Cô đánh đi... đánh cho chị ấy không ra hình người nữa đi! Đánh đi!!

"Cậu nói cái gì, Jae Hwa đến sân tập bắn?" Bên đầu kia điện thoại, giọng của Chung Chin Mae có chút giật mình.

"Đúng thế ạ, đại tiểu thư cũng tới cùng, ngoài ra còn có một chàng trai trẻ đi theo cô ấy nữa ạ." Chàng lính trẻ đáp lời.

"Đã biết, cậu trông chừng kĩ cho tôi." Hiển nhiên là Chung Chin Mae e ngại cậu con trai này của ông lại chuẩn bị gây họa.

"Vâng!"

...

"Con gái và con trai của thủ trưởng Chung tới sân bắn, người còn lại hình như là con rể", tin tức này nhanh chóng lan ra toàn bộ sân bắn.

Điều này làm không ít người có mặt ở đây tò mò, nhất là thuộc hạ của Chung Chin Mae, tất cả đều chạy tới sân bắn số 1 - nơi Chung Jae Hwa và Rosé đang đứng vây xem.

Chung Chin Mae cũng tới rất nhanh, mọi người ào ào dạt ra tạo thành một con đường cho ông: "Chào thủ trưởng".

"Đệt! Sao ông già cũng tới rồi..." Chung Jae Hwa thấp giọng chửi thề một tiếng, nhưng tên đã lên dây rồi, không thể không bắn được.

Mặc kệ, cứ thắng tên khốn này đã rồi tính sau vậy!

Nhìn thấy Chung Chin Mae, Chung Kyu Yi vội vàng chạy tới đón: "Ba, ba đến rồi!"

"Ừ, chuyện này là sao?" Chung Chin Mae nhìn Chung Jae Hwa và chàng trai trẻ đang thử súng ở phía đối diện.

Chung Kyu Yi kéo Chung Chin Mae qua một bên, sau đó giải thích với ông: "Chuyện này đúng là có chút phức tạp... thật ra anh chàng đứng cạnh Jae Hwa kia là Chaeyoungie, ba cũng biết cô ấy là ngôi sao mà, để tiện đi lại nên mới ăn mặc như thế đó ạ."

"Cái gì? Đó là Rosé sao?" Vẻ mặt Chung Chin Mae đầy kinh ngạc, không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần mới phát hiện hóa ra cô nhóc kia mặc đồ nam lại chẳng hề có cảm giác gượng ép gì cả, nhất là tư thế cầm súng kia, quả thật rất hiên ngang.

Lần trước mặc đồ nữ hầu, lần này lại mặc đồ nam, mặc kiểu gì thì hóa thân vào loại hình đó, cô nhóc này đúng là sinh ra để làm diễn viên...

"Thế còn Jae Hwa thì sao? Sao lại đứng cạnh Chaeyoungie thế kia?" Chung Chin Mae lại hỏi.

Chung Kyu Yi thở dài, do dự đắn đo mãi mới giải thích: "Nguyên nhân là... có mấy lần Jae Hwa lén tới quán Net chơi game, con lại vô tình nhắc đến chuyện này với cậu ấy, thế nên Chaeyoungie vì bênh vực con nên mới ra tay trừng phạt nó chút chút..."

"Ồ? Chaeyoungie làm thế nào?" Chung Chin Mae hứng thú hỏi.

"Khụ, hình... hình như cô ấy giết Jae Hwa trong game, buộc nó xóa game. Sau đó tối qua lại đánh nó một trận, lại cứ nhằm mặt mà đánh, Jae Hwa tính nó rất sĩ diện sợ là mấy ngày này sẽ không dám lêu lổng bên ngoài..." Chung Kyu Yi thấp thỏm không yên đáp.

"Không tồi." Chung Chin Mae gật đầu.

Chung Kyu Yi nghe vậy thì khẽ thở phào, vốn đang sợ ba sẽ nổi giận với Chaeyoungie cơ.

"Cho nên hai người liền kết thù kết oán. Sáng nay, lúc Chaeyoungie đến nhà thăm con vừa hay gặp Jae Hwa, sau đó hai người liền ồn ào... Jae Hwa hiểu lầm quan hệ giữa con và Chaeyoungie, còn cho rằng Chaeyoungie tiếp cận con là để trả thù nó nữa! Nên là nó muốn Chaeyoungie rời khỏi con, Chaeyoungie nói chỉ cần nó có thể thắng cô ấy trong bất cứ trò nào thì cô ấy sẽ không gặp con nữa..."

"Sau đó Jae Hwa liền chọn bắn súng?" Nghe đến đó, cuối cùng Chung Chin Mae cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó mà hình dung nổi.

Thật ra thì thiên phú của Chung Jae Hwa cũng không tồi, nhưng thằng nhóc này sợ ông nhìn thấy nó có năng khiếu như thế sẽ bắt nó đi luyện tập. Ông cũng đã từng thử vô số cách rồi nhưng thằng nhóc cứng đầu này vẫn sống chết không chịu.

Không ngờ hôm nay, nó lại có thể chủ động đề nghị tỉ thí bắn súng với Rosé...

Chung Kyu Yi nhìn hai người đang cầm súng kia, có chút không vui nói: "Con không muốn Chaeyoungie thua... Jae Hwa mà thắng thì không biết sau này cái đuôi của nó sẽ hất cao đến tận đâu nữa..."

Chung Chin Mae cười đầy thâm ý: "Thằng nhóc thối này lần này gặp phải đối thủ rồi, nhưng mà thế cũng tốt để nó ăn ít đau khổ, nếu không thì sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"

Chung Kyu Yi nghe nói như thế thì có hơi kinh ngạc và khó hiểu, ba nói như thế là có ý gì?

Bên kia, Chung Jae Hwa và Rosé đã thử súng xong, hai người không hẹn mà cùng không mang kính bảo hộ và tai nghe cách âm.

Chung Jae Hwa cảm thấy đeo mấy thứ đồ chơi kia trông không ngầu, còn Rosé thì đã "thực chiến" quen rồi, dùng những thứ đó lại có cảm giác trói buộc.

"Nói đi, so thế nào?" Chung Jae Hwa cầm súng trong tay, cảm thấy cuối cùng cũng có lại tự tin sau khi bị Rosé nhục nhã hết lần này đến lần khác.

Rosé nghiêng người dựa vào cột trụ bên cạnh: "Cho cậu chọn, tôi thế nào cũng được."

Chung Jae Hwa nghĩ ngợi rồi nói: "Ok, vậy mỗi người bắn mười phát rồi tính điểm tổng!"

Rosé: "Ok."

"Thế thì quyết định vậy đi, tao bắn trước!" Chung Jae Hwa không chờ nổi nữa, muốn xem dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đối phương ngay lập tức, không chừng thấy cậu ta bắn xong còn tự ti nhận thua nữa ấy chứ!

Rosé lui xuống hai bước, ra hiệu cậu ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Chung Jae Hwa hít sâu một hơi tập trung chú ý giơ súng lên ngắm vào bia bắn.

Lúc này đây, cậu ta cảm thấy súng trong tay như hòa làm một với cậu ta.

Từ nhỏ cậu ta đã đặc biệt thích súng, chỉ là ghét bị trói buộc, ghét bị ba quản thúc và sợ khổ sợ mệt nên dù thích đến mấy cũng vẫn kiên quyết không chịu theo ý ba và ông nội...

"Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

...

Từng tiếng súng nối tiếp nhau, bắn xong mười phát, chỉ nghe một tiếng "tinh", tổng điểm ngay lập tức xuất hiện trên bảng điện tử bên cạnh: 100 điểm!

Mười phát 10 điểm! Tổng 100 điểm!

Mức điểm này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh!

Chung Jae Hwa buông súng, quay người nhìn Rosé rồi lạnh lùng nói: "Cho dù mày có thù hận gì với tao thì hi vọng mày nói lời giữ lấy lời, đừng có trêu chọc chị tao nữa!"

Rosé nhìn dáng vẻ "làm màu" này của cậu ta thì dở khóc dở cười: "Quả nhiên là rất giỏi! Tâm phục khẩu phục! Cơ mà không chiến mà hàng không phải là phong cách của tôi!"

"Tùy mày!" Chung Jae Hwa "hừ" một tiếng. Cậu ta bắn mười phát 10 điểm thế thì tên khốn này cũng chẳng có cơ hội thắng!

Thật ra thì lần này chính cậu ta cũng rất kinh ngạc không ngờ mình lại bắn được điểm số cao như thế, quả nhiên cậu ta đúng là thiên tài mà, lúc mấu chốt luôn có thể phát huy uy lực kinh người!

Chung Jae Hwa nói xong còn cố ý quay sang nhìn ba mình, hừ ông nói tôi là đồ vô dụng nữa đi, chẳng qua là tôi khinh không thèm thể hiện thôi!

Bên kia, Rosé không lập tức bắn ngay mà đi tới trước mặt Chung Kyu Yi: "Qri, anh mượn em một thứ được không?"

"Dạ? Cái gì ạ?" Chung Kyu Yi khó hiểu, không biết Rosé muốn mượn cô thứ gì.

Lúc ra khỏi nhà Chung Kyu Yi đã thay một bộ váy liền màu trắng, phần cổ tay có trang trí bằng một cái nơ rút, Rosé khẽ kéo nhẹ một đầu dây, chiếc nơ đã lập tức bị rút ra: "Cái này."

"Được ạ... nhưng mà anh dùng thứ này làm gì?" Chung Kyu Yi càng không hiểu ra làm sao.

Vẻ mặt Chung Chin Mae khẽ biến 'chẳng nhẽ cô nhóc này muốn...'

Chung Jae Hwa thì lại tỏ vẻ mất hứng ra mặt, mịa! Sắp bị hành chết rồi mà vẫn còn không quên chạy tới chim chuột với chị cậu ta, tên khốn này đúng là muốn chết không có chỗ chôn đây mà!

Dưới ánh mắt của mọi người, Rosé bước tới trước bia bắn rồi buộc đoạn dây lụa lên mắt bịt lại, sau đó giơ súng bắt đầu bắn.

"Đoàng -- "

"Đoàng -- "

"Đoàng -- "

...

Bắn xong, bảng điện tử nhanh chóng báo điểm: "Mười phát 10 điểm, tổng 100 điểm!"

'Bắn trong lúc bịt mắt!!!'

Chung Jae Hwa vốn đang chuẩn bị xem kịch vui thì há hốc mồm đứng đó, cả người y như bị sét đánh trúng.

'Tên khốn này... bịt mắt... mà vẫn bắn được mười phát 10 điểm! Sao có thể như thế được!'

'Việc này hoàn toàn không thể!'

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu ta mới chỉ thấy ba mình làm được như thế!

Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào!

Chung Kyu Yi cũng không thể ngờ Rosé lại mượn dây lụa của mình để bịt mắt, cô sửng sốt nửa ngày mới thét lên một tiếng hưng phấn chói tai: "AAA... Anh Yeong, anh giỏi quá đi mất!!! "

Ngay cả Chung Chin Mae cũng phải thay đổi vẻ mặt, cặp mắt chim ưng vẫn luôn bình tĩnh lúc này đây lại tràn đầy kích động.

Đứa trẻ này... đúng là mang đến cho ông hết bất ngờ này đến bất ngờ khác...

Bắn mười phát 10 điểm tuy là khó nhưng cũng không phải là không thể thực hiện được, chỉ cần là cao thủ đã qua huấn luyện thì việc này không tính là gì.

Nhưng mà, bắn được 10 điểm trong tình huống bị bịt mắt thì đây không chỉ đơn giản là đã được qua huấn luyện nữa rồi, phải có cả thiên phú cực cao và trực giác vô cùng nhạy bén nữa thì mới có thể làm được như vậy.

Rất nhiều tay súng tuyệt đỉnh cứ đến một trình độ nhất định sẽ không thể tiến thêm được nữa bởi vì thiếu cái gọi là "trực giác nhạy bén". Nhất là trong thực chiến, hoàn cảnh hỗn loạn như thế, mục tiêu không thể cứ đứng yên một chỗ chờ anh bắn được, vào lúc này, sự nhạy bén là vô cùng quan trọng...

"Đứa... đứa trẻ này..." Lúc này lại có tiếng Chung Dong Yul truyền đến từ đằng sau.

Chung Chin Mae kinh ngạc xoay người: "Cha, sao cha lại tới đây?"

"Nghe nói Jae Hwa chịu cầm súng, cha có thể không đến à!" Tuy rằng Chung Dong Yul nói thế nhưng ánh mắt lại rơi vào chàng trai trẻ đứng bên cạnh Chung Jae Hwa: "Chin Mae, đây là con cái nhà ai? Thủ pháp bắn súng đúng là khó có được! Là cấp dưới của con à?"

Chung Chin Mae nghe vậy bèn cười khổ: "Nếu là cấp dưới của con thì chắc con nằm ngủ cũng cười mà tỉnh mất."

"Vậy đứa trẻ này là ai?" Chung Dong Yul khó hiểu.

"Thật ra cha cũng quen đấy, đứa trẻ này chính là cô bé đã cứu cha ở bờ sông hôm đó - Rosé, chỉ là hôm nay con bé mặc đồ nam thôi." Chung Chin Mae trả lời.

"Cái gì! Là cô bé đó sao! Là cô nhóc lần trước cứu cha á?"

"Đúng vậy ạ."

Vẻ mặt Chung Dong Yul đầy khiếp sợ, đồng thời lại càng thêm tò mò: "Một cô bé mà lại giỏi giang đến vậy, rốt cuộc là con cái nhà ai?"

Chung Chin Mae: "Nhà chúng ta."

Chung Dong Yul "hừ" một tiếng: "Hỏi nghiêm túc đấy, đừng có đùa với cha!"

"Cha, con đùa với cha làm gì, chuyện này con vốn không định nói với cha, có điều qua hôm nay... cha nhất định sẽ đi điều tra cô nhóc kia giống con đợt trước. Trước đây con thấy con bé có thiên phú không tồi, muốn kéo nó vào quân ngũ nên đã cho người đi điều tra."

"Cho nên thế nào, nói trọng điểm đi!" Chung Dong Yul thúc giục.

"Ở đây đông người không tiện, về rồi con nói rõ với cha!"

Chung Dong Yul nghe vậy thì cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên mà quay sang nhìn Chung Jae Hwa và Rosé...

Chỉ thấy ngay lúc này đây, Chung Jae Hwa đang quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ như muốn chết đến nơi cơ mà cái miệng vẫn không chịu nhận thua: "Khốn kiếp... Làm màu cái gì chứ! Cho ông mấy ngày, ông cũng có thể bịt mắt bắn trúng cho coi!"

Rosé cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, nhạt nhẽo nói: "Thế tôi cho cậu thời gian luyện tập đó. Nếu đến lúc ấy mà cậu làm được thì tôi không chỉ tự động rời khỏi chị cậu... mà còn mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng nữa, thế nào?"

"Chắc chứ?" Chung Jae Hwa lúc này giống như chết đuối thì với được cọc.

Để cho tên thối thây này mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng! Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi! Cũng đủ để rửa nỗi nhục trong lòng.

"Đương nhiên, có chị cậu làm chứng đó!" Rosé nhìn Chung Kyu Yi rồi nói.

Chung Kyu Yi che miệng quay đầu đi chỗ khác, cố nén cười, Chaeyoungie đúng là xấu xa quá mà!

Cách đó không xa, Chung Chin Mae nhìn cảnh này cũng chỉ lắc đầu cười: "Thằng trời đánh nhà chúng ta cuối cùng cũng có người trị được rồi!"

Chung Dong Yul thì lại còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi của con trai, cái gọi là "nhà chúng ta" là sao?

"Thế... tao yêu cầu lúc đó mày phải mặc váy công chúa màu hồng phấn! Còn phải đi giày cao gót! Đầu còn phải cài hoa!" Chung Jae Hwa nói đầy ác ý.

Rosé rất sảng khoái đồng ý hết tất cả: "Ok, không vấn đề!"

"Mày chờ đó cho tao, một tháng nữa gặp! Mày chắc chắn phải mặc đồ nữ rồi!" Chung Jae Hwa gầm lên, cả người sôi trào sức mạnh trước đây chưa từng có. Cậu nhất định phải đánh bại tên khốn này! Nhất định phải khiến Minguk, khiến hắn phải trả một cái giá lớn!

Đúng rồi, đến lúc đó cậu phải chụp ảnh lại cảnh tên đó mặc đồ nữ nữa, để xem sau này hắn ta còn dám tìm cậu gây phiền phức không...

...

Ban đêm, trong thư phòng nhà họ Chung.

"Đứa trẻ này... là con gái của Hayoon!" Chung Chin Mae cũng không giấu diếm mà nói thẳng sự thật cho Chung Dong Yul biết.

Chung Dong Yul đã bị tổn thương quá nhiều vì chuyện của Chung Hayoon, qua ngần ấy năm cũng không thể xóa nhòa. Trước đây ông không nói chuyện Rosé cho Chung Dong Yul biết là vì sợ ông ấy đau lòng.

"Cái gì? Con gái của Hayoon?" Quả nhiên vẻ mặt của Chung Dong Yul lập tức biến sắc.

"Đúng vậy." Chung Chin Mae gật đầu.

Nghe thấy cái tên Chung Hayoon, Chung Dong Yul lập tức ngã ngồi xuống, hồi lâu không nói gì, tựa như đang chìm vào cảm giác đau lòng thảm thiết, lúc lâu sau mới từ từ mở miệng: "Nhưng mà... con gái của Hayoon... trước đây cha đã gặp qua một lần... không giống thế này..."

Chung Chin Mae thở dài: "Người cha thấy hai năm trước quả thật không phải là Chaeyoungie. Cụ thể việc này hơi phức tạp, để con từ từ giải thích vậy, bằng không chỉ sợ cha không chịu nổi chuyện này..."

"Nếu con không nhanh nói rõ ràng thì cha lại càng không chịu được ấy!" Chung Dong Yul vội la lên.

Chung Chin Mae chỉ có thể nhặt lấy trọng điểm để nói: "Thật ra đứa bé mà cha thấy lúc trước cũng không phải con ruột của Hayoon mà là con nuôi của em ấy... hai đứa bé bị người ta bế nhầm ở bệnh viện lúc sinh ra, mãi đến lúc chúng 18 tuổi mới phát hiện..."

"Thế cho nên, đứa trẻ cứu cha kia mới là con gái ruột của Hayoon sao?"

"Đúng vậy."

"Cha nhớ lúc đó là một buổi tiệc rất quan trọng, sao nó lại mang theo một đứa con nuôi đến tham dự mà không phải là Chaeyoungie?" Chung Dong Yul trầm ngâm.

"Việc này... sau khi Chaeyoungie được đón về thì đã xảy ra không ít chuyện. Nguyên nhân chắc là vì con bé lớn lên ở nông thôn 18 năm nên không thích ứng được cuộc sống ở thành thị, với lại cũng không hiểu lễ nghi nên làm ra vài chuyện không thích hợp..."

"Chính vì thế nên Hayoon vẫn không thích Rosé, sau này lại gửi con bé ra nước ngoài học, mãi đến năm trước mới tốt nghiệp về nước. Đứa trẻ này cũng không định dựa dẫm nhà họ Park mà vẫn luôn dốc sức làm việc bên ngoài..."

"Hayoon vẫn luôn công khai với bên ngoài rằng Park Hwayoung mới là con gái ruột của nó, thế nên mọi người đều cho rằng Chaeyoung là con nuôi..."

Chung Dong Yul ôm ngực, tức đến nỗi suýt phát bệnh: "Mất dạy! Đây là cốt nhục của nó đấy! Sao nó có thể độc ác như thế! Chỉ vì mặt mũi mà không nhận cả con ruột hay sao?"

"Cha không phải là không biết tính Hayoon, xưa nay nó rất coi trọng thể diện, không cho phép mình có bất cứ khuyết điểm gì. Nhất là sau khi gả cho Park Shi Ho, vì để chứng tỏ trước đây nó chọn thế là đúng mà không ngại ngần cắt đứt quan hệ với chúng ta..."

Vẻ mặt Chung Dong Yul đầy mệt mỏi, ông khoát tay: "Thôi thôi, chuyện đã qua bao nhiêu năm thế rồi, cha cũng đã sớm xem như không có đứa con gái này... chỉ khổ cho đứa trẻ vô tội..."

"Đứa trẻ kia rất có chí tiến thủ tự mình mở một Studio thiết kế, bộ lễ phục mà Qri mặc trong bữa tiệc được quan khách khen ngợi kia chính là do con bé tặng!" Chung Chin Mae an ủi.

Sắc mặt Chung Dong Yul lập tức hòa hoãn mấy phần, sau đó kích động nói: "Ta nói sao đứa trẻ này lại có thiên phú bắn súng như thế, hóa ra là con cháu nhà chúng ta. Người ta thường nói cháu ngoại giống cậu, quả nhiên là đúng như thế... không vào quân đội đúng là đáng tiếc! Con có nói với cô bé chưa?"

Chung Chin Mae biết là cha mình sẽ nhắc đến việc này, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cha đừng nghĩ tới nữa, con đã tửng hỏi rồi, nhưng con bé nói nó có ước mơ của mình..."

'Huống hồ... còn có người tuyệt đối sẽ không đồng ý!'

...

Gần đây, phần lớn thời gian của Rosé đều om mình trong phòng làm việc.

Bởi vì phía Tắc Linh gặp chút phiền phức.

Hiện tại, việc làm ăn của Tắc Linh càng ngày càng lớn, các khâu ngày càng phải chi tiết hơn, nhân viên cũng càng lúc càng nhiều, trước mắt đã hình thành được dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp.

Cây to thì đón gió lớn, mắt thấy danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lên thì đương nhiên cũng có người đỏ mắt, nhất là thương hiệu vốn đã xem Tắc Linh như cái gai trong mắt - History.

Từ sau tuần lễ thời trang lần trước, Kim Bum đã bắt đầu nghe ngóng xem nhà thiết kế của Tắc Linh là ai. Nhưng vì Young-bae có khu thiết kế độc lập, tách biệt với cả công ty nên cho dù là nhân viên làm việc ở Tắc Linh thì ngoại trừ Minguk và Alice ra hầu như không ai có thể gặp được cậu ta.

Cơ mà, thi thoảng vẫn có một vài khách hàng tới đặt thiết kế cao cấp gặp được cậu ta nên rất nhanh chóng có tin đồn rằng "nhà thiết kế thần bí của Tắc Linh có tướng mạo rất tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả mấy tiểu thịt tươi đang hot nữa."

Vì thế Kim Bum mới thoáng an tâm, nghe hình dung như thế đã biết chắc chắn không thể nào là tên trạnh nam xấu xí bẩn thỉu - Young-bae!

Nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, việc Tắc Linh nhanh chóng phất lên khiến gã ta trở tay không kịp. Trong lúc lặng yên không một tiếng động, Tắc Linh đã phát triển nhanh như chớp, thậm chí danh tiếng còn vang xa hơn cả History lúc trước!

Tắc Linh trở thành mối uy hiếp cực lớn mà Park Hwayoung thì lại không ngừng tạo áp lực, đã thế càng bết bát hơn là những bản thiết kế trong tay gã càng lúc càng ít, mấy nhà thiết kế thuê về đều không dùng được. Gã cũng thử tự cầm bút lên thiết kế nhưng mà mấy năm nay gã chỉ chú tâm vào xã giao với kinh doanh, đầu óc lúc này đã trống trơn không thể sáng tạo ra được tác phẩm nào cho ra hồn.

Cũng may là trước mắt History vẫn đang chiếm lĩnh hơn nửa thị trường Hàn Quốc, có rất nhiều khách quen, chắc chắn Tắc Linh sẽ không theo kịp. Nhưng mà Tắc Linh vẫn như thanh đao treo trên cổ gã, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, gã không thể tình trạng này kéo dài mãi được...

Park Hwayoung vì muốn đoạt giải thưởng nên đã nhận một bộ phim nghệ thuật quay ở nông thôn hơn mấy tháng trời, vừa về đến nơi biết được chuyện của Tắc Linh thì liền giận dữ không thôi.

"Chuyện này là sao? Không phải bảo anh nhìn chằm chằm Tắc Linh à! Tại sao tôi mới rời khỏi mấy hôm mà Tắc Linh đã phát triển đến thế rồi!"

"Chúng ta vốn đã đánh tiếng với mấy doanh nghiệp, đại lí lớn rồi, nhưng ai mà ngờ được bọn họ lại xuống tay từ các tiểu thư danh viện. Cái giới đó chúng ta làm sao có thể tác động được..."

"Nói nhiều như vậy, còn không phải bởi vì anh vô dụng! Nếu lần trước không bị bọn họ cướp mất giải StarLight thì giờ tình hình cũng chẳng hỏng bét thế này!" Park Hwayoung cau có khiển trách.

Mối quan hệ thân thiết giữa Rosé và Chung Kyu Yi cô ta còn chưa kịp giải quyết thì phía Park gia lại có tin muốn lập di chúc. Vừa đặt chân về Seoul đã nghe được tin xấu, chuyện này tiếp diễn chuyện kia quả thật làm cho cô ta sắp sứt đầu mẻ trán.

Kim Bum nghe vậy tức tới nỗi suýt thì chửi ầm lên, cái gì thế! Việc quái gì cũng đổ lên đầu ông đây.

Tuy rằng không lấy được giải StarLight là sai sót của gã, nhưng những chuyện sau đó thì sao?

Boss của người ta không chỉ có bản lĩnh mời được Nam Eun Sang mà nghe nói còn đào được một đại thần marketing thương hiệu về cho Tắc Linh nữa, ngay cả Chung Kyu Yi cũng thân thiết với cô ta...

Thế còn Park Hwayoung thì sao, chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón, cả ngày chỉ biết trách móc nhà thiết kế! Nhà thiết kế cũng chỉ biết thiết kế thôi đâu phải là đại thần mà toàn năng như vậy được!

Nếu không phải nhờ gã chôm những bản thiết kế kia thì History có được ngày hôm nay sao?

Trong lòng Kim Bum nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại vẫn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: "Bà chủ, chuyện này cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, phong cách của Tắc Linh kia hoàn toàn là đạo nhái của tôi, bây giờ có chút danh tiếng nhưng cũng chẳng lâu đâu, tôi đã sớm liên hệ với mấy công ty truyền thông có tiếng rồi, chắc hẳn phía Tắc Linh bây giờ đang sứt đầu mẻ trán lắm...

...

Cùng lúc đó, tại Studio Tắc Linh. Rosé đang cười lạnh nhìn mấy tờ báo có nhắc tới Tắc Linh gần đây: "Biết ngay sẽ bị tên kia cắn ngược lại một cái mà!"

"Tên Kim Bum kia thật quá đáng, vừa ăn cắp vừa la làng, đến bao giờ chúng ta mới có thể vạch mặt hắn ta đây!" Minguk bất bình.

Rosé sờ sờ cằm: "Vội cái gì, người nên vội là tên đó mới phải, chờ tới khi chúng ta tiến quân vào thị trường quốc tế đó chính là lúc gã thân bại danh liệt... Có điều, giờ vẫn phải giải quyết chuyện trước mắt đã, dù sao cũng là tác phẩm của cùng một người, phong cách quả thật có rất nhiều chỗ giống nhau, thậm chí hoa văn họa tiết cũng tương đồng, người không biết chuyện ắt sẽ dễ dàng tin lời nói một phía của truyền thông..."

Young-bae nghe vậy liền nói: "Bà chủ, thật ra em cũng đã nghĩ đến điều này rồi, tuy rằng phong cách thiết kế gần đây của em đã có thay đổi lớn nhưng em thật sự rất thích mấy họa sĩ dòng cổ họa như Gong Min Wang, Angyeon, Kang In Chae. Vì thế nên cho dù là tác phẩm trong quá khứ hay bây giờ thì đều bị ảnh hưởng phong cách của họ... không ngờ lại bị Kim Bum dựa vào điểm này để vu oan giá họa cho chúng ta!"

"Thế nên em đã nghĩ kĩ rồi, trong thiết kế mới nhất của chúng ta tốt nhất là phải dùng hoa văn mà chưa ai dùng, hoa văn Hàn Quốc độc nhất vô nhị của Tắc Linh chúng ta!"

"Nói vậy... có lẽ đến lúc phải mời chuyên gia thiết kế hoa văn riêng cho chúng ta rồi nhỉ?" Rosé không khỏi suy tư: "Có điều mời mấy nhà thư pháp đương đại thì quả thật là hơi mạo hiểm..."

"Đúng vậy, cho nên đối phương phải là người rất có danh vọng!"

Rosé nghe vậy bèn nghĩ ngợi, một lúc lâu sau mới nói: "Em nói như vậy chị liền nghĩ tới một người... Choegyeong, Choeg đại sư! Chị từng xem triển lãm tranh của ông ấy một lần, quả thật rất tuyệt vời! Chỉ tiếc nay ông ấy đã ẩn cư, không liên hệ được!"

Young-bae nghe vậy liền kích động nói: "Em cũng nghĩ đến Choeg lão! Em là fan trung thành của ông ấy! Trước đây lúc ông ấy chưa "rửa tay gác kiếm", em đã dùng tiền tiết kiệm ba năm chỉ để mua một bức tranh của ông ấy. Chỉ tiếc là... bị mất lúc chủ nhà đuổi ra khỏi nhà trọ, trên thị trường giờ cũng không có tác phẩm mới của ông ấy..."

"Cho nên, ý của em là... mời Choeg lão xuống núi sao?" Rosé hỏi.

"Tuy là rất khó nhưng em vẫn muốn thử xem!" Young-bae gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định: "Trước đây em cũng rất hi vọng có một ngày được hợp tác với ông ấy. Không biết có thành công không nhưng nó đã trở thành chấp niệm, tâm nguyện của em..."

"Nếu thế thì thử xem sao! Để hôm nào chị đi cùng em."

"Được... sao?" Young-bae có chút ngoài ý muốn không ngờ Rosé lại chấp nhận, dù sao chính bản thân cậu biết chuyện này có tính phiêu lưu quá lớn, toàn bộ đều là do cậu ta cố chấp không chịu từ bỏ mà thôi.

"Đương nhiên là được rồi, đối với nhà thiết kế thì quan trọng nhất là sự nhiệt tình! Cảm xúc mãnh liệt! Nếu Choeg lão có thể khiến em hừng hực như thế thì đương nhiên là chị sẽ dốc sức giúp em!" Rosé nói xong liền quay sang nói với Alice: "Giám đốc Park, cô nghĩ sao?"

Alice trầm ngâm một hồi: "Tuy rằng khả năng không lớn nhưng cũng không ngại thử một lần, những người như Choeg lão xem trọng nhất là hợp duyên. Nói không chừng chúng ta có thể may mắn lọt vào mắt xanh của ông ấy cũng nên, nếu không thành công thì chúng ta vẫn có thể chọn người khác."

"Được, vậy thì quyết định như thế đi!" Rosé quyết định: "Còn mấy bài báo này lại làm phiền các đồng nghiệp bên bộ phận PR rồi!"

"Được, tôi sẽ đi bàn giao cho họ." Alice gật đầu. Cô đã sớm thành lập một bộ phận PR xây dựng thương hiệu chính vì ngày hôm nay.

Rosé không thể không thừa nhận rằng trong nhà có một nhân viên chuyên nghiệp đúng là quá quá tốt.

Kim Bum có thể giội nước bẩn cho bọn họ thì bọn họ cũng hoàn toàn có thể giội lại mà!

Bộ phận PR dưới sự chỉ đạo của Alice đã nhanh chóng chuyển hướng dư luận chỉ trong một đêm. Sáng hôm sau, các tòa soạn lớn đều đưa tin về chuyện này.

[ Kim Bum để vuột giải StarLight nên ghi thù, vu cáo đối phương đạo nhái.]

[Chất lượng của History tụt dốc, thất bại nhiều lần, phải chăng Kim Bum đã hết thời?]

[Tắc Linh công khai khiêu chiến với History: Bộ sưu tập đáng để mỏi mắt trông chờ vào hè này!]

...

Hơn nữa, Rosé còn cố ý nhắn nhủ là phải bám chặt lấy hai chữ "hết thời", đâm thật mạnh vào chỗ đau nhất của Kim Bum.

Quần chúng cũng rất dễ dàng bị dẫn dắt, lại thêm việc quả thật các tác phẩm của Kim Bum gần đây đúng là ít hơn trước rất nhiều, chất lượng thì lúc cao lúc thấp... vì thế việc này nhanh chóng được một lượng lớn ngôn luận đón nhận.

Vì Tắc Linh đã quang minh chính đại khiêu chiến nên tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào sản phẩm tiếp theo. History không có chứng cứ xác thực rằng Tắc Linh đạo nhái, ngược lại còn bị nghi ngờ là hết thời nên cũng chỉ có thể nhận lời ứng chiến, dư luận liền loạn cào cào vì trận đại chiến này.

...

Buổi tối, tại nhà hàng Buffet trên không nổi tiếng của Seoul.

Kool Ji-Eun mời Giselle ăn tối.

Từ khi cô ta về nước, Giselle - người vẫn luôn ở cạnh cô ta không rời, luôn luôn tới tìm cô ta hẹn hò chơi bời bây giờ lại đã lâu không thấy liên lạc với cô ta.

Kool Ji-Eun thấy tình hình này hơi lạ thì bèn chủ động hẹn Giselle ra ngoài.

"Giselle, chuyện lần trước... Rosé không làm khó em chứ? Chị đã đích thân tới xin lỗi cô ta, nhận hết lỗi về mình rồi, nếu cô ta vẫn trách em thì em cứ bảo cô ta tới tìm chị là được!" Kool Ji-Eun săn sóc nói.

Nhớ lại chuyện ngày đó, vẻ mặt Giselle lộ rõ vẻ kinh hoàng, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại đáp: "Cái này thì không đâu ạ... cô ấy... cô ta nể mặt chị họ của em nên sẽ không làm khó em đâu, nhanh nhất tại chị IU, chị yên tâm!"

"Vậy là tốt rồi!" Kool Ji-Eun gật đầu, làm vẻ tùy ý hỏi một câu: "Lần trước em nói chuyện làm đại lí thế nào rồi?"

"Còn có thể thế nào nữa... Rosé đã nói đến mức đấy rồi thì chắc là không nhờn được đâu! Có điều dạo này em cũng đang lên kế hoạch kinh doanh mới, không biết lần này có thành công không nữa..." Giselle thở dài nói.

"Thật ra thì loại phong cách này cũng có rất nhiều nhãn hiệu, em có nghĩ tới chuyện đổi một hãng khác không?" Kool Ji-Eun hỏi dò.

"Đổi hãng sao?"

"Đúng vậy, không biết em đã nghe nói đến History chưa? Hãng này cũng rất được, hơn nữa còn nổi tiếng hơn cả Tắc Linh. Chị sẽ liên hệ với người phụ trách bên đó giúp em, chắc là không có vấn đề gì đâu. Nếu như em đồng ý thì chắc đối phương sẽ rất hoan nghênh!"

Giselle nghe vậy thì uể oải ngước mắt lên, dáng vẻ không mấy hứng thú: "Cũng đã nghe nói rồi, có điều... em vẫn thích đồ của Tắc Linh hơn..."

"Nhưng mà gần đây tiếng tăm của Tắc Linh không tốt lắm..."

"Việc đó em cũng nghe nói, đúng là tin đồn vô căn cứ! Trang phục của hai nhà này em đều xem qua rồi, quả thật là có giống nhưng rõ ràng là của Tắc Linh đẹp hơn! Hơn nữa những thiết kế của Kim Bum gần đây khiến em cảm thấy như sắp hết thời ấy, chẳng đẹp chút nào... Hiện tại em lại rất mong chờ bộ sưu tập mùa hè sắp tới của Tắc Linh, chắc sẽ đặc sắc lắm. Tác phẩm của Tắc Linh lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi..."

Giselle hớn hở nói một tràng, sau đó lại ỉu xìu nằm sấp mặt xuống bàn: "Ài... Sao không cho em làm đại lý chứ... thiệt quá đáng... lần này em nhất định sẽ cố gắng mà... Khó khăn lắm mới thích được một thứ khiến bản thân dốc hết sức ra tìm hiểu như thế..."

Kool Ji-Eun thấy Giselle kiên trì như vậy thì cũng không tiện khuyên bảo nữa, sau đó hai người ăn cơm trò chuyện một chốc rồi ai về nhà nấy.

Buổi tối, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đơn giản mừng bộ phim đóng máy ở khách sạn.

Vì không có nhà đầu tư hay phóng viên, chỉ có thành viên đoàn phim với nhau nên không khí nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Các bạn không phải là nhóm diễn viên mới đầu tiên của tôi nhưng rất có thể sẽ là nhóm diễn viên mới cuối cùng được tôi dẫn dắt, cũng không biết nói gì nhiều, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi!"

"Đây là bộ phim đầu tiên của em, thật may mắn khi được hợp tác với ekip chuyên nghiệp thế này, cảm ơn đạo diễn đã chọn em, cảm ơn các đồng nghiệp đã cùng nhau cố gắng, thời gian này em đã rất vui, cảm ơn mọi người!"

"Em cũng chúc mọi người một ly, nhất là anh Yeong, nhất định phải mời anh một ly, em có việc muốn thẳng thắn với anh, thật ra... con rắn kia là do em thả, lúc đó thấy anh quyến rũ hết đám con gái trong đoàn phim nên mới giận quá mất khôn, ai ngờ... anh Yeong quả là mạnh mẽ! Em phục rồi!" Kim Beom nói xong liền uống cạn một hơi.

"Có điều, anh Yeong à, anh mặc đồ nữ vẫn đẹp hơn, mặc đồ nam đúng là chỉ phung phí của trời thôi anh ơi!" Kim Beom vừa nói vừa đảo đảo nhìn Rosé hôm nay mặc đồ nữ.

"Nói bậy! Anh Yeong mặc đồ nữ mới là phí của giời! Chẳng qua cậu sợ anh Yeong mặc đồ nam sẽ át hết ánh hào quang của đám đàn ông các cậu chứ gì!" Ko Nyeo Moo là người đầu tiên phản đối, các cô gái ở đó cũng nhao nhao đồng tình.

...

Qua ba tuần rượu, mọi người lần lượt kính nhau, mượn rượu tỏ nỗi lòng, cười đùa với nhau khiến không khí càng trở nên vui vẻ hơn.

Sau khi ăn uống xong, mọi người túm năm tụm ba ở cửa khách sạn chờ xe.

Mọi người đã lục tục về gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Rosé, Jang Ga-Eun và Gwa Myung Woo.

Jang Ga-Eun không kìm được lòng liếc nhìn Rosé vài lần, những lời muốn nói nghẹn cả đêm lúc này mới có dũng khí mở miệng: "Tiền bối! Hi vọng... sau này sẽ còn cơ hội hợp tác! Diễn xuất của cô rất tuyệt!"

"Cảm ơn." Không phải là Rosé không phát hiện ra được ý tứ của Jang Ga-Eun đối với mình nên cũng không nhiều lời làm gì.

Huống chi, lúc này bên cạnh cô còn kè kè một Đại ma vương nữa!!!

'Chàng trai trẻ ơi! Xin cậu đừng có hại tôi nữa mà!!!'

Nhưng rõ ràng là Jang Ga-Eun không nghe được tiếng lòng của cô rồi.

Câu trả lời của Rosé khiên vẻ mặt của Jang Ga-Eun thất vọng rõ rệt, sau đó cậu ta lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho cô: "Ở YG Entertaiment có Lee Ahreum một tay che trời, từ khi Dara đi lại càng trầm trọng hơn, cô ở đó sợ là... không có ngày nổi danh được. Nếu như cô cần giúp đỡ... thì cứ gọi vào số này!"

Tấm danh thiếp mà Jang Ga-Eun đưa cho cô chính là của người quản lí của cậu ta!

Rosé quét mắt nhìn qua nhưng lại không nhận: "Cảm ơn ý tốt của cậu, có điều tôi không cần."

'Ôi trời ạ! Đúng thật là! Thằng nhóc này lại dám đào góc tường ngay trước mặt chủ nhà! Gan thiệt đó!'

Jang Ga-Eun nghe xong liền chau mày: "Tại sao? Pung Haeng là một trong ba công ty lớn nhất ngành giải trí hiện nay, thực lực có thể sánh ngang với YG Entertaiment. Quản lí của tôi là át chủ bài của Pung Haeng, tôi đã đề cập chuyện của cô với anh ta rồi... Nếu cô muốn qua bên này, sẽ có người xử lý việc trái hợp đồng cho cô!"

"Sặc, khụ khụ..." Rosé không dám nhìn vẻ mặt của Đại ma vương ở bên cạnh nữa, cô khẽ ho một tiếng rồi nói một cách đầy chính nghĩa: "Xin lỗi, YG Entertaiment có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, ở đó có giấc mộng, hi vọng và tình yêu của tôi. Không có gì thay thế được chúng, thế nên tôi sẽ không rời khỏi đó!"

"Ýnghĩa đặc biệt...?"

Tuy rằng Jang Ga-Eun không cam lòng, cũng không hiểu nổi tại sao Rosé lại chấp nhất với YG Entertaiment đến vậy.

'Còn nữa, sao lời này của Rosé cứ như là đang tỏ tình với người nào thế nhỉ?'

Jang Ga-Eun đang muốn hỏi thêm thì một chiếc taxi đã đi tới, Rosé sợ Jang Ga-Eun lại nói thêm câu gì dọa người nên bèn vội vội vàng leo lên xe: "Tôi đi trước đây! Bye bye!"

Vừa rồi cậu ta cố ý nói những lời này với Rosé trước mặt Gwa Myung Woo là vì muốn chứng minh thực lực của mình, muốn nhắc nhở rằng Gwa Myung Woo không xứng với Rosé, ai ngờ cuối cùng lại bị Rosé từ chối thẳng thừng như vậy.

...

Rosé vừa đặt chân tới Nine One Hannam, một lát sau, "Gwa Myung Woo" cũng về đến nơi.

Vừa thấy Boss nhà mình, Rosé đã lập tức nhảy chân sáo chạy qua cầu khen ngợi: "Hì hì, boss đại nhân! Biểu hiện vừa rồi của em được không? Cầu ban thưởng! Cầu ban thưởng."

Ánh mắt thâm trầm của Lalisa dừng trên nụ cười của cô gái, bàn tay to giữ lấy gáy cô, ra sức hôn lên đôi môi cô...

Dưới ánh trăng sáng, bầu không khí mát mẻ nhờ giờ đây đang nóng dần lên...

"Loảng xoảng!!!"

Sau lưng chợt có tiếng đổ vỡ!

Lalisa và Rosé cùng quay sang nhìn. Sau đó, hai người liền nhìn thấy Hansin không biết đã đứng đó từ bao giờ, nồi lẩu lớn vốn bê trong tay lúc này đã an vị trên mặt đất bừa bộn, khuôn mặt xinh đẹp như có dấu hiệu rạn nứt...

"Hansin, cô nghe tôi giải thích đã..."

Nhưng Hansin đã bịt hai tai lại không nghe Rosé giải thích gì hết và bắt đầu gào thét như nữ chính trong các truyện ngôn tình: "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe! Chị Gái tôi đẹp mã lại nhiều tiền, tính tình trầm ổn trưởng thành, tài trí hơn người, văn võ song toàn, dịu dàng săn sóc... là người chồng tốt nhất thế kỉ, gả cho rồi còn tặng kèm một bánh bao nhỏ dễ thương... Đừng nói là con gái khắp cái đất Seoul, ngay cả tôi cũng muốn gả cho chị ấy nữa ấy chứ! Sao cô lại làm ra việc khiến người ta oán hận thế này! Chaeyoungie, tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi!"

Rosé đen mặt nhìn "con cá chép" đang giãy đành đạch trước mắt: "Ấy ấy... người anh em à... bình tĩnh chút được không!"

"Bình tĩnh! Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào đây!!! "

Hansin nói xong còn quay sang quát Gwa Myung Woo: "Khốn kiếp, dám quyết rũ chị dâu tao, không nhìn cho rõ ông đây là ai à, ngay cả chị dâu ông mà cũng dám quyến rũ! Hôm nay ông phải đánh cho mày không ra hình người nữa thì thôi!!!!!!!!"

"Ặc..." Không ra hình người nữa...

Trước khi Hansin lao tới trước mặt Gwa Myung Woo tìm chết, Rosé đã vội lách người tới hóa giải thế tấn công của Hansin: "Hansin, cô bình tĩnh chút đi, chị ấy là..."

Rosé còn chưa nói dứt lời, Hansin đã gào thét tới tận trời xanh: "Ông trời ơi...! Không còn thiên lý gì nữa rồi!!! Cô... cô... cô còn dám che chở cho tên gian phu này!!!"

Rosé đỡ trán tỏ vẻ bất lực, hết cách thông não cho tên này rồi: "Được được được... Tôi không che chở nữa... cô cứ  đánh đi... đánh cho chị ấy không ra hình người nữa đi! Đánh đi!!"

Rosé nói xong còn cố ý tránh qua một bước để tiện cho cô ta lao đầu vào chỗ chết.

Hansin lập tức lao đến chỗ Gwa Myung Woo với khí thế mãnh liệt.

Sau đó...

"Á Á Á Á..."

Đi kèm theo đó là hình ảnh chú cá chép nhỏ chưa sờ được đến góc áo người nào đó đã bị người ta khóa tay lại, thuần thục bắt chéo tay ra sau lưng...

Kế đó, gian phu trong miệng Hansin như thể đi guốc trong bụng anh ta, biết tỏng cô ta muốn làm gì nên rất dễ dàng phá giải đòn tấn công và áp chế cô ta...

Sau khi bị hành hạ đến lần thứ n, cuối cùng Hansin cũng tru lên một tiếng!

"Anhhhhh... buông tay buông tay buông tay, đau đau đau!!!"

Cách đánh cô thuần thục như "nước chảy mây trôi" này quả thật là bà chị ruột của cô rồi!

Khóe miệng Rosé giật một cái: "Đã cố ngăn cô đi tìm chết rồi mà, ai bảo không nghe cơ!"

Nói tới thì, Mingie thông qua sự quan sát phát hiện Gwa Myung Woo là Lalisa, cô thì thông qua khí chất và phản ứng của Mingie để phán đoán, còn Hansin thì lại... bị ăn đòn xong mới phát hiện ra...

Hansin ôm cổ tay yếu ớt của mình, không ngừng thổi phù phù: "Cô ngăn tôi bao giờ! Cô không thể nói thẳng với tôi đây là Chị Gái tôi được à?"

Rosé trợn trắng mắt: "Tôi vừa mới mở miệng đã nhảy vào miệng tôi ngồi rồi còn muốn tôi nói kiểu giề!"

Tên không tim không phổi Hansin rất nhanh chóng quẳng chuyện bị ăn đòn oan đi mà bắt đầu hưng phấn xoay tròn quanh ông Chị Gái: "Trông thật quá đi mất! Nếu không phải em thông minh thì đã suýt bị lừa rồi!"

Rosé: "..."

Hansin nói xong, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn, lo lắng nhìn Lalisa: "Chị, sao chị lại hóa trang thành thế này, chị phải làm chuyện gì rất hệ trọng tuyệt đối không thể lộ mặt sao?"

Lalisa hơi trâm ngâm một hồi, cảm thấy Hansin nói vậy cũng đúng: "Ừ."

Hansin nghe xong liền tức giận, bất mãn nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao chuyện gì chị cũng gạt em, không chia sẻ với em!"

Lalisa: "Không chia sẻ được."

Hansin: "Chị không nói thì làm sao mà biết không chia sẻ được!"

Lalisa: "Đóng phim với chị dâu của em."

Hansin: "..."

Hansin nghẹn mất đúng 10 giây đồng hồ rồi mới kịp phản ứng, đau đớn ôm lấy ngực: "Nếu ngày nào đó em chết... thì chính là bị đống thức ăn cho cún của các người làm bội thực. Khốn kiếp, chẳng trách gần đây thoáng cái đã chả thấy tăm hơi chị đâu. Em còn tưởng chị làm cái gì, hóa ra là lại đi nói chuyện yêu đương! Hừ! Em cứ tưởng chị đi cứu thế giới mới chủ động làm thêm giờ, chia sẻ công việc với chị, tiều tụy đến nỗi mặt cũng hóp cả vào!"

"Ơ, dì ạ... bữa khuya mọi người tính ăn lẩu à? Cho cháu xin miếng?" Sau lưng bỗng vang lên giọng nói như vừa tỉnh ngủ.

Quả thật là mùi lẩu bên này nồng quá, bay cả sang căn biệt thự ở đối diện, thế nên Yang Dae-jung vốn đang ngủ trên giường cứ thế men theo mùi mà tới đây.

"Ăn cái rắm ấy! Đổ hết cả rồi đây này!" Hansin nghe tới chữ lẩu lại nổi quạu lên sau đó lại thấy có gì đó là lạ: "Này, thằng nhóc kia, sao cháu lại thản nhiên thế hả? Cháu biết... người này là dì của cháu sao?"

Hansin nhìn về phía người đàn ông mà Rosé đang ôm tay rồi hỏi.

"Biết chứ..." Yang Dae-jung mơ mơ màng màng gật đầu.

"Móa! Vậy sao chỉ mình tôi không biết! Quá không công bằng! Kì thị nhau quá thể! Nói, làm sao cháu biết?" Hansin sắp phát điên luôn rồi.

"Ngày quay thứ hai, lúc cháu đến thăm Chaeyoung thì biết." Yang Dae-jung ngáp một cái rồi thành thực trả lời.

Yang Dae-jung vừa mới nói xong, vẻ mặt của Rosé liền thay đổi.

"À há..." Rosé híp mắt nhìn Yang Dae-jung một cái, sau đó bẻ khớp ngón tay bước từng bước một tới trước mặt Yang Dae-jung: "Lông vàng... ông qua đây..."

"Tôi... tôi... không qua đâu!" Nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Rosé, Yang Dae-jung nãy còn đang mơ mơ màng màng thoáng cái đã tỉnh như sáo, hơn nữa còn hối hận xanh cả ruột.

'Thôi xong rồi, xong rồi, cái miệng hại chết cái thân rồi!'

"Ông được lắm, biết sớm như thế vậy mà không nói cho tôi?!!" Rosé chống nạnh tức tối quát cho một tràng sau đó lao đến đập cho Yang Dae-jung một trận.

"Tôi cũng bị ép mà! Tại dì ấy uy hiếp tôi đấy chứ! Sao bà không trách dì ấy mà lại đánh tôi! Au ui! Đừng có đánh vào mặt..."

Nhìn thấy Yang Dae-jung cũng lâm vào cảnh ngộ như mình, Hansin tỏ ra rất được an ủi, cuối cùng cũng có người chịu khổ cùng mình.

...

Một lúc lâu sau, bốn người cùng ngồi trước bàn ăn, à, đương nhiên còn có thêm một bánh bao nhỏ nữa.

Thấy Mingie không hề ngạc nhiên khi trông thấy Gwa Myung Woo nắm tay Rosé, Hansin lại càng thêm đau đớn, quả nhiên Mingie cũng biết, chỉ mình cô ta là người cuối cùng biết chuyện này!

Có điều, Hansin khôi phục lại tinh thần rất nhanh, bởi vì Rosé đã xuống bếp làm một nồi lẩu khác cho bọn họ.

Rosé chuẩn bị nồi lẩu xong, sau đó lại vào phòng mình cầm ra mấy cái chai dưỡng da rồi ngồi xuống bên cạnh Lalisa, bắt đầu bôi bôi chát chát lên mặt anh, còn Lalisa thì cực kì phối hợp.

Yang Dae-jung cắm cúi ăn, tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả.

Hansin bĩu bĩu môi: "Chaeyoungie~, cô đang làm cái gì đó? Làm gì mà lại bôi mấy thứ đồ của các bà các cô lên mặt chị tôi thế?"

Rosé quăng cho anh ta một cái lườm: "Cái gì mà đồ của các bà các cô, khuôn mặt của chị cô cũng rất quan trọng đấy có biết không? Tôi đã cố ý mua cho chị của cậu một bộ sản phẩm dưỡng da chuyên dụng dành cho loại da của chị ấy, mặt chị ấy đeo mặt nạ quá lâu chắc chắn không thoải mái, phải massage da mặt cho chị ấy một chút, oa, sờ thích tay quá đi..."

Bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh nghe thế, lập tức ngẩng đầu, dùng tay chỉ chỉ vào mặt mình, đầy mong đợi nhìn mẹ Chaeyoungie.

Rosé lập tức bật cười giơ tay ra xoa xoa cái má mũm mĩm của Mingie: "Ừm ừm, cái bánh bao này sờ cũng thích quá nha ~"

Hansin: "Tôi cảm thấy mình no mất tiêu rồi..."

Yang Dae-jung tỏ vẻ đồng cảm với Hansin.

Từ lúc biết Lalisa có thể vì Rosé mà không ngại hi sinh thân mình cải trang để được đóng phim cùng cô ấy, anh đã chết lặng với tất cả mọi thứ rồi. Tình địch quá hung tàn, bản thân thua là đúng!

Rosé bôi vẽ lên mặt Lalisa xong, sau đó vừa cho bánh bao nhỏ ăn cơm, vừa nghi ngờ hỏi Yang Dae-jung: "Lông vàng, sao ông phát hiện ra được Gwa Myung Woo chính là Lalisa? Thế mà còn phát hiện ra sớm hơn cả tôi lẫn Mingie! Thật đúng là không khoa học!"

"Tôi..." Yang Dae-jung đang định mở miệng thì ngay lập tức bị một ánh mắt lạnh lẽo phía đối diện khóa chặt.

Anh ta nào đâu dám nói là bởi vì Rosé với Chung Kyu Yi ngọt ngào với nhau quá cho nên "cái bình dấm" kia lên cơn ghen, mất kiểm soát nên bị anh ta phát hiện ra chứ...

"Thì... thì tùy tiện phát hiện ra thôi, mà bà hỏi lắm thế làm gì! Đánh tôi một trận còn chưa đủ à!" Yang Dae-jung qua quýt lấy lệ, sau đó bắt đầu điên cuồng tống thức ăn vào miệng.

Móa nó chứ, ăn có bữa cơm thôi mà cũng không xong nữa, hết "ngược tâm" lại "ngược thân"!

Ngày hôm sau, Rosé dậy rất sớm, thay một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng rồi ra khỏi cửa.

Hôm nay cô và Young-bae đi đến thôn Gyeryongsan để thăm Quốc họa đại sư - lão tiên sinh Choegyeong.

Bởi vì đường đến thôn Gyeryongsan khá xa, đi xe chắc phải mất tới ba bốn tiếng đồng hồ, cộng thêm đường trong thôn cũng khó đi, không thể lái xe vào được, nên Rosé quyết định không tự lái xe mà mua vé xe khách đến đó.

Trước đó khi ở studio, Rosé đã cùng Young-bae nghiên cứu cặn kẽ kế hoạch "đốn gục" Choeg lão.

Từ tính cách và sở thích cuộc sống thường ngày và các tác phẩm của Choeg lão... đều nghiên cứu tất, nhưng đáng tiếc là kết quả không được khả quan lắm.

Chiếc xe khách chầm chậm rời khỏi khu vực thành phố, Rosé ngả người dựa vào đằng sau, ôm đầu đọc đi đọc lại những dòng ghi chép chi chít trong cuốn sổ tay: "Ôi, thực đúng là khó mà... muốn lấy lòng người đạt đến cảnh giới xuất trần như Choeg lão đúng là khó như lên trời mà!"

Young-bae ngồi bên cạnh đang dùng Ipad ngắm nghía những tác phẩm của Choegyeong, nghe thấy thế liền lẩm bẩm: "Hiện tại Choeg lão đang sống một một mình thế nên cái trò bắt đầu từ thủ hạ bên cạnh là không có cửa rồi. Mà tệ hại nhất là, Choeg lão ghét nhất những kẻ quấy rầy đến sự thanh tĩnh của ông ấy, nếu muốn dùng tiền hoặc những món đồ tầm thường để lấy lòng ông ấy... khả năng thành công là rất thấp..."

"Chậc, đã là người thì luôn có nhược điểm, làm gì có ai là không có sơ hở! Chỉ đánh trận bằng mồm thôi thì vô dụng, chúng ta phải gặp được người thật trước đã rồi tính sau!"

"Vâng!"

...

Trên xe, Rosé ngả đầu ra sau ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì cũng đã gần đến nơi.

Bởi vì Rosé và Young-bae xuống ở trạm cuối cùng, cho nên lúc này trên xe chỉ còn có hai người bọn họ.

Xem ra nơi này rất ít người tới lai vãng, nếu không cảnh vật nơi đây đã không nguyên sơ như thế này.

"Woa! Phong cảnh ở đây đẹp thật đấy!" Nhìn ra mảnh rừng đào dại xanh biếc bên ngoài cửa sổ, Rosé không nhịn được mà trầm trồ cảm thán.

Young-bae cũng gật đầu: "Không khí cũng rất trong lành!"

"Đây mới đúng là bầu không khí trong lành không có chút bụi bẩn này! Tôi phải tận hưởng mới được!" Rosé híp mắt lại, hít thở thật sâu vài lần.

"Chờ lát nữa vào trong thôn rồi, phong cảnh còn đẹp hơn nữa!" Young-bae cũng đầy mong đợi nói.

"Chậc! Choeg lão thật biết hưởng thụ! Ở một nơi như thế này thì mới có linh cảm để sáng tác được chứ!"

...

Dần dần, chiếc xe cũng đã đến trạm xe cuối cùng, Rosé vội xách balo xuống xe cùng với Young-bae.

"Rồi thì bây giờ đi tiếp như thế nào?" Rosé nhìn đồng ruộng và rừng đào mênh mông bát ngát trước mặt, cảm thấy cực kì sảng khoái, trong bụng nghĩ thầm, kể cả có không mời được người đến đi nữa thì cũng coi như là đi dã ngoại một chuyến.

Có cơ hội nhất định phải đưa cục cưng đến đây chơi mới được. Lần trước, đi leo núi với Lalisa đã không đưa Mingie đi cùng, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Mingie, nên tính đền cho Mingie một chuyến đi chơi xuân khác.

Young-bae nhìn chỉ dẫn bản đồ trong điện thoại: "Đầu tiên cứ đi thẳng dọc theo con đường này đã!"

"Yep! Xuất phát nào!" Rosé ngắt một cành hoa đào bên đường, hùng dũng bước về phía trước.

Nhưng mà, nửa tiếng sau, cả hai đều mờ mịt nhìn nhau.

"Này, Taeyang... có phải chúng ta lạc đường rồi không?"

Young-bae loay hoay mãi với cái điện thoại trong tay: "Nhưng... nhưng mà bản đồ chỉ đường rõ ràng là chỉ như thế mà!"

"Thế nên là, bản đồ bảo chúng ta bơi qua sông à?" Rosé thừ người nhìn con sông rộng lớn trước mặt.

Young-bae thở dài: "Là do em chủ quan, địa hình ở đây phức tạp như thế kể cả có bản đồ chỉ đường cũng chưa chắc là chính xác!"

Không còn cách nào khác, hai người đành phải tiếp tục đi tiếp, lòng vòng mãi cho đến tận chạng vạng, mới nhìn thấy được một đình viện nho nhỏ.

Nhà nào nhà nấy trong thôn Gyeryongsan đều cách nhau rất xa, mà nơi ở của Choeg lão còn xa hơn cả thế, người lần đầu tiên đến đây chắc chắn rất khó tìm được đường chính xác.

May mà, bọn họ cuối cùng cũng tìm được, không uổng công đi chuyến này.

Nơi không xa phía đằng trước là một căn tứ hợp viện nho nhỏ cổ kính, ống khói trên nóc nhà uốn lượn những làn khói xanh xanh. Phía sau căn nhà là một rừng đào dày đặc, cách đó không xa là ruộng nước lăn tăn gợn sóng, trong viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con bò già kêu "ụm bò...".

"Từ quan về nhà khai hoang trồng lúa, chăm vườn.

Nhà gạch có hơn mười thước, nhà cỏ có tám chín gian.

Cành liễu la đà sau thềm, vườn đào che chắn trước nhà.

Mặt trời buông núi, thôn nhỏ bịn rịn khói lam chiều..."

"Chậc chậc... xem ra Choeg lão là fan của Đào Uyên Minh* rồi?" Rosé cười nói.

(*Đào Uyên Minh còn gọi là Đào Tiềm (365 - 427), tự Nguyên Lượng, người đất Tầm Dương, Cửu Giang, tỉnh Giang Tây. Ông được người đời sau biết đến là một nhà thơ làm quan có phẩm chất vô cùng thanh cao.)

Bôn ba suốt cả một ngày, Young-bae đã mệt đến nỗi sắp bò ra đường, kết quả nhìn sang bên cạnh, thấy Rosé vẫn còn sức mà đọc thơ, thật sự... không thể biết nên dùng từ ngữ gì để tả nữa...

Tứ hợp viện không có cửa, chỉ dùng mấy thanh gỗ ghép lại với nhau làm thành hàng rào, hai người chỉnh trang lại quần áo đầu tóc một chút rồi đi đến trước hàng rào gỗ.

"Xin hỏi, Choeg lão tiên sinh có ở nhà không ạ?" Young-bae hỏi với vào trong viện.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Nhưng mà nhìn trên nóc nhà có khói, chắc chắn trong nhà phải có người mới đúng. Hai người lại gọi thêm mấy lần nữa, quả nhiên, qua một lúc lâu sau mới có bóng người bước từ trong phòng ra.

Ông cụ ấy mặc áo trường sam bằng vải thô, bộ râu hoa râm, tinh thần quắc thước, dáng vẻ phiêu dật như thần tiên.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, ngay lập tức trong đầu Rosé vang lên hai chữ "thôi xong".

Cái dáng vẻ này của Choeg lão nhìn vào đã thấy không còn có ham muốn gì với hồng trần, đã là vô dục vô cầu thì làm sao để thuyết phục!

"Choeg lão tiên sinh!" fan não tàn của Choegyeong - Young-bae vừa nhìn thấy thần tượng thì quên hết mệt mỏi, cực kì hăng hái chào hỏi: "Choeg lão tiên sinh, rất xin lỗi vì đã mạo muội phá hỏng sự thanh tĩnh của ngài. Cháu tên là Young-bae, là một nhà thiết kế, cháu cực kì thích các tác phẩm của ngài, ngài là nhà thư họa mà cháu yêu thích nhất... Cháu đã từng sưu tập bức tranh "Thập Lí Oa Thanh"* của ngài..."

(*Thập Lí Oa Thanh: Tiếng kêu ếch)

Young-bae không hổ là fan cuồng, đối với tác phẩm của Choegyeong đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của Rosé sự nhiệt tình và kích động trong mắt là thật và rất đơn thuần, nếu như cô có một fan cuồng chạy từ một nơi rất xa đến thăm cô, dù thế nào cũng phải mời vào nhà uống chén trà mới đúng.

"Ở đây không có nhà thư họa nào cả, chỉ có một ông già thôi. Mời cô cậu về cho."

Vẻ mặt của Choegyeong từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, thậm chí ánh mắt còn không giống như đang nhìn hai con người có sinh mệnh, ông chỉ trả lời đúng một câu rồi đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn cánh cửa vô tình đóng lại trước mắt, vẻ mặt của Young-bae tràn đầy thất vọng: "Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần từ trước... nhưng..."

Rosé vỗ vỗ vai anh chàng: "Không sao, tốt xấu gì cậu còn gặp được mặt thích đùa dai của ông ấy!"

Young-bae một lần nữa lấy lại tinh thần: "Em còn muốn thử lại một lần nữa."

Rosé cũng đang có dự định đó: "Vậy đợi thêm một lúc nữa! Nói không chừng Choeg lão nhìn thành ý của chúng ta sẽ đồng ý gặp mặt chúng ta thì sao!"

Và... hai người đứng đợi mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.

Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, Rosé thở dài một hơi: "Ông trời cũng chẳng biết phối hợp gì cả! Những lúc như thế này phải có một trận mưa to như trút nước mời phải!"

Nhưng mà, rõ ràng là trời không chiều lòng người, hai người đợi mãi cũng không đợi được cơn mưa nào và đương nhiên cũng không đợi được sự đổi ý của Choeg lão.

"Taeyang, ngày mai chúng ta lại đến vậy! Muộn nữa là không kịp chuyến xe cuối cùng đâu!"

Tuy rằng Young-bae không cam tâm, cũng chỉ đành quay về trước.

Ngày hôm sau, Rosé và Young-bae lại đến thôn Gyeryongsan một lần nữa.

Bởi vì lần này đã có kinh nghiệm cho nên giữa trưa hai người đã đến nơi.

Hai người gặp Choeg lão trên con đường ven ruộng, trên đầu ông đội một cái mũ cói, đang cặm cụi cấy mạ.

Cách Choeg lão cấy mạ rất thuần thục cũng rất nhanh, y như một lão nông dân chính cống chứ chẳng phải là vị đại sư Quốc họa nổi danh trong ngoài nước chút nào!

Choeg lão liếc thấy lại là hai người hôm qua, ông cũng không có phản ứng đặc biệt gì, vẫn hờ hững, thờ ơ làm tiếp việc của mình.

"Chiêu làm thân" hôm qua đã thất bại, Rosé quyết định thay đổi phương án khác, cô nói thẳng: "Choeg lão, chào ngài, tôi là người phụ trách của studio Tắc Linh, đây là nhà thiết kế của chúng tôi Young-bae."

"Studio của chúng tôi là công ty chuyên thiết kế trang phục theo phong cách Trung Hoa cổ, nhà thiết kế của chúng tôi cực kì thích các tác phẩm của ngài. Đồng thời cũng vì phong cách của chúng tôi và các tác phẩm của ngài vô cùng phù hợp, cho nên lần này chúng tôi đến đây là muốn bàn với ngài về chuyện hợp tác, không biết ngài có thể suy nghĩ về chuyện này không?"

Sau một khoảng im lặng, Choeg lão đứng thẳng dậy, nhìn về phía Rosé: "Cô gái trẻ, các cô tìm người khác đi thôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một ông già nông dân bình thường mà thôi, không giúp được các người đâu."

Rosé nghe vậy bất lực cào tóc 'móa, sao lại là câu này thế!'

Có điều, từ câu nói có thể thấy Choeg lão bây giờ đã không muốn can thiệp vào chuyện thế tục nữa rồi, cũng không biết rốt cuộc thứ gì mới có thể đả động ông ấy được đây...

"Choeg lão, ngài không thử suy nghĩ lại một lần nữa sao? Dù ngài không trọng danh lợi đi nữa, nhưng lẽ nào ngài không hy vọng các tác phẩm của mình được truyền lại cho đời sau, tiếp tục phát huy giá trị to lớn hơn?" Rosé thử thăm dò hỏi.

Nghe được câu này, thân hình của Choegyeong thoáng cứng lại.

'Chẳng lẽ là động lòng rồi?'

Rosé lập tức căng thẳng, chăm chú quan sát, kết quả là đối phương lại cúi xuống tiếp tục cấy mạ.

'Thôi được rồi, lại thất bại rồi...'

Nhưng mà chuyện này cũng khó trách được, Choegyeong vốn đã đi đến đỉnh cao sự nghiệp rồi, vang danh khắp nơi, sao có thể coi trọng chuyện hợp tác với một công ty thời trang nhỏ chứ.

Rosé và Young-bae lại luân phiên thay nhau thuyết phục nhưng vẫn phí công vô ích.

Trước khi đi, Rosé đặt tư liệu của studio ở trước cửa nhà của ông ấy.

Nhìn thấy Young-bae ỉu xìu như bánh đa ngấm nước, Rosé vỗ vỗ vai anh ta: "Đừng ủ rũ nữa! Lưu Bị mời Gia Cát Lượng còn phải mời đến lần thứ ba mới thành công đó! Ngày mai chúng ta lại mò tới! Nói không chừng lại thành công thì sao!"

...

Kết quả, ngày thứ ba lại thất bại.

Sau khi trở về Rosé đi thẳng đến Nine One Hannam.

Vừa mới vào nhà, Rosé đã ngã người ra sofa: "Haiz, haiz, thật khó quá đi mất..."

"Sao thế?" Lalisa đang ngồi trên sofa đọc báo, thấy cô gái nhỏ nhà mình vừa vào nhà đã có cái vẻ ấy bèn vuốt vuốt mái tóc cô hỏi han.

"Thì cái chuyện của vị đại sư Quốc họa đó! Khó mời quá đi mất thôi!" Rosé lầu bầu.

"Choegyeong?"

"Đúng thế! Cứng hay mềm gì cũng không chịu, kiểu gì cũng không xong! Mấu chốt là người ta chẳng có ham muốn gì, nên em chẳng biết ra tay thế nào!" Rosé không nhịn nổi phàn nàn.

"Khả năng mời được Choeg lão quả thật không lớn, chị đề nghị em nên tìm người khác thì tốt hơn." Lalisa khuyên.

'Được rồi, ngay đến cả Lalisa cũng nói thế thì... có lẽ thật sự không mời được rồi...'

Rosé thở dài: "Em cũng cảm thấy thế, thôi thử nốt xem ngày mai thế nào! Cậu chàng Young-bae om trong nhà quá lâu, thể lực quá kém đi, đi đi lại lại mấy ngày đã đổ bệnh rồi! Ngày mai em phải đi một mình... à mà không... Ngày mai là thứ bảy nhỉ! Vừa hay em có thể đưa Mingie ra ngoài đi du xuân! Perfect!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro