Khoảng cách em cưới được Boss đại nhân về nhà lại gần thêm một bước

Cảm nhận được một vòng tay vừa mềm vừa thơm như kẹo đường nhẹ nhàng ôm lấy mình, Jennie cảm thấy trái tim mình như đang hóa thành vũng nước.

Đồng thời cũng cảm thấy trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi: "Anh Yeong... anh đừng lừa em chứ? Đây... đây là con của Lalisa thật sao? Lalisa sinh? Anh chắc chứ?"

Rosé gật đầu: "Vô cùng chắc chắn và khẳng định! Đây chính là con gái cùng huyết thống của Lalisa, tên ở nhà là Mingie! Thấy thế nào? Anh không có lừa em chứ, có phải là vô cùng đáng yêu đúng không?"

Cái đầu của Jennie cũng sắp rớt xuống vì gật quá độ: "Thật là cực cực cực cực cực cực cực cực đáng yêu! Oa oa oa, làm sao bây giờ! Lần đầu gặp mặt mà cô không chuẩn bị quà gì cho con rồi!"

Jennie vò đầu bứt tai lục khắp người mình xem có cái gì không, cô móc túi kẹo chocolate trong túi ra rồi lấy túi thuốc nhỏ treo ngang hông xuống, thậm chí lấy cả sơi dây chuyền kim cương trên cổ xuống luôn, toàn bộ đều nhét hết vào Mingie.

Thái độ này... Đúng là chuyển biến 180 độ.

Rõ ràng một giây trước còn cố gắng phổ cập cho Rosé rằng làm mẹ ghẻ thảm thế nào, con riêng của chồng xấu xa như thế nào.

Rosé giúp bánh bao nhỏ cầm lấy kẹo chocolate, còn túi thuốc với dây chuyền kim cương đều trả lại cho Jennie: "Những thứ này quá đáng giá, em đừng có mà tặng bậy thế, bé con vẫn còn nhỏ vẫn chưa dùng được mấy thứ này."

"Nói cũng phải... Lalisa giàu như thế..." Jennie lẩm bẩm cầm dây chuyền kim cương về, sau đó lại nhét cái túi thuốc nhỏ vào trong tay Rosé: "Cái này anh giữ đi, tất cả đều là đồ em mới phối chế đấy! Thuốc bên trong có thể phòng được hầu hết các loại côn trùng có độc! Đích thân em đã kiểm nghiệm rồi!"

Rosé cười khẽ rồi nhận lấy: "Vậy anh đành thay mặt Mingie cám ơn quà của cô Jennie vậy!"

"Lần sau... nếu có cơ hội gặp lại, em nhất định sẽ chuẩn bị quà tốt hơn! Lần này đến hơi vội vàng nên cũng không nghĩ sẽ gặp được Mingie!" Jennie ngượng ngùng nói.

Giờ phút này, Jennie đã hoàn toàn quăng cái vấn đề "làm mẹ kế rất khó" gì gì đó ra tận đẩu tận đâu rồi.

Sự thực là, đứng trước mặt bé con đáng yêu thế này, không cách nào có thể nói mấy từ đó ra khỏi miệng.

Đứa bé đáng yêu như vậy... khó trách tại sao anh Yeong lại thích!

Rosé với Jennie cùng ngồi xuống ghế salon, bánh bao nhỏ ngồi giữa hai người đang tò mò nghiên cứu cái túi thuốc nhỏ trong tay.

"Thật sự khó mà tin được, sao con gái Lalisa lại có thể đáng yêu như vậy chứ?" Jennie ngắm nhìn nửa ngày vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được: "Mặc dù trông rất giống Lalisa... nhưng đáng yêu thế này cũng hoàn toàn không khoa học..."

Jennie nhìn nhìn, đột nhiên giật mình một cái nhìn chằm chằm về phía Rosé: "anh Yeong! Đứa bé này không phải do anh với Lalisa cùng sinh ra đấy chứ?"

Khóe miệng Rosé giật giật: "Em yêu, biên độ hoạt động của não em lớn quá rồi đấy!"

Hửm? Ba với mẹ cùng sinh?

Bánh bao nhỏ đang nghiên cứu túi thuốc nghe như vậy lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ.

"Cũng phải..." Jennie bĩu môi một cái. Sau đó vô tình thấy bánh bao nhỏ mỉm cười thì liền ngẩn ra, lẩm bẩm: "Nhưng mà nhìn kỹ thì hai người cũng có điểm giống nhau mà!"

"Giống thế nào? Giống chỗ nào?" Rosé nhướng mày.

Jennie gật đầu liên tục: "Giống! Có thể anh không chú ý nhưng em vừa mới nhìn kỹ thì lúc bé con cười rất giống anh! Nhất là ánh mắt!"

Jennie vừa nói thì đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt: "Ơ mà... mẹ của đứa bé này là ai?"

Rosé nhún nhún vai: "Cái này anh cũng không biết, bởi vì ngay cả Lalisa cũng không biết."

Jennie vừa nghe liền nổi giận: "Khốn nạn..."

"Cuộc sống riêng của người này quá loạn rồi! Thậm chí ngay cả mẹ của con gáii mình là ai cũng không biết..." Cân nhắc đến việc Mingie vẫn đang ngồi đây, Jennie cố gắng đè giọng lầu bầu.

Rosé biết cô nhóc này đang nói cái gì nhưng cũng không để ý: "Chuyện không phải như em nghĩ đâu, trong chuyện này mà nói thì chị ấy cũng là người bị hại."

Nhưng mà Jennie nghe thế lại càng xem thường, cô cảm thấy Rosé nhất định đang bị đối phương lừa...
'Haiz, bảo bối đáng yêu thế này sao lại có một người Appa đáng sợ đến vậy chứ?'

Jennie thật khó có thể tưởng tượng cuộc sống của anh Yeong với bảo bối nhỏ này dưới sự thống trị tàn bạo của Lalisa, cuộc sống như thế có khác nào sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng chứ.

Rosé bất lực đỡ trán thở dài 'cô nhóc này lại đang tưởng tượng ra cái gì nữa đây?'

Không biết có phải tên kia lại tuyên truyền mấy cái linh ta linh tinh không nữa, nếu không tại sao Jennie cứ một mực tỏ vẻ lo cô bị hành hạ chứ?

Hai người đang nói chuyện phiếm thì cánh cửa thư phòng sau lưng đột nhiên mở ra, Lalisa cũng bước từ trong đó ra.

Rosé nghe tiếng liền nghiêng đầu qua hỏi: "Lalisa, chị xong việc rồi à? Có làm ồn đến chị không?"

'Ai? Ai! Lalisa?' Jennie lập tức bắn mắt nhìn về phía thư phòng.

Sau đó thì liền lập tức thấy một người phụ nữ vóc dáng thật cao mặc đồ ngủ đôi với Rosé nhưng là màu xanh da trời đang đứng trước cửa. Chị ta đeo một cặp mắt kính, trong tay cầm một ly cafe nhìn rất thoải mái nhàn hạ. Chẳng qua chỉ là bộ dạng đứng ở cửa thôi mà trông cứ như đang tạo hình chụp ảnh cho mấy tạp chí thời trang vậy. Quan trọng nhất là người này hoàn toàn không có chút tàn bạo hay ác độc như trong truyền thuyết cả.

Người này trông giống như bất kỳ một người chồng ôn nhu nào đó tan làm xong về nhà, chứ không phải yêu ma quỷ quái gì hết. Chỉ là một người bình thường, chẳng qua là nhìn đẹp và thu hút hơn mà thôi.

"Vị này là?" Lalisa nhìn về phía Jennie.

Rosé đi tới khoác tay Lalisa rồi kéo anh qua giới thiệu: "Đây là bạn tốt em quen lúc ở bên Mỹ tên là Jennie! Jennie, đây chính là người yêu của anh, Lalisa"

"Xin chào." Lalisa hơi gật đầu, mặc dù thái độ không thể nói là nhiệt tình nhưng cũng đủ lịch sự.

"Xin... xin chào..." Trong ấn tượng của Jennie thì Lalisa là một bạo quân tàn ác, thậm chí còn là quái vật nữa. Cho nên trong lúc nhất thời hoàn toàn không cách nào đem Lalisa "loài người" với Lalisa "quái vật" nhập chung một chỗ.

Lalisa liếc nhìn cậu con gái đang gà gật buồn ngủ, liền bước tới bế nhóc lên: "Hình như Mingie mệt rồi, để chị đưa nó đi ngủ, hai người cứ trò chuyện đi."

Biết hai chị em đã lâu không gặp nên chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nên Lalisa rất săn sóc mà chừa lại không gian cho hai người.

Bánh bao nhỏ tựa hồ có chút không vui, nhóc gác đầu lên bả vai Lalisa rồi chìa hai cái tay ngắn ngủn về phía Rosé, con không muốn đi ngủ~!

Bàn tay to lớn của Lalisa xoa xoa đầu con gái: "Đã muộn rồi, không cho phép con tùy hứng nữa, mẹ con với cô Jennie đã lâu không gặp nên muốn nói chuyện thêm một lúc."

Bánh bao nhỏ chỉ có thể nghe lời gật đầu một cái, cái miệng nhỏ ngáp dài rồi nằm trên bả vai của Lisa.

Mẹ con với cô Jennie... nói tự nhiên thật đó, cả thái độ dịu dàng từ ái với con gái nữa...

Jennie cơ hồ là nhìn đến ngây người, Lalisa này với Lalisa mà cô tìm hiểu được hoàn toàn là hai người khác nhau!

Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào?

"Jennie... Jennie? Đang nghĩ gì vậy?" Rosé đưa tay quơ quơ trước mặt Jennie.

"anh Yeong, người kia thật sự là Lalisa sao? Tại sao nhìn giống người thế! Không phải, ý em là nhìn chị ta thật ôn hòa!"

'Giống người?'

Rosé bật cười: "Đương nhiên là chị ấy nha! Nếu không em cho là thế nào?"

"Em... em cho rằng chị ta rất đáng sợ!"

Rosé sờ cằm, nghĩ một chút: "Chậc, nghiêm túc mà nói thì quả thật chị ấy có một mặt rất đáng sợ, nhưng mà lúc ở cạnh anh với Mingie thì chị ấy rất dịu dàng. Thật ra lúc ban đầu anh cũng cho rằng chị ấy có vẻ đáng sợ, lúc ấy còn đặt cho chị ấy biệt danh là Đại ma vương nữa cơ!"

Jennie nghe rồi đột nhiên liền hiểu tại sao Rosé lại muốn ở cùng một chỗ với Lalisa.

Một người bá đạo như thế lại đem tất cả sự dịu dàng dành hết cho một người...

Ban đầu khi mới tới đây Jennie còn ôm chút may mắn, nghĩ có lẽ anh Yeong cũng chỉ coi Lalisa giống như mấy tên đàn ông trước đây thôi. Nhưng bây giờ sự thực lại cho thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Lần này chỉ sợ rằng anh Yeong thật sự nghiêm túc.

Lúc này, di động của Rosé đột nhiên vang lên.

"Xin lỗi, anh nhận điện thoại chút!"

"Vâng, không sao không sao!"

Người gọi tới là Alice, hẳn là bên studio có chuyện cho nên Rosé lập tức nhận điện: "Alo, giám đốc Park?"

"Chín bộ đồ đã tặng xong rồi, danh sách người được tặng tôi đã gửi qua email cho cô, cô để ý kiểm tra một chút." Giọng điệu của Alice vẫn lưu loát gọn gàng như thường lệ.

"Được, lát nữa tôi sẽ kiểm tra email, Giám đốc Park vất vả rồi!"

"Lâu thì một tháng, nhanh thì nửa tháng là có thể thấy hiệu quả, giờ chỉ cần chờ đợi là được. Trong khoảng thời gian này không biết có thể trang hoàng lại Studio không? Dù sao thì đó không chỉ là nơi chúng ta làm việc mà còn là nơi sau này chúng ta sẽ tiếp khách hàng nữa."

"May mà cô nhắc nhở, để tôi giao phó cho Minguk. Phong cách thiết kế các loại thì giao cho Taeyang, hẳn là không có vấn đề gì, chuyện này không cần lo đâu, tôi sẽ xử lý..."

...

Lúc Rosé đang gọi điện thoại thì Jennie chỉ yên lặng đứng nhìn.

Trừ hình ảnh anh Yeong lúc ở nhà ra thì cô lại thấy được một mặt khác nữa, đó là lúc làm việc.

Đây đều là những thứ mà trước đây Jennie không tài nào tưởng tượng nổi.

Oh Yeong mà Jennie biết là một người cởi mở phóng khoáng, không bị bất cứ thứ gì bó buộc. Nhưng, khi đó cả người cô lúc nào cũng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch, giống như là trên đời này không có bất cứ thứ gì khiến cô quan tâm, thậm chí cả sinh mạng của chính mình. Cơ mà hiện tại, Jennie lại thấy một loại ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ trên người của Rosé...

Rosé nói chuyện điện thoại xong cũng vừa vặn là lúc Lalisa dỗ Mingie ngủ xong đi ra, trong tay chị vẫn đang cầm một con gấu bông.

"Mingie đã ngủ chưa?" Rosé cúp máy hỏi.

"Rồi."

Lalisa gật đầu xong đi tới cạnh Jennie, đưa con gấu bông trong tay cho cô: "Jennie, đây là quà đáp lễ của Mingie."

"A! Còn có đáp lễ nữa à! Thật là đáng yêu!" Jennie vui mừng ôm lấy con gấu bông vào ngực: "Cám ơn, giúp tôi cám ơn Mingie!"

Lúc này, cái nhìn của Jennie về Lalisa gần như đã hoàn toàn thay đổi.

Có thể dạy được một bảo bối nhỏ đáng yêu lại hiểu chuyện như thế, khẳng định người này cũng là người rất rất tốt...

"Cô Jennie có nghiên cứu về dược thảo sao?" Lalisa đột nhiên hỏi một câu.

"Sao chị biết?" Jennie có chút kinh ngạc.

"Vừa nãy nhìn thấy túi thuốc của Mingie." Lalisa nói.

"À, cái đó ấy à... là nghịch ngợm nghiên cứu chút thôi!" Jennie nói.

Rosé nhất thời bật cười nói: "Jennie, em cũng quá khiêm tốn rồi, Lalisa! Chị đừng thấy Jennie non nớt như thế mà lầm, thật ra y thuật của cô nhóc này phải nói là cực kỳ lợi hại đó, thiên phú cực cao!"

Jennie được khen thì có chút ngượng ngùng liền vội vàng nói: "Không lợi hại như anh Yeong nói đâu..."

Lalisa hơi trầm ngâm, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách buộc chỉ bìa đã ố vàng: "Vừa hay mấy hôm trước tìm được một quyển sách y cổ, nếu cô không chê thì tặng cho cô làm quà ra mắt đi. Cám ơn cô lúc ở nước ngoài đã chăm sóc Chaeyoungie."

"Không cần không cần, tôi có chăm sóc anh Yeong đâu, vẫn luôn là anh... chị ấy chăm sóc tôi mà! Hơn nữa.... quyển sách này quá quý rồi!" Jennie vừa nhìn đã biết cuốn sách kia giá trị không nhỏ, hơn nữa còn là bản duy nhất, có thể nói là món đồ vô giá.

Rosé đem quyển sách đặt vào tay Jennie: "Em hãy nhận đi, dù sao món này đặt trong tay bọn anh cũng vô ích, hơn nữa ai bảo là em không chăm sóc anh? Biết bao lần anh bị thương đều may mà có em chăm sóc chiếu cố!"

"Này... được rồi, sách em nhận, cám ơn."

Jennie trầm mặc, cô cảm thấy mình không cần tiếp tục ở đây nữa nên hít sâu một hơi rồi cười nói: "anh Yeong, hôm nay được gặp anh em rất vui, muộn lắm rồi nên em về trước đây, không quấy rầy mọi người nữa."

"Ơ! Nhanh thế à..."


"Khoảng thời gian này tạm thời em vẫn ở trong nước, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau thôi, chỉ cần anh đừng chê em phiền là tốt rồi ~"

...

Rosé với Lalisa cùng nhau tiễn Jennie xuống dưới lầu.

Lalisa đứng chờ ở cửa chung cư, còn Rosé tiếp tục đưa Jennie đến tận xe: "Đi đường chậm một chút."

"Vâng, anh biết em lái xe chẳng khác gì ốc sên mà, muốn nhanh cũng không nhanh nổi!" Jennie cười nói.

Dưới màn đêm yên tĩnh hơi se se lạnh, Jennie siết chặt nắm tay, buông ra rồi lại siết chặt lại. Một lúc lâu sau mới ngước đầu, giọng run run nhìn người trước mắt: "anh Yeong, anh thật sự không thể quay về nữa đúng không?"

Rosé thở dài ôm cô bé một cái: "Jennie, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, anh cũng thế và em cũng vậy. Hãy sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng lo cho anh nữa! Anh cũng sẽ sống thật tốt mà."

Jennie hít mũi một cái: "Em thừa nhận là trước khi tới đây em rất lo lắng, nhưng mà... Mingie thật đáng yêu, Lalisa cũng là một người rất tốt... anh Yeong, chúc anh hạnh phúc! Trừ câu này ra thì hình như em nói cái gì cũng đều dư thừa."

"Cám ơn, anh nhất định sẽ hạnh phúc!"

Nói lời từ biệt với Rosé xong, Jennie vẫy vẫy tay rồi lên xe nổ máy, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.

Qua kính chiếu hậu, Jennie trông thấy người phụ nữ ấy đang khoác một chiếc áo lên người cô gái, cô gái kia ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười với chị ta, sau đó hai người họ ôm nhau đi lên lầu...

Hóa ra anh Yeong đang sống rất tốt, anh ấy có người yêu, có ước mơ, có sự nghiệp, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm.

'Đã như vậy thì cần gì phải khiến anh Yeong trở về chứ?'

...

Lên lầu, vừa mới bước vào cửa Rosé liền ôm lấy eo của Lalisa, ngẩng đầu nói: "Boss đại nhân, cám ơn chị!"

Lalisa dựa lưng vào cửa: "Cám ơn cái gì?"

Rosé ngước đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt: "Cám ơn chị đã đối tốt với bạn của em như vậy, chị biết... biết cô ấy là người bên kia chứ?"

Lalisa: "Chị chỉ cần biết, cô bé ấy là người em quý trọng là được rồi."

Rosé nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Đoán chừng lần này Jennie đến đây để làm thuyết khách... nhưng mà, bây giờ hiển nhiên đã bị chị với Mingie thuyết phục rồi!"

Lalisa ôm chặt Rosé vào lòng, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện: "chị sẽ không để em rời khỏi chị, bất kể là vì ai."

"Em cũng không rời khỏi chị đâu, bất kể là vì ai!"

...

Ở phía bắc thành phố có một ngôi biệt thự xa hoa bị bỏ hoang, đó từng là nơi ở của những người quyền quý của kinh đô. Nhưng thời đại thay đổi khiến cho nơi đây thành chốn không người, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra án mạng. Cho nên, hiện giờ nơi đây được biết đến là khu nhà ma ám, không những không bán được mà trong chu vi mấy chục dặm xung quanh cũng không ai dám bén mảng tới gần.

Thế nhưng vào giờ phút này, trong bóng đêm có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đỗ lại trước cửa căn biệt thự. Một thiếu nữ mặc chiếc áo có mũ rất to bước xuống xe rồi đi vào phía bên trong.

"Két" một tiếng, người thiếu nữ kia đưa tay đẩy cánh cửa phòng khách vừa dầy vừa nặng ra.

Bên trong là một đại sảnh rất lớn được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ, trên những bức tường treo đầy những bức tranh sơn dầu lâu đời, những chiếc cửa sổ thủy tinh cũng được làm theo các thiết kế từ xưa cũ. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ rất lớn, lò sưởi trong phòng khách đang cháy hừng hực tỏa ra nhiệt độ ấm áp.

Ở chiếc ghế salon hình chữ U đối diện lò sưởi có hai nam một nữ.

Thấy Jennie đã trở lại, mĩ nhân trên ghế lập tức thu súng rồi đứng phắt dậy nghênh đón: "Jennie bảo bối ~ thế nào rồi? Em đã ra tay thì chắc chắn không có chuyện gì đi! Tiểu sư muội nhất định không thể chịu được nước mắt của cưng!"

Jennie nghe vậy thì cúi đầu, mặt mũi ủ dột, yếu ớt nói: "Chị Hyeri, thật xin lỗi, em đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi!"

"A... sao lại thế... ngay cả Jennie ra tay mà cũng không được sao?" Hyeri đang nói thì liếc thấy con gấu bông đang được Jennie ôm trong lòng: "Cái đồ chơi này lấy đâu vậy?""

Jennie vừa nghe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, vui vẻ nói: "Là Mingie tặng em! À đúng rồi, Mingie chính là con gái của Lalisa đấy! Nhóc đó cực kỳ cực kỳ đáng yêu! Nhất là đôi mắt, xinh đẹp y như anh Yeong ấy! Còn cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa! Em tặng nhóc ý túi thuốc, thế là nhóc ý đưa em cái này coi như đáp lễ!"

"Còn nữa còn nữa, Lalisa cũng nói cảm ơn em đã chăm sóc anh Yeong lúc ở nước ngoài, còn tặng cả sách thuốc cho em. Lalisa chẳng giống như mọi người nói chút nào, chị ta là người cực kỳ tốt, hoàn toàn không đáng sợ như mọi người nói đâu! Chị ta đối với anh Yeong rất dịu dàng, đối với em cũng rất khách khí, cực kì lịch sự..."

Giọng nói như chim sơn ca của Jennie cứ líu lo không ngừng trong phòng khách.

Hyeri: "..."

Oh Dal: "..."

Yong Sin: ""..."

Thấy ba người kia đột nhiên nhìn mình chằm chằm, Jennie cảm thấy có gì đó sai sai liền rụt rè hỏi: "Ơ, sao mọi người nhìn em như thế? Em... em nói cái gì sai sao?"

Oh Dal đẩy gọng kính một cái, không nói gì.

Yong Sin tiếp tục lật quyển sách tiếng Đức trên chân, làm bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hyeri đỡ trán, bất lực kêu rên: "Chẳng lẽ cưng không phát hiện chính mình bị thu phục rồi sao hả bảo bối của chị! Rõ ràng là bảo cưng đi kéo người về mà thế quái nào cả em cũng phản bội luôn rồi hả? Đúng là tiền mất tật mang! Thiệt hại quá nặng nề! Lalisa quả nhiên không dễ đối phó, bây giờ còn tăng thêm một bé con nữa, lực sát thương nâng gấp bội..."

Jennie tựa hồ cũng nhận ra mặt như đứa đám. 'Lần này phải làm sao, mặt mũi còn gì nữa đây..."

Cô cũng không biết mình bị làm sao, tự dưng quên bẵng nhiệm vụ của mình, thậm chí còn bị người ta thu phục nữa.

Hyeri bó tay: "Lần trước Đại sư huynh chơi cứng, lần này là cho cưng đi chơi mềm, ai ngờ mềm cứng đều vô dụng cả, giờ còn có thể làm gì được chứ."

Vì sự thất bại của Jennie mà bầu không khí có chút ngột ngạt, mọi người đều trầm mặc.

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói âm u truyền ra từ căn phòng nào đó ở trên lầu: "Đồ ngu ngốc... một con gấu bông, một cuốn sách nát đã có thể thu phục cô rồi sao?"

Thanh âm kia Vang lên trong không gian im ắng càng khiến nó trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Nghe thế, bả vai Jennie nhất thời run một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên ảm đạm, cô ngẩng đầu nói: "Không! Không phải như vậy, là do Lalisa với mấy tin đồn đó thật sự khô..."

"Hmm?"

Thấy âm thanh lộ rõ vẻ mất hứng, Hyeri Vội vàng cho Jennie một ánh mắt nhắc nhở, Jennie nhất thời im bặt, không dám khen Lalisa thêm một câu nào nữa.

"Từng người từng người một, lá gan ai cũng lớn nhỉ, ai cho mấy người đi tìm cô ta?"

Jennie không dám hé răng một chữ, Hyeri cũng sờ sờ mũi ngó lơ qua chỗ khác. Oh Dal đang muốn mở miệng thì bị Yong Sin đè bả vai xuống, sau đó tự mình lên tiếng: "Là tôi đưa ra ý này, nếu Oh Yeong có thể tự trở về là tốt nhất, nếu không thì chúng ta cũng không có tổn thất gì."

"Ha, tât nhiên là cô ta sẽ Về thôi, sẽ khóc lóc mà cầu xin tôi cho cô ta trở lại."

Giọng nói âm u của người đàn ông kia khiến sắc mặt của Jennie với Hyeri đều trở nên khó coi.

Yong Sin vẫn không đổi sắc nói: "Satan, hôm nay chúng ta vừa mới về nước, chuyện cần thiết bây giờ là phải đứng vững gót chân cái đã, xin ngài đừng phân tâm. Huống hồ dù sao đây cũng là địa bàn của Lalisa, không nhất thiết phải bứt dây động rừng vào lúc này. Còn chuyện của Oh Yeong thì xin ngài cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng."

Rốt cuộc trong căn phòng đó cũng trở nên im lặng. Người kia không lên tiếng chắc hẳn là ngầm chấp nhận ý kiến của Yong Sin.

Nghe được Yong Sin nói, trong mắt Hyeri thoáng qua một vệt lo âu. Sau đó cô bưng nụ cười nịnh nọt đến gần thám thính: "Quân sư đại nhân, ngài chuẩn bị làm cái gì vậy?"

Yong Sin liếc cô một cái, đồng thời cũng liếc cả Jennie và Oh Dal, sau đó ông mới lạnh mặt nói: "Ai lo việc người nấy, đây không phải là chuyện các người nên lo lắng."

Nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Yong Sin biến mất, Hyeri vò đầu: "Yong Sin không giống chúng ta... dù gì chúng ta cũng còn có chút giao tình với Tiểu sư muội, nên cũng không thật sự làm gì cô ấy! Nhưng Yong Sin thì không chắc... không hiểu ông ấy muốn làm cái gì nữa..."

Phiến môi mỏng của Oh Dal cũng khẽ động: "Yong Sin nói không sai, quả thật đây không phải chuyện chúng ta nên lo lắng! Còn về phần Tiểu sư muội sẽ tự khắc có người lo cho nó thôi! Chuyện này đến đây là chấm dứt, không cho phép bất cứ ai tự tiện nhúng tay vào nữa."

"Vâng..."

Sau khi Yong Sin với Oh Dal rời đi, Hyeri lập tức kéo Jennie sang một bên dò hỏi: "Jennie, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Mau kể cho chị nghe đi!"

Jennie ngồi trên ghế salon nhìn Hyeri một cái rồi mới mở miệng nói: "anh Yeong mặc đồ nữ đẹp lắm, Lalisa rất dịu dàng, Mingie rất đáng yêu, vừa ngoan ngoãn lại cực kỳ dễ thương, một nhà ba người bọn họ rất hạnh phúc, mọi chuyện chính là như vậy."

Hyeri: "..." Được rồi, có hỏi cũng như không, Jennie bảo bổi đã hoàn toàn bị thu phục rồi...

—------------

Theo dự đoán của Alice thì phải mất từ nửa tháng đến một tháng mới có hiệu quả. Nhưng thực thế còn nhanh hơn dự đoán của cô rất nhiều.

Đầu tiên là bữa tiệc sinh nhật của Đại tiểu thư của Han gia, vị tiểu thư này rất có tiếng trong giới thời trang, bản thân cô ấy cũng rất thích thử nghiệm những nhãn hàng thời trang mới.

Trong bữa tiệc đó, vị tiểu thư này mặc một chiếc váy dạ hội theo phong cách truyền thống. Bộ váy giống như một đám mây rực lửa làm nền cho vị đại tiểu thư này, đẹp đến kinh diễm lòng người, trở thành điểm nổi bật mới lạ trong cả buổi tiệc hôm đó.

Bữa tiệc vừa mới kết thúc đã có không ít vị tiểu thư tìm hiếu nhãn hiệu của bộ váy dạ hội kia.

Qua tìm hiểu thì mới biết chiếc váy đó là quà tặng của một người bạn tốt trong giới thời trang. Đồng thời đây cũng chính là nhãn hiệu của nhà thiết kế thần bí đạt giải kim đỉnh - CY. Hơn nữa đây còn là mẫu mới nhất chưa được đưa ra thị trường.

Một truyền mười, mười truyền trăm. Những vị tiểu thư được Alice tặng nhưng không có ý định mặc cũng bắt đầu mặc ra ngoài để khoe khoang.

Lại cách mấy ngày, có một vị phu nhân nào đó đang tham dự yến hội thì bị rượu hắt vào người. Trước mắt lại không chuẩn bị quần áo để thay, vừa vặn bộ váy mà Alice đưa tặng lại đang để ở trên xe. Vị phu nhân này vốn là người trung thành với các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, khinh thường mặc mấy loại nhãn hiệu không có tên tuổi này, nhưng trong trường hợp đấy lại bất đắc dĩ phải thay.

Đêm đó Vị phu nhân nọ mặc một thân sườn sám thuê khổng tước xanh khiến cả sảnh nữ khách phải trầm trồ khen ngợi. Bọn họ đều nói chiếc váy ấy không những có thiết kế tinh xảo mà còn làm nổi bật khí chất của bà. Giống như chiếc váy này được sinh ra là vì vị phu nhân ấy, không ít những vị phu nhân cùng lứa khác cũng rối rít hỏi thăm bộ lễ phục đó là của nhãn hiệu nào, nhà thiết kế nào...

Sau đó, chính là lần gần nhất cũng là lần oanh động nhât.

Lão tướng quân Chung Dong Yul cùng Thượng tướng Chung Chin Mae và cháu gái Chung Kyu Yi cùng tiếp đón chính khách các nước trong chuyến viếng thăm cấp quốc gia, được truyền hình trực tiếp trên sóng truyền hình quốc gia.

Chính trong sự kiện đó, cháu gái Chung Kyu Yi của lão tướng Chung Dong Yul mặc một bộ lễ phục đoan trang mà lại không mất đi vẻ hoạt bát của thiếu nữ. Quan trọng nhất là bộ lễ phục đó thể hiện những tinh hoa của văn hóa Hàn Quốc, không ít bạn bè quốc tế đều dành lời khen ngợi, tán thưởng nền văn hóa thời trang của Hàn Quốc.

Cứ như vậy, Tắc Linh nổi tiếng!

Từ những tiểu thư đài các cho đến những phu nhân quyền quý, thậm chí còn được quốc gia đầu tư một khoản vốn nhằm tôn vinh tinh hoa thời trang của dân tộc.

Mặc dù mấy trăm ngàn won cũng không được tính là nhiều, nhưng quan trọng nhất là từ nay về sau Tắc Linh có thể đại biểu cho quốc gia trong các dịp sự kiện có tính trọng đại.

"Trời ơi! Chúa ơi! Thánh thần di! Sếp ơi! Chúng ta nổi tiếng rồi! Tắc Linh nổi tiếng rồi! Điện thoại sắp bị khách hàng oanh tạc cho hỏng mất rồi! Đơn đặt hàng! Tất cả đều là đơn đặt hàng!" Hàn Minguk kích động đến xoay vòng vòng, sau đó lập tức nhảy đến bên cạnh Alice để cúi mình vái chào: "Giám đốc Park, chị thật quá lợi hại, lúc trước là em ngu muội nên mới hoài nghi chị! Em xin lỗi!"

Alice liếc về phía Rosé đang bận rộn xem tư liệu một cái: "Trên thực tế, thì tôi chỉ tìm ra một con đường có thể mở ra thị trường mà thôi, để có thể đạt thành hiệu quả như thế này thì tôi cũng bất ngờ, nhất là vị Chung tiểu thư đó..."

Alice cho rằng lúc trước Rosé nói muốn đưa quần áo cho bạn thì cũng chỉ tưởng đó là một tiểu thư bình thường nào thôi, làm sao mà ngờ được đó lại là cháu gái của Chung lão tướng quân chứ, người ta là đệ nhất danh viện của Seoul đó.

Càng khiến Alice kinh ngạc chính là, không ngờ Chung Kyu Yi lại mặc thiết kế của bọn họ trong một dịp quan trọng như vậy.

Thông thường trong các sự kiện trọng đại đềụ có những nhân viên chuyên nghiệp kiểm định quần áo trước khi mặc, h0àn toàn không phải thích mặc gì thì mặc. Trừ phi là có mối quan hệ vô cùng tốt mới có thể khiến Chung Kyu Yi thuyết phục những chuyên viên đó để cô mặc đồ của mình.

Dĩ nhiên, mấu chốt nhất vẫn là thiết kế và chất lượng sản phẩm của bọn họ đủ xuất sắc để vượt qua cuộc kiểm tra thì chuyên viên mới có thể đồng ý.

Nghe được Alice nói, Rosé cũng ngầng đầu lên từ trong đống tài liệu, cô thở dài nói: "Nói thật thì chính tôi cũng bị dọa cho giật mình... lần này coi như thiếu Chung Kyu Yi một đại ân tình rồi! Qua thời gian bận rộn này nhất định phải mời cô ấy ăn một bữa tiệc lớn mới được!"

"Sếp, đơn hàng nhiều thế này... thể thì chẳng phải chúng ta phải gấp rút chế tác sản phẩm mới sao? Hiện giờ nhân viên không đủ, thợ may cao cấp trước mắt chỉ có mười người..."

Rosé nhìn về phía Alice: "Giám đốc Park, chắc cô có kế hoạch rồi chứ?"

Nếu Alice đã dám đề nghị phương pháp trực tiếp tặng sản phẩm thì chắc chắn cũng có chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Alice dứt khoát nói: "Kế hoạch của tôi là, tạm thời từ chối tất cả các đơn hàng! Nếu có người hỏi thì cứ trả lời là tất cả những thiết kế cao cấp cần đặt trước thời hạn ba tháng! Khách hàng đặt trước sẽ được chúng ta thiết kế riêng, căn cứ vào hình tượng và khí chất của khách hàng để đưa ra sản phẩm."

"Hả! Từ chối toàn bộ? Toàn bộ?" Hàn Minguk bị dọa cho trợn tròn hai mắt.

'Đây đều là tiền mà! Là cực kỳ nhiều tiền đó!'

Nhưng mà, lần này Hàn Minguk lại không quá mức kích động như lần trước, trái lại rất cẩn thận suy nghĩ dụng ý của Alice: "Ý của Giám đốc Park là, đồ càng khó giành được thì mới quý?"

Alice gật đầu: "Không sai, đối với khách hàng mà nói thì những thứ lấy được quá dễ dàng thì càng dễ vứt bỏ! Càng khó mua thì càng khiến bọn họ cảm thấy quý giá! Nếu cứ muốn là có thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ hết hứng thú thôi, thậm chí thấy ai cũng có lại thành ra tầm thường! Đây cũng là lí do khiến danh tiếng của History sụt giảm nhanh như vậy! Nếu vì món lợi nhỏ trước mắt thì sẽ mất đi cơ hội nâng cao vị thế của mình trên thị trường."

Rosé búng tay đánh "póc" một cái: "OK, cứ làm như vậy đi! Cũng vừa vặn thời gian này chúng ta phải trang hoàng lại studio, chuẩn bị nguồn hàng, tuyển thêm nhân viên gì đó..."

Alice ngừng một chút, sau đó mở miệng nói: "Ngoài ra cũng có một tin tốt, trước mắt thời cơ đã chín muồi, chúng ta có thể chọn lựa mấy đại lý có thực lực tốt để bắt đầu mở ra chuỗi cửa hàng."

"Woa! Vạn tuế!" Hàn Minguk quá mức kích động mà kéo Taeyang nhảy nhót.

Rosé cũng có muôn vàn cảm khái, cuối cùng... những tháng ngày gian khô đã qua.

"Taeyang, cậu có làm được không? Sau khi mở các chuỗi của hàng thì chúng ta cần một số lượng lớn các mẫu thiết kế đấy." Rosé quan tâm hỏi.

Cung Taeyang nhoẻn miệng cười, rút từ trong ngăn kéo ra một tập bản thảo thiết kê dây cộp: "Đã sớm chuẩn bị xong!"

Hai mắt Rosé sáng rực nhìn chằm chằm vào tập bản thảo kia, chỉ cần hơi lướt qua cũng có thể nhận thấy đây là những tác phẩm tinh túy ra đời trong lúc linh cảm của Cung Taeyang ở mức cao nhất: "Trời ạ! Quá giỏi! Sao người hợp tác với tôi ai cũng đắc lực thế này! Thật có cảm giác an toàn!"

"Bà chủ, chị mới là người cho chúng em cảm giác an toàn ý! Lúc nào chị cũng có thể làm được những chuyện mà em cho rằng là bất khả thi!" Minguk chớp chớp đôi mắt đang tỏa sáng, trên thực tế những gì mà Minguk nói ra cũng là tiếng lòng của Taeyang.

"Được rồi được rồi, đừng có mà nịnh hót nữa! Tháng sau nhât định sẽ tăng lương cho em! Còn có tiền thưởng nữa..."

"Bà chủ, em yêu chị!"

"Được rồi, mau đi làm việc đi, chị nghe điện thoại đã!"

Rosé đi tới ban công mới bấm nhận cuộc gọi.

"Chúc mừng cô nha, bà chủ Park..." Đầu bên kia truyền tới giọng của Nam Eun Sang.

Rosé cười một tiếng: "Tiếng bà chủ này tôi không dám nhận đâu, bà chủ Nam à!"

"Đừng khiêm tổn thể chứ, trong thời gian ngắn như vậy mà cô có thể phát triển đến bước này thì đến tôi cũng không nhịn được mà phải khen cô một câu đó! Cơ mà bất ngờ nhất là cô lại thu phục được lá bài chủ chốt của tôi nhanh như vậy! Chậc chậc, xem ra một năm sau tôi không thể giật lá bài này về tay được rồi nhỉ?" Nam Eun Sang cười giởn.

Rosé nhướng mày: "Haiz, đại khái đây là do mị lực của tôi quá lớn!"

"Con nhóc thổi này!" Nam Eun Sang cười khẽ một tiếng, sau đó thì sâu xa nói: "Nhưng mà đến hiện tại, chắc cô có thể cho tôi biết nhà thiết kế thần bí của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào được rồi chứ?"

Rosé trầm mặc một hồi lâu sau đó mới hỏi lại: "Không biết... bà chủ Nam có biết tiền thân của Hisory không?"

"Tiền thân của History là... Nghê Thường? Đó là một nhãn hiệu khá có tiềm lực đấy, ban đầu tôi có chú ý tới nó! Những thiết kế của Kim Bum rất có hồn, Nghê Thường chỉ thiếu một cơ hội mà thôi! Sau đó bọn họ được Park Hwayoung đầu tư, quả nhiên là vùng dậy trong nháy mắt."

Rosé lạnh mặt: "CY mới là người sáng lập chân chính của Nghê Thường."

"Cái gì?". Bên kia di động, Nam Eun Sang cũng phải kinh ngạc thốt lên. Hiển nhiên là cô không thể ngờ chuyện sẽ là như vậy.

Cuối cùng Nam Eun Sang cũng hiểu tại sao lại có cảm giác kì quái khi cô so sánh tác phẩm của Tắc Linh và History, hóa ra đáp án là như vậy.

Cho nên những gì Nam Eun Sang suy đoán không sai, Kim Bum mới thật sự là kẻ đi sao chép, không, nói chính xác hơn thì chính là một tên ăn cắp.

Kết quả này tuy có hơi bất ngờ nhưng lại hoàn toàn hợp lý.

"Thì ra là như vậy... nói như vậy thì có thể lý giải được mọi việc rồi... nhưng mà, tại sao các cô lại không nói ra chuyện này?" Nam Eun Sang khó hiểu.

Rosé lơ đãng nói: "Dưới tình huống không có chứng cứ thì ai sẽ tin lời của kẻ yếu chứ? Nhưng mà không sao, một ngày nào đó tôi sẽ để nhà thiết kế của tôi được lấy lại tên tuổi trên toàn thế giới!"

Ở cửa, Young-bae vốn định tìm Rosé thương lượng chút chuyện, nhưng vừa mới đẩy cửa ra lại vừa vặn nghe được những lời này của Rosé. Vì thế, hốc mắt của Taeyang nhất thời đỏ ửng lên. Cậu siết chặt tập bản thảo thiết kế trong tay, hít sâu một hơi rồi lặng lẽ quay ra ngoài.

"Xì, lớn lối ghê ta?" Nam Eun Sang cười mắng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy Rosé nói những lời này không hề có cảm giác huênh hoang chút nào: "Vậy thì chúc cô may mắn! Nhớ mời tôi ăn cơm đấy!"

"Nhất định rồi!"

Trong khoảng thời gian kế tiếp, cơ hồ mỗi ngày đều có không ít những tiểu thư danh viện quyền quý hay những quý công tử con em nhà giàu muốn lấy lòng mỹ nhân đều gọi điện tới Tắc Linh hỏi thăm, thậm chí có người còn đích thân tới tận cửa.

Nhưng mà bất kể là quyền thể hay danh tiếng cao thấp thế nào, đưa bao nhiêu tiền cũng đều tay trắng mà về. Tắc Linh chỉ đưa ra cùng một câu trả lời với tất cả các khách hàng: mọi đơn hàng cần được hẹn đặt trước.

Muốn có được thiết kế cao cấp của Tắc Linh là điều không hề dễ dàng. Nhưng dù là như thế thì những đơn hàng đặt trước cũng tăng không ít, danh sách xếp hàng đã tới tận nửa năm sau mà vẫn còn có xu thế tiếp tục kéo dài.

Các tiểu thư, đặc biệt là các phu nhân trong giới thì không thiếu những người có thực lực kinh tế hùng hậu và đầu óc kinh doanh, vậy cho nên không ít người muốn trở thành đại lý của Tắc Linh, Tắc Linh cứ vậy mà dần dần lớn mạnh.

Trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, Tắc Linh lấy thế như chẻ tre mà mở một cửa hàng chính và ba chi nhánh ở Seoul, chi nhánh ở các tỉnh khác cũng được tiến hành. Nếu thuận lợi thì sang năm có thể tiến quân ra thị trường quốc tế.

—---Buổi tối tại Nine One Hannam.

Rosé cố ý tự mình xuống bếp làm một bữa tối thật thịnh soạn, còn mở thêm một chai rượu Vang nữa.

"Chúc mừng." Lalisa nhẹ nhàng nâng ly về phía cô.

Rosé cũng nhẹ nhàng cụng ly Với anh rồi ngửa đầu uống rượu: "Cám ơn!"

Bánh bao nhỏ ngồi một bên cũng không cam lòng yếu thế mà nâng cốc sữa bò của mình lên.

Rosé cười khẽ cũng cụng ly với nhóc một cái rồi chống cằm thở dài: "Ải, tự nhiên mọi chuyện đều thuận lợi như vậy nên cứ có cảm giác không chân thực!"

"Em đã xây dựng nền móng rất vững chắc rôi, Về sau chắc chắc sẽ càng phát triển nữa, không cần bất an." Lalisa an ủi.

Nhìn bộ dạng như một người thầy đang dạy dỗ mình của Lalisa, Rosé cổ nén cười mà nghiêm trang gật đầu nói: "Vâng vâng, cảm ơn lời vàng ý ngọc của cô giáo Manoban ạ!"

Sau bữa cơm tối, Rosé đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng

nên vội vàng dặn dò Mingie: "À đúng rồi, Mingie, có chuyện cần làm phiền con nè! Con có thể viết cho mẹ vài chữ được không?"

Có thể giúp được mẹ Chaeyoungie thì Mingie rất vui vẻ gật đầu.

Trong thư phòng, Rosé cẩn thận chuẩn bị giấy và bút mực rồi mài mực cho Mingie.

Mingie vì không với lên bàn được cho nên được Lalisa nhấc lên đặt cô nhóc trên băng ghế.

Mingie nghiêng đầu một chút, ý muốn hỏi mẹ Chaeyoungie muôn viết chữ gì.

Rosé nghĩ nghĩ rồi nói: "Con viết 'Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vũ hóa thành long. Cửu tiêu long ngâm kinh thiên biến, phong vân tế hội tứ hải du.'* giúp mẹ nha!"

(*Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Rồng tại chín tầng nhìn trời đất đổi thay, Phong vân tề tụ hết vẫy vùng. " - đây là hai câu dự đoán của Ni Bồ Tát về cuộc đời Hùng Bá trong tác phẩm kinh điển Phong Vân, đại ý chính là "thành tại Phong Vân, mà bại cũng tại Phong Vân".)

Mingie gật đầu, sau đó cầm bút lông lên bắt đâu viết.

Trong khoảng thời gian này Mingie vẫn không ngừng rèn luyện thân mình, cơ thể của bé khỏe hơn nên lực nhấn bút càng thêm vững vàng chắc chắn...

"Bảo bối nhà ta ngày càng lợi hại!"

Rosé còn đang chậc chậc tán dương, Lalisa đứng bên cạnh nhìn cô một cái: "Đi tặng sao?"

Rosé kinh ngạc: "Sao Boss đại nhân biêt?"

"Tặng ai?" Lalisa hỏi.

"Ukm, em định tặng Young-bae, thế nào? Mấy chữ này hoàn toàn thích hợp với cậu ấy đúng không?" Rosé đang đắc ý nhưng mãi lại không nhận được câu trả lời của Lalisa, liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên người nào đó lại đang ăn dấm.

"Phì, ghen rồi à?" Rosé chống tay kề mặt lại gần.

Lalisa mặt không đổi sắc nhìn cô "Chị thì sao?"

Nhìn bộ dạng Lalisa giống hệt như trẻ con đang đòi quà, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim Rosé đập bùm bụp. Cô kìm lòng không được liền nghiêng người qua hôn lên môi chị một cái: "Cái này được không?"

Lalisa tỏ ý cũng tạm được, đang định đảo khách thành chủ thì đột nhiên giữa hai người lọt đâu ra một tờ giấy trắng.

Chỉ thấy Mingie đang nghiêm mặt đứng một bên giơ tờ giấy lớn trong tay, trên giấy viết mấy chữ to tướng bằng bút lông - Bánh Bao đang tức giận!

Lalisa: "..."

Rosé không nhịn được cười, vội vàng hôn lên mặt bánh bao nhỏ một cái coi như bồi thường: "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Bảo bối của mẹ đừng có giận mà!"

Lúc này bánh bao nhỏ mới hài lòng, nhóc cầm con dấu của mình lên tiếp tục làm việc.

Đêm khuya, ánh trăng sáng ngời giữa màn đêm lạnh như nước.

Rosé vì đã uống chút rượu nên tối nay ngủ lại đây.

Nửa đêm, Lalisa như cảm giác được điều gì đó mà vén chăn đứng dậy.

Chị nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Rosé ra, quả nhiên bên trong không có ai, trong phòng Mingie cũng không thấy cô đâu.

Đang nóng ruột, thì Lalisa nhờ vào ánh trăng sáng ngoài cửa số mà thấy một bóng người mờ ảo ngoài vườn hoa.

Lalisa tiện tay cầm theo một tấm chăn, sau đó vội vã đi xuống lâu.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, lay động lá cây trong vườn chập chờn. Dưới ánh trăng, Lalisa thấy một cô gái đang ngôi trên xích đu phía xa xa, trong tay vẫn câm một lon bia.

"Muộn thế rồi sao không ngủ?" Lalisa bước nhanh tới, khoác tấm chăn lên vai Rosé rồi nắm lấy tay cô xem có bị lạnh không.

"Boss đại nhân!" Vừa thấy người, Rosé lập tức hóa thân thành con gấu túi ôm chặt lấy cổ Lalisa: "Em vui quá! Vui đến không ngủ được!"

"Vui đến thể sao?" Lalisa xoa xoa đầu cô, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Rosé gật gật đầu liên tục, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: "Tất nhiên là em vui rồi! Khoảng cách em cưới được Boss đại nhân về nhà lại gần thêm một bước!"

Lalisa nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mới ho nhẹ một tiếng ra vẻ bình tĩnh: "ừ, đúng là nên vui!"

Nhưng đó chỉ tỏ vẻ bình tĩnh bên ngoài thôi, ánh sáng vui mừng lấp lánh trong mắt đã bán đứng tâm tình của chủ nhân rồi.

"Nhưng mà có vui nữa cũng cần ngủ, về thôi." Lalisa lấy lon bia trong tay Rosé đi.

Rosé giang hai tay ra: "Ôm em đi ~."

Yêu cầu như vậy đương nhiên là Lalisa đồng ý rồi.

Được Lalisa cẩn thận đặt lên giường rồi nhưng Rosé vẫn không buông tay ra: "Ở lại cùng em."

Đối với yêu cầu này thì Lalisa hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Rosé nằm trên giường, yên lành được một lúc lại mở mắt. Đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn người kế bên đang nằm cạnh mình: "Boss đại nhân, em đang say nha!"

Lalisa: "Ừ."

Rosé lăn một phát nằm gọn trong lòng chị, rồi cô thò một ngón tay ra chọt chọt, tò mò hỏi: "Cơ hội tốt như vậy mà chị không thừa dịp làm bậy sao?"

Lalisa nắm lấy bàn tay đang chọc lung tung của cô, khuôn mặt không chút thay đổi nói: "Ngày mai em còn phải đi làm." ( hể hể toy hiểu ý chị nhe)

Rosé không hiểu: "Ơ, hai cái này có liên quan gì đến nhau?"

Lalisa vẫn tiếp tục bình tĩnh không một gơn sóng nói: "Nếu như chị thừa dịp mà làm bậy, chắc chắn ngày mai em sẽ phải nghỉ làm, có thể cả ngày kia và ngày kìa nữa cũng không đi làm được."

Ý nói là, mấy ngày liền cô sẽ không xuống được giường...

"Boss đại nhân thật là đen tối!!!" Rosé ra vẻ lên án rồi sau đó hừ hừ vạch trần: "Chẳng lẽ không phải trước kia chị từng nói cái gì mà... không chấp nhận chuyện ăn cơm trước kẻng hay sao?"

Lalisa: "Chị có nói như vậy sao?" ( sao lại quên rồi đúng khum, quá trời rồi nha Lisa)

Rosé: "..."

...

Ngày thứ hai.

Sau khi quay phim xong, Rosé đến thẳng Studio đưa cho Taeyang bức thư pháp mà Mingie viết hôm qua.

"Cám ơn sếp!" Taeyang cảm động, nhìn bức thư pháp kia mà lòng ngổn ngang cảm xúc.

"Ha ha ha, không cần cám ơn! Tôi không viết được mấy chữ này đâu, là nhờ người viết đó! Một Tiểu đại sư vô cùng lợi hại đó, cậu giữ cho cẩn thận, sau này nhất định sẽ rất đáng giá đó!" Rosé cười giỡn nói.

Taeyang ngắm nhìn một lúc lâu rồi mới treo lên ở chỗ dễ thấy nhất.

Alice thấy Rosé tới thì lập tức đi tới báo cáo công việc: "Bà chủ, để đảm bảo quyền lợi của các đại lý thì chúng ta chỉ có thể mở tối đa năm chi nhánh thôi. Trước mắt đã có ba nhà, bây giờ chỉ còn lại hai vị trí! Đây là danh sách một vài nhà thích hợp."

"Được, để tôi xem một chút." Rosé đặt túi xách xuống rồi nhận lấy tài liệu trong tay Alice.

Còn chưa kịp nhìn thì khóe mắt đã quét thấy một sấp tài liệu đặt trên bàn Alice.

"Kia là một số nhà xin làm đại lý mà tôi đã loại ra." Alice giải thích.

Rosé tiện tay cầm hồ sơ đặt ngay trên cùng, có chút bất ngờ khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên đó: "Giselle Manoban?"

"Đúng vậy, là em họ của Lalisa - chủ tịch tập đoàn BP! Cô đã nghe nói qua chưa?" Alice hỏi.

"Có nghe đồn một chút." Rosé hơi gật đầu, sau đó hỏi lại: "Làm sao, cô ấy không phù hợp với yêu cầu của chúng ta à?"

"Nếu xét về thân phận thì đủ rồi, nhưng mà... căn cứ vào những gì tôi điều tra thì cái cô Giselle Manoban này rất đam mê cái gọi là tự gây dựng sự nghiệp, đáng tiếc lại chẳng có đầu óc kinh doanh! Kết quả lần nào cũng lỗ vốn."

"Hiện tại là thời kỳ mấu chốt của chúng ta, chọn đại lý hợp tác càng phải cẩn thận! Kể cả núi dựa của Giselle Manoban lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để cô ấy đập bảng hiệu của chúng ta được, nhẹ thì ảnh hưởng danh tiếng, nặng thì nhiễu loạn thị trường."

Alice lo lắng Rosé sẽ cố kị thân phận của Giselle Manoban mà thỏa hiệp nên giải thích với cô.

Rosé cười một cái không rõ ý: "Rất tốt, vừa vặn tôi cũng chẳng muốn hợp tác với người này."

"Bà chủ bà chủ! Các chi nhánh báo lên đã hết hàng, yêu cầu chuyển hàng từ cửa hàng chính qua!" Minguk cầm điện thoại trong tay, thở hồng hộc chạy đến.

"Đại khái cần bao nhiêu bộ?" Rosé hỏi.

Minguk đưa danh sách trong tay tới: "Tổng cộng là 52 bộ!"

Giống như dòng sản phẩm thiết kế cao cấp những thiết kế bán sẵn của Tắc Linh cũng đủ có tâm, từ thiết kế cho đến chất liệu vải sử dụng đều trải qua quá trình kiểm định nghiêm ngặt. Hơn nữa còn có giới hạn về số lượng sản phẩm của một mẫu, nhằm tránh hiện tượng tràn lan, cho nên lượng tiêu thụ rất khả quan.

"Nhiều thế à..." Rosé liếc danh sách thì phát hiện đa phần là những mẫu tương đối đắt tiền, tổng giá trị không hề nhỏ. Những nhân viên hiện nay đều là nhân viên mới tuyển nên không thể tùy tiện cử đi: "Được rồi, hôm nay chị cũng rảnh, để chị đi cửa hàng chính điều hàng đi!"

...

Cửa hàng chính của Tắc Linh được đặt tại khu trung tâm thương mại cao cấp giữa lòng thành phố.

Trước đó không lâu, Rosé đã hẹn Chung Kyu Yi đi dạo phố ở đây. Hôm ấy lúc đi ngang qua cửa hàng của History hãy còn cảm khái. Không ngờ chẳng bao lâu sau cửa hàng của mình cũng có thể đặt tại nơi tấc đất tấc vàng này.

Trước đó Rosé cũng đã gọi điện cho cửa hàng thông báo cô sẽ đến điều hàng, rồi mới lái xe tới đó.

Đến khu thương mại, Rosé đang định đi đến cửa hàng của mình lại bất ngờ chạm mặt mấy người quen ngay tại thang máy.

Bên trong thang máy là Kool Ji-Eun đang thân mật khoác tay một vị phu nhân cao quý lãnh diễm. Vị phu nhân đó còn đang vui vẻ nói chuyện với cô ta, phía bên kia của vị phu nhân lại là một cô gái đáng yêu đang cười đùa làm nũng.

Kool Ji-Eun, Chey So-hee, Giselle Manoban...

Lúc nhận ra ba người này là ai thì chân Rosé đã bước vào thang máy rồi. Cánh cửa tự động sau lưng cũng dần dần khép lại...

Cùng lúc đó, khi ba người kia thấy rõ Rosé thì cũng ngẩn ra, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

"Cô Park, không ngờ hôm nay lại gặp mặt, trùng hợp quá!" Người lên tiếng đầu tiên là Kool Ji-Eun.

Kool Ji-Eun hôm nay đang mặc mẫu váy mới nhất của Prada màu tím chát, trong tay là túi xách LV giá mười mấy vạn, trang sức phụ kiện trên người không cái nào là không quý giá cả. Phong thái của cô ta ung dung tao nhã cứ như chẳng có bất cứ hiềm khích gì với Rosé vậy.

Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, Chey So-hee tỉnh bơ quan sát Rosé một chút rồi cũng chẳng nói gì.

"Kool tiểu thư, Manoban tiểu thư, Manoban phu nhân!" Rosé hơi cúi đầu coi như là chào hỏi theo lễ phép. Sau đó cũng chỉ yên tĩnh đứng một bên không nói thêm cái gì.

"Thật là xui xẻo, đang đi dạo vui vẻ sao lại đụng ngay cô ta chứ..." Giselle Manoban kéo tay Chey So-hee, vẻ mặt lộ rõ vẻ mất hứng.

Nghe được câu lầm bầm của cô ta, Rosé khẽ liếc khóe mắt nhìn sang một cái. Sau khi nhìn rõ quần áo cô ta đang mặc thì có chút ngoài ý muốn.

Bộ váy hoa văn thủy mặc mà Giselle Manoban đang mặc trên người này rõ ràng là một trong những sản phẩm cao cấp số lượng có hạn của Tắc Linh. Rosé đã từng thấy qua trong tập bản thảo thiết kế của Taeyang nên có ấn tượng khá sâu.

Nhưng mà, Giselle Manoban cũng không phải đối tượng được Alice đưa tặng đợt trước, bởi vì trong danh sách không có tên cô ta. Xem chừng là là trước khi Tắc Linh ngừng nhận đơn đặt hàng thì cô ta đã nhanh tay đặt trước.

Nhận ra được ánh mắt như có như không của Rosé trên người mình, Giselle Manoban lại có chút đắc ý, cô ta khoác tay Chey So-hee nói: "Bác à, lát nữa con đưa bác đến một cửa hiệu quần áo vô cùng tuyệt vời, bọn họ mới mở gần đây thôi, chắc chắn bác sẽ thích phong cách của họ!"

Chey So-hee bất đắc dĩ cười nói: "Mấy kiểu quần áo mà tụi trẻ như con thích thì bác mặc làm sao?"

"Không đâu không đâu! Ở đó cũng có nhiều kiểu thích hợp với bác mà! Nhất là người có khí chất như bác! Bác mà đi cạnh con với chị IU thì chắc người ta toàn nhầm chúng ta là chị em cả thôi!""

"Cái miệng của con đó! Đừng có nói bậy!" Dù Chey So-hee nói thế nhưng chỉ cần nhìn đã biết tâm trạng đang vui vẻ nở hoa pưng pưng. Chẳng có người phụ nữ nào mà không để ý dung mạo cả, bất kể tuổi tác là bao nhiêu.

Nhưng công bằng mà nói thì Giselle Manoban cũng không nói quá khoa trương, so sánh với người cùng lứa tuổi thì quả thật Chey So-hee được bảo dưỡng khá tốt.

"Dì ơi, Giselle nói thế đâu phải nói bậy đâu, lúc con đi dạo phố với dì gặp phải mấy người quen ý, họ cứ nói từ lúc nào mà con lại có một người chị đấy!" Kool Ji-Eun cười nói.

Chey So-hee bị hai cô gái dỗ cho cười toe toét.

Lời này của Kool Ji-Eun nghe thì có vẻ là để nịnh Chey So-hee vui vẻ, nhưng trên thực tế thì cô ta đang truyền đạt ẩn ý cho Rosé biết rằng: "nhiều lần" tức là quan hệ của Kool Ji-Eun với Chey So-hee rất tốt, tốt đến mức thường xuyên đi dạo phố với nhau...

"Nhưng mà mấy nhãn hiệu mới mở phần lớn đều không đáng tin chứ?" Kool Ji-Eun không quá yên lòng lên tiếng.

Giselle Manoban vội nói: "Chị IU cứ yên tâm đi! Chị có nhớ cái bộ sườn sám thêu khổng tước xanh của Choi phu nhân mặc trong bữa tiệc lần trước không? Lúc ấy bác cũng khen đẹp còn gì? Bộ váy đó chính là sản phẩm đến từ nhãn hiệu này đấy! Lần trước Chung tiểu thư theo chân Chung lão tướng quân đi tiếp chính khách cũng mặc đồ của nhãn hiệu này!"

"Chỉ tiếc là bây giờ muốn mua những sản phẩm thiết kế cao cấp rất khó, phải đặt trước ít nhất ba tháng cơ! Nhưng mà lần trước em có ghé mấy cửa hàng đại lý xem thử thì thấy rất ổn, để mặc hàng ngày cũng được, ở cửa hàng chính thì nhiều mẫu hơn!"

"Thế cơ à?" Chey So-hee nghe Giselle Manoban nói cũng bắt đầu động lòng.

Bộ sườn sám mà Choi phu nhân mặc lần trước đã để lại cho bà ấn tượng rất sâu, quả thật là rất đẹp, đó cũng là phong cách mà bà thích. Nhãn hiệu có thể khiến người ta mặc để dự bữa tiệc lớn như vậy thì chắc chắn cũng rất bảo đảm.

"Đúng vậy đúng vậy! Bác cứ tin tưởng đôi mắt của con đi! Bác thấy bộ đồ con đang mặc có đẹp không?"

"Ừ, rất đẹp."

"Đây là món con mua được từ trước khi bọn họ ngừng nhận đơn hàng đó!"

...

Thang máy chầm chậm đi lên cao, đang nói chuyện thì đã đến nơi rồi.

Nơi Rosé muốn đến là cửa hàng chính của Tắc Linh, cũng là chỗ ba mà người kia muốn tới để mua quần áo, vậy nên bốn người tất nhiên phải ra thang máy cùng nhau.

Giselle Manoban thấy Rosé cũng ra khỏi thang máy thì sắc mặt lập tức xị xuống, nhưng cô ta cũng chẳng thể làm gì nên chỉ "hừ"" một tiếng rồi kéo Chey So-hee đi.

Đại khái vì không muốn thấy mặt Rosé nên cô ta cố gắng kéo Chey So-hee đi rất nhanh.

Rosé cũng không muốn chạm mặt quá nhiều với bọn họ, đi chung thang máy đã lúng túng vậy, nên cô cũng cố ý kéo dãn ra khoảng cách với bọn họ.

Đi được một nửa đường thì di động reo lên. Là quản lí của cửa hàng gọi điện báo đang sắp xếp hàng, nếu cô đến thì xin chờ một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro