Chương 31: Tranh chấp
Phác Thái Anh mở cửa ra, người đứng ở bên ngoài quả nhiên là Phác Thố.
Trên mặt Phác Thái Anh không có cảm xúc gì, đối mặt với người này, nàng ngay cả ngụy trang ra vẻ ôn nhu cũng không muốn làm.
Phác Thái Anh lạnh nhạt nói: "Phụ thân có chuyện gì sao?"
Dường như là có chút bất mãn với thái độ của Phác Thái Anh, sắc mặt Phác Thố vốn dĩ đã tệ nay lại càng tệ hơn, hắn hừ lạnh một tiếng rồi vòng qua Phác Thái Anh đi vào phòng, nhìn xung quanh nhưng cũng không phát hiện có ai ở đây.
Lạp Lệ Sa trốn ở dưới gầm giường, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày màu đen đi tới đi lui, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương, nhìn đôi giày kia đi tới trước giường, Lạp Lệ Sa không khỏi nhẹ nhàng rụt vào bên trong.
Nhìn Phác Thố xem xét trong phòng của mình, Phác Thái Anh ở trong lòng minh bạch hắn nhất định đã phát hiện cái gì đó.
Kỳ thật nàng cũng không khẩn trương, chỉ là cảm thấy vô cùng bực bội.
Vì thế giọng nói cũng lạnh hơn một ít: "Phụ thân đây là ý gì?"
Cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của Phác Thái Anh, thân mình Phác Thố dừng lại, hắn tạm thời không làm gì nữa, nhưng mà bị dò hỏi như vậy cũng khiến hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Trong giọng nói mang theo tức giận: "Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?"
Lạp Lệ Sa ở dưới giường nghe thấy Phác Thố tức giận thì trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ có thể thấy mũi đôi giày kia quay về phía nàng, đứng ở trước xe lăn của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cảm thấy những lời này cực kỳ buồn cười, vì thế nàng thật sự bật cười, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.
Phác Thái Anh lớn lên rất giống với mẫu thân của nàng, Phác Thố thấy nàng nhẹ nhàng cười cực kỳ giống với người kia trong trí nhớ, hắn không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
Phác Thái Anh ôn nhu nói: "Sinh mà không dưỡng, sao xứng làm phụ thân? Phụ thân hẳn nên biết, ta gọi ngươi một tiếng phụ thân, đều là không tình nguyện, hà tất tới đây tự tìm lấy xấu hổ."
Lúc này Phác Thái Anh hoàn toàn không còn ôn nhu như ngày thường, lời nói của nàng vô cùng sắc bén, không lưu lại cho Phác Thố nửa phần tình cảm.
Lạp Lệ Sa nghe vậy chỉ cảm thấy hết sức đau lòng. Nàng có thể cảm nhận được lửa giận trong giọng nói của Phác Thái Anh, đây là cảm xúc thứ ba mà Lạp Lệ Sa cảm nhận được ở nàng trong khoảng thời gian này tới nay.
Lạp Lệ Sa đã biết rõ nội dung trong nguyên tác nên nàng vô cùng rõ ràng, Phác Thái Anh là người che giấu rất giỏi, nàng ấy sẽ giấu mình ở trong bóng tối, chờ địch nhân thả lỏng cảnh giác rồi lại cho hắn một đòn trí mạng.
Có lẽ là vô cùng hận, nàng mới có thể lạnh lùng sắc bén như thế.
Phác Thố cũng bị lời này làm cho tức giận không nhẹ, hô hấp hắn trở nên dồn dập, hắn hất rơi chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống đất phát ra những tiếng vỡ vụn.
Lạp Lệ Sa tránh ở dưới giường cũng hoảng sợ, trong lòng nàng có chút sốt ruột liền muốn bò ra khỏi gầm.
Nhưng nàng vừa ló đầu nhìn về phía trước thì đã nhìn thấy Phác Thái Anh cúi đầu, lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng.
Lạp Lệ Sa minh bạch ý của nàng, giữa mày không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không yên tâm, lại cười lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Tuy Lạp Lệ Sa vẫn không yên tâm, nhưng nếu Phác Thái Anh đã nói như vậy, tất nhiên là nàng ấy có đạo lý của nàng ấy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lạp Lệ Sa lại chui vào gầm giường, nhưng nàng chung quy vẫn không yên tâm, tiếp tục chú ý tình huống bên ngoài.
Phác Thố hất nát chén trà rồi chống hai tay trên bàn, hắn nghiêng người với Phác Thái Anh, bởi vậy hắn cũng không có thấy Phác Thái Anh làm mặt quỷ với Lạp Lệ Sa.
Với tinh thần tức chết người không đền mạng, Phác Thái Anh tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn: "Phụ thân hà tất như thế, quá giận dữ sẽ tổn hại đến thân thể, phụ thân ngài còn cần sống lâu trăm tuổi mới phải."
Phác Thố chống bàn rồi quay đầu, hắn tức giận đến mức râu đều run, trong ánh mắt xuất hiện tơ máu: "Ngươi đang oán ta!"
"Phụ thân nghĩ sai rồi, không phải là ta oán ngươi, ta chỉ là cảm thấy ngươi đáng thương lại ngu xuẩn!"
"Ngươi! Đại nghịch bất đạo!"
Phác Thái Anh đối chọi gay gắt: "Ta đại nghịch bất đạo cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, là phụ thân ngài tự mình vội vàng đến đây chuốc lấy tức giận."
"Ngươi là đang nói ta không có tự trọng sao!"
"Nữ nhi cũng chưa nói như vậy, phụ thân đừng nghĩ nhiều."
A, quan hệ phụ tử của hai ngươi cũng không phải là chỉ có một chút không tốt a.
Lạp Lệ Sa nghe được toàn bộ trận cãi vã này, nàng nhịn không được mà nhớ đến phụ thân hai đời của nàng.
So với hai người, nàng không khỏi có chút cảm khái, đồng thời lại càng thêm lo lắng, chỉ sợ Phác Thố mất khống chế thì sẽ làm tổn thương đến Phác Thái Anh.
Phác Thố tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tiếng hai người cãi vã có chút lớn, bọn hạ nhân ở bên ngoài phòng đều không dám khuyên can.
Phác Thái Anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nàng đoan chính ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng cười, chỉ là nụ cười kia thấy thế nào cũng đều cảm thấy có vẻ trào phúng.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hạ nhân ở ngoài cửa báo rằng thiếu gia đến.
Lạp Lệ Sa nghĩ hẳn là Phác Thanh Thư tới, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng một chút.
Thấy tình thương của Phác Thanh Thư dành cho muội muội mà nói, Phác Thái Anh hẳn sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Đồng thời nàng cũng vô cùng bất mãn, bản thân thế nhưng chỉ có thể tránh ở dưới giường mà không giúp được bất cứ việc gì.
Nhưng ngẫm lại, đây dù sao cũng là chuyện nhà của người khác, một người ngoài như nàng không tiện xen vào.
Phác Thanh Thư vừa vào cửa liền nhìn thấy phụ thân và muội muội đối đầu nhau, lại nhìn đến những mảnh sứ rơi vãi bên trong phòng, trong lòng hắn thở dài.
Muội muội đối với ai cũng đều rất ôn nhu, nhưng khi gặp mặt phụ thân thì sẽ dựng thẳng gai góc trên người.
Đi vào phòng, Phác Thanh Thư che ở trước muội muội rồi khom lưng làm lễ với Phác Thố: "Phụ thân, tiểu muội không hiểu chuyện, thỉnh phụ thân tha thứ."
Phác Thố vừa thấy Phác Thanh Thư che ở trước người Phác Thái Anh, bọn họ thực rõ ràng đang phòng bị hắn, vì thế lửa giận trong lòng hắn càng tăng thêm vài phần.
Hắn nhịn không được mà nện vào mặt bàn: "Các ngươi đây là đang làm gì? Hợp nhau tới đối phó ta sao!"
Nghe vậy, Phác Thanh Thư cúi đầu trả lời: "Phụ thân, chúng ta không có."
Phác Thanh Thư ngoài miệng nói không có, nhưng trên mặt cũng không có cảm xúc gì, Phác Thố nhìn dáng vẻ hai huynh muội bọn họ thì chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Hắn liền nói vài tiếng hảo.
"Các ngươi quả nhiên đều oán ta, nhiều năm như vậy, các ngươi còn bởi vì Lý Minh Duyệt mà ghi hận ta! Ta nói cho các ngươi, đây là nàng thiếu ta!"
Nghe bên ngoài khắc khẩu dần dần kịch liệt, Lạp Lệ Sa biết mâu thuẫn giữa bọn họ rất lớn, nhưng nàng không ngờ đã lớn đến mức này.
Minh Duyệt công chúa đã qua đời mười hai năm, vẫn là không bỏ xuống được sao?
Nghe được lời này, Phác Thanh Thư cũng trở nên tức giận, ngữ khí của hắn cũng trầm xuống, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Mẫu thân đã qua đời mười hai năm, phụ thân hà tất chấp nhất việc năm đó."
Phác Thanh Thư vừa nói xong, bên trong phòng liền truyền ra một tiếng vang.
Phác Thanh Thư che lại sườn mặt bị đánh, cả người đều ngây ngốc.
Phác Thái Anh nhìn ca ca bị đánh, nàng không khỏi nắm chặt tay vịn của xe lăn, chỉ cảm thấy không thể khống chế được lệ khí trong lòng.
Lạp Lệ Sa nghe thấy vậy thì cũng cực kỳ sốt ruột, nàng nhô đầu ra, phát hiện người bị đánh chính là Phác Thanh Thư, vì thế lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phác Thái Anh nhìn trên mặt ca ca hằn một vết đỏ, nghe được tiếng vang lúc nãy, một cái tát này xác thật là không nhẹ, Phác Thái Anh không khỏi mất đi lý trí.
Nàng phẫn nộ châm chọc:
"Mẫu thân thiếu ngươi?
Ngươi là thiếu cánh tay hay vẫn là thiếu chân?
Phụ mẫu lẫn thân nhân của ngươi không phải còn sống sao?
Thân phận hầu gia của ngươi hiện giờ vì ai mà có?
Ngươi có từng thiếu ăn thiếu mặc hay không?"
Không đợi Phác Thố trả lời, Phác Thái Anh tiếp tục nói: "A, ta đã biết, ngươi chỉ đang tự ti, cho nên mới dùng thân phận người bị hại không ngừng che giấu, giống như thế gian này hết thảy đều thua thiệt ngươi!"
Những lời này từng câu từng chữ đều đâm vào lòng Phác Thố, khiến cho sự bất kham của hắn triệt để lộ ra, hắn phảng phất quên mất đây chính là nữ nhi của hắn.
Hắn trừng lớn đôi mắt, cười lạnh một tiếng: "Không hổ là nữ nhi của Lý Minh Duyệt, quả nhiên giống nhau về mọi mặt, không những đều khiến cho nữ nhân yêu thích, mà ngay cả dáng vẻ vô lý ngang tàng này cũng giống nhau như đúc."
Nghe vậy, Phác Thái Anh cũng cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên là so với người không được ai yêu như phụ thân tốt hơn rất nhiều."
Lời này vừa ra, Phác Thố rốt cuộc không thể khống chế được cảm xúc của hắn.
Hắn giơ tay lên định tát vào mặt Phác Thái Anh, Phác Thanh Thư chú ý tới tình hình bên phía muội muội, vừa định dùng thân thể đi chắn.
Nhưng lại thấy Phác Thố giơ tay lên rồi hạ xuống, sau đó cả người hắn ngã xuống mặt đất, lúc này phía sau Phác Thố lộ ra một người.
Lạp Lệ Sa vẫn luôn ở dưới giường quan sát, nhìn bọn họ càng lúc càng tranh cãi dữ dội, chẳng được bao lâu Phác Thố lại giơ tay muốn đánh Phác Thái Anh.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không hề cố kỵ gì nữa, nhanh chóng chui ra khỏi giường đánh cho Phác Thố một cái, khiến cho hắn ngất xỉu.
Nhìn Phác Thanh Thư khẽ nhếch miệng, có chút khiếp sợ mà nhìn mình, Lạp Lệ Sa nghĩ người này cũng xem như là phụ thân của bọn họ, nàng sờ sờ cái mũi: "Phác công tử, buổi chiều hảo nha, ha ha ha."
Phác Thanh Thư không nghĩ tới còn có một người núp trong phòng, hắn lại nhìn phụ thân bị đánh ngất nằm trên mặt đất, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn cổ phụ thân, hít một ngụm khí lạnh.
Xem tình huống này không đau một đoạn thời gian là không thể hảo, người này rốt cuộc ra tay nặng bao nhiêu thế này.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là phụ thân của Phác Thanh Thư, hắn phân phó hạ nhân dẫn Phác Thố đi nghỉ ngơi.
Mới vừa công đạo xong, hắn chỉ thấy Lạp Lệ Sa người nọ nhìn chằm chằm muội muội nhà hắn, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, như là đang kiểm tra nàng có bị thương hay không.
Muội muội thì mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Phác Thanh Thư trông thấy cảnh này, trong lòng có chút chua xót nhưng lại rất vui vẻ.
Hắn nghĩ đến dáng vẻ Lạp Lệ Sa sốt ruột hôm nay, hoàn toàn khác với thái độ lần trước của nàng, Phác Thanh Thư có thể cảm nhận được Lạp Lệ Sa hiện giờ rất quan tâm đến muội muội.
Có lẽ hắn có thể yên tâm giao cho nàng.
Phác Thái Anh bắt được bàn tay Lạp Lệ Sa đang lộn xộn trên mặt nàng, nghĩ đến chuyện dáng vẻ hung ác của nàng lúc nãy bị người này nhìn thấy, trong lòng có chút thấp thỏm: "A Sa, ta vừa mới..."
Lạp Lệ Sa đương nhiên biết nàng muốn nói gì, không đợi nàng nói xong liền đánh gãy: "Ta biết, không quan trọng, ngươi có bị thương hay không?"
Trên mặt Lạp Lệ Sa đều là vẻ quan tâm, xua tan áp lực trong lòng Phác Thái Anh: "Không có việc gì, chỉ là ca ca bị đánh."
Lạp Lệ Sa cảm thấy việc này là do bản thân tạo thành, vì thế mà có chút áy náy.
Nếu như hôm nay nàng không tới, có lẽ chuyện xui xẻo này cũng sẽ không phát sinh trên người hai huynh muội.
Nàng cau mày, trên mặt đều là vẻ hối hận: "Thực xin lỗi, nếu ta hôm nay không tới, liền sẽ không xảy ra những chuyện này."
"Ngươi không cần để ý, hình thức chúng ta ở chung vẫn luôn là cái dạng này."
Nghe Phác Thái Anh nói như vậy, Lạp Lệ Sa cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nhịn không được duỗi tay ôm chặt nàng ấy.
"Khụ khụ!", Phác Thanh Thư nhìn hai người dính với nhau, nhịn không được ra sức mà ho khan hai tiếng, nhắc nhở hai người rằng trong phòng còn có người ở.
Giống như bị điện giật, Lạp Lệ Sa bỗng dưng buông ra Phác Thái Anh, mặt có chút hồng.
Nàng thè lưỡi, trong lòng nghĩ: "Quên mất nơi này còn có những người khác."
Phác Thanh Thư lại nhìn hai người, hắn cảm thấy bản thân có chút dư thừa, cũng không hỏi đến chuyện khác liền đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Sau đó, ngoài cửa vang lên giọng nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước. Lạp Lệ Sa, ta không cho phép ngươi khi dễ muội muội ta!"
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, đầu Lạp Lệ Sa cũng trở nên choáng váng, hắn đây là đồng ý sao?
Nhìn Lạp Lệ Sa ngốc lăng, Phác Thái Anh nhịn không được vươn ngón tay chọc chọc cái trán của Lạp Lệ Sa, cười nói: "Đồ ngốc."
Lạp Lệ Sa sờ vào nơi bị nàng chọc, mỉm cười ranh mãnh, nàng cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro