5

Trường tôi có nhiều truyền thống lạ và hay. Một trong số đó là lời hứa từ thầy hiệu trưởng: Sẽ có phần thưởng cho lớp có 100% thí sinh thi đỗ học sinh giỏi ở tất cả các cấp từ trường tới quốc gia.

Nghe nói suốt 3 năm nay chưa có lớp nào giành được giải thưởng đó. Có lớp chỉ trượt có 1,2 người mà hụt phần thưởng, và 1,2 anh chị đó trở thành tội đồ cho cả lớp.

Thầy hiệu trưởng thấy cũng thương tình nên thay đổi một chút vào đầu năm nay: Sẽ thưởng cho lớp chỉ có duy nhất 1 thí sinh trượt.

Ngày biết kết quả, lớp tôi như xĩu lên xĩu xuống. Ngoài cái tên Jun kia thi vì gia đình bắt thì lớp tôi đều đỗ hết. Một cách thật magic nào đó, tên Lisa lại đõ khá cao ở môn Lý. Vậy là xác cmn định là ly trà sữa 40 ngàn của tôi sắp bay.

Nhưng ít ra còn phần thưởng của thầy hiệu trưởng nữa chứ. Không biết là cái gì?

Phải nói nhiều lúc miệng tôi linh lắm, vừa mới nhắc về món quà với tụi bạn thì thầy hiệu trưởng cùng cô Jisoo đã đến trước cửa lớp.

Nếu như lúc trước, hai người này mà xuống thì chỉ biết cầu cứu đằng trời. Nhưng lần đầu tiên trong lịch sử, thầy hiệu trưởng và cô Jisoo đại giá ghé qua 9A2 với nụ cười tươi hết cỡ.

Sau một lúc ồn ào náo nhiệt, cô Soo đưa tay ra hiệu cho im lặng. Đám đông ở đây không phải chỉ có lớp tôi mà còn có những đứa "hàng xóm" 9A1 và 9A3, thậm chí cả 9A4 ở cuối dãy cũng có góp phần nhiều chuyện.

Sau khi ổn định tụi học trò, cô Soo nhường lời cho thầy hiệu trưởng. Thầy Yang đứng thẳng người, giọng nói cất lên:

- Lớp 9A2 đã rất xuất sắc khi chỉ có 1 thí sinh trượt trong số 25 thí sinh dự thi vừa rồi, đặc biệt ở môn Lý lại đạt điểm cao đáng khen thưởng. Vì vậy, với thành tích đó lớp 9A2 xứng đáng được nhận món quà này từ thầy cũng như ban giám hiệu nhà trường.

Nói rồi, 2 tên con trai ở phía sau bê hai chiếc bánh kem to đùng đặt ngày giữa lớp. Ngay sau đó, không nói nhiều một cuộc đại chiến bánh kem bắt đầu. Yo mấy em!

Cô Jisoo thấy tình cảnh hỗn loạn vội chen vào giữa đám đông hô lớn:

- Trét kem thì trét một cái thôi, còn một cái để ăn. Cô không có tiền mua cái thứ ba cho mấy anh chị đâu! Còn phải dọn n...

Chưa dứt lời, một cục kem trắng tươi từ đâu bay lại, đập thẳng vào mặt cô. Cả bọn đứng im nhìn thấy thầm cầu nguyện cho chủ nhân của cú ném trật mục tiêu kia.

Cô Jisoo từ từ phủi miếng kem trên mặt xuống, nhìn Seulgi – Nơi cú ném tuyệt đỉnh được thực hiện, lườm:

- Em phải không Seulgi? Cô phạt em nhé!

Tội Seulgi, đến giờ phút này chỉ biết đứng im chờ hình phạt.

Nói rồi, cô Soo tiến lại gần tên Seulgi. Sau đó... Cả bọn được dịp cười phá lên cười khi cả một dĩa kem to đùng úp thẳng vào mặt Seulgi.

Cô Soo sau đó cũng mặc kệ "hình tượng" chính thức nhập cuộc. Áo sơ mi trắng giờ nó còn trắng hơn nhờ mấy miếng kem, còn mặt mũi tóc tai thì ôi thôi lem luốc hơn ăn mày. Kể cũng tội cô, từ khi ra trận, cô chưa chọi được thằng nào thì 30 đứa 9A2 nhắm một mình cô mà chọi tới bến.

Cuộc chiến sinh tử kết thúc nhờ thầy Yang tuyên bố cô Soo bại trận thì trao thêm phần thưởng là số tiền đủ cho chúng tôi mở tiệc. Thầy còn bảo số tiền này do thầy cùng cô Soo – người đang khổ sở lau từng mẫu kem trên người kia và cô Jennie hùng lại coi như thưởng thêm cho chúng tôi.

Thế là ngay chiều hôm đó, chúng tôi mở tiệc ăn mừng tại nhà cô Jennie, dĩ nhiên có mời cô Jisoo và thầy Yang nữa. Những chẳng biết cố tình hay cố ý mà thầy hiệu trưởng thân yêu lại vắng mặt, chắc là tạo cơ hội để cái bọn chúng tôi tác hợp cô Jennie cho cô Jisoo?!

Số tiền thầy và cô thưởng, chúng tôi dùng để mua đồ ăn, còn nước uống thì mỗi đứa tự lo. Chọn loại đồ uống, Lisa nhanh miệng:

- Uống trà sữa đi cô.

Cô Jennie có biết gì về chuyện cá cược của tôi và nó đâu, nên đồng ý ngay đề xuất của Lisa. Đã vậy, lúc chúng tôi đưa tiền cho thủ quỹ Dahuyn, Lisa nó còn miệng mồm la làng:

- Chaeyoung ơi mày trả phần tao luôn đó! Nhớ nghen, Chaeyoung trả tiền trà sữa cho tao. Anh iu em muốn uống tà tưa, nhớ nghe nhớ nghe! Chaeyoung..

- Im đi! – Tôi nổi cơn điên, quăng luôn cái cặp vô mặt nó, làm cái mặt đắc ý trở nên méo xẹo.

Theo sự phân công của cô, lớp sẽ chia thành hai nhóm, đi mua đồ ăn và nước uống. Nhóm mua nước thì tự đi, còn nhóm mua đồ ăn thì đi theo cô để cô phân công cho nhanh và gọn.

Chẳng biết đùn đẩy thế nào mà tôi qua nhóm đi mua đồ ăn của cô. Và người đèo tôi lại là Lisa, thật ngang trái.

Trưa chỉ được về nhà nghỉ khoảng 1 tiếng, 1 giờ chiều tôi lại lê lết ngoài đường. Nhưng dù sao trong 1 tiếng, tôi và Jackson cũng đủ để "hâm nóng" bằng cả đống tin nhắn rồi.

Bắt đầu như thế này:

Jackson: Lúc nãy lớp Chaeng có vẻ vui nhở

Tôi: Ừ, vui thật

Jackson: Chúc mừng nhé.

Cảm ơn. Chiều này lớp mình có tổ chức tiệc ở nhà cô đó.

Jackson: Ù ui vui ta.

Lát tui sẽ được người đẹp chở đi mua đò ăn nè.

Jackson: Aii thế? :v

Đoán đi.

Jackson: "Làm như mình biết".
Đoán không ra.

Lisa

Jackson: À

Thế thôi sao?

Jackson: "Thế thôi" là sao?

Không ghen sao?

Jackson: Có, có chứ.

5 phút sau, một cuộc gọi đến từ cái tên được lưu trong danh bạ là"."

- Yoboseyo?

- Đi đi.

- Hả?..

Không biết bên kia kịp nghe từ "hả" của tôi không là cúp máy cái rụp rồi, đứng nhìn cái điện thoại rồi cười cười nhìn như con điên.

Chợt điện thoại lại reo lên nữa. Trong khi đầu óc lâng lâng, tôi chẳng thèm xem ai gọi, chỉ nghĩ đến Jackson, nên đưa điện thoại lên tai và hỏi:

- Còn ghen hửm?

Tiếng bên kia vang lên:

- Ghen cái đầu mày! Bị hâm à?

Tôi giật mình, giơ chiếc điện thoại ra trước mặt. Ôi mẹ ơi là Lisa, vậy mà tôi cứ tưởng...

- Mày chết chỗ nào rồi? Tao đang trước cổng nhà mày nè.

Vừa quê mà vừa nhục , tôi chỉ kịp "ờ" một tiếng rồi khoác áo lên, đeo khẩu trang rồi đi thẳng ra cổng.

- Tưởng mày chết rồi chứ.

Tôi đánh vô lưng nó:

- Chết cái con khỉ!

Tay lái nó lạng một cái rồi lại nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.

Cả hai im lặng lúc lâu, Lisa mới chịu mở miệng:

- Chaeyoung này!

- Hả?

- Có ai nói với mày điều này chưa?

Nếu như là trong tiểu thuyết ngôn lù mà tôi hay đọc, đoạn này sẽ là nam chính tỏ tình dí nữ chính nè. Ủa khoan! Nó đâu phải nam chính đâu:

- Chưa. Những tao cũng không muốn biết.

- Tại sao?

- Tao cá là nó không tốt đẹp

Cả hai lại im lặng.

Mãi khi gần đến nhà cô, nó mới chịu tiếp tục câu lúc nãy:

- Có ai nói rằng lúc mày cười trông rất xấu hay chưa? Muahahahah...

Tôi dùng hết sức lực nện vào lưng nó một cái rõ đau, nó chỉ kịp la lên một tiếng rồi thắng xe.

Tụi nó đã có mặt đông đủ ở sân nhà cô, cả cô Jisoo cũng đang lui cui dắt chiếc xe đi ra cổng.

Seulgi bắt đầu lên giọng quạo quọ:

- Hai đứa mày ngủ quên ở đâu mà giờ này mới tới?

Hết chết rồi lại ngủ, mấy đứa này đầu óc sao vậy???

Cô Jennie từ trong nhà ra, nhìn từ đầu xuống chân trùm áo kín mít, nhìn như Ninja lead. Cô leo lên xe cô Soo làm chúng tôi được một moment chất lượng vì cặp đôi siêu dễ thương này.

Trước những ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nếu như cô Soo gãi đầu cười ngượng ngùng thì cô Jennie lại ra dáng chỉ huy:

- Các em đi theo cô. Khi đến chợ, Sehun và Chanyeol sẽ ghé mua rau, Nayeon và Mina sẽ mua rong biển để cuộn kimbap,...

Cứ thế cô Jennie phân công nhiệm vụ cho từng đứa.

Tôi và Lisa phụ trách mua thịt gà và bột. Gian hàng bán gà nằm ở phía trong cùng của chợ nên chúng tôi phải gửi xe phía ngoài mới vào được.

Lựa mãi hai đứa mới mua được mớ thịt gà, riết rồi còn khó hơn lựa quần áo với giày.

Lâu nay chơi chung, đấu khẩu rồi quánh lộn này nọ, mãi đến giờ tôi mới biết tên Lisa này cũng có tí gọi là ga lăng, tuy chưa bằng ½ so với Jackson.

Nếu như hôm trước tôi cùng Jackson đi mua vài món đồ cho trường, Jackson ra tay nghĩa hiệp giúp tôi mang cả đống túi, thì hôm nay cùng Lisa mua thịt, nó lấy túi đùi gà, còn túi cánh gà thì "share" cho tôi.

-Mày cũng có tay chân, cũng xách đồ được mà. Khi nào tay mày gãy, tao mới giúp mày xách hết đống đồ này.

Lí lẽ nghe rất "có lí"

Tôi nén giận, cùng nó đi tìm gian hàng bán bột để làm món gà rán. Cô Jennie bảo phải có bột thì gà mới ngon.

Xui như trâu, mới tìm được chỗ bán sau một hồi đi nguyên cái chợ, bác chủ hàng e ngại nhìn chúng tôi:

- Bác hết loại đó rồi. Hay cháu ra tiệm đường XL mua nhé.

Tưởng tiệm đó ở gần thì không nói, xa biết bao xa dị đó. Nó phải đèo tôi cả cây số, làm mồ hôi nhễ nhại, ướt cả mặt và tóc, cả lưng áo cũng ướt nốt. Tự dưng nhìn nó như vậy, tôi thấy hơi tội.

- Mệt không? – Hiếm lắm tôi mới hỏi thăm nó được một câu lịch sự.

- Mệt.

- Nhiều không?

- Nhiều.

- Hay để tao chở mày một lúc - Ủa sao mình tốt zạy?

- Thôi. Muốn tao hết mệt, mày chỉ cần làm một chuyện thôi.

- Chuyện gì?

Lisa đưa tay ra phía sau,thì thầm:

-Mày nắm tay tao đi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro