Chương 47

Lon bia thứ năm của Trân Ni đã cạn, chị ấy vẫn tỉnh bơ như không. Thái Anh cũng không kém cạnh, ly bia của chị ấy vơi đi nhanh chóng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lẹm, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Trí Tú thì đã bắt đầu mặt đỏ tía tai, nói năng lắp bắp, thỉnh thoảng lại gục đầu xuống bàn.

"Bánh bao...à... em... em thấy... mình nên... nên dừng lại thôi..."

Trí Tú lí nhí, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

Trân Ni chỉ cười khẩy, vỗ vai Trí Tú:

"Mới có mấy lon mà đã làm mình làm mẩy rồi! Nào, ly này là ly 'tình chị em' nha! Uống xong là tình mình keo sơn gắn bó luôn!"

Chị ấy lại rót đầy ly cho Trí Tú, rồi quay sang Lệ Sa. Lệ Sa lúc này cũng đã thấy hơi lâng lâng. Cô không say đến mức mất kiểm soát, nhưng cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể khiến cô thấy dễ chịu một cách lạ lùng. Cô nhìn Thái Anh. Chị ấy vẫn đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia cười.

"Em thấy sao, Lệ Sa? Có muốn thử ly 'tình chị em' này không?"

Thái Anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm, đầy vẻ trêu chọc.

Lệ Sa khẽ nhếch môi. Cô không nói gì, chỉ cầm ly bia lên, cụng nhẹ vào ly của Thái Anh. Tiếng "cạch" vang lên trong không khí, như một lời chấp thuận ngầm. Cô uống một hơi dài, cảm nhận vị bia mát lạnh trôi xuống cổ họng, mang theo một chút cay nồng.

Trân Ni thấy Lệ Sa cũng nhập cuộc thì reo lên sung sướng:

"Đúng là Lệ Sa của chị! Phải thế chứ! Nào, Thái Anh, chúng ta làm một ly nữa cho... tình yêu đôi lứa!"

Thái Anh bật cười thành tiếng, nụ cười hiếm hoi mà Lệ Sa đã lâu không được thấy. Nụ cười ấy khiến trái tim cô bỗng lỗi nhịp. Chị ấy cụng ly với Trân Ni, rồi lại đưa mắt nhìn Lệ Sa, ánh mắt đầy ẩn ý.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Mặt trời đã lặn hẳn, nhường chỗ cho những ánh đèn lấp lánh dọc bờ sông. Quán nhậu đã đông hơn, tiếng nói cười, tiếng cụng ly, tiếng nhạc xập xình hòa lẫn vào nhau, tạo nên một không khí náo nhiệt.

Trí Tú cuối cùng cũng gục hẳn xuống bàn, ngủ say sưa. Trân Ni nhìn cô bé, khẽ lắc đầu, giọng nói có chút cưng chiều:

"Cái con thỏ này kém quá rồi!"

Chị ấy cúi xuống, hôn chóc một cái lên trán Trí Tú. Thái Anh và Lệ Sa, vốn đã quá quen thuộc với những trò 'say xỉn' của Trân Ni và Trí Tú, chỉ khẽ mỉm cười, rồi lại tiếp tục cụng ly với nhau như không có chuyện gì xảy ra.

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo, và hơi men nồng nặc. Không khí trong quán bar đặc quánh mùi rượu và khói thuốc, nhưng Trân Ni dường như chẳng mảy may để ý. Sau khi một mình 'xử lý' hết tám lon bia, gò má chị ửng hồng, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh quái khó tả. Cô nàng bắt đầu nói nhăng nói cuội, giọng điệu lè nhè, cao vút hẳn lên so với bình thường.

"Chị nói nè Lệ Sa,"

Trân Ni bám chặt lấy cánh tay Lệ Sa, ghé sát vào tai cô, giọng điệu đầy vẻ bí mật nhưng lại đủ lớn để cả bàn nghe thấy,

"Em có biết...chị Thái Anh...yêu em đến...mức nào không hả? Chị...ấy...đã ly...hôn không cần...tài sản vì...em...đấy! Vì em...đấy Lệ Sa ơi!"

Lời nói của Trân Ni như một tiếng sét đánh ngang tai, xuyên thẳng qua màn sương mờ ảo của men say trong đầu Lệ Sa. Cô giật mình, cố gắng tập trung vào những gì Trân Ni vừa nói. Ly hôn? Không cần tài sản? Vì cô? Một luồng điện chạy dọc sống lưng Lệ Sa, khiến cô rùng mình.

Thái Anh, người vẫn còn giữ được chút tỉnh táo dù đã uống không ít, lập tức cau mày. Gương mặt chị ấy thoáng hiện lên vẻ bối rối và có chút giận dữ. Chị vội vàng đứng dậy, nói lớn, giọng dứt khoát nhưng vẫn có chút gấp gáp, như muốn ngăn chặn Trân Ni nói thêm điều gì đó không nên nói:

"Đủ rồi, Trân Ni! Em say quá rồi!"

Lệ Sa ngồi đó, đầu óc quay cuồng sau năm lon bia. Cô nghe được chữ lọt chữ không, mọi thứ cứ chập chờn như một thước phim cũ kỹ. Nhưng những từ khóa "Thái Anh", "yêu em", "ly hôn", "tài sản" vẫn lờ mờ hiện hữu trong tâm trí cô, như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh chưa hoàn chỉnh. Một cảm giác bối rối, mơ hồ len lỏi, xen lẫn chút hoang mang không thể gọi tên. Cô muốn hỏi, muốn biết rõ hơn, nhưng cơ thể nặng trĩu, đầu óc trống rỗng không cho phép cô làm điều đó.

Sau đó, mọi thứ chìm vào một khoảng không đen kịt. Hình ảnh cuối cùng mà Lệ Sa còn nhớ được chính là đôi mắt của Thái Anh, sâu thẳm và đầy lo lắng, dường như đang nhìn thẳng vào cô, như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị kìm nén. Rồi bóng tối bao trùm, kéo cô vào giấc ngủ sâu không mộng mị.

Khi Lệ Sa hé mở đôi mắt, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ màu kem, vẽ nên những vệt nắng vàng ấm áp trên trần nhà lạ lẫm. Cô chớp mắt vài cái, cố gắng định hình không gian xung quanh. Mùi hương của vải vóc sạch sẽ và một chút hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Chiếc giường king size rộng lớn, tấm ga trải giường bằng lụa mềm mại và thơm tho, mọi thứ đều toát lên vẻ sang trọng nhưng lại mang một cảm giác ấm cúng đến lạ. Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Một phòng thay đồ lối liền các tủ quần áo lớn bằng gỗ tối màu, một bàn trang điểm nhỏ gọn, và một bức tranh phong cảnh treo trên tường. Đây không phải căn phòng quen thuộc của cô, càng không phải một phòng khách sạn nào đó mà cô từng ở. Rốt cuộc đây là đâu?

Lệ Sa từ từ ngồi dậy, cảm giác đau đầu vẫn còn âm ỉ, nhưng đã dễ chịu hơn nhiều so với khi cô tỉnh giấc trong quán bar. Cô bước xuống giường, chân trần chạm vào tấm thảm lông mềm mại, mát lạnh dưới chân. Cảm giác êm ái xoa dịu đôi bàn chân trần. Cô mở cửa phòng, bước ra hành lang. Một không gian rộng mở hiện ra trước mắt, với cầu thang xoắn ốc tinh xảo dẫn xuống tầng dưới. Mùi hương cà phê rang xay và thức ăn thoang thoảng, quyến rũ khứu giác, khiến bụng cô khẽ réo.

Cô đi xuống cầu thang, từng bước chân nhẹ nhàng, cẩn trọng. Dưới tầng trệt, ánh nắng ban mai tràn ngập qua những ô cửa kính lớn, làm bừng sáng cả căn phòng khách và khu vực bếp. Mọi thứ được sắp xếp tinh tế, gọn gàng, từ bộ sofa da màu kem đến những chậu cây xanh tươi đặt ở góc phòng, mang một vẻ đẹp thanh lịch và giản dị. Lệ Sa ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, một chút cảm giác quen thuộc đến lạ thường ùa về, như thể cô đã từng thấy nơi này trong giấc mơ.

Đúng lúc đó, Thái Anh từ trong bếp bước ra, trên tay là một đĩa đồ ăn sáng thơm phức. Chị ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần short jean, mái tóc vàng được buộc cao gọn gàng, để lộ vầng trán thanh tú và khuôn mặt mộc mạc nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Trông chị ấy thật tươi tắn và tràn đầy năng lượng, không hề có dấu hiệu của một đêm say.

"Em dậy rồi à?"

Thái Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp, như xua đi mọi mệt mỏi và bối rối trong Lệ Sa. Giọng chị ấy trầm ấm, dễ chịu.

Lệ Sa đưa tay xoa xoa thái dương, cố gắng xua đi chút men say còn vương vấn.

"Ừm..."

Cô khẽ đáp, giọng còn hơi khàn.

Thái Anh đặt đĩa đồ ăn lên bàn, rồi quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và đầy quan tâm.

"Em lên phòng vệ sinh cá nhân đi. Chị có để đồ mới ở trên đó rồi. Làm xong xuống ăn sáng nhé, chị đợi."

Câu nói "chị đợi" của Thái Anh như một lời thôi miên, một lời hứa hẹn nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. Lệ Sa không hề suy nghĩ, vô thức gật đầu đồng ý làm theo lời chị nói. Cô quay trở lại căn phòng ban nãy, bước vào phòng tắm. Trên kệ đã có sẵn một bộ đồ sơ mi màu xanh pastel, và quần âu màu kem được gấp gọn gàng, đúng size của cô. Lòng Lệ Sa bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Chị chuẩn bị cho cô cả đồ đi làm, sự chu đáo này, sự quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, chỉ có Thái Anh mới có thể làm được. Cô cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi ở bên chị ấy.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lệ Sa bước xuống bếp. Thái Anh đã ngồi vào bàn, tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Khi thấy Lệ Sa, chị ấy nở nụ cười rạng rỡ. Bữa sáng chỉ có hai lát bánh mì nướng giòn rụm và trứng rán vàng ươm, đơn giản nhưng được trình bày rất đẹp mắt và tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, kích thích vị giác của cô.

"Sao, vừa vị em không?"

Thái Anh cười hỏi, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ, như một đầu bếp đang chờ đợi lời khen từ thực khách.

Lệ Sa nuốt xong miếng bánh mì, gật đầu, không giấu nổi sự hài lòng.

"Ừm, vừa vị lắm!"

Cô không nói dối, món ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị, như thể Thái Anh đã hiểu rõ sở thích của cô mà không cần cô phải nói ra.

Thái Anh đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy thêm một cốc nước cam tươi rói, vàng óng, những tép cam nhỏ li ti vẫn còn lơ lửng trong ly. Chị ấy đặt xuống bàn trước mặt Lệ Sa, nhẹ nhàng nói:

"Uống đi, chị vắt cho em đó. Tối qua em uống nhiều quá, cần giải độc."

Lệ Sa gật đầu, cầm cốc nước cam lên uống. Vị cam ngọt thanh, mát lạnh lan tỏa trong khoang miệng, giúp cô tỉnh táo hơn hẳn, xua đi cảm giác khó chịu còn sót lại của cơn say. Cô nhìn Thái Anh, trong lòng dâng lên một cảm giác biết ơn sâu sắc, xen lẫn chút bối rối khi nghĩ về những lời Trân Ni đã nói tối qua.

Đúng lúc đó, Trân Ni và Trí Tú lảo đảo bước xuống cầu thang. Cả hai đều trông khá thảm hại sau trận chiến bia bọt tối qua, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở, dáng đi xiêu vẹo như những con ma đói. Trân Ni ôm đầu, rên rỉ:

"Ôi cái đầu của tôi!"

"Chị Thái Anh, em cũng đói! Đói chết mất thôi!"

Trân Ni than vãn, giọng nói khàn khàn, như vừa trải qua một trận ốm nặng.

"Em nữa! Bụng em réo ầm ĩ rồi!"

Trí Tú cũng phụ họa theo, khuôn mặt nhăn nhó, mắt lim dim, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì lập tức sáng bừng.

Thái Anh bật cười, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng cả căn bếp, xua đi vẻ ủ rũ của hai cô nàng.

"Mau xuống đi, ai cũng có phần rồi. Có cả thuốc giải rượu cho hai đứa nữa đấy!"

Trân Ni và Trí Tú lập tức đẩy ghế ngồi vào bàn, không cần đợi mời. Cả hai lao vào bữa sáng như thể đã nhịn đói mấy ngày. Trí Tú vừa ăn vừa lườm Lệ Sa, trêu chọc, miệng vẫn còn nhồm nhoàm bánh mì:

"Lệ Sa, mày sướng ghê! Có gái đẹp nấu cho ăn! Lại còn được chăm sóc tận tình nữa chứ!"

Lệ Sa khẽ cười, đáp lại, giọng điệu cũng có chút trêu chọc:

"Mày cũng có mà!"

Trí Tú cười hề hề, nháy mắt với Lệ Sa rồi quay sang nhìn Trân Ni, ánh mắt đầy tình tứ:

"Không, tao là nấu cho gái đẹp ăn!"

Trân Ni chỉ cười khúc khích, không nói gì, nhưng ánh mắt lấp lánh sự hài lòng. Bốn người ngồi quây quần bên bàn ăn, tiếng nói cười rộn rã, xua tan đi sự im lặng của buổi sáng. Lệ Sa nhìn Thái Anh, thấy chị ấy đang mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và quan tâm. Cô biết, đây là nhà của Thái Anh, và cô đang ở đây, cùng với chị ấy, cùng với những người bạn thân thiết. Một cảm giác bình yên và hạnh phúc lan tỏa trong lòng Lệ Sa, khiến cô tạm quên đi mọi bối rối của đêm qua, chỉ còn lại sự ấm áp của khoảnh khắc hiện tại và những câu hỏi lơ lửng trong tâm trí.

Sau bữa sáng ấm cúng, khi đồng hồ điểm gần tám giờ, báo hiệu giờ đi làm đã đến, Trân Ni và Trí Tú bắt đầu lục tục chuẩn bị ra về. Trân Ni, dù vẫn còn chút men say vương vấn, nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

"Cảm ơn nha chị Thái Anh! Chị chu đáo quá, còn mang xe về cho em luôn rồi!"

Trân Ni nói, giọng điệu đầy vẻ biết ơn, khi Thái Anh cho người lái xe của chị về. Thái Anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu:

"Không có gì đâu. Hai đứa về cẩn thận nhé."

Trí Tú cũng gật đầu chào Thái Anh, rồi cùng Trân Ni bước ra cửa. Tiếng xe máy nổ máy rồi dần xa, để lại sự tĩnh lặng trong căn nhà.

Lệ Sa vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế ăn, cảm giác ngượng ngùng dâng lên khi chỉ còn lại cô và Thái Anh. Cô nên làm gì bây giờ? Gọi taxi về hay chờ Thái Anh nói gì đó? Thái Anh quay lại nhìn Lệ Sa, ánh mắt dịu dàng.

"Em đợi chút, chị thay đồ rồi đưa em đến công ty."

Lời đề nghị của Thái Anh vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim Lệ Sa khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Cô không từ chối, chỉ vô thức gật đầu. Lệ Sa không hiểu sao mình lại dễ dàng đồng ý như vậy. Có lẽ vì cô vẫn còn mệt mỏi, hoặc có lẽ vì một lý do nào đó sâu xa hơn mà cô chưa thể gọi tên. Giờ nghĩ lại, cô đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Thái Anh mỉm cười, rồi nhanh chóng đi lên lầu. Chỉ vài phút sau, chị ấy đã trở lại, khoác trên mình bộ đồ công sở lịch sự áo gile kem bên ngoài cùng với sơ mi xanh bên trong và quần tây đen ống đứng, mái tóc được búi cao gọn gàng, toát lên vẻ chuyên nghiệp và thanh lịch. Trông chị ấy hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh thoải mái lúc sáng, nhưng vẫn vô cùng cuốn hút.

Hai người cùng bước ra xe. Thái Anh mở cửa xe cho Lệ Sa, rồi vòng qua ghế lái. Chiếc xe lướt êm trên đường, đưa họ đi qua những con phố bắt đầu đông đúc của buổi sáng. Lệ Sa nhìn ra ngoài cửa sổ, những suy nghĩ miên man trong đầu. Mọi chuyện xảy ra tối qua, những lời nói của Trân Ni, và cả sự quan tâm của Thái Anh sáng nay, tất cả đều khiến cô bối rối.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại ở hầm để xe công ty. Thái Anh tắt máy, quay sang nhìn Lệ Sa.

"Lệ Sa... Lệ Sa!"

Lệ Sa đang chìm trong dòng suy nghĩ, không nghe thấy tiếng Thái Anh gọi. Thái Anh khẽ lay lay người cô một lúc.

"Hả?"

Lệ Sa giật mình, ngước mắt nhìn Thái Anh, đôi mắt còn hơi mơ màng. Chị mỉm cười dịu dàng nói:

"Đến công ty rồi."

"À, ừm..."

Lệ Sa lúng túng đáp, rồi định đưa tay cởi dây an toàn. Nhưng trước khi cô kịp làm gì, Thái Anh đã vòng người qua, cánh tay chị ấy lướt nhẹ qua vai cô. Một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu từ Thái Anh ập đến, khiến Lệ Sa bất giác nín thở. Chị ấy nhẹ nhàng ấn nút, gỡ dây an toàn ra cho cô. Khoảng cách giữa hai người lúc đó thật gần, gần đến mức Lệ Sa có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thái Anh phả vào má. Cô ngồi yên, để mặc chị ấy làm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Làm xong, Thái Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt chị ấy nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm và đầy ý nghĩa. Lệ Sa cảm thấy mặt mình nóng bừng, một cảm giác ngượng ngùng khó tả. Cô vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của chị.

"Cảm ơn chị..."

Lệ Sa lí nhí nói, rồi vội vàng đưa tay mò mở cửa xe, gần như là chạy ra ngoài để thoát khỏi tình huống khó xử này.

Để lại Thái Anh ngồi trong xe, mỉm cười đầy ẩn ý. Chị ấy khẽ lắc đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Chắc cũng thành công một bước rồi nhỉ?"

Rồi cũng xuống xe, nhanh chóng bước về phía thang máy, đuổi kịp Lệ Sa. Trong thang máy, đã có vài nhân viên khác đang đứng đợi. Khi thấy Thái Anh, tất cả đều đồng loạt cúi đầu chào:

"Chào sếp!"

Thái Anh chỉ gật đầu đáp lại, rồi bước vào đứng cạnh Lệ Sa. Lệ Sa cảm thấy hơi căng thẳng khi đứng cạnh Thái Anh trong không gian nhỏ hẹp này, dưới ánh mắt có chút tò mò của các nhân viên khác, như thể cô đang bị soi từng li từng tí.

Tiếng "ting" báo hiệu thang máy đã đến tầng của phòng Lệ Sa. Cánh cửa vừa hé, Lệ Sa đã phóng ra ngoài như tên bắn, như thể vừa trốn thoát khỏi một cuộc thẩm vấn căng thẳng, hay một buổi họp 'hành xác'. Trước khi cánh cửa thang máy kịp khép lại hoàn toàn, cô còn kịp lướt thấy Thái Anh đang đứng trong đó, nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi chị ấy cũng biến mất vào phòng làm việc ở tầng trên.

Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa hoàn thành một nhiệm vụ bí mật quốc gia, hay vừa thoát hiểm trong gang tấc. Cô bước nhanh về phía bàn làm việc, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng cái sự bình thường này lại khiến các nhân viên trong phòng được phen 'mắt tròn mắt dẹt', như thể vừa nhìn thấy 'người ngoài hành tinh'. Bình thường, Lệ Sa luôn là 'chim dậy sớm' của công ty, vậy mà hôm nay lại 'ngủ nướng' tận ba mươi phút. Chuyện lạ có thật! Chuyện lạ hơn cả việc gà đẻ trứng vàng!

"Ê Kiệt! Mày thấy sếp nay đi muộn hẳn ba mươi phút không?" 

My khều tay Kiệt, giọng thì thầm nhưng âm lượng thì như loa phường, đủ để cả phòng... nghe thấy rõ mồn một. Ánh mắt cô nàng láo liên, quét từ hướng này sang đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn về phía phòng Lệ Sa, như thể đang phân tích một vụ án hình sự 'động trời' nhất thế kỷ.

Kiệt đang cắm mặt vào màn hình, cố gắng cày deadline, giật mình ngẩng đầu lên, nhướn mày:

 "Có! Tao cũng thấy! Chuyện này... có mùi à nha! Mùi 'thính' thì phải!"

My ghé sát vào tai Kiệt hơn, giọng điệu đầy vẻ bí mật và suy đoán, như thể cô nàng vừa khám phá ra bí mật động trời của vũ trụ: 

"Hay là sếp mình đi hẹn hò rồi? Tao thấy hôm qua chị Lisa đâu có ở khách sạn! Chắc chắn là đi 'tâm sự' ở đâu đó rồi!"

Kiệt tròn mắt, suýt rớt con chuột máy tính, giọng điệu đầy hoang mang nói: 

"Sao... sao mày biết? Mày đi rình chị ấy à?"

My trả lời tỉnh bơ, như thể đó là chuyện hiển nhiên hơn cả việc mặt trời mọc ở đằng Đông: 

"Ừ đúng rồi! Mày nghĩ tao ăn lương không à?"

"Vãi cả linh hồn con dở này! Mày hết trò làm hả? Mày định làm 'thám tử tư' à?" 

Kiệt bật cười thành tiếng, sặc cả ngụm cà phê, ho sù sụ. My chỉ nhún vai, cười hì hì, không hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí còn nháy mắt đầy tự hào, như thể cô nàng vừa làm được một việc vĩ đại. Cả hai lại tiếp tục công việc của mình, nhưng trong đầu thì vẫn không ngừng đoán già đoán non về phi vụ đi muộn của sếp sáng nay, và cả 'mối tình' bí ẩn của Lệ Sa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro