Chương 9

Cho đến khi bóng dáng Lạp Lệ Sa biến mất trong rừng cây, Kim Trí Tú mới xoay lại, nhìn Phác Thái Anh ngồi bên cạnh nàng khó hiểu hỏi: "Thái Anh, vừa rồi sao ngươi lại cắt lời ta?"

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn trường cầm trên bàn, nhẹ tay vỗ về dây đàn thản nhiên trả lời:"Có sao?"

"Đương nhiên là có!" Kim Trí Tú nghe được Phác Thái Anh trả lời, kinh ngạc mở to hai mắt.

Phác Thái Anh không để ý tới lời Kim Trí Tú, vươn tay phải đặt trên trường cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve sợi dây đàn kia, trầm mặc một hồi, nhìn lại Thị Kiếm đang đứng bên cạnh thản nhiên nói:" Thị Kiếm, sau khi trở về, lấy 'Gia phả dòng tộc' sao chép hai lần!" Nói xong, đôi môi đỏ mọng dưới khăn che mặt cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

"A?" Thị Kiếm nghe được lời của nàng, sửng sốt một chút, nhanh chóng nghĩ đến việc mình vừa rồi ra tay đánh lén người kia hại người kia xấu mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười khẽ lập tức nhíu lại, khổ sở nhăn nhó nhìn Phác Thái Anh hỏi: "Tiểu thư có thể đổi một phương pháp khác hay không a?" Nàng Thị Kiếm không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất là tiểu thư nhà các nàng dửng dưng nhìn nàng rồi sau đó phạt nàng viết chữ.

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau khổ của Thị Kiếm, nhẹ nhàng nói: "Ân, vậy thì ba lần đi!"

"Không cần a tiểu thư!! Ta trở về nhất định sao chép đàng hoàng......" Thị Kiếm vừa nghe ba lần, lập tức liền thảm hề hề cầu xin tha thứ, trên mặt hiện lên thần sắc ảo não hối hận.

Kim Trí Tú ở một bên nhìn đến bộ dáng đáng thương của Thị Kiếm, cười lớn vui sướng khi người gặp họa nhìn Thị Kiếm nói: "Ha ha, Thị Kiếm, về luyện chữ cho tốt nha ~"

" Biểu tiểu thư ~" Thị Kiếm bất mãn nhìn Kim Trí Tú kháng nghị nói.

"Ha ha ~" Kim Trí Tú thoải mái cười ha hả, nháy nháy mắt với Thị Kiếm nói: "Thị Kiếm, công lực của ngươi lại tiến bộ, thế nhưng có thể vô thanh vô tức lấy một cục đất nhỏ đem người đánh ngã."

"Biểu tiểu thư, không phải công lực ta cao, là người kia quá vô dụng, một đại nam nhân, bị đụng nhẹ một cái đã gục......" Thị Kiếm bất mãn nhìn Kim Trí Tú, nói xong mới nghĩ đến hình phạt của chính mình, khẩn trương nhìn Phác Thái Anh nói: "Tiểu thư, vừa rồi ta không đúng sao??" Tuy rằng nàng không rõ tiểu thư các nàng vì sao lại phạt nàng chép sách chỉ vì chuyện lúc nãy, nhưng nàng biết trong này nhất định có lý do!

"Ha ha, đại nam nhân sao?" Kim Trí Tú nghe được lời Thị Kiếm ha ha cười hai tiếng, sau đó nghĩ đến gì đó lại quay đầu nhìn Phác Thái Anh nói: "Thái Anh, ngươi không biết là người nọ kỳ thật rất thú vị sao?" Nói xong nheo mắt nhìn Phác Thái Anh đang suy tư điều gì, hôm nay Phác Thái Anh rất kỳ quái, không dưng lại đánh gãy kế hoạch nguyên bản của nàng, tuy rằng kế hoạch này đến thật bất ngờ, chẳng qua là ngoài ý muốn bị cắt đứt, không công lại lãng phí một cơ hội tốt như vậy, a ~ càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy đáng tiếc.

"Ân!" Phác Thái Anh nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó, giống nghĩ đến điều gì, con ngươi đen láy bên ngoài khăn che mặt lại hiện lên chút tươi cười.

Kim Trí Tú đã quen với tính lãnh đạm của Phác Thái Anh, cũng không để ý thái độ lãnh đạm của nàng lúc này, tiếp tục nói: "Hơn nữa, dường như thực bền vững kiên cố, Thái Anh không biết rằng nàng so với những người khác trong đối sách lại càng là một người không sai để lựa chọn sao?" Mặc dù lúc ở Thiên Hương lâu nàng đã muốn đề ra ý tưởng như vậy với Thái Anh, chẳng qua là khi đó Thái Anh không muốn, cho nên nàng cũng không lại đề cập đến chủ ý này nữa, chẳng qua là không nghĩ tới hôm nay người này lại chủ động đưa lên tận cửa, ân...... Nghĩ đến đây Kim Trí Tú nhịn không được nheo lại đôi mắt, giơ tay vuốt cằm, không khỏi nhớ tới từ ' duyên phận '!

Phác Thái Anh dừng lại động tác khẽ vuốt dây đàn, ngẩng đầu nhìn Kim Trí Tú vẫn đang suy ngẫm tính kế nói: "Nếu so với Kim quân sư, không phải quân sư sẽ lại càng là người không sai để lựa chọn sao!"

"Ngạch?" Kim Trí Tú nghe được lời Phác Thái Anh sửng sốt một chút, buông tay,trợn mắt nhìn Phác Thái Anh, một hồi lâu sau mới đắc ý nâng cằm kiêu ngạo nói:"Chỉ là một tiểu hỏa phu làm sao có thể so bản quân sư được?" Nói xong, nhớ tới hiện tại không phải lúc để đắc ý, lập tức nghiêm mặt nhìn Phác Thái Anh nói: "Thái Anh, nếu có thể lấy thân phận của ta, dĩ nhiên là tốt rồi. Chẳng qua là tôn trượng đã sớm biết được thân phận của ta, trước tiên là nói về những lão tướng trong quân đi theo tôn trượng và một số ít võ tướng khác đều biết thân phận thật của ta. Liền một cửa này của bọn họ, ngay cả cửa ải đầu tiên này cũng không thể vượt qua rồi."

Kim Trí Tú nói xong ngừng một chút, mị hí mắt vẻ mặt cao thâm nhìn phương xa, tiếp tục nói:"Nhưng, người này lại khác, dựa vào những thông tin mà Thị Kiếm tra được, người này thực an toàn, đồng thời xem năng lực của nàng, nhất định có thể sống sót trong từng cuộc tranh đấu phiền phức ở tương lai."

Phác Thái Anh nhíu mày nhìn Kim Trí Tú nói:"Biểu tỷ, nàng chỉ là một tiểu hỏa phu." Ngụ ý là mặc kệ hiện tại nàng thông minh như thế nào để có thể giấu giếm thân phận của chính mình trong quân doanh,cũng bất kể nàng có thể sinh sống cực tốt như cá gặp nước giữa hai vị tướng quân đối chọi gay gắt, nàng cũng chỉ là một tiểu hỏa phu mà thôi.

"Nhưng nàng không phải là một tiểu hỏa phu đơn giản, nàng là một người biết được cách tránh xa nguy hiểm, hiểu được đạo sinh tồn." Kim Trí Tú nhìn Phác Thái Anh khẳng định nói.

Thanh âm Phác Thái Anh khẽ bực bội,nhàn nhạt nói:"Biểu tỷ, việc này, ta đều có an bài!"

"Thái Anh?" Kim Trí Tú nhìn đến bộ dáng bất vi sở động của Phác Thái Anh, bất đắc dĩ hô nhỏ một tiếng. Sau đó nhìn nàng nói: "Thái Anh, tình huống trong kinh thành hiện tại rất vi diệu, mà ngay tại thời điểm này nhị vương tử lại muốn chạy đến biên thanh nho nhỏ của chúng ta để làm việc một nhàm chán là an ủi tướng sĩ. Lúc này hắn đến, rõ ràng chính là ý không ở trong lời." Kim Trí Tú có chút hổn hển.

Phác Thái Anh bình tĩnh nhìn đầm nước phía trước, thản nhiên nói "Việc này còn thời gian một tháng."

"Thời gian một tháng sao?" Kim Trí Tú nghe lời của nàng, đột nhiên cất cao giọng không thể tin nói:"Thái Anh, sáng sớm hôm nay Lạp Lệ Sa mới truyền đến tin tức nói rằng nhị vương tử sớm ra khỏi Hoàng thành, không cần đến hai mươi ngày sau sẽ giết đến quân doanh Trấn Bắc nơi biên thành của chúng ta!"

"Biểu tỷ, cho dù như thế thì sao?" Phác Thái Anh một bộ dạng việc không liên quan đến mình nhìn Kim Trí Tú.

"Thái Anh?" Kim Trí Tú không còn gì để nói nháy mắt nhìn Phác Thái Anh:"Chả lẽ Thái Anh ngươi thật sự nghĩ cứ như vậy làm vương phi bù nhìn gì đó của tên nhị vương tử này?"

"Biểu tỷ, mọi việc đều có biện pháp giải quyết, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!" Thái Anh nói xong nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống, cầm lấy ấm trà vẫn còn ấm bên cạnh, trên bàn bày ra ba cái chén, rót đều ra, sau đó bưng lên một chén trong đó, chậm rãi uống.

"Ta chỉ lo lắng, không đợi thuyền này đến đầu cầu nó đã bị lật trước......" Kim Trí Tú nói xong tức giận lấy tay bưng lên một chén trà, một hơi uống cạn.

"Một khi đã như vậy, chúng ta lại càng không nên mang theo người vô tội xuống cái thuyền này mới đúng." Phác Thái Anh nói xong cong lên khóe môi cười nhẹ.

Kim Trí Tú cầm cái chén, cau mày nhìn vẻ mặt bình tĩnh mang theo nụ cười của Phác Thái Anh, tự hỏi một hồi lâu nói: "Thái Anh, nếu người này tự nguyện tương trợ, ngươi sẽ đồng ý sao?"

Phác Thái Anh nghe được lời Kim Trí Tú, động tác trên tay vẫn như trước, lúc này Kim Trí Tú cũng nhìn không tới có một chút gì đó xẹt nhẹ qua đáy mắt nàng, chẳng qua là nhanh chóng được che dấu đi.

"Thái Anh, tìm nàng tương trợ, tuy rằng là hạ sách trong hạ sách, nhưng xem tình thế trước mắt, có lẽ không chỉ có lợi đối với mình ngươi, đối với nàng mà nói có lẽ cũng sẽ là chuyện không tệ. So với việc nàng đi theo tả hữu tướng quân gìn giữ một cuộc sống không biết trước được thì việc nàng lên con thuyền này của chúng ta an toàn hơn biết bao nhiêu, huống chi có lẽ nàng càng cao hứng khi có thể có được một cơ hội rời đi quân doanh." Kim quân sưng hiêm nghị nhìn Phác Thái Anh.

"Nàng muốn rời đi, chỉ sợ nàng cũng không cần chúng ta cho mượn cơ hội." Phác Thái Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Kim Trí Tú, nghe được tin tức Thị Kiếm tìm hiểu trở về, đối với lai lịch của tiểu hỏa phu nữ phẫn nam trang này nàng tự nhiên cũng biết rõ ràng rành mạch, chỉ sợ cái tên tiểu hỏa phu mà Kim Trí Tú cho rằng không đơn giản này đã sớm có kế hoạch phải rời đi quân doanh này như thế nào.

Kim Trí Tú nuốt nước bọt một cái, nhìn Phác Thái Anh vẫn đang mỉm cười mà há miệng thở dốc, cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Lại một hồi lâu, Kim Trí Tú nhẹ nhàng thở dài hỏi:"Thái Anh, ngươi thật sự tính nghe theo tôn trượng an bài, trước khi tên nhị vương tử kia đến, tìm trong doanh một vị phó tướng độ tuổi vừa phải lại có bối cảnh đơn giản, sau đó để hắn ở rể Phác gia?"

"Không phải cũng đều là không thể không gả sao?" Giọng điệu Phác Thái Anh vẫn bình thản như cũ.

"Thái Anh ~" Kim Trí Tú đau lòng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cười nhẹ với Kim Trí Tú, sau đó nói: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta cần phải trở về!"

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = Vạch chuyển cảnh = = = = = = = = = = = = = =

"Tiểu Lạp, ngày hôm qua ngươi đi nơi nào, sao ta trở về nơi nơi tìm kiếm cũng không thấy ngươi?" Sáng sớm cơn buồn ngủ còn chưa tiêu, đại Quan đã chạy đến bên tai ta bắt đầu lải nhải.

"Ờ ~ không đi đâu cả ~" Híp đôi mắt mơ màng, vô lực nhìn bốn phía, hướng tới nhà bếp bơi đi, tối hôm rối rắm một đêm việc phải đáp ứng Kim quân sư một chuyện khiến cả đêm không ngủ được, thật vất vả ngủ thiếp đi lại bị cái tên đại Quan đột nhiên đổi thái độ dậy sớm một cách bất thường lớn giọng đánh thức.

"A, phải không? Nhưng ngày hôm qua ta trở về trong doanh vẫn không nhìn thấy ngươi, cơm chiều cũng không gặp ngươi đi ăn, chờ lúc ta trở lại lại phát hiện màn vải đã muốn kéo lên, mà ngươi lại lăn ra ngủ......" Đại Quan tiếp tục dong dài.

"......" Dựa theo kinh nghiệm trước đây, tốt nhất không cần để ý tới hắn, qua một hồi hắn sẽ tự giác chuyển sang đề tài khác.

"Tiểu Lạp, nghe nói gần đây trong doanh có việc vui!" Quả nhiên không lâu sau,đại Quan tự đổi đề tài, bắt đầu ở bên tai ta kể chuyện mà hắn bát quái được.

"Ờ ~" Hữu khí vô lực ứng hắn một tiếng, tiếp tục du hồn.

Ngọn lửa bát quái được đại Quan thổi bùng lên cũng không vì phản ứng lãnh đạm của ta mà vụt tắt, tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm ta nói: "Tiểu Lạp, gần đây không phải ngươi vẫn tò mò vì sao thái độ của tả hữu tướng quân đột nhiên tốt với chúng ta nhiều vậy sao?"

"Ân......" Gật đầu có lệ với hắn, chẳng qua là ta đã muốn không quan tâm về việc này nữa, bởi vì ta đã sớm đoán biết nguyên nhân, không phải là hai vị tả hữu tướng quân hiểu lầm quan hệ của ta và Kim đại quân sư cùng Phác đại tướng quân thôi sao.

"Ha ha, việc này có liên quan đến việc vui ta nói khi nãy!" Đại Quan bát quái dựa vào lại đây nói nhỏ bên tai ta.

"Liên quan đến việc vui?" Sao đột nhiên lại có liên quan đến việc vui? Tất cả buồn ngủ rõ ràng đều bị đại Quan cưỡng chế di dời, chỉ là đầu còn có chút ngất.

"Đúng vậy!" Đại Quan dùng sức gật gật đầu, nói xong lại xoay đầu nhìn bốn, xác định xung quanh không có người lại xoay người tới gần bên tai ta nói: "Nghe nói, Phác nguyên soái vì Phác tiểu thư chọn lựa một vị hôn phu, những tướng lãnh trong quân phàm là chưa lập gia đình, tuổi từ mười tám đến ba mươi là đạt điều kiện, bất quá điều kiện tiên quyết là phải ở rể Phác gia. Tuy rằng như thế, phần lớn các thiếu tướng quân đủ điều kiện trong quân đều không thèm quan tâm, thậm chí sau khi biết yêu cầu này, lại càng cố gắng hết sức thể hiện một phen trước mặt Phác nguyên soái cùng Phác tiểu thư, thậm chí bên trong còn tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, chỉ để có thể được Phác nguyên soái hoặc là Phác tiểu thư nhìn trúng, sau đó có thể may mắn đến ở rể Phác gia."

"Ờ......" Nghe xong sửng sốt một chút, đột nhiên ngộ ra, nghĩ đến những ngày gần đây trong doanh,nhóm thiếu tướng quân bình thời thô tục điên cuồng đến không chịu nổi đột nhiên có những hành vi khác thường.Thu thập bản thân gọn ghẽ sạch sẽ không nói, có một số người còn xao lãng điều kiện khách quan của mình là bộ dáng thô cuồng cao lớn uy mãnh, liều mạng chuyển hoán chính mình thành bộ dạng thư sinh nhu nhược, không nói tới việc cuối cùng lại rơi vào cái bộ dạng chẳng ra gì, còn làm ra không ít trò khôi hài, chẳng qua là những người này dường như hồn nhiên không hay không biết vẫn làm theo ý mình như cũ,vào thời điểm không tất yếu lại mặc nho phục nơi nơi loạn chuyển. Mà này đó đều là bởi vì vị Phác đại tướng quân xinh đẹp thiên tiên khuynh quốc khuynh thành kia muốn kén chồng.

"Tiểu Lạp......" Ta còn đang chìm trong ảo tưởng vị thiếu tướng quân to con nào có thể may mắn được tuyển chọn, đại đầu đột nhiên thở phì phò chạy tới nói: "Tiểu Lạp, Kim quân sư truyền lời, bảo ngươi đến trung trướng tìm hắn!" Nói xong vừa thở hổn hển, vừa hâm mộ sùng bái nhìn ta.

"Ngạch?" Sợ cái gì là tới cái đó, nhắm mắt lại, dưới những ánh mắt nhiệt liệt quanh thân, lết từng bước đi về phía trước.

Đi được vài bước, dừng lại, xoay người nhìn đại đầu cùng đại Quan đằng sau hữu khí vô lực nói:"Cái kia, làm sao đi đến trung trướng được?" Tuy rằng ta sinh hoạt tại quân doanh này đã hơn một năm, nhưng đều chỉ giới hạn trong vài nơi như phòng ở, nhà bếp và giáo trường mà thôi.

"A, tiểu Lạp ngươi không biết sao?" Đại đầu và đại Quan trợn lớn mắt nhìn ta hết nói nổi.

"Ân!" Nhún vai gật đầu một cái, suy nghĩ lại, cảm thấy rạng rỡ, đây không phải là một cái cớ tốt sao, không phải là ta không muốn đi tìm hắn, mà là ta không biết trung trướng ở nơi nào a......

"Đi theo ta là được!" Ta đang đắc ý, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam nghiêm nghị trầm thấp, nếu đổi thành ngày thường ta nghe được thanh âm xa lạ này, ta nhất định hảo hảo khích lệ hắn một phen thuận tiện đả kích đại Quan một trận, để cho đại Quan biết cái gì gọi là chất giọng phái nam nên có.

"Ngươi là ai?" Nhìn gương mặt xa lạ bên cạnh, theo bản năng lui ra sau hai bước.

Nam tử xa lạ thẳng lưng, mặt không đổi sắc nhìn ta nói: "Quân sư nói, chắc chắn ngươi không biết trung trướng ở nơi nào, cho nên mệnh ta trực tiếp đến, mang ngươi tiến vào trung trướng!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro