Chương 17: Tái Sinh

Chương 17: Tái Sinh

---

Dòng linh tuyền hỗn loạn vẫn gào thét dưới vực sâu, khí sinh tử cuốn lấy từng tia sáng yếu ớt đang ngưng tụ.
Trong tâm bão vô hình ấy, một điểm xanh mờ thở những nhịp đầu tiên.

Không phải thở bằng phổi.
Không phải thở bằng ý thức.
Mà là sự co giật rất nhỏ của sinh mệnh — tự cựa quậy ra từ đống tro tàn.

Từ điểm sáng ấy, một nhánh rễ rất mảnh đâm ra, run rẩy như sương sớm đầu đông. Theo sau, từng mạch gân mờ mới dần dần kéo theo, bện lại với dòng khí hỗn độn xung quanh, hấp thu, đồng hóa, ép những tạp chất tử vong tan chảy thành lực lượng nuôi mình.

Không có tiếng ca tụng.
Không có kỳ tích nở rộ.
Chỉ có sự kiên nhẫn, bền bỉ của một sinh linh nhỏ bé, từng chút từng chút gầy dựng lại thân thể từ số không.

---

Giữa biển sương lạnh, dòng linh khí quanh nàng từ hỗn loạn dần chuyển thành một vòng tròn nhỏ, tụ về tâm điểm.

Một mầm non vươn lên, thân thể mềm mại, nửa trong suốt, nửa nhuộm ánh sáng xanh lá dìu dịu như lụa dệt. Từng mạch rễ dưới chân cắm sâu vào dòng linh tuyền ngầm, như tìm lấy mạch sinh lực mới.

Rồi trong một khoảnh khắc, như tiếng chuông gõ thầm trong lòng vực, khí tức quanh A Liễu bỗng nhiên rung động.

Một tầng trói buộc nào đó bị xé rách.

Gân rễ, máu mạch, thần niệm — đồng thời bùng lên.

Ánh sáng xanh lá quấn quanh nàng, từ nhạt nhòa hóa thành lửa mềm, chảy ngược từ gót chân lên mái tóc.

A Liễu mở mắt.

Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn mông lung non dại.
Mà trong đáy mắt sâu thẳm, đã có một tia sáng rất nhỏ, rất trầm tĩnh.

Áo rách nát.
Tóc dài rối tung theo gió.
Nhưng thân thể đã không còn mang dáng vẻ nửa hóa hình như trước.

Tay chân nàng mềm mại như ngọc, mạch gân dưới da như mạng lưới sáng mờ, tựa như dây liễu phấp phới trong gió. Mỗi bước chân trần đặt xuống, khí đất hơi run nhẹ, như cúi đầu chào sinh mệnh vừa tái sinh.

Không còn rễ cứng cáp đâm xuyên mặt đất.

Giờ đây, nàng đã thực sự hóa hình hoàn chỉnh.

Ánh sáng xanh lá nhàn nhạt cuộn quanh thân thể nàng, tản ra hơi thở sinh mệnh dịu dàng nhưng mãnh liệt.
Dáng người nàng thon dài, mềm mại như nhánh liễu vươn mình trong gió sớm.
Mái tóc đen dài buông xuống, từng sợi mang theo ánh sáng xanh mờ như suối nguồn chảy qua tán lá non.
Mỗi sợi tóc liễu khẽ rung động, như có sinh khí riêng, nối liền nàng với thiên địa.

Làn da nàng trắng nhạt, ánh lên sắc ngọc trong suốt. Dưới làn da ấy, mạch gân sinh mệnh mơ hồ ẩn hiện, tựa như những đường chỉ mảnh của thiên nhiên dệt nên, từng nhịp đập thấm đẫm khí tức sống động bất diệt.

Đôi mắt nàng mở ra — Màu vàng nâu ấm áp, sâu thẳm như lòng đất nuôi dưỡng vạn vật. Trong ánh mắt ấy, không còn sự hoang mang của ngày đầu tiên, chỉ còn một tầng ánh sáng dịu dàng, ẩn giấu sức mạnh lặng lẽ, như mặt hồ phẳng lặng giấu đi sóng ngầm bên dưới.

Nàng đứng đó, giữa vực sâu linh tuyền hỗn loạn, thân thể trần trụi, chân trần chạm đất, gió vờn quanh, suối ngầm tụ khí.
Tựa như một nhành liễu thần tiên vừa bước ra khỏi giấc mộng xa xưa, mộc mạc mà tuyệt diễm.

Không khí quanh nàng tự động trôi chảy.
Những hạt linh khí hỗn độn như bị hấp dẫn, xoáy quanh nàng từng vòng, rồi từ từ dung nhập vào thân thể mới.

Không cần dẫn khí.
Không cần tụ luyện.
Sinh mệnh của nàng giờ đây tự mình sinh trưởng — không bao giờ cạn kiệt.

Một lần chết.
Một lần vượt qua.

Sinh ra một bản thể mới, mạnh mẽ hơn, tựa như cây liễu đã chọc rễ qua băng tuyết, vươn lên đón lấy trời xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro