Tất cả mọi người... đần mặt... Cái này không giống trong kịch bản mà, này này?

Ban đầu, Hansin muốn từ kết quả xét nghiệm để loại bỏ hiềm nghi cho chị gái mình, để có động lực đi tìm cầm thù chân chính, ai mà ngờ...

Hansin có cảm giác mình bị ngũ lôi oanh đỉnh, sấm sét đánh vào đầu liên tục.

Hiện giờ, Hansin vô cùng khó tin cơ mà ánh mắt nhìn chị mình lại như đang nhìn một vị thần...

"Đệch đệch đệch đệch đệch chị Hai, em cứ luôn cảm thấy tốc độ tiến triển của chị quá chậm ngay cả ga trải giường cũng không lăn được thế mà ngàn lần vạn lần không ngờ rằng chị không chỉ lăn rồi mà còn tòi ra cả một bé con năm tuổi, em liền phục chị rồi từ giờ em không dám nói chị không cua nổi gái nữa chị chính là thần tượng, là idol, là superstar, là người thầy đời này kiếp này của em..." Hansin nói thật nhanh, ngay cả một lần ngắt câu cũng không có.

Nói xong vẫn chưa ngừng lại, cậu chàng y như bị đánh tiết gà mà không ngừng đảo vòng vòng trong căn phòng: "Ôi trời ơi trời ơi trời ơi! Nếu Mingie mà biết tin này thì phải sướng đến điên mất thôi! Chaeyoungie là mẹ của nó, là mẹ ruột đó! Quả nhiên là khổ tận cam lai, má nó chứ em phát hiện vận may của Mingie nhà chúng ta đúng là nghịch thiên."

Lalisa nhéo nhéo mi tâm, rồi đưa tay về phía con em gái đang om sòm.

Hansin đang kích động tới suýt nữa đi gặm bàn bấy giờ mới bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nâng hai tay đưa kết quả giám định dâng lên cho chị gái.

Lalisa nhận lấy rồi lia ánh mắt sắc bén đọc từng chữ trong kết quả.

Cho dù Hansin đã gián tiếp báo cáo kết quả, nhưng mà chính mắt nhìn thấy dòng chữ "Rosé là mẹ ruột cùng huyết thống của Hyomin Manoban" thì nội tâm Lalisa vẫn kịch liệt chấn động.

Hiển nhiên là sự kích động kịch liệt của Đại ma vương cũng không thua kém gì bạn cá vàng nhỏ của chúng ta.

'Là cô ấy...'

Sớm biết là cô thì năm năm trước chị nên đi điều tra rõ ràng, như thế liệu có thể gặp cô sớm hơn một chút?

Trong chốc lát thì trong cái đầu của Lalisa có vô số ý niệm lung tung trôi qua.

Hansin lải nhải cả nửa ngày rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Lalisa, sau đó mới ngập ngừng nói: "Chị Hai... chị nhìn xem... mặc dù chủ ý năm xưa có hơi thất đức, thuốc là em cho chị uống, địa chỉ cũng là em chọn, em hại chị làm cầm thú..."

"Nhưng mà... ma xui quỷ khiến thế nào, đánh bậy đánh bạ thế nào mà chị lại lên giường với Chaeyoungie! Không chỉ giữ được trinh tiết cho chị ... mà đứa con đầu tiên của chị ... tóm lại là đều thuộc về Chaeyoungie... chuyện tốt khiến khắp chốn vui mừng thế này... em có được coi là có công không?"

Hansin lén lút liếc Lalisa một cái rồi cực kỳ không biết xấu hổ lẩm bẩm một câu: "Thật ra thì người ta cảm thấy... công lao của người ta rất lớn nha..."

Hừ hừ, không có cũng phải có, nếu chị gái nhất định không nhả thì tiểu gia đây phải đi tìm Mingie làm chỗ dựa!

Nếu bảo bối Mingie mà biết nhất định cho cho tiểu gia đây chỗ dựa!

Sau này mình sẽ là đại hồng nhân bên cạnh Mingie rồi, là công thần lớn nhất!

Lalisa thờ ơ liếc ánh mắt lành lạnh quét qua người Hansin một cái.

Không thể không nói từng câu từng chữ của Hansin đều đâm vào chỗ ngứa của chị.

Khi đã chắc chắn... ừm... người lên giường với chị năm đó đúng là Rosé... chị cũng không thể không thừa nhận... sâu trong nội tâm có cảm giác... vui sướng thỏa mãn chưa từng có...

Từ sau chuyện năm đó thì giữa chị và Hansin luôn tồn tại một chút hiềm khích nhỏ, cộng thêm việc Hansin vẫn luôn chột dạ tự trách, luôn sợ hãi, lại càng kiêng kỵ nhắc tới chuyện năm năm trước.

Cho đến lúc này vì Rosé mà chuyện này mới được nhấc lên một lần nữa.

Mà lúc này thì sao...

Lalisa nhìn đứa em ngu xuẩn nhà mình chả hiểu sao lại có chút... thấy hợp mắt...

"Chị Hai..." Hansin bị ánh mắt bất thường của chị Hai chiếu thẳng vào mình như thế thì có có chút sợ hãi: "Khụ... chị đừng không nói gì mà... đừng dọa người như thế mà..."

Ngao! Toi đời rồi! Chắc chị Hai không định giết người diệt khẩu chứ?

Nếu không sao tự dưng ánh mắt lại dịu dàng thế? Chả lẽ đây là chút ôn nhu cuối cùng sao...

Hansin hoảng loạn nói: "Chị Hai, thật ra thì em thấy dù cho Chaeyoungie có biết chuyện này đi nữa, chắc cũng chẳng làm sao cả đâu! Tuy là chị ấy hận người năm đó đến độ muốn giết tên đó cơ mà nếu người đó là chị... thì chắc chắn sẽ không như vậy đâu... Chị ấy thích chị đến vậy cơ mà..."

Nghe vậy, ánh mắt của Lalisa hơi trầm xuống, cũng không phải chị chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Trên thực tế thì chính bản thân Lalisa cũng đang tự an ủi bản thân mình như vậy.

Nhưng mà, Hansin không tận tai nghe thấy, không tận mắt chứng kiến bộ dạng tuyệt vọng của Rosé khi nhớ lại chuyện năm xưa...

Từng câu... từng câu một...

Giống như mũi dao rạch từng vết thương sâu hoắm trong trái tim chị.

Đáng chết!

Năm đó lượng thuốc mà Hansin bỏ quá lớn cho nên lúc mới đầu thì chị còn nhận biết được một chút, chỉ biết có một cô gái đi vào rồi chủ động mò sát vào gần chị. Cơ mà... những chuyện sau đó thì chị hoàn toàn không nhớ rõ...

Chị thế mà lại khiến Rosé bị đau đến sốt cao không dứt... thậm chí phải nằm trên giường hai tháng...

Lalisa thật sự không dám nghĩ tiếp...

Rosé vẫn luôn nói chị là ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời của cô, nhưng mà chỉ trong nháy mắt chị lại trở thành nguồn gốc của hết thảy mọi sự đen tối trong đời cô.

Làm sao chị có thể cho cô biết sự thật tàn nhẫn này?

Sau khi cô biết thì sẽ phản ứng thế nào?

Ngay cả một người lăn lộn trên thương trường, bày mưu lập kế đến xuất thần nhập hóa cũng không thể đoán được kết quả của chuyện này. Chị càng không cách nào dự liệu được bản thân có chịu nổi kết quả như vậy hay không.

Hansin là ai chứ, cô ta đảo mắt nhìn một vòng thì đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, vì thế khuôn mặt đẹp trai kia bắt đầu đỏ lên rồi nhăn nhó nói: "Khụ khụ... chị Hai... có phải... có phải cái đêm năm năm trước... chị quá dũng mãnh... làm Chaeyoungie hơi thảm... cho nên không dám nói ra..."

Vừa dứt lời thì một ánh mắt lạnh như gió tuyết nơi Bắc Cực xông tới.

Mẹ ơi!

Hansin lập tức run lẩy bẩy, im lặng thật lâu mới lộ cái mặt đưa đám ra nói: "Được rồi được rồi... là em sai rồi... em không nên cho chị uống nhiều thuốc như vậy... nhưng mà lúc bình thường chị cứ lạnh lùng như thế... nên em mới bị ba mẹ ép đến đường cùng... em cũng hết cách."

Lalisa nhìn đi nhìn lại tờ giấy giám định, vùng giữa hai lông mày y như trời đông giá rét, không biết qua bao lâu mới lên tiếng: "Chị sẽ nói cho cô ấy nhưng không phải bây giờ, chờ chuyện này điều tra xong toàn bộ đã."

Tại sao người năm ấy lại là Rosé, tại sao đứa bé bị nói là đã chết kia lại thành Mingie... trung gian chuyện này... nhất định là có người biết rõ mọi chuyện...

Dĩ nhiên chuyện quan trọng hơn là, hiện giờ chính là thời điểm quan hệ tình cảm của hai người đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất, tự dưng chẳng hề báo trước mà bị một chuyện thế này đập xuống thì chính Lalisa cũng không chuẩn bị kịp tâm lí. Làm sao mà nói cho cô biết được, tất nhiên phải đợi tất cả mọi việc nắm chắc trong lòng bàn tay đã...

Sau khi Hansin rời đi, Lalisa xem đi xem lại bản báo cáo giám định kia không biết bao nhiêu lần rồi mới trịnh trọng thu vào.

Lalisa nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ của Rosé, chỉ thấy trong phòng tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa của đèn giường. Hai mẹ con nằm trên giường như được phủ một tầng độ ấm khiến trái tim người ta cảm thấy vô cùng mềm mại.

Lalisa nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường rồi vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt cô ra sau tai.

Rosé đang ôm Mingie ngủ đến cực kì ngọt ngào, khuôn mặt không trang điểm đang say ngủ kia còn có chút non nớt.

Đúng vậy... cái tuổi của cô cũng chỉ là độ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học của các cô gái bình thường khác...

Cái lúc cô mang thai Mingie mới chỉ mười tám tuổi, vẫn chỉ là một cô bé mà lại phải đối mặt với một chuyện lớn như vậy. Chưa kể, những chuyện phát sinh về sau, từng chuyện, từng chuyện nếu không phải người kiên cường thì đã hoàn toàn sụp đổ, không thể gượng dậy nổi...

Mà theo như những gì trong tư liệu mà Hansin điều tra được thì quả thật Rosé đã từng có ý định tự sát...

Nghĩ đến đây, trái tim Lalisa lại dâng lên cảm giác đau đớn, sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.

Chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt muốn ôm lấy cô như lúc này... muốn đem cô nhập vào thân thể mình. Vì vậy mà, Lalisa lặng lẽ ôm Rosé vào phòng ngủ của mình.

Dù cho Lalisa đã rất nhẹ nhàng nhưng lúc đặt Rosé lên giường vẫn làm cô giật mình tỉnh dậy. Nhưng, bên cạnh toàn là hơi thở quen thuộc khiến người ta yên tâm của Lalisa cho nên Rosé chẳng hề cảnh giác hay phòng bị gì. Cô mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện mình được Lalisa ôm đến phòng ngủ của chị thì cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, cô giống như con mèo cọ cọ chị một cái: "Ừm... chị yêu..."

"Ừ."

Lalisa không rút lại cánh tay đỡ sau gáy cô mà thuận thế biến thành gối đầu thay cho cô, xong xuôi chị mời nằm xuống cạnh cô.

Rosé rất tự giác lăn một phát vào lòng Lalisa: "Sao muộn thế rồi mà chị còn chưa ngủ..."

"Nhớ em, nằm mơ thấy em."

Nghe âm thanh khàn khàn trầm thấp dễ nghe đến nỗi khiến lỗ tai cũng mang thai kia, rõ ràng là ở ngay cách vách lại nói nhớ cô, mơ thấy cô thì trong đáy lòng Rosé lại ngọt ngào, cô cười khẽ mở đôi mắt ướt át ra.

Đôi mắt kia như bầu trời đầy sao đẹp đến không giống thực, cộng thêm việc Rosé vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, thế này quả thật dễ khiến người ta sôi trào...

Bỗng dưng tính xấu của Rosé lại phát tác, cô dương đôi mắt lười biếng về phía người đang nằm bên cạnh: "Mơ thấy em à? Thế có mặc quần áo... hay là không mặc quần áo?"

Ngay lập tức đôi mắt của Lalisa tối sầm xuống, khi Rosé vừa nói dứt câu thì chị đã nhào qua dũng mãnh hôn lấy đôi môi cô...

Cổ của Rosé bị cọ cọ thì có hơi nhột, cô bật cười nói: "Nhột em..."

Lalisa gặm nhấm xương quai xanh của Rosé rồi trượt xuống vùng da thịt phía dưới, tình dục trong con mắt sôi trào dũng mãnh.

Lalisa nhìn cô gái có đôi mắt cười trước mắt, trong mắt cô hoàn toàn tín nhiệm cũng yêu thương, chẳng có chút phòng bị nào, trái tim chị liền mềm nhũn...

Lúc mới quen biết, khi chị phát hiện cô cực kì bài xích chuyện thân mật chăn gối thì trong lúc không cách nào kìm chế được tình cảm của mình với Rosé, chị đã phải dùng đến cách giả vờ bị mộng du để có thể gần cô thêm một chút...

Nhưng bây giờ cô gái nhỏ trước mắt lại chẳng hề khó chịu với chị, thậm chí đã hình thành thói quen thân cận cùng chị...

Điều này khiến Lalisa vô cùng thỏa mãn và cảm động, nhưng xen lẫn với đó còn có sự âm thầm lo lắng...

Nhưng mà vẻ buồn rầu trên mặt vừa mới lộ ra đã bị gạt đi ngay lập tức.

Cửa phòng kêu "két" một tiếng, Mingie phồng má thở phì phò đứng trước cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như khắc câu "Hèn hạ, lại đi cướp mẹ của Mingie".

Lalisa buồn cười vẫy vẫy tay với con gái: "Lại đây."

Tuy bánh bao nhỏ có chút không tình nguyện cơ mà nhìn thấy mẹ rồi thì chẳng nghĩ nhiều đến thế, nhóc lập tức bạch bạch chạy tới.

Cái chân ngắn ngủn leo lên gường của ba có hơi vất vả một tí, vì thế Lalisa cười cười túm con gái lên rồi thả vào giữa.

Rosé có con gái lập tức quên chồng, cô ôm bánh bao nhỏ hôn hôn một cái, bánh bao nhỏ ôm lấy mẹ đồng thời cũng cảnh giác nhìn ông bố xấu xa phía sau.

Lalisa nhướng đuôi lông mày, như có suy nghĩ gì đó mà nhìn con gái mình, tự dưng lại có hứng thú không biết bộ dạng con nhóc này lúc biết Rosé là mẹ ruột, biết mình được chính Rosé sinh ra... sẽ thế nào...

Mấy ngày kế tiếp sau khi Rosé đã khôi phục trạng thái thì tiến triển của đoàn kịch lập tức tăng vọt.

Cái đáng nhắc tới nhất chính là, hầu như lần nào Jun Ji-Hyun diễn cùng với Rosé thì cô ta phải NG đến mấy lần, ít thì năm ba lần, nhiều thì mười mấy lần, hơn nữa toàn bộ là do Jun Ji-Hyun mắc lỗi.

Mặc dù, kết quả cuối cùng vô cùng tốt nhưng mà nếu đem ra so sánh thì diễn xuất của Rosé hay Jun Ji-Hyun, ai tốt ai kém cũng thấy rõ ràng.

Cũng không biết là do lần trước bị Rosé quay video xong dọa hay không mà Jun Ji-Hyun lại không hề tìm cô gây phiền phức nữa, trái lại có chút an phận.

Rosé tất nhiên cũng vui vẻ vì được yên thân rồi.

Trừ lần diễn đầu tiên cô cố ý áp Jun Ji-Hyun ra, thì những lần tiếp theo cô đều nghiêm túc diễn, chỉ có điều... một khi Rosé nghiêm túc thì diễn xuất cũng sẽ tăng mạnh lên mà thôi. Nếu Jun Ji-Hyun không theo kịp, khí thế của cô ta không ngang được với Rosé thì rất nhiều phân đoạn sẽ không cho ra được hiệu quả như ý muốn.

Jun Ji-Hyun chỉ chạy theo Rosé thôi cũng đủ khiến cô ta tốn hết sức rồi còn thì giờ đâu mà kiếm chuyện.

Còn về phần Won U-jin thì hai diễn viễn chính tận tâm tận lực với vai diễn như thế thì ông ta cầu còn không được nữa là.

Thậm chí, ngay cả phần diễn với Woon YooNa thì Rosé lúc này đã có thể khiến lòng mình bình lặng như nước mà gọi mẹ...

Cơ mà cảnh diễn ngày hôm nay với Lalisa... lại khiến cô có chút khẩn trương...

Đúng, không sai, cuối cùng cũng tới cảnh Kim Haneul với Dae Hyun lăn giường.

Nội dung cảnh quay này là Kim Haneul trúng thuốc, vốn Kim Haneul muốn tìm người trong lòng là Han Bon Hwa để giải độc vừa vặn đem hắn ta lên giường lăn một lần. Nhưng không ngờ lại thấy cảnh Han Bon Hwa đang tỏ tình vỡi Park Eu Seol, thậm chí còn ngay trước mặt nàng ta mà ra sức phủi sạch quan hệ với Kim Haneul.

Kim Haneul ôm trái tim đau đớn rời khỏi Chung cư Victory rồi cố gắng lết cái thân thể đang bị thuốc trong người hành hạ đến độ sắp nổ tung các mạch máu đi, bất tri bất giác lại đi vào vùng núi của một đầu yêu thú nguy hiểm...

Ngay lúc này ẩn vệ Dae Hyun xuất hiện, tiếp theo hả... thì chính là cảnh quay kiều diễm ướt át lăn lộn trên giường của hai người trong hang núi thôi...

"A a a a! Người ta khẩn trương quá đi ahihi..." Rosé ôm mặt tỏ vẻ đang xấu hổ.

Ngay cả ngoài đời cô còn chưa lăn giường với Đại ma vương đâu đó!

Vạn vạn không ngờ tới lần đầu tiên lại là trong phim nha!

Yang Dae-jung đứng một bên thấy cái vẻ rõ ràng là thích chết đi được còn làm vẻ của Rosé mà mặt mũi sầm sì.

Trên thực tế thì nhìn thấy nội dung cảnh quay ngày hôm nay xong thì sắc mặt anh ta có tốt được chút nào đâu...

Hừm, đúng là nhân quả báo ứng mà, nhớ năm đó Lalisa phải giương mắt nhìn anh diễn cảnh thân mật với Rosé, thế mà đảo mắt một cái đã đến phiên ông đây phải trơ mắt nhìn Lalisa diễn cảnh thân mật với cô, hơn nữa còn là cảnh giường chiếu, giường chiếu đó!

Cơ mà... Yang Dae-jung cũng không nhịn được mà liếc liếc qua mấy hướng khác... hình như có người còn thảm hơn ông đây ha?

"Rosé, Myung Woo! Hai người tới đây để tôi 1X1 nói qua về cảnh quay nào!" Won U-jin ngoắc ngoắc gọi hai người qua.

"Kịch bản đã thuộc hết chưa?"

Rosé với Gwa Myung Woo gật đầu một cái.

"Không chỉ thuộc mà còn phải hiểu cho thấu đáo! cảnh này là bước ngoặt lớn nhất trong tình cảm của Kim Haneul, quan trọng nhất là phải lộ ra được tình cảm của nhân vật thay đổi, thể hiện được tính cách của vai diễn chứ không phải làm thê nào để cảnh quay càng thêm ướt át.

Bộ phim của chúng ta là bộ phim đứng đắn, không cần phải dựa vào mấy cảnh giường chiếu để hấp dẫn người xem! Không cầm phải quay lộ liễu cho nên lát nữa hai người phải nhớ, nhất định phải lấy thái độ chuyên nghiệp mà diễn, phải khống chế cho tốt, biết chừng mực... hiểu chưa?"

Won U-jin nói những lời này thì vẻ mặt có chút nghiêm nghị, hơn nữa còn nghiêm khắc nhìn về phía Gwa Myung Woo mà nói.

Xưa nay, không thiếu những nam nghệ sĩ lợi dụng cảnh thân mật mà chiếm tiện nghi của nữ nghệ sĩ. Rosé xinh đẹp lại nóng bỏng thê này thì càng dễ gặp phải loại chuyện như vậy.

Won U-jin bao che Rosé như vậy thì đương nhiên muốn cảnh cáo Gwa Myung Woo mấy câu, để cho anh biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì.

"Đã hiểu." Gwa Myung Woo gật đầu.

"Vâng, vâng!" Rosé cũng liên tục gật đầu phụ họa.

Ầy, cái cảnh quay này quả thật là khảo nghiệm sự chuyên nghiệp của cô mà... đạo diễn nói không sai!

"Hai cô cậu từng có một lần hợp tác trong Song Kính nên cũng tiết kiệm được thời gian làm quen, chúng ta tranh thủ quay một lần cho xong! Những gì phải tránh tôi đã nói hết rồi... cái tôi muốn là thể hiện được nội tâm nhân vật giãy dụa... muốn nội hàm... muốn sắc mà không tục..."

Won U-jin vẫn chưa yên tâm mà nói thêm một hồi rồi mới thả cho hai người chuẩn bị.

Rosé với Gwa Myung Woo rời đi chưa được bao lâu, Jeon Bo Gum đã đi tới cạnh Won U-jin.

"Đạo diễn."

"Bo Gum đấy à, tìm tôi có chuyện gì không? cảnh quay hôm nay của cậu đã xong rồi nhỉ?"

"Cũng còn có chút việc, tôi cho là cảnh quay kế tiếp của Rosé với Gwa Myung Woo có chút không ổn." Jeon Bo Gum lạnh mặt nói.

Yang Dae-jung đã sớm coi chừng Jeon Bo Gum, thê nên lúc này anh ta lập tức dựng thẳng sống lưng vểnh tai sang hóng hớt! Ui chao, chờ mãi cũng có thằng không nhịn được kìa! Tốt quá! Không cần ông đây ra tay!

Trong lòng Yang Dae-jung vẫn còn lấn cấn chuyện cảnh hôn dưới mưa trong Tuyết Mùa Hạ với nhiều cảnh thân mật khác bị cắt giảm sạch, nhưng đau ở chỗ là không báo thù được...

"Hửm? Chỗ nào không ổn?" Won U-jin lập tức hỏi.

Won U-jin là một đạo diễn thân thiện rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, địa vị của Jeon Bo Gum trong đoàn cũng không thua gì nam chính cho nên ông vẫn khá coi trọng ý kiến của Jeon Bo Gum.

"Kim Haneul nói sao thì cũng là một vai chính nhưng lại xảy ra quan hệ với nhân vật khác ngoài nam chính, rất nhiều người không thích tình huống như vậy! Chắc đạo diễn cũng không muốn lúc tuyên truyền lại có người vì tình tiết này mà phá hỏng cả hình tượng của Kim Haneul, thậm chí phá hỏng cả bộ phim đúng không?" Jeon Bo Gum tỏ vẻ "tôi hoàn toàn lo nghĩ cho bộ phim chứ không có bất kì tư tâm nào".

Won U-jin nghe vậy thì trầm ngâm một chút: "Đúng là trong tiểu thuyết cũng có rất nhiều tranh cãi lớn xung quanh tình tiết này... không ít độc giả bày tỏ không cách nào tiếp nhận việc Kim Haneul lại lăn giường với người khác ngoài nam chính.."

Jeon Bo Gum lúc này lại nói tiếp: "Cho nên, khi chúng ta cải biên nó thành phim truyền hình thì chẳng phải nên sửa đổi tình tiết này hay sao?"

"Sửa đổi?"

"Dù cho có nhất thiết phải giữ lại cảnh này thì thà sắp xếp là nam phụ với Kim Haneul cùng một chỗ cũng đem lại hiệu quả tốt hơn là để Dae Hyun! Nam phụ Lee Dong Yul  với Kim Haneul mặc dù là quan hệ đối đầu, ngươi sống ta chết, nhưng càng đấu lại càng có tình cảm mập mờ, không ít độc giả ủng hộ cặp đôi này đâu! Thà rằng đổi thẳng CP từ hận quá thành yêu có khi lại đem lại hiệu quả tốt hơn thì sao?" Jeon Bo Gum tỉnh bơ dẫn dắt.

Yang Dae-jung đang trốn một bên hóng hớt nghe đến đây thì lập tức "đệch" một tiếng!

Con hàng Jeon Bo Gum này quá âm hiểm! Thế mà muốn nhân cơ hội đem nam phụ vối nữ chính ghép thành một đôi! Ông đây làm nam chính còn chưa lên tiếng đây này!

Trái lại thì Won U-jin có thể hiểu tại sao Jeon Bo Gum lại nêu ý kiến như vậy. Nếu đúng theo những gì cậu ta nói thì đối với Jeon Bo Gum có lợi ích rất lớn, như vậy thì số cảnh quay của cậu ta sẽ tăng lên, địa vị cũng chẳng khác nam chính là bao.

Nếu kịch bản đổi thành hai CP thì quả thật nội dung sẽ trô nên rất phong phú, trước đây ông ta cũng đã từng nghĩ qua. Nhưng mà, cân nhắc tới nhu cầu giữ nguyên tác của fan tiểu thuyết thì Won U-jin cũng cố gắng không sửa đổi quá nhiều, còn một nguyên nhân khác cũng rất quan trọng chính là...

Không đợi Won U-jin mở miệng, Rosé đã phiêu phiêu bay tới cho Jeon Bo Gum một ánh mắt sâu kín rồi nói: "Lời ấy của anh là không đúng rồi, có tranh cãi mới có người xem! Lúc đầu chính vì đoạn tình tiết này mà dẫn đến đại chiến trong khu bình luận, trở thành đề tài cực hot! Sau khi có thông tin chuyển thể thành phim truyền hình thì đây cũng là đoạn tình tiết khiến rất nhiều độc giả bất mãn với nam chính mong chờ nhất! Chỉ cần xử lý cho tốt thì đây chính là phân đoạn cực kì đáng mong chờ."

"Vả lại, Kim Haneul vốn là một người phóng khoáng, không bị ràng buộc bởi bất cứ cái gì, đừng nói ba cái lễ nghĩ thế tục mà có là Thiên đạo thì trong mắt Kim Haneul cũng chỉ là chó má thôi! Chẳng lẽ người như thế sẽ để ý vấn để trinh tiết sao? Anh đem vai chính dập khuôn như vậy thật quá hẹp hòi!"

"Trong kịch bản thì kết thúc là Kim Haneul khi đã chết tâm rất nhiều lần đến mãi về sau mới buông tay với nữ nhi tình trường mà trở lại thành chính mình! Cùng nam chính đoạn tuyệt, một mình cầm kiếm ngao du bốn bể! Đây mới chính là Kim Haneul! Lúc yêu đã tuyệt vọng tới nỗi dùng chính sinh mạng của mình đánh bạc, lúc không yêu thì coi ngươi chả ra cái quái gì! Thế mà hiện giờ anh lại muốn sửa đổi thành đánh nhau rồi cọ ra lửa với nam phụ, thay lòng đổi dạ, sửa như thế mới là phá hoại hình tượng nhân vật này, anh xem tôi nói vậy có đúng không?"

Lời này của Rosé nói có sách mách có chứng, đúng là khiến Jeon Bo Gum không thốt lên được nửa lời, vì vậy anh ta chỉ có thể nghiên răng trợn mắt nhìn Rosé: "Cô..."

Rosé thì không nhanh không chậm liếc trả một cái.

'Hừm hừm, dám phá chuyện tốt của bà hả! Rủa chết nhà mi!'

Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nặng, chỉ thiếu chút nữa là nhảy vào làm ầm lên thì Won U-jin vội vàng hòa giải: "Được rồi được rồi! Hai cô cậu có thể nghiêm túc thảo luận kịch bản như thê thật khiến tôi vui chết đi được! Nhưng mà đoạn tình tiết này... vẫn cứ dựa theo nguyên tác đi! Quên nói cho cô cậu, kịch bản của chúng ta có thể thay mấy chi tiết nhỏ nhưng nội dung chính thì không thể động vào..."

"Tại sao?" Jeon Bo Gum cau mày.

Cách đó không xa, một trong những vệ sĩ nơm nớp lo sợ chạy tới người đàn ông tóc trắng rồi nhỏ giọng nói câu gì đó.

Sau đó vẻ mặt Woon YooNa lập tức lạnh xuống.

Trên trán vệ sĩ cũng lập tức chảy một giọt mồ hôi lạnh:

"Thật xin lỗi thưa lão Đại... tôi đã điều tra, người mua lại bản quyền kịch bản là BP, đối phương yêu cầu không được phép thay đổi một chữ nào trong tuyến nội dung chính, nếu không sẽ thu hồi quyền chế tác phim..."

"BP?" Ngay cả Jeon Bo Gum nghe Won U-jin nói nội dung không khác với anh vệ sỹ kia lắm cũng nhăn chặt lông mày.

Anh ta nghĩ không ra tại sao BP lại mua bản quyền kịch bản làm cái gì?

Mới nghe nói đầu tư quay phim, chứ chưa bao giờ nghe nói bỏ tiền ra mua kịch bản rồi sau đó mới cho người khác quay, này hoàn toàn là chẳng có chỗ tốt nào?

Chẳng lẽ cao tầng của BP là fan trung thành của bộ tiểu thuyết này nên muốn làm cho trọn vẹn?

Rosé chớp mắt, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn Gwa Myung Woo.

Yang Dae-jung thì đã hoàn toàn câm nín..

'Đậu xanh, coi như tên kia chơi ác!'

Thế mà Lalisa lại nắm đằng chuôi của bộ phim! Người khác mới làm mùng một thì dì cả anh đã cúng xong cả mười lăm, ba mươi rồi...

Một phen phong ba nho nhỏ qua đi thì tuồng vui này vẫn thuận lợi khai mạc.

Cảnh quay hôm nay đều được quay trong studio, toàn bộ cãn phòng dùng làm quay phim đều được bố trí thành cảnh rừng rậm mang hơi thở nguyên thủy nhất, dĩ nhiên đây mới chỉ là bố trí bước đầu thôi. Hậu kĩ sẽ dùng thêm các hiệu ứng máy tính để cảnh quay thêm thực tế.

"3, 2,1! Ánh đèn, nước mưa chuẩn bị! Action!!!"

Tiếng gõ phách vang lên, Rosé đang đứng giữa rừng đã ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, tiến vào trạng thái vào diễn.

Trên tình đầu là từng đợt mưa phùn tí tách, đã vào cuối thu nên những giọt mưa lạnh băng đến nỗi như thể có vô sô nhát dao chém vào người. Nhưng tất cả mọi thứ này chẳng khiến nàng đau đớn bằng cảnh tượng vừa mới nhìn thấy vừa rồi.

Khi còn bé, nàng chỉ là một Tiểu ma đầu, lớn lên thì thành một Đại ma đầu. Tất cả những việc Kim Haneul làm chỉ để chính bản thân mình vui vẻ chứ chưa bao giờ để bất cứ cái gì trong lòng. Người trước nay chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của người khác lại vì một người mà thay đổi.

Bộ quần áo đỏ rực như lửa trên người Kim Haneul bị nước mưa thấm ướt, những sợi tóc cũng ướt sũng dính trên người khiên bộ dạng nàng càng trở nên chật vật. Nàng ôm lấy vùng đan điền đang bị chân khí tán loạn làm cho sắp nổ tung mà lảo đảo bước lên phía trước.

Nước mưa lạnh băng rớt trên người lạnh đến thấu xương, nhưng trong thân thể lại có một ngọn lửa đang cháy hừng hực của thuốc.

Rốt cuộc Kim Haneul không nhịn được nữa mà lảo đảo ngã về phía trước.

Ngay lập tức có một bóng người màu đen lướt qua đỡ lấy cô: "Chủ nhân!"

Nhưng người trong lòng nóng hổi như phát sốt, đã sớm hôn mê bất tỉnh.

Dae Hyun không kịp nghĩ nhiều mà lập tức ôm Kim Haneul đi tới một hang núi cách đó không xa để trú mưa.

Cảnh này không có bị phân đoạn, ống kính lập tức được đẩy theo thanh trượt đuổi theo hai người vào sơn động.

Dae Hyun đặt Kim Haneul lên một đám lá cây khô ráo trong động rồi đưa tay bắt mạnh cho chủ nhân, ngay lập tức, trong đôi mắt bình tĩnh kia xuất hiện từng đợt gỢn sóng.

Thuốc này... Không có bất cứ thuốc giải nào... Chỉ có thể giao... hợp...

Nêu không thì sẽ nổ tung mạch máu mà chết!

Nhưng với sự tôn kính của hắn đối với Kim Haneul thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được...

Cách đó không xa Won U-jin gật đầu liên tục, diễn xuất của Gwa Myung Woo này thực sự rất tốt, tất cả sự giãy dụa trong nội tâm nhân vật chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể biểu hiện ra được.

Ngay lúc đó Kim Haneul tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, đôi mắt mơ màng không tỉnh táo lắm nhìn người trước mắt.

Dae Hyun: "Chủ nhân, ngài cảm thấy thế nào?"

Thấy Kim Haneul không nói gì, Dae Hyun lập tức đứng dậy.

Nhưng khi Dae Hyun vừa xoay người thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên sau lưng: "Đi đâu?"

Dae Hyun: "Tìm thuốc giải cho ngài."

Cái gọi là thuốc giải cũng chính là đàn ông.

Kim Haneul: "Haha..."

Đi kèm với tiếng cười khẽ là thắt lưng của Dae Hyun bị một vòng tay hơi ướt ôm lấy rồi kéo mạnh về phía sau.

Dae Hyun không hề phòng bị mà bị kéo ngã xuống đất.

Rosé đặt cánh tay chống lên người Dae Hyun, vẻ mặt đã không còn vẻ chết lặng lạnh lùng nữa mà hiện giờ đã tràn ngập sự dụ hoặc, ngay cả giọng nói cũng trở nên câu hồn nhiếp phách: "Thuốc giải? Chẳng phải ở đây rồi sao?"

Ba người nào đó đang trơ mắt nhìn cảnh quay hot này:

"..."

Các nhân viên trường quay đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ:"..."

"Cut!!!"

Ngay vào lúc này mà Won U-jin lại hô ngừng.

Yang Dae-jung cảm thấy mình vừa bị nhấc lên chín tầng mây rồi ném cái "bịch" xuống mặt đất, đúng là không nên chơi kích thích quá độ.

Đạo diễn hô "cut" xong thì Rosé với Gwa Myung Woo cũng đứng dậy tạm ngừng diễn.

Won U-jin cau mày nhìn hai người, ông ta cân nhắc chọn lời một chút rồi mỏ miệng nói: "Rosé này, biểu cảm của cô không đúng lắm! Rõ ràng là cô vừa mới thấy người đàn ông mình yêu tỏ tình với người khác rồi phủi sạch quan hệ với cô cơ mà, phải đau đớn và tuyệt vọng... Lúc cô dụ dỗ Dae Hyun thì dù cho bị thuốc khống chế nhưng thực chất trong nội tâm lại vô cùng tỉnh táo, ánh mắt phải đẹp đẽ nhưng thê lương mới đúng... nhưng mà vừa nãy cô... có phải hơi tự nhiên quá rồi không?"

"Khụ..." Rosé ho nhẹ một tiếng sờ mũi: "Là lỗi của tôi, tôi sẽ chú ý."

Won U-jin nói với Rosé xong thì lại quay ra nói với Gwa Myung Woo mấy câu.

Vậy nên, ông không nghe được câu Rosé lẩm bẩm lúc lướt qua mình: "Ai da, tệ quá, hưng phấn quá nên không kiềm chế được..."

Won U-jin không nghe được, nhưng mà ba con hàng không đi nghỉ ngơi mà đứng hóng hỏt gần đó thì toàn bộ đều nghe thấy!

Woon YooNa:"..."

Yang Dae-jung:"..."

Jeon Bo Gum:"!!!"

Anh ta vừa nghe được cái gì vậy? Hình như biết được chuyện gì không nên biết rồi!

Vắt não quan sát suốt mấy ngày nay vẫn không tra ra được người đàn ông của Rosé là ai, chả có lẽ lại là người gần ngay trước mắt... Gwa Myung Woo?!

"Myung Woo, cậu thì không có vấn đề gì, cơ mà đoạn sau mới là quan trọng, đừng chủ quan..."

Won U-jin đang nói chuyện với Gwa Myung Woo, Rosé đột nhiên nghĩ tới một vấn đề liền bước tới hỏi: "Đạo diễn, lát nữa đến đoạn hôn thì tôi hôn thật hay hôn giả?"

Nghe được câu hỏi này thì có ba con hàng lại hộc máu lần nữa.

Ngay cả Lalisa cũng ho nhẹ một tiếng.

Won U-jin nghĩ nghĩ một chút: "Cái này, nếu không..."

Ông đang định nói cứ làm giả như lúc đóng Tuyết Mùa Hạ cũng được, nhưng Rosé không chờ Won U-jin nói đã ra vẻ chuyên nghiệp lên tiếng trước: "Đạo diễn này, tôi cảm thấy hay là cứ làm thật đi! Dầu sao tính cách của Kim Haneul với Song Heejin tính cách khác nhau! Nếu hôn giả thì không làm bật được tính cách của Kim Haneul, hơn nữa như thê càng đạt hiệu quả cao hơn!"

Rosé đồng ý hy sinh bản thân thì tất nhiên là Won U-jin cầu còn không được nữa là. Đồng thời ông ta cũng vô cùng cảm động trước sự chuyên nghiệp của cô mà khích lệ vỗ vai Rosé một cái: "Được, vất vả cho cô rồi!"

Cách đó không xa, Yang Dae-jung siết chặt nắm tay tới nỗi cái kính anh ta đang cầm cũng sắp gãy tới nơi, quá vô sỉ, quá vô sỉ!

Lúc đóng với ông đây thì bất kể là cảnh hôn hay cảnh lăn giường đều là mượn góc quay, cớ sao lăn đến cậu của ông đây lại chủ động muốn đóng thật!

Đạo diễn à, ông tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, con nhóc này đang lấy việc công làm việc tư đó!

"Được, không có vấn đề gì thì cứ tiếp tục nào! Đoạn trước thì coi như xong, quay tiếp từ đoạn trong sơn động đi!"

Won U-jin nói xong bắt đầu thông báo các bộ phận chuẩn bị.

"3! 2! 1! Bắt đầu!!!"

Kim Haneul: "Đi đâu?"

Dae Hyun: "Tìm thuốc giải cho ngài."

Kim Haneul: "Ha, thuốc giải? Không phải ở đây rồi sao?"

Đang nói chuyện thì ngón tay mảnh khảnh mang theo một giọt nước của Kim Haneul chạm đến xương quai xanh của Dae Hyun, sau đó trượt xuống cổ áo rồi xé ra...

"Chủ nhân, không thể." Đôi mắt vốn không có bất cứ cảm tình gì của Dae Hyun dường như xuất hiện một vết nứt.

Kim Haneul giống như bị chọc vào chỗ đau, vẻ mặt của nàng lập tức thay đổi, trong nháy mắt sát khí ùn ùn kéo tới, ngón tay siết lấy cằm của Dae Hyun: "Sao? Ngay cả ngươi cũng từ chối ta?"

Kim Haneul đem sự tức giận trút lên người trước mắt này, bởi vì nàng biết bất kể nàng đối xử ra sao thì người nãy cũng không bao giờ bỏ nàng mà đi.

"Không dám." Dae Hyun nhất thời cung kính mà buông thõng hai tay, nhưng mà cơ thể vẫn căng chặt như dây đàn.

"Thế này mới ngoan..." Kim Haneul giống như tên sở khanh đang lừa gạt thiêu nữ nhà lành. Giọng nói chuyển thành dịu dàng, vùng giữa lông mày cũng tràn ra vẻ mê hoặc lòng người, đúng là ngay cả thánh nhân cũng không cầm lòng được...

Cuối cùng nàng cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi Dae Hyun.

Ngay lúc Kim Haneul nhắm mắt lại hôn Dae Hyun, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ đôi mắt của cô, cái khép mắt lại đầy vẻ bất lực trong khoảnh khắc ấy đủ để khiến mọi người cảm thấy xúc động đến tan nát cõi lòng...

Hóa ra vẻ ngông cuồng tà ác ấy cũng chỉ là lớp bảo vệ vừa chạm vào đã nát mà thôi, hóa ra nữ ma đầu cũng có trái tim...

Won U-jin cầm kịch bản mà kích động vỗ tay một cái, ông ta nín thở tiếp tục xem mà không lên tiếng quấy rầy.

Kế tiếp là cảnh đặc tả của Dae Hyun.

Trong kịch bản, nhân vật Dae Hyun chính là một món binh khí hình người, không có bất cứ tình cảm gì, tình cảm duy nhất của hắn chính là sự trung thành với chủ nhân của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc đôi môi của vị chủ nhân ấy chạm đến môi mình. Băng tuyết trong đôi mắt ấy dường như bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt tất cả, có cái gì đó vẫn luôn bị khóa kín trong sâu thẳm tâm hồn hắn dường như đang lặng lẽ chui ra...

Đó chính là tình cảm chôn sâu tận đáy lòng của Dae Hyun, dẫu biết là hắn không nên có bất cứ thứ gì khác ngoài lòng trung thành nhưng Dae Hyun vẫn không cách nào tự khống chế tình cảm của chính mình.

Cái tình cảm chưa bao giờ trải qua khiến Dae Hyun không biết phải gọi tên nó là gì, nhưng hiện giờ hắn đã biết.

Cảnh quay này không chỉ là bước ngoặt trong tình cảm của Kim Haneul, mà nó cũng là bước ngoặt của Dae Hyun.

Tất nhiên Dae Hyun vốn chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi nên cảnh của nhân vật này cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng khi được Gwa Myung Woo thể hiện thì vai diễn này tuyệt đối không có bất cứ ai có thể khinh thường, trái lại có khi còn không kìm được mà đi tìm hiểu tình cảm của Dae Hyun với Kim Haneul...

Lúc này thuốc đột nhiên phát tác, trên mặt Kim Haneul lộ ra vẻ thống khổ, vì vậy Dae Hyun cuối cùng cũng cử động.

Hắn xoay người đặt chủ nhân của mình dưới thân, ngón tay của Dae Hyun dừng ở bên hông Kim Haneul một giây rồi lập tức cởi thắt lưng ra...

"Ối giời ơi!" Yang Dae-jung nhắm mắt không dám nhìn cảnh đối diện, thuốc lá trong tay cháy hết đốt đến ngón tay rồi cũng không biết, đau đến phát khóc.

Chó má! Vì cái vẹo gì mà ông đây phải ngồi chỗ này nhìn bạn gái cũ lăn giường với dì mình chứ!

Đây chẳng phải là tự tìm ngược sao!

Nhưng mà... nhưng mà không bước chân đi nổi...

Lớp áo đỏ rực được cởi ra từng lớp tung bay như cánh hoa trong gió, đám người vây xem đều căng hết dây thần kinh ra, bọn họ còn nuốt nước miếng chờ đợi cảnh ướt át kế tiếp...

Nhưng mà, ngay tại lúc này ánh mắt sắc như lưỡi dao của Dae Hyun nhìn thẳng về phía cửa động, ngay sau đó một tiếng "chát!!!" vang lên, ngón tay của Dae Hyun khẽ chuyển động bắn một hòn đá nhỏ về đống dây leo và dây mây gần đó...

"Loạt xoạt xoạt" đám dây mây lập tức đổ rạp xuống che kín của hang, cũng đồng thời giấu kín cả khung cảnh xuân sắc...

Tất cả mọi người... đần mặt... Cái này không giống trong kịch bản mà, này này?

Nhưng mà Won U-jin chỉ hơi trầm ngâm rồi ánh mắt lập tức sáng rực, ông tỏ ý máy quay tiếp tục.

Giữa những khe hở của đám dây mây, người bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên trong, còn Gwa Myung Woo Với Rosé cũng chẳng thể thấy Won U-jin nhắc nhở nên đoạn tiếp theo chỉ có thể tự do phát huy...

Hừ hừ, tự do phát huy...

Rosé cầu còn không được nữa là!

Cô đã sớm ngột ngạt từ lầu rồi, lúc này lập tức nắm lấy cơ hội kéo cổ Đại ma vương xuống hôn một cái thật sâu rồi nhỏ giọng nói: "Chị yêu lợi hại quá đi..."

Viên đá kia bắn quá chuẩn!

Lalisa hơi biến sắc. Thời điểm này mà nói mấy câu kiểu như "thật lợi hại"? Cô nhóc này gan to bằng trời rồi!

"Ôi, chị yêu thích tư thế gì? Chậc, theo tính cách của Kim Haneul mà nói... xem chừng tư thế này cũng hay đấy..." Rosé vừa nói vừa xoay người đè lại Lalisa, sau đó mái tóc rũ xuống chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng của chị...

Lalisa không kiềm chế nữa, chị túm cô lại dùng sức hôn lên...

Bên ngoài cửa hàng tất cả mọi người đều gấp đến độ sắp hộc máu, cái loại cảm giác không được gãi đúng chỗ ngứa này y như bị hành hạ tới chết nha!

Mặc dù bọn họ đều biết bên trong vật lộn cỡ nào cũng chỉ là giả thôi, nhưng mà cái kiểu nửa kín nửa hở thế này còn hấp dẫn hơn nhìn thấy trực tiếp hàng trăm lần...

Yang Dae-jung nhìn cảnh quần áo phấp phới tung bay mập mờ qua mấy cái khe của dây mây kia thì bày tỏ, bản thân đã dính đòn trí mạng mất 10.000 điểm sát thương.

Hai người này mất trí rồi...

Sắc mặt Jeon Bo Gum cực kỳ khó coi, "xoạt" một cái đứng bậy dậy.

Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng "crack", Yang Dae-jung cảm thấy cái âm thanh đó khá là quen thuộc... y như tiếng tách trà bị bóp vỡ...

Lén lút liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái... tách trà của "mẹ" Kim Haneul quả nhiên đã vỡ...

Đoạn phim này sẽ được ghép thêm khoảng 30s âm nhạc và những cảnh hồi ức, thế cho nên chờ đủ 30s là Won U-jin mới kêu lên: "Cut! Qua!"

Một lát sau Rosé với Gwa Myung Woo mới đi ra, quần áo hai người rất chỉnh tề như thể cái cảnh quần áo như cờ bay phấp phới vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Hả? Qua rồi? Đạo diễn chắc chắn sao?" Rosé vội vàng hỏi.

"Chắc chắn, chắc chắn! Yên tâm đi, đoạn vừa nãy vô cùng hoàn mỹ! cô với Gwa Myung Woo biểu hiện cực kì tốt!" Won U-jin không hề keo kiệt những lời khích lệ.

Hiếm khi Rosé được Won U-jin khen ngợi mà cảm thấy không vui, trái lại còn có mấy phần tiếc nuối: "Ài, được rồi..."

Hiếm lắm mới có cảnh quay thân mật với Đại ma vương, thế mà cô lại để một lần đã qua, đây rõ ràng là lãng phí! Quá lãng phí!

Won U-jin nhìn Rosé, sao ông ta cứ có cảm giác cô nhóc này là lạ chỗ nào ý? Nhưng mà lại không nghĩ được là không đúng chỗ nào nên chỉ có thể lắc đầu một cái quên đi, sau đó tiếp tục chẩn bị những cảnh quay khác.

Cảnh tiếp theo là cảnh của Rosé, Gwa Myung Woo và Woon YooNa.

cảnh quay này là cảnh Kim Hae-sook phát hiện ra chuyện của con gái mình với Dae Hyun thì nổi trận lôi đình muốn ghêt Dae Hyun.

Ừ, cảnh này cũng khá bạo lực...

Yang Dae-jung cố chống đỡ trọng thương mà lưu lại cũng chỉ vì muốn xem cảnh ba người này.

Ban đầu Won U-jin còn lo lắng cái vị ông chủ lớn này chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng qua mấy lần tiếp xúc thì phát hiện khả năng diễn xuất thật sự rất tốt cho nên ông ta cũng yên tâm khá nhiều. Won U-jin nói qua một chút với ba người thì bắt đầu luôn.

"Các bộ phận chuẩn bị! Action!!!!"

Kim Hae-sook đứng phía đối diện, bà ta nhìn chằm chằm con gái mình cùng người ẩn vệ áo đen bên cạnh. Vẻ mặt Kim Hae-sook không đổi sắc nhưng khí tức xung quang khiên người ra có cảm giác vô cùng khẩn trương.

Uy áp kia giống như một ngọn núi lớn ùn ùn kéo đến đè ép Kim Haneul cùng Dae Hyun, kèm theo đó là ánh mắt khiên người đối diện run sợ từ sâu trong linh hồn. Đây chính xác là phương pháp biểu hiện sự tức giận có tác dụng gấp trăm lần việc nổi trận lôi đình.

Không một ai tại hiện trường dám thở mạnh một cái... sợ quá đi...

"Phật!!!", Woon YooNa dùng sức phất ống tay áo một cái, Gwa Myung Woo cắn nát viên máu trong miệng rồi cơ thể chuyển động một chút tạo thành động tác hộc máu.

Sắc mặt Kim Hae-sook càng thêm âm trầm, bà ta giống như tử thần bước từng bước về phía Dae Hyun...

Kim Haneul lập tức nhảy ra ngăn trước mặt Kim Hae-sook: "Mẹ! Mẹ muốn làm cái gì!"

"Nó chạm vào con."

"Mẹ, chậm đã! Mẹ có thể nói lý chút không, rõ ràng là con cưỡng ép hắn! Tự dưng mẹ đánh hắn làm gì?" Rosé há mồm ngậm miệng đều gọi cha, gọi đến lanh lẹ ngọt miệng.

"Cô..."

"Oh Yeong!!!" Một tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi vang lên, vì vậy Woon YooNa NG.

Ủa? Oh Yeong là ai... hình như Woon YooNa gọi nhầm tên rồi.

Won U-jin bất đắc dĩ kêu cắt.

Nhìn Woon YooNa bị Rosé chọc tức mà NG, Yang Dae-jung cảm thấy nội tâm của mình được an ủi.

Ngay cả người tâm cơ thâm trầm, bối cảnh đáng sợ và quái thai lai quái vật như Woon YooNa còn bị Rosé chọc tức đến vậy thì Yang Dae-jung này đúng là không coi vào đâu...

Cùng lúc đó, Yang Dae-jung nhìn Woon YooNa, đột nhiên cũng nhớ tới việc tên này là ai, Oh Yeong... người biết cái tên này của Rosé cũng không nhiều!

Hơn nữa còn cả mái tóc bạc này nữa...

Lúc ở nước ngoài anh ta có biết chuyện Rosé từng mất tích một đoạn thời gian rất dài, không biết cô đi đâu làm gì, nhưng có một lần Yang Dae-jung thấy cô ở cùng một đám người mà vừa nhìn đã biết có lai lịch đặc thù. Người để lại ấn tượng cho Yang Dae-jung nhất chính là một người tóc xoăn, một người đeo kính gọng vàng, còn có một người có mái tóc màu trắng...

Bởi vì Yang Dae-jung biết bộ dạng Rosé lúc giả trai nên mới nhân ra cô, có lẽ Woon YooNa chính là người tóc trắng khi đó?

Nhìn dáng vẻ này thì xem ra quan hệ của hai người họ không đơn giản...

Lúc này một số nhân viên cùng đám diễn viên quần chúng đang thấp giọng bàn tán.

"Ôi trời ơi phải làm sao đây... tôi là fan trung thành của Yeong-Dae đảng, nhưng mà qua hai cảnh quay lại đột nhiên muốn ghép Kim Haneul với Dae Hyun thành một đôi!"

"Thật ra thì tôi vẫn luôn theo đảng Anh Beak với Gwa Myung Woo, lúc xem Song Kính đã muốn Ko Bi Syeol với Lee Seung thành đôi rồi, mặc dù cái thuyền CP này thật hoang vắng..."

"Ahihi, mấy người các cô thì tính cái gì, tôi đây là tôi muốn ghép Kim Haneul với Kim Hae-sook, Cp mẫu tử thì sao?"

"Chẳng lẽ tôi gặp ảo giác sao? Tôi cũng cảm thấy ánh mắt Kim Hae-sook nhìn Kim Haneul rất không bình thường!"

...

Yang Dae-jung: Nhân loại ngu xuẩn, không phải ánh mắt Kim Hae-sook nhìn Kim Haneul không bình thường! Mà là ánh mắt Woon YooNa nhìn Rosé không bình thường có được không hả?

Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại tiếp tục quay phim.

Rosé, Gwa Myung Woo, Woon YooNa phải quay năm lần mới qua được.

Rốt cuộc cũng thắng được một lượt, Rosé lẩm bẩm hát vui sướng cực kì, tâm tình đừng nói là phải tốt tới cỡ nào.

Phòng vệ sinh.

Lalisa vừa mới bước từ trong ra đã thấy một người đứng đối diện đang dựa vào tường.

Mái tóc trắng của anh ta rũ xuống che đi vết đao nhàn nhạn ở lông mày, trong tay còn kẹp điếu thuốc. Thấy Lalisa bước ra thì hơi híp mắt như cười như không nói: "La đổng... thật là có nhã hứng..."

Mặc dù đã bị người bóc trần thân phận nhưng Lalisa cũng chẳng có chút phản ứng, khuôn mặt chẳng chút thay đổi liếc Woon YooNa một cái: "Như nhau thôi."

Yang Dae-jung đang mắc tè muốn chạy tới nhà WC giải quyết, cơ mà vừa mới đến đã thấy có hai tên ôn thần đứng ở đó thì vội vàng phanh gấp rẽ ngoặt qua một khúc quanh gần đó.

Sau đó thì nghiễm nhiên nghe được cuộc đối thoại của hai người họ...

A đù... sao Woon YooNa lại nhận ra được Lalisa? Ánh mắt quá độc!

Còn có... hai người đừng có mà xỉa xói nhau nữa được không? Thật là hai tên nhàm chán! Không yên thân đi làm tổng tài bá đạo của mấy người đi, chạy tới đoàn làm phim cướp bát cơm của ông là muốn làm cái gì hả!

Yang Dae-jung thầm cổ vũ trong suy nghĩ, đánh đi, đánh đi!

Như thế ông há chẳng phải có thể trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao? Mà kể cả không được lợi thì xem một chút cũng vui mắt lắm!

Woon YooNa nhìn Lalisa, đang muốn nói gì đó thì khóe mắt liếc về phía khúc quanh như thể phát hiện có người đang núp ở đó, vì thế chị ta chỉ cười một tiếng rồi lả lướt xoay người đi.

Cửa hàng áo cưới cao cấp nào đó ở Seoul.

Một bàn tay đeo găng tay ren màu trắng nhẹ nhàng vén rèm lên, Park Hwayoung mặc một chiếc váy cưới màu trắng hoa mỹ xuất hiện trước mặt mọi người.

Bên ngoài nhất thời vang lên từng tiếng thay nhau trầm trồ thán phục.

"Trời ơi! Đẹp quá!"

"Park tiểu thư, bộ váy cưới này hợp với cô quá!"

"Quả nhiên vẫn là mắt chọn của ngài Lee là tốt nhất! Chọn được chiếc hợp nhất cho Lee phu nhân!" Có nhân viên nhanh trí đổi cách gọi Park Hwayoung sang Lee phu nhân.

...

Lúc này Lee Hanchee đang mặc một bộ lễ phục cao cấp may thủ công đứng đó đợi, thấy Park Hwayoung thay váy cưới đi ra thì trên mặt gã thoáng qua vẻ bất ngờ lại kinh diễm.

Hiển nhiên là Park Hwayoung vô cùng hài lòng với phản ứng của gã, cô ta duyên dáng yêu kiều đứng đó rồi thẹn thùng lên tiếng: "Han, có đẹp không?"

Lee Hanchee dịu dàng đáp: "Đẹp lắm."

Park Hwayoung vui mừng lộ vẻ ỷ lại và quyến luyến rúc vào lòng gã: "Han, cuối cùng em cũng có thể trở thành cô dâu của chị, chị có biết em chờ ngày này bao lâu rồi không?"

Lee Hanchee nhìn cô gái mặc chiếc áo cưới thánh khiết đẹp đến không thật trước mắt tựa như nhìn cả thế giới của mình. Một chút ý nghĩ không nên có trong lòng lập tức bị nhét vào xó xỉnh nào đó, gã nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta: "Chị cũng thế."

Cửa hàng trưởng với mấy nhân viên cùng thợ trang điểm nhìn hai bọn họ ân ái thì tỏ vẻ vô cùng hâm mộ: "Lee phu nhân, còn có bộ trang sức này nữa, cô thử đeo lên xem thế nào?"

"Được, làm phiền mọi người!"

"Đâu có đâu có, cửa hàng áo cưới của chúng tôi có thể phục vụ Lee phu nhân là vinh hạnh của chúng tôi!" Cửa hàng trưởng khách khí mở miệng.

Đây là nhờ bọn họ cạnh tranh với mấy cửa hàng áo cưới khác mới lấy được, đám cười của Park Hwayoung là sự kiện lớn nhất gần đây ở Seoul, đương nhiên công sức tuyên truyền bỏ ra cũng không ít.

Sau đó Park Hwayoung thử hết mấy bộ trang sức một lần.

Những món đồ trang sức này là do Lee Hanchee đặt ở nước ngoài từ lâu trước đây, là độc nhất vô nhị trên toàn cầu. Nhất là chiếc vương miện trên đầu cô ta là món đồ thuộc về hoàng thất nước Anh, trước đây nó được người cất giấu sau đó được Lee Hanchee mua lại với giá cực cao. Nếu so sánh với chiếc vương miện Queen trong bữa tiệc từ thiện lần trước thì không đến mức có cái giá khoa trương đến 600 triệu, nhưng chiếc vương miện của cô ta đang đeo cũng đến cái giá thật đã là 100 triệu rồi. Cái giá này đã gấp đôi giá thị trường của chiếc Queen nên cũng đủ kinh người.

Những người đứng bên cạnh đều lên tiếng tán dương, trên mặt Park Hwayoung cũng tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Sau khi đã chọn xong, Park Hwayoung khoác tay Lee Hanchee ra vẻ quan tâm nói: "Han, em kiểm tra lại váy và đồ trang sức một lần cuối, sau đó sẽ qua Spa chăm sóc da! Chị không cần đi cùng em đâu, chị có chuyện thì cứ đi trước đi!"

"Ừ, vợ vất vả rồi!" Lee Hanchee cúi đầu hôn Park Hwayoung một cái rồi mới rời đi.

Park Hwayoung nhìn bóng lưng thon dài của Lee Hanchee, bóng lưng của người sắp hoàn toàn thuộc về mình thì trong mắt cô ta không giấu nổi vẻ đắc ý, một người tìa giỏi như thế đương nhiên phải thuộc về cô ta rồi...

Park Hwayoung đang bàn bạc với nhân viên để bổ sung một số chi tiết thì di động đột nhiên reo lên, người gọi tới là mẹ của Lee Hanchee.

Park Hwayoung hơi nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi ra ban công rồi mới bấm nhận: "Alo, dì ạ.."

"Hwayoung đấy à, hôm nay con với Lee Hanchee đang đi thử váy cưới sao?"

"Vâng ạ, vừa mới thử xong, Lee Hanchee đã quay lại công ty làm việc rồi ạ."

"Có hài lòng không? Có chỗ nào không hài lòng thì con cứ nói với dì, dù sao kết hôn cũng là chuyện đại sự cả đời nên dì sẽ yêu cầu bọn họ thỏa mãn mọi yêu cầu của con, tuyệt đối không thể qua loa!" Giọng điệu Jeong Da-eun hôm nay cưng chiều dị thường.

Nghe giọng điệu của bà ta thì Park Hwayoung đã hiểu nhất định bà ta có chuyện muốn nói, đôi mắt cô ta lóe lóe rồi tỏ vẻ "thụ sủng nhược kinh" nói: "Dì, con rất hài lòng ạ! Thật ra thì không cần phiền toái như vậy đâu, con chỉ cần có thể ở chung một chỗ với anh Diễn là được, mấy thứ khác con không để ý! Kết hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi!"

"Như vậy sao được, con chính là con dâu trưởng của Lee gia nên không thể để con chịu nửa điểm ủy khuất rồi! Tóm lại là, chỉ cần con hài lòng là được..." Jeong Da-eun nói nói xong lập tức đổi đề tài: "Hwayoung, chuyện lần trước dì bảo con thế nào rồi? Nhà bên kia sẽ có người tới sao?"

Sắc mặt Park Hwayoung hơi trầm xuống nhưng vẫn ra vẻ vui sướng khôn khéo nói: "Dì cứ yên tâm ạ, con sẽ cố gắng mời nên chắc vấn đề cũng không lớn!"

Nghe Park Hwayoung nói vậy Jeong Da-eun mới tỏ vẻ hài lòng, bà ta dặn dò mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Thằng con ngoài giá thú của Lee Seung - Lee Joon cưới thiên kim thứ ba của Cho gia là Cho Jang-Mi. Gần đậy Cho gia được thế nên sự uy hiếp của Lee Joon đối với Lee Hanchee ngày càng lớn, vào lúc này mà Park Hwayoung lại xảy ra sơ xuất lớn như vậy thì bà ta không thể không vì tương lai của Lee Hanchee mà suy nghĩ...

Park Hwayoung hít sâu một hơi rồi mới lấy di động ra gọi điện: "Vòng tay đã tới chưa?"

Bên đầu bên kia vang lên tiếng Jimin: "Đã đến, mới lấy được đây, bây giờ đưa tới cho em luôn sao?"

"Đưa đến Spa luôn đi."

"Được."

Park Hwayoung nói chuyện điện thoại xong thì trở lại trong phòng.

Cửa hàng trưởng vội vàng đi tới: "Lee phu nhân, dường như đã quên chuẩn bị vòng tay ạ!"

"Không sao, tôi sẽ tự chuẩn bị."

"À, vậy được rồi..."

...

Rời khỏi cửa hàng váy cưới, Park Hwayoung lái xe đến Spa mà các thiên kim tiểu thư của Seoul hay tới nhất.

Jimin đã đứng chờ trước cửa, trên tay cô ta còn cầm một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen, thấy Park Hwayoung đến thì vội vàng đưa chiếc hộp qua.

Park Hwayoung mở ra xem xét thấy chắc chắn không có vấn đề gì mới nói: "Phía truyền thông đã liên lạc xong chưa?"

"Yên tâm, đều chuẩn bị xong hết cả rồi! Ngay cả bản thảo cũng viết xong hết rồi, có đăng liên tục một tháng cũng không thành vấn đề." Jimin chắc chắn nói.

Rất nhiều các phương tiện truyền thông đã bắt đầu đưa tin, từ váy cưới của Park Hwayoung đến chiếc nhẫn rồi vương miện... ngay cả đến màu sắc, thức ăn với phù dâu... Từng bước trải thảm cho ngày hôn lễ chính thức.

"Ừ được rồi, chị về đi."

Park Hwayoung nói xong đi thẳng vào Spa.

Jimin có chút nghi ngờ nhìn Park Hwayoung, không hiểu tại sao cô ta lại phải để mình lén lút mua một chiếc vòng tay đắt như vậy.

Chẳng phải những đồ trang sức sử dụng trong lễ cưới đều do phía Lee gia chuẩn bị sao?

...

Cái trung tâm Spa mà Park Hwayoung đến thường chỉ chào đón các hội viên là danh viện của Seoul, dẫu Park Hwayoung có lấy thân phận ngôi sao nổi tiếng cũng chưa chắc đã vào được. Nhưng cô ta còn có một thân phận khác là Đại tiểu thư của Park gia, lại còn là Lee phu nhân tương lai nên đương nhiên là lấy được thẻ hội viên rồi.

Park Hwayoung vừa đến thì đã có một nhân viên quen mặt tươi cười chúc mừng.

"Park tiểu thư đã tới rồi! Xin được gửi lời chúc sớm tới cô!"

"Chúc hai người trăm năm hòa hợp!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro