Chương 15: Máu Cháy, Khí Sinh

Chương 15: Máu Cháy, Khí Sinh

---

Trận pháp siết chặt lấy bầu trời. Ánh sáng mờ mịt như sương lạnh ép xuống từng tấc đất dưới chân nàng. A Liễu run rẩy đứng dậy, thân thể nhỏ bé bị đòn pháp đánh gãy gần hết gân rễ, máu từ khắp vết nứt rịn ra thành những vệt mỏng. Gió thổi qua khe đá thung lũng, mang theo hơi lạnh tê tái như mài mòn linh hồn.

Tiếng quát vang lên từ một gã trong đám người bao vây, ánh lửa ngưng tụ nơi lòng bàn tay hắn. Một đạo thuật hỏa diễm bắn thẳng tới, xé rách không khí, đâm thẳng vào ngực nàng. Trong khoảnh khắc ấy, A Liễu không tránh được. Máu phun ra thành một dải mỏng. Lẽ ra lửa phải thiêu sạch mọi sinh cơ còn sót lại. Nhưng giữa những mảnh lửa rơi, giọt máu đầu tiên bốc cháy — không phải đỏ, mà là một màu xanh lá thẳm như sinh mệnh ban sơ.

Ánh sáng ấy bừng lên, lạnh lẽo nhưng đầy sức sống. Những giọt máu sau đó nối tiếp nhau nở ra những vầng sáng xanh lá, dây dưa kéo theo một luồng khí mờ, như nhịp đập ngầm dưới lòng đất. Cỏ dại bên rìa trận pháp nứt ra, đâm chồi non trong nháy mắt. Những hòn đá nhỏ bám đầy rêu xanh, từng mạch rễ bám trên vách núi khẽ rung động như thở. Gió ngừng. Không khí đặc lại. Thiên địa sinh linh lặng lẽ cộng hưởng.

Đám người vây công vô thức lùi một bước. Có kẻ trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và hoảng hốt.

A Liễu đứng giữa đống đổ nát của chính mình, cơ thể cháy sáng trong ánh lửa sinh mệnh xanh lá. Nàng không hiểu vì sao máu mình lại phát sáng, không hiểu tại sao đất đá lại lặng yên nghe nàng thở. Nhưng trong nhịp thở run rẩy đó, nàng cảm nhận được một điều rất nhỏ: Sinh mệnh – không cần tránh né thiêu đốt. Chỉ cần còn có thể sinh ra, không có ngọn lửa nào thiêu hết được.

Không ai dạy nàng điều đó. Không ai nhắc nàng phải đứng lên. Chỉ là bản năng. Cũng có thể là… mảnh vụn ký ức nào đó lẫn trong từng vòng dẫn khí đã cũ.

Nàng cắn chặt răng, bàn tay rễ thấm đầy máu nắm lại.

Hơi thở rối loạn, đầu óc choáng váng, nhưng thân thể nàng – vẫn muốn bước thêm một lần nữa.

Không còn gió mát. Không còn suối trong. Chỉ còn máu cháy và đất nứt, và nàng, một mình.

Bên ngoài ánh sáng xanh mờ, những kẻ săn linh thảo gầm lên giận dữ. Bị uy áp đẩy lùi, nhưng tham niệm khiến chúng điên cuồng. Một tên lớn tiếng:

"Nó sắp hết khí rồi! Giết đi, đừng để nó hóa hình hoàn toàn!"

Tiếng quát như tiếng chuông xé rách mảng trời ngột ngạt.

A Liễu biết mình không còn bao nhiêu thời gian.
Không ai giúp nàng. Không có chỗ nào để trốn.
Chỉ còn một cách: tự đốt mình – rồi bức mở vòng vây.

Nàng gom khí. Không theo đường dẫn đã học.
Không theo vòng đạo văn cũ.
Chỉ đơn giản là gom — tụ — thiêu.

Huyết dịch trong cơ thể như sôi lên. Mạch máu nứt ra từng đoạn nhỏ. Từ sâu trong lồng ngực gỗ, một dòng khí dày đặc bốc lên, mang theo ánh sáng vàng xen lẫn xanh lá, như thể mặt trời non mọc giữa sương rừng.

Cơn đau không còn rõ nữa.
Chỉ còn tiếng răng rắc từng khớp rễ vỡ nát, từng luồng khí sinh mệnh xé toạc da thịt đi ra ngoài.

Nàng không kêu. Không khóc.
Chỉ tiến lên một bước.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
Trận pháp phong sinh mệnh bị xé rách một góc, ánh sáng tan vỡ như gương nứt.

Một lỗ hổng mở ra, cơ hội mong manh, chỉ trong một nhịp thở.

A Liễu không chần chừ, nàng nghiêng người, dồn toàn bộ tàn lực còn lại vào đôi chân rễ nứt nẻ, lao thẳng về phía vách vực.

Đám người phía sau gào lên đuổi theo. Nhưng đã muộn.

Thân ảnh nàng rời khỏi mép đất nát, bay vào không trung.

Bên dưới là vực sâu mịt mù, sương dày cuộn lên như linh khí hóa thành long quyển.

A Liễu nhắm mắt lại.

Không phải sợ.
Không phải tuyệt vọng.
Chỉ là… một chiếc lá, một lần nữa, buông mình trong gió.

Rồi tất cả trôi vào yên lặng.

---

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro