Chậc, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...!

Các phóng viên trong nước lập tức nhao nhao tới đặt câu hỏi:

"Park tổng, đây đã là lần thứ 3 History đại diện cho Hàn Quốc tham gia sân khấu thời trang quốc tế, xin hỏi cô có cảm tưởng gì không?"

Park Hwayoung vẫn khéo léo nở nụ cười thoải mái: "Tôi rất vinh hạnh vì nhận được sự khẳng định của các chuyên gia đối với History, cũng rất vinh hạnh vì được đại diện cho nước nhà thể hiện phong cách đặc sắc của Phương Đông trên sân khấu thế giới, để vẻ đẹp của chúng ta được cả thế giới biết đến."

Câu trả lời của Hwayoung nhất thời được không ít người yêu nước tán thưởng.

"Không kể tới nhân phẩm của Park Hwayoung thì thật ra cô ấy cũng là người rất có năng lực!"

"Thôi cũng xem như đã cống hiến để phát huy nền văn hóa Phương Đông chúng ta!"

Lúc này, bên phía chỗ ngồi của các nhà thiết kế, Kim Bum cũng nhận được sự tâng bốc của không ít phóng viên:

"Anh Kim, hai năm trước, bộ thiết kế theo phong cách Phương Đông của History đã làm cả thế giới kinh diễm, dâng lên trào lưu phong cách trong làng thời trang. Nhưng biểu hiện của năm ngoái lại không có gì đặc sắc lắm, không biết trong show diễn lần này, History liệu có lại đem đến bất ngờ nào cho mọi người không?"

Khi Kim Bum được phóng viên đặt câu hỏi, lúc đầu gã vẫn tỏ ra rất kiêu hãnh nhưng khi nghe thấy câu "năm ngoái biểu hiện không có gì đặc sắc", mặt gã bỗng cứng một chút lại sau đó lại rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà nói: "Tác phẩm lần này đã tốn mất hai năm tâm huyết của tôi, tin chắc sẽ không để các vị thất vọng!"

Lúc này, không ít kí giả bỗng đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.

Cùng lúc đó, trên kênh phát sóng trực tiếp bắt đầu bị spam điên cuồng.

[AAA! Anh Yeong, anh Yeong, anh Yeong!]

[Anh Yeong nhà ngộ đến rồi kìa!]

...

So với các nữ minh tinh tranh nhau đọ sắc tối nay, Rosé lại chỉ mặc một bộ thiết kế đơn giản, áo vest kết hợp váy. Ngoài cổ áo và viền váy được thêu điểm xuyết vài họa tiết ra thì cô không đeo bất cứ trang sức dư thừa nào, sạch sẽ vào gọn gàng, đúng là một trời một vực với những gì truyền thông phán đoán.

Trong tuần lễ thời trang quốc tế này, vốn dĩ các khách được mời tới đều là mời đến để xem show diễn nhưng ngày càng nhiều người coi việc tới xem thành việc biểu diễn, khiến nơi này trở thành một sàn đấu danh lợi, đặt biệt là trong nước, tình trạng này lại càng nghiêm trọng hơn.

Rosé ăn mặc gọn gàng đúng mực, không long trọng đến mức nổi bật cướp mất sàn diễn, nhưng chính vì vậy cô lại khiến không ít báo chí quốc tế và những người trong ngành cảm thấy rất có hảo cảm.

Lại thêm tin tức Rosé tham gia đóng Sát Thủ nên khiến Rosé cũng nổi tiếng hơn nhiều trên trường quốc tế, lúc này không ít kí giả nước ngoài đã tiến tới phỏng vấn cô, phá vỡ tin đồn nữ minh tinh Hàn Quốc bị đối xử lạnh nhạt.

Trên kênh phát sóng trực tiếp, các fan đang kích động đến độ spam bình luận điên cuồng...

Thấy Rosé xuất hiện, sắc mặt Park Hwayoung liền sầm sì xuống ngay lập tức. Nhưng mà, khi thấy Rosé ngồi ở vị trí phía sau, đầu mày cô ta mới thoải mái giãn ra.

Tuy Rosé là người đại diện của không ít thương hiệu nhưng cô lại không đại diện cho hãng thời trang nào thì chắc chắn sẽ không có giấy mời của các thương hiệu thời trang lớn, còn những giấy mời lấy từ phía truyền thông thì thôi đừng nói, thậm chí có khi còn chẳng có cả chỗ ngồi.

Park Hwayoung ung dung ngồi hàng thứ nhất, thỉnh thoảng liếc ánh mắt trào phúng về phía Rosé đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Kể cả có đình đám trong làng giải trí thì đã sao? Trong giới này, vẫn chẳng là cái thá gì hết!

Park Hwayoung đang vui vẻ nói chuyện với mấy người trong giới ngồi xung quanh, bỗng chốc cô ta liền sững lại.

Bởi vì, Rosé sau khi chào hỏi vài câu với Kwon Ira ở hàng cuối cùng liền đứng dậy đi về phía hàng một, sau đó ngồi luôn xuống một chỗ trống.

Vẻ mặt Park Hwayoung hơi nhăn nhó lại nhưng sau đó cũng rất nhanh chóng hóa thành vẻ châm biếm, khinh thường.

'Không biết con khốn này lại dùng thủ đoạn gì mới ngồi được vào đây.'

Hừ, dù sao giờ cô ta vẫn được coi là nữ minh tinh hàng đầu của làng giải trí Hàn Quốc, những việc liên quan đến thể diện thế này vẫn cần phải giữ gìn mới được. Chỉ là, cái loại này rõ ràng không đủ tư cách nhưng lại cứ trơ mặt mà sáp tới, người tinh mắt có ai không biết đâu, có lừa cũng chỉ lừa được đám fan não tàn kia mà thôi.

Trên sân khấu, MC tuyên bố tuần lễ thời trang chính thức khai mạc, mọi người hướng hết sự tập trung về phía sân khấu chữ T.

Các thương hiệu lớn lần lượt nổi bật trước đám đông, họ mang các tác phẩm xuân hạ mới nhất của mình tới, mang đến cho mọi người một bữa tiệc đặc sắc về thị giác.

Trên kênh trực tiếp, những tiếng cảm thán, khâm phục cứ liên tiếp vang lên, mọi người ai ai cũng đều rất mong chờ vào sự xuất hiện của thương hiệu đến từ Hàn Quốc.

[History của mình bao giờ mới lên! Háo hức quá!]

[Nhìn danh sách kìa, MOON cũng là của Hàn Quốc mình nữa đấy!]

[MOON cũng ok, nhưng không mang bản sắc nước mình lắm, tôi vẫn thích History hơn!]

[Nghe nói lần này bên Tắc Linh cũng được tham gia đấy!]

[Hả! Chính là Tắc Linh mà lúc nào cũng bám theo phong cách của History đấy á?]

...

Hàng năm cứ vào tuần lễ thời trang, những thương hiệu từ các nước tới tham gia đều phải có sức ảnh hưởng nhất định với trong nước, hơn nữa phải là thương hiệu thể hiện được bản sắc dân tộc. Nhà thiết kế cũng phải yêu cầu đạt được tiểu chuẩn cao nhất trong nước và thông qua cuộc xét duyệt tư cách từ hội đồng thẩm định, mới có thể nhận được lời mời từ ban tổ chức.

Lần này Hàn Quốc được thông qua ba thương hiệu, một là MOON - thương hiệu của Gwang Yong - người được xưng là nhà thiết kế hàng đầu Hàn Quốc, hai là History và ba là Tắc Linh.

Gwang Yong là nhà thiết kế Hàn Quốc đầu tiên tiến quân vào làng thời trang quốc tế nhưng phong cách của ông vẫn luôn theo hướng quốc tế hóa, còn History lại là thương hiệu Hàn Quốc đem đến sự đặc sắc của phong cách Hàn Quốc và Phương Đông cho làng thời trang quốc tế.

Còn Tắc Linh, mới đầu họ và History còn cạnh tranh với nhau, nhưng sau một năm vắng bóng, đừng nói đến quốc tế, ngay đến thị trường trong nước cũng sắp bị quên lãng, mãi tới khi gần đây tung ra hai bộ sưu tập mới nhất mới dần lấy lại được chỗ đứng.

Nhưng lần này tham gia khó tránh khỏi việc bị mọi người coi là ăn theo, thậm chí còn bị cho là ăn theo phong cách của History, Tắc Linh hoàn toàn bị ánh sáng của History nhấn chìm.

Cái giới này là thế đấy, tất cả mọi người chỉ nhớ đến hạng nhất mà thôi.

Tất cả tín đồ thời trang đang xem chương trình trực tiếp đều mong chờ sự xuất hiện của thương hiệu nước nhà, ngay cả những người trong giới quốc tế mấy năm trở lại đây cũng ngày càng quan tâm tới thời trang Hàn Quốc hơn.

Sau khi kết thúc màn catwalk của thương hiệu MOON, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện cái tên "History".

Vô số những người quan tâm tới thời trang Hàn Quốc đều nín thở nhìn lên sân khấu, ngay đến bậc thầy thời trang Adam cũng ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn lên.

Theo tiếng đàn du dương, người mẫu mặc trang phục của History lần lượt bước lên sân khấu.

Khi từng người mẫu xuất hiện, cả hội trường bỗng dâng lên tiếng cảm thán kinh người, mắt ai nấy đều sáng lên.

Bởi vì, bộ sưu tập này thật sự quá đẹp!

Quan niệm "Thiện" trong nền văn hóa truyền thống Phương Đông được thể hiện một cách rất tinh tế, mỗi bộ đều mang đậm phong cách Phương Đông. Từng đường cong mũi chỉ đều toát lên sự hàm súc, dịu dàng cùng dạt dào của văn hóa Phương Đông.

Đáng quý nhất là, những bộ Nghê Thường Vũ Y này lại khiến cả thế thới thấy được trí tuệ của Phương Đông cổ xưa, từng mũi kim mũi chỉ đến nền gấm Tô Châu đều được gia công thủ công theo phương thức truyền thống.

"Oh my god! Đẹp quá đi mất!"

"Đấy chính là tài nghệ thủ công Phương Đông trong truyền thuyết đấy à?"

"Nếu tôi không nhầm, mấy bộ này đều dùng kĩ thuật dệt gấm xuất phát từ thời Đường, công nghệ chế tác cũng vô cùng phức tạp, một đoạn ngắn thôi cũng phải tốn mất mấy tháng đấy!"

"Đặc biệt quá đi mất! Văn hóa Hàn Quốc thật thần kỳ!"

Còn dân trong giới, thậm chí là cả những nhà thiết kế vốn có định kiến với phong cách Phương Đông, lúc này cũng không nhịn được mà phải thừa nhận từng bộ đồ trên người những cô người mẫu kia thật sự quá kinh diễm.

Mà lúc này, các fan đang theo dõi trực tiếp lại càng kích động không thôi, ai nấy đều cảm thấy tự hào vô cùng.

[Oa! Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp quá! Văn hóa nước mình tuyệt vời ông mặt trời!]

[Đẹp quá đi mất! Đúng là History không khiến chúng ta thất vọng! Đây chính là truyền thông văn hóa cội nguồn của Phương Đông đấy!]

[Tôi cảm thấy tôi sắp thành fan của Park Hwayoung mất rồi!]

...

Trong tiếng tung hô ùn ùn kéo tới, không ai chú ý thấy một bóng người trong góc tối, gương mặt thanh tú ấy lúc này bỗng tái nhợt, làn môi run rẩy sắp bị cắn tới bật máu.

NGHÊ! THƯỜNG! VŨ! Y!!!

'Là Nghê Thường Vũ Y của cậu!'

Bản thiết kế Nghê Thường Vũ Y mà cậu tốn mất nửa năm mới có thể hoàn thành, lại tốn thêm hai năm trời tự mình đi học nghệ mà đích thân làm nên từng đường kim mũi chỉ!

Là "Nghê Thường Vũ Y" mà khi ấy Kim Bum đã lừa cậu rằng nó đã bị thiêu rụi trong phòng hàng mẫu.

Thế mà, lúc này lại xuất hiện trên sân khấu chữ T của tuần lễ thời trang Lorraine, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt cậu!!!

Đó không phải là niềm vui mất đi rồi tìm về được, mà thay vào đó là sự căm hận ngút trời, là nỗi đau tê tâm liệt phế khi xương máu của mình bị người ta móc mất!

...

Ngồi cách đó không xa, khi thấy tác phẩm của History xuất hiện, Rosé đã cảm thấy có dự cảm không lành, phản ứng đầu tiên của cô chính là quay qua nhìn phản ứng của Dong YoungBae.

Kết quả vừa nhìn, quả nhiên sắc mặt Dong YoungBae ngày càng kém, thậm chí còn có dấu hiệu như đang trên bờ sụp đổ. Cô chưa từng thấy dáng vẻ Dong YoungBae kích động đến thế bao giờ?

'Nguy rồi... Xem ra tác phẩm được gọi là tốn mất hai năm tâm huyết này của Kim Bum chính là bản thiết kế của Dong YoungBae'.

Thậm chí, không chỉ là bản thiết kế... mà ngay đến cả quá trình may... nói không chừng cũng chính là tự tay Dong YoungBae chế tác nên.

Cô nhớ cô từng nghe Dong YoungBae nói không chỉ một lần, tác phẩm hoàn mĩ nhất cuộc đời này của cậu đã bị hủy trong một vụ cháy.

Bộ sưu tập đó có tên "Nghê Thường Vũ Y".

Chẳng lẽ...

...

Tác phẩm của History lần này lại một lần nữa khiến cả thế giới phải trầm trồ, truyền thông trong nước đã ùa lên muốn được phỏng vấn Kim Bum - nhà thiết kế hàng đầu này.

Một phóng viên XX của nước ngoài nói: "Anh Đới, tác phẩm lần này của anh thật sự quá tuyệt vời, không biết linh cảm của anh bắt nguồn từ đâu?"

Kim Bum mỉm cười, ngào nghễ đáp: "Cảm hứng đến từ văn hóa năm nghìn năm lịch sử của Hàn Quốc thân yêu của tôi!"

Phóng viên YY của Hàn Quốc kích động: "Anh Kim nói hay quá, xin hỏi những bộ đồ này dùng những kĩ thuật cổ nào, nghe nói là tự thay anh chế tác, là vậy sao?"

Kim Bum vuốt cằm nói: "Tôi dùng lụa, gấm Tô Châu và kĩ thuật thêu bàn kim để thực hiện, bản thiết kế do chính tôi độc lập hoàn thành nhưng phần chế tác là do tôi và đội ngũ cùng hoàn thành, họ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức."

"Anh Kim khiêm tốn quá, mọi người đều biết, bản thiết kế chính là linh hồn của bộ quần áo mà! Ngoài ra, bản thiết kế lần này của anh còn xuất sắc hơn cả bộ sưu tập "Vườn xuân" hai năm trước, không biết chủ đề của bộ sưu tập lần này có tên là gì?" Phóng viên hỏi.

Kim Bum liền trả lời ngay lập tức: "Nghê Thường Vũ Y."

Nghe được bốn chữ này, đôi mắt Rosé lập co rút lại để lộ ra hơi lạnh thấu xương.

'Thật sự là Nghê Thường Vũ Y.'

Tên Kim Bum này còn phách lối tới mức không thèm đổi tên, khó trách tại sao Dong YoungBae lại có vẻ mặt khó coi đến vậy.

Rosé nhìn cậu trai đang hừng hực lửa giận thì hơi trầm ngâm một chút, sau đó cô cầm di động lên soạn một tin nhắn ngắn rồi gửi đi.

Dong YoungBae cảm nhận được di động của mình rung lên thì cố gắng đè cơn tức giận đến mờ mắt xuống mà mở tin nhắn kia ra.

Khi đọc xong tin nhắn ấy, cơn giận trong lòng như được trấn an lại, khiến Dong YoungBae trở về trạng thái bình thường.

...

Tiếng thở dài thán phục vang lên không ngừng, trên kênh trực tiếp vẫn liên tục xuất hiện những bình luận khen tặng, Kim Bum đang được truyền thông vây quanh vẫn còn đang vênh mặt đắc ý...

Thì trong góc, một cậu thanh niên từ từ tháo khẩu trang xuống rồi từ từ đứng lên, thân hình ấy đứng thẳng tắp trong cả đám người rồi gằn từng chữ nói:

"Nghê Thường Vũ Y, là thiết kế của tôi! Là tác phẩm do chính tay tôi làm nên!""

Giọng nói ấy giống như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào ngọn lửa đang cháy hừng hừng, toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển từ Kim Bum sang cậu thanh niên có ánh mắt lạnh lẽo kia.

Khuôn mặt của cậu thanh niên này rất tinh xảo tuấn tú nhưng sắc mặt lại có chút nhợt nhạt. Ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt của cậu ta dường như có thể thiêu rụi cả một tòa cung điện.

Kim Bum đang hưởng thụ cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ác mộng đấy, nó giống như tiếng một tiếng sấm bất thình lình bổ xuống đầu của gã.

Khi gã xoay người lại để thấy rõ người thanh niên kia thì gã lập tức đờ đẫn cả người ra.

'Dong... Dong YoungBae!!!'

Không thể nào, sao lại có thể là Dong YoungBae! Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Rõ ràng tên đó đã thành tên ăn xin rồi cơ mà, rõ ràng tên đó đã phải biến thành tên thần kinh, điên khùng mà chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi chứ. Tại sao lại có thể mũ áo chỉnh tề mà xuất hiện chình ình ở tuần lễ thời trang Lorraine!

Những người khác đều đang tập trung ánh mắt trên người Dong YoungBae, cho nên không ai chú ý tới vẻ mặt chợt lóe lên rồi biến mất một cách bất thường của Kim Bum.

Các phóng viên và khách quý có mặt tại đây đều trố mắt nhìn nhau.

Có phóng viên mang vẻ mặt bất thiện hỏi: "Anh này, xin hỏi anh là ai vậy?"

Cái mà Dong YoungBae không giỏi nhất chính là việc trao đổi hay tiếp xúc với người khác, ngay cả lúc tham dự những sự kiện thế này cũng phải đeo khẩu trang che kín mặt mũi mới có chút cảm giác an toàn, cho nên đừng nhắc tới chuyện cậu ta có thể mở miệng nói chuyện dưới ánh mắt của biết bao con người thế này.

Tay của Dong YoungBae ẩm ướt mồ hôi, mãi cho đến khi cảm giác được một ánh mắt từ đầu tới cuối luôn chiếu sáng dẫn đường cho cậu...

"Tôi là CY - nhà thiết kế chính của Tắc Linh, tên tiếng Hàn của tôi là Dong YoungBae!" Cậu thanh niên trả lời rõ ràng từng chữ.

Dong YoungBae vừa dứt lời thì hiện trường lại vang lên một trận xôn xao nghị luận không ngừng.

"Nhà thiết kế chính của Tắc Linh?"

"A! Hóa ra cậu ta chính là nhà thiết kế CY chưa bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết!"

"Nhưng mà cậu ta vừa mới nói vậy là có ý gì? Cậu ta nói... Nghê Thường Vũ Y là thiết kế của cậu ta, là tác phẩm do chính tay cậu ta làm nên? Đây chẳng phải là chuyện hoang tưởng rồi sao? Tác phẩm của History tại sao lại do nhà thiết kế của Tắc Linh làm ra chứ?"

....

Kim Bum gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên mà gã không gặp suốt hai năm qua. Cậu thanh niên đó không hề có bất kì một sự sa sút nào, trái lại một thân trang phục tinh xảo và thái độ rụt rè sợ sệt trước người lạ cũng biến mất tăm mất tích, thay đổi nhiều đến mức gã cũng suýt chút nữa không nhận được ra.

Điều càng khiến gã không ngờ tới chính là Dong YoungBae lại là nhà thiết kế chính của Tắc Linh! Hóa ra kẻ luôn đối nghịch với gã từ trước đến giờ lại chính là thằng nhãi này!

'Khó trách... Khó trách! Khó trách tại sao phong cách thiết kế của Tắc Linh lại giống với phong cách của Dong YoungBae đến vậy, vì người đó chính là cậu ta!'

'Đúng là mạng lớn thật mà!'

Trong mắt Kim Bum ánh lên vẻ độc ác, sự khiếp sợ và hoảng hốt lúc đầu dần dần hóa thành sự khinh thường, chẳng có chút lo sợ gì.

'Ha ha, Taeyang, mới hai năm không gặp mà mày vẫn ngây thơ như ngày xưa! Mày cho rằng chỉ dựa vào Tắc Linh là có thể đạp ngã tao sao?'

'Mày cho rằng nói một câu Nghê Thường Vũ Y là của mày thì mọi người sẽ tin tưởng mày sao?'

Mà trong thực tế thì, mọi chuyện cũng xảy ra đúng như những gì mà gã dự đoán...

Không chỉ mọi người có mặt tại đây dùng ánh mắt khác thường nhìn Dong YoungBae mà những bình luận trên kênh trực tiếp lại càng thêm khó nghe...

[Mợ nó! Cái thằng này từ đâu chui ra thế! Nó muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à? Suốt ngày ăn cắp mẫu của History thì cũng thôi đi! Bây giờ lại nói là những thiết kế này là của nó luôn!]

[Vô liêm sỉ!!! Nếu không phải nhờ công của History khiến cho thế giới biết đến phong cách Phương Đông thì Tắc Linh làm gì có cơ hội được mời tham gia tuần lễ thời trang chứ!]

[Mất hết thể diện với bạn bè quốc tế rồi! Mau cút khỏi tuần lễ thời trang đi, đừng có làm mất mặt thêm nữa!]

Trong biển tiếng mắng chửi cũng có một ít cư dân mạng còn lý trí mà đưa ra những hoài nghi:

[Liệu có ẩn tình gì không? Nhà thiết kế của Tắc Linh chỉ cần không mất não thì chắc chắn sẽ không làm ra cái chuyện vô căn cứ trong trường hợp này đâu?]

[Thật ra thì thiết kế của Tắc Linh cũng đẹp lắm, lần này còn được tuần lễ thời trang Lorraine mời nên chắc hẳn giới thời trang quốc tế cũng khẳng định cái nhìn về Tắc Linh rồi! Bọn họ thực sự không cần làm mấy chuyện này đâu mà?]

Cơ mà những bình luận tương tự như này đều bị fan của History nhanh chóng đè xuống:

[Một nhà thiết kế trộm cắp chỉ biết đi ăn trộm của người khác thì sẽ có não à? Tôi cứ tưởng mình ngu lắm rồi, ai ngờ còn có người ngu hơn mình!]

[Cả năm trời thằng đó có thiết kế được cái gì đâu, tác phẩm gần nhất còn ăn theo phong cách của History nữa kìa, thậm chí tác phẩm đoạt giải Kim đỉnh năm đó cũng hao hao giống phong cách của History đó!]

[Thằng ăn trộm nếm được ngon ngọt cho nên bây giờ tính được voi đòi tiên nói History trộm thiết kế của nó! Tại sao trên đời lại có người không biết xấu hổ đến như thế?]

...

Lúc này những người tại hiện trường cũng đã bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Dong YoungBae cũng có chút khác thường.

Có phóng viên hỏi: "Anh Dong, anh vừa nói Nghê Thường Vũ Y là tác phẩm của anh, không biết anh nói vậy là có ý gì?"

Dong YoungBae: "Ý trên mặt chữ, Nghê Thường Vũ Y là của tôi! Kim Bum ăn cắp thiết kế của tôi... không chỉ có Nghê Thường Vũ Y mà ngay cả Vườn Xuân cũng là thiết kế của tôi."

"Anh nói cái gì..." Vẻ mặt phóng viên đặt câu hỏi rất chi là khó tả. Bộ sưu tập Vườn Xuân đã giúp Kim Bum thành danh hai năm trước cũng là thiết kế của người này.

"Hoa Sen Mới Nở, Rừng Sâu, Cuối Thu..." Dong YoungBae đọc một hơi hết mười mấy chủ đề các bộ sưu tập của History lại thêm thời gian sáng tác của từng bộ sưu tập ra rồi nói: "Tất cả những thiết kế đó đều do Kim Bum ăn cắp của tôi!"

Kim Bum đứng trong góc nghe Dong YoungBae nói vậy thì suýt cười ra tiếng. Trên mặt gã là vẻ đồng tình cùng tiếc nuối, cứ như thể gã đang nhìn một con côn trùng biết rõ mình sẽ chết những vẫn cố giãy dựa đến hơi thở cuối cùng.

Aiz, gã biết mà, cái thằng này chẳng thể khiến gã phải thấy sợ hãi, chẳng cần gã phải ra tay thì chính nó cũng sẽ tự chơi chết mình.

Ngày hôm nay, người tự xưng là nhà thiết kế chính của Tắc Linh - Dong YoungBae đưa ra một thông tin quá kinh người. Người tiên phong cho phong cách Phương Đông, nhà thiết kế thiên tài mà ngay cả bậc thầy trong làng thời trang cũng từng tán dương lại thành kẻ trộm cắp, những tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế đó đều là ăn cắp?

Phóng viên lập tức truy hỏi: "Nếu những chuyện này là thật thì tại sao anh chưa bao giờ nhắc tới, hơn nữa anh có chứng cớ gì để chứng minh những thiết kế đó là do Kim Bum trộm của anh không?"

Dong YoungBae: "Không có."

Phóng biên: "Ớ..."

Mọi người nghe thấy câu trả lời của Dong YoungBae xong đều cảm thấy câm nín, trên kênh trực tiếp cũng đang chửi bới loạn cả lên.

[Đệch mợ! Đúng là có sống lâu mới thấy đủ loại người! Một thằng không có não mà vẫn tồn tại được kìa!]

[Mày nói sao chép thì chính là sao chép, mày nói trộm thì chính là trộm, mày nói của mày là của mày, thế tao nói tao là chính là bố mày thì sao!]

[Đã kém hơn người ta rồi cũng đừng nên bôi đen người ta bằng một cách ngu si như thế chứ?]

[Cái nhãn hiệu nhỏ không ra làm sao này tại sao lại được chọn vậy chứ, như thế này khác nào làm mất mặt Hàn Quốc chúng ta!]

...

"Xì..." Nhìn phản ứng của mọi người, Kim Bum cười nhạt một cái, gã đang cảm thấy cực kì sung sướng. Đúng là phải cảm ơn thằng ngốc tự đến cửa tìm chết này, thế là từ nay về sau gã chẳng còn lo bất cứ mối họa nào nữa rồi.

"Anh Kim, anh Dong này tố cáo anh như thế thì anh thấy thế nào?" Đám phóng viên bắt đầu quay sang hỏi Kim Bum.

Kim Bum nghe vậy cũng chỉ thở dài một tiếng tỏ vẻ đau lòng, gã nhìn về phía Dong YoungBae rồi nói: " Anh Dong, cũng đâu phải chỉ có một người nói anh bắt chước phong cách của tôi đâu. Nhưng dù gì thì cũng đều là những nhà thiết kế có tình yêu với phong cách Phương Đông, cùng đi trên một con đường cho nên tôi mới kính trọng cái sự cố gắng vì truyền thống văn hóa của anh, cũng chưa bao giờ nói gì về vấn đề này. Không ngờ anh lại dựa vào đó mà đổi trắng thay đen, lại chọn cách thế này để đả kích tôi! Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau*".

*Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau: Câu thơ trong bài thơ Thất Bộ Thi, là bài thơ ám chỉ cảnh anh em tương tàn. Tào Phi từng ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực.

Lời này của Kim Bum đem suy nghĩ của mọi người dẫn đến đỉnh điểm của một suy nghĩ khác, thậm chí có vài nhân viên chính phủ đã bắt đầu không nhìn nổi.

Lúc này Acas - hội trưởng của Hiệp hội Thời trang Lorraine đức cao vọng trọng trọng đột nhiên trầm giọng nói: "Anh Dong, theo như tôi biết thì mỗi một thiết kế của nhà thiết kế Kim Bum đều được đăng kí bản quyền, mà chuyện đăng kí bản quyền là không thể nào làm giả. Cho nên, chuyện anh ta sao chép hay ăn cắp là không có khả năng! Trừ phi anh có bằng chứng là anh thiết kế những mẫu thiết kế đó tại thời điểm sớm hơn."

Dong YoungBae nghe vậy thì trầm mặc không nói gì.

Tất cả mọi thứ của cậu đều bị Kim Bum cướp sạch sẽ, bản thiết kế sơ bộ, máy tính, ngay cả bút danh ban đầu cũng bị gã ta cướp mất... đến cả chuyện đăng kí bản quyền lúc trước cũng là do gã ta đi làm. Vậy nên sau khi mọi chuyện xảy ra, nếu như Dong YoungBae có đem những thiết kế sơ bộ kia ra dùng mà Kim Bum lại đăng kí bản quyền trước thì khác nào tự nói là cậu ăn cắp của Kim Bum đâu, làm như vậy thì có nhảy vào sống Hoàng Hà cũng không sạch tội.

Nhìn vẻ mặt của Dong YoungBae thì Acas càng thêm nghiêm nghị, ông cảnh cáo: "Có lẽ cậu luôn bị History đè ép cho nên mới có bất mãn, hoặc là luôn bị nói sao chép phong cách của History nên mới tức giận. Nhưng mà cậu không có chứng cứ lại đi ngậm máu phun người giữa sự kiện như hôm nay thì cậu có biết hậu quả là gì không?"

"Nếu cậu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí thì chúng tôi sẽ rút lại tư cách khách mời của Tắc Linh, mà cá nhân cậu cũng bị Hiệp hội thời trang từ chối thừa nhận!"

"Nếu như tôi có thể chứng minh những gì tôi nói là thật thì sao?"

Đối mặt với chỉ trích của đối phương và ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, Dong YoungBae vẫn không hề giao động.

Ánh mắt trong suốt mà kiên định của cậu thanh niên này khiến Acas hơi ngập ngừng, sau đó ông lập tức mở miệng nói: "Nếu cậu có thể chứng minh những gì cậu nói là sự thật thì tôi có thể cam đoan rằng tôi có thể thay mặt cho Hiệp hội mà cho cậu một phán quyết công bằng."

"Được." Dong YoungBae gật đầu.

Kim Bum dửng dưng nhìn cậu thanh niên, giữa hai lông mày không hề có chút sợ hãi.

Mỗi một mẫu thiết kế gã đều nắm rõ ràng quá trình và linh cảm sáng tác như lòng bàn tay, xét về độ hiểu biết với từng tác phẩm thì gã có thể chắc chắn gã không thua kém gì Dong YoungBae. Nếu cậu ta muốn cùng cách này để chứng minh cậu ta mới là tác giả thì không khỏi quá ngây thơ rồi.

Ánh mắt Dong YoungBae lướt qua bộ Nghê Thường Vũ Y đang được người mẫu mặc trên sân khấu, sau đó dừng lại trên người Kim Bum: "Trước khi tôi chứng minh, tôi muốn hỏi anh Kim một vấn đề."

Kim Bum: "Có thể, xin cứ hỏi."

"Để hoàn thành sáu bộ trang phục này phải vận dụng rất nhiều những kĩ thuật cổ của Hàn Quốc. Nhất là kĩ thuật thêu, phải nói là tinh tế đến tuyệt vời! Nghe nói tất cả những họa tiết thêu trên bộ trang phục này đều so đích thân anh Kim hoàn thành, xin hỏi đây có phải sự thật không?" Dong YoungBae lạnh lùng nói.

Kim Bum nghe vậy thì hơi nhướng mày, hừ, hóa ra thằng nhãi này muốn bắt gã ở điểm này sao!

Kim Bum vuốt cằm nói: "Không sai, vì những họa tiết thêu này có độ khó cực cao cho nên đều do tôi đích thân hoàn thành! Nếu anh Cung không tin thì tôi có thể chứng minh ngay bây giờ."

'Dong YoungBae, mày cho rằng ông đây lăn lộn tới ngày hôm nay mà không có bản lĩnh gì hay sao?'

Nghe câu hỏi của Dong YoungBae thì một số người trong nghề có mặt ở đây cũng nhỏ giọng bàn luận.

"Dong YoungBae nghi ngờ những tác phẩm này không phải do đích thân Kim Bum làm ra sao?"

"Dong YoungBae kia xem ra cũng chẳng ra sao, Kim Bum thật sự tinh thông thêu thùa mà, nhất là kĩ thuật thiêu Tô Châu, mấy bộ trang phục kia hoàn toàn vận dụng cách thêu của Tô Châu mà."

"Mà kể cả có chứng minh được trang phục kia không phải do Kim Bum làm thì cũng đâu thể chứng minh được thiết kế không phải của Kim Bum đâu?"

...

Dong YoungBae không để ý đến những xì xào bán tán xung quanh mà nói luôn: "Không cần."

Nghe những người xung quanh bất bình dùm mình thì Kim Bum chỉ cười ha ha, hào sảng nói: "Không sao đâu, đều là người cả nên có nghi ngờ cũng là bình thường."

Kim Bum nói xong thì dùng ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn những bộ trang phục tinh xảo kia, dường như hoài niệm mà nói: "Kĩ thuật may mặc của Hàn Quốc chúng ta phải nói là bác đại tinh thâm, về mặt thủ công mỹ nghệ thì càng phải nói là tuyệt vời!"

"Tôi có một mơ ước là một ngày nào đó có thể đem văn hóa Phương Đông bước lên võ đài thế giới. Cho nên trừ thiết kế ra thì tôi cũng có nghiên cứu sâu về mảng thủ công mỹ nghệ, quá trình tự tay đem những thứ trên mặt giấy hóa thành thật đối với tôi mà nói là một quá trình vô cùng có ý nghĩa!"

"Mặc dù một nhà thiết kế giỏi không nhất thiết phải là một thợ may giỏi, nhưng nếu có một kĩ thuật may mặc tốt sẽ khiến trang phục mình làm ra tốt hơn."

Câu nói của Kim Bum lấy được không ít cảm tình của những người đồng nghiệp.

Mà, Dong YoungBae từ đầu đến cuối chỉ yên lặng đứng đó không nói một lời. Mãi cho đến khi Kim Bum nói xong, cậu đột nhiên cử động chân mà bước từ từ từng bước về phía sân khấu chữ T.

Ánh mắt của những người xa lạ kia giống như những cây gai đâm sâu vào cậu, chứng chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng đến nỗi khiến mỗi bước chân của cậu như thể đang bước trên băng mỏng... nhưng mà, cậu không thể ngừng lại, không thể lui bước.

Bởi vì vẫn có một người đang dõi theo cậu...

Thấy Dong YoungBae đột nhiên bước lên sân khấu thì mọi người đều tò mò nhìn sang, trong ánh mắt của bọn họ đã không còn kiên nhẫn.

"Tên này lại muốn làm gì đây?"

"Tuần lễ thời trang đang êm đẹp tự dưng lại có một thằng điên nhảy ra làm náo loạn hết lên cả!"

"Vừa nãy phải đem cậu ta đuổi thẳng cổ ra ngoài mới đúng!"

...

Những giọng nói bất mãn ngày càng nhiều, rốt cuộc Dong YoungBae cũng đã đứng ở trước mặt người mẫu mặc Nghê Thường Vũ Y.

Những ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt cẩn thận nâng lên ống tay áo của bộ đồ, sau đó từ từ lộn mặt trái của ống tay ra.

Một giây sau, đôi mắt sắc như lưỡi dao của cậu thanh niên ấy bắn về phía Kim Bum.

"Như vậy, hiện tại xin anh Kim trả lời vấn đề thứ hai của tôi! Xin hỏi, vì sao trên tác phẩm của anh lại thêu tên của tôi?"

"Cái gì?" Kim Bum nghe vậy lập tức biến sắc.

Ngay lập tức, ống kính máy quay tiến sát lại phần ống tay áo mà Dong YoungBae đang nâng lên.

Trên màn hình lớn sau lưng mọi người đột nhiên xuất hiện hình ảnh mặt trái của ống tay áo tinh xảo kia mà trên đó lại có một hình thêu tên theo lối chữ cổ, gồm ba chữ - Dong YoungBae!!!

Nhờ vào độ HD của máy quay cho nên chất liệu hoa văn của bộ trang phục, cùng với từng đường kim mũi chỉ của hình thêu hiện lên vô cùng rõ ràng.

Ba chữ "Dong YoungBae" hiện chình ình ngay trước mặt mọi người ở đây và cả những người đang xem trực tiếp ở phía bên kia đại dương.

Tuần lễ thời trang Lorraine luôn có phiên dịch viên túc trực để phiên dịch. Hiện giờ nghe được lời Dong YoungBae nói lại kết hợp với ba chữ ở mặt sau ống tay áo kia thì không ít người trong nghề bắt đầu hỏi những người bạn Hàn Quốc của mình.

"Đó là cái gì vậy? Chữ Hàn Quốc sao? Nhà thiết kế kia nói đó là tên của cậu ta?"

"Không sai, đó quả thật là chữ Hàn Quốc chúng tôi, hơn nữa đó đúng là tên của nhà thiết kế kia!"

"Chúa ơi! Cái này sao có thể!"

...

Người trong giới đều biết, có rất nhiều nhà thiết kế thích lưu lại một dấu ấn của riêng mình trên tác phẩm mà họ ưng ý nhất, có thể là một kí hiệu đặc thù nào đó, cũng có thể là tên của mình hoặc là tên viết tắt.... Nhưng chưa bao giờ nghe nói có người sẽ đề tên của người khác lên tác phẩm của mình.

Lúc này hai tròng mắt của Kim Bum đã trợn lồi lên như nhìn thấy quỷ, gã nhìn chằm chằm ba chữ Dong YoungBae trên màn hình mà tim đập dồn dập, mồ hôi tuôn ra như mưa.

[Ớ, đây là có chuyện gì? Trên tác phẩm của Kim Bum lại có tên của Dong YoungBae là sao?]

[Chẳng lẽ có người động tay động chân?]

[Vừa nãy Dong YoungBae còn cố tình hỏi Kim Bum rằng, những hình thêu trên bộ trang phục này có phải do đích thân anh ta thêu không, lúc đó Kim Bum trả lời là đúng... Chúa ơi! Này... Nghê Thường Vũ Y này chẳng lẽ thật sự do Kim Bum ăn trộm mà có sao?]

[Vậy... nguồn những thiết kế khác của Kim Bum cũng phải xem xét lại rồi!]

...

Nghe tiếng bàn luận của đám đông xung quanh, chân tay của Kim Bum tê dại lạnh lẽo như băng, gã nhìn về phía bà chủ của mình theo bản năng.

Sắc mặt của Park Hwayoung lúc này cũng đã trở nên cực kì khó coi.

'Chết tiệt! Sao lại thành ra thế này!!! Dong YoungBae là một thằng ngu, một thằng ngu không hề đề phòng gã cơ mà, làm sao gã có thể ngờ rằng nó sẽ động tay động chân trên tác phẩm chứ! Mà, hơn nữa tại sao gã đã kiểm tra vô số lần những bộ đồ này nhưng vẫn không hề phát hiện ra!!!'

Đáng hận nhất là thằng oắt này còn đào sẵn một cái hố cho gã nhảy xuống, để gã nói ngay tại chỗ là những bộ đồ này đều do đích thân gã thêu... Hiện giờ có muốn đổi lời cũng không kịp nữa rồi!

Trong lúc nhất thời, đầu óc Kim Bum dường như muốn nổ tung.

Hội trưởng Hiệp hội Thời trang Lorraine cũng đi lên sân khấu tự mình kiểm tra những bộ đồ kia.

Kết quả chính là, trên mặt trái mỗi ống tay áo của sáu bộ đồ đều có thêu tên của Dong YoungBae.

Hiện trường một mảnh xôn xao, còn những người dân đang coi trực tiếp trong nước cũng trợn tròn cả mắt.

"Tình huống gì thế này?"

"Bộ sưu tập Nghê Thường Vũ Y của Đới Y thế mà lại thêu tên của Dong YoungBae lên từng bộ, đùa cái gì thế?"

Trên sân khấu, Acas kiểm tra xong thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kim Bum: "Anh Kim, anh có thể giải thích được không?"

Kim Bum giật mình lấy lại tỉnh táo, gã nuốt nuốt nước miếng cố bình tĩnh lại rồi tỏ vẻ cực kì tức giận nói: "Tại sao lại có thể như vậy! Chuyện này là không thể nào! Tại sao tôi có thể thêu tên người khác lên tác phẩm của mình chứ, những hình thêu này hoàn toàn không phải do tôi thêu lên!"

Acas trầm mặt nói: "Nhưng, chính miệng anh vừa nói tất cả những hình thêu trên bộ trang phục này đều là do một mình anh hoàn thành."

Kim Bum không đổi sắc nói: "Quả thật là như vậy... nhưng tôi thật sự không biết tại sao trên tác phẩm của tôi lại có ba chữ Dong YoungBae!"

Kim Bum quyết định thà chết chứ cũng không chịu thừa nhận.

Mọi người thấy như thế lại có chút mông lung, lưỡng lự.

"Chẳng lẽ mấy bộ này làm xong lại bị người âm thầm động tay chân?"

"Tôi thấy có khả năng lắm!"

"Nhất định là vậy, nếu không thì nói kiểu gì cũng không có xuôi!"

...

So với một người vô danh không chức không quyền như Dong YoungBae thì trong tiềm thức mọi người sẽ càng tin tưởng Kim Bum hơn.

Vậy nên Kim Bum đã ám chỉ thì mọi người cũng tự nhiên nghĩ theo hướng có người động tay động chân.

Acas nghe vậy cũng trầm ngâm nói: "Đúng là không thể loại trừ khả năng có người lén lút thêu thêm những hình này vào lúc anh không biết."

Kim Bum nghe được câu trả lời như dự đoán của mình thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, cái nhếch môi đắc ý của gã còn chưa kịp nâng lên thì Dong YoungBae đã lên tiếng với một thái độ chắc chắn và vẻ mặt bình tĩnh: "Không thể nào."

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Dong YoungBae.

Acas hơi nhíu mày hỏi: "Tại sao lại không thể?"

Vì có sự lật ngược bất ngờ hồi nãy nên hiện giờ không ai dám tùy tiện nói gì nữa mà chỉ nín thở nhìn Dong YoungBae, chờ đợi một câu trả lời.

Dong YoungBae nâng ống tay áo lên, nói rõ ràng từng chữ một: "Bởi vì phần thêu này là do tôi dùng kĩ thuật Hai Mặt Tam Dị."

'Hai Mặt Tam Dị? Là cái quỷ gì thế?'

Nghe được cái tên kì lạ kia, mọi người nhất thời lại châu đầu vào nghị luận.

"Ớ, cái gì là Hai Mặt Tam Dị?"

"Không biết nữa, tôi cũng chưa nghe bao giờ!"

"Tôi có nghe đến cách thêu hai mặt, đó là một cách thêu cực kì khó! Thêu một mặt chỉ yêu cầu một mặt thành hình còn mặt còn lại thì như thế nào cũng được, nhưng thêu hai mặt thì cả hai mặt trái phải của hình thêu đều phải là hình thù hoàn chỉnh."

...

Thứ mà Dong YoungBae nói thì ngay cả người Hoa cũng không biết, mà dẫu có là người Hoa trong nghề cũng chỉ biết lơ mơ chứ đừng nói tới những người ngoại quốc, thế nên cả đám người cứ thế mà mơ hồ với nhau.

Ngay lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc quần áo thô màu trắng bước lên sân khấu.

Mọi người trông thấy người này thì kích động hô lên thành tiếng: "Gwang Yong!"

"Đúng vậy! Thầy Gwang nhất định sẽ biết mà!"

...

Acas đang không biết làm thế nào, bỗng thấy Gwang Yong đi tới thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh Gwang, cái này e rằng phải làm phiền anh rồi!"

"Hội trưởng Acas khách khí quá rồi." Gwang Yong gật đầu hàn huyên với Acas mấy câu, ngay sau đó ánh mắt của ông lướt qua cậu thanh niên đang đứng bên cạnh kia.

Ông gặp cậu thanh niên này lần đầu tiên là ở giải StarLight, cậu thanh niên có phong cách thiết kế bị cho rằng là ăn cắp của Kim Bum. Nhưng đến cuối cùng, cậu ấy lại dựa vào thực lực của mình là giành lấy giải StarLight năm đó.

Không ngờ lần gặp mặt tiếp theo lại ở trong tình huống thế này.

Ánh mắt sạch sẽ trong veo không chút gợn sóng của Dong YoungBae nhìn lại Gwang Yong.

Dưới con mắt trông chờ cùng tò mò của tất cả mọi người, Gwang Yong nhanh chóng thu lại tầm mắt rồi tỉ mỉ kiểm tra ba chữ Dong YoungBae trên từ bộ quần áo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút...

Không biết qua bao nhiêu lâu thì Gwang Yong mới hạ ống tay áo xuống.

Gwang Yong nhìn về phía mọi người, sau đó chậm rãi mở miệng: "Cách thêu bình thường đều là cách thêu một mặt, nhưng có một cách thêu càng khó hơn gọi là thêu hai mặt."

"Thêu hai mặt là một trong những kĩ thuật truyền thống tuyệt vời nhất của văn hóa truyền thống Phương Đông chúng ta! Cách thêu này có thể cho ra cùng một hình giống y hệt nhau ở cả hai mặt trái và phải, hình thêu mặt trái cũng tinh xảo như ở mặt phải vậy! Khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ."

"Thầy Gwang, vậy cái Dong YoungBae nói là Hai Mặt Tam Dị là cái gì?" Có người không chờ nổi mà hỏi luôn.

Gwang Yong tiếp tục giải thích: "Trong cách thêu hai mặt, còn có một cách thêu cực kì hiếm người biết đó là cách thêu Hai Mặt Dị Sắc, tên cũng như ý, tức là cách thêu này cho hai mặt trái và phải đều là cùng một hình giống nhau nhưng màu sắc lại không giống."

Nói tới đây, Gwang Yong hơi dừng một chút rồi có chút kích động nói tiếp: "Cách thêu này vốn dĩ đã cực kì ít người biết đến, nhưng có một loại cách thêu còn khó hơn nữa! Cũng chính là cách thêu mà nhà thiết kế Dong vừa nói, Hai Mặt Tam Dị!"

"Hai Mặt Tam Dị là cách thêu được phát triển dựa trên Hai Mặt Dị Sắc, thành phẩm chính là hai mặt trái phải của hình thêu không giống nhau, khác về mũi kim, khác về màu sắc! Tức là trên hai mặt của cùng một vị chí có hai cách đi mũi kim khác nhau, màu sắc cũng khác biệt! Dị hình, dị kim, dị sắc (khác hình, khác mũi kim, khác màu sắc) nên mới có cái tên là Hai Mặt Tam Dị!"

"Thì ra là như vậy!"

"Thật là thần kì! Thế mà có thể ở hai mặt cho ra hai họa tiết khách nhau!"

Mọi người cảm thán không ngừng, hoàn toàn chìm đắm trong lời kể về kĩ thuật truyền thống tuyệt diệu của Phương Đông.

Ngay lúc đó, Gwang Yong cũng đưa ra kết luận: "Tôi vừa mới kiểm tra rồi, hình thêu ở ống tay áo của cả sáu bộ trang phục này đều dùng cách thêu Hai Mặt Tam Dị! Cũng có nghĩa là những hình thêu này nhất định được thêu lên cùng một lúc chứ không thể có chuyện thêu thêm vào sau này!"

Gwang Yong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đột nhiên tỉnh ngộ, nét mặt cũng tỏ ý đã hiểu ra mọi chuyện.

"Cũng có nghĩa là những hình thêu này nhất định chỉ được thêu lên trong một lần, hoàn toàn không có ai động tay động chân!"

"Vậy chẳng phải Kim Bum đang nói láo sao!"

Lúc nghe Dong YoungBae nhắc đến cái tên "Hai Mặt Tam Dị" thì Kim Bum đã biến sắc rồi, giờ nghe rõ Gwang Yong nói chi tiết ra thì chỉ biết đứng chết sững ra đó. Vẻ bình tĩnh trên mặt cũng không giữ nổi nữa, mồ hôi gã tuôn ra nhễ nhại, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà...

Những ánh mắt nhìn gã càng ngày càng trở nên khác thường, Kim Bum đã không còn để ý hình tượng mà đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, sau đó gã vẫn tiếp tục trắng trợn nói: "Kì... kì thật là những chữ này đúng là do tôi thêu lên! Tôi rất hâm mộ nhà thiết Dong, cho nên mới thêu tên cậu ta lên để tự khích lệ chính mình!"

Đúng! Chính là như vậy! Kể cả tác phẩm của gã có thêu tên Dong YoungBae thì sao?

Tác phẩm của gã, gã thêu tên ai là quyền tự do của gã cơ mà!

Nghe Kim Bum nói vậy thì Gwang Yong cười lạnh một tiếng: "Hai Mặt Tam Dị là cách thêu có kĩ thuật cao nhất! Cho dù có ở đất tổ nghề thêu là Tô Châu thì trong mười vạn người thợ thêu cũng chỉ có hiếm hoi vài người biết đến nó! Nếu anh Kim đã nói những hình thêu này là anh thêu vậy không bằng anh chứng mình ngay tại đây một phen?"

Gwang Yong vừa dứt lời, sợi dây hy vọng cuối cùng của Kim Bum cũng đứt cái phựt. Gương mặt gã xám ngoét lại, chân cũng đứng không vững mà ngã ngồi ra trên mặt đất...

Lúc này, đám fan trong nước vừa rồi còn thề thốt bảo vệ History, cắn xé Dong YoungBae đều đang ngu hết cả người.

[Này... chuyện gì xảy ra thế này! Hóa ra Nghê Thường Vũ Y không phải do Kim Bum làm ra, mà là tác phẩm của Dong YoungBae?]

[Chúa của tôi! Hóa ra ngay từ đầu Kim Bum đã nói láo, thằng đó đã ăn trộm những thiết kế của Tắc Linh, ngay cả những tác phẩm thành danh của thằng này cũng là các tác phẩm của Dong YoungBae! Sao có thể như vậy chứ! Tôi không tin nổi thế giới này nữa rồi!]

Bên cạnh những lời bình luận tỏ vẻ khiếp sợ thì vẫn có đám người chưa từ bỏ ý định.

[Cứ cho là Nghê Thường Vũ Y không phải là do Kim Bum tạo ra đi, nhưng như thế cũng đâu thể chứng minh bản thiết kế không phải của anh ấy vẽ ra chứ?]

Những bình luận như vậy ăn không ít gạch đá.

[Có vài người đừng đi chứng minh mình là thằng đần nữa đi! Thằng nào cũng ngu như thằng nào! Lúc này mà còn tẩy trắng cho Kim Bum à, nếu thiết kế của Nghê Thường Vũ Y không phải do Cung Thượng trạch vẽ nên vậy chẳng lẽ cậu ta làm mấy bộ đồ này ra từ không khí à?]

[Rõ ràng không phải do mình làm mà còn dám ưỡn mặt bốc phét với cả thế giới là tự mình làm, đã thế còn cố tình khoe khoang tài nghệ của mình lợi hại nữa chữ! Thấy trên trang phục có tên của Dong YoungBae không những không biết hối cải mà còn thản nhiên vu tội cho người ta động tay động chân.]

[Còn cả lúc bị vạch trần là Hai Mặt Tam Dị không thể bị táy máy tay chân thì lại không biết xấu hổ nói ra cái lí do nực cười là thêu tên Dong YoungBae để khích lệ chính mình! Má ơi cứu rỗi linh hồn con đi.]

[Dẫu có là nhà thiết kế chính của một nhãn hiệu, được cho là tiên phong cho phong cách Phương Đông nhưng lại ăn gian nói dối ngay từ đầu, người như vậy còn có thể tin được mấy phần? Những tác phẩm trước đây của anh ta liệu có đúng là của anh ta không vậy, thật đáng nghi ngờ! Tóm lại lần này tôi đứng về phía Dong YoungBae!]

Sau đó không ít người hỏi.

[Nhưng mà tại sao thiết kế của Dong YoungBae lại bị Kim Bum ăn cắp chứ? Không những bị Kim Bum đăng kí bản quyền mà ngay cả tác phẩm đã hoàn thành cũng rơi vào tay gã ta nữa! Thật sự là kì lạ quá mà!]

...

Không chỉ những người đang coi trực tiếp mà ngay cả những người đang có mặt tại đây cùng với những người trong nghề cũng đều lấy làm kì quái với vấn đề này.

Nhất thời, ngay cả ánh mắt của Acas và Gwang Yong cũng rơi vào Dong YoungBae.

Đối diện với ánh mắt của toàn thế giới thế này thì trong lòng Dong YoungBae nổi sóng không thôi.

Cậu đợi lâu như thế, nhẫn nhịn lâu như thế cuối cùng cũng có người chịu nghe bí mật này, cuối cùng cậu cũng có quyền lên tiếng...

Cậu thanh niên hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.

"Năm đó, tôi với Kim Bum cùng nhau sáng lập một Studio thiết kế trang phục, đặt tên là Nghê Thường. Vì tôi không giỏi xã giao hay quan hệ với người khác cho nên tôi chỉ phụ trách thiết kế, còn Kim Bum phụ trách tất cả mọi thứ liên quan đến việc vận hành của Studio."

"Studio của chúng tôi lúc mới bắt đầu chẳng có lấy một người hỏi han, nhưng về sau càng ngày càng được nhiều người biết đến. Sau đó chúng tôi mới đem Studio chuyển ra nước ngoài để tìm kiếm một mảng trời rộng lớn hơn."

"Dần dần cũng có không ít nhà đầu tư muốn hợp tác với chúng tôi. Tôi luôn coi Kim Bum là người hợp tác mà mình tin tưởng nhất cho nên không hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến cách hoạt động Studio mà chỉ chuyên tâm vào sáng tác, tất cả các thiết kế cũng giao cho anh ta cả."

"Nhưng... tôi không ngờ anh ta lại sớm âm thầm đem tất cả những thiết kế của tôi đi đăng kí quản quyền dưới tên mình, sau khi cướp lấy tất cả các thiết kế của tôi thì lại cướp luôn cả Studio! Anh ta đem tôi cùng Nghê Thường xóa bỏ sạch sẽ, một mình đi gặp nhà đầu tư rồi thành lập ra History!"

"Nghê Thường Vũ Y là tác phẩm tôi mất đến hai năm để hoàn thành, tôi tạo ra nó vì mong ước có thể một ngày nào đó mình sẽ tham dự tuần lễ thời trang."

"Rồi, phòng để hàng của chúng tôi đột nhiên gặp hỏa hoạn! Lúc ấy Kim Bum nói với tôi rằng toàn bộ bộ sưu tập Nghê Thường Vũ Y đều đã bị thiêu rụi... cho tới hôm nay tôi mới biết, hóa ra Nghê Thường Vũ Y của tôi không hề bị thiêu rụi mà là bị anh ta chiếm đoạt!!!"

Hiện trường im lặng đến nỗi không nghe thấy bất kì một thanh âm nào, tất cả mọi người đều nghe thấy thanh âm của cậu thanh niên đang run lên vì tức giận, tâm trạng của bọn họ cũng theo lời kể của cậu mà sôi trào.

Dong YoungBae ngừng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục nói: "Có lẽ... tôi nên cảm ơn sự tham lam của anh ta, nếu không thì tôi đã chẳng thể chứng minh sự trong sạch của mình."

"Khi anh ta trở thành nhà thiết kế chính của History, dùng Vườn Xuân mà nổi tiếng toàn thế giới, trở thành nhà thiết kế tiên phong cho phong cách Phương Đông, trở thành niềm kiêu ngạo của người Hàn thì... tôi chỉ là một thằng không xu dính túi, đang vật vạ ăn xin trên những con phố ở Los Angeles."

"Thử hỏi ai sẽ tin lời của một thằng ăn mày chứ?"

"Cho dù sau đó tôi có trở thành nhà thiết kế chính của Tắc Linh thì cũng vì History được thành lập trước mà Kim Bum lại dùng các tác phẩm của tôi, cho nên dẫn đến việc tất cả mọi người đều nói những tác phẩm sau này của tôi đều bắt chước phong cách của Kim Bum..."

Nghe đến đây, mọi người đã tức giận đến cực độ.

[Trời ơi! Quả thật... quả thật quá là vô liêm sỉ!]

[Khó trách tại sao phong cách của History và Tắc Linh lại giống nhau đến vậy! Không ngờ chân tướng lại như thế này! Những tác phẩm của History vốn là do Dong YoungBae thiết kế ra thì có thể không giống nhau được sao?]

[Mẹ kiếp! Thế mà tôi vẫn luôn giúp History nói Tắc Linh là đồ bắt chước!]

...

Gwang Yong nghe lời kể của Cung Thượn Trạch cũng thấy cảm khái.

Lúc trước ở giải StarLight ông đã cảm thấy quái lạ, không hiểu tại sao phong cách thiết kế của History và Tắc Linh lại giống nhau đến thế, không phải chỉ là gần giống mà dường như chúng được thiết kế ra từ cùng một người. Hóa ra phán đoán ban đầu của ông không sai, sự thật đúng là hai tác phẩm đó được cùng một người sáng tạo ra.

Về sau, mặc dù History vẫn giữ vững phong cách của mình nhưng Gwang Yong luôn cảm thấy những mẫu thiết kế đó đều thiếu linh khí, e là lúc đó những thiết kế mà Kim Bum trộm được đã dùng hết, cho nên những tác phẩm sau này đều không phải những tác phẩm của Dong YoungBae.

Acas nhìn về phía Kim Bum vất vả lắm mới đứng lên được trong góc: "Kim Bum, đối với những tố cáo của Dong YoungBae, anh còn có điều gì muốn nói không?"

Tròng mắt của Kim Bum trợn lồi, lồng ngực của gã phập phồng lên xuống.

Không thể... gã tuyệt đối không thể bị hủy như vậy...

Kể cả gã có nói láo, kể cả Nghê Thường Vũ Y không phải tự gã làm ra thì gã vẫn có thể "đông sơn tái khởi". Nhưng một khi tất cả những thiết kế đều bị nói là trộm cắp của người khác thì gã xong thật rồi!

Vì vậy, Kim Bum lớn tiếng nói: "Cậu ta ngậm máu phun người! History là so tôi sáng lập, mỗi một thiết kế đều do chính tay tôi làm ra! Nghê Thường Vũ Y chỉ vì kỹ thuật quá phức tạp nên tôi mới lén lút mời người chuyên nghiệp đến hoàn thành khâu thêu mà thôi! Về sự nói dối này tôi chỉ có thể nói xin lỗi!"

"Nhưng ai mà biết người nhận việc thêu này lại là Dong YoungBae, lại còn bị cậu ta chơi xấu, cố ý thêu tên mình lên đó! Thậm chí còn vu khống các thiết kế của tôi là trộm cắp của cậu ta, thật hoang đường! History đã thành lập được ba năm, tôi phải trộm đến bao nhiêu mẫu thiết kế mới có thể khiến History vẫn luôn giữ vững cái danh "nhãn hiệu thời trang mang phong cách Phương Đông hàng đầu chứ"!"

Acas nghe vậy thì lập tức trầm tư.

Phải biết rằng, Kim Bum là do một tay ông cất nhắc, lúc đầu cũng do chính ông tiến cử Kim Bum cho Adam và cũng là chính ông đã kết nạp gã vào Hiệp hội Thời trang Quốc tế lại còn để cho gã một vị trí khá trọng yếu nữa.

Nếu Kim Bum quả thật giống như những gì Dong YoungBae nói thì ông ta làm hội trưởng cũng không thể nào thoát tội. Vì thế Acas cẩn thận xác nhận lại lời của Dong YoungBae một lần nữa: "Cậu Dong, cậu có thể chứng minh Nghê Thường Vũ Y và những tác phẩm khác của Kim Bum đều là của cậu không?"

Park Hwayoung ngồi tại chỗ thấy tình hình có vẻ có thể xoay chuyển thì sự căng thẳng mới thoáng bình tĩnh lại một chút.

Mà ở một chỗ ngồi khác, ngón tay trắng nõn của Rosé hơi nâng trán, cô cười khẽ một tiếng: "Chậc, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."

Rosé nhỏ giọng lẩm nhẩm, sau đó tỉnh bơ lấy di động gửi đi một tin nhắn.

Rất nhanh, trong đại sảnh có một nhân viên vội vàng chạy tới cạnh Acas, sau đó không biết nhỏ giọng nói gì đó với ông ta, khiến ông ta hơi nhíu mày, ông ta trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Một lát sau.

Dường như mọi chuyện chỉ đang chờ thời khắc giãy dụa này của Kim Bum, màn hình to đột nhiên xuất hiện vô số mẫu thiết kế.

Tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi đều ngẩng đầu nhìn lên, Kim Bum cũng nhìn chằm chằm vào đó. Trong lòng gã dần dần xuất hiện một cảm giác cực kì bất an...

Trên màn hình xuất hiện một loạt tác phẩm kinh điển của History.

Những thiết kế phía bên phải là của Kim Bum, mà những mẫu thiết kế y hệt nằm bên trái lại có ký tên là Dong YoungBae.

Thiết kế của hai bên thoạt nhìn thì như thể giống y hệt nhau, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy những điểm khác nhau nho nhỏ. Mà, những điểm khác nho nhỏ ấy không khác nào vẽ mắt cho rồng, khiến tất cả mọi đều sáng mắt.

Người trong nghề sao có thể không nhìn ra đây là chuyện gì chứ, sợ rằng những thiết kế mà Kim Bum mang đi chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Nhưng hiện giờ, những thiết kế này đã được tác giả đích thực của nó sửa lại một cách hoàn thiện.

Chuyện đã đến mức này nhưng còn lâu mới kết thúc.

Tiếp theo đó, trên màn hình xuất hiện những thiết kế trong một năm gần đây của Kim Bum. Những thiết kế này mặc dù có phong cách không sai lắm, nhưng kể cả người ngoài ngành vẫn có thể nhìn ra những thiết kế này không có linh khí.

Bên cạnh nó cũng vẫn là những mẫu thiết kế giống y hệt, nhưng người kí tên trên các mẫu thiết lế lại không giống nhau.

"Ớ, chuyện gì thế này?"

"Những thiết kế giống nhau nhưng... chữ kí lại khác nhau, có ý gì?"

...

Khi Kim Bum nhìn đến những mẫu thiết kế giống nhau y như đúc nhưng lại có chữ ký của những người khác nhau thì mặt gã lập tức không còn chút máu, trong mắt cũng hiện lên vẻ bối rối...

Gã còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó trên màn hình chiếu một đoạn clip, trong đoạn clip đó có một người đàn ông đeo khẩu trang.

Giọng nói rụt rè sợ hãi của người đàn ông đó vang lên rõ ràng trong đại sảnh: "Bắt đầu từ một năm trước, Kim Bum bảo tôi âm thầm giúp anh ta tìm một lượng lớn những nhà thiết kế theo phong cách Phương Đông! Bọn họ đều nộp những tác phẩm của mình lên theo từng tháng, sau đó Kim Bum sẽ chọn tác phẩm anh ta thích nhất rồi trả số tiền rất lớn cho bọn họ! Những nhà thiết kế kia phần lớn đều là những người không có quan hệ gì, lại nghèo khổ vất vả cho nên những việc thế này bọn họ cầu còn không được! Đây là ghi chép giao dịch của Kim Bum với tôi suốt một năm nay, những thiết kế trong một năm này của anh ta đều do tôi đi mua cho anh ta..."

Tin tức kinh thiên động địa... cứ như thế hé lộ ra ánh sáng.

Nhà thiết kế chính của History lại là một tên ăn cắp, một lên lừa đảo chỉ biết nói láo, thậm chí hắn ta còn không biết thiết kế mà chỉ biết dùng những tác phẩm của người khác mà thôi!

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi thì toàn trường trở nên xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn Kim Bum đều mang vẻ tức giận, người xem trực tiếp trong nước cũng tức điên.

[Thằng chó Kim Bum! Mày là đồ cặn bã! Đồ bại hoại! Mày khiến Hàn Quốc mất hết mặt mũi rồi!]

[Đồ lừa đảo, tôi phải đem tất cả đồ của History trong tủ ra đốt sạch mới được! Đúng là ghê tởm!]

[Sao có người lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Tốt nhất là cả đời này mày trốn ở nước ngoài đi, mày dám trở về nước thì tao mà gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần nấy!]

Những tiếc chửi rủa ùn ùn kéo tới khiến sắc mặt Kim Bum tím lại như màu gan lợn.

Sắc mặt của Acas cũng cực kì khó coi, nhưng những chứng cỡ trần trụi lõa lồ đã chình ình ngay trước mắt thế này khiến ông ta không thể nói cái gì được nữa.

Ông ta tuyên bố ngay tại chỗ rằng Kim Bum bị đuổi khỏi Hiệp hội Thời trang, cả đời này sẽ bị cấm hoạt động.

Sau khi mọi chuyện vỡ lở, khi lời Acas lớn tiếng tuyên bố ngay giữa tuần lễ thời trang Lorraine vừa dứt...

Kim Bum đột nhiên bùng phát lên như tên đầu gấu chợ quê mà xông tới gào to: "Tao lấy thiết kế của nó thì sao! Nếu không nhờ tao thì những thiết kế của nó còn chẳng biết mốc meo ở cái góc chó chết nào đâu!"

"Nó đã hết thời rồi, trừ mấy thứ đó ra thì nó có thiết kế được cái chó gì đâu! Hiện giờ nó muốn chiếm chỗ của tao thôi! Chẳng nhờ tao thì tác phẩm của nó chỉ là một đống rác! Là giấy vụn! Là thứ chẳng đáng giá một đồng! Nó là thằng phế vật! Phế vật!"

Kim Bum càng ầm ĩ thì mọi người càng thêm phỉ nhổ, căm ghét gã mà Park Hwayoung nãy giờ vẫn còn thấp thỏm như ngồi trên bàn chông. Cô ta chỉ hận không thể đích thân quẳng cái gã thảm hại này ra ngoài.

Mãi cho đến khi Kim Bum bị bảo vệ ném đi thì hiện trường mới yên tĩnh lại.

Dong YoungBae hơi rũ mắt xuống: "Thật xin lỗi, tại tôi mà buổi biểu diễn hôm nay bị phá hỏng."

Acas có chút lúng túng, trên mặt ông là vẻ tự trách cùng áy náy: "Là do chúng tôi không điều tra rõ ràng, suýt nữa thì để loại bẩn thỉu vô liêm sỉ như Kim Bum làm bẩn giới thời trang! Những chuyện thế này vốn là trách nhiệm của Hiệp hội."

Lúc này Acas đột nhiên nhớ lại một truyện, từ rất lâu trước đây ông từng nhận được rất nhiều những email từ cùng một người chỉ để tố cáo nhà thiết kế chính của History ăn trộm tác phẩm của mình. Lúc ấy do người kia không cung cấp chứng cớ nên ông ta cứ thế mặc kệ không quan tâm.

Không ngờ hôm nay... chuyện ấy lại lấy cách thức như này để phơi bày trước ánh sáng...

Lúc này Phó hội trưởng vội vàng chạy lên dàn xếp: "Để cái loại lừa đảo thối nát này đặt chân vào thánh địa thời trang là sự sỉ nhục với toàn bộ giới thời trang này! Đối với hạng người trộm cắp thế này Hiệp hội nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc! Đồng thời cũng sẽ đảm bảo quyền lợi cho tất cả những nhà thiết kế thời trang tài ba có tình yêu chân thành với thời trang!"

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vang như sấm.

Phó hội trường thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng chớp lấy thời cơ nói: "Lần này Tắc Linh cũng mang đến cho chúng ta bộ sưu tập mới nhất, chúng ta hãy cùng xem nhà thiết kế từng mang đến cho chúng ta cảm giác mới lạ không gì sánh được này, từng khiến chúng ta cảm nhận được nét đẹp văn hóa của Phương Đông sẽ mang đến cho chúng ta sự bất ngờ thế nào!"

Đi kèm với lời dẫn của Phó hội trưởng, sân khấu chữ T cũng đã được chuẩn bị vào đâu ra đấy, buổi biểu diễn một lần nữa được tiếp tục.

Mọi người ôm ánh mắt tò mò chiếu thẳng về phía sân khấu, những người Hàn Quốc đang coi trực tiếp cũng nhìn thở nhìn chằm chằm vào màn hình.

Quả thật đã rất lâu rồi bọn họ không thấy thêm tác phẩm nào từ Tắc Linh. Liệu lời nói của Kim Bum có đúng không, Dong YoungBae thật sự đã hết thời sao?

Liệu phong cách Phương Đông đã đi đến hồi kết...

Dưới sân khấu, có người trong nghề đang nhỏ giọng phân tích.

"Từ sau khi Kim Bum dùng Vườn Xuân đưa tới cơn sốt thời trang mang phong cách Phương Đông thì mấy năm gần đây những nhãn hàng thời trang lớn cũng thêm vào những thiết kế của họ những chi tiết mang hơi hướng Phương Đông. Những thương hiệu ăn theo phong cách này thì càng nhiều không kể siết, tất cả những gì có thể dùng đều đã bị dùng hết!"

"Đúng vậy, muốn sáng tạo cái mới, muốn đưa ra một thứ không giống ai thật quá khó khăn!"

"Nhưng mà bây giờ đã chứng minh được tất cả những thiết kế của Kim Bum đều là của cậu ta thì tất nhiên thành tựu của Kim Bum cũng trở về với chủ nhân đích thực của nó! Chỉ cần cậu ta có thể phát huy như bình thường là cũng đủ để có một ghế vững chắc trong làng thời trang thế giới."

...

Lúc này ánh đèn xung quanh sân khấu đều được giảm xuống, tiếng nghị luận cũng ngừng lại.

Trên sân khấu chữ T, người mẫu đầu tiên chậm rãi bước ra.

Một bộ váy dài với màu chủ đạo là màu xanh đen, sau lưng là chiếc áo khoác to màu da cam rực rỡ cùng màu mực huyền bí phối hợp với nhau thành một cảnh tượng hào hùng khí thế.

"Đó là... là Đôn Hoàng!!!" Ngay lập tức có người nhận ra kêu lên.

Hoa văn họa tiết trên chiếc váy này lấy cảm hứng từ di tích lớn nhất và chứa đựng phong phú nhất về văn hóa nghệ thuật, đồng thời cũng là trung tâm Phật giáo nổi tiếng thế giới - hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng!

Rất nhanh, bộ trang phục thứ hai cũng xuất hiện.

Màu chủ đạo của bộ thứ hai là màu vàng kim, trên thân váy có thêu hai con rồng đang bay cao. Giữa hình thêu rồng là hình thêu đám mây ngũ sắc, trên đuôi váy dài kéo trên mặt đất là những hoa văn uốn lượn tựa như những con sóng lớn mãnh liệt cuồn cuộn mang ngụ ý "Vạn năm thanh bình"!

Bộ thứ ba là lấy cảm hứng từ những kiệt tác sứ Thanh Hoa.

Họa tiết của cả bộ trang phục đã phục chế lại một chiếc bình Thanh Hoa thời Tống một cách hoàn mỹ, đi kèm với họa tiết sứ Thanh Hoa là những hình thêu rồng, kỳ lân, phượng hoàng cùng chim hỉ thước.

Bộ thứ tư là một chiếc váy dài màu đỏ sậm, trên thân váy có thêu tiên hạc và hoa mai khiến người xem có cảm giác như được đưa vào thế giới thần tiên trong thần thoại Hàn Quốc cổ.

Bộ thứ năm, bộ thứ sáu, bộ thứ bảy...

Một bộ rồi lại một bộ cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người, mỗi một bộ lại đại biểu cho một cảm hứng truyền thống khác nhau khiến người xem choáng ngợp.

Ai cũng không ngờ được một nhà thiết kế nhìn tao nhã lịch sự, không chút sát thương như thế lại ẩn giấu một sức mạnh kinh người đến vậy, không phải chỉ một bộ mà là liên tục mười bộ đều có thể khiến thế gian này kinh diễm!

Dưới sân khấu, những nhà sưu tập có trực giác nhanh nhạy đã bắt đầu điên cuồng đi tìm cách liên lạc với Tắc Linh, chuẩn bị giành mua từng tác phẩm quý báu này. Các siêu sao trên thế giới cũng không chờ nổi mà muốn mặc ngay những bộ váy xinh đẹp này lên người.

"Đúng là không thể tin nổi!"

"Quá đẹp! Bộ nào cũng đẹp! Bộ nào cũng là độc nhất vô nhị!"

"Những thiết kế ở trình độ như này thì mỗi một bộ cũng phải mất đến mấy tháng trời! Mười bộ này cậu ta đã làm ra thế nào vậy?"

...

Lượt trình diễn của Tắc Linh kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.

Đứng trước những tiếng thán phục này Dong YoungBae nói: "Quả thật mỗi một nhà thiết kế đều sẽ gặp phải lúc không có linh cảm gì để sáng tác! Nhưng tôi vẫn cảm thấy được làm một nhà thiết kế theo phong cách Phương Đông là một niềm hạnh phúc, văn hóa ngàn năm của Phương Đông là một kho báu, là một nơi chứa đựng linh cảm vô tận!*"

*Lời nói của Dong YoungBae được dựa theo lời nói của nhà thiết kế Hàn Quốc - Hùng Anh.

Dong YoungBae vừa dứt thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Những người xem trực tiếp ở trong nước cũng kích động đến rơi nước mắt. Trên sóng trực tiếp những bình luận đều hô vang lên của Tắc Linh và Dong YoungBae!

[Tắc Linh! Tắc Linh! Tắc Linh!!!]

[Dong YoungBae nói hay quá!]

[Nhà thiết kế như vầy mới xứng làm đại diện của Hàn Quốc chúng ta trên võ đài quốc tế chứ!]

[Hàng giả thì vẫn mãi là hàng giả! Để xem lần này tên đạo - Kim Bum kia còn nói được gì nữa!]

[Nhắc mới nhớ, rốt cuộc là nhà đầu tư mắt chó nào lại hợp tác với Kim Bum tạo ra History vậy!]

Chủ đề này vừa được nhắc đến thì có vô số những bình luận phía dưới đáp lạ.

[Còn có thể là ai chứ! Chính là cô tiểu thư giả mạo Park Hwayoung đó! Hại tôi suýt nữa từ anti fan chuyển thành fan của cô ta!]

...

Lượt trình diễn của Tắc Linh cũng là lượt trình diễn cuối cùng.

Sau khi kết thúc, các phóng viên có mặt tại đây phần lớn đều ùa lên phỏng vấn Dong YoungBae, còn một bộ phận không nhỏ các phóng viên khác thì trực tiếp chặn lại Park Hwayoung.

Park Hwayoung không muốn ở lại đây dù chỉ thêm một khắc, cho nên vừa mới kết thúc cô ta đã lập tức đứng lên rời đi. Nhưng các phóng viên sao có thể bỏ qua cho cô ta được chứ, cô ta còn chưa kịp đi thì các phóng viên đã bu kín.

"Cô Park! Nhà thiết kế chính của History lại là một kẻ chuyên đi ăn cắp tác phẩm của người khác, cô có gì muốn nói về chuyện này không?"

"Các tác phẩm trong suốt một năm nay của Kim Bum đều do lén mua lại của những nhà thiết kế khác để làm của riêng, chuyện này cô hoàn toàn không hay biết gì sao?"

"Lúc đầu khi cô hợp tác với Kim Bum để sáng lập History cô không hề biết nhân phẩm của đối phương thế nào sao?"

"Dù sao cô cũng được coi là Tổng giám đốc của History, quý công ty xảy ra tai tiếng lớn đến nỗi ảnh hưởng đến danh dự của cả Hàn Quốc chúng ta, không biết cô có thấy là cần phải giải thích với mọi người điều gì hay không?"

...

Từng câu hỏi dồn dập kéo đến, một vấn đề so với một vấn đề càng khó nghe hơn. Lúc này Park Hwayoung thật sự là rất muốn bóp chết luôn Kim Bum cho rồi.

Tuần lễ thời trang lần này đáng lẽ ra phải là sự hãnh diện của cô ta, phải là thời điểm History tỏa sáng rực rỡ. Nghê Thường Vũ Y kia đẹp đến như vậy thì đáng nhẽ ra sau tuần lễ thời trang này, quy mô của History không chỉ mở rộng gấp đôi ở trong nước mà cả thị trường quốc tế cũng càng rộng lớn hơn. Thậm chí cô ta cũng đã chuẩn bị xong số lượng cùng quy mô những cửa hàng đại diện ở nước ngoài, đến lúc đó thì History chính là nhãn hiệu thời trang hàng đầu Hàn Quốc, còn cô ta chính là người sáng lập ra nhãn hiệu danh giá này!

Nhưng mà hiện giờ đã bị hủy sạch, tất cả đều bị phá hủy!

Lục phủ ngũ tạng của Park Hwayoung đảo lộn, cô ta đã tức muốn phát điên lên rồi.

Park Hwayoung phài dùng hết sức lực mới nhịn xuống được, sau đó hít sâu một hơi mới nói: "Thành lập một công ty thời trang chuyên về phong cách Phương Đông là mong muốn từ trước tới nay của tôi! Vì vậy tôi đã chuẩn bị rất lâu, cũng vẫn luôn tìm kiếm một nhà thiết kế phù hợp."

"Lúc trước, tôi lựa chọn hợp tác với Kim Bum cũng là vì bị các thiết kế của anh ta hấp dẫn. Những thiết kế của cậu Dong YoungBae thật quá đẹp, thật sự có linh hồn cho nên vừa nhìn tôi đã biết nó nhất định sẽ nổi tiếng, nhất định có thể để cho thế giới tiếp nhận thời trang mang phong cách Phương Đông! Mà sự thật cũng chứng minh điều đó, chúng tôi đã thành công!"

"Nhưng mà điều khiến tôi không thể ngờ tới đó chính là những thiết kế của Kim Bum lại là đồ ăn trộm của cậu Cung. Khi ấy mọi thiết kế mà anh ta đưa cho tôi đều là những thiết kế có bản quyền mang tên anh ta cho nên tôi không hề hay biết gì về chuyện này! Tôi chỉ yêu thích tài năng của anh ta mà một lòng giúp anh ta hoàn thành ước mơ."

"Tất nhiên dù thế nào thì tôi cũng là người sáng lập của History, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi không hề đùn đẩy trách nhiệm của mình trong chuyện này! Tôi ở ngay tại chỗ này tuyên bố với tất cả các bạn đồng nghiệp và các vị khách quý, những người yêu thích thời trang và tất cả những người yêu thời trang phong cách Phương Đông một lời xin lỗi chân thành nhất!"

Park Hwayoung vừa nói vừa cúi người một cái thật sâu trước máy thu hình, sau đó cô ta tỏ vẻ tức giận nói: "Đối với hành động tồi tệ này của Kim Bum thì History chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Từ giờ phút này trở đi, anh ta sẽ không còn là nhà thiết kế của History nữa, mọi người có thể yên tâm! Tất nhiên..."

Nói tới đây, ánh mắt Park Hwayoung đột nhiên nhìn về phía Dong YoungBae, ánh mắt cô ta tỏ vẻ vô cùng thành khẩn nói: "History luôn hoan nghênh những nhà thiết kế chân chính có tài năng, có tình yêu với thời trang! Cá nhân tôi cũng vô cùng yêu thích và thưởng thức những tác phẩm của cậu Dong YoungBae, hôm nay chân tướng đã rõ ràng cho nên có thể nói ngay từ lúc đầu History đã được thành lập vì cậu Dong!"

Ẩn ý trong câu nói này của Park Hwayoung chính là muốn đưa cành oliu ra vẫy vẫy với Dong YoungBae.

Các phóng viên nhất thời kích động: "Cô Park, cô muốn mới cậu Dong YoungBae gia nhập History sao?"

Park Hwayoung gật đầu nói: "History vẫn luôn tập trung phát triển vào phong cách Phương Đông và History của chúng tôi hoàn toàn phù hợp với phong cách của cậu Dong! Nòng cốt linh hồn của chúng tôi cũng chính là cậu Dong, nếu cậu ấy đồng ý gia nhập History thì phong cách Phương Đông sẽ đạt thêm nhiều thành tựu to lớn!"

Park Hwayoung vừa nói vừa có chút kích động. Bất kể thế nào thì History cũng là công ty hàng đầu về phong cách Phương Đông trên thị trường, còn Tắc Linh cũng chỉ là một xưởng may mặc nhỏ lẻ mà thôi, sao có thể sánh với History cơ chứ.

Chỉ cần Dong YoungBae có chút đầu óc thì hẳn là biết nên lựa chọn thế nào cho phải. Mà, cô ta chỉ cần đào được Dong YoungBae thì tai tiếng lần này coi như xóa bỏ sạch sẽ, History vẫn có thể "đông sơn tái khởi" như thường, thậm chí còn có bước tiến lớn hơn hẳn khi Kim Bum còn ở!

Nghe Park Hwayoung nói vậy thì các phóng viên lại rối rít quay sang hướng Dong YoungBae.

"Cậu Dong, cậu thấy thế nào về lời mời của History?"

"Hôm nay Kim Bum đã gặp quả báo và bị trừng phạt rồi, cậu Dong liệu có suy nghĩ về chuyện gia nhập History hay không?"

"Cậu Dong..."

...

Những câu hỏi của các phóng viên vang lên không ngừng, ánh mắt của Park Hwayoung ở đối diện cũng vô cùng nóng bỏng lộ liễu...

Dong YoungBae từ lúc bắt đầu vẫn luôn cố chống đỡ, đến lúc này khi chân tướng đã rõ ràng, mọi chuyện đều được giải quyết, Tắc Linh cũng đã thành công, cuối cùng cậu cũng không phụ kì vọng của Rosé!

Đột nhiên được thả lỏng nên chút sức cuối cùng chống đỡ trong cậu đã tan hết. Hiện giờ Dong YoungBae chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt như băng, đầu cứ ong ong và cả thế giới trước mặt như đang quay cuồng.

Những gì Park Hwayoung đang nói và cả những gì đám phóng viên vây xung quanh xì xao, Dong YoungBae có thể nghe thấy nhưng lại không thể hiểu...

Ngay khi Dong YoungBae gần như không trụ nổi nữa thì trên bả vai của cậu đột nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp vững vàng đỡ lấy mình. Cảm giác quen thuộc khiến người ta an tâm cùng hơi thở mạnh mẽ vững vàng tiến sát đến bên cạnh cậu.

"Rosé!"

Thấy Rosé từ từ đứng lên rồi bước tới bên cạnh Dong YoungBae thì ánh mắt của các phóng viên lập tức chuyển qua nhân vật luôn gây chú ý bất cứ khi nào xuất hiện.

Mọi người đang tập trung truy hỏi Dong YoungBae liệu có gia nhập History hay không, nhưng hiện giờ thấy Rosé bước ra thì đều trố mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu tại sao lúc này Rosé lại đột nhiên đi tới chỗ này.

Rosé đứng cạnh Dong YoungBae, đôi mắt xinh đẹp ấy chậm rãi nhìn quanh rồi dừng lại trên người Park Hwayoung.

Park Hwayoung đối diện với ánh mắt của Rosé thì đột nhiên thấy căng thẳng.

'Con khốn này lại muốn làm cái gì! Chẳng lẽ muốn bỏ đá xuống giếng!'

Trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Rosé hơi rũ mắt rồi cười khẽ, sau đó cô lại ngẩng lên rồi nói: "Park tổng... Ngay trước mặt tôi mà đào chân tường của tôi, cô không thấy quá đáng hay sao?"

Lúc này nghe được giọng nói của Rosé, đầu óc hỗn loạn của Dong YoungBae cũng tỉnh táo lại một chút, cậu ngước đôi mắt trong veo của mình lên nhìn người bên cạnh: "Bà chủ..."

'Cái gì!!! Đây... đây là ý gì?'

Rosé chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà tất cả các phóng viên vây quanh cùng toàn thể những người có mặt ở đây đều phải kinh hãi. Sắc mặt Park Hwayoung thì trắng bệch hết cả ra.

'Vừa nãy Rosé nói cái gì? Cô ta đào góc tường!!!'

Hình như vừa mới nghe được Dong YoungBae gọi Rosé là... bà chủ? Điều này sao có thể! Nhất định là cô ta nghe nhầm rồi! Nhất định là có chỗ nào sai rồi!

"Cô Rosé! Xin hỏi lời vừa rồi của cô có nghĩa là gì?"

"Cái gì gọi là Ninh tổng đào góc tường ngay trước mặt cô?"

"Chẳng lẽ ý của cô là... cô là.. Tắc Linh..."

...

Ngay khi các phóng viên điên cuồng tra hỏi Rosé thì giọng nói trong veo réo rắt lại hơi ấm ách vang lên trong đám người huyên náo.

"Cô Rosé là bà chủ của tôi, là người sáng lập ra Tắc Linh của chúng tôi!"

Đi kèm với tiếng nói của Dong YoungBae là vẻ sợ đến ngây ngẩn của tất cả mọi người, hiện trường lại xôn xao một lần nữa.

"Trời ơi! Chủ nhân phía sau của Tắc Linh lại chính là Rosé sao?"

"Thật không thể tin nổi!"

"Khó trách tại sao Rosé từ trước đến nay không bao giờ nhận làm đại diện thương hiệu cho nhãn hiệu thời trang nào! Hóa ra là vì cô ấy đã tự mở công ty rồi!"

"Người phụ trách đối ngoại của Tắc Linh từ trước giờ vẫn là Park Alice, mà Park Alice rõ ràng là người của Nam Eun Sang! Tôi cứ tưởng rằng ông chủ thật sự của Tắc Linh là Nam Eun Sang cơ!"

"Rosé này không chỉ đào được đàn em đắc lực nhất của Nam Eun Sang mà lại còn chiêu được thiên tài như Dong YoungBae!"

...

"Cậu Dong, cậu nói là Ảnh hậu Rosé chính là bà chủ của cậu, là người sáng lập của Tắc Linh?" Có phóng viên không tin nổi bèn hỏi lại.

Dong YoungBae gật đầu nói: "Lúc đầu chẳng có một ai tin lời tôi cả, tôi không có chỗ để khiếu nại, trên người cũng chẳng có đồng nào mà lang thang làm ăn xin ở Los Angeles. Khi đó bà chủ phát hiện ra tôi, tin tưởng tôi! Là cô ấy mang tôi về nước, giúp tôi thành lập Tắc Linh, cô ấy vẫn luôn ủng hộ tôi đi đến ngày hôm nay..."

Phóng viên kích động hỏi tiếp: "Hóa ra là như vậy! Không biết lúc trước cậu Dong với cô Rosé quen nhau như thế nào?"

Dong YoungBae hơi mím môi, vẻ mặt hơi ngừng lại như thể đang nhớ tới kỉ niệm gì đó vô cùng tốt đẹp, cậu nhẹ giọng nói: "Lúc đó cô ấy vừa mua rất nhiều quần áo của History thì đi ngang qua tôi, chắc là thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình thì cô ấy cho tôi một cái bánh sandwich..."

"Bấy giờ tôi mới phát hiện ra bộ đồ trên người cô ấy chính là những thiết kế tôi chưa hoàn thành, vẫn còn rất nhiều thiếu sót cho nên tôi không nhịn được mà nói ra. Lúc ấy tôi đang rất tức giận, rất hận khi thấy ngay cả bán thành phẩm của mình cũng bị người ta cướp lấy nên thái độ rất kém, tôi mắng thẳng là những bộ đồ kia trông quá xấu xí...

"Ai sẽ nghe một tên ăn mày nói chứ, lại còn là lời nói khó nghe như vậy... nhưng khi ấy bà chủ chỉ lẳng lẳng nghe tôi phân tích xong, rồi nghe cả câu chuyện của tôi..."

Dong YoungBae nhớ lại tình huống năm đó thì đôi mắt hơi ửng đỏ. Mà toàn trường lại bị cậu thanh niên này hấp dẫn một lần nữa.

Dong YoungBae hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Lúc trước, khi gặp phải đả kích lớn như vậy thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn không thiết kế ra nổi bất cứ cái gì! Nhưng sự xuất hiện của bà chủ đã cho tôi hy vọng."

"Trên chuyến máy bay cùng cô ấy về nước, tôi cũng cho rằng mình sẽ chẳng thiết kế ra bất cứ cái gì được nữa. Nhưng sau khi về nước thì tác phẩm đầu tiên của tôi lại là Niết Bàn. Cũng chính tác phẩm này đã giúp tôi giành lấy giải StarLight, để cho tôi có một sự khởi đầu mới..."

Nghe đến đây thì mọi người như bừng tỉnh: "Ồ! Hóa ra Niết Bàn lại được thiết kế ra như vậy! Bảo sao nó lại có sức rung động và gây chấn động đến vậy!"

Gwang Yong gật đầu một cái, ông cũng lộ ra vẻ mặt hóa ra mọi chuyện là như vậy. Ngay từ lúc ban đầu ông đã cảm thấy ẩn chứa trong tác phẩm đó nhất định là có một câu chuyện của riêng mình, nhưng ông không ngờ câu chuyện đó còn bi thảm hơn cả những gì mà ông tưởng tượng.

"Lúc mới bắt đầu thì Studio của chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, bà chủ hết đăng kí tên thương hiệu rồi lại chọn địa điểm lập Studio, sau đó lại còn hao tâm tốn sức mời một giám đốc thị trường chuyên nghiệp đến để mở ra cửa hàng đầu tiên của chúng tôi... Bà chủ nói, một ngày nào đó nhất định sẽ giúp tôi chứng minh trong sạch trước cả thế giới này. Và còn nói rằng trước thực lực chân chính, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay! Chờ đến khi Tắc Linh đủ lớn mạnh thì kể cả tôi không có chứng cứ vẫn có người tin tưởng tôi!"

"Cho tới bây giờ, chính những lời nói của cô ấy đã giúp tôi gắng gượng đến bây giờ..."

Nói tới đây, sắc mặt Dong YoungBae hơi trầm lại: "Vốn mọi chuyện đang phát triển rất tốt cho đến khi cô ấy gặp chuyện..."

Nghe tới đây thì mọi người cũng biết Dong YoungBae đang nhắc đến chuyện Rosé hôn mê suốt một năm trời.

"Đối với tôi mà nói thì bà chủ không chỉ là cấp trên, là bà chủ của tôi mà còn là tín ngưỡng của tôi nữa! Vì cô ấy tôi mới có thể lấy lại linh cảm cùng lòng tin của mình trong thiết kế. Hiện tại thiết kế không chỉ vì bản thân tôi mà tôi còn muốn chứng minh cho cô ấy biết, cô ấy không nhìn lầm người, tôi muốn trở thành niềm kiêu ngạo của cô ấy! Nhưng trong một năm trời cô ấy mất tích thì tôi đột nhiên mất đi phương hướng, tôi cứ ngỡ bản thân mình lại bị vứt bỏ một lần nữa. Những hoài nghi và bất an nảy nở trong lòng cùng với tín ngưỡng đột nhiên biến mất khiến tôi không thiết kể nổi bất cứ một tác phẩm nào nữa... cho đến khi... cô ấy trở lại..."

Nghe đến đây mọi người cũng hiểu rõ những chuyện đã xảy ra,

Khó trách...

Khó trách suốt một năm đó Dong YoungBae không cho ra bất cứ một tác phẩm nào, khó trách tại sao khi Rosé trở lại không lâu thì Tắc Linh lại lục tục cho ra mắt bộ sưu tập mới.

"Trở về nguyên dạng", đây chẳng phải là thuận theo sự trở lại của Rosé mà đặt tên hay sao?

Hóa ra linh cảm của bộ sưu tập này bắt nguồn từ Rosé!

Còn nữa, khó trách tại sao mỗi lần Rosé mặc quần áo của Tắc Linh lại khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, phù hợp đến vậy, thậm chí có người còn cho rằng những bộ đồ kia được thiết kế vì Rosé!

Có thể không phù hợp được sao? Rosé chính là linh cảm, là nàng thơ của Tắc Linh đó nha!

Những lời này của Dong YoungBae khiến mọi người cảm thấy cực kì xúc động, cũng càng thêm khinh bỉ hành vi vô liêm sỉ của Kim Bum.

Cùng lúc đó, những người suýt nữa bị Park Hwayoung tẩy não cũng nhất thời tỉnh táo lại. Rõ ràng ả đàn bà này đã giúp Kim Bum "trợ Trụ vi nghiệt" mà còn muốn đảo trắng thay đen, mặt dày nói History được thành lập là vì Dong YoungBae. Rõ ràng chính History đã đẩy Dong YoungBae đến vực sâu của sự tuyệt vọng, suýt nữa đã hủy đi một thiên tài thiết kế thời trang như này!

Những người xem trực tiếp trong nước nghe xong câu chuyện của Dong YoungBae cũng bắt đầu điên cuồng spam bình luận.

[Anh Yeong của tôi quả nhiên bá khí ngút trời!]

[Ánh mắt quá sáng, nhìn người quá chính xác!]

[Câu truyện này thật sự cảm động quá, nghe Dong YoungBae nói xong tôi cũng khóc! Thật cảm động!]

[Bọn họ không chỉ là bà chủ và nhân viên, bọn họ còn là những đồng bạn tốt nhất để hợp tác với nhau!]

Mọi người càng cảm thán mối quan hệ của Rosé và Dong YoungBae thì càng tức giận với thái độ và hành động của Park Hwayoung.

[Chó chết! Park Hwayoung đúng là mặt dày không biết xấu hổ! Vừa nãy ả ta còn muốn cướp YoungBae của nhà anh Yeong chúng tôi!]

[Mợ nó chứ, Park Hwayoung cướp cha cướp mẹ rồi lại cướp bạn trai của Rosé, bây giờ còn muốn cướp nhà thiết kế của cô ấy nữa sao! Đúng là chủ nào thì chó nấy mà!]

Rất nhanh, các loại tin đồn bát quái của tuần lễ thời trang Lorraine cũng được truyền về trong nước.

Nhà thiết kế chính của History bị bóc trần tai tiếng, bị Hiệp hội Thời trang quốc tế "cấm cửa". Mà, Tắc Linh ở tuần lễ thời trang Lorraine lại trình diễn một câu chuyện đẹp đẽ tràn đầy văn hóa Phương Đông cổ xưa khiến lòng người ngây ngất. Toàn bộ truyền thông trong và ngoài nước đều tranh nhau viết về cuộc trình diễn kinh diễm toàn thế giới này, giới người mẫu cũng khen không dứt miệng về bộ sưu tập này.

Trong lúc nhất thời, Tắc Linh trở thành thương hiệu được cưng chiều nhất trong giới thời trang thế giới, đơn đặt hàng ngồn ngộn như bông tuyết rơi mãi không dừng.

Còn History lại vì tai tiếng oanh động này mà cổ phiếu tụt dốc không phanh, các đại lý cũng vội vàng hủy hợp đồng. Park Hwayoung lập tức bay về nước trong đêm, vội vàng nhờ người tìm quan hệ khắp nơi định cứu History nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.

...

Los Angeles, tại một phim trường nào đó.

Những cảnh quay cuối cùng của bộ phim Sát thủ cũng đã kết thúc.

Tiếng "qua" của đạo diễn vừa dứt thì toàn thể nhân viên đã kích động mà vỗ tay rầm rầm rồi ôm nhau nói lời tạm biệt.

Rosé đang đắm chìm trong nỗi thương cảm của việc chia li khi đóng máy thì đột nhiên một thanh âm vang lên sau lưng khiến cô tê dại cả da đầu.

"Helu ~~~ Chaeyoung yêu dấu ~ cuối cùng cũng đóng máy rồi! Chúc mừng em nha ~"

"Khụ, cám ơn tiền bối Orlando rất nhiều!" Rosé định tránh đi những đã không kịp rồi.

Orlando dùng đôi chân dài cả mét chặn Rosé lại ngay trước cửa, đôi mắt hoa đào kia lấp la lấp lánh không biết ẩn chưa bao nhiêu sự háo hức mong đợi: "Baby, có phải tối nay cưng rảnh rỗi rồi không?"

Rosé nhéo nhéo mi tâm: "Khụ, tối nay tôi muốn cùng mọi người ăn bữa cơm chia tay."

Vẻ mặt của Orlando lập tức đổi thành vẻ thất vọng: "Ôi, thật đáng tiếc, vậy ngày mai thì sao? Ngày mai có thể chứ?"

Rosé khổ sở nói: "Xin lỗi, ngày mai tôi hẹn với Lilian rồi."

"Vậy ngày kia thế nào?" Orlando vẫn kiên nhẫn không chịu từ bỏ.

"Này..." Rosé nhức đầu vô cùng.

Gần đây phía bên đoàn làm phim Biệt Đội Điệp Viên Perak cũng thả tin bộ phim sắp chuẩn bị trình chiếu, cộng thêm việc lúc này cô cũng đang ở Los Angerles nên đạo diễn Martin cũng cũng kéo cô qua họp mấy lần, trường hợp như thế cũng khó mà không đụng mặt vai chính Orlando.

Từ hơn một năm trước, Orlando vô tình dùng súng làm cô bị thương nên đến giờ vẫn luôn liên lạc với cô, nhưng mà cô ngủ nguyên một năm nên chẳng hay biết gì. Mãi cho đến một khoảng thời gian rất lâu sau khi tỉnh dậy, trong một lần vô tình kiểm tra hộp thư cô mới thấy Orlando gửi cho mình rất nhiều email xin lỗi.

Sau đó gặp lại thì Orlando mời cô ăn một bữa cơm, cũng lại nói xin lỗi cô một lần nữa.

Chuyện súng giả bị đổi thành súng thật lần đó cũng đã điều tra rõ ràng, không hề liên quan đến Orlando nên tất nhiên Rosé cũng chẳng để ý làm gì.

Vốn là chuyện tới đây cũng nên chấm dứt, nhưng chẳng hiểu tại sao cái tên... playboy này... lại cứ xoay vòng vòng quanh cô...

Sau đó thì tên này ngày nào cũng đến khách sạn chặn cô, giờ thì chạy thẳng đến đoàn làm phim luôn.

Dẫu sao vẫn còn một khoảng thời gian rất dài để tuyên truyền cho Biệt Đội Điệp Viên Perak, bọn họ vẫn phải thường xuyên hợp tác với nhau nên cô cũng không tiện nói gì quá khó nghe. Nhưng cái tên Orlando này lại đeo bám quá dai, cô từ chối nhiều lần rồi mà cũng chẳng có hiệu quả gì.

Lúc này khi đối mặt với ánh mắt tha thiết của gã đàn ông được các chị em bạn dì gọi là "Tiểu yêu tinh" này, Rosé bày tỏ cô bất lực lắm rồi.

Ngay lúc Rosé còn đang vắt hết óc nghĩ xem tìm cớ gì để từ chối sự dai dẳng của Orlando thì sau lưng vang lên một tràng tiếng bước chân.

"Tìm bà nửa ngày cả thấy đâu, sao tự dưng lại chạy tới đây một mình?"

Người đến là Yang Dae-jung với một mái tóc đen dài tới tận eo, rèm mi chớp chớp, đôi môi đỏ như cánh hoa. Lúc này Yang Dae-jung đang mặc một bộ đồ đua xe bó sát người cùng giày đinh, tư thế oai hùng mà mạnh mẽ. Anh chàng khoanh hai tay trước ngực còn giọng điệu thì vô cùng mất kiên nhẫn, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhìn về phía Rosé cùng Orlando đang đứng cạnh cô.

Yang Dae-jung cao hơn một mét tám, nếu là trong nước thì "một cô gái" cao như vậy sẽ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng ở Mỹ thì những cô gái có chiều cao như thế này cũng không phải ít, rất nhiều siêu mẫu cấp có bậc nữ thần trong giới cũng đạt đến chiều cao như vậy, hơn nữa những siêu mẫu theo con đường nữ thần đó thì đều có điểm chung là... ngực sân bay.

Yang Dae-jung tuy giả gái nhưng cũng không độn thêm ngực, đây cũng chính là dáng người vốn có của Yang Dae-jung. Anh chàng nhận vai này thì cũng chỉ cần giảm đi ít cân nhưng như vậy thôi cũng đã mang đến hiệu quả rất tốt, thể hiện được cái sự tinh tế của nét đẹp nam nữ khó phân.

Hiện giờ Yang Dae-jung thấy Orlando đứng chềnh ềnh ngay trước cửa mà vẻ mặt Rosé lại tỏ vẻ bất đắc dĩ thì đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút kiêu ngạo liếc xéo qua Orlando một cái rồi nhìn về phía Rosé nói: "Đạo diễn gọi bà đấy!"

"Ừ ừ ừ! Tôi đến ngay đây! Tiền bối Orlando, tôi phải đi trước đây, hôm khác nói sau nhé!" Rosé cứ như được tìm được đường sống trong chỗ chết mà phi theo Yang Dae-jung.

Hai người đi hơi xa một chút thì Yang Dae-jung giận dữ cảnh cáo Rosé: "Bà cách xa cái tên kia một chút! Tên đó chính là playboy hư hỏng có tiếng trong giới đấy!"

Rosé nghe vậy thì giật giật khóe miệng lẩm bẩm: "Không ngờ cũng sẽ có ngày lại nghe được những lời như vậy thốt ra từ miệng ông..."

Dù sao thì ai kia cũng chính là một thành viên trong cái đám đàn ông trăng hoa xấu xa đó!

"Đang nói chuyện nghiêm túc với bà đấy, có nghe không hả? Cái tên này cực thích gạ gẫm mấy nghệ sĩ Hàn Quốc đấy! Chắc chắn có mưu đồ gì với bà rồi!" Yang Dae-jung trừng mắt nhìn cô.

Rosé gật đầu như giã tỏi: "Biết biết, dù sao mấy hôm nữa tôi cũng về nước rồi, tránh mấy ngày này là xong!"

Rosé nói xong thì nhìn chằm chằm Yang Dae-jung rồi ôm ngực, tỏ vẻ bối rối nói: "Baby à, đừng nhìn tôi như vậy mà! Quyến rũ quá đi!"

"Park Chaeyoung, có tin tôi đập chết bà không! Bà dám nói một câu nữa thử coi!" Lông Vàng nào đó bị tròng ghẹo thì lập tức xù lông lên.

"Ôi trời ạ, sao mà càng tức giận lại càng đáng yêu thế này!"

"Park Chaeyoung! Có bản lĩnh thì đừng có chạy!!!" Yang Dae-jung tức rồ người định đuổi theo "kẻ tội đồ" thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng rơi vào người mình, nhưng khi anh ta xoay người lại thì chẳng nhìn thấy ai nên chỉ đành khó hiểu mà thu mắt lại.

...

Bên đoàn làm phim vừa thu xếp xong xuôi mọi chuyện, Rosé thu thập đồ đạc xong liền đi ra ngoài.

Vừa mới tới bãi đỗ xe thì cô lại nhìn thấy Orlando, dường như anh chàng này đã chờ cô rất lâu rồi.

Rosé thật muốn thắt cổ chết luôn...

"Cái kia, tiền bối Orlando, ngày kia tôi..."

"Chaeyoung!!!" Không đợi Rosé nói xong thì Orlando đột nhiên nắm lấy tay cô, vẻ mặt kích động của anh ta cứ như thể đang chìm đắm trong một thế giới toàn các cô em.

"Ớ, sao thế?" Rosé bị bộ dạng của Orlando dọa cho chết khiếp.

"Bông hồng đen vừa nãy! Bông hồng đen vừa nãy là ai!!!"

"Hả? Hoa hồng đen?" Cái khỉ gió gì thế! Rosé chả hiểu ra làm sao.

"Chính là người vừa nãy, tóc đen dài, áo khoác đen với quần da!" Orlando kích động quơ tay múa chân miêu tả lại.

"A... anh nói người lúc nãy... à?" Chẳng lẽ Orlando đang nhắc tới Yang Dae-jung?

"Đúng, chính là cô ấy! Mũi cao, làn da mịn màng, ánh mắt linh động và cả đôi môi xinh đẹp ấy nữa... hôn lên thì tuyệt biết bao nhiêu..."

Rosé thấy Orlando càng nói càng đi theo chiều hướng kỳ quái thì đầu đầy hắc tuyến, sao cô cứ có cảm giác... là lạ chỗ nào thế nhỉ. Còn đang thầm nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô phấn khởi của Orlando: "Chaeyoung! Tôi lại rơi vào tình yêu rồi! Tôi đã yêu Bông hồng đen kia mất rồi!"

Rosé: "..." Cô vừa nghe thấy cái gì? Tai của cô... điếc rồi sao... 'Đù... Con hàng này nói yêu Yang Dae-jung mất rồi!!!'

Orlando vừa dứt lời, Rosé đã đần thối mặt mà đứng ngẩn người ra đó.

Khoan đã, "lại" rơi vào tình yêu là cái khỉ gió gì thế? Có thằng nào lại quang minh chính đại nói những lời này trước mặt cô gái mình đang theo đuổi hả trời! Đạo đức tán gái vứt đâu rồi!

"Chaeyoung, cô ấy là bạn của cô đúng không, có thể cho tôi cách liên lạc với cô ấy không?" Orlando nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Có được không? Tôi thật lòng mà!"

Đúng vậy! Anh thật lòng! Anh đối với cô gái nào cũng thật lòng...

Rosé còn đang bị cái tin Orlando thích Yang Dae-jung đánh cho cháy khét lẹt mà không thốt nổi nên lời. Nhưng Orlando lại cho rằng Rosé không yên tâm về mình nên ra sức giải thích cùng thuyết phục cô: "Chaeyoung! Tôi thề mà! Tôi thật sự rất thật lòng! Cô ấy quá đẹp! Khi nãy cô ấy nhìn tôi thì ánh mắt ấy cứ như một tia sét của ái tình!"

Như tia sét của ái tình là cái cái mợ gì thế? Lúc nãy rõ ràng là Yang Dae-jung dùng ánh mắt trợn cho trắng dã nhìn anh ta mà đúng không?

Ờ, thôi được rồi... lúc Yang Dae-jung giả gái mà trừng mắt nhìn người... thật sự là quá...

Đuôi mắt nhỏ dài bướng bỉnh, kiêu ngạo lại kèm theo cả sự hoang dã chưa được thuần hóa ấy chắc chắn có thể đốt cháy lên ham muốn chinh phục của bất cứ gã đàn ông nào.

"Chưa bao giờ tôi thấy một cô gái nào như vậy! Cô ấy quá đặc biệt!" Orlando vẫn còn đang chìm trong sự kích động và phấn khởi.

'Đương nhiên anh chưa gặp bao giờ rồi, bời vì tên đó vốn không phải là con gái mà...'

"Chaeyoung, nếu không thể được ở bên cô ấy tôi nhất định sẽ sống không bằng chết! Cuộc sống này của tôi không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa! Xin cô, cầu xin cô giúp tôi một tay được không?" Orlando tỏ vẻ đau đớn không thôi, cứ như thể chỉ cần một phút sau anh ta sẽ ngỏm luôn.

Rosé bày tỏ cô đang vô cùng bối rối. Lần này cô nên bán Lông Vàng, hay không nên bán đây?

Rosé suy nghĩ ba giây sau đó vô cùng kiên quyết gật đầu một cái: "Được thôi! Đây là số di động của người đó, số là... mà thôi, tôi sợ anh không nhớ được mất, để tôi viết luôn cho anh!"

Rosé không do dự chút nào, lấy tốc độ nhanh như chớp ghi lại số di động của Yang Dae-jung cho Orlando.

Orlando cực kì phấn khích nắm chặt mẩu giấy nhỏ kia trong tay: "Chaeyoung! Cám ơn cô! Nếu chúng tôi kết hôn thì nhất định cô phải tới tham dự hôn lễ đấy!"

Rosé:"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro