Chương 9

Lạp Lệ Sa bước ra ngoài vườn, ánh nắng chiều dịu nhẹ phủ lên những luống lài xanh mướt. Cô khẽ khàng tiến lại gần nơi Phác Thái Anh đang chăm chú tỉa tót từng cành hoa. Bóng cô phủ xuống, khiến Phác Thái Anh giật mình quay lại.

Lạp Lệ Sa đứng sau lưng nàng, khẽ mỉm cười tủm tỉm. Một nụ cười lạ lẫm, không còn vẻ kiêu kỳ hay lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự tinh nghịch, thậm chí có chút say mê.

Phác Thái Anh nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng chợt dấy lên một dấu hỏi to đùng. Cô Ba lạnh lùng của nhà hội đồng họ Lạp đâu rồi? Nụ cười này khiến nàng vừa ngỡ ngàng, vừa thấy hơi sợ hãi. Mặc dù có chút rờn rợn, nàng vẫn cố gắng tập trung vào công việc, tiếp tục chăm sóc vườn lài.

Khi nàng vừa tỉa xong một cành, Lạp Lệ Sa bỗng cất tiếng, giọng vẫn thản nhiên như không: "Mày đi lấy miếng nước cho tao đi."

Phác Thái Anh giật mình, vội vàng đáp: "Dạ con lấy liền." Nàng nhanh chóng chạy vào bếp, mang ra một ly nước mát.

Lạp Lệ Sa đón lấy ly nước, thảnh thơi ngồi xuống chiếc ghế đá đặt dưới gốc cây cổ thụ. Cô đưa ly nước lên môi nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt không rời những luống hoa lài đang khoe sắc.

Phác Thái Anh đứng cạnh đó, thấy cô Ba cứ im lặng ngắm hoa, liền rụt rè hỏi: "Cô Ba cần gì nữa không? Nếu không thì con đi làm việc khác."

Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào những bông lài trắng muốt. "Mày không cần làm gì hết. Mày đứng yên đây cho tao."

Phác Thái Anh hơi ngợ ngợ trước yêu cầu lạ lùng này, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nàng đứng cạnh Lạp Lệ Sa, cùng nhìn những luống hoa lài đang tỏa hương thơm ngát dưới ánh nắng chiều tà. Trong khoảnh khắc đó, một sự bình yên lạ lùng bao trùm lấy hai con người với hai thân phận đối lập.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro