Sống chết có nhau: Chương 19 (H)
Liễu Tùy Phong nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, sức mạnh vừa đủ để giữ nàng lại mà không làm nàng đau. Hắn nhẹ nhàng ấn tay nàng trở lại gối, giọng trầm khàn:
"Đừng nhúc nhích."
Nhưng nàng không dừng lại. Cổ tay bị giữ chặt, thì nàng dùng đầu ngón tay, tay nàng vô tình chạm vào mép dải lụa gần thái dương công tử, sự va chạm nhẹ nhàng khiến hắn nín thở.
Hắn phải dùng tay còn lại để giữ chặt hai cổ tay đang bồn chồn của nàng vào người mình, động tác mạnh mẽ không cho phép thoát ra. Hắn cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, giọng khàn khàn như sắp mất kiểm soát:
"Ngoan ngoãn chút nào!"
Tay Tống Minh Châu bị giữ chặt, nhưng cơn đau trong người vẫn không hề thuyên giảm. Trong trạng thái choáng váng, nàng hơi ngẩng khuôn mặt đẫm mồ hôi lên, đôi môi khô khốc, bỏng rát, với vẻ thách thức bướng bỉnh, nàng hướng đến mép dải lụa. Rồi như tìm ra cách, nàng nhẹ nhàng cắn một góc dải lụa bằng răng, cố gắng xé nó ra!
Cú giật vụng về nhưng dai dẳng ấy, được thực hiện bằng môi và răng, giống như một tia sét cuối cùng, mạnh mẽ giáng xuống những dây thần kinh vốn đã run rẩy của Liễu Tùy Phong. Tất cả những nỗ lực, tất cả những đụng chạm của nàng, đều hướng về điều này, không phải vì dục vọng, mà là để xua tan thứ mà nàng coi là "gốc rễ của nỗi đau". Niềm tin thuần khiết, hoàn toàn ngây thơ này còn hủy diệt hơn bất kỳ sự cám dỗ trực tiếp nào.
Ngay lúc này! Sợi dây "lý trí" trong tâm trí Liễu Tùy Phong nhanh chóng sụp đổ. Với một quyết tâm kiên định, hắn đột ngột buông tay nàng. Tay phải của hắn nhanh như chớp, không hề ngăn cản Tống Minh Châu mà thay vào đó, nắm lấy dải lụa trước mặt và giật mạnh nó ra!
Với một tiếng "vù" khe khẽ, tấm lụa trắng thấm đẫm mồ hôi và lạnh lẽo bị chính tay hắn hất sang một bên.
Thay vì để nàng tiếp tục "tra tấn" các giác quan của mình theo cách đó, hắn thà tự mình đối mặt với cám dỗ này. Trong nháy mắt, thị lực phục hồi khiến mọi giác quan của hắn được phơi bày.
Ánh trăng mát lạnh đổ xuống không chút cản trở, soi sáng khoảng không nhỏ hẹp trên giường. Lông mày nàng nhíu chặt vì đau đớn, người run rẩy nhẹ... Đôi môi nhợt nhạt, hai thái dương đẫm mồ hôi bám chặt vào đôi má nhợt nhạt, tất cả những hình ảnh đau đớn và mong manh, rõ ràng và tàn khốc nhất đập vào mắt Liễu Tùy Phong.
Hắn như bị mê hoặc bởi cảnh tượng ấy, bàn tay trái đang nắm chặt của hắn đột nhiên buông lỏng, giọng nói run rẩy khó nhận ra và hắn bất giác đưa tay vuốt ve má nàng. Ngay trước khi đầu ngón tay chạm vào da thịt nàng, hắn cảm thấy một cảm giác nóng rát, như thể bị ngọn lửa thiêu đốt, tay hắn cứng đờ giữa không trung.
Gần quá... gần quá, hắn sẽ làm theo bản năng nguyên thủy nhất của mình, ôm chặt Tống Minh Châu vào lòng, giải tỏa nỗi đau của nàng bằng những nụ hôn. Thứ trào lên trong mắt hắn không còn là dục vọng đơn thuần nữa mà là một sự chiếm hữu tuyệt đối.
Liễu Tùy Phong cúi đầu, môi hắn in dấu hôn lên vầng trán mịn màng của nàng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của nàng phả lên trên cổ hắn mang theo mùi thuốc đắng và hương hoa ngọt ngào.
Cuối cùng, hắn áp cằm mình lên mái tóc mềm mại của nàng, cố gắng thốt ra một tiếng thì thầm khàn khàn từ sâu trong cổ họng:
"Sẽ sớm thôi..."
Giọng hắn trầm thấp và đứt quãng, không rõ là để an ủi nàng hay để an ủi chính mình.
Giây phút hắn thốt ra lời nói, như thể một dấu hiệu bắt đầu một nghi thức "cấm kỵ" nào đó.
Tống Minh Châu bật ra một tiếng nức nở kìm nén, như một cây kim nóng đỏ bất ngờ đâm vào tim hắn. Lưng Liễu Tùy Phong vốn cứng đờ như sắt bỗng thả lỏng, hơi thở hắn kìm nén bấy lâu nay tan biến thành một khoảng lặng... Một tiếng thở dài thoát ra từ môi hắn, rơi xuống thái dương đẫm mồ hôi của nàng. Hơi thở hắn làm rối tung vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Hắn thấy lông mày nàng khẽ nhíu lại trong cơ mê man vì hơi mát thoang thoảng, nàng nhanh chóng thả lỏng, vô thức dụi vào sâu trong cổ hắn. Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi sâu sắc và... một kiểu đầu hàng bất lực mà chính hắn còn chưa kịp gọi tên.
Gần như theo bản năng, hắn muốn cúi đầu, chạm môi vào đôi lông mày đang nhíu chặt của nàng, mang đến một chút an ủi nhỏ nhoi. Môi hắn chỉ cách làn da mát lạnh của nàng chưa đầy một phân, mùi thuốc hòa quyện với hương thơm tự nhiên của nàng phả vào mũi hắn. Một cuộc đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc lại bùng lên trong lòng hắn. Hắn nhắm chặt mắt lần cuối cùng, quyết định buông xuôi theo khát vọng trong lòng. Kể từ khi nàng trúng độc, dường như hắn chưa bao giờ có thể từ chối nàng, hay nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ từ bỏ được được nàng. Cơ thể của nàng, tình yêu của nàng, linh hồn của nàng...tất cả của Tống Minh Châu hắn đều muốn chiếm hữu.
Đầu ngón tay của Liễu Tùy Phong từ từ trượt xuống đường viền xương quai xanh của nàng, thăm dò vào cổ áo ngủ hơi rộng của nàng. Dưới lòng bàn tay hắn, làn da của Tống Minh Châu vô cùng nhạy cảm, nhấp nhô dữ dội theo hơi thở gấp gáp của nàng, mỗi nhịp lên xuống đều khiến tim hắn đập mạnh.
"Ưm...Công tử"
Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, mơ màng thoát ra khỏi môi nàng. Âm thanh ấy như một chiếc lông vũ mềm mại nhất, nhẹ nhàng cào cấu những dây thần kinh vốn đã căng cứng của Liễu Tùy Phong.
Hàm Liễu Tùy Phong càng siết chặt hơn, lòng bàn tay hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, mềm mại của nàng, mỗi động tác đều chậm rãi như tra tấn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những cơn run rẩy tinh tế của các cơ dưới da nàng dưới sự chạm vào của hắn.
Khi những đầu ngón tay mát lạnh của hắn cuối cùng cũng chạm đến điểm nhạy cảm nhất, mềm mại nhất giữa hai chân Tống Minh Châu, cả hai đều bất giác run lên.
Nơi đó, đã ướt át và lấm lem vì tác động kết hợp của độc tố và cơn đam mê dâng trào. Hơi thở của Liễu Tùy Phong lập tức trở nên nặng nề, gân xanh nổi lên trên trán. Hắn nhắm mắt lại một lúc và khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt hắn đỏ ngầu, gần như cuồng loạn. Đầu ngón tay hắn, với sự chậm rãi và thận trọng gần như trì trệ, bắt đầu xoay tròn và ấn vào nhụy của đóa hoa nhạy cảm. Tốc độ luân phiên thay đổi, theo một nhịp điệu chỉ riêng mình hắn biết.
"A..." Tống Minh Châu lắc đầu vô thức, nhưng cơ thể nàng thành thật cong về phía hắn, tìm kiếm nhiều hơn nữa. Một khoái cảm kỳ lạ, mãnh liệt tràn ngập tâm trí nàng, lấn át ý thức lạnh lẽo ngập tràn chất độc của nàng. Những ngón tay nàng yếu ớt bấu chặt vào tấm chăn bên dưới, những tiếng rên rỉ ngọt ngào đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng.
Liễu Tùy Phong nhìn chằm chằm vào trạng thái kích thích của nàng, bụng dưới hắn nhói lên vì đau, cự vật sớm đã kêu gào vì tiếng rên của nàng. Yết hầu của hắn nhấp nhô khó nhọc khi hắn kiên nhẫn và tỉ mỉ khám phá lối đi chật hẹp, ẩm ướt của nàng bằng đầu ngón tay, cảm nhận những nếp gấp nóng bỏng, mềm mại run rẩy và co lại vì hắn, tỏa ra nhiều hơi ấm hơn. Hắn cố gắng làm cho đóa hoa của nàng trở nên kiều diễm trước khi cự vật của hắn thâm nhập động hoa mà hút mật.
Cho đến khi hắn chắc chắn rằng nàng đã đủ ẩm ướt, đủ thoải mái, Liễu Tùy Phong hướng cự vật đã cứng rắn, đang thổn thức của mình vào bên trong, đầu ngón tay hắn vẫn ấn ngay lối vào đang mở rộng và quyến rũ của nàng.
Hắn cúi đầu, lặng lẽ quan sát vật nóng bỏng đang chà xát huyệt động của nàng, những giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ nàng, giọng hắn khàn khàn:
"Tống Minh Châu... nhìn ta"
Nghe tiếng gọi của công tử, nàng mở mắt mơ màng, đón nhận ánh mắt nóng bỏng, khó hiểu của hắn.
Rồi eo hắn hạ xuống một cách chậm rãi đến khó tin. Một chút, một chút, rồi một chút nữa. Một sự siết chặt khủng khiếp, khó tưởng tượng và hơi nóng ẩm ướt ngay lập tức bao trùm lấy hắn. Khoái cảm tột độ gần như khiến tầm nhìn của hắn mờ đi, hàm răng nghiến chặt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, hắn dùng hết sức lực để kiểm soát tốc độ và độ sâu của cự vật. Tận mắt chứng kiến vật nóng của mình dần mất hút trong huyệt động của Tống Minh Châu, đóa hoa nhỏ bé của nàng thế nhưng lại dung chứa được vật to lớn của hắn, hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Khi hắn cuối cùng cũng hoàn toàn chiếm hữu nàng, sự kết hợp chặt chẽ này không thể dập tắt được phản ứng dữ dội cuối cùng của độc tố trong cơ thể nàng.
"Đau quá... dừng lại..." nàng kêu lên.
Gần như cùng lúc Tống Minh Châu kêu lên, tay trái Liễu Tùy Phong theo bản năng lại nắm chặt tấm thiết bài đen vẫn luôn bên mình, cạnh sắc bén của nó cắm sâu vào lòng bàn tay hắn, cố gắng dùng cơn đau quen thuộc này để đè nén những thôi thúc chiếm hữu đang gần như đẩy hắn đến bờ vực điên loạn.
Mặc dù cảm giác say đắm khi bị bao bọc bởi sự chặt chẽ ẩm ướt gần như nuốt chửng lý trí hắn, và từng mạch đập đều kêu gào được chiếm hữu sâu hơn hắn vẫn đột ngột dừng lại. Liễu Tùy Phong ôm chặt Tống Minh Châu, vùi mặt vào hõm cổ nàng, thở hổn hển.
"...Minh Châu ngoan, thả lòng một chút"
Âm tiết khàn khàn, gần như không mạch lạc đang cố thoát ra khỏi yết hầu đang nhấp nhô nhanh chóng của hắn.
Hắn giữ nguyên tư thế này, vùi sâu trong nàng mà vẫn bất động, để mặc cảm giác say đắm, tan chảy xương tủy giày vò từng dây thần kinh trong cơ thể. Hắn vận dụng nội lực tinh tế hơn dẫn truyền những độc tố còn sót lại từ kinh mạch của nàng qua sự kết nối mật thiết.
"Công tử...mau động"
Tống Minh Châu sau khi thích ứng với cự vật, nàng không chịu nổi được sự bất động của nó mà nhanh chóng làm nũng với Liễu Tùy Phong.
Liễu Tùy Phong im lặng, môi hắn với một khao khát gần như hủy diệt, để lại một dấu vết nóng bỏng dọc theo đường viền xương quai xanh của nàng. Đó không phải là một cuộc thăm dò lãnh thổ, mà là một sự xác nhận rằng cả hai vẫn còn sống trong sự dịu dàng đến tột cùng này.
"Ưm..." Tống Minh Châu rên lên khe khẽ, cơ thể nàng theo bản năng khẽ cong lên, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.
Đôi bàn tay to lớn của hắn siết chặt, đầu ngón tay ấn sâu vào phần da thịt mềm mại nơi eo nàng. Váy ngủ của nàng lặng lẽ được nới lỏng từ lâu. Không khí mát lạnh chạm vào da thịt khiến nàng cựa quậy khó chịu. Liễu Tùy Phong lập tức ôm lấy nàng bằng lồng ngực nóng bỏng hơn. Với sức mạnh không thể chối cãi, đôi tay hắn từ từ bao phủ bầu ngực mềm mại của nàng.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, cả hai đều giật nhẹ một cách khó nhận ra. Làn da dưới lòng bàn tay Liễu Tùy Phong vô cùng mỏng manh, nhưng lại nóng bỏng. Hắn không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp, vuốt ve, cảm nhận những nụ hoa dần cứng lại và dựng đứng dưới sự kiên nhẫn của hắn.
"A..."
Hơi thở của Tống Minh Châu càng lúc càng gấp gáp, những tiếng rên rỉ đứt quãng không thể kiểm soát thoát ra khỏi môi. Cơn sốt cao làm đầu óc nàng mờ mịt và phản ứng của cơ thể nàng trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Những ngón tay nàng vô thức nắm chặt lấy lớp vải trên cánh tay hắn.
Đôi mắt Liễu Tùy Phong sâu thẳm như mực. Môi và lưỡi hắn thay thế những ngón tay nàng, đưa đầu nhũ run rẩy của nàng vào miệng, dùng đôi môi ấm áp, ẩm ướt và chiếc lưỡi nhanh nhẹn của mình kích thích nàng mãnh liệt và trực tiếp hơn.
Tiếng rên rỉ của nàng đột nhiên dâng lên, xen lẫn tiếng nức nở, cơ thể nàng quằn quại dưới thân hắn trong khoái cảm. Sự phục tùng vô thức này của nàng gần như phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng của hắn.
Những nụ hôn của hắn tiếp tục xuống dưới, lướt qua chiếc bụng phẳng lì của nàng. Những ngón tay hắn, một lần nữa, xác nhận sự hiện diện của chúng tại nơi sâu thẳm nhất, dịu dàng nhất.
"Tống Minh Châu..."
Hắn gọi tên nàng, giọng khàn khàn. Những ngón tay dài, thon thả của hắn với sự thận trọng gần như quý giá, lại nhẹ nhàng thăm dò vào lối vào chật hẹp, ấm áp đó.
"A!" nàng đột ngột cong lưng, thốt lên một tiếng kêu ngắn ngủi, giật mình.
Hắn dừng mọi cử động, kìm nén cơn bốc đồng, cúi xuống hôn lên trán, mí mắt và chóp mũi nàng liên tục. Sự kiên nhẫn của hắn đối với nàng là vô hạn. Đầu ngón tay hắn trêu chọc, ấn và lướt nhẹ trên làn da nàng với sự dịu dàng tột độ.
Lý trí của Tống Minh Châu đã biến mất từ lâu. Tiếng rên rỉ của nàng trở nên dài và ngọt ngào, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ và mạnh mẽ dâng trào trong nàng.
"Công tử...công tử..." nàng gọi một cách rời rạc, nước mắt hòa lẫn mồ hôi chảy dài trên mặt.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là do nội lực tác động hoặc cũng có thể là do cơ thể đã dần đắm chìm trong khoái cảm, đôi mày nhíu chặt của nàng dần giãn ra, tiếng nức nở biến thành tiếng khóc nhỏ, đứt quãng, mang theo một ý nghĩa khác. Thân thể Tống Minh Châu bắt đầu vô thức hơi nâng lên, chạm vào người hắn.
Liễu Tùy Phong chú ý sâu sắc đến sự thay đổi này. Sự căng thẳng trong lòng hắn dịu đi đôi chút. Hông hắn lại thẳng lên, nhưng lần này, mỗi lần tiến vào đều chậm rãi và sâu, mỗi lần rút ra đều ngập ngừng và miễn cưỡng.
Liễu Tùy Phong cẩn thận khám phá từng nếp nhăn nhạy cảm bên trong nàng, cọ xát điểm nhạy cảm nhất bằng đầu cự vật sưng tấy của mình.
"Ah... chậm lại..." Tống Minh Châu cầu xin một cách không mạch lạc, nhưng cơ thể nàng lại bám chặt lấy hắn như dây leo, đôi chân dài vô thức quấn quanh vòng eo rắn chắc của hắn.
Khoái cảm bùng nổ sâu trong cơ thể nàng như pháo hoa. Nàng ngửa đầu ra sau, cổ cong lên hình vòng cung tuyệt đẹp, rồi rên rỉ dài đứt quãng khi móng tay cào lên lưng hắn những vết đỏ mới, cơ thể co giật dữ dội. Thân thể nàng vừa non mịn lại tập võ từ nhỏ nên vô cùng dẻo dai, khi nàng ưỡn người về sau, hai viên đậu ngọt dựng thẳng lên rung rinh quyến rũ trước mặt Liễu Tùy Phong. Đôi môi hắn điên cuồng ngậm lấy viên ngọc trước ngực khiến nó trông ướt át đến mê người.
Vào khoảnh khắc Tống Minh Châu lên đỉnh, sự căng cứng bên trong như bị hút vào, suýt nữa khiến Liễu Tùy Phong ngã quỵ ngay lập tức.
Nhưng hắn vẫn cố chấp giữ lại. Liễu Tùy Phong ôm chặt thân thể đang run rẩy của Tống Minh Châu, cảm nhận những cơn co thắt dai dẳng bên trong nàng, vùi mặt sâu vào đôi vai đẫm mồ hôi của nàng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, giống như một con thú bị mắc bẫy.
Khi dư âm của cực khoái dần lắng xuống và cơ thể nàng hoàn toàn mềm nhũn, chìm vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, Liễu Tùy Phong cẩn thận và cực kỳ chậm rãi rút cự vật ra khỏi đóa hoa vẫn còn ấm áp và ẩm ướt.
Khoảnh khắc trống rỗng đó gần như khiến hắn loạng choạng. Liễu Tùy Phong nhìn xuống cự vật cương cứng, rõ ràng đang bị kích thích của mình, ngập tràn dịch tình nhưng không có nơi nào để giải phóng, một nụ cười phức tạp, khó tả hiện lên trên môi hắn.
Hắn nằm trên người Tống Minh Châu, thở hổn hển, một nỗi trống rỗng sâu thẳm và dục vọng chưa được thỏa mãn đang gặm nhấm hắn. Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi và ửng hồng của người phụ nữ đang ngủ trong vòng tay mình, đôi mắt hắn đảo tròn với sắc đỏ thẫm của dục vọng và một khoảng trống vô tận.
Liễu Tùy Phong cúi xuống nhặt dải lụa trắng bên cạnh gối, vốn đã được ngâm trong nước đá, giờ đã nhuốm màu hơi ấm và mồ hôi của hai người. Tấm vải mềm mại, vẫn còn ấm và ẩm ướt, nặng trĩu trong lòng bàn tay, như một lời chế giễu thầm lặng cho sự mất kiểm soát của hắn.
Sau đó, hắn lặng lẽ lau sạch người Tống Minh Châu, rồi thay cho nàng một bộ đồ ngủ khô. Từng động tác đều chuẩn xác, nhanh nhẹn, cứng nhắc theo khuôn mẫu, như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ chẳng liên quan gì đến mình.
Làm xong tất cả những điều này, Liễu Tùy Phong không lập tức rời đi, mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên giường, như thể lại biến thành một pho tượng vô hồn.
Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng lấy ra tấm thiết bài từ trong ngực. Lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm vào lòng bàn tay hắn không biết bao nhiêu lần, khiến hắn đau đớn đến tận óc. Giờ đây, hắn đặt nó lên ngọn nến đang chập chờn.
----------------
Ám Ám: 🐰 bị bệnh nên 🦊 có ăn mặn thì cũng chỉ ăn được phân nữa. Ảnh nhớ lời Dược Vương nên cũng hông dám túng dục như mấy lần trước, còn dùng nước lạnh với chơi dao cứa tay để ngăn cản "cơn nghiện" Tống Minh Châu. Mấy bà bảo cỡ này rồi còn hem nói lời yêu thì xin mấy bà chờ chương sau, ảnh ngầm thừa nhận yêu Minh Châu như thế nào. Toy nói rồi, hai người hông một lời yêu mà tất cả đều là yêu. 😌😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro