Chương 19: Thất Thần

Trời đã lặng.
Gió đã yên.
Chiến trận dữ dội nơi Thạch Thôn mấy tháng trước giờ chỉ còn là vệt tro mờ nằm sâu trong trí nhớ dân làng.

Dưới tàng cây liễu cũ, cỏ non đã mọc.
Lụa trắng trên miếu nhỏ vẫn phất phơ trong gió,
Nhưng người mà nó từng đợi… đã không còn ở lại.

---

Thạch Hạo ngồi một mình trên bậc đá.
Hắn không còn là đứa bé từng được nàng quấn dây liễu mang về.
Cũng không còn là thiếu niên sục sôi chinh chiến.
Hắn bây giờ – là một kẻ trầm mặc, trong mắt như có hư không sâu không đáy.

---

“Ngài… sẽ trở lại chứ?”

Không ai trả lời.
Chỉ có dây liễu khô run nhẹ giữa không trung, như một nỗi nhớ chưa từng nói thành lời.

---

Từ hôm đó, Thạch Hạo bắt đầu hành trình tu luyện khốc liệt nhất của đời mình.
Không ai ép. Không ai đuổi. Không có thù hận.
Chỉ có… một lời thề không thành tiếng:
phải đủ mạnh – để có thể tìm lại nàng.

---

Hắn rời Thôn.
Bước vào rừng sâu, biển rộng, những vùng đất chưa ai đặt chân.
Hắn gặp những cổ thú ẩn cư, những cấm địa chôn đầy hài cốt.
Hắn thu được những kỳ vật:

Một chiếc vòng ngọc khắc đạo văn cổ lạ.

Một khúc ngọc sơn thạch chảy máu khi đụng vào ánh mắt.

Một mảnh tinh khí của Thần kim chưa được gọi tên.

---

Những thứ ấy…
Dù hắn không hề khoe
Vẫn như những ngọn đuốc rực cháy trong bóng tối – thu hút vô số ánh nhìn từ Thượng giới.

“Một kẻ chưa trưởng thành… mà mang trên người cả trăm cơ duyên của cổ giới?”
“Không thể để hắn sống lâu.”
“Bảo vật kia, chúng ta nên giữ.”

---

Ở nơi mây cao không tới
Bảy bóng đen ngồi quanh một bàn đá khắc đầy cổ văn.
Trong giọng nói là uy nghiêm… và tham vọng.

“Cho Thất Thần hạ giới đi.”
“Danh nghĩa là trừ họa, thật chất là đoạt mệnh.”

---

Trên trời, một dấu ấn cổ bắt đầu chớp sáng.
Trên đất, Thạch Hạo vẫn đang luyện đạo dưới ánh trăng, không hay biết… lưỡi đao đã rút khỏi vỏ.

---

Trời đổi màu.
Không phải hoàng hôn, không phải đêm xuống –
mà là một tầng sắc tím xám, lạnh lẽo như lụa liệm, bắt đầu lan từ tầng trời thứ chín.

Tại Thượng giới, trong một ngôi miếu bị bỏ hoang –
bảy bóng người ngồi bất động.

Họ không nói.
Nhưng quanh thân lại nổi lên từng vòng đạo văn hắc ám.
Không phải trận pháp – mà là khí tức của những kẻ từng chết đi và sống lại vì hận thù.

Thất Thần – bảy kẻ từng bước ra từ mộ cổ thiên đạo.
Không ai biết danh tính thật.
Chỉ biết từng có bảy vì sao tắt đi cùng lúc vào một ngày xưa cũ – và hôm ấy, máu chảy ba tầng cõi.

“Đã đến lúc trở lại.” – một kẻ lên tiếng, giọng khô như tro bụi.
“Kẻ gọi là Thạch Hạo ấy… đã đi quá xa.”
“Và những thứ trên người hắn… thuộc về chúng ta.”

---

Không lâu sau, tầng trời thứ tám nứt ra.
Một đường truyền tống trận cổ xưa, rêu phong và đen như được đục từ huyết thạch, hiện lên trong bóng đêm.

Từ đó, bảy bóng người rơi xuống – không gió, không tiếng, không ánh chớp.
Chỉ là một cơn lạnh lan rộng khắp toàn Hạ giới.

Thất Thần đã hạ giới.

Không tuyên bố.
Không cảnh báo.
Không báo thù.

Chúng chỉ… lặng lẽ đi đến từng nơi Thạch Hạo từng ghé qua, tìm, cướp, và giết bất kỳ ai từng có liên hệ với hắn.

Và rồi… chúng tới Thạch Thôn.

Thôn nhỏ nằm dưới dãy núi hiền hòa, từng là nơi linh khí bình yên trôi như khói sớm.

Nhưng hôm đó –mây đen kéo đến.
Gió ngưng.
Tất cả âm thanh biến mất.

Một người dân vừa bước ra khỏi nhà, thấy trên trời có một con mắt mở ra giữa tầng mây,
ánh nhìn quét qua – và cả cánh đồng cháy rụi.

Trẻ con khóc.
Người già cầu nguyện.
Nhưng không có ai đáp lời.

Một cây liễu bị gãy đôi.
Miếu nhỏ đổ sập.
Lụa trắng hóa tro bay.

Thạch Thôn… chìm trong biển lửa.

Thất Thần không cần lý do.
Chúng chỉ cần khiến Thạch Hạo đau.
Chúng sinh vô tội?
Không quan trọng.

---

Ở một nơi xa, đang luyện công bên suối,
Thạch Hạo giật mình.
Hắn ngẩng đầu.
Trời… đỏ như máu.

Trên trời, một mảnh ngọc vỡ rơi xuống lòng bàn tay hắn – chính là tàn mảnh từ miếu liễu.

“Thạch Thôn…”

Hắn không nói gì nữa.

Chỉ đứng dậy. Đạp nát mặt đất.
Bay thẳng về phía nơi lửa đang thiêu.

---

Lửa trời chưa tắt.
Khói đen chưa tan.

Khi Thạch Hạo đến nơi, thứ đầu tiên hắn thấy không phải Thất Thần…
mà là bóng lưng của những người dân Thạch Thôn đang xếp thành hàng chắn trước trẻ nhỏ.

Một ông lão dùng thân che cho bé gái.
Một phụ nữ ôm xác đứa con mình, ngẩng đầu vẫn cố giữ nụ cười.
Ánh sáng liễu từng chiếu rọi nơi này… đã tắt.

“Thạch Hạo… về rồi kìa.”

“Đừng sợ nữa. Có nó… là được.”

Hắn không nói gì.
Chỉ siết nắm tay.
Móng tay cắm vào thịt – không rút ra.

Trên cao, bảy bóng đen đã đứng chờ.
Không uy áp. Không thần quang.
Chúng đứng đó… như bảy tấm bia chờ khắc tên người chết.

“Thạch Hạo.” – Một kẻ trong bọn nói –

“Đưa ra kỳ vật trên người ngươi.
Không ai cần chết thêm.”

“Không.”

Câu trả lời phát ra không mang giận dữ.
Chỉ là một tiếng thì thầm – bình tĩnh như một lời tạm biệt.

“Không ai trong các ngươi… xứng có thứ ta mang.”

Cuộc chiến bắt đầu.

Không có thiên lôi.
Không có pháo quang.
Chỉ có máu, thịt, mưu kế và từng chiêu nghịch chuyển sinh tử.

Tên thứ nhất – Thạch Hạo dẫn dụ vào vùng núi từng chôn một pháp trận thời Thượng Cổ.
Kích hoạt bằng máu của chính hắn –

Bùm!
Cả một vùng đất sụp đổ, kẻ kia bị nghiền tan thành bụi.

Tên thứ hai – có nhược điểm là ngạo mạn.
Thạch Hạo giả vờ chạy trốn, dẫn hắn vào khu vực từng có Hỏa Sơn long hồn.
Kích thích tàn hồn sống lại – lửa địa tâm bùng lên, thiêu hắn cháy gần như tro tàn.

Tên thứ ba và tư – bị hắn chia tách nhờ trận đồ phản đạo, vẽ trên mặt đất bằng chính máu mình.
Một bị phong ấn, một bị bắn xuyên tim bằng tiễn thần khí xưa cũ mà hắn giấu từ lần kỳ ngộ trước.

Nhưng máu hắn cũng đổ.

Mỗi một đòn đều phải trả giá bằng cơ thể.
Mỗi một kế đều đổi bằng sinh mệnh.

Cuối cùng… còn lại ba tên.

Chúng không khinh địch nữa.
Bắt đầu hợp lực.
Ba luồng lực lượng khác biệt – một là trọng lực, một là phân rã, một là ngưng đọng thời gian – ép Thạch Hạo vào tử địa.

Hắn cười khàn. Miệng đầy máu.
Rút ra một mảnh kim loại nhỏ – là mảnh vỡ từ thần khí mà Liễu Thần từng ban.

“Ngài không ở đây… nhưng ta vẫn còn dấu vết của Ngài.”

Hắn đâm mảnh ấy vào ngực mình – lấy nó làm dẫn, kích phát đạo lực cuối cùng.

ẦM!

Một làn sóng nổ tung – xé rách không gian, cuốn ba kẻ cuối cùng vào khe gãy thiên đạo.

Thạch Hạo thắng.
Nhưng cũng… ngã xuống.

---

Trời đổ tuyết.
Gió gào thét.
Một mình hắn nằm giữa băng trắng.

Máu loang thành một đóa hoa đỏ – cô độc, nở trên tuyết lạnh.

Gió đã dừng.
Tuyết vẫn rơi.
Trời… trắng như thể không còn máu để nhuộm nữa.

Thạch Hạo nằm bất động bên vách núi phủ đầy băng tuyết.
Quanh hắn – từng trận gió gào lên như tiếng khóc không có người nghe.
Đôi mắt hắn mở hờ,
ánh nhìn không còn về phía kẻ địch,
mà là… hướng về một nơi rất xa.

“Liễu Thần…”

“…ta đã làm hết sức rồi.”

“Nhưng... vẫn không mạnh đủ để theo Người.”

Hắn không còn cảm nhận được khí lực.
Không còn pháp lực lưu chuyển.
Chỉ có một điểm nhỏ trong ngực – ấm lên rất khẽ.
Nơi đó… từng là dây liễu cuốn quanh hắn thuở nhỏ.

Nguyên thần hắn rời thân.
Trôi – không kháng cự.
Không mục tiêu.
Chỉ như một chiếc lá rụng – lặng lẽ thả mình vào dòng Vong Xuyên.

---

Vong Xuyên – dòng sông nơi những linh hồn đã tan, những kiếp sống chưa kết thúc.
Nước không lạnh.
Không nóng.
Mà mang theo một loại "buông xuôi" khiến mọi đạo tâm dần mờ đi.

Trong dòng ấy, Thạch Hạo nhìn thấy…
Tuổi thơ.
Thạch Thôn.
Gốc liễu tỏa bóng.
Một đám trẻ con chạy loanh quanh.

“Thạch Hạo… chơi với tụi tui nè!”

“Tộc trưởng bảo chiều nay sẽ nướng cá đó, nhanh lên đi!”

“Cây liễu hôm nay nở hoa rồi đó!”

Hắn thấy mình nhỏ lại.
Chạy chân trần giữa đám trẻ con trong thôn,
thấy Tộc trưởng ngồi cười hiền dưới mái hiên,
thấy mấy người lớn dọn cơm, tiếng gọi vọng ra từ bếp gỗ.

Không có cha.
Không có mẹ.
Chỉ có những bàn tay xoa đầu hắn khi mưa xuống,
và một bóng liễu lặng lẽ tỏa bóng, chưa từng nói một lời… nhưng luôn ở đó.

“Vòng đi quẩn lại…
Ta vẫn trở lại nơi bắt đầu.
Nhưng lần này…
Chỉ còn mình ta thôi.”

Nguyên thần hắn bắt đầu tan ra – từng sợi ánh sáng bay theo dòng nước, như thể chính hắn cũng đang hóa thành một phần của Vong Xuyên.

---

Trời phủ đầy sương trắng.
Tuyết không ngừng rơi.

Trên một vách núi hoang sơ,
thân thể Thạch Hạo nằm lặng.
Mắt nhắm.
Miệng khẽ mở.
Hơi thở đã không còn rõ ràng.

Không ai tới.
Không có tiếng gọi.
Không còn chiến trận.
Chỉ còn… một cánh hoa lam – rơi xuống từ nơi không rõ, khẽ chạm vào đầu ngón tay hắn.

Cánh hoa mỏng như sương,
Lạnh như nước hồ mùa đông,
Nhưng khi chạm vào tay Thạch Hạo,
một luồng khí tức rất nhỏ – yếu ớt như tàn tro – vẫn chưa hoàn toàn dứt hẳn.

---

Xa xăm…

Tại Cánh Cửa Nguyên Thủy – nơi không gian vỡ vụn, đạo lý lặng câm –
một sợi rễ nhỏ từ gốc liễu khổng lồ, run lên rất nhẹ.
Không mạnh.
Không kéo dài.

Nhưng nó cảm nhận được điều gì đó…
Một kẻ từng gọi tên nàng bằng đạo tâm.
Một sinh linh… đã cạn cùng mọi lựa chọn.

Không có ai chứng kiến.
Không có thần linh ghi chép.

Chỉ có một cơ thể nằm lặng trên tuyết.
Và một nhịp sinh mệnh chưa chịu tắt.

---

"Tuyết trắng che trời,
Nhưng linh hồn vẫn chưa hóa thành gió.
Gốc liễu chưa khô…
Có lẽ… vẫn còn một mùa xuân để trở về."

---

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro