CHƯƠNG 2: NHỮNG KẾT NỐI MỚI - TÌNH YÊU NỞ TRONG KÝ ỨC CŨ
Sau quãng thời gian nghỉ ngơi và tận hưởng hạnh phúc gia đình tại Địa Cầu, Đại úy Đỗ Anh Tuấn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ để trở lại Teyvat. Không chỉ vì trách nhiệm của một sĩ quan Liên Bang, mà còn vì một sự kết nối đặc biệt với vùng đất của trí tuệ – Sumeru. Lần này, anh trở lại trên tàu khu trục Arge, một trong những con tàu đầu tiên được phái đến để hỗ trợ công cuộc tái thiết.
Khi Arge đáp xuống không gian cảng của Sumeru, Tuấn hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió ấm áp của rừng già. Anh đến thẳng Giáo Viện, nơi Thảo Thần Nahida đang bận rộn với công việc giúp đỡ người dân và khôi phục lại Thảo Thần Thụ. Nahida vẫn nhỏ bé như ngày nào, nhưng ánh mắt cô đã thêm phần kiên nghị và trưởng thành sau cuộc chiến.
Cuộc gặp gỡ của họ diễn ra trong không khí trang trọng nhưng ấm áp. Tuấn báo cáo tình hình của Liên Bang và những hỗ trợ sắp tới, còn Nahida chia sẻ về tiến độ tái thiết của Sumeru. Nhưng dần dần, câu chuyện của họ không chỉ dừng lại ở công việc.
"Thần dân của ngài đã chiến đấu rất dũng cảm, Thảo Thần," Tuấn nói, giọng anh chân thành. "Tôi thực sự nể phục sự kiên cường của ngài và cả Sumeru."
Nahida mỉm cười nhẹ. "Và binh sĩ của ngài cũng vậy, Đại úy Tuấn. Nếu không có Liên Bang, Sumeru đã không thể vượt qua." Cô nhìn sâu vào mắt anh. "Ngài là người chỉ huy đã luôn ở bên chúng tôi trong những khoảnh khắc đen tối nhất. Ngài đã chiến đấu vì Sumeru."
Những lời nói đó chạm đến trái tim Tuấn. Anh nhớ lại những đêm thức trắng trên chiến trường, cùng Nahida bàn bạc chiến lược, cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Trong mắt anh, Nahida không chỉ là một vị Thần quyền năng, mà còn là một cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, nhân ái, và đầy trí tuệ. Anh nhận ra rằng, trong suốt thời gian qua, một hạt giống cảm tình đã nảy mầm trong lòng anh dành cho vị Thần bé nhỏ này.
Sau buổi họp chính thức, Tuấn thường xuyên nán lại Sumeru lâu hơn dự kiến. Anh và Nahida thường đi dạo trong Giáo Viện, trò chuyện về mọi thứ, từ những lý thuyết khoa học phức tạp của Liên Bang đến những triết lý sâu xa của Sumeru. Tuấn chia sẻ về văn hóa Địa Cầu, về những tiến bộ khoa học, còn Nahida kể cho anh nghe về những bí ẩn của cây cối, về sự kết nối giữa vạn vật. Họ tìm thấy ở nhau sự đồng điệu trong tư tưởng và cả những khoảng lặng bình yên.
Một buổi tối nọ, dưới ánh trăng huyền ảo chiếu rọi khu rừng Sumeru, họ đang ngồi bên hồ nước, ngắm nhìn những đốm lửa ma thuật lấp lánh.
"Đại úy Tuấn," Nahida khẽ gọi, "Ngài có cảm thấy bình yên khi ở đây không?"
Tuấn quay sang nhìn cô, ánh trăng bạc đổ xuống mái tóc trắng và đôi mắt xanh lục biếc của cô. Trái tim anh đập nhẹ. "Có," anh đáp khẽ. "Bình yên hơn bất cứ nơi nào khác. Và... tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên ngài, Nahida."
Nahida nhìn thẳng vào mắt anh, một nụ cười nhỏ nở trên môi. "Tôi cũng vậy. Cảm giác như đã quen ngài từ rất lâu rồi."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau, và một sự thấu hiểu ngầm không cần lời nói đã xuất hiện. Không có lời tỏ tình hoa mỹ, không có những cử chỉ vội vàng, nhưng cả hai đều hiểu rằng giữa họ đã hình thành một mối liên kết sâu sắc hơn cả tình bạn hay sự hợp tác quân sự. Đó là một khởi đầu dịu dàng, chớm nở của một mối quan hệ đặc biệt, giữa một sĩ quan Liên Bang Địa Cầu và vị Thảo Thần của Teyvat. Họ bắt đầu những cuộc hẹn hò đơn giản, cùng nhau khám phá Sumeru, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, và cùng nhau xây đắp một tương lai mới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro