Chương 90
Lời qua tiếng lại giữa Ông Lạp và Bà Lạp vẫn tiếp diễn, nhưng trong mắt Lệ Sa, tất cả đều mờ nhạt. Cô vẫn ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào Phác Thái Anh, rồi lạnh lùng quay sang nhìn Bà Lạp, giọng cô vang lên kiên quyết, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Từ nay," Lệ Sa nói, từng tiếng như cắt vào không khí, "bà không còn là má của tôi nữa."
Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Bà Lạp. Bà ta sững sờ, rồi nước mắt bắt đầu tuôn lã chã. Bà ta khóc lóc nức nở, cố gắng biện minh: "Lệ Sa... con nói gì vậy? Má... má chỉ muốn tốt cho con... má..."
Nhưng Lệ Sa không hề quay lại, cô lắc đầu quay phắt đi, hoàn toàn không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ bà ta nữa. Sự lạnh lùng và dứt khoát của cô khiến Bà Lạp càng thêm tuyệt vọng, tiếng khóc của bà ta càng lớn hơn.
Cậu Hai Lạp, nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng không khỏi đau lòng. Anh tiến đến gần Bà Lạp, nhẹ nhàng nói, giọng đầy chua xót: "Má à... con biết má thương con... nhưng má thương theo cách này... thật sự rất tàn nhẫn." Anh thở dài, ánh mắt nhìn Thái Anh đang nằm bất động trên giường, rồi lại nhìn sang người mẹ đang khóc lóc. Anh hiểu nỗi lòng của Bà Lạp, nhưng cách bà làm thì không thể chấp nhận được.
Kim Trí Tú đứng lặng một bên, chị cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
Ông Lạp bất lực nhìn Bà Lạp đang gục xuống khóc nức nở, rồi lại nhìn sang Lệ Sa, người con này kiên cường nhưng cũng đầy phẫn nộ. Ông hiểu rằng, Lệ Sa đang muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với Bà Lạp, không chỉ vì những gì bà ta đã làm với Thái Anh, mà còn vì những tổn thương sâu sắc mà Bà Lạp đã gây ra trong suốt cuộc đời cô. Rạn nứt này, e rằng khó có thể hàn gắn được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro