Sống chết có nhau: Chương 31
Một lát sau, Liễu Tùy Phong chống người dậy, thả lỏng người định rút ra. Động tác nhẹ nhàng này khiến thiếu nữ bên dưới bất giác rên lên một tiếng, nước mắt giàn giụa.
"...Đau quá..." Đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, giọng nói gần như không thể nghe thấy, đầy yếu đuối sau khi chịu đựng sự tàn phá của trận hoan ái vừa rồi.
Liễu Tùy Phong dừng lại, nhìn xuống nàng. Đôi mắt nàng đỏ hoe, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, chụm lại và run rẩy nhẹ. Đôi môi nàng, thứ mà hắn đã liên tục mút và cắn, giờ sưng tấy đỏ, hơi thở trở nên gấp gáp. Trông nàng thật đáng thương.
Một cảm giác dịu dàng hiếm hoi len lỏi trong tim Liễu Tùy Phong. Hắn không vội vàng rút tay ra, mà vẫn nằm nghiêng dùng tay kèo nàng vào lòng ôm thật chặt, để khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp vào lồng ngực đẫm mồ hôi của mình.
Đôi tay hắn, với sự dịu dàng còn vương vấn, vụng về và nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng, đầy mồ hôi của nàng, như thể đang an ủi một con thú non đang sợ hãi cuối cùng đã tìm được nơi trú ẩn.
Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Tống Minh Châu vừa đặt đầu xuống gối liền cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Nhưng mồ hôi dính nhớp trên người và sự ẩm ướt khó tả giữa hai chân khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, dù đã vô cùng mệt mỏi, đôi lông mày thanh tú vẫn khẽ nhíu lại.
Liễu Tùy Phong cúi đầu, ánh mắt lướt qua thái dương ướt đẫm mồ hôi, đôi mày hơi nhíu lại, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng vì sự hiện diện của hắn, giờ đang hé mở, tỏa ra hương thơm ngát. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt nàng.
Hắn cẩn thận rút cự vật ra khỏi cơ thể nàng. Động tác nhẹ nhàng này khuấy động những dây thần kinh nhạy cảm và mệt mỏi của nàng, khiến nàng nhíu mày khó chịu trong giấc ngủ. Hắn không rời đi ngay lập tức, mà kéo chăn bên cạnh lên, cẩn thận quấn cơ thể trần trụi của nàng lại, đảm bảo không để lộ một tấc da thịt nào, rồi trở mình xuống giường.
Hắn nhặt chiếc áo choàng ngoài màu xanh thẫm rơi xuống đất lên, khoác hờ lên vai, thắt lưng không thắt chặt, để lộ một mảng nhỏ cơ ngực rắn chắc. Cả cơ thể toát ra vẻ uể oải nhưng cũng đầy quyến rũ, rồi hắn bước đến cửa, hé mở cửa nhưng không mở hẳn, chỉ dùng thân mình chặn lối vào.
"Chuẩn bị nước nóng và mang đến cửa."
Giọng nói của hắn trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, không còn chút ham muốn nào.
Người hầu đứng đợi bên ngoài rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, không dám chậm trễ một phút nào, liền đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ:
"Vâng, thưa ngài"
Y nhanh chóng mang mấy xô nước nóng đến cửa.
Liễu Tùy Phong đích thân mang nước nóng vào phòng, đóng cửa lại. Hắn đổ nước nóng vào bồn tắm sau bình phong, kiểm tra nhiệt độ nước rồi trở lại giường. Hắn nhẹ nhàng lật người nàng lại, để nàng nằm ngửa, rồi cẩn thận quấn nàng trong chăn gấm, không để hở một tấc da thịt nào. Lúc này, hắn mới cúi xuống, bế Tống Minh Châu đang ngủ mê man vào lòng.
Tiếp xúc với luồng không khí hơi lạnh, Tống Minh Châu khẽ rùng mình, mở mắt ngơ ngác, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn đang ở rất gần mình.
"Công tử..." Giọng nói của nàng gần như không nghe thấy được, tràn ngập giấc ngủ sâu.
"Ừm" hắn nhẹ nhàng đáp lại và đặt nàng vào bồn tắm nước ấm.
Dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi của nàng. Tống Minh Châu thở dài thoải mái, mí mắt nặng nề khép lại, thả lỏng bản thân.
Trong làn hơi nước mờ ảo, động tác của Liễu Tùy Phong tuy không mấy nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng tỉ mỉ khi tắm rửa cho nàng. Chiếc khăn ấm áp ẩm ướt lau sạch cổ nàng, những vết hôn, bộ ngực mềm mại, vòng eo thon thả, và cả vùng kín hơi sưng tấy, vẫn còn vương chút dịch trắng do ân ái quá mức...
Ánh mắt hắn bình thản, như thể đang cầm một thanh kiếm thất lạc, lau sạch máu và bụi bặm, chỉ để khôi phục nó về trạng thái hoàn hảo. Động tác của hắn không hề có chút phù phiếm nào, chỉ thể hiện sự chiếm hữu hoàn toàn và trách nhiệm thầm lặng đi kèm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nàng, hắn dùng một miếng vải khô lớn thấm hết nước đọng trên người nàng, rồi thay cho nàng một bộ đồ lót sạch sẽ. Suốt quá trình, Tống Minh Châu như một con búp bê ngoan ngoãn, chỉ khẽ rên rỉ vài tiếng khi bị chạm vào vùng nhạy cảm.
Khi hắn đặt nàng trở lại giường, lúc này đã có ga trải giường sạch sẽ, nàng gần như ngay lập tức cuộn tròn lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Liễu Tùy Phong đứng bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của nàng một lúc, rồi nhanh chóng dùng nước còn lại lau sạch người, tắt đèn rồi lên giường.
Hắn vừa mới nằm xuống thì người trong ngực hắn vô thức trở mình trong giấc ngủ, theo nguồn hơi ấm, áp mặt vào ngực hắn, thở dài thỏa mãn rồi ngủ càng say hơn.
Liễu Tùy Phong dừng lại một chút, cúi đầu nhìn tiểu cô nương hoàn toàn dựa vào trong lòng, siết chặt vòng tay, giam cầm nàng trong lãnh thổ của mình, sau đó thổi tắt đèn đầu giường và chìm vào giấc ngủ sâu trong bóng tối của căn phòng.
----------------
Sáng hôm sau, trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, Tống Minh Châu tỉnh dậy một cách chậm rãi.
Trong phòng vẫn tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót vang ngoài cửa sổ. Nàng nhẹ nhàng cử động, ngay lập tức cảm nhận được trọng lượng nặng nề ở eo, cánh tay của Liễu Tùy Phong vẫn quàng quanh eo nàng, ôm nàng thật chặt. Nhận thức này khiến tim nàng chợt đập nhanh, nàng vô thức nín thở.
Tống Minh Châu chưa từng thấy hắn ngủ say một cách không phòng bị như thế này.
Ánh sáng ban mai xuyên qua màn mỏng, chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn những tia sáng dịu dàng. Lông mày thanh tú, hàng mi dài hạ xuống, đôi mắt sâu thẳm thường ngày giờ khép hờ, bớt đi vẻ sắc lạnh, thay vào đó là một sự dịu dàng hiếm thấy. Ngay cả đôi môi mỏng thường siết chặt cũng dường như thư giãn hơn bình thường.
Cảm giác kích thích thôi thúc, nàng lén đưa tay lên, ngón tay chạm trên sống chân mày hắn, nhưng do dự chưa dám chạm xuống. Gương mặt đang ngủ quá yên bình, yên bình đến mức khiến nàng mơ hồ, như thể tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
“Lại gần hơn một chút.”
Một giọng trầm khàn bất ngờ vang lên, khiến nàng giật mình, ngón tay run lên. Không biết từ khi nào, Liễu Tùy Phong đã mở mắt, ánh sáng ban mai lấp lánh trong đôi mắt màu mực, sáng rõ đến nỗi không còn chút dấu hiệu buồn ngủ.
“Công tử đã tỉnh từ lâu rồi sao?” nàng vội rụt tay lại, nhưng bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
"nàng do dự như thế..." hắn dẫn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt lên sống chân mày của mình, cử chỉ dịu dàng nhưng không thể từ chối "để ta giúp nàng"
Dưới đầu ngón tay, làn da ấm áp, nàng có thể cảm nhận rõ từng đường nét trên chân mày hắn khiến tai nàng nóng bừng.
“Ta… ta chỉ là…” nàng cố rút tay, nhưng hắn nắm chặt hơn.
“Chỉ là gì?” hắn nhướng mày, đầu ngón tay vuốt ve cổ tay nàng đầy trêu chọc, “Nhân lúc ta ngủ, định làm điều xằng bậy với ta à?”
“Không phải!” nàng vội phủ nhận, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hắn chứa nụ cười, nàng đột ngột ngừng lời. Rõ ràng hắn đang trêu nàng, nụ cười trong mắt chẳng thể che giấu.
Thấy nàng xấu hổ, Liễu Tùy Phong khẽ cười, tiếng cười trầm, trong trẻo, vang giữa tĩnh lặng buổi sáng. Hắn cuối cùng buông tay, nhưng ngay lập tức lại ôm trọn nàng vào lòng.
“Đã sờ rồi” hơi thở hắn lướt qua đỉnh đầu nàng, mang theo sự lười biếng sau khi thức giấc, “thì phải trả chút giá.”
Vòng tay ấm áp ấy khiến người ta say mê. Nàng ngây người, nghe rõ nhịp tim hắn đều đặn, hít được hương thơm đặc trưng, thoang thoảng mực tàu, khiến lòng nàng yên bình. Cuối cùng, nàng từ từ buông lỏng, áp mặt vào ngực hắn.
Bên ngoài cửa sổ, trời sáng hơn, ánh nắng chiếu qua màn mỏng, hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết tạo thành vệt bóng in trên tấm màn. Khoảnh khắc bình yên này quý giá hơn cả ngàn lời nói.
Vòng tay hắn khiến người ta mê đắm. Cho đến khi một tiếng chim hót vang hơn từ ngoài cửa, lực ôm của Liễu Tùy Phong mới nới ra. Sự khắc chế trở lại với hắn và những cử chỉ ân cần vừa rồi biến mất không dấu vết. Hắn buông tay khỏi eo nàng, hành động dứt khoát, không còn vương vấn.
“Đến lúc dậy rồi.”
Giọng nói bình thản, giống hệt như khi ra lệnh thường ngày. Như thể khoảnh khắc lười biếng buổi sáng vừa rồi chỉ là ảo giác dưới ánh nắng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn trở lại, Tống Minh Châu lại cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Nàng không sợ hãi, chỉ nhớ đến khoảnh khắc hắn chải tóc cho nàng hôm trước. Một sự đồng điệu vô thanh vô thức thúc giục nàng. Nàng lặng lẽ đứng dậy, tay chạm vào chiếc lược gỗ trên gối, nhẹ nhàng cầm lên như cầm một câu trả lời im lặng.
Hắn tiến đến trước gương, tay vừa chạm vào dây buộc tóc đã thấy bóng dáng nàng cầm lược tiến lại.
Hành động này đã xoay quanh tâm trí nàng từ lâu. Từ lúc hắn chải tóc cho nàng, một suy nghĩ đã nảy mầm trong lòng, nàng cũng muốn làm cho hắn như vậy. Không phải để đáp trả, mà để xác nhận. Xác nhận những lời hứa chưa kịp nói thành câu, xác nhận nghi thức hắn bắt đầu, phải được nàng hoàn tất, xác nhận phần tình cảm này là xuất phát từ hai phía.
Liễu Tùy Phong đã chuẩn bị buộc tóc nhưng cuối cùng bỏ tay xuống, ngầm đồng ý để nàng tiến lại gần.
Nàng quỳ phía sau hắn, cầm một lọn tóc đen như mực. Liễu Tùy Phong khép mắt, cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn với chiếc lược mát lạnh đi qua tóc mình. Bàn tay ẩn chứa sức mạnh ấy, giờ đây lại ngoan ngoãn sao chép sự chăm sóc hắn đã dành cho nàng. Nàng không chỉ chải tóc hắn, mà còn sắp xếp những rối ren và những chưa nói giữa hai người.
Khi phần sau tóc được buộc gọn gàng như cách hắn buộc đai áo cho nàng đêm trước, đầu ngón tay nàng run nhẹ, định rút đi, nhưng tay hắn đột nhiên nâng lên, nắm cổ tay nàng một cách chính xác. Hắn không quay lại, chỉ nhìn nàng sâu xa qua gương đồng.
Ánh mắt ấy, tĩnh lặng như đáy giếng sâu, nhưng dường như có những dòng xoáy ngầm chảy lặng dưới đáy. Là sự xác nhận, xác nhận sự đáp trả im lặng của nàng trùng với ý định của hắn trước đây, là sự thuộc về, thông báo rằng nghi thức bắt đầu từ sự bảo vệ đơn phương của hắn, giờ đã hoàn tất nhờ nàng. Không lời nào cần nói, tất cả đã hiện hữu trong ánh mắt ấy.
Nhịp tim nàng như lỡ một nhịp, nàng không rút tay, cho đến khi hắn tự buông lỏng. Hắn đứng dậy, ánh mắt dừng lại trong gương nhìn hai bóng người bên nhau một lát. Tay áo quét qua vai nàng, mang theo làn gió nhẹ, quyện với mùi hương của nhau.
“Sửa soạn đi,” hắn nói, giọng vẫn bình thường, nhưng thoáng chút dịu dàng không dễ nhận ra, “phải về rồi.”
“Vâng, công tử.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ, nhẹ như sợ làm phiền.
“Lang quân, phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Liễu Tùy Phong sắc mặt bình thường, đáp nhẹ: “Vào đi.”
Cửa được đẩy nhẹ, người hầu cúi thấp, cẩn thận bê mâm thức ăn vào. Hôm nay hắn ta còn thận trọng hơn tối qua, suốt thời gian không dám ngẩng đầu, nhẹ nhàng bày từng món ăn, nói lời xã giao:
“Lang quân phu nhân xin dùng, đều là đồ của quán chuẩn bị chu đáo…”
Miệng nói vậy, tai thì dựng đứng, mắt liếc nhanh vào phòng.
Chỉ thấy lang quân lạnh lùng, đã mặc chỉnh tề, phục trang xanh đen gọn gàng, tóc buộc hoàn chỉnh, quay lưng ra cửa sổ, dáng đứng hiên ngang như tùng. Chỉ đứng vậy, đã tỏa ra áp lực vô hình.
Còn phu nhân… mắt người hầu lén nhìn nàng ngồi trước gương.
Nhìn thấy, trong lòng lập tức “ồ” lên. Phu nhân mặc trung y màu trắng quá rộng, rõ ràng là của lang quân, tóc mây mềm mại, còn hơi ẩm, đã chải gọn gàng.
Điểm nổi bật nhất là sắc mặt nàng. Hôm qua được vị lang quân kia ôm vào phòng, gương mặt tươi sáng mà tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Nhưng hôm nay, má hồng lên một lớp mỏng, nét u sầu tuyệt vọng tan bớt, thay vào đó là sự mệt mỏi dịu dàng và quyến rũ thường thấy của tân nương tử lúc vừa thức giấc. Như một bông hoa quý được chăm sóc tỉ mỉ, cuối cùng cũng phục hồi sức sống.
Người hầu trong lòng “lặng người”, ngay lập tức nhớ lại tiếng khẽ nghe được lúc nửa đêm mang nước nóng, cùng cảnh tượng hiện tại, thân nàng mặc áo của lang quân, tóc búi lơi, cổ có vệt hồng, khác hẳn hôm qua, rõ ràng y hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Y nuốt nước bọt, thầm nghĩ: “Trời ơi… vị lang quân này thực sự… thực sự…” Nghĩ mãi cũng không tìm ra từ thích hợp, chỉ cảm thấy áp lực vô hình khiến không dám nghĩ tiếp.
Vừa nghĩ đến đó, cảm giác một ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mình, chính là Liễu Tùy Phong.
Hắn chỉ nghiêng đầu, mắt sắc như lưỡi dao lướt qua. Ánh mắt không giận dữ, nhưng mang sự cảnh báo thấm thía.
Người hầu sợ hãi run rẩy, cúi gập xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra, lắp bắp: “Hai… hai vị xin… xin dùng cơm từ từ! Tôi đứng ngoài cửa, có gì xin chỉ thị!” Nói xong, vội vàng rút lui, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa khép, cách biệt bên trong và bên ngoài.
Người hầu dựa vào cửa, ôm ngực, thở dài. Lau mồ hôi, vừa sợ vừa không khỏi nảy sinh cảm giác đồng cảm pha chút nhạy cảm: “Chậc, không thể nhìn bề ngoài mà đoán. Vị phu nhân xinh đẹp như tiên kia không biết đêm qua chịu nổi sao… vị lang quân này, thực sự… lợi hại thật.”
Cửa đóng, mọi thứ bị ngăn hoàn toàn. Tống Minh Châu không quay đầu, nhưng cảm nhận rõ bầu không khí tĩnh lặng và sự cảnh báo im lặng bên cạnh. Nàng khẽ nóng mặt, khép cổ áo rộng lại, giữ kín khoảnh khắc riêng tư của buổi sáng.
Liễu Tùy Phong rút mắt về, như vừa mới phủi qua một hạt bụi. Hắn tiến đến bàn, nhìn nàng, giọng vẫn bình thản:
“Lại đây, ăn cơm đi.”
Nàng nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lướt qua gương, cuối cùng yên lặng dừng trên lưng hắn.
Trên bàn là bữa sáng đơn giản, ngoài cửa là ánh sáng trong xanh của Bắc Mạc.
Cơn cuồng loạn và nước mắt đêm qua đã lắng xuống. Cát gió ngừng lại, chỉ còn hơi ấm trong bữa ăn bình thường này, cùng sự bình yên mà người bên cạnh mang đến, đủ để xoa dịu mọi vết thương.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro