một lời an ủi. Anh cũng đã quá mệt mỏi với những rắc rối mà Bà Lạp gây ra.

Cùng lúc đó, Kim Trí Tú vừa đi chơi về. Chị vừa bước vào nhà đã cảm nhận được không khí bất thường. Nhận thấy vẻ mặt hoảng loạn của gia nhân, chị hỏi han và nhanh chóng biết được chuyện Phác Thái Anh bị hành hạ dã man. Dù không thân thiết với Thái Anh, nhưng nghe chuyện, Trí Tú cũng không khỏi rùng mình và lộ vẻ lo lắng. Chị thở dài, lắc đầu ngao ngán nhìn Bà Lạp.

Khi Ông Lạp vừa trở về từ đám cưới của họ hàng làng bên, thấy cả nhà có chuyện lớn, ông liền hỏi rõ ngọn ngành. Ông Lạp, vốn nổi tiếng là người hiền hòa, hòa nhã, nhưng khi nghe Lệ Sa kể lại toàn bộ sự việc, từ lời phán của thầy bói cho đến việc Thái Anh bị hành hạ dã man, khuôn mặt ông cũng không giấu nổi vẻ tức giận.

Lệ Sa, với ánh mắt hận thù vẫn dán chặt vào Bà Lạp, không kiêng nể mà kể lại hết mọi chuyện, kể cả việc bà ta đã tin lời thầy bói, mang bùa ngải về nhà và ra tay tàn độc với Phác Thái Anh. Cô không gọi Bà Lạp là "má" nữa mà chỉ gọi thẳng là "bà ta", "" với thái độ khinh miệt. Bà Lạp chỉ biết cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt phẫn nộ của con gái.

Ông Lạp dằn giọng, khuôn mặt ông trầm xuống. "Bà làm cái trò gì vậy hả? Tin vào mấy lời thầy bói mê tín dị đoan mà ra tay tàn độc với con dâu mình? Bà có còn là con người nữa không? Làm sao mà bà có thể làm ra cái chuyện thất đức như vậy?" Ông Lạp chất vấn, giọng ông tuy không lớn tiếng quát mắng nhưng lại đầy sự thất vọng và phẫn nộ.

"Ông... ông không hiểu đâu," Bà Lạp ấp úng, cố gắng biện minh. "Tui chỉ muốn tốt cho gia đình mình, muốn Lệ Sa có con trai nối dõi... Ông thầy bói nói nếu sinh con gái thì sẽ gặp tai ương..."

"Tai ương cái gì! Tai ương lớn nhất là cái đầu óc u mê của bà đó! Bà nhìn Thái Anh đi! Con bé đang thập tử nhất sinh đó! Bà có biết bà đã suýt giết chết một mạng người không hả?" Ông Lạp đáp trả, giọng ông vang lên đầy quyền uy, không chút nhân nhượng. "Chuyện con cái là do trời định, đâu phải cứ muốn là được! Bà có nghĩ đến hậu quả khi Lệ Sa biết chuyện này không? Bà có nghĩ đến việc phá hoại hạnh phúc của con mình không?"

Cuộc tranh cãi giữa Ông Lạp và Bà Lạp nổ ra gay gắt, tiếng qua tiếng lại không ngừng nghỉ, hòa lẫn với không khí nặng nề của căn nhà. Lệ Sa chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào gương mặt yếu ớt của Thái Anh, như thể muốn dùng ánh mắt để truyền đi hơi ấm và sức sống cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro