Sống chết có nhau: Chương 30 (H nặng)
Tống Minh Châu từ từ lên xuống trên người Liễu Tùy Phong, ham muốn mãnh liệt cọ xát vào phần da thịt nhạy cảm nhất bên trong cơ thể nàng hết lần này đến lần khác, khiến nàng run rẩy không kiểm soát được và rên rỉ khe khẽ.
Liễu Tùy Phong không thể chịu đựng được sự hành hạ chậm rãi, uể oải của nàng nữa; nó đang đẩy sự kiên nhẫn của hắn đến giới hạn. Hắn không chờ đợi thêm nữa, bàn tay to lớn nắm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng, ấn xuống đồng thời đẩy hông lên cao.
"A!" Tống Minh Châu kinh ngạc kêu lên khi bị một cú thúc sâu đột ngột đâm vào tận xương tủy. Cảm giác vừa đau đớn vừa khoái cảm, khiến nàng lập tức mềm nhũn.
Liễu Tùy Phong thoáng chốc dừng lại. Lúc đó nàng mới nhận ra sự thô lỗ của mình; khả năng cách âm của quán trọ rất kém, và nếu người ngoài nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng...nàng vội vàng che miệng lại, cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngấn lệ vì hoảng sợ.
"Sợ sao?"
Liễu Tùy Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, trong mắt thoáng chút trêu chọc, thấy nàng vừa muốn làm theo ý mình, vừa sợ bị phát hiện, hắn siết chặt eo nàng, cố ý trêu chọc:
"Dũng khí của nàng đâu hết rồi?"
Tống Minh Châu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ trước lời nói và hành động của hắn. Nàng khẽ rên lên, trừng mắt nhìn hắn với vẻ vừa trách móc vừa oán giận, bàn tay nhỏ bé yếu ớt đấm vào ngực hắn, trông giống như một cử chỉ trêu chọc giả vờ kháng cự.
Tiếng cào cấu như mèo cào đã trở thành giọt nước tràn ly, khiến lý trí hắn tan vỡ. Liễu Tùy Phong nắm lấy cổ tay đang tấn công mình của nàng, tay kia vẫn giữ chặt eo nàng. Hắn đột nhiên lật nàng lại, đè nàng xuống dưới, rồi bắt đầu đâm sâu vào bên trong nàng.
"Ah—!" Tống Minh Châu hét lên kinh hãi vì cú thúc mạnh mẽ, mọi lời than vãn của nàng lập tức vỡ tan thành tiếng nức nở không thành tiếng.
Trước khi nàng kịp thích ứng, Liễu Tùy Phong đã đỡ lấy vòng eo mềm mại của nàng, bắt đầu cuộc chinh phục thực sự. Hắn nhìn chằm chằm vào người bên dưới, mái tóc đen của nàng xõa ra, đôi mắt lấp lánh như sao nhắm hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở theo hơi thở. Bộ ngực trắng muốt của nàng biến dạng dưới lòng bàn tay hắn, đung đưa theo từng động tác. Tay còn lại của hắn khéo léo nắm lấy bầu ngực mềm mại đang run rẩy của nàng, những đầu ngón tay thô ráp chính xác vuốt ve hai đầu nhũ hoa hồng hào đã cương cứng, thỉnh thoảng lại nắm chặt và nhào nặn với lực ấn khác nhau, nhanh chóng để lại những vết đỏ mơ hồ trên làn da trắng muốt của nàng.
"Hừm...Ah...Công tử, xin hãy chậm lại..."
Nàng van nài liên tục, nhưng cơ thể nàng lại đáp trả một cách chân thành nhất. Nội tâm nàng co thắt dữ dội và không thể kiểm soát, siết chặt lấy ngọn lửa nóng bỏng đang tàn phá bên trong nàng. Hắn nhìn xuống nơi hai người đang dính chặt vào nhau, nhìn âm hộ hồng hào của nàng căng phồng và chật hẹp tạo nên sự tương phản tuyệt đẹp với ham muốn căng cứng, đen tối của hắn. Mật hoa dồi dào được bơm mạnh và khuấy thành bọt trắng, tạo ra tiếng ọp ẹp khiến nàng đỏ mặt theo mỗi cú thúc cho đến tận cùng.
Sự va chạm kết hợp giữa thị giác và xúc giác khiến yết hầu của hắn rung lên dữ dội. Hắn cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, trong khi hông hắn vẫn không ngừng chuyển động mạnh mẽ, một lời cảnh báo khàn khàn thoát ra khỏi môi hắn:
"Im lặng nào" hắn nói, dùng lực nhẹ để kéo nàng lại gần hơn, ấn sâu hơn vào người nàng_"Nàng muốn thu hút sự chú ý của mọi người à?"
Lời buộc tội này hoàn toàn trái ngược với sự thật, khiến mắt Tống Minh Châu trợn tròn, nước mắt giàn giụa. Rõ ràng là... chính là công tử! Người đã cố tình làm chậm lại sự giày vò của mình, đẩy nàng đến bờ vực điên loạn, người đã dùng sức mạnh tàn bạo của con quái thú như vậy để hành hạ nàng, khiến nàng vừa sợ vừa mê đắm. Giờ lại trách nàng không kiềm chế được bản thân sao?
Một nỗi xấu hổ tột độ và nỗi bất bình dâng trào trong mắt nàng. Nàng muốn giải thích nhưng những âm tiết đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng chỉ còn là những tiếng rên rỉ đầy ẩn ý. Nàng chỉ có thể lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, hòa lẫn với mồ hôi và làm ướt tóc, trông thật đáng thương và nhếch nhác.
"Hức... không...là người, công tử..."
Lời buộc tội của nàng nghẹn ngào nức nở, thốt ra ngập ngừng. Nắm đấm mềm mại của nàng lại giáng xuống ngực hắn, lần này mang theo chút oán hận chân thành, như một con mèo cuối cùng cũng quay ra cào cắn khi bị dồn vào đường cùng.
Liễu Tùy Phong nhìn nàng đang không nói nên lời, bất lực chỉ có thể rơi nước mắt thừa nhận sự va chạm của hắn. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, một nụ cười chiến thắng yếu ớt thoáng qua. Hắn không hề kiềm chế, mà thừa dịp nàng khóc lóc buộc tội, bắn lại hung hăng thúc hông vào chỗ yếu nhất của nàng.
"Còn nàng thì sao?" hắn cắn nhẹ vành tai nàng, hơi thở nóng hổi, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt. "Nếu đóa hoa của nàng không... bám chặt lấy ta như vậy, tại sao ta lại lâm vào hoàn cảnh này?"
Nói đoạn hắn từ từ rút cự vật ra đến cửa đóa hoa của nàng, cự vật cư nhiên bị tầng tầng lớp lớp bên trong hoa huyệt mút chặt lại, không cho ra hắn thoát ra ngoài, dịch thể chảy từ chỗ giao hợp nhanh chóng rơi rớt trên giường, dâm mỹ vô cùng. Nàng chưa kịp phản bác, hắn đã dùng sức siết chặt eo nàng, nhanh chóng đâm sâu vào động huyệt, động tác đột nhiên trở nên nhanh nhẹn và dữ dội. Mỗi cú thúc đều sâu và mạnh, như thể hắn thực sự muốn xâm nhập hoàn toàn vào nàng, hai quả trứng đập mạnh vào cửa động như muốn cùng cự vật khám phá bên trong khiến nàng gần dục tiên dục tử đến phát điên.
"Ahhh"
Cơ bắp bên trong nàng co thắt dữ dội vì sự kích thích tột độ, nàng ôm chặt hắn hơn nữa, như thể không muốn buông tay nguồn khoái cảm tột cùng của nàng. Nàng xuồng loạn vì những cú thúc như thể nàng đã quên hết mọi thứ và hoàn toàn đắm chìm trong thiên đường chết chóc này. Toàn thân nàng mềm nhũn, đôi má ửng hồng và những giọt nước mắt nóng hổi bám chặt vào lồng ngực đẫm mồ hôi của hắn.
Nước mắt nóng hổi như mang theo nhiệt độ thiêu đốt, khiến động tác của Liễu Tùy Phong đột nhiên cứng đờ. Hắn giơ tay lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt của nàng lên, chỉ thấy đôi mắt nàng nhòa lệ, đôi môi đỏ mọng sưng tấy bầm tím, lộ rõ vẻ mỏng manh yếu đuối sau khi bị yêu thương quá độ. Không chút do dự, hắn cúi đầu, nhắm lấy đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng mút lấy môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ tách ra hàm răng trắng muốt của nàng, tiến vào sâu bên trong thăm dò khoang miệng của nàng, đồng thời, vòng eo cũng không ngừng chuyển động.
"Ưm... ưm..." Miệng Tống Minh Châu bị bịt kín, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào và tiếng răng cắn môi mơ hồ thoát ra từ mũi. Ý thức nàng mơ hồ, để mặc hắn muốn gì thì lấy.
Dưới sự tấn công dữ dội và những nụ hôn sâu, Tống Minh Châu suýt ngạt thở, đôi tay nhỏ nhắn yếu ớt đẩy vào ngực hắn. Liễu Tùy Phong hơi lùi lại, tách đôi môi sưng tấy của hai người ra. Một luồng không khí trong lành tràn vào phổi khiến nàng ho dữ dội. Nàng cảm thấy như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, vùi sâu vào gối, chỉ có thể quay đầu thở hổn hển. Nhưng sự tấn công của hắn vẫn không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Ngay khi nàng sắp đạt đến cực khoái, phần thân dưới của nàng đột nhiên căng cứng, một dòng chất lỏng ấm áp, cuồn cuộn không thể kiểm soát trào ra, làm ướt đẫm đầu dương vật nhạy cảm của hắn.
"Ahhhhh...Công tử...!"
Một luồng sáng trắng bùng nổ trước mắt Tống Minh Châu, cực khoái như sóng lớn ập đến, cơ thể nàng co giật, không thể khống chế, giống như một vòng xoáy chết chóc nhất.
Sự căng cứng và nóng bỏng mãnh liệt đã dập tắt hoàn toàn chút sáng suốt cuối cùng trong mắt Liễu Tùy Phong. Hắn không cho nàng cơ hội thở, siết chặt eo nàng, đẩy hông về phía trước, gần như là một cú thúc mạnh mẽ, mỗi cú thúc sau mạnh hơn cú trước, đâm sâu vào điểm nhạy cảm nhất của nàng, như thể muốn bóp nát nàng hoàn toàn trong vòng tay mình.
Khi cú thúc cuối cùng sắp đâm sâu vào người nàng, Tống Minh Châu đã kiệt sức đến nỗi linh hồn gần như rời khỏi thể xác, ngay cả tiếng nức nở cũng trở nên hư vô.
"Ahhh!"
Liễu Tùy Phong rên rỉ một tiếng, bị đè nén đến cực điểm.
Ngay lập tức, dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh bắn ra, để lại dấu ấn đặc biệt sâu thẳm trong cơ thể nàng. Đây không chỉ là sự chiếm hữu thể xác, mà còn là lời thề thầm lặng, hoàn tất sự xác nhận trọn vẹn tình cảm của hắn đối với nàng từ thể xác đến tâm hồn.
Hơi thở hai người hòa quyện, họ nằm đó thở hổn hển. Bộ ngực mềm mại của nàng áp vào lồng ngực phập phồng của hắn, cơ thể họ vẫn gắn chặt vào nhau. Ham muốn vẫn còn cương cứng của hắn bị đè nén sâu bên trong, như thể không muốn để tinh túy của sự sống trôi đi.
Họ ôm nhau một lúc, bình tĩnh lại, trước khi hắn từ từ rút dương vật vẫn còn nóng bỏng của mình ra. Khi hắn rút ra, một chất lỏng đặc sền sệt trào ra từ cửa mình ngọt ngào như mật của nàng, tạo nên sự tương phản rõ rệt và khiêu gợi với những cánh hoa mềm mại, căng phồng, như sự nở rộ lặng lẽ của mùa xuân sau một cuộc gặp gỡ nồng cháy.
Ngay khi Tống Minh Châu nghĩ rằng cơn bão cuối cùng đã lắng xuống và nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Chưa kịp nhìn rõ, Liễu Tùy Phong đã mạnh mẽ lật nàng lại, đè mặt nàng xuống tấm chăn xộc xệch. Nàng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thoáng thấy ánh mắt dục vọng nồng đậm, nóng rực như thiêu đốt sống lưng nàng. Bộ dạng của hắn rõ ràng cho thấy hắn còn lâu mới để nàng thoát khỏi tay mình. Trước khi nàng kịp suy nghĩ, cơ thể nóng bỏng của hắn đã áp chặt vào nàng từ phía sau. Hắn không hôn môi nàng, mà in những nụ hôn nóng bỏng lên chiếc gáy mịn màng, lên tấm lưng hơi run rẩy của nàng, và xuống eo nàng, nơi phủ đầy dấu ấn của ngón tay và nụ hôn của hắn.
"Ư..." Vị trí xa lạ và sự xâm nhập từ phía sau khiến nàng rên rỉ bất lực.
Bàn tay to lớn của Liễu Tùy Phong nắm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng, ép mông trắng nõn của nàng khẽ nâng lên, để lộ ra chỗ kín vừa sưng tấy vừa mềm mại trước mắt hắn. Chất lỏng trắng đục vừa được hắn lấp đầy đang từ từ tràn ra từ giữa những cánh hoa hé mở. Cảnh tượng này khiến thần kinh hắn tê dại, dục vọng chiếm hữu trong hắn bùng nổ dữ dội.
Không chút do dự, hắn ấn ham muốn đang cương cứng, nóng bỏng của mình vào lối vào hơi sưng lên, dùng bề mặt trơn trượt làm đòn bẩy và đẩy hông về phía trước
"Ah, sâu quá!"
Cả hai đều rên rỉ khe khẽ khi vật cứng rắn kia xuyên qua khe hở chật hẹp, dễ dàng mở rộng bên trong, đẩy chất lỏng đục ngầu còn sót lại vào sâu hơn. Tư thế này cho phép sự thâm nhập sâu chưa từng có. Mười ngón tay của Tống Minh Châu đột nhiên nắm chặt tấm chăn trải giường bên dưới, mu bàn chân nàng lập tức duỗi thẳng ra.
Ban đầu, Liễu Tùy Phong vẫn duy trì động tác chậm rãi và sâu thẳm, như thể đang đo lường độ sâu kinh ngạc mà tư thế mới này mang lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sự kiềm chế đáng thương của hắn sụp đổ, động tác đột nhiên trở nên nhanh và dữ dội.
Mỗi lần tiến vào đều cứng rắn và nặng nề, bụng dưới săn chắc của hắn liên tục đập vào cặp mông mềm mại của nàng, phát ra những tiếng tát bạch bạch đáng xấu hổ, liên tục đẩy nàng về phía trước.
"Không... đừng làm vậy... Công tử..."
Lời nói của Tống Minh Châu trở nên rời rạc khi bị đẩy vào. Sự mềm mại trước mặt cọ xát vào tấm ga trải giường thô ráp, mang theo những đợt cảm giác ngứa ran kỳ lạ đan xen với những đòn tấn công dữ dội từ phía sau, gần như khiến nàng phát điên. Ý thức dần mờ đi trong khoái cảm dâng trào, chỉ còn lại những phản ứng bản năng nhất của cơ thể.
Liễu Tùy Phong cúi xuống, bộ ngực đẫm mồ hôi áp vào tấm lưng mịn màng của nàng, đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng lại một lần nữa tàn phá gáy và bả vai nàng, để lại những vết hằn mới.
Hắn lắng nghe tiếng nàng rên rỉ và cầu xin đứt quãng, cảm nhận sự mút mát mãnh liệt, không tự chủ và quấn quýt bên trong nàng, cổ họng nàng tràn ngập những hơi thở trầm thấp, thỏa mãn. Rồi một cú thúc sâu và mạnh mẽ khác lại đánh vào điểm nhạy cảm nhất của nàng.
"Aaaa" Tống Minh Châu đột nhiên ngửa đầu ra sau, cổ cong hình vòng cung tuyệt đẹp, kêu lên một tiếng rên thỏa mãn. Cơ thể nàng co giật dữ dội, bị hắn mạnh mẽ đẩy lên đỉnh điểm lần nữa.
Cơn sóng này còn dữ dội hơn trước, một dòng sương xuân tuôn trào, thấm ướt đỉnh đầu nhạy cảm của hắn. Liễu Tùy Phong khẽ rên lên, ngón tay nắm chặt eo nàng, gần như ấn vào da thịt.
"Minh Châu...thoải mái không?"
Hắn không thể kiềm chế được nữa, cũng không cho nàng cơ hội thở. Cánh tay sắt của hắn luồn xuống dưới eo nàng, ôm chặt nàng trong vòng tay. Lợi dụng những cơn co thắt dữ dội và sự ẩm ướt sau khi đạt cực khoái, hắn bắt đầu những cú thúc cuối cùng, điên cuồng. Tốc độ và sức mạnh đạt đến đỉnh điểm, mỗi lần tiến vào đều như muốn xuyên thủng nàng hoàn toàn, đóng đinh nàng vào chiếc giường đã chứng kiến vô số màn ân ái.
"Công tử...Minh Châu sướng...Ah...chịu không nổi"
Tống Minh Châu đã không còn sức lực để chịu đựng nữa, chỉ có thể thụ động lắc lư theo những cú thúc của hắn, miệng nàng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, đầy nước mắt, ý thức hoàn toàn chìm vào biển dục vọng vô biên này.
Sau một khoảng thời gian không xác định, với một tiếng gầm gừ kìm nén, Liễu Tùy Phong một lần nữa truyền sâu tinh hoa nóng bỏng của mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, hoàn thành lần chiếm hữu thứ hai, mạnh mẽ hơn và kéo dài hơn.
Ánh tà dương mãnh liệt chậm rãi rút đi như thủy triều, chỉ còn lại hai người thở hổn hển trong phòng. Phần lớn sức nặng của Liễu Tùy Phong vẫn đè lên người nàng, mồ hôi chảy dài trên tấm lưng rắn chắc của hắn, nhỏ giọt xuống chiếc cổ cũng đẫm mồ hôi của nàng.
Tống Minh Châu mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được. Ý thức nàng lơ lửng giữa sự mệt mỏi tột độ và cảm giác thỏa mãn khó tả. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng hắn vẫn đang chôn chặt trong mình, tinh hoa của hắn không ngừng tràn ngập trong đóa hoa của nàng. Sau một hồi rung động nhẹ, vật đó dần dần mềm ra, nhưng vẫn mang theo hơi nóng bỏng nghỉ ngơi bên trong nàng.
----------------
Ám Ám: Liễu Phó Bang chủ đệ nhất mỹ nam tử trên giang hồ, có năng lực, có quyền lực, có danh vọng mà tiểu Tùy Phong còn vừa tốt vừa chất lượng nữa. Tính phúc của Minh Châu còn dài dài 🙂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro