2. Giả gà và bánh.


Tiểu Cửu đang chọc tay vào sâu trong cái lỗ ẩn náu bí mật của họ khi nghe thấy mấy tiếng bước chân quen thuộc đến gần vị trí của mình.

"Nhanh lên! Bà Vũ đang đến để xem đám gà! " Thất Ca thì thầm từ phía dưới cậu nhóc.

Tiểu Cửu túm một nắm bụi và rải lên đống tiền nhét trong khe hẹp. Ở đó! Giờ nó trông giống như một cái lỗ bẩn thỉu bình thường, không có tiền giấu trong tầm nhìn. Việc ngụy trang hoàn hảo. Nó cẩn thận đặt lại viên gạch lỏng lẻo trên lỗ, bịt kín cái lỗ xa khỏi những cặp mắt tò mò.

Nó bắt đầu lách một cách gian nan lùi xuống từ mái nhà ọp ẹp, những bức tường của căn lều đổ nát hơi sụp dưới đôi chân loạng choạng của nó.

"Không đủ thời gian, em phải thảy xuống!" Có tiếng rít kích động vang lên ở phía dưới nó.

Tiểu Cửu bắt buộc phải tập tễnh và buông mình xuống. Nó đáp xuống trong vòng tay mở rộng của Thất Ca, người gục xuống dưới sức nặng đột ngột của nó với một cái mái nhẹ nhàng. Hai đứa trẻ khua khoắng trên cái sân nhỏ xíu bằng khum đầu quỳ xuống, cúi mình xuống cạnh chuồng gà.

Bà Vũ rẽ vào một góc, một con mắt tinh tường của cô ấy nhanh chóng tìm thấy hai chú nhím đang cúi mình trên phố.

"Của mày đây mấy cục cưng!" Bà chào với một nụ cười trìu mến trước khi thọc tay vào bao tải và ném thẳng một nắm ngô khô vào mặt Thất Ca.

"Cục tác!" Anh ấy lịch sự đáp lại.

Tiểu Cửu cúi đầu xuống và giả vờ mổ vào những hạt ngũ cốc để che đi nụ cười toe toét không giống ai của mình.

Có bốn điều cực quan trọng cần biết về bà Vũ để giải thích tình huống này:

Thứ nhất, bà Vũ ghét mọi sinh vật sống đi bằng hai chân ngoại trừ gà. Bà nổi tiếng khắp trấn vì tấn công bừa bãi vào bất kỳ ai - dù là người lớn, trẻ trò, dù có là người giàu hay người nghèo - nói chung là ai cả gan dám bén mảng đến gần nhà bà. Bà sẽ cầm một cây chổi đặc biệt cứng được đồn đoán là rèn từ mảnh vụn của một thanh linh kiếm bị bỏ lại từ một người tu luyện xui xẻo lảng vảng quá gần sân nhà bà.

Thứ hai, bà cực kỳ yêu đám gà của mình và chăm sóc chuồng của chúng theo cách có thể gọi là động lực sống, bà đến thăm ít nhất mười bốn lần một ngày.

Thứ ba, bà Vũ gần như mù hoàn toàn và chắc chắn là bị ngớ ngẩn. Số con gà mà bà chăm trong chuồng chính xác là con số không. Và luôn bằng không chừng nào cái trấn này còn nhớ. Điều này không ngăn cản bà thường xuyên trò chuyện với đám gà của mình và rải đầy đất thức ăn cho chúng.

Thứ tư - và đây là điều quan trọng nhất, chỉ được Tiểu Cửu phát hiện và chia sẻ với Thất Ca - nếu một người đủ nhỏ cúi xuống ngay bên cạnh chuồng, bà Vũ sẽ vui vẻ coi họ như một con gà không tồn tại của mình và ném thóc vào mặt họ.

Sự kết hợp của những yếu tố này đã khiến mái nhà của Bà Vũ trở thành nơi hoàn hảo để giấu đồ cho trường hợp khẩn cấp. Tiểu Cửu cực kỳ tự hào về bản thân vì đã tìm ra một địa điểm bí mật tốt như vậy; không một đứa trẻ ăn mày nào khác có thể để chú ý đến, hoặc Trời cấm, đặt bàn tay bẩn thỉu của chúng lên đống đồ! Nó vẫn thông minh hơn vị trí trước đó khi bị cướp bởi thằng khốn Tứ và đám tay chân của mình.

Sau năm phút tốt lành khi bà Vũ ném vào chúng với đủ loại ngũ cốc, bà kêu lên một tiếng hài lòng rồi lui đi với vẻ vui sướng, bước từng bước khập khiễng đi khỏi.

Tiểu Cửu nắm một nắm ngô từ dưới đất và mở miệng. Thất Ca tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát hất tay nó khỏi đám ngô.

"Đó không phải là thức ăn của người."

"Nhưng thật lãng phí nếu cứ bỏ!"

Thất Ca lắc đầu. "Chúng sẽ khiến em đau bụng."

Tiểu Cửu bĩu môi gật đầu. Khi Thất Ca quay người đi để bắt đầu trèo qua dãy rào, nó vội vã lấp đầy túi của mình với nhiều ngô nhất có thể. Đau bụng? Chà, thằng Tứ khốn nạn vẫn mắc nợ nó đó...

Khi họ đã ở đủ xa ngôi nhà để không bị nhận một cây chổi lao vào tới tấp, Thất Ca đưa cho nó đồng xu còn sót lại của họ.

"Tiểu Cửu nên đi mua bữa tối cho chúng ta."

"Thất Ca không đi?"

"Anh phải kiểm tra mọi người để đảm bảo rằng họ vẫn ổn."

Tiểu Cửu khoanh tay. "Ngay cả khi họ không ổn, ai rảnh quan tâm?"

“Ta quan tâm,” Thất Ca nói với giọng hơi trách khứ.

"Không, chỉ anh quan tâm!" Tiểu Cửu giậm chân.

Thất Ca thở dài và vỗ đầu nó. "Ừ, chỉ anh quan tâm." Tiểu Cửu sụt sịt, hơi tủi thân. “Nhưng Thất Ca quan tâm đến em nhất,” anh nhanh chóng nói thêm.

“Anh tốt nhất nên,” Tiểu Cửu lầm bầm.

Họ chia tay nhau ở đường dẫn vào chợ. Tiểu Cửu len qua đám đông, mắt nó tự động tìm kiếm những chiếc cài áo cài hờ và những túi tiền không được chú ý kĩ. Nó cắn lưỡi và chống lại cơn cám dỗ để móc chúng. Hôm nay đã kết quả bất ngờ rồi, nếu nó tham hơn mà giật nhiều hơn nữa, thì quy mô tài sản của nó chắc chắn sẽ lùi về phía xui xẻo.

Nó đi đến rìa phía tây của khu chợ, nơi có các quầy bán đồ ăn tương đối rẻ. Đáng buồn thay, không ai trong số họ bán đồ ngọt, vì vậy điều đó không có gì khác biệt với Tiểu Cửu khi nó đã chọn mua ở chỗ nào. Nhưng mà Thất Ca đã nhắc đến việc thèm một ít bánh bao hai hôm trước.

Khi đã quyết định , Tiểu Cửu đứng xếp hàng sau một gia đình bốn người. Nó chờ đợi với vị chua trong miệng khi hai đứa trẻ nhõng nhẽo quyết định phần nhân bánh bao của chúng.

Chỉ cần vui mừng vì mày đã được cho ăn và cút đi!

Với lũ con heo nhỏ cuối cùng cũng tránh được đường đi, Tiểu Cửu đến gần quầy hàng, chỉ để cảm thấy một bàn tay lớn đang thô bạo túm lấy tóc nó.

"Này, mày đang xua khách đi bằng cái thây hôi thối đó! Cút đi con nhóc!"

Tiểu Cửu cố đá vào kẻ đánh nó nhưng chân của nó quá ngắn để tạo ra bất kỳ tác động có ý nghĩa nào. Nó bị ép lôi ra khỏi quầy hàng và bị ném vào một con hẻm hẹp.

"Đây có phải là cách bạn đối xử với khách hàng không?" Nó gằn giọng.

Tên to bự đã loại nó khỏi chỗ xếp của nó trong hàng chế giễu. "Khách hàng. Ha. Và tao là Hoàng đế đẫm máu ”.

"Trong trường hợp đó, Bệ hạ có thể ngậm những viên bi!"

Người đàn ông vén ống tay áo choàng bên ngoài. "Ồ, mày cũng muốn bị đánh đập, đúng không, con chuột nhỏ?"

Tiểu Cửu nghiến răng, chớp đi một lớp nước mắt tức giận. Công bằng làm sao? Nó chỉ muốn lấy một ít bánh bao! Và lần này nó thậm chí còn định trả tiền cho chúng!

Đường nét của con người tiến lên mờ mịt một cách nguy hiểm. Tiểu Cửu giơ nắm đấm lên để đấm vào mắt lão thì một cục màu trắng đập mạnh vào phía sau đầu gối của người đàn ông. Thằng khốn lớn nằm dài trên mặt đất với một tiếng càu nhàu đau đớn. Không đếm xỉa gì đến những cái gì giúp mình, Tiểu Cửu nhảy lên không trung và hạ gót chân xuống phía sau đầu người đàn ông trước.

Nó tình cờ nhìn thấy xác người đàn ông và phóng ra khỏi con hẻm, chỉ để dành một cái liếc mắt nhỏ cho cậu bé mặc đồ trắng lảng vảng gần lối vào.

Tốt thôi, nếu gã ngu ngốc đó không muốn xu của nó thì nó sẽ không ép gã. Thay vào đó, nó sẽ đền đáp lòng tốt của gã bằng một bài học: nghiệp chướng là một con đĩ khốn khổ khốn nạn và nó có tên Tiểu Cửu!

Ngực phập phồng với cơn thịnh nộ chính đáng, nó đổi hướng và lao về phía quầy hàng thực phẩm.

"Cứu giúp!" Tiểu Cửu khóc, khoác lên mình hình ảnh chú mèo nhỏ yếu đuối tốt nhất mình từng diễn. "Ông bán bánh bao bị tấn công trong con hẻm!"

Những người xay xát trên đường phố thở hổn hển và xì xào bàn tán với nhau, bắt đầu tụ lại thành một đám tò mò tọc mạch.

"Bố!" Một người đàn ông trẻ tuổi hét lên từ một trong những gian hàng thực phẩm. Anh nhảy qua quầy hàng của mình và chạy về hướng Xiao Jiu đến. Giống như những con cá mập cảm nhận được máu trong nước, đám đông đổ nhào theo hướng của nó, xôn xao vì những lời đàm tiếu và tai tiếng.

Lợi dụng ánh mắt của mọi người đang quay sang chỗ khác, Tiểu Cửu chầm chậm lại gần quầy bánh bao bị bỏ hoang và với một cái hất tay, nó đã làm đổ cả khay xuống phía trước quần áo của mình. Những chiếc bánh bị ép vào nóng một cách khó chịu vào da nó khi nó ôm chặt cái áo choàng của mình, giữ cố định chiến lợi phẩm quý giá.

Nó tiếp tục với dáng đi chậm chạp không đồng đều, lưng gù và cánh tay quấn chặt quanh bụng. Đối với những người qua đường khác, nó trông giống như một người đang bị đau bụng dữ dội và được nhân nhượng hơn.

Nó chui vào một con hẻm khác và thở phào nhẹ nhõm. Nó đã làm được! Nó đã kiếm được một đống thức ăn! Và đã trả thù! Nó thậm chí còn giữ đồng xu của mình!

Tiểu Cửu tự cho phép mình một phút khảm khái hương vị chiến thắng. Thời gian để kiểm tra chiến lợi phẩm!

Nó ôm mớ bánh bao giấu dưới áo choàng càng chặt hơn. Áp lực gia tăng đẩy một trong những chiếc bánh lên trên, để nó ló ra sau cổ áo anh ta. Tiểu Cửu cúi xuống, toan thưởng thức trong khi tiếp tục lui về.

"Này!" một tiếng hét chói tai dội xuống những bức tường bẩn thỉu của con hẻm.

Tiểu Cửu chửi thề khi suýt đánh rơi đống hàng quý giá của mình.

Sau đó, nó bị túm lại.

====

Nhiều từ ở đây hơi dân dã (?) nên tra nghĩa kép lòi cl luôn aaaaaaa

À quên nói mn là dòng thời gian từ chương này trở đi là sẽ lộn xộn xen kẽ nhau nha.

Chỗ mn giục chương ở đây:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro