Chương 103: Nhất khỏa thất khiếu linh lung tâm


Mặc dù tốc độ di chuyển của đội ngũ không nhanh, nhưng chung quy cũng đến một ngày phải đến đích.


Ngày nhập kinh đó, Thái Tử Phác Thái Châu mang theo người tự mình nghênh đón.


Hai năm nay Phác Thái Châu cao lớn thêm không ít, khí chất càng thêm hiên ngang, giữa mày cùng Phác Thái Anh có bảy phần tương tự, nhưng nhiều hơn ba phần anh khí. Khí chất này cùng với sự trầm tĩnh Phác Thái Anh cũng có chút bất đồng. Trong ánh mắt Thái Tử Phác Thái Châu mang theo vài phần sắc bén.


"Mạt tướng Lạp Phi Tinh tham kiến thái tử điện hạ. Mạc tướng phụng lệnh Tây Bắc đại nguyên soái, hộ tống trưởng công chúa điện hạ hồi kinh. Nay đã đến nơi an toàn, cũng không nhục sứ mệnh."


Phác Thái Châu nhảy xuống ngựa, đi đến trước người Lạp Lệ Sa, đôi tay đem nàng từ trên mặt đất nâng dậy, hơi hơi ngửa đầu cười đối với Lạp Lệ Sa nói: "Lạp tướng quân một đường vất vả. Hai năm không gặp, phong thái tướng quân ở Bắc Cảnh cô cũng có nghe thấy. Ngày khác cô ở Đông Cung mở tiệc khoản đãi tướng quân, mong rằng tướng quân nể mặt mà tới."


Lạp Lệ Sa thụ sủng nhược kinh đối Phác Thái Châu bái nói: "Mạt tướng sợ hãi khôn xiết, đa tạ thái tử điện hạ."


"Ân." Phác Thái Châu cười gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước xe ngựa của Phác Thái Anh, cửa mở ra, Phác Thái Châu cung kính giơ lên tay phải: "Tỷ tỷ, Châu nhi đỡ ngươi."


Phác Thái Anh nhìn nhìn đệ đệ của mình, hai mắt mỉm cười, đem bàn tay ngọc nhỏ dài đáp ở mu bàn tay của Phác Thái Châu, đi xuống xe ngựa.


Lạp Lệ Sa nhìn đến có một vị lão nhân quần áo đẹp đẽ quý giá, tóc hoa râm đi theo phía sau Phác Thái Châu. Khi Phác Thái Anh đứng vững, lão nhân lập tức đi đến trước người Phác Thái Anh hai đầu gối quỳ xuống đất, vô cùng đau đớn nói: "Lão thần có tội, giáo dưỡng ra một tên nghiệp chướng không nên thân như vậy, khiến cho trưởng công chúa điện hạ phải xấu hổ, tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!"


Lạp Lệ Sa lúc này mới biết được, lão nhân này thế nhưng chính là Bình Dương Hầu đại danh đỉnh đỉnh, quân công được phong hầu.


"Hầu gia xin đứng lên. Thế tử đột nhiên phát bệnh, bổn cung cũng không khỏi đau lòng, những cái hư danh trước mắt kia đều không quan trọng. Bắc Cảnh nghèo khổ, dược liệu cùng đại phu đều không đủ, một đường hồi kinh này cũng để cho thế tử chịu nhiều vất vả, còn thỉnh hầu gia đưa thế tử hồi phủ mà hảo hảo điều dưỡng đi."


Nói xong Phác Thái Anh mang theo Thái Tử Phác Thái Châu lui ra thành một lối nhỏ cho Bình Dương Hầu.


Trên mặt Phác Thái Anh từ đầu chí cuối đều mang theo ý cười lễ phép lại xa cách, không thiếu lễ nghĩa, mà Thái Tử Phác Thái Châu lại híp híp mắt nhìn Bình Dương Hầu quỳ trên mặt đất, ý vị bất mãn mười phần.


Bình Dương Hầu bái tạ Phác Thái Anh, từ trên mặt đất bò dậy, vung tay lên, bốn gã phủ binh phía sau liền đi vào xe ngựa của Phác Thái Anh, đem Phác Trung từ trên xe ngựa nâng xuống dưới.


Lúc này Phác Trung đã sớm không còn phong thái phong lưu ngày xưa nữa, chỉ thấy sắc mặt hắn tiều tụy, hình dung gầy ốm, hai mắt nhắm nghiền nằm ở nơi đó, ngực phập phồng nếu không cẩn thận quan sát rất khó phát hiện, dáng vẻ rất không xong.


Bình Dương Hầu bố y tòng quân, vết đao liếm huyết vài thập niên, được phong nhất phẩm quân hầu, trong ba người con trai chỉ có mỗi mình Phác Trung làm nên trò trống. Tuy rằng Bình Dương Hầu phu nhân đối với Phác Trung rất là cưng chiều, làm cho Phác Trung có không ít tật xấu của đám con cháu thế gia, nhưng Phác Trung đối với thuật cưỡi ngựa bắn cung mọi thứ đều tinh thông, lại rất hiếu thuận, khiến cho Bình Dương Hầu cực kỳ yêu thích.


Hiện giờ bất quá chỉ mới mấy tháng, thế nhưng biến thành bộ dáng như vậy, làm Bình Dương Hầu như thế nào có thể không đau lòng?


Bình Dương Hầu nhìn nhi tử của mình, cố nén chua xót trong lòng, hướng tới Phác Thái Anh, Phác Thái Châu lại khom người cúi bái một cái nữa, mang theo phủ binh nâng Phác Trung lên xe ngựa đi về Bình Dương Hầu phủ.


Phác Thái Anh nhìn theo chiếc xe ngựa của Bình Dương Hầu phủ đã dần đi xa, Phác Thái Châu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đối với Phác Thái Anh nói: "Cô là người thứ nhất không đồng ý việc hôn nhân này. Mấy năm nay, bởi vì tên Phác Trung kia, chúng ta tỷ đệ đã mấy lần khập khiễng, tỷ tỷ luôn che chở hắn, hiện tại thì tốt rồi! Sự thật thắng hùng biện, tỷ tỷ thấy chưa? Phác Trung không đáng phó thác."


Phác Thái Châu nói xong, Lạp Lệ Sa rõ ràng cảm giác được không khí trong sân cứng lại. Nàng lấy đôi mắt đảo qua, chỉ thấy tất cả cung tì, thị vệ giữa sân tất cả đều cúi đầu, bình thanh tĩnh khí một bộ dáng cái gì cũng không nghe được.


Lạp Lệ Sa lại đưa mắt nhìn về phía Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh cười cười, an ủi vỗ vỗ bả vai Phác Thái Châu.


Không biết làm sao, nhìn trước mắt một màn, Lạp Lệ Sa phảng phất cảm nhận được trong lòng Phác Thái Anh tràn lên một cổ bất đắc dĩ thật sâu, liền không tự chủ được cũng nổi lên cảm giác khổ sở.


Phác Thái Anh đột nhiên không có bất kỳ dấu hiệu gì chuyển ánh mắt qua, vừa lúc cùng Lạp Lệ Sa cách đó không xa đối mắt. Phác Thái Anh nhìn thấy biểu tình Lạp Phi Tinh nao nao, Lạp Lệ Sa lập tức quay đầu đi, phảng phất như bản thân rình coi bị người khác chọc thủng quẫn bách quay đi.


Phác Thái Anh thay đổi hoàng liễn, Thái Tử Phác Thái Châu cùng Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa đi theo hai bên sườn, phía sau còn có hơn ngàn danh kỵ binh, hàng dài của hồi môn nhìn không thấy đuôi.


Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn tiến vào Thiên Đô Thành.

Phác Thái Anh ngồi ở trong hoàng liễn, hồi tưởng khung cảnh vừa rồi, trong lòng lại giật mình.


Nàng nhất thiện đọc tâm, ở khoảnh khắc kia nàng thế nhưng từ trong ánh mắt Lạp Phi Tinh đọc được sự thương tiếc. Hắn đứng xa xa nhìn chính mình, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc cùng khổ sở là như vậy, không thèm che giấu.


Hắn, thế nhưng nhìn thấu được trái tim ta sao.


Phác Thái Anh dựa vào trên đệm mềm, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trái tim phảng phất giống như có thứ gì đó nóng lòng muốn thử, ý đồ chui từ dưới đất mà lên.


Trong hoàng liễn cũng không có người thứ hai, Phác Thái Anh cũng có thể trong thời gian ngắn ngủi gỡ xuống lớp ngụy trang. Mấy năm nay, nàng rất mệt.


Trong triều Ung Vương Phác Xuyến cùng Sở Vương Phác Xuân đấu đến hừng hực khí thế, Tề Vương Phác Thiến thái độ ái muội, lắc lư vô chừng, hoàng tử Phác Hoàn là lực lượng mới xuất hiện. Hai vị Vương gia đấu càng kịch liệt, liền càng có thể nhận ra Phác Hoàn không giống với những gì người ngoài thường thấy. Mấy năm nay, phụ hoàng đối với Phác Hoàn càng thêm yêu thương. Tuy rằng có chính mình tọa trấn một Phác Hoàn còn không đủ để lay động địa vị Đông Cung. Chỉ là lần này chứng kiến những chuyện xảy ra ở Bắc Cảnh, làm Phác Thái Anh rất bất an.


Độc kế cấu kết Hung Nô lấy bá tánh làm bia đỡ rốt cuộc là chủ ý của ai?


Người có thể sạch sẽ lưu loát chặt đứt hết thảy manh mối lại là ai?


Mấy người ám sát Lạp Phi Tinh kia là từ đâu? Cùng nhóm người hai năm trước ám sát chính mình nhưng đến nay đều không có tra ra kết quả kia, có phải hay không vốn là cùng một chủ mưu?


Mỗi việc, từng cái, từng cái một náo loạn khiến Phác Thái Anh tâm loạn như ma, lại không tìm được biện pháp.


Thái Tử Phác Thái Châu lớn lên từng ngày, cũng bắt đầu có ý nghĩ cùng chủ trương của chính mình. Mấy năm nay bởi vì Phác Thái Anh sắp sửa gả cho Phác Trung, Phác Thái Châu thế nhưng lại vì chuyện này cùng Phác Thái Anh sảo mấy lần.


Đệ đệ của chính mình suy nghĩ cái gì, Phác Thái Anh như thế nào lại không biết?


Sở Vương được sủng ái, lại là huynh trưởng, tính tình càng là mắt cao hơn đỉnh, phóng đãng không kềm chế được. Nhiều năm như vậy tới Phác Thái Châu cũng phải chịu không ít quả đắng, mà Bình Dương Hầu phủ là lực lượng trung kiên của Sở Vương phủ. Chính mình gả cho thế tử Bình Dương Hầu Phác Trung, từ nào góc độ nào đó mà nói cũng xem như cùng Sở Vương phủ liên kết.

Phác Thái Châu trong lòng có tức giận, có khó hiểu, thậm chí có nghi kỵ, Phác Thái Anh đều biết.


Chính là dù cho có thể lý giải, cũng thật sự rất mệt.


Mấy năm nay, Phác Thái Anh vẫn luôn đem những mỏi mệt này ẩn sâu dưới đáy lòng, ngay cả Tiểu Từ mỗi ngày bên người hầu hạ nàng đều chưa từng phát hiện. Lại không nghĩ rằng, lại bị một tên Lạp Phi Tinh "đặt mình ngoài hết thảy" nhìn thật thấu triệt.


Thương tiếc trong mắt hắn không chút nào giả dối, Dư Nhàn nói không sai: Người này, thật là nhạy bén trời sinh.


"Ai..." Phác Thái Anh cuối cùng than nhẹ một tiếng, lại không biết thanh âm thở dài này rốt cuộc là vì ai.


Lạp Lệ Sa vốn tưởng rằng phải đưa Phác Thái Anh tiến cung, lại không nghĩ rằng hoàng liễn lại đến trước phủ trưởng công chúa.


Ở trong ấn tượng của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ở ngoài cung tựa hồ cũng không có phủ đệ, nghĩ đến chắc là bệ hạ vì Phác Thái Anh đại hôn xuất các, cố ý sai người kiến tạo đi.


Trưởng công chúa phủ chiếm diện tích đất lớn kinh người, trên tấm biển màu đen huyền có dòng chữ to màu vàng: Sắc tạo trưởng công chúa phủ.



Đại môn màu đỏ, trên cửa đính 8864 viên đồng đinh.


Trước cửa có hai con thụy thú đúc bằng đồng ngồi xổm trông thật sinh động, ngoài cửa hai hàng hạ nhân quỳ ngay ngay ngắn ngắn.


Hoàng liễn chưa đình ổn, hai hàng hạ nhân liền đồng thời hô: "Cung nghênh trưởng công chúa điện hạ hồi phủ."


Phác Thái Anh được Phác Thái Châu dìu xuống hoàng liễn, hướng tới nô bộc đen nghìn nghịt quỳ đầy đất nói: "Đều đứng lên đi."


"Tạ điện hạ!"


"Tìm mấy nhân thủ đắc lực tới đem mấy thứ này an trí thích đáng."


"Dạ, thái tử điện hạ."


"Tỷ tỷ, chúng ta vào đi thôi." Phác Thái Châu nâng tay áo rộng, đối với Phác Thái Anh làm động tác thỉnh.


"Được." Phác Thái Anh gật đầu, dẫn đầu tiến vào cửa lớn của phủ trưởng công chúa.
Lạp Lệ Sa đứng ở tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Tiểu Từ vòng qua đám người đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa đánh một cái vạn phúc nói: "Lạp tướng quân, một đường vất vả, điện hạ muốn tắm gội thay quần áo trước, rồi tiến cung bái kiến bệ hạ. Không bằng Lạp tướng quân trước về dịch quán chuẩn bị thật tốt, bệ hạ nói không chừng cũng sẽ triệu kiến ngài đấy."


"Được, cảm ơn Tiểu Từ tỷ tỷ nhắc nhở."


"Tiểu Văn Tử, ngươi lại đây dẫn đường cho Lạp tướng quân."


Tiểu Từ vừa nói xong, lập tức chạy tới một vị gia đinh nhìn qua rất là cơ linh, đến đứng yên trước người Lạp Lệ Sa, cung kính hành lễ nói: "Tiểu Văn Tử gặp qua Lạp tướng quân."


"Phiền toái ngươi dẫn đường cho ta."


"Cũng không dám đương, nô tài có thể dẫn đường cho tướng quân, là vinh dự của nô tài, tướng quân thỉnh đi bên này."

Lạp Lệ Sa chỉnh hợp đội ngũ đưa thân, mang theo một ngàn kỵ binh dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Văn Tử, đi về phía dịch quán.


Vừa mới dàn xếp tốt cho đội ngũ đưa thân, Phác Thái Anh liền phái người tới.


"Nô tỳ gặp qua Lạp tướng quân."


"Cô nương có lễ, không biết điện hạ phái cô nương tới là vì chuyện gì?"


"Điện hạ mệnh nô tỳ tặng mấy bộ thường phục cho tướng quân, để nô tỳ chuyển lời cho tướng quân: Phó tướng ở kinh thành không có phẩm trật, tướng quân chỉ cần mặc thường phục diện thánh là được."


Lạp Lệ Sa nói tạ, cung tì liền đem mấy bộ thường phục cùng với phát quan, đai lưng, phối sức, giày, đặt ở trong phòng Lạp Lệ Sa, rồi lui ra ngoài.


Sau khi Phác Thái Anh tắm gội thay quần áo xong rồi cùng Thái Tử Phác Thái Châu tiến cung. Vào đại điện, Phác Chiêu ban tọa cho tỷ đệ hai người, bình lui tất cả cung nhân.


Phác Chiêu ngồi ở trên cao, đánh giá nữ nhi chính mình thật lâu sau lại thở dài: "Anh nhi, phụ hoàng xin lỗi ngươi."


Phác Thái Anh rũ mắt không nói gì, Phác Chiêu càng là áy náy, nói: "Mấy ngày trước đây phụ hoàng thu được tấu chương cữu cữu ngươi tự tay viết, trong thư nói: Phác Trung hành vi không kiểm, buông thả thành tính, tấu thỉnh quả nhân hạ chỉ giải trừ hôn ước, tìm người khác gả cưới. Anh nhi ngươi nghĩ như thế nào?"


Không chờ Phác Thái Anh mở miệng, Phác Thái Châu từ ghế trên nhảy dựng lên, đôi tay chắp lại trước ngực hướng tới Phác Chiêu cung cung kính kính bái một cái: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói."


"Ngươi nói."


"Vâng. Nhi thần cảm thấy cữu cữu nói rất đúng. Nhi thần vừa mới nhìn thấy Phác Trung, một bộ dáng không còn sống lâu tại nhân thế, chỉ sợ ngay cả đại hôn cũng không nhất định có thể vượt qua. Phụ hoàng chẳng lẽ muốn hoàng tỷ goá chồng trước khi cưới sao? Liền tính Phác Trung bình phục, phụ hoàng sao có thể để hoàng tỷ gả cho một người như vậy? Nhi thần là người thứ nhất không đáp ứng!"

"Châu nhi!"


"Hoàng tỷ chớ có khuyên ta. Châu nhi tuy là trữ quân, nhưng cũng là thân đệ đệ của hoàng tỷ. Hai năm trước Châu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chưa từng khuyên qua. Hiện giờ Châu nhi trưởng thành, không thể trơ mắt nhìn thân tỷ tỷ chính mình nhảy xuống hố lửa. Hoàng tỷ ngươi có gì sai? Vì cái gì lại muốn mạo hiểm thừa nhận ô thanh goá chồng trước khi cưới? Phụ hoàng, nếu mẫu hậu vẫn còn tại thế, người sẽ có bao nhiêu thương tâm? Châu nhi cầu phụ hoàng làm chủ cho hoàng tỷ!"


Phác Thái Châu nói xong "Đông" một tiếng quỳ gối xuống, tay áo rộng màu đen xõa dài trên trên mặt đất, cái trán dán xuống nền đất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro