Mingie đồng ý đi học??
Chun Ae theo dõi cả một buổi chiều, đầu đã bắt đầu choáng váng, sau khi nghe thấy Rosé nói vậy, lập tức tỉnh táo lại. Cuối cùng cũng tới rồi.
"Bà đoán xem cô ta muốn bàn với Mingie chuyện gì?" Chun Ae hỏi bà xã đang ngồi cạnh mình.
So-hee nheo mắt nghĩ: "Cô ta đã biết Mingie rất có ý nghĩa đối với chúng ta, cũng biết tôi và ông rất nghe theo Mingie, chẳng lẽ cô ta muốn bảo Mingie... giúp nói tốt về cô ta trước mặt chúng ta sao?"
Chun Ae nhếch miệng cười lạnh khinh bỉ: "Vậy thì đơn giản quá, sợ rằng cô ta sẽ bảo Mingie làm loạn với chúng ta, không chừng còn bảo để cô ta vào nhà chúng ta luôn ấy?"
So-hee cau mày, càng nghĩ càng thấy có khả năng: "Như vậy thì thật là quá đáng! Sao có thể lợi dụng một đứa trẻ như thế chứ!"
Chun Ae nghiêm mặt lại: "Giờ thì bà đã biết nếu để một cô gái phẩm hạnh không ra gì vào cửa Manoban gia chúng ta, thì hậu quả sẽ thế nào chưa? Tới lúc đó nhà không yên chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ một khi đã loạn thì ở ngoài cũng sẽ loạn theo! Hệ quả sẽ lớn lắm đấy!"
So-hee gật đầu lia lịa: "Ông nói phải, Lisa ở bên ngoài vất vả như vậy, nếu trong nhà cũng loạn, thế chẳng phải sẽ khiến nó phân tâm lắm sao!"
Trong vườn, dưới ánh chiều tà, Mingie ngẩng đầu thắc mắt nhìn cô Chaeyoung. Rosé đắn đo chọn lọc từ ngữ, cô nghiêm túc nhìn bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng nói, "Mingie, cô biết con vẫn luôn thích cô, cô cũng rất thích con. Lần trước con còn nói với cô, yêu một người thì phải để người đó tự do, giờ cô Chaeyoung muốn nói với con một câu, không có bất cứ ai có thể là toàn bộ cuộc sống của con cả. Trên thế gian này, còn có rất nhiều rất nhiều những điều đẹp đẽ đang đợi con khám phá, cảm nhận và yêu thương nó... Cô rất thích, rất thích, rất thích con, thế nên cô cũng rất mong con cũng có thể được tự do, vui vẻ trưởng thành!"
Nói đến đây, cuối cùng Rosé cũng nói tới vấn đề chính, "Vậy nên, cô muốn xin con đồng ý với cô một chuyện!"
Trước camera, hai người kia cũng đang căng thẳng dõi theo...
Rosé nhìn Mingie nói: "Mingie Bảo bối, con đồng ý với cô Chaeyoung là con sẽ đi học được không?"
Chun Ae: "..."
So-hee: "..."
Hai người cùng nhìn nhau, nhưng mãi không nói được gì.
Một lúc lâu sau, sau khi mọi thứ phát triển theo chiều hướng ngoài dự liệu của mình, hai ông bà lại càng hồi hộp hơn. Câu trả lời của Mingie... sẽ là gì?
Đối diện với yêu cầu của Rosé, phản ứng đầu tiên của Mingie không phải là gật đầu ngay lập tức.
Lúc này, Rosé cũng đang rất lo lắng, cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn được liệu Mingie có đồng ý với cô hay không.
Mười giây trôi qua...
Ba mươi giây trôi qua...
Một phút trôi qua...
Rosé không dám giục, cô chỉ có thể lặng lẽ chờ, càng chờ càng sốt ruột. Nhưng cô không biết, cùng lúc đó có hai người khác còn sốt ruột hơn cả cô. Cuối cùng, Rosé không chịu nổi nữa, cô chắp hai tay lại, tỏ ra đáng thương hỏi: "Bảo bối, được không con?"
Mingie thở dài như người lớn, sau đó viết xoẹt xoẹt lên tập viết vài chữ.
Rosé và hai người phía sau camera hồi hộp không thôi.
Sau đó, Rosé giơ tấm bảng chữ lên: [Mingie không muốn đi học]
Con ngươi Rosé nhất thời tối xuống, thất vọng cúi đầu, quả nhiên vẫn không được... Nhưng ngay sau đó, Mingie lại bắt đầu viết, rồi lại giơ bảng lên: [Nhưng nếu cô Chaeyoungie thích, vậy Mingie đồng ý]
Rosé ngẩn ngơ nhìn hàng chữ kia, một lúc lâu sau mới định thần lại được: "Mingie... Mingie con đồng ý với cô rồi à... con đồng ý thật rồi..." Hơn nữa còn đồng ý một cách khiến cô cảm động như vậy! Không hổ danh là con ruột của Đại ma vương!!!
Lúc này, Chun Ae và So-hee đã hoàn toàn ngẩn ra trước camera, hai ông bà hoàn toàn không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa...
Mingie đồng ý rồi... Không ngờ Mingie lại đồng ý đi học... Như vậy có nghĩa là Mingie đã bước thêm một bước quan trọng để trở về lại làm một đứa trẻ bình thường rồi!
So-hee kích động đến nỗi không biết dùng ngôn từ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa: "Chun Ae, ông thấy chưa? Mingie của chúng ta đồng ý đi học rồi! Thật tốt quá! Thật là tốt quá đi mất!"
"Đúng vậy! Bảo bối của chúng ta đồng ý đi học rồi!" Chun Ae thở dài: "Cả nhà ta khuyên nhủ nó bao lâu này, nặng nhẹ cũng dùng hết rồi, không ngờ vẫn không bằng người ta nói vài câu..."
So-hee cũng thở dài: "Trước đây tôi còn tưởng Hansin nó làm quá, giờ xem ra, Mingie đúng thật là rất nghe lời cô gái này!"
Sau khi vui mừng, Chun Ae lại thấy lo lắng hơn: "Xem ra, cô gái này không hề đơn giản! Hơn nữa còn rất khó lường! Trước đây tôi quá xem nhẹ cô ta rồi... Bà có phát hiện không, tất cả những việc mà cô ta làm bề ngoài trông đều là vì muốn tốt cho Mingie cả!"
So-hee phụ họa theo, "Lúc trước tôi cũng không hiểu, giờ xem ra tôi cũng hiểu vì sao Hansin và Mingie đều thích cô ta như vậy rồi, ngay đến Lisa nhà ta còn mê mẩn cô ta nữa chứ..."
Chun Ae lắc đầu: "Suy cho cùng thì Lisa nó vẫn còn quá trẻ!"
Lúc này, bộ đàm truyền đến một âm thanh khẩn trương: "Lão gia! Đại tiểu thư về rồi!"
Chun Ae nhíu mày: "Về thì cũng về rồi, cậu hoảng cái gì!"
Chun Ae đang chuẩn bị tắt bộ đàm để đi xem Llisa đi đâu, kết quả trước màn hình tối đen, mọi cảnh vật đều biến mất khỏi tầm mắt.
"Con thối tha này!!!" Chun Ae chán nản.
"Tôi đã bảo chắc chắn là không giấu được nó rồi mà..."
...
Trong hoa viên nhỏ sau vườn, sau khi Mingie đồng ý đi học, Rosé quả thật vui phát điên! Tiếc là tâm trạng vui vẻ lúc này lại không thể chia sẻ cùng ai... Đúng lúc đó, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía xa đang từng bước tiến về phía mình...
"Lalisa!!!" Phản ứng đầu tiên của Rosé là co chân chạy thẳng về phía chị, nhưng vì chạy vội quá, suýt nữa cô đâm đầu vào người chị, may mà được đối phương giơ tay ra giữ vai lại, cô hưng phấn nói: "Lisa! Mingie đồng ý đi học rồi!"
"Ừm." Thấy vẻ mặt mừng rỡ đến mức đỏ bừng của cô, đáy mắt Lisa tràn ra tia dịu dàng, chị xoa đầu cô: "Vất vả cho em rồi."
Sự đụng chạm của chị khiến Rosé định thần lại, cô vội đứng thẳng lên, sau đó lùi một bước, ngượng ngùng gãi đầu nói: "Tôi cũng có làm gì đâu... Chỉ khuyên con bé một chút thôi..." Đệch! Tình huống gì thế này! Sao cô tự nhiên mất khống chế lao thẳng về phía Lisa như chim bay về rừng vậy? Tâm hồn thiếu nữ đó là cô sao???
"Gì nhỉ, nếu chị đã về rồi vậy tôi đi trước đây!" Nói xong đang chuẩn bị bỏ của chạy lấy người như lúc lao tới, bỗng cô lại nhớ ra chuyện gì đó, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người nói với Mingie: "Bảo bối, cô có thể nói chuyện riêng với Appa con một lúc được không?"
Mingie nhìn cô Chaeyoung rồi lại nhìn Appa, tỏ ra không vui vì hai người nói chuyện riêng không cho mình theo, nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ hiểu chuyện nên nhóc gật đầu đồng ý.
Rosé với bánh bao nhỏ dính nhau thêm một lúc nữa, sau khi chào tạm biệt, cô lập tức chuyển hướng sang Lisa, bày ra vẻ mặt ngưng trọng nói: "La đổng, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị!"
"Ừ? Chuyện gì?" Ánh mắt của Lisa như cơn thủy triều của sự ấm áp vỗ nhẹ lên tâm tình bất an của Rosé...
Cô thoáng yên tâm một chút, châm chước chọn lời sau đó mới mở miệng nói: "Chỉ là... gần đây chị cố gắng cẩn thận một chút, có ra ngoài thì tốt nhất cứ mang thêm mấy vệ sĩ! Mang thêm chục người nữa cũng không nhiều!"
Từ cái hôm nhận được điện thoại của người nào đó Rosé vẫn luôn bất an, tuy cô biết rõ với năng lực của Lisa thì tên kia không có khả năng đụng được vào chị, nhưng dù làm cách nào cô vẫn không yên tâm cho được, thậm chí còn muốn đích thân ở cạnh 24/24 để bảo vệ chị mới chịu...
Lisa nghe vậy thì híp hai mắt lại, khóe mắt lộ ra một tia sáng lạnh lẽo nhưng rất nhanh lại trở về như bình thường, chị chậm rãi tiến tới gần Rosé. Rosé lùi lại ra sau theo bản năng, cho đến khi lưng đụng phải vách tường bám đầy dây leo.
Lisa đưa một cánh tay chống lên bức tường phía sau lưng cô rồi đột nhiên hỏi một câu: "Cái này gọi là dáng chuẩn mà em nói đúng không?"
Rosé đang bị vây trong lồng ngực chớp mắt một cái: "À... đúng..." Hơn nữa còn cực kì tiêu chuẩn! Nhưng mà tại sao đề tài lại đột nhiên chuyển sang cái khỉ này vậy?
"Lần trước em bảo thích, nên tôi có nghiên cứu một chút." Lisa nói.
Rosé: "À à..." Cô rất muốn nói với Đại ma vương rằng, thực ra xhị không cần học đâu... Mà... mà cô nói thích cái này lúc nào? Rõ ràng cô nói không có một cô bé nào chịu nổi cái chiêu này có được hay không? Được rồi... bây giờ cô cũng không chịu nổi...
Rosé vốn còn lo lắng việc cô nhắc nhở sẽ khiến Lisa mất hứng, dẫu sao thì đây cũng có vẻ như đang chất vất năng lực của chị, cô chỉ sợ việc này sẽ gây thêm phiền phức cho Lisa.
Kết quả là Lisa cứ duy trì cái tư thế sát gái như này, chị nghiêng người áp sát tới gần nhẹ giọng nói một câu: "Chaeyoung, em đang lo lắng cho tôi sao?"
Rosé có chút sững sờ: "Khụ, đúng vậy, dù sao chị cũng là Boss của tôi mà!"
"Vậy à... nhưng mà tôi vẫn rất vui." Trong mắt Lisa hiện lên nét cười thỏa mãn, ngay sau đó chị nói: "Vậy thì mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn báo bình an được không?"
"A? Cái này... đương nhiên là được!" Rosé vừa nói xong đã thấy có chỗ nào đó là lạ, lại nhất thời không biết là lạ chỗ nào.
Lisa tỏ vẻ rất hài lòng, chị nâng người dậy rời khỏi phạm vi xâm lược: "Vốn định bảo em ở lại dùng cơm, nhưng đoán là em không được tự nhiên nên tôi sẽ không giữ em lại."
"Không cần giữ không cần giữ! Vậy tôi đi đây! Bye bye~"
...
Cho đến sau khi về nhà Rosé mới phát hiện ra là lạ ở chỗ nào. Bởi vì cô vừa về đến nhà, Lisa đã gửi một tin nhắn tới: [Về nhà chưa? Tôi với Mingie đang ăn cơm, mọi chuyện đều bình thường, không cần lo lắng.]
Đệch! Đệch! Đệch! Rõ ràng là cô chỉ nói bình thường chị nên cẩn thận chút thôi mà! Tại sao kết quả lại thành ông chồng nhắn tin báo cáo cho vợ thế này! Cô thật muốn quỳ lạy Đại ma vương...
Sau này cô không dám nói cô sát gái nữa! Cũng không dám nói sẽ dạy Lisa cách tán gái nữa! Trước mặt Đại ma vương cô chỉ là một đống cặn bã thôi! Nhưng mà, chuyện này vẫn chưa xong.
Ngay sau đó, Lisa lại gửi thêm một tin nhắn: [Mấy ngày nữa sẽ đưa Mingie đi học, đây là lần đầu tiên thằng bé đi học nên lúc đó mong em có thể tới.]
Rosé: "..." Yêu cầu thế này sao cô có thể từ chối chứ huhuhu. [Ok] Nhắn xong chữ này, Rosé lập tức ngã đập đầu vào gối. Xong rồi...Rõ ràng là cô đang tự đào hố chôn mình mà...
Nhưng mà cô suy nghĩ lại một chút, càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Hôm nay cô được nghỉ, trùng hợp bên nhà cũ Manoban mời cô đến chơi với Mingie, lại trùng hợp là cô khuyên Mingie đi học, lại trùng hợp hơn nữa là Đại ma vương mời cô cùng đưa Mingie đi học... Cô tính toán một chút thì lúc đó cũng vừa vặn là lúc bộ phim đóng máy, khi đó cô sẽ rảnh.
Mọi thứ cứ y như nước chảy thành sông ấy nhỉ, thuận lợi đến không tin được!!! Ách, thật... thật sự chỉ là trùng hợp?
Nghỉ ngơi hai ngày xong, Rosé hồi máu sống lại trở về đoàn làm phim tiếp tục chiến đấu. Sau khi xem kế hoạch quay phim mấy ngày tiếp theo, cô phát hiện những cảnh quay của cô đều đã hoàn thành, giờ dư lại phần lớn đều là những cảnh quay bù với vai của Han Jiun trước kia. Cảnh quay này cô đã thuộc nằm lòng cho nên không có chút áp lực nào.
Đến tận lúc Rosé đến đoàn làm phim mà vẫn chưa đến lượt cảnh quay của cô. Soyoung vừa thấy cô đến liền chạy lên đón: "Chị Rosé tới rồi! Em vừa định nhắn tin bảo chị không cần đến sớm thế đâu!"
Rosé nhướn mày, cười đùa nói: "Sao vậy? Đạo diễn lại tốt bụng cho chị nghỉ nữa sao?"
"Không phải! Chị nhìn bên kia kìa..." Soyoung nhỏ giọng ý bảo cô nhìn Goon So Chil và Bang Ah đang quay: "Là do Goon So Chil đấy, một cảnh mà NG không biết bao nhiêu lần, so với Han Jiun hồi trước còn kinh khủng hơn!"
"Goon So Chil..." Rosé chống cằm trầm ngâm một chút.
"Đúng vậy, chính là cô ca sĩ mới mà công ty chúng ta đang nâng đỡ đó, hát khó nghe chết đi được nhưng hết cách, ai bảo người ta có tiền cơ, đập tiền xuống ắt sẽ thuận như nước chảy thôi!"
"Nghe nói ban đầu cô ta sống chết đòi làm diễn viên, nhưng sau khi công ty kiểm tra qua khả năng của cô ta thì thấy khả năng diễn xuất của cô ta còn thảm hại hơn cả ca hát đấy, cho nên mới trăm phương ngàn kế khuyên cô ta làm ca sĩ ít nhất hát dở thì có thể để hậu kì chỉnh lại âm điệu mà!"
"Nhưng kết quả thì dù có đập bao nhiêu tiền vào thì cô ta cũng chỉ làm ca sĩ mấy tháng rồi không chịu nữa, sống chết đòi đi đóng phim và thế là họa lại rơi xuống giới nghệ sĩ rồi..."
Soyoung bát quái xong lại cố ý nhắc nhở Rosé một câu: "Mặc dù chúng ta cùng công ty nhưng với những loại người như này cứ cách xa một chút!"
Rosé khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt suy tư. Thật ra thì lần trước lúc ở nhà cô mặc dù không nhất định xuất phát từ ý định của bản thân nhưng Goon So Chil cũng coi như đã giúp cô một lần. Chỉ có điều, trước khi hoàn toàn nhìn thấu một người cô nhất định sẽ không làm việc sơ xuất.
Biết rõ tình huống xong, Rosé cũng không rời đi luôn mà ngồi luôn xuống ghế. Cảnh quay của cô với Goon So Chil không ít, phải nhìn rõ khả năng của Goon So Chil trước.
Cách đó không xa, Goon So Chil với Bang Ah vẫn đang tiếp tục quay phim...
Goon So Chil đóng vai đối thủ của Song Heejin - Shin Yoon Min trưởng phòng của phòng phát triển thị trường, còn Bang Ah diễn một vị trưởng phòng khác và cũng là nhân tình khác của Chủ tịch - Bon Hwa. Hai nhân vật này đấu tới đấu lui, cảnh quay đối đầu cũng không ít.
Rosé nhìn thấy Goon So Chil luôn luôn mắc sai lầm, mà Won U Jin tựa hồ đã muốn chết lắm rồi... "Goon So Chil! Cô là nhân tình của chủ tịch! Được cưng chiều! Phải yêu mị! Phải quyến rũ! Đừng có mà giống như cái cọc gỗ như vậy!"
"Còn lời thoại của cô nữa, bộ phim này không dùng lồng tiếng mà là thu âm trực tiếp! Cô nói lời thoại mà cứ như đọc rap thẳng đơ một đường thế à?"
"Biểu cảm! Biểu cảm của cô đâu?"
...
Soyoung đưa cho Rosé một bọc hạt dưa: "Chị thấy đấy, em không nói điêu chứ? Diễn xuất của cô ta thật sự quá nát! Ai da, chị với anh Tiểu Yang phối hợp quá tốt nên ai cũng nghĩ có thể đóng máy sớm thời hạn, kết quả nửa đường lại nhảy ra một Goon So chil này! Đúng là vua NG mà!"
Rosé không nói gì. Khách quan mà nói thì đây không phải vấn đề do kĩ năng diễn xuất. Bởi vì Goon So Chil chưa hề có kĩ năng gì, cô ấy chỉ là một tờ giấy trắng. Trong tình huống này mấu chốt nằm ở người bạn diễn.
Đáng buồn là bạn diễn của cô ấy lại là Bang Ah. Hai người vốn có mâu thuẫn, chưa kể đến diễn xuất của Bang Ah cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi, Goon So Chil diễn với cô ta mà có thể diễn tốt mới là kì quái.
Cuối cùng Won U Jiin không chịu nổi nữa mới kêu "Cắt", ông ta kiệt sức nói: "Mọi người nghỉ ngơi mười phút... Không, hai mươi phút! Goon So Chil, cô mau điều chỉnh trạng thái của cô đi!"
Rosé trầm ngâm, hai mươi phút... Đối với Goon So Chil mà nói thì chẳng có tác dụng gì. Tiếp tục thế này thì Goon So Chil chỉ có thể liên tục NG đến chết... Nhất định Won U Jin cũng biết điều này.
Rosé nhìn qua hướng đạo diễn Won thì phát hiện ông ta len lén chạy qua một góc gọi điện, đoán chừng là đang cầu cứu đi.
Soyoung đứng một bên cắn hạt dưa lắc lắc đầu nói: "Xem ra đạo diễn Won đang đòi công ty chúng ta đổi người rồi, nhưng mà không dễ thế đâu, bối cảnh của Gôn So Chil đâu có nông đâu, tuyệt đối không thể đổi!"
Quả nhiên không đến năm phút sau Won U Jin sầm mặt đi từ góc ra, nhìn vẻ mặt này một cái là biết cầu cứu thất bại rồi. Đạo diễn Won đi thẳng tới chỗ Rosé vẻ mặt áy náy nói: "Rosé à, mấy người kia làm ăn chậm trễ quá, chắc cô phải chờ thêm một lúc!"
Rosé cười một tiếng không để tâm nói: "Không có gì đâu đạo diễn, mọi người cứ bận rộn đi không cần để ý đến tôi."
Rosé còn đang nói chuyện với đạo diễn thì Goon So Chil cùng Bang Ah đã bắn nhau tóe khói.
Bang Ah đang cùng những người khác cười trên nỗi đau của Goon So Chil, bọn họ cùng nhau dè bỉu: "Ha ha ha ha ha ha... Đúng là cười chết tôi mà! Có vài người tự ảo tưởng mình diễn siêu lắm cơ, cuối cùng lại siêu đến độ không ai ngấm được?"
Goon So Chil xụ mặt, không nói gì.
Bang Ah thấy mình nói đúng chỗ đau của Goon So Chil nên càng đắc ý: "Có tiền thì thế nào hả, cái trình độ này của cô dẫu cho có núi vàng núi bạc cũng không đỡ được đâu! Đúng là lãng phí quá!"
Goon So Chil vốn nỏng nảy, nghe thế thì đập bàn đá ghế đứng lên: "Tôi thích lãng phí thì lãng phí đấy cô quản được sao! Loại người như cô thì sao, nhà cô có tiền cho cô lãng phí à! Không ăn được nho thì nói nho xanh! Chắc cô ghen tị đến đỏ cả mắt rồi chứ gì! Nhìn cái mặt đã biết là cái loại nghèo mạt hạng!
"Cô... cô... cô.." Bang Ah thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Nhưng những lời Goon So Chil nói không chỉ mắng Bang Ah mà còn mắng tất cả những nghệ sĩ khác có giả cảnh giống vậy, thật là một câu nói kéo sát thương thật tốt...
Nhưng mà cũng khó trách, một đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ tới lớn sao có thể nhẫn nhịn được cảnh bị người ta soi mói, sao có thể cân nhắc đến cảm thụ của những người xung quanh. Thấy mọi việc càng ngày càng nghiêm trọng, đạo diễn Won vội vàng bay tới khuyên can sứt đầu bể trán.
Soyoung cũng bất bình giận dữ: "Ôi má, Goon So Chil nói thế này cũng khinh người quá đáng rồi! Khó trách tại sao mọi người đều ghét cô ta!"
Rosé không nói gì, vỗ vai Soyoung một cái: "Chị đi rửa tay chút."
"A, được! Đúng rồi chị có muốn ăn cái gì không? Em đi mua cho! Xem ra còn phải chờ một lúc lâu nữa đấy!"
Rosé xua xua tay: "Không cần đâu, cám ơn, em thích ăn gì thì cứ mua đi."
...
Lúc Rosé quay lại thì thấy một bóng người đang ngồi dưới tán cây cách đó không xa. Goon So Chil...? Cô nàng ngồi kia làm gì? Rosé hoài nghi đứng nhìn một lúc.
Trong tay Goon So Chil cầm một quyển kịch bản lẩm nhẩm đọc không ngừng, vẻ mặt cực kì nghiêm túc hoàn toàn không có sự kiêu căng tự đại như vừa rồi.
Rosé đứng đó nhìn một lúc, Goon So Chil hoàn toàn không phát hiện gần đó có người nên vẫn ngồi ở đó luyện tập...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro