Sống chết có nhau: Chương 10 (hơi H)

Sau một thoáng im lặng, Liễu Tùy Phong nhìn khuôn mặt kiệt quệ của người trong vòng tay mình. Một nỗi bực bội kỳ lạ và một chút thương hại thoáng qua lại trỗi dậy trong lòng. Hắn làm một động tác khiến chính hắn cũng phải ngạc nhiên, hắn nhúng tay vào nước, những ngón tay thon dài, với một sự thận trọng khó tả, một lần nữa thăm dò nơi bí mật vẫn còn nhạy cảm và ẩm ướt mà hắn vừa mới chiếm hữu hoàn toàn, nhẹ nhàng dẫn chất lỏng hắn đã xuất ra bên trong ra ngoài.

Liễu Tùy Phong tự nhủ rằng việc này chỉ để tránh những rắc rối không đáng có hơn hết là vì sức khỏe của nàng.

Đầu ngón tay hắn lướt qua những nếp gấp mỏng manh, nhạy cảm, khiến Tống Minh Châu vô thức rùng mình nhẹ, hoàn toàn do bản năng sinh lý.

Nàng rên rỉ, như tiếng mèo kêu sinh ra từ sự kiệt sức tột độ, vùi đôi má nóng bừng vào sâu hơn trong cổ hắn, chìm vào trạng thái mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, không còn chút ý thức rõ ràng nào.

Sau khi xác nhận mình đã gần tắm rửa sạch sẽ, Liễu Tùy Phong rút tay lại. Hắn cẩn thận đặt nàng vào bồn tắm, để nàng dựa vào bức tường màu cam để đảm bảo nàng không bị ngập trong dung dịch thuốc.

Sau đó, hắn nhanh nhẹn bước ra khỏi bồn tắm, cầm một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn gần đó và nhanh chóng lau khô những giọt nước trên người. Những giọt nước lăn dài trên những đường cơ bắp săn chắc. Hắn lấy quần áo sạch, động tác rất bài bản, đầu tiên là đồ lót, thắt lưng rồi mặc áo choàng ngoài tối màu vào, chỉ liếc nhìn qua mà không hề chỉnh sửa lại cẩn thận. Vài lọn tóc ẩm ướt rủ xuống trước trán, điểm thêm chút hờ hững hoang dại cho vẻ ngoài thường ngày của hắn.

Hơi nước từ bồn tắm thuốc chậm rãi lan tỏa khắp sảnh. Những loại thảo dược nổi trên mặt nước đã chìm xuống đáy, chất lỏng màu nâu sẫm trở nên trong suốt, chỉ còn lại mùi thuốc đắng chát. Tống Minh Châu yếu ớt dựa vào mép bồn, những giọt nước nhỏ li ti bám trên da thịt, khẽ run lên theo hơi thở yếu ớt.

Trong sự tĩnh lặng này, ý thức của nàng, như một chiếc lông vũ chìm xuống đáy, từ từ trồi lên mặt nước. Cơn đau nhức khắp cơ thể và một cơn đau nhói khó tả ở một nơi nào đó khiến nàng khẽ nhíu mày.

Liễu Tùy Phong đứng lặng bên bồn tắm, nhìn xuống nàng.

"Tỉnh rồi à?" Giọng hắn trầm ổn và đều đều, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Mí mắt Tống Minh Châu khẽ hé mở, nàng từ từ mở mắt ra, tầm nhìn mờ ảo khi nàng tập trung vào đường xương hàm sắc nét trên khuôn mặt hắn.

"Đứng dậy" hắn tiếp tục.

Nàng hoàn toàn bất lực, ngay cả ý nghĩ cử động cơ thể cũng khiến chân nàng đau nhói, khiến nàng thở hổn hển.

"Công tử..." giọng nàng khàn khàn, pha lẫn chút gượng gạo, ngập ngừng.

Liễu Tùy Phong nhìn nàng, lông mày nhíu lại gần như không thể nhận ra.

"Cẩn thận"

Hắn thốt ra hai chữ này, giọng điệu khó đoán, không trách móc cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác. Sau đó, hắn cúi xuống, một tay luồn vào làn nước mát lạnh, đỡ eo nàng, tay kia vòng qua đầu gối, và nhẹ nhàng kéo nàng lên khỏi mặt nước.

Tiếng nước bắn tung tóe đặc biệt trong trẻo trong căn phòng yên tĩnh. Hắn xoay người nàng lại, đầu tiên là ngồi trên một chiếc ghế đẩu có đệm, sau đó để nàng ngồi nghiêng trên cặp đùi săn chắc của hắn, toàn bộ lưng nàng dựa vào ngực hắn. Cơ thể trần trụi của nàng phơi bày hoàn toàn trong không khí mát lạnh và một lớp da mỏng manh lập tức nổi lên trên da nàng.

Cơ thể nàng bất giác giật nảy nhưng hắn vẫn giữ chặt nàng tại chỗ, vòng tay ôm chặt eo nàng.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng hắn vang lên từ phía sau tai nàng. Rồi hắn lấy một chiếc khăn bông lớn thấm nước từ bên cạnh, ôm trọn nàng trong vòng tay, bắt đầu lau tóc ướt của nàng, động tác không những nhẹ nhàng mà vô cùng cẩn thận.

Chiếc khăn lướt qua vai và cổ nàng, lau đi những giọt nước long lanh. Đầu ngón tay hắn thỉnh thoảng chạm vào vành tai nhạy cảm của nàng, khiến nàng bất giác nhíu mày. Tiếp đến là tấm lưng mịn màng của nàng, chiếc khăn từ từ di chuyển xuống sống lưng, lau từng đốt sống. Khi hắn chạm đến vòng eo thon thả của nàng, động tác của hắn dịu dàng hơn hẳn.

“Quay người lại.”

Hắn ra lệnh bằng giọng trầm thấp, khẽ dùng tay giúp nàng xoay người trên đùi mình, giờ đây gần như hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn. Dưới ánh nến, làn da trắng nõn của nàng ửng hồng, những đường cong mềm mại nơi bầu ngực khẽ nâng lên hạ xuống theo nhịp thở gấp gáp.

Mắt Liễu Tùy Phong hơi tối lại, nhưng động tác của hắn vẫn bình thản. Hắn cẩn thận che ngực nàng bằng một tấm vải, tránh những vùng nhạy cảm. Tuy nhiên, những đụng chạm vô tình thỉnh thoảng lại khiến Tống Minh Châu khẽ run lên, một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng.

Động tác của hắn không hề dừng lại một chút nào, chỉ có sự tiếp xúc gần như không thể nhận ra của đầu ngón tay hắn qua lớp vải cho thấy hắn không hoàn toàn thờ ơ.

Điều khiến nàng xấu hổ nhất là lau mặt trong đùi, nơi không chỉ còn lại dấu vết của nước tắm thuốc mà còn cả cặn bã dính nhớp từ lần gần gũi vừa rồi. Một cơn co thắt nhẹ chạy dọc đùi trong của nàng, nhưng hắn nhẹ nhàng ấn xuống bằng đầu gối.

Giọng hắn trầm ấm và uy nghiêm, không cho phép nàng phản kháng. Nàng chỉ có thể cứng người, để hắn tỉ mỉ lau sạch những nếp gấp mỏng manh nhất trên da nàng bằng một tấm vải sạch. Ngón tay hắn vững vàng, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng dịu dàng, từng chút một xóa đi dấu vết thân mật. Khi miếng vải chạm vào âm vật nhạy cảm của nàng, nàng không khỏi cong lưng, ngón chân co lại, trán áp vào xương quai xanh của hắn.

Gò má Tống Minh Châu nóng bừng, không thể suy nghĩ gì thêm, nàng chỉ có thể theo bản năng vùi mặt vào hõm cổ hắn.

"Cố chịu đựng" Giọng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng cơ bắp trên cánh tay đang ôm nàng căng cứng rõ rệt, hơi thở dường như nặng nề hơn.

Khi vết bẩn cuối cùng được lau sạch, hắn ném miếng vải sang một bên, chỉ còn lại hai người thở hổn hển trong phòng. Cơ thể căng cứng của Tống Minh Châu cuối cùng cũng mềm nhũn, như thể toàn bộ sức lực đã cạn kiệt.

Khi nàng đã khô hoàn toàn, hắn lấy chiếc váy ngủ màu đỏ thẫm được gấp gọn gàng, hắn đỡ nàng đứng dậy và khoác áo lên vai nàng. Khi thắt dây lưng, đôi tay hắn, vốn rất thành thạo trong việc cầm quạt và cầm bút giờ lại vụng về đến bất ngờ, hắn phải thử hai lần mới thắt được một nút thắt gọn gàng, nỗ lực vừa rồi để đẩy chất độc lạnh lẽo ra khỏi người nàng đã khiến hắn kiệt sức và sự kiềm chế không để hình ảnh cơ thể ấm áp, mềm mại trong vòng tay hắn làm hắn bộc phát dục vọng còn khiến tinh thần hắn mệt mỏi hơn cả một trận chiến ác liệt.

Việc mặc đồ lót và áo ngoài cho nàng thậm chí còn chậm hơn. Hắn di chuyển cực kỳ cẩn thận, đảm bảo vải bám sát vào da nàng.

Cuối cùng khi hắn thắt xong thắt lưng, Tống Minh Châu nhận thấy những giọt mồ hôi li ti đã lấm tấm trên mặt.

Mặc xong quần áo, hắn lại bế nàng lên và đặt nàng xuống chiếc giường êm ái, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai nàng, khiến tim Tống Minh Châu hẫng một nhịp.

Nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy, kéo chăn gấm phủ kín người nàng. Hắn tùy tiện khoác thêm một chiếc áo choàng ngoài lên người, thắt lưng chưa thắt chặt, để lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Hắn không rời đi mà ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía nàng. Sau khi hơi ấm cơ thể hắn tan biến, một cảm giác mát lạnh bắt đầu lan tỏa trong không khí. Ban đầu, Tống Minh Châu không cảm nhận được nhưng chẳng mấy chốc, cơn lạnh lẽo tạm thời bị đè nén, bắt nguồn từ tận xương tủy, lại từ từ trỗi dậy.

Cả căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng nước chảy tích tắc. Màn đêm buông xuống, hệ thống sưởi dưới sàn không hoạt động bình thường, cộng thêm chất độc lạnh lẽo trong cơ thể Tống Minh Châu, cùng việc lúc nãy nàng đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cơn lạnh buốt lại len ​​lỏi từ sâu trong xương tủy. Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy không kiểm soát, răng va vào nhau lập cập.

Những chuyển động nhỏ bé này hiện lên rõ ràng lạ thường trong sự tĩnh lặng. Liễu Tùy Phong đột nhiên quay lại, nhẹ nhàng chạm vào má nàng bằng mu bàn tay lạnh ngắt, rồi vén chăn lên nằm xuống bên cạnh.

Tống Minh Châu giật mình rụt người lại, nhưng hắn dễ dàng kéo nàng lại bằng cánh tay dài, ôm chặt nàng trong vòng tay.

"Đừng nhúc nhích" giọng hắn vang lên từ phía trên đầu nàng, vòng tay siết chặt, gần như ôm trọn nàng vào lòng. Lồng ngực hắn rộng lớn và ấm áp. Hơi ấm của hắn thấm qua lớp vải mỏng, mạnh mẽ xua tan cái lạnh đang bám lấy nàng.

"Nhắm mắt lại" giọng hắn vẫn bình tĩnh và thậm chí còn có chút ra lệnh."Hàn độc vẫn chưa tan hết" hắn đưa ra một lý do không thể chối cãi, như thể việc ngủ chung này, cái ôm này, chẳng liên quan gì đến tình yêu, mà chỉ là một bước cần thiết để chữa lành.

Tống Minh Châu nằm cứng đờ trong vòng tay hắn, cảm nhận rõ ràng sự phập phồng đều đặn của lồng ngực hắn. Cái ôm của hắn không hề dịu dàng thậm chí còn có phần mạnh mẽ, nhưng kỳ lạ thay, nó lại xua tan cái lạnh còn vương vấn trong xương tủy nàng, khiến những cơn đau nhức âm ỉ sâu thẳm trong cơ thể do hắn gây ra càng trở nên rõ rệt hơn.

Nàng nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi sự hiện diện áp đảo của cơ thể phía sau, và cảm giác bị giam cầm từ cánh tay rắn chắc ôm lấy eo mình. Tuy nhiên, hơi thở đều đặn của hắn lướt qua tai nàng, từng hơi thở như lông vũ nhẹ nhàng làm nàng nhột nhạt, khơi dậy nỗi bất an trong nàng. Thái độ lạnh lùng xa cách của hắn ban ngày, trái ngược hẳn với cái ôm thân mật hiện tại, cứ quanh quẩn trong tâm trí nàng.

Liễu Tùy Phong vẫn ôm chặt lấy nàng, nội lực tinh khiết của hắn tuôn chảy như dòng suối ấm áp, liên tục nuôi dưỡng những kinh mạch đang tổn thương của nàng. Trong vòng tay hắn, Tống Minh Châu cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, nhưng lòng nàng lại rối bời.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở phập phồng của lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của hắn, ngửi thấy mùi thuốc đắng và hương thơm nam tính đặc trưng tỏa ra từ hắn. Tất cả những điều này khiến nàng không thể ngủ yên; nàng chỉ có thể nằm cứng đờ trong vòng tay hắn, mắt nhắm nghiền, thậm chí không thở được.

----------------

Ám Ám: Mang tiếng trị độc đồ đó mà ăn con gái người ta khum còn mảnh xương, ẵm con gái người ta lên người, lau người, mặc đồ cho rồi còn dỗ Minh Châu ngủ. Không phải tềnh iu chắc tềnh đồng chí. Anh đổi tên đi anh Gió, gọi là Liễu Sĩ Phong 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro