Cuối tuần này chị có về không ?
Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn chiếu sáng cho cung đường đã dần vắng bóng người qua lại. Tại một chung cư nọ, bác bảo vệ già vẫn đang dọn dẹp để trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Đồng hồ chỉ điểm 22 giờ 38 phút , xa xa có tiếng xe máy trở về, vẫn là cô sinh viên hay về khuya. Cô đang dắt gọn xe vào thì bác bảo vệ ra giúp.
- Để đấy bác dắt cho, người thì gầy nhom loay hoay mãi bao giờ mới về nghỉ được !
- Cháu cảm ơn ạ ! Sao bác về muộn thế ạ ?
- Bác đợi mày về đấy, nay thực tập xong rồi chứ nhể ?
- Vâng hôm nay cháu kết thúc thực tập rồi ạ, bác ơi lần sau bác đừng đợi cháu, bác cứ về nghỉ đi ạ !
- Bác đùa đấy, này chìa khóa đây, giờ bác về
- Vâng cháu cảm ơn, bác về cẩn thận ạ !
- Về nghỉ đi ! Đám trẻ chúng mày sống cũng chả dễ dàng gì.
Bác bảo vệ chậm rãi ra về trong bầu không khí tĩnh mịch, xa xa lại có tiếng xe máy phóng vào
- Cháu chào báccc ! - tiếng chào lớn của cậu sinh viên như xé tan sự im ắng vừa nãy.
- Ờ về nghỉ đii !
Cũng giống như bao sinh viên khác, Tú Anh chỉ trở về căn phòng nhỏ sau 21 giờ. Điều ấy không còn quá xa lạ ở khu này, đa số những người thuê phòng ở chung cư này là sinh viên, họ đi học vào ban ngày và đi làm thêm đến đêm muộn, để tự nuôi lấy mình không ít người đã nhận làm ca đêm đến 1 2 giờ mới về nghỉ.
Tiếng giày cao gót chậm rãi bước dọc theo hành lang và dừng lại trước thang máy. Tú Anh vuốt ngược mái tóc dài của mình ra sau, trong lúc đợi thang máy, cô lục tìm chìa khóa phòng trong túi. Hơi rượu trong người cô vẫn còn chưa tan khiến đầu có chút choáng váng, cơn mệt mỏi như đang bao chùm và đè nặng lên cơ thể mảnh mai của Tú Anh. Cô vừa bước vào thang máy thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy phía sau.
- Chị Tú Anh ! - Cậu sinh viên vừa nói vừa bước vào trong thang máy, có vẻ cậu ta đã rất cố gắng để đuổi kịp.
- Kiên về muộn nhỉ ?
- Ngày nào em cũng về giờ này mà
- Thế à - Tú Anh chỉ mỉm cười cho qua
- Sao hôm nay chị về muộn thế ạ ?
- Chị đi ăn với bạn
Cửa thang máy mở ra, Tú Anh và Kiên ở cùng một tầng nên thường xuyên chạm mặt nhau, cũng không phải rất thân thiết, chỉ là cậu ta quá nhiệt tình.
- Kiên về nghỉ sớm đi nhé
- Vâng chị ngủ ngon ạ !
Trở về căn phòng nhỏ, Tú Anh tháo đôi giày cao gót đặt lên kệ, cơn đau nhức ở chân cũng đỡ hơn chút. Lê từng bước chân nặng nề cô ngồi phịch xuống ghế, quăng áo khoác và túi xách sang bên cạnh.
Hôm nay là ngày mà Tú Anh kết thúc kì thực tập, đáng ra cô sẽ được về sớm nghỉ ngơi nhưng lại bị đám bạn cùng lớp lôi đi ăn liên hoan. Thật sự bực mình, cô thậm chí còn không thân với họ, nhưng nghĩ sau khi tốt nghiệp cũng có thể chẳng còn gặp lại nên cô cũng để mặc bọn họ lôi kéo. Giờ nghĩ lại nếu có thể từ chối thì cái đầu cũng không nhức như bây giờ.
Dù đôi mắt đã nặng trĩu nhưng sau khi tắm xong, Tú Anh vẫn ngồi vào bàn làm nốt báo cáo thực tập. Chẳng biết qua bao lâu, Tú Anh vẫn mải mê làm báo cáo cho đến khi điện thoại cô vang lên những tiếng chuông liên tiếp. Là tin nhắn đến từ em trai.
"Chúc mừng sinh nhật chị ! Chúc chị ngày nào cũng thật vui vẻ !"
" Thank youuu "
" Chị kết thúc thực tập chưa ?"
" Xong rồi
Sao thức khuya thế ?"
" Em còn đang học
Thế sao chị chưa ngủ ?"
" Đang làm báo cáo chưa xong "
" Chị"
" Sao ?"
" Cuối tuần này chị có về không ?"
" Chưa biết được "
" Sinh nhật chị mà, chị về đi "
...
" Tháng trước chị cũng không về mẹ vẫn nhắc chị suốt "
" Ừm thế trưa mai chị về ! Ngủ sớm đi"
" Chị nhớ về đấy "
Cũng đã lâu rồi Tú Anh chưa về, nhà cô cách trường đại học không quá xa, đi xe máy tầm 1 tiếng là đến nơi nhưng vì quá bận nên Tú Anh rất ít khi về. Có lẽ mai phải về thôi, thằng em ở nhà chắc cũng mong ngóng chị nó lắm rồi. Tuần nào nó cũng nhắn tin kể vài câu chuyện vặt vãnh ở nhà, có lúc là than vãn vì mẹ mắng liên tục, có lúc lại kêu học hành áp lực. Lần nào nó cũng không quên hỏi một câu "Cuối tuần này chị có về không ?" nhưng câu trả lời vẫn là "Chưa biết được chị bận lắm ".
Sau khi trả lời tin nhắn của một vài người bạn, Tú Anh lại tiếp tục làm báo cáo. Vốn dĩ định đi ngủ để mai làm tiếp nhưng thôi cố cho xong để mai còn về nhà.
Đã hơn 4 giờ sáng, cuối cùng cũng xong. Đôi mắt Tú Anh giờ chẳng muốn mở nữa, cô chẳng buồn tắt đèn trên bàn mà nằm luôn lên giường. Trút hết mệt nhọc theo cơn buồn ngủ, sáng mai tỉnh dậy là có thể về nhà rồi.
Do làm việc quá mệt nên Tú Anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Tối hôm ấy cô đã ngủ rất sâu, cô đã mơ một giấc mơ về quá khứ và cả tương lai. Một giấc mộng dài chẳng biết ngày tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro