Chương 13


Đúng bảy giờ tối, ba người đã có mặt đông đủ tại The Gangs. Quán ăn đúng như lời Trân Ni giới thiệu không gian mở rộng rãi, thoáng đãng, được thiết kế theo phong cách hiện đại với tông màu trầm ấm. Ánh đèn vàng dịu nhẹ vừa tạo cảm giác sôi động, vừa mang lại sự thân mật gần gũi. Những bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp ngẫu hứng, kết hợp hài hòa với quầy bar dài lấp lánh ánh đèn, tạo nên tổng thể phóng khoáng đầy tính nghệ thuật. Tiếng nhạc EDM vang vọng khắp không gian, hòa quyện cùng tiếng trò chuyện râm ran của thực khách, khiến bầu không khí vừa sôi động, vừa dễ chịu.

Lệ Sa lựa chọn cho mình một chiếc blazer thanh lịch khoác ngoài, khéo léo kết hợp với áo gile ôm dáng, để lộ xương quai xanh thanh mảnh cùng phần cổ áo nhẹ nhàng gợi cảm. Cô phối cùng quần ống rộng màu đen và đôi giày cao gót mũi nhọn, vừa tôn lên vóc dáng cao ráo, vừa làm nổi bật phong thái thanh thoát, tự tin. Mái tóc dài được búi thấp gọn gàng, vài lọn tóc mái buông nhẹ theo gương mặt, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng mà vẫn toát lên nét quyến rũ đầy cuốn hút.

Trí Tú vẫn trung thành với phong cách trẻ trung, năng động quen thuộc. Cô khoác ngoài một chiếc áo da cá tính, bên trong là áo phông cộc tay đơn giản nhưng đầy sức sống. Set đồ được hoàn thiện với quần jeans ống rộng và đôi sneaker năng động, tạo nên vẻ ngoài hiện đại và phóng khoáng.

Trân Ni với vai trò 'chủ xị' của buổi tiệc xuất hiện đầy ấn tượng, không hề kém cạnh ai. Chị chọn cho mình một chiếc váy cúp ngực màu đen ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ cùng bờ vai trần gợi cảm và vòng một đầy đặn. Chiếc váy có độ dài vừa phải, khéo léo khoe đôi chân dài miên man, hút ánh nhìn ngay từ bước đi đầu tiên. Mái tóc được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao thanh thoát, kết hợp cùng đôi bông tai dài ánh kim lấp lánh, càng làm bật lên thần thái sang trọng, cuốn hút. Trân Ni thực sự tỏa sáng như một 'nữ hoàng ' giữa đêm tiệc – bản lĩnh, quyến rũ và đầy khí chất.

Mọi người ngồi quây quần bên một chiếc bàn lớn, gọi đồ uống và bắt đầu trò chuyện rôm rả. Tiếng cười nói, tiếng cụng ly vang lên không ngớt. Ai nấy đều vui vẻ, thoải mái sau những ngày làm việc căng thẳng. Lệ Sa vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa, trong lòng không ngừng mong đợi sự xuất hiện của Thái Anh. Cô tự hỏi,Chị có đến không? Liệu chị sẽ mặc gì?

Đúng lúc đó, một bóng dáng cao ráo, thanh lịch bước vào quán. Cả không gian dường như lắng lại một chút, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Lệ Sa cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Thái Anh xuất hiện. Và trang phục của chị, đúng như Lệ Sa dự đoán, là tuyệt nhất. Chị mặc một chiếc váy lụa hở lưng mới nhất của nhà mốt Saint Laurent, màu xanh ngọc bích lấp lánh dưới ánh đèn. Chất liệu lụa mềm mại ôm sát cơ thể chị, tôn lên những đường cong quyến rũ một cách tinh tế. Phần lưng được khoét sâu táo bạo nhưng vẫn giữ được vẻ sang trọng, để lộ tấm lưng trần mịn màng và bờ vai thon thả. Mái tóc đen dài được búi cao sang trọng, để lộ chiếc 'cổ cao kiêu sa' và đôi 'xương quai xanh' gợi cảm. Chị chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng thần thái lại vô cùng cuốn hút, toát lên vẻ quyền lực và bí ẩn.

Thái Anh bước đi một cách tự tin, mỗi bước chân đều toát lên vẻ thanh lịch và đẳng cấp. Chị nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt quét qua một lượt những người đang nhìn mình, rồi dừng lại ở bàn của nhóm. Lệ Sa cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng khi ánh mắt Thái Anh chạm vào cô. Chị đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức khiến Lệ Sa cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ.

Thái Anh bước đến bàn, nụ cười nhẹ nhàng vẫn vương trên môi. Chị chào hỏi Trân Ni, Trí Tú và Lệ Sa, giọng nói trầm ấm và đầy sức hút. Lệ Sa cảm thấy như mình đang bị 'đóng băng' tại chỗ, không thể rời mắt khỏi chị. Mỗi cử chỉ của Thái Anh, từ cách chị vuốt nhẹ mái tóc đến cách chị cầm ly nước, đều toát lên một vẻ đẹp hoàn hảo, cứ như một bức tượng điêu khắc vậy.

Trí Tú huých nhẹ Lệ Sa, thì thầm: "Ê Sa, mày có thấy không? Sếp đẹp 'hết nước chấm' luôn! Tao thấy mày sắp 'tan chảy' rồi đó!"

Lệ Sa không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thái Anh. Cô cảm thấy một sự ghen tị nho nhỏ len lỏi trong lòng khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Trí Tú và Trân Ni đổ dồn về phía chị. Cô muốn giữ Thái Anh cho riêng mình, muốn chị chỉ đẹp như vậy khi ở bên cô thôi.

Thái Anh ngồi xuống ghế trống đối diện Lệ Sa, như thể đó là một sự sắp đặt của số phận vậy. Chị khẽ cười với Lệ Sa, ánh mắt dịu dàng và ấm áp, khiến trái tim cô như muốn 'nhảy múa'.

"Em đến sớm vậy à, Lệ Sa?" Thái Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

Lệ Sa giật mình, vội vàng đáp: "Dạ... dạ vâng. Em... em đến cùng Trí Tú ạ." Cô cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, cứ như một đứa trẻ bị bắt quả tang vậy.

Thái Anh khẽ gật đầu, rồi quay sang chào hỏi Trí Tú và Trân Ni. Trân Ni, với vai trò chủ nhà, nhanh chóng gọi thêm đồ uống và món khai vị. Không khí buổi tiệc nhỏ trở nên sôi động.

Trong suốt bữa ăn, Lệ Sa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô vẫn không ngừng tìm kiếm Thái Anh. Chị tham gia vào các cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, đôi khi còn pha trò khiến cả nhóm cười phá lên. Lệ Sa thấy chị thật khác so với hình ảnh một Giám đốc nghiêm nghị ở công ty. Chị trông thật thoải mái, thật vui vẻ, và điều đó khiến Lệ Sa cảm thấy hạnh phúc lây.

Tuy nhiên, Lệ Sa cũng nhận ra rằng, Thái Anh không hề nhắc đến chuyện chồng con hay cuộc sống riêng tư của mình. Chị chỉ nói về công việc, về những dự định trong tương lai, và về những câu chuyện phiếm vui vẻ. Điều đó khiến Lệ Sa cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô cũng hiểu rằng, đây không phải là lúc để hỏi những chuyện riêng tư đó.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Trân Ni đứng dậy, cầm ly rượu vang lên. "Mọi người ơi, xin phép cho Trân Ni được nói vài lời!"

Cả bốn người im lặng, hướng mắt về phía Trân Ni.

"Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây để ăn mừng thành công của dự án. Đây là một thành tích lớn, và chúng ta, bốn người chúng ta, đã cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn để đạt được kết quả này. Tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Giám đốc Thái Anh đã tin tưởng và giao phó trọng trách này cho chúng ta. Và không thể không nhắc đến hai 'chiến binh' của chúng ta, Lệ Sa và Trí Tú, những người đã làm việc không ngừng nghỉ, đóng góp rất lớn vào thành công chung."

Trân Ni nhìn Lệ Sa và Trí Tú, mỉm cười rạng rỡ. "Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng cho thành công của chúng ta, và chúc cho những dự án sắp tới sẽ tiếp tục gặt hái được nhiều thành công hơn nữa!"

Cả bốn người cùng hô vang "Dzô!" và cụng ly. Lệ Sa cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Cô nhìn sang Thái Anh, chị cũng đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy sự hài lòng.

Sau khi mọi người đã cụng ly xong, Trân Ni quay sang Thái Anh. "Giám đốc Thái Anh, chị có muốn nói gì không ạ?"

Thái Anh khẽ lắc đầu. "Trân Ni đã nói hết rồi. Chị chỉ muốn nói rằng, chị rất tự hào về đội ngũ của chúng ta. Các em đã làm rất tốt. Và chị tin rằng, với tinh thần làm việc này, chúng ta sẽ còn đạt được nhiều thành công hơn nữa trong tương lai."

Chị nhìn một lượt quanh bàn, rồi ánh mắt dừng lại ở Lệ Sa. "Đặc biệt là Lệ Sa và Trí Tú. Hai em đã chứng minh được năng lực của mình. Chị rất ấn tượng."

Lời khen của Thái Anh khiến Lệ Sa cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Cô cúi đầu, cố gắng che đi nụ cười hạnh phúc.

Sau khi cả bốn người đã cụng ly xong, Trí Tú, với vẻ mặt hớn hở, đập bàn cái rầm: "Ê mọi người ơi! Ăn uống no say rồi, giờ làm một tăng karaoke 'banh nóc' nữa cho trọn gói thành công đi! Ai đi giơ tay!"

Trân Ni và Thái Anh cũng hưởng ứng nhiệt tình: "Đi chứ! Đi liền!"

Lệ Sa định từ chối vì thấy hơi mệt, nhưng khi thấy Thái Anh cũng khẽ gật đầu và mỉm cười đồng ý, cô liền đổi ý. Một cơ hội được ở gần chị thêm chút nữa, sao có thể bỏ lỡ chứ?

"Đi luôn!" Lệ Sa nhanh chóng nhập hội.

Thái Anh nhìn Lệ Sa, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại nở nụ cười ấm áp. "Vậy thì đi thôi!"

Cả nhóm bốn người di chuyển đến một quán karaoke gần đó. Ánh đèn màu nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình và những giọng ca 'oanh vàng' vang lên khắp phòng. Trí Tú như cá gặp nước, giành ngay micro và thể hiện một ca khúc nhạc rock đầy máu lửa. Ba người còn lại cười phá lên, không khí vô cùng sôi động.

Lệ Sa ngồi ở một góc, thỉnh thoảng vỗ tay cổ vũ. Cô vẫn không ngừng dõi theo Thái Anh. Chị không hát nhiều, nhưng vẫn hòa mình vào không khí chung, thỉnh thoảng nhún nhảy theo điệu nhạc và cười rất tươi. Lệ Sa thấy chị thật sự thoải mái và đáng yêu trong khoảnh khắc này.

Đến lượt Thái Anh được mời hát, chị chỉ cười nhẹ và nói: "Thôi, chị hát không hay đâu. Để dành micro cho các em thể hiện tài năng!" Nhưng rồi, trước sự nài nỉ của Trân Ni và Trí Tú, chị cũng cầm micro lên.

"Thôi được rồi, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy... Chị sẽ hát một bài nhẹ nhàng thôi nhé." Thái Anh mỉm cười, ánh mắt lướt qua Lệ Sa rồi dừng lại ở màn hình chọn bài. Chị chọn bài Mơ.

Giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng của bài hát vang lên. Giọng hát của Thái Anh không quá xuất sắc về kỹ thuật, nhưng lại rất truyền cảm, ấm áp và đầy cảm xúc. Từng lời ca như rót vào tai Lệ Sa, khiến trái tim cô xao xuyến lạ thường. Đặc biệt, khi Thái Anh cất lên những câu hát:

"Khi mà anh rời xa vòng tay của riêng em

Chạy theo cơn mơ

Chạy theo hạnh phúc ở nơi nào

Chỉ mỗi em nơi này

Nâng niu những thơ ngây..."

Lệ Sa cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người. Cô thấy Thái Anh nhắm mắt lại, dường như đang chìm đắm vào chính những lời ca đó. Ánh mắt Lệ Sa không rời khỏi Thái Anh, cô đắm chìm vào giọng hát và cảm xúc mà chị truyền tải. Cô thấy một nỗi buồn man mác ẩn chứa trong từng nốt nhạc, một nỗi niềm mà Thái Anh đang giấu kín. Lệ Sa tự hỏi, 'em' trong bài hát đó là ai? Và 'anh' nơi này, nâng niu những thơ ngây, có phải là chị không? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến cô càng thêm tò mò về thế giới nội tâm của Thái Anh.

Khi Thái Anh vừa dứt lời, cả phòng karaoke vang lên những tiếng vỗ tay và lời khen ngợi không ngớt.

"Trời ơi sếp! Hát hay quá vậy!" Trí Tú reo lên, mắt sáng rỡ. "Giọng sếp ấm áp, truyền cảm ghê!"

Trân Ni cũng gật gù: "Đúng đó chị Thái Anh! Em cứ tưởng chị chỉ giỏi làm việc thôi chứ! Ai dè hát cũng hay như ca sĩ chuyên nghiệp vậy!"

Thái Anh chỉ cười mỉm, có chút ngại ngùng: "Mọi người quá khen rồi. Chị hát cho vui thôi mà."

Lệ Sa cũng cảm thấy muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cô như nghẹn lại. Cô chỉ có thể nhìn Thái Anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và một chút bối rối. Cô biết, giọng hát của chị đã chạm đến một nơi sâu thẳm trong trái tim cô.

Khi Trí Tú đang say sưa với một bài hát ballad sướt mướt, Trân Ni liền giật lấy micro. "Thôi...thôi Hát thế này chắc cả phòng ngủ gật hết! Để chị đây 'cứu vớt' không khí!"

Trí Tú nhăn mặt, giọng nói đã bắt đầu lè nhè vì hơi say: "Ơ! Đang... đang đoạn cao trào mà! Chị... chị phá đám quá!"

Trân Ni không thèm để ý, bật ngay một bài nhạc dance sôi động. Cô nàng vừa hát vừa nhảy nhót tưng bừng, dù giọng hát có hơi chênh phô nhưng lại cực kỳ nhiệt tình và hài hước. Trí Tú ôm bụng cười ngặt nghẽn, giọng nói vẫn còn ngọng nghịu: "Trời ơi Trân Ni! Chị... chị hát như 'nuốt đĩa' vậy! Nhưng mà nhìn chị... chị nhảy thì đúng là 'vô đối'!"

Trân Ni liếc xéo: "Kệ tôi! Quan trọng là tinh thần! Em thì cứ hát như sắp khóc đến nơi ấy!"

Cả Lệ Sa và Thái Anh đều bật cười trước màn 'đấu khẩu' đầy duyên dáng của hai người.Ông bà ta nói cấm có sai không nên nói chuyện với người say mà trong trường hợp này có hai người say nói chuyện với nhau làm không khí trong phòng karaoke càng thêm phần vui vẻ và thoải mái.

Khi buổi karaoke dần kết thúc, đã khá khuya. Hai 'ma men' kia rủ nhau đi thêm một tăng nữa, nhưng Lệ Sa từ chối vì đã thấm mệt. Thái Anh cũng nói mình cần về sớm.

Lệ Sa bước ra khỏi quán, hít thở không khí trong lành của đêm Sài Gòn. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau một buổi tối vui vẻ.

"Lệ Sa!"

Lệ Sa giật mình quay lại. Thái Anh đang đứng cách cô không xa, ánh mắt chị nhìn cô đầy vẻ trìu mến.

"Chị Thái Anh!" Lệ Sa hơi ngạc nhiên. Cô không nghĩ Thái Anh lại ở đây.

"Em về một mình à?" Thái Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

"Dạ vâng. hai người kia đi 'tăng cuối' rồi ạ."

"Để chị đưa em về." Thái Anh nói, giọng điệu dứt khoát, không cho Lệ Sa cơ hội từ chối. "Khuya rồi, con gái về một mình không an toàn."

Lệ Sa cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô không ngờ Thái Anh lại đề nghị đưa cô về. Đây là một cơ hội hiếm có để cô được ở gần chị hơn.

"Dạ... dạ vâng ạ. Em cảm ơn chị." Lệ Sa lắp bắp nói, cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng.

Thái Anh mỉm cười, rồi đi về phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang đỗ gần đó. Lệ Sa bước theo chị, lòng đầy hồi hộp.

Chiếc xe lăn bánh êm ru trên đường phố Sài Gòn về đêm. Không gian trong xe tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ radio. Lệ Sa ngồi cạnh Thái Anh, cảm nhận được mùi hương nước hoa thoang thoảng từ chị, một mùi hương vừa sang trọng, vừa quyến rũ. Cô khẽ liếc nhìn sang Thái Anh. Chị đang tập trung lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Em có vẻ mệt mỏi," Thái Anh bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Dạ... cũng hơi mệt ạ. Nhưng mà vui lắm chị. Hôm nay em vui lắm." Lệ Sa đáp, giọng nói thành thật.

Chị khẽ nhấp một ngụm nước, rồi lại nhìn Lệ Sa. "Em có muốn... mình đi hóng gió thêm một chút không? Chị nghĩ một chút không khí trong lành sẽ giúp mình cảm thấy dễ ngủ hơn."

Lệ Sa ngạc nhiên, rồi nhanh chóng gật đầu: "Dạ... dạ vâng ạ! Em cũng muốn đi hóng gió." Cô cảm thấy một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, không đi về hướng nhà Lệ Sa mà rẽ vào một con đường khác, dẫn ra bờ sông Sài Gòn. Khi xe dừng lại, Lệ Sa nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng sông về đêm lấp lánh ánh đèn từ những con thuyền và các tòa nhà cao tầng. Gió sông thổi nhè nhẹ, mang theo hơi nước mát lành, xua đi cái nóng bức của thành phố nhộn nhịp.

Hai người cùng bước xuống xe, đi bộ dọc theo bờ sông. Không gian tĩnh lặng hơn nhiều so với trung tâm thành phố, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ và tiếng gió rì rào. Lệ Sa cảm thấy tâm hồn mình thư thái lạ thường.

"Ở đây yên bình thật, chị ha," Lệ Sa khẽ nói, hít một hơi thật sâu.

Thái Anh gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía dòng sông. "Ừ, chị thích những nơi như thế này. Thoát khỏi sự ồn ào của công việc, của cuộc sống."

Họ cứ thế bước đi, không ai nói lời nào. Sự im lặng này không hề khó chịu, mà ngược lại, nó tạo ra một sự kết nối vô hình giữa hai người. Lệ Sa cảm thấy mình có thể ở bên Thái Anh mãi như thế này, không cần nói gì cả.

Một lúc sau, Thái Anh dừng lại bên một chiếc ghế đá. "Ngồi đây một lát nhé, em."

Thái Anh ngồi xuống cạnh cô, cảm nhận hơi lạnh từ mặt đá truyền qua. Chị khẽ rùng mình. Lệ Sa nhận ra, liền cởi chiếc áo khoác của mình ra, khoác nhẹ lên vai Thái Anh.

"Trời khuya rồi, gió sông lạnh đấy. Chị mặc vào cho ấm." Giọng Lệ Sa trầm ấm, đầy sự quan tâm.

Thái Anh cảm thấy má mình nóng bừng. Chị ngập ngừng: "Ừm... chị cảm ơn. Nhưng mà em sẽ lạnh đó ."

"Chị mặc váy mỏng như vậy còn lo cho em làm gì? Em không sao đâu. Em quen rồi." Lệ Sa mỉm cười dịu dàng.

Thái Anh đành chấp nhận, cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo khoác của Lệ Sa bao bọc lấy mình. Mùi hương của cô càng trở nên rõ ràng hơn, quấn quýt lấy chị.

Cả hai lại chìm vào im lặng. Lệ Sa nhìn ngắm dòng sông, nhưng tâm trí cô lại đang quay cuồng với những suy nghĩ. Cô muốn nói ra điều gì đó, một điều đã giấu kín bấy lâu. Không biết là do chút men rượu còn vương vấn, hay do không khí yên bình, lãng mạn của bờ sông, hay chính sự gần gũi của Thái Anh, mà Lệ Sa cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bộc bạch.

"Chị Thái Anh..." Lệ Sa khẽ gọi, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm.

"Ừ?" Thái Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sự lắng nghe.

Lệ Sa hít một hơi thật sâu, như để gom hết can đảm còn sót lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Thái Anh, đôi mắt chứa đựng một điều gì đó không thể gọi tên – rồi nhanh chóng cụp xuống, hướng ánh nhìn vào đôi bàn tay đang siết chặt trong lòng.

"Em... em có một người mà em rất thích," cô khẽ cất lời, giọng nói run lên như sắp vỡ. "Thích rất nhiều. Nhưng mà... người đó lại không hề biết."

Lệ Sa không rõ là do 'men rượu', do bầu không khí mờ ảo của buổi tối hay vì điều gì khác mà cô lại có can đảm thốt ra những lời ấy trước mặt người duy nhất khiến trái tim cô rối loạn. Cô im lặng, chờ đợi. Tim đập thình thịch, hỗn loạn trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài. Cô không dám ngẩng lên, sợ bắt gặp trong ánh mắt Thái Anh là sự ngỡ ngàng, từ chối... hay tệ hơn là thất vọng. Cả thế giới trong khoảnh khắc ấy dường như chỉ còn lại tiếng tim cô đang đập loạn và sự chờ đợi lặng câm đến nghẹt thở.

Một khoảng lặng kéo dài. Gió đêm khẽ lướt qua, lay nhẹ mái tóc Lệ Sa, mang theo chút lạnh, khiến cô càng thêm run rẩy. Nhưng cảm giác chờ đợi còn lạnh hơn gió rất nhiều. Thái Anh không nói gì ngay. Chị chỉ nhìn cô lâu hơn cô dám tưởng. Lệ Sa không ngẩng lên, nhưng cô cảm nhận được ánh nhìn ấy đang đặt trọn vẹn lên mình, nặng nề mà dịu dàng đến lạ. 

Một tiếng thở nhẹ vang lên, rồi giọng Thái Anh cất lên, chậm rãi, như sợ làm vỡ đi điều gì mong manh giữa hai người."Người đó... may mắn thật," chị nói, không hề hỏi 'là ai' như Lệ Sa từng lo sợ.Lệ Sa khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mở to, ngập ngừng muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt chị. Nhưng Thái Anh vẫn giữ vẻ bình thản, không quá gần, cũng không quá xa.

"Chị..." Lệ Sa lắp bắp, trái tim như quặn lại trong lồng ngực. "Nếu... nếu người đó là chị thì sao?"

Thái Anh khựng lại, một giây. Không có sự hoảng hốt, cũng chẳng có từ chối. Chỉ là một sự lặng im rất đỗi dịu dàng. Rồi chị mỉm cười nụ cười không rực rỡ, nhưng đủ để làm Lệ Sa thấy cả thế giới như dịu lại."Vậy... chị sẽ không để em thích một mình nữa đâu."

Thái Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào má Lệ Sa. Cái chạm dịu dàng đến lạ như sợ nếu mạnh hơn một chút sẽ khiến mọi thứ vỡ tan. Rồi chị nghiêng người, thật chậm, thật gần... Và cuối cùng, 'môi' chị chạm vào 'môi' cô.

Một 'nụ hôn nhẹ 'như hơi thở, như sương khói đầu ngày. Không vội vã, không 'chiếm đoạt ' chỉ là một cái chạm khẽ, ngắn ngủi, nhưng đủ để trái tim Lệ Sa ngừng đập trong một nhịp.

Ngay khi đôi 'môi' ấy vừa rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro