Sống chết có nhau: Chương 8 (hơi H)
Sau một hồi suy nghĩ miên man, cuối cùng Tống Minh Châu cũng nghỉ ngơi, ngủ một giấc thoải mái trên trường kỷ.
Trong thư phòng cách đó không xa, Liễu Tùy Phong đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, phản chiếu một vẻ u ám khó hiểu.
Hắn cầm một cuốn binh thư trên tay nhưng không thể đọc được một chữ nào. Lời của Dược Vương vang vọng bên tai:
"Mỗi ngày, dùng hết dương khí để phản tán độc"
Hắn nhíu mày, "vù" một tiếng, rồi tùy tiện ném mạnh cuốn binh thư xuống bàn. Lý trí mách bảo hắn nên đến điện phụ ngay lập tức nhưng bước chân hắn nặng như chì, ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi của nàng sáng nay vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
Hắn biết rõ độc tính của Âm Đan, tác dụng của nó rõ rệt nhất vào lúc nửa đêm, khi Âm khí đạt đến đỉnh điểm, khiến hắn không khỏi cảm thấy bất an.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, một âm thanh yếu ớt vang lên từ bên hông điện. Sắc mặt Liễu Tùy Phong trở nên lạnh lẽo, hắn lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên trong điện, Tống Minh Châu cuộn tròn trong chăn gấm, lông mày nhíu lại, thân thể run rẩy vô thức. Độc tính còn sót lại của Âm Đan đã bộc phát dữ dội vào giữa đêm, cái lạnh buốt giá như vô số viên băng nhỏ xíu, xuyên thấu từ sâu trong xương tủy, cuồn cuộn chảy dọc theo kinh mạch kỳ dị. Làn da trắng như ngọc của nàng dần mất đi sắc thái, lộ ra một màu trắng xanh kỳ dị, đôi môi chuyển sang màu tím thẫm.
"Lạnh... lạnh quá..."
Nàng rên rỉ trong cơn ác mộng, răng va lập cập, mồ hôi lạnh trên trán lập tức trở nên lạnh buốt. Nàng vô thức đá tung chăn, chiếc váy ngủ trắng mỏng manh ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính chặt vào người, làm nổi bật thân hình mảnh khảnh run rẩy.
"Ầm!" Cửa phòng bị mở ra một cách mạnh bạo!
Hình bóng Liễu Tùy Phong ập vào như một cơn gió, mang theo hơi lạnh của màn đêm. Hắn lập tức khóa chặt ánh mắt vào bóng người đang co rúm lại đau đớn trên giường, một thoáng kinh ngạc và tức giận, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, thoáng qua đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo của hắn.
"Tống Minh Châu!"
Hắn sải bước về phía trước, quỳ một gối bên cạnh giường của nàng, đưa tay chạm vào trán và cổ nàng. Cảm giác lạnh lẽo khiến mặt hắn lập tức tối sầm lại, cơn lạnh trong cơ thể nàng biểu hiện dữ dội và nhanh chóng hơn hắn dự đoán.
Không màng đến mọi thứ khác, hắn cúi xuống, một tay luồn xuống dưới chân nàng, tay kia đỡ chặt tấm lưng lạnh lẽo, đẫm mồ hôi của nàng. Hắn kéo nhẹ, nâng cơ thể run rẩy, nhẹ bẫng đến đáng sợ của nàng lên tay.
Trong cái lạnh thấu xương, Tống Minh Châu cảm thấy một sức mạnh nóng bỏng, rắn chắc. Theo bản năng, nàng rúc vào lòng hắn, đôi má lạnh ngắt vô thức áp vào cổ hắn, phát ra tiếng rên rỉ như tiếng thú non đang khát sữa.
Trong phòng phụ của nội điện, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hắn đã sai người chuẩn bị sẵn một bồn tắm gỗ bách lớn, giờ đang chứa đầy một thứ thuốc màu nâu sẫm. Hương thuốc nồng nàn hòa quyện cùng hơi nước lan tỏa khắp không gian, giúp nàng khỏi bị cảm lạnh vào nửa đêm.
Liễu Tùy Phong thử nhiệt độ nước, nó nóng bỏng nhưng hắn biết chỉ có nhiệt độ cực cao như vậy mới có thể áp chế được cái lạnh thấu xương trong cơ thể nàng.
Hắn cẩn thận nhúng cơ thể lạnh ngắt của nàng vào bồn tắm thuốc nóng bỏng, để dung dịch thuốc nóng hổi bao phủ hoàn toàn thân hình mảnh mai của nàng.
"Ư..." Sự chênh lệch nhiệt độ cực lớn khiến Tống Minh Châu bất tỉnh rên lên một tiếng đau đớn nhưng cũng nhẹ nhõm khi cơ thể nàng lần đầu tiên chạm vào nước nóng. nàng theo bản năng muốn rụt người lại, nhưng Liễu Tùy Phong đã giữ chặt vai nàng.
"Cố chịu đựng một chút"
Giọng hắn trầm khàn, khàn khàn, mang theo một sức mạnh không thể chối cãi. Hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo ngoài đã ướt đẫm hơi nước, chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh, bước vào bồn tắm, ngồi xuống phía sau nàng. Nước thuốc ấm nóng lập tức thấm qua quần áo, bám chặt vào da thịt.
Hắn vòng tay ôm lấy nàng từ phía trước và dưới nách, giữ chặt cơ thể lạnh ngắt của nàng vào ngực mình, áp sát toàn bộ lưng, hông và chân nàng vào người hắn, cố gắng xua tan cái lạnh thấu xương của nàng bằng hơi ấm cơ thể.
"Đừng cựa quậy"_hắn ra lệnh bằng giọng trầm ấm bên tai nàng, giọng nói mang theo uy quyền không thể chối cãi. Rồi lòng bàn tay hắn ấn chặt vào vùng bụng dưới lạnh lẽo, mềm mại của nàng, đan điền của nàng. Nội lực dương thuần khiết, mạnh mẽ của hắn, như một dòng nước ấm tan chảy vào đầu xuân, nhẹ nhàng mà kiên định chảy vào kinh mạch gần như đóng băng, tan vỡ của nàng.
Ban đầu, nội lực chỉ dần dần xua tan đi khí lạnh và độc còn sót lại trong kinh mạch của nàng. Cơ thể Tống Minh Châu đột nhiên cứng đờ, và một tiếng rên rỉ dài, vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm thoát ra từ sâu trong cổ họng nàng.
"Đau quá..."
Giọng nói ấy quyến rũ đến kinh ngạc, như dòng nước suối đột nhiên vỡ tan dưới lớp băng, mang theo sự gợi cảm mà chính nàng cũng không hề hay biết, hoàn toàn khác biệt với giọng nói trong trẻo như chuông ngân của nàng thường ngày.
Yết hầu của Liễu Tùy Phong nhấp nhô không ngừng, bụng dưới đột nhiên thắt lại, một luồng nhiệt nóng bốc lên không thể kiểm soát. Hắn nín thở, cố gắng đè nén sự kích động nhất thời, tập trung vận chuyển nội khí.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự cứng đầu của hàn độc trong cơ thể nàng và cả sức mạnh bá đạo của dược tính trong bồn tắm. Sau khi nội khí cực dương của hắn hoàn toàn xua tan hàn độc, nó không hề lắng xuống như mong đợi. Thay vào đó, nó kết hợp với dược lực đang sôi sục và sự hồi phục mạnh mẽ của huyết khí nàng sau khi bị kích thích cực độ, tạo nên một luồng nhiệt bất thường, dữ dội trong kinh mạch.
Sức nóng này lan tỏa, chảy ngược trở lại giác quan của hắn, dọc theo con đường kết nối năng lượng bên trong hắn và nàng, như những ngọn lửa nhỏ li ti bùng cháy trên từng dây thần kinh nhạy cảm của nàng, đồng thời thiêu đốt lý trí của hắn.
"Hừ..." nàng vô thức quằn quại trong vòng tay hắn, khẽ rên lên một tiếng khó chịu không thể chịu đựng được. Cơ thể nàng đang cứng đờ vì lạnh lại bỗng mềm nhũn ra như một vũng nước, càng lún sâu hơn vào vòng tay nóng bỏng của hắn, như thể hắn là nguồn cứu rỗi duy nhất của nàng.
Qua lớp quần áo mỏng manh, ướt sũng, Liễu Tùy Phong có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong tinh tế trên làn da lưng nàng và nhiệt độ cơ thể đang dần tăng lên. hắn cũng cảm nhận được hai gò tuyết mềm mại, đầy đặn, ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn do sự cọ xát vô thức của nàng, đường nét rõ ràng và sức nóng đáng sợ.
Lòng bàn tay hắn thấm đẫm nội lực vẫn áp chặt vào bụng dưới của nàng. Cảm giác mềm mại, phẳng lặng, cùng với luồng nhiệt nóng rực không thể kiểm soát dâng trào trong đan điền dưới của nàng, đang điên cuồng thách thức sự tự chủ đang lung lay của hắn. Mũi hắn tràn ngập mùi hương hoa tỏa ra từ cơ thể nàng, một sự pha trộn giữa hương thuốc đắng chát và mùi cơ thể đặc trưng của một nàng gái trẻ đang trỗi dậy từ hơi nóng. Mùi hương này hòa quyện hoàn hảo với hình ảnh gợi cảm của trận hoan ái đêm qua, thậm chí còn nồng nàn hơn.
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề và nóng bỏng, phả vào dái tai và vùng cổ nhạy cảm của nàng, để lại những vết ướt mơ hồ.
Ý thức của Tống Minh Châu dao động giữa nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác kỳ lạ của băng và lửa trong cơ thể khiến nàng hoàn toàn hoang mang. Một khoảnh khắc, nàng cảm thấy như mình đang ở trong vực thẳm băng giá, khoảnh khắc tiếp theo như bị ném vào lò lửa. Những cơn sóng tê tái khó tả chạy dọc cơ thể nàng càng thêm choáng ngợp. nàng cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt giữa cơn bão dữ dội, bám chặt vào điểm tựa duy nhất phía sau.
Nàng ngửa đầu ra sau, chiếc cổ thon thả lộ ra dưới đôi môi hắn, đầu vô thức tựa vào bờ vai rắn chắc của hắn. Môi nàng khẽ hé mở, thoát ra những hơi thở đứt quãng, nức nở và những tiếng rên rỉ yếu ớt. Cơ thể nàng theo bản năng hướng về nguồn gốc của những cảm giác kỳ lạ, vòng eo thon thả lắc lư và cọ xát không kiểm soát, như thể đang cầu xin sự giải thoát hay vô tình mời gọi sự nguy hiểm.
"Đừng nhúc nhích..." Giọng Liễu Tùy Phong khàn khàn, mang theo lời cảnh cáo cuối cùng. Những bắp thịt trên cánh tay hắn ôm nàng căng cứng, cho thấy sự dày vò khủng khiếp mà hắn đang phải chịu đựng.
Tuy nhiên, Tống Minh Châu không còn nghe thấy gì nữa. Lời cảnh báo của hắn như một sự kích thích, nàng quằn quại dữ dội hơn, một bàn tay mềm mại, không xương thậm chí còn vươn lên nắm lấy cánh tay hắn đang quấn quanh nàng, những đầu ngón tay vô thức ấn vào những cơ bắp căng cứng của hắn.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Liễu Tùy Phong, chút lý trí cuối cùng đã tan vỡ hoàn toàn dưới sự cọ xát và giằng xé chết người này, thay vào đó là cơn bão dục vọng dày đặc như mực.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro