Chương 10

Đoan Mộc Thần nói được là làm được, không đến mấy ngày Đoan Mộc Gia khí thế hừng hực thiết lập hôn sự, chuyện này truyền sôi nổi trong Cảnh Dương thành.

Một nhóm người tò mò xem phản ứng nhà họ Hướng, nhưngnhà họ Hướng đóng chặt lại đại môn, làm cho người ta theo dõi không ra đầu mối.

Mà hôm nay, chính là ngày Đoan Mộc Thần lấy vợ.

Sáng sớm, ầm ầm tiếng pháo từ bên ngoài truyền vào trong phòng Hướng Tiểu Danh, bất kể che lỗ tai thế nào vẫn nghe đượcrất rõ ràng.

Hướng Tiểu Danh tái mặt lẳng lặng ngồi ở góc giường hẹp, hai chân co lại, ánh mắt mơ hồ, tay nhỏ bé thật chặc bịt lấy lỗ tai.

Nàng làm cho mình không nghe không thấy, cho dù tiếng pháo rõ ràng như vậy, nàng cũng đem hết khí lực làm cho mình không để ý không nghe gì.Trải qua mấy ngày nay, nàng chính là sống như vậy.

Từ đêm đó mặc y phục bị xé nát từ trong phòng Đoan MộcThần trở lại, nàng cũng chưa từng rời cửa phòng một bước, mỗingày đều tự giam mình trong phòng, ăn ít ngủ cũng ít, cả người gầy một vòng lớn không còn tức giận giống dĩ vãng. Tình hình của nàng làm người nhà lo lắng, dì Mai cũng tới khuyên qua nhiều lần, mà phụ thân còn giận đến muốn giết người của Mộc gia, nói muốn lấy lại công đạo.

Nàng không có phụ họa cũng không có để ý tới, chẳng qua chỉlẳng lặng ngồi ở trên giường trầm mặc. Có thể coi như không nghe thấy, nhưng nàng vẫn nghe được tintức. Cho nên nàng biết hôm nay là ngày Đoan Mộc Thần lấy vợ. 

Không sao cả! Nàng đã nói hắn lấy ai nàng cũng sẽ không để ý,đó là chuyện của hắn. Rõ ràng là nghĩ như vậy, nhưng nàng không cách nào làm chobản thân thật sự không để ý, trong đầu đều là tàn nhẫn vô tình.

Đêm đó hắn làm cho thân thể nàng đau đớn, nhưng lòng của nàng so với thân thể còn đau hơn, giống như bị vật gì đó thật chặtníu lấy làm cho nàng không thở nổi. Nàng biết, nàng thật ra rất để ý . 

Những thứ kia chẳng qua là nói nhảm, nàng chỉ là không cam lòng cho nên cố ý nói chuyện chọc giận hắn. Mục đích của nàng đạt thành, hắn giận thật rồi! Nàng nên caohứng nhưng một chút cao hứng cũng không có, trong lòng vừa sợ lại loạn, tuyệt không giống như hăng hái bình thường.

Nàng lúc này suy nghĩ trong đầu tất cả đều là hắn. Hắn thật sự muốn lấy người khác......vậy...... Hắn thật sự không cần nàng sao? Cắn môi nàng dùng sức lắc đầu, không cách nào tiếp nhận. Nhưng nàng có thể làm gì bây giờ? Hắn phải lấy người khác......

Vùi mặt vào đầu gối, cho tới giờ khắc này nàng thật sự mất đi hắn, nàng mới biết được thì ra nàng quan tâm hắn như vậy, quan tâm đến lòng cũng đau......"Hướng Tiểu Danh! Bản thân tự oán hận cũng đủ rồi đó?"Đột nhiên cửa phòng bị một cước đá văng, Hướng Tiểu Tứ mặc một thân xiêm y nguyệt sắc, nghênh ngang đi vào trong phòng.

Vừa vào nội thất liền nhìn thấy Hướng Tiểu Danh vẫn nằm tại góc giường, nàng nhịn không được trợn trắng.

"Hướng Tiểu Danh! Tỷ còn muốn ngồi ở chỗ đó bao lâu?"

Hướng Tiểu Tứ hai tay vịn thắt lưng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Danh, thật hoài nghi người trước mắt này thật là đại tỷ trước giờ kêu ngạo của nàng sao?

"Không cần muội lo! Đi ra ngoài!" Hướng Tiểu Danh buồn bực lên tiếng gầm nhẹ. Hướng Tiểu Tứ cong khóe môi, tức giận nhìn nàng. "Nếu không phải tỷ là đại tỷ của muội, tỷ cho rằng muội thích quản sao?

"Hướng Tiểu Danh không có trả lời, vẫn cúi đầu không nhìn Hướng Tiểu Tứ.

Hướng Tiểu Tứ cũng không để ý nàng, chậm rãi nói: "Ơ! Đoan Mộc Thần muốn lấy nữ nhân khác làm vợ, tỷ thật sự không sao cả?"

Hướng Tiểu Danh chấn động, vết thương rướm máu lại bị hung hăng đâm một cái, nắm tay thành quyền, nàng chịu không được ngẩng đầu lên hét lớn. 

"Không cần muội lo!"

"Hướng Tiểu Tứ! Muội cút cho tỷ! Đi ra ngoài!"

Ngẩng đầu nước mắt trên mặt rõ ràng có thể thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy tiều tụy, nói rõ nàng quan tâm nói rõ nàng khổ sở. Thấy thế, Hướng Tiểu Tứ nhịn không được lắc đầu." 

Tỷ tại sao như vậy! Quan tâm phải đuổi theo nha! Ở nơi này khóc sướt mướt ai thấy được? Đoan Mộc Thần cũng không?" 

Nàng hừ một tiếng, tràn đầy khinh thường. 

"Tỷ nghĩ nhiều làm gì, người ta bây giờ chỉ nhìn thấy tân nương xinhđẹp trước mắt, nào có để ý tới tỷ?"

Hướng Tiểu Tứ không khách khí chút nào đâm vào vết thương Hướng Tiểu Danh, một chút cũng không đồng tình nàng.

Bản thân đẩy nam nhân ra cửa, chờ người ta thật sự không để ý,nàng mới ở đây hối hận có tác dụng không?

Hướng Tiểu Danh cắn môi, phản bác không được lời của tammuội chỉ có thể xoay mặt quật cường trả lời: "Đây là chuyện của tỷ, không cần muội quan tâm!"

"Được! Muội mặc kệ!" Hướng Tiểu Tứ nhún vai, vẻ mặt không sao cả. "Muội chỉ là muốn nói cho tỷ biết, Đoan Mộc Gia nghênh đón tân nương vào cửa, sau khi bái đường thì động phòng, tỷ khóc chết đi! Không người để ý đến tỷ đâu

"Hướng Tiểu Danh chấn động, cũng nén được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống làm cho nàng nhìn rất đáng thương. Thấy nàng như vậy, Hướng Tiểu Tứ thở dài, ngồi ở mép giườngnhìn về phía đại tỷ. 

"Muội hỏi tỷ, tỷ thích Đoan Mộc Thầnkhông?"Kinh ngạc ngước mắt nhìn, Hướng Tiểu Danh chần chờ thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Trước kia không muốn thừa nhận mình thích hắn bởi vì bướng bỉnh kiêu ngạo, hơn nữa bởi vì không cam lòng thua hắn, nàngkhông muốn ngay cả lòng cũng thua cho hắn, cho nên luôn kháng cự chuyện yêu hắn.

Nhưng bây giờ cũng đã không có cần thiết, bởi vì nàng phát hiện mất đi hắn so sánh với kháng cự hắn vẫn làm cho nàng thốngkhổ.

"Thích phải đuổi theo!" Hướng Tiểu Tứ chịu không được nhìn Hướng Tiểu Danh. 

"Mất thể diện thì sao? Ít nhất có thể có đượchắn, hơn so sánh với sau này hối hận đã muộn rồi!"

"Nhưng mà......" Hướng Tiểu Danh cắn môi, chần chờ."

Nhưng mà hắn rất tức giận, hắn thật sự không quan tâm tỷ......"Lạnh lùng của hắn thật sâu khắc vào lòng nàng không để cho nàng dám tiến về phía trước, mặt cũng xị không muốn đi cầu hắn.

Hướng Tiểu Tứ chịu không được thở ra một hơi, nghĩ cũng biết người có lòng tự ái mạnh như đại tỷ để ý chính là cái gì. "Hướng Tiểu Danh! Tỷ muốn mặt mũi của tỷ, hay là muốn nam nhân?Nói cho tỷ biết, mặt mũi mất sau này có thể đòi lại, còn nam nhân mất rồi sẽ không còn!""Ta......" 

Nhìn tam muội, nhớ lời của nàng, Hướng Tiểu Danh cắn răng một cái không do dự nữa. Nàng lập tức nhảy xuống giường không kịp mang giày, chân cứ trần trụi như vậy chạy ra cửa phòng.

Nàng muốn nói cho hắn biết, nàng không thể không có hắn!......................Không khí vui vẻ lan tràn ở trong phủ Đoan Mộc. Tân khách ngồi đầy cả đại sảnh, còn hỉ nương đỡ tân nương đểcho nàng đi tới bên cạnh tân lang, hai người trong tay nắm một hỉcầu.Đoan Mộc Nghĩa Hành cười ha ha ngồi ở chủ vị, chờ hai ngườigiao bái.

"Nhất bái thiên địa!" Hỉ nương nhẹ hô.Nghe được lời của hỉ nương, Đoan Mộc Thần nắm tay tân nương nghiên người cuối xuống."Nhị bái cao đường!" Hỉ nương lần nữa hô. 

Xoay người, hai người đang mặc y phục màu đỏ hướng Đoan Mộc Nghĩa Hành lạy một cái. "Tốt! Tốt!" Đoan Mộc Nghĩa Hành cao hứng cất tiếng cười to."Tân lang tân nương giao......" 

"Chờ một chút!" Bỗng nhiên thanh âm đứt quãng vang lên. 

Hướng Tiểu Danh xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tiều tụy bởi vì chạy vội hiện ra đỏ ửng, tóc dài xỏa ra tán loạn, chân trần dính đầy đất, cả người nhìn qua rất nhếch nhác.

Vừa nghe đến thanh âm của nàng, Đoan Mộc Thần lập tức nhìn về phía nàng, tròng mắt xẹt qua một tia vui mừng nhưng lại nhanhchóng chuyển thành hờ hững."Nàng tới đây làm cái gì?" Hắn tràn đầy lãnh đạm hỏi.

Hướng Tiểu Danh bước vào cánh cửa, khẩn trương nhìn Đoan Mộc Thần. "Ta...... Ta có lời muốn nói với chàng." Nuốt nước miếng một cái, nàng thật vất vả nói ra những lời này. Đoan Mộc Thần lạnh lùng cười một tiếng, thái độ không thay đổi.

"Ta không cảm thấy giữa hai người chúng ta có chuyện gì nói, hơn nữa ta bây giờ đang bái đường, nàng đang quấy rầy đến ta cùng với nương tử của ta."

"Ta......" Hắn lạnh lùng làm cho nàng lùi bước, lời muốn nói nhất thời nghẹn trong cổ, nhìn tân nương bên cạnh hắn càng làmcho lòng của nàng căng thẳng.

Nên biết điều một chút, nàng nên rời đi, không nên để cho mình mất thể diện.Nhưng mà...... rời đi, đại biểu nàng buông tha; buông tha đạibiểu nàng sẽ mất đi hắn! Nàng không muốn!"Ta...... Ta thích chàng!" Nắm chặt lòng bàn tay, nàng nhìn hắn khua lên dũng khí liều lĩnh nói với hắn.

Lời nàng nói ra bốn phía một mảnh xôn xao, còn Đoan Mộc Thần lại là giương nhẹ lông mày.

Nuốt nước miếng một cái, Hướng Tiểu Danh bất cứ giá nàocũng phải nói. "Ta...... những lời trước đó ta nói đều là nói nhảm, ta cũng không phải thật sự không để ý chàng lấy người khác, còn nói giữa chúng ta cái gì cũng không phải, đó khôngphải là sự thật, ta chỉ không muốn thừa nhận ta thích chàng mà thôi."

Lời của nàng làm lông mày của hắn nhướn càng cao, khóe miệng giương nhẹ nụ cười. "Tại sao không muốn thừa nhận nàng thích ta?""Bởi vì ta luôn thua chàng, bất kể là cái gì cũng thua hoàntoàn, ta không muốn ngay cả lòng ta cũng thua chàng, cho nên mới luôn kháng cự lòng mình, cho nên mới cố ý nói những lờiđó để chàng tức giận."

Nàng cắn môi lung túng nhìn hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh,không bởi vì lời của nàng dao động nàng không khỏi luống cuống.

"Chàng...... Chàng muốn lấy vợ không?"

"Thế nào? Nàng có muốn ta lấy không?" 

Không trả lời nàng,hắn hỏi ngược lại

."Ta......"

 Chần chờ một hồi, nàng nhìn tân nương một cái, hồi lâu mới ấp úng nói: "Chàng có thể không lập gia đình không?"Thấy bộ dáng nàng lo sợ, Đoan Mộc Thần mềm lòng. "Được rồi! Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, ta liền không lập gia đình."

"Thật sự?" Lời của hắn làm Hướng Tiểu Danh sửng sốt, nhưngnhìn đến tân nương nàng thu hồi nụ cười. 

"Nhưng mà tânnương......"Nàng ấy chịu không?"Chịu chịu chịu! Dĩ nhiên chịu!" 

Tân nương trầm mặc lâu cuối cùng mở miệng, tự động lấy khăn cưới trên đầu ra, than khẽ một hơi."May là Đại tỷ đã đến rồi, muội còn sợ tỷ không đến,muội không muốn gả cho tỷ phu tương lai đâu?" 

Vỗ ngực một cái,may thật! May thật!"Tiểu Dương?" Vừa nhìn thấy tân nương, Hướng Tiểu Danhlập tức trừng to mắt, phản ứng không kịp. "Tại sao là muội......"Đây là chuyện gì?Đoan Mộc Thần hảo tâm giúp Hướng Tiểu Danh giải tỏa nghi ngờ. "Từ đầu tới đuôi, hôn lễ này đều là giả." 

Tất cả đều vì dụ nàng mắc câu.

Vừa bắt đầu hắn đã bố trí tốt lắm. Nàng nói không lập gia đình,cho nên hắn cố ý chọc nàng để cho nàng nhìn thẳng lòng mình.

Mặc dù đêm đó hắn thật sự bị nàng chọc giận điên lên mất cả lýtrí, cho nên mới tổn thương nàng như vậy. Tuy nhiên hắn vĩnh viễnkhông thả nàng ra.Nàng là của hắn! 

Trừ hắn ra nàng đừng hòng thuộc về bất luận kẻ nào! Cho nên hắn quyết định đánh cược, đánh cược nàng có ý với hắn hay không, hắn không tin nàng vô tình đối với hắn cho nên mớiđem hết biện pháp bức tâm ý chân chính của nàng.Mà hai nhà mọi người đều biết chuyện này ngoài nàng ra.

"Việc này......" Nhìn Đoan Mộc Thần lại nhìn Hướng Tiểu Dương, Hướng Tiểu Danh quay đầu, lúc này mới phát hiện người dự lễ có dì Mai, Tiểu Hải và...... phụ thân?"Phụ thân, phụ thân cũng tham gia?" 

Hướng Tiểu Danhkhông thể tin được, phụ thân không phải là rất ghét Đoan Mộc Gia sao?"Danh nhi, phụ thân cũng không muốn!" Hu hu...... 

Gả con gái vào Đoan Mộc Gia, ông ngàn vạn không muốn,nhưng thấy nữ nhi mấy ngày nay vì tiểu tử Đoan Mộc kia mà thương tâm, ôngkhông muốn ra sao cũng chỉ có thể biết điều một chút tham dự kếhoạch.

Thấy vẻ mặt Hướng Bá Thiên như khổ qua, Đoan Mộc NghĩaHành cười vui vẻ. 

Việc lấy Hướng Tiểu Danh làm vợ hắn hài lòng cực kỳ, lúc trước trong miệng mặc dù hơi ngại nhưng thật ra đây chẳng qua là vì tức Hướng lão đầu.

Trên thực tế, ông đối với Hướng Tiểu Danh khí thế không thua đấng mày râu cực kỳ thưởng thức, Dương Viễn tiêu cục chính làmuốn thiếu phu nhân như vậy! Hướng Tiểu Danh hoàn toàn há hốc mồm, quay đầu nhìn Hướng Tiểu Tứ từ đại sảnh đi vào, thoáng chốc hoàn toàn hiểu —từ đầu tới đuôi nàng bị bọn họ thiết kế!

Người nhà của nàng toàn bộ bán đứng nàng, phản đồ! Thấy Hướng Tiểu Danh nhìn chằm chằm, mặt Hướng Tiểu Tứ lộ vẻ vô tội "Đại tỷ, ta không có bắt buộc tỷ tới đó!" Tất cả là nàng tự nguyện."Ta......" 

Hướng Tiểu Danh á khẩu không trả lời được, quay đầu nhìn nét mặt đắc ý Đoan Mộc Thần, nhớ đến mấy lời mình vừa nói......Rầm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng."Vừa rồi...... lời vừa rồi không tính! Làm như vậy khôngđúng!" Nàng vừa tức vừa giận gào thét, xoay người muốn rời đi."

Hướng Tiểu Danh! Nàng dám bước ra cánh cửa một bước,ta bảo đảm sẽ lấy nữ nhân khác làm vợ, nàng không tin có thể thử nhìn một chút!"Thấy nàng đi, Đoan Mộc Thần giận tái mặt lạnh giọng cảnhcáo.Cảnh cáo của hắn lập tức làm cho nàng dừng bước, nhưng lại quật cường không quay đầu lại.

Hướng Tiểu Danh! Là người có chí khí không cần để ý hắn!Nàng liều mạng tự nhủ như vậy.Đúng! Không cần để ý hắn......"Chàng tức cái gì nha!" Nàng không cam không lòng đi trở về, không được tự nhiên kéo y phục của hắn. Hừm! Chí khí không đáng giá mấy lượng tiền! Hu......>_<

"Như vậy mới ngoan." 

Khó thấy nàng nghe lời như vậy, Đoan Mộc Thần hài lòng ôm lấy nàng.Hướng Tiểu Danh không vui bĩu môi, ngẩng đầu nhìn hắn."Vậy còn chàng? Có thích ta hay không?"Lời của nàng làm hắn mỉm cười, cúi đầu cứ như vậy ở trướcmặt mọi người dùng sức lấy hơi thở mùi đàn hương trong miệng.

"Đồ ngốc, nếu không thích nàng, ta tại sao bố trí như vậy?"Hắn đã sớm yêu nàng.Ngay từ sáu năm trước, hắn đã quyết định ngọn lửa quật cường này phải thuộc về hắn. Mà bây giờ hắn quả thật có được nàng.

Hắn yêu nhất ngọn lửa xinh đẹp này.

Vĩ thanh

Đoan Mộc Thần lần đầu tiên nhìn thấy Hướng Tiểu Danh là vào thời điểm mười tám tuổi.Lúc ấy bọn họ đang ở khuân đồ, vừa quay đầu liền nhìn thấy đối diện có sáu người cùng nhau nhướn mày nhìn bọn họ. 

Nhà đám người này trên cửa biển tiêu sái viết bốn người chữ to 'Chấn Thiên tiêu cục', cùng tấm biển nhà hắn 'Dương Viễn tiêucục' đối diện, dưới ánh mặt trời tựa như hai đầu sư tử tranh đấu lẫn nhau. Cha hắn thật đúng là biết chọn vị trí nha! 

Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, tầm mắt lần nữa nhìn phía đối diện. Sau đó — hắn thấy được thứ so sánh với ánh mặt trời còn chóimắt hơn. Ngũ quan tỉ mỉ mang theo vẻ quật cường, hai đầu lông mày anh khí không bại bởi nam nhân, cặp con ngươi sáng chói kia đangnhìn từ trên xuống dưới hắn.

Một lúc lâu giống như đã đánh giá xong, hắn tinh tường thấy nàng hừ một tiếng rồi cười, rất khinh thường quay mặt, phun ra một câu: "Quả hồng mềm vô dụng!"Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng vừa lúc để mọi người xung quanh nghe được bao gồm cả hắn. Quả hồng mềm? Đây chính là lần đầu tiên có người hình dung hắn như vậy. 

Thú vị! Hắn hướng nàng mỉm cười, lại thấy nàng dùng khóe mắt nghíahắn một cái, sau đó tiêu sái xoay người đi ra khỏi cửa, nói rõ ngay cả nhìn hắn cũng khinh thường."A! Cô nương này thật hú vị." 

Nàng khiến cho hắn có hứngthú!Sau này nghe được, mới biết tiểu cô nương áo đỏ kia ở Cảnh Dương thành có tên tuổi, vừa cay cú vừa dã man giống như con ngựa hoang, cho nên không ai dám trêu chọc nàng.

Càng hiểu rõ sự tích của nàng, hắn càng có hứng thú đối với nàng. Mỗi ngày hắn nhìn nàng cỡi ái mã Hỏa Diễm thường lui tới chói mắt ở Cảnh Dương trong thành, mà mỗi một lần đều làm như không thấy hắn. Cho đến khi hắn thắng nàng tại cuộc thi tranh tài vô địch bắn tên.Hắn nhận thấy nàng nhìn chăm chú, cho dù là tức giận không cam lòng hắn cũng cảm thấy sung sướng."

Hướng cô nương, cô nương có dám theo ta uống rượu không?" Trong tửu lâu, hắn nâng chén khiêu khích nàng. Mấy ngày nay hắn xem như hiểu rõ tính tình của nàng, không chịu được người ta xem thường nàng, một câu khiêu khích là có thể dụ nàng mắc câu."Buồn cười! Có gì không dám?" 

Quả nhiên, Hướng Tiểu Danh chê cười dung nhan xinh đẹp như lửa. "Nếu theo lời ngươinói thì cũng đừng có dùng chén, dùng bầu rượu đi."Hừ! Nàng cũng không tin bắn tên thua hắn, ngay cả uống rượu cũng thua, nghĩ đến nàng Hướng Tiểu Danh ở Cảnh Dương thành này nổi danh ngàn chén không say!

Muốn uống rượu với nàng? Hmm! Muốn chết!"Có thể." Đoan Mộc Thần cũng dứt khoát, cầm một bầu rượu,hai người cứ như vậy ngươi một bình, ta một bình liều mạng đứng lên.

Qua hai canh giờ......"Hướng cô nương,cô khỏe không?" Đoan Mộc Thần vẫn cười thong dong, quan tâm nhìn Hướng Tiểu Danh đã gục xuống bàn."Nấc...... tiếp, tiếp tục...... không...... nấc......" Nàng......Nàng còn chưa có say......"Ta xem không cần uống nữa, cô nương say rồi." 

Thưởng thức nhìn dáng vẻ yêu kiều nàng khi say rượu, con ngươi trong như nước, gò má mật hồng như trái táo, cái miệng nhỏ nhắn chau lại thoạt nhìn rất đáng yêu."Cái rắm...... Ta không có say......" 

Nàng không chịu thua,không tin nàng uống rượu thua hắn."Được! Cô nương không có say, là ta say, cho nên đừnguống nữa." 

Hắn dụ dỗ lấy bầu rượu trên tay nàng xuống. Tiểu cô nương này nha! Vẫn còn quá đơn thuần. Hắn thuận miệng một câu nàng liền thật sự uống rượu với hắn, còn nữa khi hắn nâng cốc đã sớm dùng nội lực bức khí ra, cho nênbất kể uống thế nào cũng sẽ không say.

"Sao! Ngươi nhận thua?" Nghe được hắn nói mình say, Hướng Tiểu Danh cười khanh khách dựa vào người hắn, tay nhỏ bé đang sờ lên mặt của hắn, giống như là đang quan sát cái gì, thấy rấtcẩn thận.

"Thật kỳ quái...... Rõ ràng lớn lên giống các bà các tỷtỷ...... tại sao lại bắn tên thua ngươi?" 

Nàng rất nghi ngờ nhiều câu không giải thích được, với lại tư thế này rất mập mờ.Mặt của hai người dán quá gần, mùi rượu nhàn nhạt từ trongmiệng nàng truyền ra làm thân thể của hắn truyền đến một trận xúc động. "Cô nương không cam lòng thua ta sao?" Bàn tay to nắm eocủa nàng, hắn thân mật ôm nàng vào trong ngực, hai người ở trongsương phòng đơn độc không sợ bị người bên ngoài nhìn thấy haingười thân mật. Trên người nàng có nhàn nhạt mùi thơm, không phải là cônương phấn son, mà là mùi thơm tự nhiên của cơ thể, nhẹ nhàngkhoan khoái dễ ngửi."

Đúng, dĩ nhiên...... Thậm chí thua quả hồng mềmnày......" Uống rượu say nàng sớm mất đề phòng, giống như tiểucô nương thoải mái uốn éo trong ngực của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn làm nũng cong lên, tay nhỏ bé nhẹ vỗ vềmặt của hắn, tràn đầy không giải thích được. "Tại sao thua......"rõ ràng thoạt nhìn rất yếu! Đoan Mộc Thần lẳng lặng nhìn Hướng Tiểu Danh, thân thể thay đổi làm hắn cảm thấy kinh ngạc.

Trong ngực rõ ràng là tiểu cô nương, lại có thể khiến cho hắn khát vọng, hắn không tự chủ được cúi đầu chụp lên cánh môi mê người kia.

"Ưm......" Đầu lưỡi trơn trượt của hắn thăm dò hơi thở mùiđàn hương trong miệng, trêu chọc nếm mùi vị của rượu, nàng rất ngọt, lật ngược quấy mút đổi lấy nàng hừ nhẹ. Giống như bắt lửa, hắn hôn đến muốn ngừng mà không được,muốn đem nàng hòa vào trong thân thể vĩnh viễn không buông tay."Ừm......" 

Khi hắn hôn xuống, nàng lộ ra con ngươi trong vắt giống như ngọn lửa tuyệt mỹ quyến rũ, xinh đẹp đến làm cho mắt hắn không rời. Tim trong khoảnh khắc đó ngưng đập."Nàng hấp dẫn ta......"  

Trong không khí im lặng hắn khẽ thì thầm. Có lẽ ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã bị ánh mắt nàng hấp dẫn, mới có thể nhìn chăm chú vào nàng muốn nàng nhìn hắn."Hửm?" 

Hướng Tiểu Danh không hiểu lời của hắn, khẽ chớp suy nghĩ, nàng thở nhẹ nhìn hắn."Nếu dụ dỗ ta thì đừng nghĩ rằng ta sẽ buông tay......" Ôm lấy nàng, hắn khẽ nói, trong giọng nói mang theo nồng đậm giữ lấy.

Vào giờ khắc này, hắn quyết định, hắn yêu nàng!..............Mở mắt ra, Đoan Mộc Thần gục ở trên người nàng, câu khởi thần khẽ cười. Hắn mơ tới chuyện sáu năm trước, chuyện hắn yêu nàng......

Sáu năm trôi qua yêu thích nàng không giảm mà tăng, sâu đậm tới mức ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc."Danh Nhi......" Hắn xoay người đè thân thể dưới mình. "Ưm......" 

Hướng Tiểu Danh đang đắm chìm trong giấc ngủ. Thấy thế nụ cười trên mặt Đoan Mộc Thần càng đậm, đẩy chân của nàng ra, thẳng lưng dùng sức đánh phá vào hoa huyệt vẫn còn ướt át của nàng.

"Không......" 

Đang lúc buồn ngủ Hướng Tiểu Danh vẫn có cảm giác, nàng hừ nhẹ kháng nghị. Nàng mệt mỏi quá, cùng hắn cọ sát lẫn nhau hơn nửa đêm thể lực sớm không còn nhưng hắn vẫn không buông tha nàng, cuồng mãnh ra vào.

Không để ý nàng hừ nhẹ, đêm tân hôn của hai người hắn làm sao dễ dàng bỏ qua nàng như vậy?

Nâng cao eo hổ, hắn phía trên chuẩn bị đánh phá, chính là muốn lay tỉnh nàng không để cho nàng ngủ. Cúi đầu hắn ngậm một cái khuyên tai nhỏ, ở bên tai nàng nhẹnói. 

"Ta yêu nàng, ngọn lửa nhỏ của ta......"

Nhưng ngay sau đó hắn tăng nhanh tiết tấu, đốt lên một luồngsóng càng sâu làm cho nàng rên rỉ ra tiếng, mơ hồ nghe được hắn nói yêu. Nàng nhếch môi, đưa tay ôm hắn, có chút xấu hổ trả lời bên taihắn: 

"Ta cũng yêu chàng......"

Nàng đáp lại đổi lấy hắn càng mạnh mẽ chạy nước rút, lúc đó hai người yêu đến thiêu đốt.Cho đến vĩnh viễn......

Kết Thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro