Chương 16: Từ Tro Tàn

Chương 16: Từ Tro Tàn

---

Gió thét qua vách đá, tiếng gió dài như những lời ai oán xé rách trời đất. Thân thể A Liễu rơi xuyên qua từng tầng sương mù đặc quánh, rơi mãi, rơi mãi. Phía dưới, vực sâu tối đen không thấy đáy, chỉ có những luồng khí hỗn độn xoắn xuýt như long quyển, cuốn nàng vào trong.

Không còn sức chống đỡ, nàng mặc cho cơ thể rơi tự do.
Một tia sáng nhạt còn sót lại trong mắt cũng dần khép lại.

Khi thân thể chạm vào dòng linh tuyền ngầm, không phải nước ấm như nàng từng biết. Là luồng khí sống chết đan xen, lạnh lẽo tới mức gân rễ đông cứng, rồi nóng bỏng tới mức từng tấc thân thể như bốc cháy.

Rễ nát.
Gân gãy.
Lá rơi.

Từng phần thân thể A Liễu tan rã giữa dòng hỗn loạn.
Ý thức nàng cũng vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh trôi lạc giữa hư vô.

Không còn gì cả.
Không khí. Không hình dạng. Không còn biết mình là ai.

---

Giữa lúc hủy diệt tuyệt đối, trong một góc tối mờ mịt của ý thức, một tia sáng rất nhỏ nhích lên. Không phải do nàng gọi. Cũng không do trời đất thương xót.

Chỉ là… một giọt sinh cơ cứng đầu không chịu tan.

Giọt ấy thở rất nhẹ.
Chỉ như hơi thở mơ hồ của một chiếc lá nhỏ bị gió vùi trong tuyết.

Nhưng nó không chịu tắt.

Không phải vì ham sống.
Cũng không phải vì mong cầu mạnh mẽ.

Chỉ đơn giản — vì sinh mệnh, một khi đã sinh ra, thì ngay cả giữa tro tàn, cũng phải mọc mầm.

---

Từ trong hư không, mạch khí hỗn độn bắt đầu tụ về.

Không theo đạo lý.
Không theo lẽ trời.
Chỉ tụ về điểm nhỏ ấy – mầm sinh cơ quật cường kia.

Một dòng khí chảy vào.
Một mảnh rễ non yếu ớt nhú ra.
Một tia gân mềm dựng lại.
Một chiếc lá, bé đến mức khó thấy, run rẩy trong dòng nước sinh tử hỗn loạn.

Không ai chứng kiến.
Không tiếng kèn ngựa.
Không ánh hào quang.

Chỉ có một mầm sống, nứt ra từ đống tro tàn, cố gắng tự mình thở lấy một hơi đầu tiên.

Trong sâu thẳm, không lời, không tiếng, một đạo ý niệm mơ hồ khắc vào bản thể đang được tái tạo:

"Sinh ra không phải để sợ chết.
Bị hủy diệt không phải là kết thúc.
Chỉ cần còn một tia ý niệm — tro tàn cũng sẽ trỗi dậy.
Sống... để hiểu rõ mình."

Giữa vực sâu, dòng linh tuyền hỗn loạn cuốn quanh một sinh linh nhỏ bé, không ai biết đến, không ai xướng danh.

Nhưng mầm non đó – một ngày nào đó – sẽ hóa thành thần thụ che phủ vạn giới.

---

Trong sự tĩnh lặng ngập tràn hủy diệt ấy, có một khoảnh khắc, ý thức mỏng manh của nàng chạm vào một điều mà từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận: sinh và tử chỉ cách nhau một hơi thở.

Một nhịp rễ co lại, là sinh.
Một nhịp rễ thả ra, là tử.

Giữa trôi lạc và diệt vong, nàng hiểu ra — sống không phải vì có thể tồn tại mãi mãi, cũng không phải để thắng ai đó, mà chỉ vì… sống chính là để trải qua ranh giới mong manh ấy.

Không ai trao cho nàng sự sống.
Không ai ban cho nàng cơ hội.
Chỉ có chính bản thân, trong tận cùng rã rời, tự nhen lên một đốm lửa nhỏ giữa hư vô.

Và nàng biết, nếu một ngày nào đó tro tàn sẽ lại ập đến, nàng cũng sẽ không sợ.
Bởi vì từng đi qua tử vong, mới hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh.

---

Hết chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro