Chương 2: Rì Rào Như Lời Thì Thầm

Chương 2: Rì Rào Như Lời Thì Thầm

Mầm cây nhỏ – chưa ai gọi tên, chưa biết “ta là gì” – bắt đầu nhận ra có những điều… chuyển động. Không phải gió. Không phải ánh sáng. Mà là… nhịp.

Rất nhỏ, nhưng vang vọng.

Nàng cảm nhận được đất đang thở. Như thể lòng đất dưới chân nàng có một trái tim khổng lồ, đập từng hồi rất chậm. Mỗi lần nó đập, rễ của nàng cũng rung rung theo, giống như đang học cách lắng nghe.

Chiếc lá duy nhất của nàng bắt đầu đung đưa – không phải vì gió, mà vì… cảm giác. Phía xa xa có ánh sáng. Mỗi buổi, nó đến gần hơn một chút. Rồi lại biến mất. A Liễu không biết đó là gì, chỉ biết khi ánh ấy đến gần, lòng nàng thấy ấm.

Nàng cũng dần biết đến “mùi” – mùi ẩm mục của rễ cây cổ xưa, mùi khô nứt của vỏ đất, mùi tanh của một vũng máu đã cạn... Và hôm nay, có một mùi rất lạ tiến đến. Nồng. Cay. Như tro bụi pha với thứ gì đó… hôi tanh như móng vuốt gãy nát.

A Liễu run lên.

Không phải vì sợ. Nàng chưa biết “sợ” là gì. Chỉ là chiếc lá run. Mảnh rễ non rút về một chút.

Soạt—

Có thứ trườn qua mặt đất. Mắt nó đỏ như than, lưỡi chẻ đôi. Một con linh xà mang khí đen ngòm, đang tìm kiếm thứ gì đó… để nuốt.

Nó đi ngang qua A Liễu. Rồi… khựng lại.

“Là linh mầm…” – nó thì thầm. “Không có bảo vệ. Không có linh trận. Cũng chưa mở linh trí… hừ, đúng là của trời ban!”

Nó há miệng, răng lộ ra như lưỡi liềm.

Vù—Ngay khoảnh khắc ấy, một điều kỳ lạ xảy ra.

Từ khoảng không phía sau mầm cây, một sợi dây mảnh như tơ, mềm như suối, vụt ra như có ý chí riêng. Nó quấn lấy đầu con linh xà – không siết mạnh, không thắt gãy, chỉ chạm vào… và truyền một dòng sinh khí lạ lùng.

Linh xà lập tức rú lên.

“Là... gì vậy… Không! Là khí vận của sinh mệnh… là... đạo mạch... Cái này không phải linh mầm thường!”

Nó lùi lại, lết từng thước, cuối cùng bò mất vào bóng tối như bị thứ gì vả cho tỉnh giấc.

A Liễu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nàng chỉ biết… ấm quá. Dây ấy mềm như nước, thơm như rễ non, và sau đó… nó tan vào hư không. Nàng không thấy, không biết nó là một phần thân thể mình. Chỉ thấy… tim đất đập nhanh hơn một chút.

Từ ngày sợi dây mảnh kia vụt ra và biến mất, mầm liễu nhỏ bắt đầu "nghe thấy" nhiều thứ lạ lắm.

Không phải lời nói. Cũng chẳng phải âm thanh như tiếng chim hay gió. Mà là một dạng rì rào, như hàng trăm hàng ngàn tiếng thì thầm từ lòng đất, từ sương mù, từ ánh sáng mờ nhạt trườn qua từng khe đá.

Một giọt sương rơi xuống chiếc lá nhỏ.
Chạm — nàng thấy lành lạnh. Không biết “lạnh” là gì, nhưng cảm giác ấy khiến nàng khẽ rung.
Một con kiến đi ngang, dẫm lên rễ non.
Cộm cộm… ngứa ngứa…
Một bầy đom đóm bay quanh vào ban đêm, ánh sáng nhỏ xíu vẽ nên những vầng hào quang lặng lẽ giữa sương.
Nàng nhìn không thấy — nhưng lại “cảm” được.
Đẹp… lấp lánh… lung linh như vũ điệu.

Cảm giác của nàng lúc này rất lạ, mọi thứ đều lạ, mọi thứ đều mới.
Không có chữ để gọi tên — nhưng tim đất đập nhanh hơn mỗi khi những “điều lạ” ấy đến gần.

Dần dà, A Liễu bắt đầu nhớ được vài nhịp, buổi sáng có ánh sáng mờ vàng, đất ấm lên, buổi tối lạnh hơn, có sương mù và đôi khi... mùi của máu.

Đặc biệt nhất — nàng cảm nhận được những luồng khí đi ngang qua mình. Có khí rất nhẹ như làn hơi nước, có khí nặng như đá tảng, có khí vừa lướt qua đã khiến lá nàng run dữ dội.

Nhưng nàng không sợ.
Nàng chưa học được “sợ”.
Chỉ biết… khi những luồng khí ấy đến gần, một phần trong nàng như căng ra – như đang đợi điều gì đó được gọi là đối thoại.

Dù chưa có tai để nghe, miệng để nói, nàng vẫn muốn "đáp lại" — bằng cách rung rễ nhẹ một cái, hay khiến chiếc lá duy nhất nghiêng nghiêng về phía ánh sáng.

Và rồi một đêm nọ...

Một làn khí mỏng như khói nhẹ, thơm như cỏ non sau mưa, bỗng trườn đến và dừng lại cạnh nàng.

Nàng cảm được nó.
Không hung, không ác.
Mà… giống như đang ngắm nàng.

Rồi — một giọng nói vang lên, thật mảnh, như tiếng ngân trong nước:

“Ngươi… có linh vận.”
“Nếu một ngày nào đó ngươi có thể mở miệng, ta mong được nghe ngươi nói điều đầu tiên là ‘ta là ai’.”

Rồi khí ấy tan đi.

Mầm liễu nhỏ không biết gì cả. Nhưng từ ngày đó, nàng mơ.
Mơ thấy một bóng liễu rất lớn, đứng trong sương.
Từng sợi dây mảnh quấn quanh bầu trời.
Dưới bóng liễu, vạn vật đều im lặng–như đang chờ một lời phán.

---

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro