Chương 7: Dẫn Đạo Bằng Lá Và Rễ
Chương 7: Dẫn Đạo Bằng Lá Và Rễ
---
Linh khí không có hình. Không mùi. Không sắc. Nhưng từ khi hai chữ "Thần Dẫn" hiện lên và lặng lẽ tan vào đất, A Liễu bắt đầu “cảm” được một điều rất khác trong không khí xung quanh.
Đó không phải là sự thay đổi lớn. Không phải là dòng linh quang cuồn cuộn hay một luồng lực đạo đột ngột kéo đến. Mọi thứ vẫn yên lặng. Rừng vẫn im. Gió vẫn thổi như chưa từng biết nàng là ai.
Nhưng trong thân thể nhỏ bé đầy những vết nứt của nàng, đạo mạch đầu tiên bắt đầu thở.
Không như tu sĩ nhân tộc ngồi xếp bằng, điều tức qua đan điền. A Liễu không có đan điền. Không có nguyên hải. Thân thể nàng là gỗ, là rễ, là lá. Nàng không thể dẫn khí như người — nàng phải học cách làm cây dẫn đạo.
Sáng sớm, khi sương còn chưa tan, nàng mở rễ về phía dòng nước gần đó. Nơi ấy khí âm lạnh, nhưng tĩnh. Từng giọt sương đọng lại trên lá nàng, thấm dần vào thân gỗ đã nhuốm đạo văn.
Linh khí đi vào không theo một đường thẳng. Nó men theo rễ, vòng qua thân, len lỏi qua từng lớp nhựa, rồi ngừng lại nơi gân lá. Nơi ấy, ánh sáng của hai chữ “Thần Dẫn” từng hiện ra, nay đã mờ. Nhưng nhịp dẫn khí… vẫn còn.
Và rồi, nàng học được nhịp đầu tiên.
Dẫn khí – Ngưng tụ – Thẩm nhập – Phân rẽ – Hóa tán – Dẫn khí lại.
Không ai dạy. Nhưng nàng học được — không bằng trí, mà bằng sự sống. Bằng mạch nước. Bằng cách một chiếc lá đón sương. Bằng cách một rễ cây rẽ về phía ấm hơn trong lòng đất.
Mỗi ngày trôi qua, nàng dẫn được xa hơn một chút. Nhẹ hơn một chút. Sâu hơn một chút. Mỗi lần như thế, chiếc lá duy nhất của nàng lại xanh thêm một tấc, rồi bắt đầu... nhú ra mầm lá thứ hai.
---
Tối hôm đó, khi mầm thứ hai khẽ lay động dưới ánh trăng nhạt, ngọc giản bên rễ nàng sáng lên một lần cuối. Không còn là hai chữ "Thần Dẫn" nữa. Mà là một hàng văn tự cổ, hiện rồi tan, như gió lướt qua mặt nước.
"Nếu ngươi không phải người... thì hãy học cách trở thành chính mình."
A Liễu không hiểu.
Nhưng nàng đã có hai lá.
Và nhịp thở của nàng, giờ đây, không còn là bản năng.
Nó đã là... hành đạo sơ tâm.
Ngày nối ngày, gân lá thứ hai của nàng lớn dần, những nhịp dẫn khí cũng trở nên đều đặn và sâu hơn. Nhưng cũng từ đó, A Liễu bắt đầu cảm nhận được một điều lạ lùng: dù nàng dẫn khí đều, thu khí đúng, nhưng linh lực không tích lại được bao nhiêu.
Mỗi buổi sáng, nàng gom linh khí từ sương. Mỗi buổi chiều, nàng hút khí từ lòng đất. Mỗi đêm, nàng đón ánh nguyệt mà “thở”. Nhưng đến cuối ngày, khi gân lá chạm tới ngưỡng tụ lực, thân thể lại tự động giải tán luồng khí ấy như thể không thể chứa được.
Gân rung. Lá run. Rễ co nhẹ.
Không phải tổn thương.
Mà là… đẩy ra.
A Liễu không hiểu. Nhưng lần đầu tiên nàng cảm thấy mệt. Một loại mệt không rõ tên, không vì bão tố hay thiếu dưỡng chất — mà vì cảm giác có thứ gì đó không cho phép nàng đi xa hơn.
Nàng thử điều khí theo cách khác, đổi hướng vận chuyển, kéo dài thời gian hút – vẫn vậy. Luồng khí không tụ lại. Giống như thể thân thể này thiếu một thứ gì đó, một cấu trúc, một khả năng… mà nàng không có.
Gió lặng. Trăng mờ.
Nàng nghe lại câu chữ từng hiện trên ngọc giản
“Nếu ngươi không phải người... thì hãy học cách trở thành chính mình.”
Nàng từng nghĩ mình đang làm điều đó – sống đúng với bản thể, sống như một gốc liễu. Nhưng giờ đây, khi đạo lộ dừng giữa chừng, nàng bắt đầu hoài nghi: liệu “bản thể” này… có thực sự là hình thái đủ để bước vào đại đạo?
Gió đêm thổi qua rừng gãy. Một chiếc lá từ gân thứ hai rụng xuống, xoay vài vòng rồi tan thành sương.
A Liễu vẫn đứng đó.
Không hiểu.
Nhưng trong thân thể – một nghi vấn đã sinh ra.
---
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro