Sống chết có nhau: Chương 16 (H nặng)
Liễu Tùy Phong thở hổn hển, nằm đè lên nàng. Sau khi được giải tỏa, ham muốn trong mắt hắn không hề giảm bớt mà thay vào đó, nó càng trở nên sâu sắc hơn. Hắn nhìn những vết đỏ trên mặt và cơ thể nàng, một nỗi khao khát chiếm hữu gần như điên cuồng lóe lên trong mắt.
Không chút do dự, hắn nhấc bổng Tống Minh Châu khỏi bàn, để nàng ngồi lên người hắn, mặt đối mặt. Trong tư thế này, hắn nhắm thẳng cự vật đang cương cứng, đang thổn thức của mình vào lối vào trơn trượt, hơi sưng tấy của nàng.
Hắn thúc mạnh về phía trước, mạnh mẽ đẩy đầu cự vật đồ sộ của mình vào lối đi chật hẹp, ẩm ướt của nàng!
"Đau"
Cơn đau đột ngột, khó lường, xé toạc ngay lập tức kéo Tống Minh Châu trở về thực tại. Nước mắt chảy dài trên má nàng, cảm giác này quá mãnh liệt, vượt quá khả năng chịu đựng của nàng.
Liễu Tùy Phong cũng rên rỉ, ngừng mọi cử động. Hắn nằm đè lên nàng, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ nàng. Hắn có thể cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt, căng cứng bên trong nàng và những cơn co thắt dữ dội do cơn đau gây ra, gần như khiến hắn muốn bùng nổ ngay lập tức.
Hắn cúi đầu liếm sạch những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng. Hành động ấy không hề dịu dàng, mà giống như một sự xoa dịu mạnh mẽ, như thể chủ nhân của nó đang xoa dịu nỗi bất an đang dâng trào.
"Cứ kiên nhẫn" giọng hắn khàn khàn.
Hắn không vội vàng, mà kiên nhẫn chờ đợi nàng thích nghi. Môi và lưỡi hắn lại phủ lên môi nàng, với sự dịu dàng chưa từng có, nhẹ nhàng mút liếm, đánh lạc hướng sự chú ý của nàng. Bàn tay to lớn của hắn cũng vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng, trêu chọc và nhào nặn chúng với sự kiên nhẫn tột độ.
Dần dần, cơn đau nhói ban đầu bắt đầu dịu xuống, thay vào đó là cảm giác sâu hơn, căng đầy hơn. Cơ thể nàng bắt đầu quằn quại một cách tự nhiên, tiết ra nhiều dịch hơn.
Nhận thấy sự thay đổi của nàng, Liễu Tùy Phong cuối cùng cũng thử động, di chuyển cực kỳ chậm rãi.
"Ưm..." Lần này, tiếng kêu của Tống Minh Châu không còn là tiếng kêu đau đớn nữa, mà là tiếng rên rỉ ngọt ngào, khàn khàn.
Tiếng rên rỉ này đã hoàn toàn châm ngòi cho ngọn lửa cuối cùng. Liễu Tùy Phong không còn kiềm chế nữa, nắm chặt eo nàng và bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ, mỗi cú đâm đều nặng nề và tàn bạo, như thể nhắm thẳng vào bông hoa của nàng.
Hắn rút ra gần như hoàn toàn, mang đến một cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở rồi lại thúc sâu vào, tạo nên một cảm giác tràn ngập mãnh liệt hơn.
Chiếc bàn kêu cót két dưới sức ép của những chuyển động dữ dội, âm thanh nhớp nháp của da thịt va chạm, những tiếng rên rỉ và nức nở không thể kiểm soát của nàng, hơi thở nặng nề của hắn hòa quyện, tạo nên một bản giao hưởng của những ham muốn nguyên thủy và hoang dại nhất.
Tại nơi hắn thường xem xét công văn củ bang phái, nơi quyết định sinh tử của nhiều người, giờ đây lại diễn ra một nghi thức chinh phục và khuất phục bên trong cơ thể nàng. Giấy tờ vương vãi, mực đổ, không khí đặc quánh mùi đam mê nồng nàn giữa nam nhân và nữ nhân, hòa quyện với hương mực, tạo nên bầu không khí độc đáo của đêm vô luân này.
Khoái cảm lại dâng trào, mãnh liệt hơn trước, sâu thẳm trong cơ thể nàng liên tục bị đánh và cọ xát, mang đến cảm giác ngứa ran và đau nhức tột độ. Ý thức của Tống Minh Châu lại mờ mịt, nàng chỉ có thể thụ động chịu đựng cơn cực khoái đột ngột. Sự sướng khoái của cơ thể dâng cao như sóng thần, mỗi đợt lại mạnh hơn đợt trước, dồn dập không ngừng. Đôi chân dài của nàng bất giác quấn quanh vòng eo rắn chắc của hắn, những ngón chân co lại trong đỉnh cao dục vọng.
"Chậm... chậm lại..." nàng yếu ớt van nài, giọng nghẹn ngào.
Liễu Tùy Phong cảm nhận rõ sự thay đổi của nàng, động tác của hắn ngày càng trở nên cuồng loạn, lực thúc đẩy cũng mạnh hơn, tốc độ cũng tăng dần. Hắn cúi xuống, cắn nhẹ vào bờ vai mịn màng của nàng, để lại những dấu vết trên làn da trắng nõn.
Trong những động tác mạnh bạo, lớp áo rộng thùng thình của hắn cọ xát vào ngực nàng, khiến nàng rùng mình. Nàng bị hắn dẫn dắt, trôi dạt trong biển dục vọng, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đáp lại những đòi hỏi của hắn bằng bản năng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, với mỗi cú thúc mạnh mẽ, Tống Minh Châu lại cảm thấy có thứ gì đó bùng nổ sâu thẳm trong cơ thể mình, dữ dội và triệt để hơn trước.
Cuối cùng, sau một lần ngụp lặn thật sâu, hắn cảm thấy bên dưới thiếu nữ đột nhiên căng cứng, thành trong đóa hoa của nàng co giật dữ dội và nhanh chóng, khiến hắn gần như phát điên. Một luồng nhiệt khác trào ra, làm ướt đẫm đầu cự vật.
Hắn biết nàng lại lên đỉnh vu sơn.
Và hắn cũng đã đạt đến giới hạn. Hắn ôm chặt eo nàng, vùi sâu hơn và mạnh hơn vào tận sâu trong cơ thể nàng, những dòng tinh hoa nóng hổi bắn ra, lấp đầy nơi sâu thẳm nhất. Cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm, cơ thể họ quấn lấy nhau, run rẩy cùng nhau, trải nghiệm cảm giác kiệt sức ngắn ngủi sau khoái cảm tột độ.
Chất lỏng nóng bỏng tràn qua thành trong nàng, mang theo những cơn co thắt nhẹ. Tống Minh Châu mềm nhũn, như thể toàn bộ xương cốt đã bị lấy đi, chỉ còn lại một cơn run rẩy nhẹ.
Liễu Tùy Phong nằm đè lên nàng, ngực phập phồng, mồ hôi thấm đẫm cơ thể họ. Hắn không rút ra ngay lập tức mà cự vật tiếp tục đắm chìm trong cơn co thắt nhẹ nhàng của hoa huyệt. Trong tư thế quấn quýt mật thiết ấy, với sự uể oải sau khi ân ái là một lời khẳng định chiếm hữu đầy bá đạo, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ động tình của nàng, chỉ có hắn mới được tận hưởng cảm giác vùi sâu vào cơ thể nàng, chỉ có hắn mới được ngâm cự vật bên trong đóa hoa của nàng và duy nhất tinh hoa của hắn mới được phép tràn ngập bên trong cơ thể nàng. Đôi tay hắn vuốt ve vùng bụng nhô lên vì bị cự vật đỉnh bên trong của nàng, một cảm giác thỏa mãn chiếm hữu tuyệt đối lan tràn khắp cơ thể Liễu Tùy Phong. Hắn hận không thể ngày ngày đêm đêm dính chặt với nàng. Nghĩ đến đây, hắn thấy mình thật sự điên rồi. Rõ ràng Tống Minh Châu mới là người trúng độc cần được hắn cứu chữa thế mà giờ đây hắn chợt nhận ra người trúng độc lại chính là hắn, hắn nghiện loại độc mang tên "Tống Minh Châu". Liễu Ngũ Liễu Công tử tao nhã lạnh lùng trên giang hồ nay lại sẵn sàng bất chấp điên cuồng hoan lạc trong thư phòng, chuyện này đồn ra mấy ai mà dám tin? Nhìn lại người dưới thân, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi gò má và bộ ngực đẫm mồ hôi của nàng.
Thư phòng tràn ngập mùi khao khát, mùi mực và một mùi hương thoang thoảng, hơi tanh. Công văn tài liệu nằm ngổn ngang trên sàn, bàn sách bừa bộn và họ - Phó Bang chủ Quyền lực bang và "Phượng Hoàng Đỏ" của hắn - đang ở giữa sự hỗn loạn này, ôm ấp nhau theo cách thân mật và vô đạo đức nhất.
Tuy nhiên, trước khi cả hai kịp hoàn toàn phục hồi sau cơn cực khoái tột độ này, dục vọng của Liễu Tùy Phong đang chôn sâu trong người Tống Minh Châu lại bắt đầu trỗi dậy và bùng nổ trở lại sau khi cảm nhận được những cơn co thắt quyến rũ và hơi ấm bên trong nàng.
Tống Minh Châu cảm nhận được sự thay đổi và mở to đôi mắt mơ màng của mình.
Liễu Tùy Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vừa mới mờ đi lại trở về, thậm chí còn dữ dội hơn trước. Nhìn đôi má ửng hồng và núm vú hơi sưng của nàng, một ham muốn mãnh liệt, một dục vọng không thể thỏa mãn lại dâng trào trong hắn.
Hắn từ từ rút ra, mang theo một chút dịch nhầy.
Tống Minh Châu vừa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cơn cực hình đã qua, thì hắn đột nhiên nắm lấy eo nàng, lật ngược nàng lại, ép nàng quay mặt đi, hai tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo, lưng đối diện với hắn.
Tư thế này khiến nàng hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn, đầy ngại ngùng và bất lực. Điều khiến nàng sợ hãi hơn nữa là vùng kín vừa mới bị tổn thương, hơi sưng tấy, lại vì tư thế đáng xấu hổ này và ánh mắt của hắn mà tiết ra một lớp ẩm ướt mới, khuấy động một làn sóng trống rỗng.
Cảm giác dâm đãng lại dâng trào. Hắn đứng sau lưng nàng, ham muốn nóng bỏng, mãnh liệt của hắn ép chặt vào lối vào vẫn còn hơi hé mở, nhớp nháp của nàng. Vòng eo hắn thúc mạnh xuống, một lần nữa xâm nhập sâu vào nàng mà không hề bị phản kháng.
"Ư..." Tống Minh Châu thở hổn hển, bất ngờ. Tư thế này cho phép sự xâm nhập cực kỳ sâu, mỗi lần cự vật đi vào như một cú đánh vào tận sâu thẳm tâm hồn nàng.
Liễu Tùy Phong một tay nắm chặt eo nàng, giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của nàng, tay kia vươn ra phía trước, xoa bóp bầu ngực mềm mại của nàng với sức mạnh không thể cưỡng lại, đầu ngón tay lướt qua núm vú cương cứng của nàng, mang đến những cơn khoái cảm mãnh liệt. Môi hắn áp vào gáy và tấm lưng đẫm mồ hôi của nàng để lại những nụ hôn dịu dàng, ấm áp, thỉnh thoảng lại biến thành những vết cắn trừng phạt, để lại những dấu vết mới trên làn da mịn màng của nàng.
Khoái cảm từ cả hai phía quá mãnh liệt và Tống Minh Châu lại nhanh chóng khuất phục. Hai tay nàng, đang chống đỡ trên bàn, quá yếu để giữ vững tư thế, cơ thể nàng lắc lư qua lại theo những cú thúc mạnh mẽ của hắn, mái tóc dài rối bù bám vào đôi má đẫm mồ hôi.
Tiếng kẽo kẹt của bàn gỗ, tiếng da thịt va chạm, hơi thở dồn dập của hắn, và tiếng rên rỉ không thể kiểm soát, đầy nước mắt của nàng lại một lần nữa tràn ngập căn phòng vốn là biểu tượng của sức mạnh và lý trí.
Lần này kéo dài hơn nhiều, Liễu Tùy Phong như thể thú dữ không biết giới hạn, liên tục đâm vào cơ thể nàng, khám phá, chiếm hữu nàng.
Mắt nàng mờ đi vì chuyển động dữ dội, tất cả những gì nàng có thể thấy là những công văn dính mực trên sàn nhà, có tờ ướt đẫm nước trong suốt, không biết là dịch thể của nàng, của hắn hay của cả hai, đó có lẽ là những công văn liên quan đến sinh kế của bang phái hoặc mạng sống của những người khác. Sự tương phản rõ rệt khiến nàng suýt ngất xỉu.
Hắn thì thầm vào tai nàng, không còn là mệnh lệnh nữa, mà là tiếng thì thầm khàn khàn, đứt quãng pha lẫn khao khát, gọi tên nàng:
"Minh Châu của ta"
Đêm hôm đó, trong thư phòng, lý trí đã hoàn toàn bị phá hủy và dục vọng cũng hoàn toàn sụp đổ. Từ bàn làm việc đến vách tường và thậm chí cả trên trường kỷ nơi hắn thường nằm nghỉ trưa, đâu đâu cũng có dấu vết ân ái ràng buộc của hai người. Trên chiếc bàn trà nơi hắn thường ngồi, hắn đặt Tống Minh Châu treo trên người mình, một tay rót nước trà vào miệng nàng, nước chảy dài cơ thể nàng, vừa ấm vừa lạnh. Nhân lúc nàng chưa kịp nuốt ngụm trà ấm, hắn đã nhanh chóng bắt lấy môi nàng, dùng lưỡi cuốn nước trà vào khoang miệng của mình. Tống Minh Châu trong cơn say tình ái vẫn thoáng chốc giật mình, thói quen thưởng trà tinh tế có tiếng của Liễu Công tử nay lại trở thành trò chơi hoan ái giữa hắn và nàng. Ý thức được điều này khiến mặt nàng ngày càng đỏ, hoa huyệt vì thế mà co bóp chặt chẽ hơn.
Liễu Tùy Phong dường như muốn nuốt chửng nàng, hoặc có lẽ muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất này để khẳng định một loại quyền sở hữu nào đó, để xua tan nỗi bất an mà chính hắn không muốn thừa nhận.
Khi cơn đau đớn dữ dội ban đầu dần được thay thế bằng những phản ứng nguyên sơ của cơ thể, khi khoái cảm xa lạ bắt đầu phá vỡ bờ đê lý trí, suy nghĩ của Tống Minh Châu trở nên rời rạc. Nàng không thể nghĩ tại sao chuyện này lại xảy ra, nàng chỉ có thể thụ động chịu đựng mọi thứ, chìm đắm rồi lại nổi lềnh bềnh trong một vòng xoáy mâu thuẫn.
Không biết qua bao lâu, âm thanh mãnh liệt trong thư phòng dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, loạng choạng.
Liễu Tùy Phong chậm rãi rời khỏi người nàng, để lại một chút lạnh lẽo. Chân Tống Minh Châu mềm nhũn, suýt nữa thì trượt khỏi mép bàn, nhưng hắn đã kịp ôm lấy eo nàng, bế bổng nàng lên. Nàng không vùng vẫy, cũng không đủ sức, để mặc hắn bế nàng đến chiếc ghế dài êm ái trong thư phòng mà nghỉ ngơi. Động tác của hắn mang theo vẻ uể oải sau khi ân ái, nhưng vẫn ẩn chứa một sự kiểm soát không thể chối cãi.
Hắn đặt nàng lên ghế, cơ thể nàng mềm oặt, bộ trang phục đỏ thẫm chỉ còn vướng bận chút ít, gần như không che phủ được cơ thể nàng, làn da phủ đầy dấu vết ân ái và mồ hôi nhễ nhại. Nàng nhắm mắt, không muốn nhìn hắn, không muốn đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn trong thư phòng và bản thân mình.
Liễu Tùy Phong lặng lẽ bước đến bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp ngọc trắng tinh xảo từ một ngăn bí mật. Bên trong là một loại thuốc bí truyền của băng đảng, thường được dùng để chữa trị vết thương, cũng có tác dụng làm mát và giảm sưng rất tốt. Trở lại giường, hắn chấm một ít thuốc mỡ vào.
Và rồi dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của nàng, hắn cúi xuống, tách đôi chân vẫn còn run rẩy của nàng ra, tỉ mỉ thoa đều thuốc mỡ mát lạnh lên những vùng sưng tấy do khoái cảm quá mức.
Động tác của hắn nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng tập trung hoàn toàn khác với vẻ hoang dại ban nãy. Một người thường ngày vô cùng quan trọng vẻ ngoài như công tử, hiện tại lại đang khoác tạm y phục trên người, cổ áo còn mở lớn để lộ một lớp da thịt lúc nãy bị nàng hành hạ. Tóc hắn ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào gương mặt tuấn mỹ. Tay hắn đang khuấy đảo bên trong đóa hoa của nàng mà nàng cứ ngỡ hắn vẫn là công tử ôn nhu đang lật từng trang sách, rót một chén trà, làm chuyện phong nhã.
Cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ trên đầu ngón tay hắn làm dịu đi cảm giác nóng rát và khó chịu. Tống Minh Châu hơi giật mình, theo bản năng muốn khép chân nàng lại, nhưng hắn nhẹ nhàng ấn chúng xuống.
"Đừng cử động" hắn thì thầm, giọng vẫn hơi khàn nhưng vẫn giữ được sự mát mẻ thường thấy. "Cần phải giảm sưng."
Liễu Tùy Phong cẩn thận thoa thuốc mỡ, đảm bảo mọi vùng sưng tấy đều được thuốc làm ẩm. Hành động này hoàn toàn trái ngược với sự mất kiểm soát ban nãy của hắn, khiến Tống Minh Châu chìm trong những cảm xúc phức tạp và khó diễn tả.
"Mỗi ngày ba lần, tự mình bôi thuốc đi," Hắn ta điềm tĩnh dặn dò, như thể đang phân công nhiệm vụ cho nàng.
Sau khi bôi thuốc, hắn ta đóng hộp ngọc lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của nàng một lúc. Dưới ánh nến, mái tóc dài của nàng rối bù, hàng mi ướt át, đôi môi hơi sưng, cả người toát lên vẻ đẹp mong manh mà quyến rũ, tựa như biển sương mai sau khi được hái sạch.
Hắn đưa tay ra, dường như muốn gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên má nàng, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại ngay trước khi chạm vào. Cuối cùng, hắn ta rút tay lại, đứng thẳng dậy và chỉnh lại quần áo cũng đang xộc xệch của mình.
"Tối nay ngươi ở lại đây nghỉ ngơi"
Liễu Tùy Phong nói xong rồi quay người đi về phía bàn làm việc, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn. Lưng hắn vẫn thẳng, như thể nam nhân vừa đưa ra những yêu cầu không thể kiểm soát kia chỉ là ảo ảnh của nàng.
Tống Minh Châu cuộn tròn trên chiếc ghế dài êm ái, kéo chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng đắp lên người. Hơi ấm và sự đụng chạm của hắn vẫn còn vương vấn sâu trong cơ thể nàng, cái mát lạnh của thuốc mỡ hòa quyện với hơi ấm ban nãy, mùi hương đàn hương quyện lẫn với hương thơm của dục vọng trong thư phòng, tất cả đều gợi cho nàng nhớ lại những sự kiện kinh hoàng vừa xảy ra.
Nhìn bóng dáng lặng lẽ của hắn ta dọn dẹp, màn sương mù trong lòng nàng dường như càng dày đặc hơn. Sự rối rắm này còn lâu mới kết thúc hay đúng hơn, sự sa ngã vào trụy lạc này mới chỉ bắt đầu, mà vốn dĩ đâu chỉ mình nàng sa ngã.
----------------
Ám Ám: 🦊 🐰 mần nhau mà người đỏ mặt là tui. Chương này siêu dài vì anh Gió ảnh dai 🥵🥵🥵
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro