Sống chết có nhau: Chương 28

Ngay khi nàng gần như bị những ký ức đầy máu tanh nuốt chửng, một bàn tay ấm áp đặt lên sống lưng căng cứng của nàng. Đó là bàn tay của Liễu Tùy Phong.

Hắn không nói gì, cũng không ôm nàng vào lòng, chỉ là bàn tay rộng, vững chãi ấy, mang theo hơi ấm và sức mạnh an tâm, đặt lên lưng nàng qua lớp trung y mỏng. Nhẹ nhàng, từng nhịp như mang theo một nhịp điệu chắc chắn, điềm tĩnh.

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn như dòng nước nhỏ, chậm rãi thấm vào cơ thể lạnh giá của nàng, xua tan cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo thấm từ tận xương tủy. Cảm giác vững chắc ấy như một bức tường kiên cố, ngăn nàng khỏi những ảo ảnh kinh hoàng.

Dây thần kinh căng cứng của nàng dần dần thả lỏng theo từng nhịp vuốt nhẹ, cơn run dần ngừng lại. Nàng vẫn cuộn mình, nhưng cơ thể không còn cứng như sắt.

Trong bóng tối, nàng cảm nhận sự bao dung và bảo vệ im lặng của hắn mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào. Nàng thận trọng, cực kỳ chậm rãi, lùi lại một chút, để sống lưng mình áp sát hơn vào lòng bàn tay hắn, như một con thú nhỏ tìm hơi ấm và sự che chở.

Nàng cảm nhận bàn tay hắn chợt ngừng một nhịp, rồi lại tiếp tục vuốt ve, thậm chí, cơ thể hắn vốn đang nằm thẳng dường như nghiêng về phía nàng, mang thêm hơi ấm và điểm tựa.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, suy nghĩ cuối cùng còn rõ ràng trong nàng là những ngày đầy máu và cát bụi này, cuối cùng, đã qua đi. Và Tống Minh Châu trong lãnh địa của Liễu Tùy Phong, được bảo vệ bình an vô sự.

Mặc đêm dài cứ trôi qua, bên cạnh vẫn luôn có người một lòng canh giữ.

Tuy nhiên, giấc ngủ sâu không kéo dài lâu. Nửa đêm, nàng bị ác mộng bất ngờ quấn lấy, hình ảnh đôi mắt Thiệu Lưu Lệ đầy máu ngay gần bên, tiếng cười lạnh lẽo không tan, nàng giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai.

Trong bóng tối, bàn tay rộng vẫn đặt vững trên lưng nàng, hơi thở điềm tĩnh vang lên từ phía sau, công tử vẫn ở đó, nhận thức ấy như dòng nước ấm áp, ngay lập tức xoa dịu nỗi sợ hãi lạnh lẽo trong lòng nàng.

Ký ức cơ thể tỉnh trước ý thức. Không phải vì cơn hàn độc cắn xương mà vì cơ thể ấm áp phía sau và nhịp tim vững chắc mang lại cảm giác an toàn khiến nàng rùng mình. Giữa họ, vì cái hàn độc chết tiệt ấy, đã có vô số lần thân mật da thịt, đầu ngón tay hắn quen thuộc từng đường nét cơ thể nàng, làn da nàng ghi nhớ nhịp thở hắn. Những lần vương vấn ấy, bắt đầu từ bất đắc dĩ, cuối cùng lại thành hai người đều đồng thời tự đắm chìm trong nó. Nhưng sau tất cả, đều lấy danh nghĩa "giải độc" mà thành. Đó là "việc chính đáng" bất đắc dĩ mà nàng và công tử phải làm.

Lúc này đây, không còn hàn độc, chỉ còn bóng đêm, sự tĩnh lặng và sự bảo vệ điềm tĩnh của hắn.

Dòng nội lực ấm áp từ lòng bàn tay hắn vẫn lan dọc sống lưng nàng, niềm vui thầm kín mà hai tiếng "phu nhân" vừa khẽ khơi dậy trong lòng nàng vẫn chưa tan biến, hình ảnh ban ngày hắn che chắn gió cát cho nàng, tắm cho nàng dưới làn nước ấm, bôi thuốc lên tay nàng, tất cả như chiếu rọi trong đầu, từng chi tiết đều thúc nàng tiến về phía trước.

Một ý nghĩ rõ ràng nhưng điên rồ trỗi dậy: nếu không còn "hàn độc" làm cái cớ, liệu công tử có còn muốn nàng không?

Nàng thèm khát sự ấm áp đó, cảm giác gắn bó gần gũi đến mức có thể quên hết mọi bóng tối. Nàng muốn xác nhận, sự thân mật bắt đầu từ "bất đắc dĩ" giữa họ liệu có thể vượt qua ranh giới, trở thành sự gần gũi "tự nguyện" hay không. Nàng muốn chủ động một lần, không phải để giải độc, mà vì hắn, cũng vì chính bản thân nàng.

Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào vạt áo hắn, nàng lại vô thức rụt lại, tai nóng bừng, nàng sợ, sợ sự vội vàng của mình làm hắn kinh ngạc, sợ thử nghiệm này đổi lại là sự xa cách của hắn, sợ niềm vui thầm kín ấy chỉ là tưởng tượng một chiều của nàng.

Trong bóng tối, bàn tay đặt trên sống lưng nàng khẽ động như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, lại như một sự khích lệ lặng lẽ.

Lần này, nàng không còn do dự nữa. Nàng từ từ xoay người, dưới ánh trăng mờ, đối diện với đôi mắt của Liễu Tùy Phong đã mở từ lúc nào. Đôi mắt ấy trong bóng tối, tĩnh lặng như giếng cổ sâu thẳm, phản chiếu dáng hình nhỏ bé nhưng quyết đoán của nàng. Nàng hít nhẹ một hơi, như muốn rút hết can đảm.

"Công tử"

Nàng thì thầm gọi, giọng khàn khàn vừa tỉnh và mang chút run rẩy liều lĩnh.

Hắn khẽ động thanh quản, phát ra một tiếng trầm: "Ừ" Giọng trầm và khàn hơn bình thường, vang rõ trong đêm tĩnh mịch, đánh thẳng vào tim nàng.

Chính là lúc này, Tống Minh Châu nhắm mắt lại, không còn thụ động chịu sự chữa trị từ hắn mà với một lời mời gọi rõ ràng, tỉnh táo, chủ động ngửa đầu, để đôi môi hơi lạnh, run rẩy của mình chạm vào đôi môi mỏng của hắn. Nụ hôn này, không liên quan hàn độc, chỉ liên quan đến tình cảm của riêng nàng.

Thời gian dường như ngừng trôi, nàng cảm nhận cơ thể hắn chùng lại ngay lập tức, cùng nhịp tim nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng đang đánh cược, đánh cược rằng tình cảm hắn dành cho nàng không chỉ là "trách nhiệm" và "bất đắc dĩ".

Không biết nên làm gì tiếp theo, nàng chỉ dán môi mình một cách vụng về, cảm nhận hơi thở hòa quyện, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng rõ ràng nhận thấy toàn thân hắn thay đổi, không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà là một mối nguy tiềm ẩn, mang tính xâm lược bùng phát, hơi thở nặng nề, nóng rát hắt lên mặt nàng, mang theo nhiệt độ gần như muốn thiêu đốt nàng.

Cảm giác áp nóng rực quen thuộc ấy làm tim nàng loạn nhịp, lông mi rung lên, nàng vô thức muốn mở mắt chạy trốn khỏi ngọn lửa của hắn.

Ngay khi ý nghĩ lùi bước vừa mới nhen nhóm trong nàng, cằm nàng đã bị một bàn tay to nắm chặt, lực không hề nhẹ, mang theo sự kiểm soát không thể chối cãi. Liễu Tùy Phong không cho nàng bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ hay trốn chạy, hắn cúi người xuống và dứt khoát khóa chặt đôi môi còn hơi e dè của nàng.

Thế giới dường như lập tức bị hút cạn không khí. Tất cả âm thanh và ánh sáng đều nhanh chóng mờ nhạt cuối cùng chỉ còn lại sức mạnh không thể tranh cãi giữa môi lưỡi giao thoa và sự cọ xát gần như đau đớn, nàng như một dây leo bị buộc phải đón cơn mưa bão, dưới sự bao phủ mạnh mẽ của hắn, không còn chỗ trốn, khớp ngón tay nàng vò nát tà áo của hắn trong tuyệt vọng.

Hành động nghiêng đầu tránh né bị hắn kìm hãm ngay khi vừa chớm nảy sinh. Gáy của nàng bị bàn tay to lớn giữ chặt, trở thành một sợi xiềng mềm mại, cơn hoảng loạn ban đầu như thủy triều rút đi, nhường chỗ cho một cảm giác sâu hơn, khiến tứ chi mềm nhũn, hơi thở quen thuộc của hắn không còn như cây tuyết tùng xa xôi mà trở thành ngọn lửa thiêu đốt tất cả, thiêu rụi lý trí còn sót lại của nàng.

Nàng cảm thấy mình đang rơi từ vách núi, và công tử là điểm tựa duy nhất, nên sự kháng cự căng thẳng từ từ tan biến, bàn tay căng cứng ban đầu nới lỏng, trở thành một sự dựa dẫm hoàn toàn, đầu ngón tay yếu ớt chạm vào ngực hắn, vừa như đẩy ra, vừa như hấp thụ hơi ấm bỏng rát.

Một dòng cảm xúc mới mẻ, lạ lẫm trào dâng trong cơ thể nàng, xoa sạch từng sợi dây thần kinh, nàng không còn cố gắng hiểu hay đối phó nữa, chỉ nhắm mắt lại để bản thân lạc vào cơn bão do hắn tạo ra, đảo lộn cả đất trời.

Nụ hôn này không còn lý do "giải độc", không còn sự ân cần "an ủi", chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, khát khao và chiếm hữu của người đàn ông đối với người phụ nữ, vừa là tuyên bố, vừa là khẳng định.

Tiếng rên rỉ không theo nhịp giữa môi nàng, như hạt lửa cuối cùng rơi vào đống củi khô, ngay lập tức thiêu rụi ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn.

Liễu Tùy Phong siết chặt tay hơn, ôm nàng áp sát vào mình, hai người hoàn toàn rơi vào chiếc chăn mềm mại, bộ trung y trên người hơi hỗn loạn và sự quấn quýt trở nên lộn xộn, bàn tay nóng bỏng của hắn áp lên làn da mịn màng bên hông nàng, khiến nàng run rẩy từng cơn.

Ngay khi Tống Minh Châu lạc lối trong cơn bão cảm xúc gần như ngạt thở, hắn hơi lùi ra một chút, đôi môi nóng bỏng chạm gần mặt nàng, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng gần đến mức chạm đến từng mạch máu trên da nàng, trào dâng những cảm xúc đặc quánh như mực mà nàng chưa từng thấy, nhìn đôi mắt còn hơi ẩm của nàng, giọng hắn trầm khàn vang lên, rơi khẽ vào tim nàng:

"Tống Minh Châu, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Câu hỏi dường như không phải là cơ hội để nàng từ chối mà là sự xác nhận cuối cùng tâm ý nàng dành cho hắn.

Tống Minh Châu không đáp bằng lời, nàng dồn hết sức mình, bám lấy vai hắn, ngẩng đầu hôn lại hắn, bằng một nụ hôn ngây ngô nhưng đủ kiên định thay cho tất cả câu trả lời.

Nụ hôn này như sự cho phép cuối cùng, xóa bỏ mọi kiềm chế trong lòng Liễu Tùy Phong.

Khi cơn gió bão ban đầu lắng xuống, hơi thở bình ổn lại, một cảm giác kỳ lạ, không cam chịu luôn bị hắn kiểm soát, lặng lẽ trỗi dậy trong Tống Minh Châu...

Trong lòng Tống Minh Châu nảy sinh một cảm giác mới lạ, khác hẳn những lần trước khi được công tử chữa trị hàn độc, lúc đó nàng luôn mơ hồ và bị động. Lúc này, ý thức nàng rõ ràng hơn bao giờ hết, một ý nghĩ táo bạo vụt lóe lên.

Nhân lúc Liễu Tùy Phong sơ hở, nàng bỗng lộn người, động tác mang vài phần vụng về, đưa tay nâng vai hắn lên, cúi đầu hôn lên môi hắn. Nụ hôn này nhẹ hơn lúc trước, thậm chí không dám dừng lâu, vừa chạm môi hắn, nàng đã muốn rút ra.

Liễu Tùy Phong theo phản xạ muốn chiếm chủ động, tay vừa định siết chặt nhưng nàng lại bị nàng dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy lại. Lực rất nhẹ, mang theo chút e ngại, lại pha thêm chút bướng bỉnh, hoàn toàn không mang ý nghĩa "kiểm soát", mà giống như một sự phản kháng vụng về: "muốn thử chủ động một lần"

"Không... không được động"

Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi, còn vương hơi thở dồn dập, gò má nóng rực như muốn bỏng cả da, mắt nhắm chặt, không dám nhìn phản ứng của hắn, đầu ngón tay vì căng thẳng mà hơi co lại trên tà áo hắn.

Liễu Tùy Phong dừng động tác, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua chút ngạc nhiên, ngay lập tức biến thành ánh nhìn sâu sắc, pha chút dung túng và đùa nghịch. Quả nhiên, hắn không động đậy, ung dung quan sát nàng, chờ xem bước tiếp theo của nàng.

Đôi môi thiếu nữ vụng về di chuyển, lúc hôn góc môi hắn, lúc mút nhẹ môi hắn, nàng hôn nhẹ lên đôi mắt hắn cảm nhận hàng mi khẽ rung động, rồi lại hôn xuống cổ hắn, dùng răn cắn nhẹ yết hầu đang nhấp nhô của hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tùy Phong, ánh mắt sáng rực, như muốn đảo ngược tất cả những gì hắn từng làm với nàng, lần này nàng sẽ làm lại tất cả với hắn. Nàng lại cúi người hôn hắn, đồng thời tay nhỏ đặt lên lớp trung y vốn đã lộn xộn trước ngực hắn, đôi tay mang vài phần tức giận, mạnh mẽ kéo vạt áo ra hai bên.

Áo hắn rách ra theo lực, toàn bộ cơ ngực rắn chắc lập tức lộ ra trước không khí mát lạnh và trước mắt nàng, lòng bàn tay nàng nóng bỏng, hơi run rẩy, cuối cùng đặt trực tiếp lên da thịt, lên trái tim hắn mà không còn bất kỳ vật cản nào.

"Tống Minh Châu"

Hắn nắm lấy cổ tay nàng đang làm loạn, lực không mạnh nhưng mang cảm giác kiểm soát không thể bỏ qua, giọng hắn vang từ trên cao, khàn khàn, vương chút cảnh báo cuối cùng.

Lời cảnh báo như những mũi gai nhỏ, lập tức đánh thức một phần lý trí đang mê muội của Tống Minh Châu. Nàng rùng mình, âm thanh gần như thoát miệng:

"Im miệng!"

Khi từ đó phát ra, ngay cả bản thân nàng cũng ngạc nhiên, không khí như ngừng trôi trong một khoảnh khắc. Trước đây nàng chưa từng dám nói với hắn như vậy, dù là lúc mơ hồ "giải độc", nàng cũng vẫn giữ trọn bổn phận của một thuộc hạ. Nhưng lúc này, có lẽ vì sự bảo vệ lặng lẽ trên đường báo thù, vì thân phận "phu nhân" hắn âm thầm thừa nhận trong khách điếm, cùng với những lần hắn gần như chìm đắm trong dục vọng với nàng trước đó... tất cả hành động của hắn đều chứng minh một điều, tình cảm của công tử dành cho nàng từ lâu đã vượt qua thân phận chủ - tớ, từ lâu đã vượt qua trách nhiệm giữa Phó Bang chủ và Phượng Hoàng Đỏ, khiến tiềm thức nàng tin rằng hắn sẽ không bao giờ thật sự trừng phạt nàng. Thêm vào đó, sự gần gũi tiếp xúc da thịt lúc này đã xóa đi nỗi kính sợ cuối cùng, một luồng can đảm pha lẫn yêu thương và chút nổi loạn khiến nàng ngày càng táo bạo.

Sau khoảnh khắc im lặng, từ cổ hắn phát ra một tiếng rên trầm, khó phân định cảm xúc:

"Tống Minh Châu, ngươi càng ngày càng liều lĩnh"

Câu nói không nghe ra là hắn giận hay vui, chỉ giống như một sự nhận định, mang theo ánh nhìn tìm tòi pha chút đùa nghịch sâu sắc.

----------------

Ám Ám: Minh Châu biết được công tử chiều chuộng nên mạnh miệng liền, đúng là ngày càng ra dáng nóc nhà của Liễu công tử. Phen này ẻm kèo trên nha 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro