Chương 13: Gió Mới, Đất Lạ

Chương 13: Gió Mới, Đất Lạ

---

Rời khỏi rừng, nàng không mang theo gì ngoài khí thở trong ngực và những vòng dẫn đã hằn sâu trong tay rễ. Đất dưới chân khô hơn nơi nàng từng quen thuộc. Gió không còn ướt sương, mà mang theo hơi thở lẫn lộn – lúc thì có chút đạo vận lạ, lúc thì nặng như khí tro. A Liễu không sợ. Nàng cũng không có mục tiêu. Chỉ đi, theo bản năng.

Ban đầu, linh khí quanh đây còn đủ để nàng thở sâu. Nhưng càng đi xa, khí trời càng biến đổi. Có những nơi đất nứt nẻ, không có lấy một nhánh cỏ. Có những khe núi ngầm vang tiếng rì rầm như ai đó đang thì thầm điều gì bên tai. A Liễu nghe, nhưng không hiểu. Chỉ biết, mỗi bước chân nàng đều trở nên nặng hơn, từng nhịp thở chậm hơn.

Một buổi sáng, khi ánh nắng xiên qua tầng mây, nàng đến một thung lũng nhỏ phủ đầy rêu bạc. Trong thung lũng lác đác có những gốc cây thấp, nhưng linh khí dày đặc hơn những nơi nàng từng đi qua. Ở đây, đất mềm, khí trôi thấp, dễ tụ — giống như nơi sinh trưởng của những linh thảo quý hiếm.

A Liễu không vội. Nàng ngồi xuống một phiến đá, thả tay rễ lên mặt đất, vẽ một vòng nhỏ để thăm dò khí. Khí trong đất phản ứng rất nhanh, cuộn về quanh nàng. Không mạnh, nhưng rất thuần. Như một nơi từng được linh thảo nuôi dưỡng lâu đời.

Nàng nhắm mắt, dẫn khí rất chậm, cảm nhận luồng sinh mệnh dâng lên từ đất. Cảm giác ấy khiến nàng nhớ tới suối cũ. Một chút dịu dàng, một chút nhớ thương. Nhưng chính khi nàng thả lỏng, một tiếng động rất nhỏ vang lên phía sau.

Một nhóm người. Áo vải thô, nhưng mỗi kẻ đều có đạo khí lượn quanh tay áo. Họ dừng lại khi thấy nàng — một sinh linh nhỏ nửa người nửa cây, tay rễ lộ ra ngoài, tóc liễu rũ xuống vai. Khí sinh mệnh xung quanh nàng như một vầng sáng nhạt, tựa như lớp sương tinh khiết không nhiễm tạp.

Một người trong nhóm hạ thấp giọng:

"Linh thảo hóa linh...? Không, còn non quá… nhưng khí thuần khiết thế này, nếu luyện ra linh dịch, đủ để đẩy một tầng cảnh giới!"

Kẻ khác cười lạnh.

"Không cần nhiều lời. Bắt sống. Một chậu thảo tinh thế này mà để lớn lên, sau này khó giết."

A Liễu không hiểu họ đang nói gì. Nhưng nàng cảm nhận được sát khí tràn ra từ sau những tiếng cười. Tay rễ nàng thu lại theo bản năng. Đất dưới chân lạnh đi.

Họ động. Không thèm nói thêm.

Áp lực như núi đổ xuống. Một đạo thuật xé gió đánh thẳng về phía nàng, không giữ lại nửa phần nương tay. A Liễu vội dẫn khí, nhưng vòng dẫn nhỏ yếu vừa mới vẽ chưa đủ để chống lại đạo lực hỗn tạp ấy.

Một tiếng nổ trầm thấp.
Mạch gân nơi vai nàng vỡ ra thành từng đoạn nhỏ.
Rễ co giật.
Lá rụng.
Khí trong người vỡ tan như suối cạn trong mùa hạ.

Nàng không đứng dậy được.
Một lần nữa, nàng rơi xuống, giống như chiếc lá đầu mùa đông rụng sớm.

Đạo lực xé gió lao đến. A Liễu chưa từng đối mặt với loại uy áp này. Tay rễ run lên, theo bản năng nàng quật dây liễu ra phía trước, như cành cây quất loạn trong bão. Một tiếng "phập" khẽ vang lên — dây liễu trúng một tia sáng mảnh, làm nó lệch hướng chút ít. Nhưng vẫn không đủ. Sóng khí quét ngang, đánh nàng lăn xuống đất.

Gân mạch trên vai rách ra từng đoạn nhỏ.
Đau buốt.
Không kịp thở.
Chỉ còn bản năng sinh tồn trần trụi.

Một tên trong bọn lao đến, giơ tay vung một sợi xích linh khí về phía nàng, muốn trói sống. A Liễu không nghĩ. Không do dự. Nàng vung mạnh tay rễ lên, dây liễu quất ngang, trượt qua cổ tay đối phương, tạo thành một vết rách mờ. Máu bắn ra từng giọt nhỏ.

Tên đó gầm lên giận dữ. Một kẻ khác xông vào, vung chưởng như thác đổ.

A Liễu loạng choạng. Tay rễ lắp bắp vẽ một vòng dẫn nhỏ – chưa xong đã bị ép vỡ. Khí trong thân vỡ tan như trứng non.

Đau. Không chịu nổi.
Nàng nắm lấy một chùm lá trên tóc – bứt mạnh.
Không nghĩ tới làm gì. Chỉ là bản năng.

Lá bị bứt ra, một luồng sinh khí mỏng bùng nổ ngay trong lòng bàn tay nàng, hóa thành một cơn chấn động nhỏ. Sóng khí đẩy ra ngoài, không mạnh, nhưng đủ để tên đang vung chưởng bị chấn lùi nửa bước, sắc mặt đổi màu.

A Liễu ngây ra một thoáng.
Rồi — lại bứt thêm một nắm dây nhỏ từ bả vai, quăng về phía kẻ khác.

Lần này, sinh khí bùng lên rõ hơn.
Một đòn tấn công thô sơ, hỗn loạn, không có chiêu thức, nhưng mang theo sức bật của sự sống bị đẩy vào tuyệt cảnh.

Không cần ai dạy.
Không có lời chỉ dẫn.
Chỉ là — khi sống sót trở thành tất cả, bản thân sẽ tự chọn cách phản kháng.

---

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro