Chương 1

Thành phố Hồ Chí Minh vào một sáng tháng Năm bừng tỉnh trong tiếng còi xe và ánh nắng rực vàng đổ xuống mặt đường nhựa còn vương hơi sương. Không khí đã bắt đầu oi ả từ lúc bảy giờ sáng, nhưng dòng người vẫn hối hả như thể cái nóng chỉ là thứ gia vị thêm vào cho nhịp sống luôn cuộn trào của thành phố này. Quán cà phê ven đường mở cửa sớm, mùi cà phê rang xay quyện lẫn tiếng nhạc nhẹ len lỏi qua tán cây me già rì rào trong gió.

Lệ Sa đứng đó, giữa phố thị đông đúc, cảm nhận rõ ràng sự cô đơn lạ lùng trong lòng dù bao nhiêu con người vẫn đi ngang qua. Cô vừa tốt nghiệp cách đây vài tháng, tưởng chừng mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng thực tế lại khác xa những gì cô hình dung. Tấm bằng đại học xuất sắc trong tay không thể xóa đi nỗi lo lắng về công việc, về tương lai mịt mù đang vây quanh.

Mỗi sáng thức dậy, cô đều tự nhủ rằng hôm nay sẽ là ngày khác biệt, sẽ có cuộc gọi mời phỏng vấn, sẽ có một cơ hội. Nhưng hầu hết những cuộc gọi chỉ là những tiếng tít tít lạnh lùng từ những công ty chưa bao giờ hồi đáp, những email từ chối không tên và đôi khi là những lời khuyên từ bạn bè, người thân mà cô chẳng biết phải làm gì với chúng.

Lệ Sa đi bộ qua những con phố quen thuộc, nơi cô đã từng đi qua những năm tháng đại học với bao ước mơ hừng hực. Giờ đây, những con phố ấy như một bức tranh đen trắng, không có màu sắc, không có hy vọng. Cô dừng lại ở một quán ăn sáng vỉa hè, đặt chiếc túi xuống, mượn vài phút ngồi nghỉ ngơi.

" Một phần bánh mì chảo, cảm ơn chị "

Lệ Sa khẽ nói, giọng khô khốc, như thể mỗi từ ngữ đều trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Lệ Sa nhìn những người xung quanh, họ bước đi vội vã, ánh mắt rạng ngời với những mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống. Còn cô, dù đã cố gắng bao nhiêu, vẫn chưa thể tìm ra con đường riêng cho mình. Một ý tưởng táo bạo thoáng qua đầu cô: Liệu có nên về quê khởi nghiệp không? Nhưng ngay lập tức, ý nghĩ ấy bị dập tắt. Cô lại tưởng tượng ra cảnh mẹ cô sẽ hỏi dồn dập như thế này: "Khi nào thì mày lấy chồng?" - "Có bạn trai chưa?" - "Sao không về quê tìm một ai tử tế rồi lấy cho mẹ còn có cháu?" Những câu hỏi này cứ như những viên đá tảng đè nặng lên đầu cô. Ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu! Mỗi lần về quê, cô lại trở thành "mồi" cho những cuộc thảo luận không có hồi kết của bà con." Lấy con bác không " - " Lương lậu thế nào con ? " - " Có người yêu chưa con bé kia bằng tuổi mày mà có một con rồi đấy ".

Lệ Sa chỉ biết cười trừ, cầm chiếc cốc nước lên uống để ngừng những câu hỏi dồn dập kia. Mỗi lần về quê là một "trận chiến" với những câu hỏi không bao giờ có hồi kết, như thể cô là đề tài chính trong cuộc hội thảo gia đình.Ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu! Những câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu cô, như thể cuộc đời cô chẳng thể thoát khỏi cái vòng tròn cũ kỹ đó.

Lệ Sa đang ngồi mơ màng, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào dòng người vội vã qua lại trên phố, thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình, thấy tên Kim Trí Tú hiện lên. Lệ Sa hơi bất ngờ, vì lâu rồi cả hai mới nói chuyện với nhau sau khi tốt nghiệp. Cô nhận cuộc gọi, như thể một phần trong cô hy vọng đây sẽ là một tin tức tốt lành.

" Ê, Sa, nhớ tao không ? " Trí Tú vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia.

" Không quên rồi. "Lệ Sa mỉm cười, dù có chút mệt mỏi, cô vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ.

" Mẹ mày, chị đây đang có việc làm muốn cho mày đây mà thấy mày có vẻ không muốn lắm thì thôi vậy "

Lệ Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, mặc dù vẫn còn một chút ngờ vực.

"Khoan, tôi nhớ bạn mà quên sao được bạn Trí Tú xinh đẹp cute phô mai que của tôi cơ chứ. "

Trí Tú ở đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi giọng cô bạn cất lên, đầy sự khinh bỉ :

" Eo kinh tởm, không vòng vo tam quốc nữa tao vào việc luôn công ty tao đang tuyển nhân sự marketing. Mày có muốn thử không? "

Lệ Sa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cùng lúc, sự lo lắng lại trỗi dậy.

"Công ty gì vậy? Môi trường thế nào? Chắc không phải kiểu... làm việc xong chỉ có làm hồ sơ báo cáo như mấy chỗ khác đâu nhỉ?"

Trí Tú cười nói:

"Không đâu, công ty này trẻ, làm việc không bị gò bó đâu. Chú trọng sự sáng tạo, rồi tự do trong công việc. Tại tao thích thì chắc mày cũng sẽ thích thôi. Tao sẽ giới thiệu mày với HR. Sao Sa mày thấy ok không?"

Lệ Sa ngồi suy nghĩ một lát, rồi lại quay nhìn những dòng xe cộ đang tấp nập đi qua. Có lẽ đây là cơ hội mà cô đã đợi từ lâu. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:

" Mày gửi cho tao thông tin đi, để tao thử xem sao. "

" Ok ! Tao gửi email ngay. "

Lệ Sa cười khẽ, cảm thấy một chút ánh sáng le lói trong ngày mưa.

" Mà chắc gì tao đã được nhận, thôi cứ cảm ơn mày trước nhé Tú. "

Trí Tú vui vẻ trả lời:

"Ê nha tao tin mày làm được mà chưa gì đã nói lùi rồi, thôi im mồm gửi CV sang đây cho chị mày. "

" Rồi rồi cảm ơn chị Trí Tú xinh đẹp nhất thế gian em gửi đây ạ. "

Lệ Sa cúp máy, lòng nhẹ đi phần nào. Cô nhìn lại con phố một lần nữa, như thể lần đầu tiên cảm nhận được rằng, có thể, một cơ hội mới đang mở ra trước mắt mình. Và trong giây phút ấy, cô tự nhủ rằng mình sẽ không bỏ cuộc. Những khó khăn chỉ là tạm thời, còn tương lai thì vẫn còn rất dài.

Lệ Sa ngồi lại vào ghế, nhìn vào màn hình điện thoại khi cuộc gọi kết thúc. Cô không thể phủ nhận rằng lời Trí Tú nói làm cô có chút cảm giác nhẹ nhõm. Nhưng cùng lúc, một suy nghĩ chợt đến trong đầu, làm cô nhíu mày.

Ngành học của mình là gì nhỉ? Cô học Kinh tế, một ngành mà các bậc phụ huynh lúc nào cũng khuyên con họ học từ trước đến giờ cô luôn nghĩ giống bố mẹ là sẽ có một công việc ổn định, dễ kiếm tiền. Nhưng thực tế lại khác xa. Những buổi phỏng vấn mà cô đã tham gia đều không hề dễ dàng, và những lời từ chối của các công ty khiến cô càng ngày càng nghi ngờ về bản thân mình.

Công việc marketing mà Trí Tú đề xuất là hoàn toàn trái ngược với những gì cô đã học. Marketing đòi hỏi sáng tạo, sự nhạy bén, sự am hiểu về thị trường và xu hướng. Nó không phải là những con số khô khan hay những phân tích tài chính như cô đã học.

Nhưng rồi, một cảm giác bất giác dấy lên trong lòng cô, một suy nghĩ rất thực tế: Ai mà làm đúng ngành học đâu chứ? Cả Trí Tú và cô đều biết rằng, trong cuộc sống này, chẳng có mấy ai thực sự đi làm đúng với những gì họ học ở trường. Hầu hết mọi người đều tìm cách " chạy " theo cơ hội, đôi khi là một ngành nghề hoàn toàn khác với những gì họ đã từng tưởng tượng

Lệ Sa đứng khựng lại trước cổng một tòa nhà văn phòng hiện đại trên đường Nguyễn Huệ, quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh. Cái bảng hiệu " Nova Marketing " sáng bóng đầy vẻ chuyên nghiệp, khiến tim cô đập thình thịch. Vừa hồi hộp muốn xông vào xem cái công ty của Trí Tú ra sao, không biết mình có " lọt mắt xanh " nổi không. Nghe cái tên thì oách xà lách, " Nova Marketing " chứ chẳng chơi, chuyên trị marketing đủ kiểu cho mấy nhãn hàng lớn bé. Tụi nó mạnh vụ nghĩ ra mấy chiêu marketing bá đạo, rồi còn " tối ưu hóa " quảng cáo trên mạng, nghe mà thấy chóng mặt. Mà đặc biệt là cái vụ " phân tích dữ liệu khách hàng " gì đó, nghe bảo ghê gớm lắm.

Công ty của Trí Tú làm nằm ở một trong những khu trung tâm sầm uất nhất của quận 1, vậy mà bên trong lại yên tĩnh và có một không khí làm việc rất khác biệt. Vừa bước chân vào là thấy khác hẳn, kiểu hiện đại, năng động, ai nấy mặt mày hớn hở làm việc. Lệ Sa hít sâu một hơi, tự nhủ " Cố lên Sa ơi cố kiếm miếng gà manh sữa nào! ". Nhưng m à cái giọng nói lo lắng trong đầu cứ réo rắt: " Nhỡ người ta không chọn thì sao? Bao nhiêu chỗ nộp đơn rồi có thấy ai ngó ngàng đâu. Cái ước mơ marketing nó xa vời vợi, hôm nay mà tạch nữa chắc... "

Ngồi đợi ở phòng khách với view nhìn xuống dòng người và xe cộ tấp nập dưới đường Nguyễn Huệ mà Lệ Sa cứ thấp thỏm. Nhìn mấy ứng viên xung quanh mà thấy mình lạc lõng. Ai cũng ăn mặc bảnh bao, mồm năm miệng mười kể chiến lược marketing này nọ, công ty kia. Mình thì đúng kiểu "gà mờ", kinh nghiệm thực tế có được mấy mống, ngoài cái bằng đại học với mấy tháng thực tập " cho có ". Thở dài một tiếng, Lệ Sa tự nhủ: " Thôi kệ, cứ đâm đầu vào xem sao, không thử sao biết được! " .

Đang ngồi thừ người ra thì Trí Tú đẩy cửa bước vào, nhe răng cười toe toét.

" Ê, tới rồi hả? Yên tâm đi, không sao đâu, mặt mày căng như dây đàn thế kia! "

Trí Tú vừa nói vừa chỉ tay về phía cái bàn dài, nơi mấy " cao thủ " đang ngồi.

Lệ Sa cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng trong bụng vẫn như có lửa đốt. Nghe loáng thoáng mấy người bàn tán " SEO " với " PPC " gì đó mà thấy mình đúng là " ếch ngồi đáy giếng ". Liệu mình có đủ sức "chơi " với tụi này không trời?

Cuối cùng thì cũng đến lượt Lệ Sa. Cánh cửa phòng phỏng vấn mở ra, tim cô nhảy dựng lên. Ba cái mặt lạ hoắc ngồi sau bàn, Trí Tú cũng ở đó. Ai nấy nhìn mình chăm chăm, chẳng thấy ai có vẻ thương cảm cho cái sự run rẩy của mình cả.

" Chào bạn, cảm ơn bạn đã cất công đến Nova Marketing. Hôm nay chúng tôi sẽ xem thử bạn có những gì trong lĩnh vực marketing và chiến lược quảng cáo. Bạn có thể nói một chút về kinh nghiệm của mình không? " - một cô trung niên ngồi chính giữa cất giọng.

Lệ Sa cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Dạ... em học Kinh tế, cũng có chút kinh nghiệm thực tập về phân tích thị trường với làm mấy cái báo cáo tài chính. Thật ra thì kinh nghiệm marketing em chưa có nhiều, nhưng mà em mê cái này lắm, hay để ý mấy chiến lược của Coca Cola với Apple này kia. Em cũng tự mày mò làm thử mấy cái dự án nhỏ nhỏ cho vui, để tập tành sáng tạo. Tuy chưa làm thật bao giờ, nhưng em tin là em học nhanh lắm, em sẽ cố gắng đóng góp cho công ty ạ. "

Một anh chàng trẻ măng ngồi đối diện nhếch mép: "Nghe cũng hay đấy. Nhưng công ty anh không chỉ cần người có kinh nghiệm đâu, còn phải có cái đầu nảy số, bắt kịp xu hướng nữa cơ. Em nghĩ sao về mấy cái chiêu marketing mới bây giờ?"

Lệ Sa cắn môi một chút, rồi đáp:

"Em nghĩ marketing không chỉ là bán hàng, mà còn là làm sao để khách hàng thích mình thật lòng ấy. Em thích mấy cái kiểu nghĩ ra trò mới, độc lạ. Mấy cái xu hướng mới trên mạng em cũng hay tìm hiểu, dù chưa có dịp làm thiệt, nhưng em nghĩ em sẽ học được nhanh thôi, rồi cũng giúp công ty mình phát triển được ở cái thị trường năng động như Thành Phố Hồ Chí Minh này."

Liếc mắt sang bên, Lệ Sa thấy một cô nàng ăn mặc sành điệu đang thao thao bất tuyệt về mấy chiến dịch marketing " hoành tráng " mà cô ta làm ở công ty cũ. Lệ Sa lại thấy mình nhỏ bé đi mấy phần. " Mình đúng là tay mơ, chỉ có cái bằng với mấy buổi thực tập vớ vẩn, " cô nghĩ thầm. "Liệu có ai thèm để ý đến mình ở cái thành phố cạnh tranh này không? "

Phỏng vấn cứ thế tiếp tục với mấy câu hỏi " xoáy " về đủ thứ tình huống marketing. Lệ Sa có lúc cảm thấy như lạc vào mê cung. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ cái đầu lạnh, trả lời hết những gì mình nghĩ được, dù biết là mình còn non kinh nghiệm lắm. " Phải cố thôi, không được bỏ cuộc, " Lệ Sa tự nhủ, "dù có phải trầy da tróc vẩy cũng phải cố gắng."

Cuối cùng thì buổi phỏng vấn cũng xong. Lệ Sa bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết kết quả thế nào, nhưng ít ra cô đã dám đối mặt. Trong lòng cô le lói một chút hy vọng mong manh: mình đã cố hết sức rồi, dù có " tạch " thì cũng không hối hận khi đã đến tận đây, đến với cái cơ hội này. Lệ Sa bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp định hình là mình đã qua hay trượt thì Trí Tú đã tiến tới, cười toe toét:

" Chúc mừng nhé, vượt qua ải đầu rồi đấy. Cơ mà đừng vội mừng, vòng hai mới căng thẳng này. Chuẩn bị tinh thần gặp... Bà La Sát đi là vừa."

Lệ Sa khựng lại, trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi. " Bà La Sát ? Là ai? Sao nghe đáng sợ vậy?..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro