Chương 14

Sau đó, điều mà Lạp Lệ Sa không ngờ tới là Phác Thái Anh cũng chọn quả bóng có <Last>.

Lạp Lệ Sa nhíu mày, có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên trong hai đời, nàng cùng nhóm với Phác Thái Anh.

Nhìn thấy đối phương bước tới, nhất thời mặt mày hớn hở, "Thái Anh, thật trùng hợp."

Vẻ mặt băng lãnh vạn năm bất biến của Phác Thái Anh không khỏi nở nụ cười, đứng sau lưng Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lập tức cho cô một cái ôm nhiệt tình, "Xem chúng ta có treo đánh Kính Hàn không!"

Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa ôm, có chút cứng đờ, chớp mắt mấy cái, tần suất nhịp tim có chút mất tự nhiên, ngón tay buông thõng bên người cũng chuyển động, không biết nên đặt ở đâu.

Cô vừa muốn ôm Lạp Lệ Sa lại, nhưng đối phương đã buông ra, mang theo mấy phần mong đợi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ôm lấy cánh tay của cô.

Hàng loạt hành động đã được camera bên cạnh thành thật ghi lại, không biết khi được phát ra sẽ khiến bao nhiêu người phát cuồng.

Cuối cùng, có 5 người bóc trúng bài hát này, hạng 16 Ninh Mông, hạng 25 Đổng Thắng Nam, hạng 37 Lâm Tảo, hạng 38 Lưu Ninh Chiêu và hạng 55 Tôn Cẩn.

Khi Lưu Ninh Chiêu nhìn thấy tên bài hát, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, nhảy lên người nàng, "Đội trưởng!"

Lạp Lệ Sa mang vẻ mặt ghét bỏ.

Ở bên cạnh, Phác Thái Anh mang vẻ mặt lãnh mạc nhàn nhạt nhìn hai người.

Lưu Ninh Chiêu bị cô nhìn liền bị dọa sợ, cuối cùng ngượng ngùng nở nụ cười xuống người Lạp Lệ Sa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được vui sướng.

Nhân gấp 0,2 lần, tôi đến đây!

Nhưng mà...

"Màn trình diễn lần này là battle cá nhân. Sau màn trình diễn, khán giả sẽ chọn ra thành viên trình diễn xuất sắc nhất. Người chiến thắng sẽ nhận được thưởng 500.000 phiếu."

Lưu Ninh Chiêu lập tức tuyệt vọng, lòng như tro nguội, nhận được đồng cảm từ các thành viên khác trong nhóm A.

Làm sao có khả năng chiến thắng hai Đại Ma Vương trong đội này?!

Sau khi xếp hạng được công bố, 7 người liền đến phòng tập. Xem vũ đạo xong, bọn họ cùng nhau tập hợp lại để phân đoạn.

<Last> là ca khúc hot nhất của Windy Sky, ra mắt được 4 tháng, gọi tắt là WS, khác với các ca khúc của họ ở phong cách nhẹ nhàng, tươi mới. Double C từng do Đào Kính Hàn và đội trưởng SS Biên Tuế Đồng đảm nhận.

Lần này chắc chắn rơi vào Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa đảm nhận vị trí của Đào Kính Hàn, Phác Thái Anh đảm nhận vị trí của Biên Tuế Đồng.

Đây là battle cá nhân, các thành viên khác ngoại trừ Lưu Ninh Chiêu đều không thể đảm nhận, các bước nhảy rất khó, xem thực lực đánh giá xếp hạng liền biết. Chỉ có Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh mới có thể đảm nhận được.

Đứng cạnh hai người này liền tương đương đứng ở tiêu điểm màn ảnh, sơ suất một chút là sẽ bị phóng đại lên cực độ, không những bị fans của hai người này đuổi đánh, thậm chí còn có thể chuyển đá đập chân của chính mình.

Việc phân đoạn rất thuận lợi. Hôm nay, cả ngày thần kinh mọi người đều căng thẳng cao độ. Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh thương lượng xong, quyết định cho các thành viên nghỉ ngơi.

Hai người trở về phòng tiếp tục nghiên cứu, đồng thời có thể trao đổi với Đào Kính Hàn một chút.

Cửa vừa mở ra, hai người đã nhìn thấy cameraman đang quay.

Lần trước, <Thần tượng thời đại> có phân đoạn như vậy, mọi người đều hiểu phải làm gì mà không cần camera giải thích.

Lạp Lệ Sa cùng cameraman đi tìm phòng khác, ngồi trên mặt đất, nhìn danh bạ một lúc lâu mà không nói gì.

Có lần, nàng không chút nghi ngờ gọi điện cho Phương Huyên Dao, người kia nghe nói nàng xếp hạng ba, không chút mảy may vì nàng mà cao hứng, còn bày tỏ quan điểm đây là chương trình không có kết quả, còn nàng thì cực kỳ mất mát.

Cũng chính vì cuộc gọi này mà nàng đã từ bỏ cơ hội xuất đạo.

Nhưng lần này, nàng không còn muốn tìm người kia nữa, trái lại nhấp vào cuộc gọi video của Lạp Đông Triệt.

"Ai nha, Tiểu Sa." Thanh âm Lạp Đông Triệt vui mừng khôn xiết, giống như ông không ngờ con gái mình sẽ gọi ông, "Ba mẹ, Thanh Chu, Tiểu Sa gọi."

"Đến đây đến đây, lão phu nhân, nhanh lên một chút."

"Tới ngay." Lạp Nãi Nãi tìm xong đồ ở phòng khách liền bước nhanh đến chỗ máy tính.

Bà vui vẻ đội chiếc băng đô lên đầu, bật công tắc, chữ "Lạp Lệ Sa" lấp lánh làm chói mắt nàng.

"Tiểu Sa, nội bây giờ là fan của con, còn tạo thêm nhóm fan của con, khẩu hiệu tiếp ứng, nội đều biết. Vân trung bạch hạ, thanh lượng như sa, rất hay, xứng với Tiểu Sa của chúng ta."

Mũi Lạp Lệ Sa chua xót, cả người run lên, nước mắt lăn dài. Da thịt nàng vốn trắng như sứ, khiến nàng trông giống như con thỏ nhỏ đang ủy khuất.

"Ông nội, bà nội, con nhớ hai người..."

Nàng có chút không kiềm chế được tâm tình của mình, không thể làm gì khác là vùi mặt vào giữa hai cánh tay, gắt gao cắn quần áo, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ bừng.

Ông nội nàng mất được năm năm, bà nội nàng đã nửa năm không gặp. Nàng thực sự rất nhớ họ...

Còn có cha nàng và anh trai.

Đều là do nàng không biết nhìn người, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy. Ông nội bà nội đối tốt với nàng như vậy, thế nhưng nàng lại hại bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đời này, cái gì tình yêu, cái gì Phương Huyên Dao, nàng cái gì cũng đều không muốn, nàng ngoan ngoãn tự mình làm phim, sau đó thành thật bồi người thân của mình.

Bốn người Lạp gia ở bên máy tính nhìn thấy Lạp Lệ Sa chưa từng yếu ớt như vậy liền vội vàng nói:"Làm sao vậy Tiểu Sa? Có người bắt nạt con phải không?"

Lạp Gia Gia trừng mắt, từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, nắm gậy đánh vào cánh tay Lạp Đông Triệt, "Con xem Đường Nhất Minh kia dám khi dễ Tiểu Sa của chúng ta! Còn có scandal kia! Đều lâu như vậy con mới làm sáng tỏ!"

Lạp Đông Triệt xoa xoa cánh tay, cau mày nói:"Có người lại bắt nạt con, làm con ủy khuất sao?"

Cha của nàng vẫn luôn bảo hộ nàng như vậy, nhưng nàng... Nàng đã làm cái gì?

Nhưng nào có người dám bắt nạt nàng chứ?

"Tổ chương trình bỏ đói con, không cho con ăn cơm, để con ăn mì gói! Không cho con chơi điện thoại, phải nghe một bài hát cả trăm lần."

"Còn có anh ấy." Lạp Lệ Sa chỉ vào Lạp Thanh Chu, "Lạp Thanh chu bắt nạt con, hôm qua nằm mơ thấy con bị người bắt nạt, Lạp Thanh Chu không giúp con, ông nội cũng không cần con nữa, còn có baba, ông ấy đánh con."

Lạp Lệ Sa giống như nói thật, khóc nháo một trận.

Lạp Gia Gia nghe lý do như vậy, vẻ mặt cứng nhắc, không biết nên thu thập con trai với cháu nội mình hay không.

Lạp Nãi Nãi cảm thấy Lạp Đông Triệt và Lạp Thanh Chu da dày thịt béo đánh một trận cũng không sao.

"Cho ngươi trong mơ đánh con gái ngươi!"

"Cho con không giúp em gái con!"

"Còn ông!" Lạp nãi nãi trừng mắt nhìn Lạp gia gia, "Tại sao ông lại không cần Tiểu Sa?!"

Lạp gia gia vô tội giơ hai tay đầu hàng.

Lạp Nãi Nãi lại nhìn vào màn hình, mặt nhiều nếp nhăn nhưng cười tươi như hoa, "Tiểu Sa, con chờ đi, ngày mai nội sẽ nhờ ba con liên hệ với tổ chương trình xem xảy ra chuyện gì. Đừng khóc nha, Tiểu Sa của chúng ta hát hay như vậy, tiếp tục khóc lại không tốt cho cổ họng."

Lạp Lệ Sa hít hít mũi, gật đầu.

"Còn nữa." Hai mắt Lạp Nãi Nãi sáng lên, "Con với đứa nhỏ Phác Thái Anh là có quan hệ gì?"

Mỗi ngày bà đều xem màn ảnh của Lạp Lệ Sa, trong lúc vô tình biết được Phác Thái Anh, đi vào một chút liền vững vàng vùi mình vào trong hố. Đứa nhỏ kia ưa nhìn, nhìn qua nhân phẩm cũng không tệ. Lúc nhìn cháu gái bà, mặt mày như ngậm lấy nguyệt quang, hai đứa thật xứng đôi vừa lứa!

Lạp Lệ Sa nghe vậy liền sững sờ, nhớ tới hiện tại nàng và Phương Huyên Dao đã lĩnh chứng không lâu, còn chưa có thời gian nói với ông bà, khó trách bà nội lại gán ghép nàng với người khác.

Nàng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nàng, ông bà nội đều có ấn tượng rất tốt về Phương Huyên Dao, nếu biết nàng đã kết hôn rồi lại muốn ly hôn, họ còn tưởng nàng tâm tư bất định, cô phụ đối phương.

Nàng trấn định nói:"Là quan hệ bạn tốt."

Lạp Nãi Nãi bĩu môi, "Vậy à."

Lạp Lệ Sa ngưng trọng rơi vào trong mắt Lạp Nãi Nãi chính là tâm tư có chút động. Bà không thất lạc, trái lại có chút kích động, trong mắt lại lóe lên tia giảo hoạt, "Vậy có cơ hội nhớ đem bạn tốt của con về nhà chơi, nội rất thích đứa nhỏ đó."

"Dạ, con biết rồi." Lạp Lệ Sa không cảm thấy có cái gì không đúng, Phác Thái Anh lớn lên xinh đẹp như vậy, bà nội thích là chuyện bình thường.

Sau khi trò chuyện công việc thường ngày, Lạp Lệ Sa cảm thấy gần đủ rồi liền ra hiệu cho camera ra ngoài trước, nghĩ nghĩ một chút liền gọi Trương Vũ Phàm lại:"Tiểu ca, nhớ để đạo diễn cắt bỏ đoạn này, đừng phát ra ngoài, đặc biệt là lúc tôi khóc- À không phải, là mắt tôi có bụi bay vào, đừng phát ra ngoài."

Trương Vũ Phàm nín cười, giả vờ nghiêm túc đáp ứng nàng.

Cửa vừa đóng, Lạp Lệ Sa liền thuật lại những gì xảy ra trong hôm nay, Lạp Đông Triệt lắng nghe, đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa, sau đó cúp điện thoại.

Tối hôm đó, Lạp Lệ Sa về giường, thấy mắt của hai người bạn cùng phòng ít nhiều đỏ lên, giống như đã khóc một lần, nàng cũng không khá hơn là bao.

Ba người ngầm hiểu ý mà cùng xem ipad.

Mặc dù hôm nay không vận động nhiều, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn đói bụng.

Cũng may là ngày mai bà nội hứa sẽ giúp nàng giải quyết, lại chịu một ngày là tốt rồi.

10 giờ tối, ba người trong ký túc xá kết thúc bài tập như thường lệ.

Lạp Lệ Sa nhắc tới:"Thái Anh, Kính Hàn, hai người có cái gì đặc biệt muốn ăn không?"

Đào Kính Hàn kỳ quái nhìn nàng, "Không phải em lại đói bụng..."

Lạp Lệ Sa đỏ mặt ho khan một tiếng, nghe Phác Thái Anh cau mày nói:"Dạo này em đã tăng gần 5 cân rồi, không thể ăn mì nữa."

Lạp Lệ Sa nói:'Em không muốn ăn mì."

"Vậy em muốn ăn thứ khác cũng không có." Đào Kính Hàn quan tâm điểm có chút kỳ quái.

"Ngày mai sẽ có."

"Hả?"

"Có lẽ bà nội em sẽ đưa tới."

Mắt Đào Kính Hàn sáng lên. Thực ra khối lượng bài tập trước đây của nàng cũng tương đương với hiện tại, cho nên ban đầu nàng không đói lắm.

Nhưng sau đó, nàng bị Lạp Lệ Sa dụ ăn mì, mất kiểm soát, nhưng ăn mì không tốt cho sức khỏe lại dễ tăng cân, cho nên nàng thực sự không dám ăn thêm.

"Đưa cái gì?" Đào Kính Hàn hỏi.

"Em không biết, cũng có thể để tổ chương trình mở căn tin ăn khuya."

Đào Kính Hàn "tsk" một tiếng, "Em đây là bức toàn <Thần tượng thời đại> béo lên à?"

"Kỳ thực, em muốn ăn ở phòng ngủ." Lạp Lệ Sa vẫn có chút không hài lòng, ăn ở căn tin làm sao có thể ăn thoải mái hơn trong ký túc xá? Lại nói:"Nhưng em không biết nấu ăn."

"Chị biết!" Đào Kính Hàn thu thập đồ đạc, thuận miệng nói:"Phần lớn món ăn ở nhà chị đều có thể làm được. Lúc ở nước ngoài, đặc biệt là lúc chị còn là thực tập sinh, công ty rất nghiêm khắc, cho nên chị chỉ có thể tự nấu ăn. Sau này ra mắt, ở trong ký túc xá với các thành viên, chị còn làm cho bọn họ ăn."

Đào Kính Hàn có chút hoài niệm, "Có lẽ chị còn có cơ hội nấu cho hai người ăn."

"Vậy có thể em có lộc ăn." Lạp Lệ Sa cười, lại có chút nghi hoặc:"Kính Hàn, kỳ thực, chị ở nước ngoài phát triển tốt như vậy, hơn nữa đang sắp sửa xuất đạo, em cùng bạn bè ở Hàn Quốc còn nhắc tới chị, tại sao chị lại trở về?"

Đào Kính Hàn có chút sửng sốt, xoay xoay bút cười yếu ớt, có chút chua xót nói:"Chị chỉ muốn thay đổi môi trường, bắt đầu lại từ đầu."

Nhớ lại phản ứng của Đào Kính Hàn khi nhìn thấy <Last>, Lạp Lệ Sa vô thức cảm thấy trong đó nhất định có sự tình. Nhưng vì Đào Kính Hàn không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi.

Nàng đưa ipad cho Đào Kính Hàn, chỉ vào đó, "Kính Hàn, giúp em xem vũ đạo này nhảy thế nào đi."
---------
Trời ơi cái góc chụp =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro