Chap 3
[ Thái Anh sẽ gọi là nàng, Lệ Sa sẽ gọi là cô trong lời vẫn truyện | Thái Anh, Lệ Sa bỏ bớt họ | ]
Đêm hôm đó cô sắp xếp đồ dùng cần thiết bỏ vào tay nải
Nàng nhìn chồng mình chuẩn bị rời đi mà lòng đầy đau sót, sóng mũi cứ cay cay
Lệ Sa : Mình đừng khóc " lau nước mắt cho nàng "
Lệ Sa : Mình nghe tôi , ở nhà ăn uống đầy đủ lo cho cha, “ Tôi Thương Mình Thương luôn cả Tổ quốc ”
[ " " biểu cảm, cảm xúc hành động của nhân vật : “ ” Lời nói đặc biệt của nhân vật cả vẫn truyện : * * Suy nghĩ của nhân vật ]
Lệ Sa : Mình ở giữ sức khỏe đợi tôi về " ôm nàng "
Thái Anh : Em đợi em nhất định đợi mình về mà " khóc nức nở trong lòng cô "
Lệ Sa : Ngoan nào đừng khóc nữa mình khóc tôi sót lắm
Cô đẩy nàng ra rồi lau đi những giọt nước mắt trên gò má nàng
Thái Anh : Mình nhớ phải về thăm em biết không
Lệ Sa : Mình nhớ rồi sẽ về thăm em " hôn nhẹ lên trán nàng "
Lệ Sa : Mình ngủ thôi nào trời cũng không còn sớm
Nàng khe gật rồi nằm xuống
Lòng nàng cứ mong thời gian trôi chậm lại 1 chút để nàng được ở bên cô lâu 1 chút...
Rạng sáng hôm sau giờ là giờ dần độ khoản 3h-5h
Lệ Sa mang trên vai 1 cái tay nảy 1 bên tay cầm 1 tời giấy khá to cô chỉ mặc trên 1 bộ đồ giản dị chuẩn bị xuất phát
Thái Anh : Mình ơi... " rưng rưng "
Lệ Sa : Mình ngoan không khóc em ngoan tôi thương " xoa nhẹ đôi gò má nàng "
Thái Anh : " ôm chầm lấy cô "
Nàng như không nỡ để cô đi muốn giữ cô ở lại nhưng không thể vì lòng yêu nước và hận thù của cô đã dâng cao lắm rồi không thể cứu giản được nữa.
Phác Kiên : Bây có mang gì theo ăn không bây? Không mang theo sẽ đói đó đa " lo "
Lệ Sa : Con có mang 1 ít đủ ăn để đi đến nơi thưa cha
Phác Kiên : Vậy bây tranh thủ đi cho sớm đường hơi xa đi sớm kẻo như lên con
Lệ Sa : Dạ cha " nhìn nàng đang ôm mình "
Lệ Sa : Em ngoan để tôi đi nào " hôn lên đĩnh đầu của nàng "
Vài anh lính cũng đã đến đợi để lên đường cùng cô, họ đánh trận cái đêm đánh bom nên giờ còn ở đây hay tin cô sẽ đi cùng họ ở lợi đợi đưa cô đi cùng
Thái Anh : Tổ quốc mượn mình thì nhất định phải trả mình cho em
Các anh lính nhìn cảnh chia lìa ấy mà không khỏi đau lòng người thì nhớ vợ ở nhà người thì nhớ đến mẹ già con thơ
Họ nghe tiếng gọi của Tổ quốc nên mới bỏ hết việc nhà chạy toang lo giúp Tổ quốc chỉ mong đến 1 ngày đất nước Thái Bình để họ được về với mẹ, vợ và con...
Luyến tiếc rồi cũng phải lìa xa Lệ Sa cũng lên đường Thái Anh đứng đó lẵng lặng nhìn người thương ra chiến trường
“ Xuân này em tiễn người đi
Xuân kia em liệu có đón mình về? ”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro