Chương 4: Vỡ Mộng Về Anh Người Yêu


"Em chẳng để ý gì cả, đánh rơi điện thoại trên xe này!"

Lisa xoa đầu tôi rồi lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho tôi.

Bấy giờ tôi mới nhận ra mình không cầm điện thoại, chắc do khi nãy bị anh hôn đột ngột, sợ quá nên làm rơi lúc nào chẳng hay.

Bỗng dưng nhớ đến nụ hôn ấy làm tôi nóng má, ngại ngùng cầm điện thoại: "... Cảm ơn anh."

Lisa đứng bên cạnh tôi, đôi mắt sắc lẹm liếc Jisung, anh hỏi: "Ai đây?"

"Anh ta..."

Không hiểu sao tôi lại không dám nói thật.

"... Là người mua đồ hộ! Em nhờ anh ta mua hộ chai nước hoa, anh ta giao hàng ấy mà. Ờ... Em không đủ tiền, anh trả trước giúp em được không?"

"Bao nhiêu?" Lisa tin thật, vừa rút ví vừa hỏi Jisung.

Jisung kinh ngạc rồi nhăn mặt nhìn Lisa.

Lisa không kiên nhẫn, người ta chưa trả lời đã rút 500 nghìn won tiền mặt đưa cho Jisung: "Không cần trả lại."

Sau đó anh đưa túi nước hoa cho tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: "Vào nhà đi, đừng quên chườm đá đấy."

Đây là lần thứ ba anh dặn tôi chườm đá rồi.

"Vâng."

Tôi gật đầu, vào nhà ngay.

Vừa đóng cửa, tôi nhìn qua mắt mèo xem tình hình bên ngoài.

Lisa không xét nét Jisung, đi lướt qua anh ta xuống dưới nhà.

Jisung vẫn đứng ngây người, lát sau cũng rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn túi nước hoa rồi quét mã kiểm tra giá.

Giá ở cửa hàng chính hãng mới có 250 nghìn won thôi!

Mẹ nó, để cho đồ chó kia lãi gần một nửa rồi!

Tức quá!

Tôi chườm chai nước lạnh lên má rồi ngồi xuống ghế nhắn tin cho Lisa: Em có thể chia ra trả tiền nước hoa cho anh trong ba đợt không?

Lisa: Không!

Được thôi...

Tối ấy, tôi xin trước mẹ tiền sinh hoạt, thêm cả tiền tiết kiệm của tôi gom góp đủ một 500 nghìn won.

Sáng mai tôi sẽ trả cho Lisa.

...

Hôm sau đi học, tôi vô tình gặp Lisa trong khuôn viên trường như bao ngày. Tôi nhanh chóng trả tiền cho anh: "Chào buổi sáng, trả cho anh tiền nước hoa hôm qua này."

Gương mặt hãy còn tươi tỉnh của Lisa đột ngột sầm sì: "Chaeyoung, em không chọc tức anh thì em ngứa ngáy lắm à?"

Tôi cảm thấy oan uổng: "Hả? Em làm sao?"

Lisa không trả lời tôi, chỉ sầm mặt đi mất.

Anh giận thật à?

Tôi chẳng hiểu gì hết!

Với cả anh chưa nói cho tôi biết trưa nay đi đâu tìm anh nữa!

Đã không trả được tiền còn làm tôi mông lung.

Giờ nghỉ trưa, tôi tìm thấy Lisa ở sân bóng rổ.

Anh đang chơi bóng, mồ hôi túa ra như mưa. Động tác nào cũng tràn đầy sức mạnh cứ như đang trút giận.

Hôm nay tôi không cầm theo cuốn sách tiếng Pháp vừa dày vừa nặng. Lần đầu tiên tập trung xem anh chơi bóng, bỗng nhiên hiểu phần nào lý do nữ sinh lại hò hét inh ỏi.

Bởi vì anh ngầu chết đi được!

Shiho đứng lên ngoắc tay, gọi tôi đến ngồi ở hàng ghế trước với anh ta.

"Này nhỏ bốn mắt, em lại chọc giận Lisa à?"

"Em cũng không biết sao anh ấy lại tức giận nữa. Em chỉ muốn trả tiền cho anh ấy thôi."

"Tiền gì?"

Tôi kể cho Shiho nghe chuyện hôm qua Lisa trả trước tiền nước hoa hộ. Shiho hiểu ngay, lắc đầu bảo: "Lisa là người yêu của em, mua nước hoa cho em là chuyện quá đỗi bình thường mà? Em trả tiền cho cậu ấy tức xem cậu ấy là người ngoài. Em nghĩ cậu ấy có vui nổi không?"

"Nhưng mà..." Tôi bối rối và mất tự nhiên.

Có trời mới biết mối quan hệ giữa tôi và Lisa là gì.

Châu Khiêm có lòng tốt đưa cho tôi một chai nước khoáng: "Nghỉ giữa hiệp rồi, em mau dỗ Lisa đi. Không thì hôm nay cậu ấy sẽ trút giận lên anh và Taeshuk mất."

Tôi đành phải cầm chai nước, đứng dậy đưa cho Lisa.

"Lisa, cho anh nước này..." Tôi ngại ngùng đưa nước cho anh.

Lisa chỉ nhìn tôi, không cầm nước cũng không nói gì.

Tôi suy nghĩ rồi nói: "... Em xin lỗi, hôm nay em không nên trả tiền anh."

Nghe câu này lạ lạ làm sao.

Anh hừ lạnh hỏi: "Tại sao không nên?"

Tôi phùng má, dựa vào kết luận của Shiho để trả lời: "Bởi vì... anh là người yêu của em, tiền của người yêu thì không cần trả..."

"Xì, biết là tốt!"

Anh lập tức tươi tỉnh, lúc này mới cầm nước, vặn nắp ngửa đầu uống hết nửa chai, rồi nắm tay tôi ngồi xuống ghế nghỉ.

Anh ngồi bên cạnh lau mồ hôi, xoa đầu tôi hỏi: "Chiều nay em có tiết không?"

Lisa rất thích xoa đầu tôi, lần nào cũng vò rối tóc rồi lại tự vuốt mượt, xem chừng rất hưởng thụ.

Tôi đáp: "Hình như không có tiết. Sao vậy, có chuyện gì ạ?"

...

Lisa quay mặt đi nơi khác: "Khụ, anh nhặt được hai vé xem phim!"

Tôi trợn mắt, tò mò hỏi: "... Nhặt được ở đâu thế?"

Shiho cười đen tối, ghé sang nói: "Nhỏ bốn mắt vẫn không hiểu à? Mua vé ở ứng dụng trên điện thoại rồi trả tiền ấy, ai cũng nhặt được hết."

Tôi chợt hiểu, trái tim lại xốn xang.

Lisa muốn rủ tôi đi xem phim?

Vậy mà anh lại nói là nhặt được, đáng yêu một cách kỳ cục!

Tôi ngại ngùng: "À... Anh nhặt được vé xem phim nào vậy?"

Lisa: "..."

Shiho lại chen miệng vào: "Nhỏ bốn mắt muốn xem phim nào, Lisa nhà anh sẽ nhặt được vé phim ấy! Em thấy cậu ấy có giỏi không?"

Lisa ném bóng vào người anh ta: "Cút! Không cần miệng nữa thì hiến cho người cần!"

Shiho bịt miệng, kiên quyết không hiến.

Tôi không nhịn được phì cười.

Lisa chau mày đỏ mặt, bực bội đứng dậy vào sân bóng.

Bỗng dưng tôi cảm thấy Lisa chẳng hề giống như đầu gấu mà tôi từng tưởng.

Chơi bóng xong, Lisa bảo tôi cầm áo khoác cho anh, anh phải đi tắm rửa thay đồ.

Tôi ôm áo đứng đợi ngoài cửa phòng thay đồ.

Tâm trạng rối bời xen lẫn mong chờ, chúng tôi... sắp đi hẹn hò à?

Hình như tôi đã yêu đương với Lisa theo cách không giải thích được, anh đã trở thành người yêu của tôi rồi.

Xung quanh yên ắng, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cúi xuống ngửi áo khoác của anh.

Một mùi hương thoang thoảng, sảng khoải, là mùi sạch sẽ trên người anh.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng thay đồ, tôi hoảng hốt hạ tay xuống, chỉ sợ bị người ta nhận thấy vừa mới ngửi trộm quần áo con trai thì sẽ xấu hổ lắm!

Tôi cứ tưởng Lisa đi ra, ngẩng lên thì thấy là Jisung ssi.

Tại sao anh ta vẫn ở trong nước?

Như đọc được thắc mắc trong ánh mắt của tôi, Jisung không cần hỏi đã tự trả lời: "Hiếm lắm anh mới có dịp về nên đến trường rủ anh em trong đội bóng rổ đi ăn."

Tôi không hề có hứng thú với chuyện riêng của anh ta. Tôi vờ như không thấy, lùi sang mấy bước tránh xa anh ta.

Jisung nhíu mày, bước đến gần tôi hơn: "Chaeyoung, em là gái ngoan, không nên tiếp xúc với loại người như La Lisa."

Tôi nhăn mặt, không thích nghe câu "loại người như La Lisa". Lisa trong mắt tôi tốt hơn anh ta nhiều!

Jisung trao cho tôi ánh mắt phức tạp: "Khi nãy anh nhìn thấy em đưa nước cho Lisa."

Thấy thì thấy, tôi đưa công khai, có sợ ai nhìn thấy đâu.

"Chaeyoung, kể cả em muốn chọc tức anh cũng đừng sa đọa đến vậy!"

Tôi tức cười: "Anh đừng tự tâng bốc mình quá được không? Chúng ta chia tay được một năm rồi, ai thèm chọc tức anh!"

"Chaeyoung!"

Thấy tôi không nghe lời khuyên, Jisung bỗng giữ vai tôi, không cho tôi lui.

Lisa ra khỏi phòng thay đồ, tóc anh còn hơi ẩm, trông anh rất mát mẻ.

Anh chau mày, lạnh mặt nhìn tôi và Jisung.

...

Tôi tức tốc thoát khỏi bàn tay Jisung, lo lắng nhìn Lisa.

Gay rồi! Chẳng lẽ anh hiểu lầm gì đó?

Tôi đang lo lắng mà Lisa đã bước đến kéo tôi về bên anh, tức giận hỏi: "Em lại nhờ mua hộ gì vậy?"

Hả?

Tôi ngây người, lúc này mới sực nhớ ra trong mắt Lisa, Jisung chỉ là người mua hàng hộ.

Tôi nên giải thích thế nào bây giờ? Nói cho anh biết anh ta là bạn trai cũ của tôi?

Tôi không dám, tôi sợ anh lại giận.

"Ờ... Em muốn nghe tư vấn về một thỏi son. Nghe nói màu son ấy khó mua lắm nên muốn hỏi xem có hàng không..."

Lisa ghét bỏ: "Em bị ngốc à! Muốn mua son thì bảo anh mua ở cửa hàng chính hãng cho! Đồ bôi vào miệng thì đừng ham rẻ, nhờ mua hộ dễ lẫn hàng giả lắm. Có biết là bệnh lây từ miệng mà ra không?"

Nói rồi anh nắm tay tôi rời đi, không buồn liếc Jisung lấy một cái.

Lisa tin tưởng tôi, tôi nói gì anh cũng không hề nghi ngờ. Thế mà tôi lại lừa dối anh, tôi xấu xa quá.

Không ngờ Lisa lại đưa tôi đi mua son ở cửa hàng chính hãng thật.

Ngày thường tôi không trang điểm, không có nhu cầu tô màu lên môi. Nhưng mới nãy có nói muốn mua, giờ mà không mua thì mâu thuẫn.

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, lúc thử son cho tôi còn tiện thay trang điểm giúp. Chị ấy khen mắt tôi đẹp, bảo rằng mắt kính này dày quá che mất sắc đẹp của tôi, đề nghị tôi đeo kính áp tròng.

Lisa thanh toán xong, thấy tôi trang điểm thì ngây người. Anh cáu kỉnh đeo kính lại cho tôi rồi kéo tôi đi về.

Chị nhân viên khó hiểu ra mặt, không biết đã tư vấn sai gì.

Tôi đoán anh cau có vì chị nhân viên cố tình khen tôi đẹp để bán được hàng, nhỉ?

Chúng tôi đi ăn ở nhà hàng đồ Âu.

Ăn trưa cùng Lisa nhiều bữa rồi, hiện giờ tôi không còn dè dặt như hồi mới ăn chung nữa. Tôi mà đói thì sẽ ăn điên cuồng.

Hôm nay anh gọi toàn món tôi thích, tôi ăn trong sung sướng.

Ngày còn yêu trên mạng, tôi thường xuyên kể với anh mình thích ăn gì, hình như anh nhớ tất cả.

Ăn no, tôi ợ mãn nguyện. Ngẩng lên thì thấy Lisa đang dựa ghế nhìn tôi ăn. Hình như anh đang chê tôi.

Tôi ngại ngùng, tự hỏi phải chăng tướng ăn của mình xấu quá?

"Ờ... Mấy giờ chiếu phim vậy ạ?" Tôi hỏi bừa.

"Một tiếng nữa."

"Ừm."

Tôi không biết nói gì, đành phải cúi đầu ăn bánh kem tráng miệng.

Ghế sofa lún xuống, tôi ngoảnh sang, Lisa đã ngồi sang bên ghế của tôi.

Anh véo khẽ cái má hôm qua bị tát: "Còn đau không?"

Tôi bối rối lắc đầu: "... Hôm qua chườm đá xong thì hết đau rồi."

Anh hơi nhíu mày, đột nhiên nghiêm mặt: "Nếu hôm qua anh không vô tình gặp em, em định mặc kệ chúng?"

Tôi sững sờ, không ngờ anh vẫn nhớ chuyện hôm qua tôi bị tát.

Thật ra hôm qua tôi có nói là mình đã tát lại, nhưng có vẻ anh không nghe thấy.

Lisa bỗng kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt, bực dọc: "Đồ ngốc! Từ giờ ngày nào học xong cũng phải đợi anh đưa em về, miễn để em đi một mình lại bị kẻ xấu bắt nạt mà còn không biết gọi cho anh!"

Tôi sững sờ.

Lần đầu tiên biết cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào. Tự dưng tôi muốn khóc, cũng rất sợ đánh mất anh.

Nếu anh biết tôi lừa dối anh, anh sẽ đoạn tuyệt với tôi nhỉ?

Tôi lo lắng khôn nguôi, vội vàng thú thật: "Lisa, thật ra người đó là..."

...

Choang!

Tiếng cốc rơi vỡ!

Tôi chưa nói hết câu đã giật mình. Không phải bàn tôi làm rơi xốc.

Phục vụ nhanh chân chạy đến dọn mảnh vỡ ở bàn gần đó. Tôi nhìn theo lại thấy Jisung.

Sao anh ta bám dai như đỉa vậy!

Jisung và mấy người bạn của anh ta cũng đi ăn ở đây. Họ ngồi cách chúng tôi ba bàn và đang nhìn về phía này.

Bên đó mới đến, chưa mang đồ ăn lên.

Chiếc cốc thủy tinh rơi vỡ dưới chân Jisung, chắc là anh ta sơ ý đánh rơi nhưng anh ta lại nhăn nhó mặt mày, kinh ngạc nhìn bàn của chúng tôi.

Lisa liếc về phía đó, không quan tâm lắm, anh lại nhìn tôi: "Em muốn nói gì cơ?"

Nhìn thấy Jisung ở đây, tôi bỗng không dám thú thật.

Để lúc khác nói hết với anh vậy!

"... Bị cắt ngang làm em quên mất muốn nói gì rồi."

Anh vỗ đầu tôi: "Cái đồ ngốc. Thế đã nhớ lời anh dặn chưa? Học xong đợi anh!"

Tôi gật đầu: "Em nhớ mà."

Xem phim xong, Lisa đưa tôi về đến cổng nhà.

Trời đã tôi, tôi xuống xe, chưa đi xa lại nghe Lisa gọi: "Chaeyoung!"

Tôi quay đầu, Lisa đang đi về phía tôi.

Sao vậy? Tôi lại đánh rơi đồ gì trên xe anh à?

Anh dừng trước mặt, đưa mắt nhìn tôi: "Hôm nay anh thể hiện thế nào?"

Tôi không ngờ anh lại hỏi câu ấy, ngây người đáp: "Cũng... cũng được ạ."

Anh cau có, khó chịu đăm đăm: "Thế em xuống xe vội vậy làm gì! Em không nên đáp lại anh à?"

Hở? Tôi không biết nên đáp lại anh thế nào, làm khó cho tôi quá.

Anh hừ lạnh, cúi người xuống, chìa má trái lại gần: "Thơm anh cái."

Tôi ngây ngẩn, trái tim đập loạn. Chuyện này... Anh đòi tôi thơm ư!

Nhìn gò má của Lisa, tôi không chần chừ lâu, kiễng chân mổ chụt vào má anh một cái!

Hôn xong tôi bỏ chạy, chạy xa rồi mới ngoảnh lại vẫy tay chào anh rồi tức tốc len cầu thang về nhà. Tôi vừa xua tan cảm giác kích động, vừa ngó ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Lisa vẫn đứng đó, cười ngốc nghếch sờ bên má được tôi thơm. Mãi sau mới xoay người nhảy chân sáo về xe, phóng đi.

Trời đất ơi, sao anh lại đáng yêu thế chứ!

A a a, tôi chết thật rồi!

Hôm nay tôi đã dám chắc tôi thích Lisa!

Mai là cuối tuần, chập tối, tôi nhận được cuộc gọi của Tecyoen.

Một năm trước cô ta chặn số của tôi, chắc do chột dạ vì làm kẻ thứ ba nên sợ bị tôi gọi chửi.

Thế mà hôm nay lại chủ động gọi đến, kỳ lạ làm sao!

Tôi nghe máy.

"Chaeyoung, lâu rồi không gặp, cậu có khỏe không?"

Tôi không muốn chào hỏi giả nai với cô ta, hỏi thẳng: "Có việc gì?"

Tecyoen là bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên với tôi. Có đồ ăn ngon, chuyện vui gì tôi đều chia sẻ với cô ta, không ngờ sau này cô ta lại cuỗm mất bạn trai mình!

"Chaeyoung, cậu có thích chai nước hoa mà tớ bảo Jisung đưa cho cậu không?"

"Không thích nhưng tôi trả tiền rồi, xem như nhờ hai người mua hộ. Còn chuyện gì không?"

Tecyoen nghẹn họng: "Chaeyoung, tớ biết không nên làm phiền cậu, nhưng mà trước đó Jisung đặt vé máy bay trở về trong hôm nay, vậy mà anh ấy đột nhiên nói rằng muốn ở lại thêm một thời gian, cậu có biết vì sao không?"

"Không biết! Không có việc gì thì cúp máy đây!"

"Chaeyoung, tớ biết cậu rất thích Jisung, nhưng bây giờ anh ấy là người yêu của tớ. Tớ hy vọng cậu biết tự trọng, đừng phá hoại tình cảm của bọn tớ!"

Tôi như nghe được chuyện khôi hài: "Tecyoen, cô là người không có tư cách nói câu đó với tôi nhất! Biết ngại giùm đi!"

Nói xong tôi lập tức cúp máy.

Mấy phút sau, Jisung gọi cho tôi. Vừa bắt máy đã nghe anh ta trách móc: "Chaeyoung, sao em lại gọi điện mắng Tecyoen? Cô ấy khóc rồi kìa!"

Mấy con đỉa này làm sao thế ? Đúng là dai như đỉa đói mà.

Tôi điên tiết: "Hai người bị điên à? Là hai người phản bội tôi, tôi không tính sổ với hai người thì thôi, đằng này lại còn kiếm chuyện với tôi?"

Tôi cúp máy ngay, chặn luôn số của họ.

Tecyoen như lên cơn điên, liên tục thay sim gọi cho tôi. Tôi chặn hết số này đến số khác, tôi không nghe cô ta vẫn cứ gọi khiến số điện thoại của tôi liên tục báo máy bận.

Đến tối, tôi hết chịu nổi liền nghe máy chửi cô ta một tràng, chửi xong thì chuyển hướng cuộc gọi sang thẳng số của Jisung.

Đồ điên!

Cho hai thứ chó má ấy nói chuyện với nhau!

Tôi đang bận tĩnh tâm suy nghĩ xem thứ hai tới nói rõ tất cả mọi chuyện với Lisa thế nào đây!

(Còn tiếp)

________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro