Chương 29: Chuẩn Tiên Đế
Tận cùng Giới Hải, nơi xương khô đạo tổ lặng im dưới lớp tro bụi vạn năm, một khe hở mờ nhạt giữa thực và ảo đang dần mở rộng. Không gian nơi đây vỡ nát như tấm gương đã bị trời cao đạp xuống. Từng mảnh lơ lửng giữa trời, phản chiếu ánh sáng liễu mờ nhạt, như dư ảnh của một ký ức thần thánh đã bị thế gian chối bỏ.
Gió nơi này không mang theo bụi, cũng không mang theo hơi lạnh. Gió ở đây… chỉ là sự trống rỗng. Là im lặng đã bị xé rách. Là oán niệm từng bị chôn kín trong kẽ hở của thời gian.
Hoang và Tiểu Tháp đứng nơi bờ vực Giới Hải – một nơi không tên, không tọa độ, chỉ được ghi chép mơ hồ trong những bản kinh cũ đã cháy sém. Hoang vận áo đế y đen thẫm, lưng mang chiến kiếm, mắt ánh như sao trời rơi, nhưng giữa khí thế của một Thiên Đế, vẫn mang theo nét khắc khoải khó gọi tên.
Tiểu Tháp không nói gì. Nó đã im lặng suốt cả dặm đường. Gương mặt đen nhánh như gang, đôi mắt khảm hoàng kim, ánh lên sự căng thẳng tột cùng.
“Ngươi chắc không?” – Hoang hỏi khẽ, giọng không còn sự ngông cuồng năm xưa.
“Chỗ này... chính là nơi nàng từng ngã xuống.” – Tiểu Tháp đáp, giọng lặng như cát trong sa mạc cổ. “Chúng ta đã đến muộn, rất muộn.”
Hoang không đáp, chỉ cúi đầu nhìn xuống nền đất – nơi từng có một gốc liễu cổ cắm rễ trong máu. Nay đã không còn gì ngoài một vệt lõm cháy sém, hình tròn, như vầng trăng đen đã bị nguyền rủa.
Chợt—
Một tiếng nứt khô khốc vang lên, tựa như trời cao bẻ gãy cột trụ. Bầu trời phía trước rạn nứt. Một khe nứt rộng bằng ngàn dặm mở ra, từ đó trào ra ba luồng khí tức cổ xưa, ngưng tụ oán niệm và sát ý vượt trên cả Tiên Vương.
Không cần giới thiệu. Không cần xưng danh. Chỉ cần hít một hơi thở ấy thôi, cũng đủ để đạo tâm của những Tiên Vương bình thường vỡ vụn, nguyên thần tan chảy trong đau đớn.
Vũ Đế – giáp bạc như ánh trăng chết, bước ra đầu tiên. Mỗi bước chân đều khiến thiên địa run rẩy, khí tức quanh thân như ngân hà bị nghiền nát.
Hồng Đế – toàn thân đỏ như máu chảy, không phải màu da, mà là cơ thể hắn đang được bao phủ bởi hàng vạn giọt máu cổ xưa, trôi nổi không ngừng.
Thương Đế – thân hình mảnh khảnh, băng lam lạnh lẽo, tay cầm trượng đen khắc cổ ngữ từ thời hồng hoang. Hắn không phát ra khí tức mạnh, nhưng chính sự tĩnh lặng đó lại khiến da đầu Hoang tê dại.
Ba vị Chuẩn Tiên Đế – những kẻ đã từng vây công nguyên thần của Liễu Thần năm xưa, nay lại hiện thân, chặn đường Hoang.
“Quả nhiên… ngươi tìm đến nơi này.” – Vũ Đế nói, giọng như gió quét qua ngàn mộ phần.
“Thứ ánh sáng năm xưa… không nên tồn tại nữa.” – Hồng Đế nhếch môi, máu trên người hắn trào ra từng đợt, dập tắt ánh sáng xung quanh.
“Ngươi có thể mang thân xác Liễu Thần đi. Nhưng không mang được niệm tưởng về nàng.” – Thương Đế nói, không nhìn Hoang, chỉ nhìn vết lõm nơi gốc liễu từng tồn tại.
Hoang bước tới một bước, tay đặt trên chuôi kiếm sau lưng.
Khí tức Đế giả tỏa ra, thiên địa biến sắc.
“Ta không đến để nói chuyện. Ta đến để…” – Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như liệt hỏa giội xuống băng sơn:
“…Đòi lại những gì thuộc về nàng.”
Tiểu Tháp bay lên, toàn thân xoay chuyển trận đồ. Ba luồng khí xoáy hình thành sau lưng nó – một là hắc tháp, một là thanh phù, một là huyết trận.
ẦM!!
Chiến đấu bùng nổ không cảnh báo. Cả không gian gãy làm ba đoạn, bầu trời bị xé toạc như da rồng bị mổ sống. Một trận quyết đấu nghịch thiên nổ ra – nhưng Hoang chỉ trụ được mười mấy chiêu.
Ba Chuẩn Tiên Đế phối hợp không kẽ hở, mỗi đòn đều chứa một loại quy tắc nguyên thủy. Một người đánh thẳng vào hồn, một kẻ hủy thân, kẻ còn lại giam giữ thời gian xung quanh.
Máu của Hoang bắn lên cột trời, một đoạn xương sườn bị đánh gãy. Tiểu Tháp gào lên, dùng cả thân thể để chắn một đòn xuyên tâm.
“Không ổn…” – Tiểu Tháp thều thào. “Không có nàng… chúng ta không thể thắng.”
Hoang cười khẽ, máu rịn qua khóe môi.
“Nàng… đã từng vì ta mà dùng hết sinh cơ. Giờ đến lượt ta…”
---
Không gian rạn vỡ. Cơn gió đen quét qua Giới Hải mang theo mùi vị hủy diệt. Mỗi hơi thở như găm dao vào phổi, mỗi cái nhìn như chém lên linh hồn.
Hoang nằm giữa chiến trường, máu đỏ từ ngực thấm ướt cả đất đen, ánh mắt vẫn chưa tắt. Hắn gượng ngồi dậy, nhìn ba bóng hình cao lớn trên bầu trời – ba Chuẩn Tiên Đế, như ba cột trụ đè lên thế gian.
Tiểu Tháp bị nện văng xa, thân thể nứt rạn, trận đồ sau lưng méo mó, đạo văn vỡ vụn.
Giữa cảnh khốn cùng ấy, một tia sáng yếu ớt trôi lơ lửng trên tầng không. Không ai chú ý tới. Không ai cảm nhận được. Nó mong manh, tản mát như tơ trời giữa gió.
Đó là nàng – Liễu Thần, hoặc đúng hơn, là một ánh liễu còn sót lại sau vạn năm ngủ say, sau khi bị trọng tố nguyên thân bởi một sinh linh vô danh trong Đế Hỏa.
Không ký ức. Không danh tính. Không cả đạo hiệu.
Chỉ có một bản năng mờ nhạt – như lá liễu bay qua vực sâu, tìm về nơi mình từng sinh ra.
Trong ánh liễu ấy, nàng vẫn tu luyện. Vẫn hô hấp, vẫn an tĩnh, như một giấc mộng kéo dài không tỉnh.
Nhưng hôm nay…
Trận chiến kia – tiếng gào của Tiểu Tháp, máu rơi từ Hoang, và khí tức của ba kẻ từng phá vỡ đạo tâm nàng năm xưa – tất cả như tiếng chuông cổ vang lên nơi sâu thẳm, đánh thức thứ gì đó đã bị chôn vùi.
Một tiếng “phựt” vang lên trong vô thanh.
Ánh liễu bắt đầu chuyển động.
Nhẹ nhàng. Không vội vã. Nhưng như có mục tiêu.
Nó lướt về phía biển lửa nơi Đế Hỏa ngủ say, rồi hòa tan vào ngọn lửa cổ xưa ấy như suối nhập về sông.
Cùng lúc, phần xác khô cằn còn sót lại của Đế Lạc – một Đế cổ từng bị thiêu trong trận chiến với Dị Vực – rung lên.
Một luồng đạo vận từ xác chết trào ra, nhập vào ánh liễu – như những ký ức chết đã tìm lại ánh sáng đầu tiên.
ẦM!
Trái đất nứt. Trời long. Một gốc liễu nhỏ chọc lên từ nơi máu Hoang thấm xuống. Nó không bùng nổ, không ầm ĩ – chỉ đơn giản là mọc lên như chưa bao giờ rời khỏi thế gian.
Từ một tấc, nó cao đến ba trượng. Rồi mười trượng. Rồi ngàn trượng.
Nó xuyên tầng mây, cắm vào hư không.
Thân liễu như thần long nằm cuộn. Từng lá liễu sáng rực, có lá vàng, lá xanh, lá đỏ như phượng vũ. Đạo vận từ Đế Hỏa tỏa ra quanh rễ, hơi thở của Đế Lạc rải trên từng cành.
Trong lòng cây – Liễu Thần vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thân thể nàng đã hình thành. Mái tóc đen trải dài, ánh sáng mờ vương trên hàng mi, gương mặt vẫn an tĩnh, chỉ đôi môi khẽ mấp máy như gọi một cái tên… nhưng không thể thốt ra.
“Đó là… cái gì?” – Vũ Đế rùng mình.
“Không phải bản thể trước kia…” – Thương Đế siết chặt trượng đen. “Không có khí tức nguyên vẹn, nhưng… vẫn khiến người ta sợ.”
“Nàng không nhớ gì cả.” – Tiểu Tháp lẩm bẩm. “Nhưng... nàng vẫn chọn trở lại…”
Hoang ngẩng đầu. Giữa mắt máu, một ánh sáng long lanh run rẩy.
Hắn đã nhận ra nàng.
Dù không còn là Liễu Thần của năm xưa, dù chỉ là một mảnh ánh sáng vô danh, dù đã mất tất cả… nhưng ánh mắt đó, nhịp thở đó – chỉ có thể là nàng.
Một tiếng vù vù vang lên.
Dây liễu đầu tiên vung lên giữa hư không. Không mang theo đạo văn, chỉ là ánh sáng mơ hồ – nhưng khi nó quét qua, khí tức của Vũ Đế chấn động.
BỐP!!
Một vết rạn hiện ra trên vai trái Vũ Đế.
“Không thể nào!!” – hắn gầm lên, tung ra ba tầng hộ thể kết giới.
“Ngươi! Cùng ta!” – ánh liễu truyền ý niệm đến Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp cắn răng, gật đầu.
Lần đầu tiên sau vạn năm, Liễu Thần và Tiểu Tháp lại chiến đấu bên nhau. Nhưng lần này, không có tiếng gọi thân mật, không còn lời chào bạn cũ.
Chỉ có bản năng bảo vệ.
Chỉ có ánh sáng cắm rễ trong đạo tâm.
Dây liễu hóa thành thần xà, quấn lấy nguyên thần Vũ Đế. Tiểu Tháp triệu hồi “Thiên Không Tê Tháp Trận” – một trận pháp cổ chỉ từng dùng ba lần trong lịch sử.
ẦM ẦM ẦM!!!
Bầu trời chấn động. Vũ Đế bị đánh rơi khỏi vùng hư không, nửa thần thể rách toạc. Hắn lảo đảo lùi lại, ánh mắt vằn đỏ.
“Nàng đã thiêu hủy chính mình rồi. Nàng đã tan biến cơ mà…”
Liễu Thần không đáp. Không phải nàng không thèm. Mà vì nàng không nhớ nổi vì sao mình lại buồn khi nghe những lời đó.
Nàng chỉ biết, khi Hoang quỳ xuống máu me đầy mặt, nàng không thể đứng yên.
Một tia ý niệm yếu ớt dâng lên:
“Nếu có thể lựa chọn lại…
Ta vẫn sẽ thiêu rụi chân nguyên.
Chỉ cần ánh mắt ấy… không tắt lần thứ hai.”
Chiến trường chấn động.
Gốc liễu cao ngàn trượng như một cây cột chống trời, từng dây liễu quét qua không gian như đạo văn sống, vẽ thành vô số vòng sáng bảo hộ. Trong lòng cây, Liễu Thần vẫn giữ vẻ trầm lặng, ánh mắt mờ nhòe nhưng đầy kiên định – như một sinh linh chỉ biết bảo vệ, chứ không biết lui bước.
Tiểu Tháp quát lên, lưng hiện ra “Thập Cổ Phù Trận”, miệng phun đạo quang, dùng pháp bảo cổ truyền kích từng góc trời. Nhưng với cảnh giới Tiên Vương, dù xưa kia từng là bá chủ, thì nay... cũng chỉ là con cá nhỏ bơi giữa ba con cự long.
ẦM!!
Vũ Đế giáng một quyền. Không có bất kỳ pháp thuật nào, chỉ là một cú đấm thuần túy mang theo lực lượng nghiền giới. Dây liễu quấn tới, ba tầng liễu sáng bị đánh tan chỉ trong một hơi thở.
“Nực cười.” – Hắn lạnh lùng nói. “Tưởng một bản thể chưa trọn, một đống tro chưa lành lại có thể cản được ta?”
Liễu Thần không đáp. Nàng ngẩng đầu, một cành liễu bay lên, vòng thành liễu thuẫn bán nguyệt, chắn trước mặt Tiểu Tháp – người đang liều mạng giữ chân Hồng Đế và Thương Đế.
ẦM!
Vũ Đế lần nữa giáng quyền, xuyên thủng liễu thuẫn, đánh Liễu Thần bay ngược hàng ngàn trượng, phần vai trái bị nứt toác, ánh liễu rỉ ra như máu thần.
Nàng cắn răng, vẫn không lên tiếng.
Thương Đế cười khẩy, trượng đen quét ngang, đánh trúng Tiểu Tháp. Trên thân bảo tháp hiện lên vết rạn sâu, ba tầng phòng ngự vỡ tan như giấy.
Hồng Đế ngửa mặt gào rú, từ thân thể tỏa ra mưa máu, từng giọt rơi xuống đều là một mảnh linh hồn bị tế luyện, khiến chiến trường biến thành địa ngục.
Tiểu Tháp văng khỏi trận, toàn thân bốc khói đen. Liễu Thần bị ép về góc trời, chỉ còn ba dây liễu sáng chưa gãy.
Ánh mắt nàng dần trầm xuống.
Không phải vì tức giận.
Mà vì… bất lực.
“Không đủ.” – nàng lẩm bẩm. Giọng rất nhỏ. Chỉ nàng nghe được.
“Thân thể này… không đủ để bảo vệ họ…”
Một hình ảnh lướt qua tâm trí – năm xưa, cũng là ba kẻ này, đã đánh tan nguyên thần nàng trong lúc nàng đang bước vào đại đạo Niết Bàn. Khi ấy, nàng là tồn tại tối cao… nhưng vẫn ngã xuống.
Còn bây giờ?
Nàng còn chưa nhớ được mình là ai.
Chỉ là một ánh liễu được đắp vá, một ngọn lửa mới nhen nhóm giữa hư không.
Vậy mà vẫn muốn bảo vệ? Vẫn muốn chống lại trời?
“Đồ ngốc.” – Vũ Đế nhếch mép.
“Ngươi chưa đủ để xưng là Liễu Thần, lại dám thi triển thần thông của nàng?”
ẦM!!!
Hắn biến mất. Xuất hiện trước mặt nàng trong chớp mắt. Một quyền xuyên qua liễu chắn, đánh rạn vỡ từng tầng ánh sáng.
Thời gian ngưng lại trong một hơi thở.
Liễu Thần... nhắm mắt.
Rồi mở ra.
Trong đồng tử, không còn mờ mịt. Không có nhớ lại, không có đau buồn.
Chỉ có một ý niệm—
"Ta không cần là Liễu Thần.
Nhưng nếu họ cần một người chống lại…
Vậy, để ta là kẻ đó."
Nàng nâng tay.
“Chi Tâm… Trảm Đạo.”
Ba chữ rơi xuống. Tựa tiếng chuông cuối thời, vọng về từ ngày ánh sáng lần đầu sinh ra.
ẦM!!!
Ánh liễu quanh nàng bừng cháy. Không còn là ánh sáng xanh, mà là liễu đỏ như máu. Từng sợi thiêu đốt chính mình, tạo thành một cánh hoa khổng lồ giữa bầu trời.
Tâm nàng vỡ đôi. Nguyên thần gào lên.
Chân nguyên… thiêu rụi lần nữa.
Tay nàng giơ cao, chỉ vào giữa ngực Vũ Đế – như vẽ một đường giữa trời.
Một tia liễu đỏ chém ngang qua hư không, không có tiếng, không có ánh, nhưng mọi thứ phía sau vết cắt đó – đều ngừng tồn tại.
Vũ Đế rú lên.
Nguyên thần bị tách đôi, thân thể rạn nứt. Một cánh tay hắn nổ tung giữa không khí. Máu trắng như ngân hà phun trào.
“Không thể nào!!!” – hắn gào.
“Đây là chiêu của đại đạo Liễu Thần… sao ngươi còn dùng được?!”
Liễu Thần quỳ xuống. Máu ánh liễu rơi từng giọt, từng giọt.
Nàng thì thào:
“Vì ta không phải Liễu Thần gì đó. Nhưng ánh sáng này… ta vẫn luôn giữ.”
Hoang gượng bò dậy. Nhìn nàng máu loang áo trắng.
Tiểu Tháp nằm đó, gào thét không còn tiếng.
Trên trời, Vũ Đế thụ thương nặng, lùi xa cả ngàn dặm. Hồng Đế và Thương Đế cũng đứng yên, sắc mặt đại biến.
Không ai nghĩ – kẻ vừa mới trở lại, một gốc liễu chưa vẹn hồn – lại có thể chém rạn đạo tâm Vũ Đế.
Nhưng Liễu Thần... đã không còn đứng vững.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mặt trời đang dần mọc lên từ nơi xa.
Giữa trời đất trắng xóa, gió thổi tung tàn liễu như giấy tro vẽ lên bức tranh tận thế.
Liễu Thần đứng đó.
Thân thể nàng đã rạn nứt như ngọc bị gõ nát. Mỗi dây liễu quanh nàng cháy lên không phải bằng lửa, mà bằng chân nguyên cô đọng thành ánh sáng.
Nàng nhìn Vũ Đế – máu hắn rỉ ra từ bả vai, từ vết cắt sâu đến tận đạo hồn – vết thương từ chiêu “Chi Tâm Trảm Đạo”.
Nhưng hắn vẫn còn sống.
Hồng Đế và Thương Đế lại bắt đầu ép tới. Trên trời, khí tức sát lục lại đè xuống như cự thạch.
Nàng biết… nếu không làm gì thêm, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
Không vì thế giới. Không vì vạn tộc.
Chỉ vì… ánh mắt đang nhìn nàng từ mặt đất kia.
Một ánh mắt đẫm máu, kiêu hùng, nhưng… rất cô đơn.
Liễu Thần cắn răng.
Một dòng máu ánh sáng từ khóe môi rơi xuống.
Nàng đưa tay chạm lên ngực – nơi trái tim vẫn đập nhè nhẹ như tiếng bước chân đứa trẻ ngày nào chạy đến đưa nàng giọt sữa thú đầu tiên.
“Ta không nhớ được ngươi là ai…
Nhưng ta biết… ta phải làm gì.”
ẦMMMMM!!!
Ánh liễu đỏ rực. Cả gốc cây hóa thành ngọn đuốc thắp sáng giữa đêm thẳm.
Chân nguyên, linh hồn, đạo văn – tất cả bị đốt cháy.
Liễu Thần bốc cháy từ trong ra ngoài, không có tiếng gào, chỉ có một vầng sáng tĩnh lặng bao phủ lấy toàn bộ Vũ Đế.
“Tịnh Địa Vô Tận – Hình cuối.”
Không còn chiêu thức. Không còn thủ pháp.
Chỉ có một lần sống hết mình – để chết đúng lúc.
Vũ Đế gào rú.
Ánh sáng liễu cắm xuyên đạo hồn hắn, đốt cháy từng tầng nguyên thần. Hắn lao ngược lên trời, cố thoát, nhưng không kịp – một nửa thân thể bị thiêu sạch, ánh mắt mờ nhòe trước khi rơi xuống như sao tắt.
Hồng Đế và Thương Đế choáng váng.
Chúng bị ánh sáng tẩy rửa nhẹ – chỉ thương nhẹ, nhưng chứng kiến cảnh tượng ấy, lại khiến chúng lùi ba phần tâm khí.
---
“Liễu Thần!!”
Một tiếng gào xé rách trời đất.
Hoang ngẩng mặt, hét lên như một con thú bị cướp mất trái tim.
Trên tay hắn, chỉ còn một cọc gỗ liễu cháy đen, không còn thân thể người, không còn khuôn mặt.
Tro vẫn rơi từ thân cây ấy, như nước mắt không còn nước.
Đạo tâm hắn vỡ. Không… đạo tâm hắn biến dạng.
“Các ngươi… CÁC NGƯƠI ĐÁNG CHẾT!!!”
ẦM!!!
Toàn thân Hoang bốc lên hắc vụ, Ma Hỏa rực cháy từ sâu trong huyết mạch.
Huyết mạch Đế, đạo vận Cổ, sát ý của cả một đế quốc bị diệt sạch – tụ lại thành Ma Thần Chi Thể.
Hoang – không còn là đứa trẻ năm xưa.
Không còn là Thiên Đế.
Hắn là oán khí thành hình.
Là nỗi đau bị ép tới giới hạn.
Là con sói mất mẹ, mất trời, mất cả ánh sáng cuối cùng.
Hắn bay lên. Một quyền – Hồng Đế gãy xương quai xanh.
Một đạp – Thương Đế rạn vỡ nửa mặt.
Bọn họ không kịp phản ứng. Không phải vì yếu – mà vì không ai ngờ một kẻ đang thoi thóp lại bạo phát đến mức vượt qua cảnh giới.
Hoang không cần đạo lý. Không cần kỹ xảo.
Hắn chỉ muốn... BẺ GÃY THẾ GIỚI.
ẦM ẦM ẦM!!!
Ba chiêu.
Hồng Đế văng xa mười dặm.
Thương Đế rơi xuống tầng đá Giới Hải.
Không còn ánh liễu trên trời.
Chỉ còn Hoang – đôi mắt đỏ rực, hơi thở như địa ngục.
Hắn đáp xuống bên cọc gỗ cháy đen.
“Ta sẽ không để Người tan mất.” – hắn nói.
Tay đặt lên tro tàn, hắn vận toàn bộ sinh lực còn lại, truyền đạo khí, huyết khí, linh khí… tất cả.
Một tia sáng xanh yếu ớt… le lói giữa tro tàn.
Chỉ là một tia. Nhưng vẫn sống.
Hắn ngồi xuống, giữ chặt cọc gỗ trong lòng. Môi run run thầm thì:
“Ta sẽ mang Người về.
Cho dù không còn ai tin vào Người.
Ta vẫn tin… Người là ánh sáng duy nhất của thế giới này.”
---
Chiến trường im lặng.
Không còn tiếng nổ. Không còn tiếng thét. Chỉ có tro bay và tiếng gió lùa qua hư không như tiếng ai hát khẽ giữa hoang mạc.
Trên nền đất nứt toác, Hoang quỳ giữa máu và cát, ôm trong tay một cọc gỗ cháy đen.
Cọc ấy từng là gốc liễu cao ngàn trượng.
Từng là người đứng chắn giữa hắn và ba Chuẩn Tiên Đế.
Từng là… Liễu Thần.
Giờ đây, không còn thân thể. Không còn ánh liễu.
Chỉ có một tia sinh cơ nhỏ hơn hạt bụi, nằm lặng trong lõi gỗ cháy khô.
Tiểu Tháp bước đến, thân thể rạn vỡ, miệng thở ra đạo văn vụn vỡ.
“Còn không?” – nó hỏi, giọng nghẹn như đá đè lên cổ họng.
Hoang gật đầu.
“Còn. Một tia.”
Hắn nâng cọc gỗ lên, cẩn thận như ôm lấy đứa trẻ mới sinh. Máu từ tay chảy ra, nhưng hắn không buông.
“Chỉ cần còn một tia…
Chỉ cần...
Người chưa tan thành hư vô...
Ta sẽ giữ.”
Gió thổi qua. Trong gió, dường như có mùi liễu thoảng nhẹ – rất mờ, rất xa, như một nỗi nhớ mà trời đất không dám gọi tên.
Trên trời, Vũ Đế đã biến mất, để lại một mảnh huyết vân chưa kịp tan.
Hồng Đế và Thương Đế trọng thương, đã thoát đi vào Hư Không Trảm Giới – không dám ở lại.
Chiến trường trống rỗng. Không có ai vỗ tay. Không có thần dân tung hô.
Chỉ có một Thiên Đế ôm cọc tro, và một chiếc tháp gãy răng, lặng im ngồi canh bên cạnh.
---
Hoang ngẩng đầu. Hắn nhìn về phía xa – nơi từng là nơi Liễu Thần bước ra từ ánh liễu.
“Người không nhớ ta.” – hắn thì thầm. “Người không còn ký ức. Nhưng… ta nhớ.”
Hắn nhớ từng lần nàng lặng lẽ đứng sau lưng hắn.
Nhớ giọng nói nhè nhẹ như lá rơi.
Nhớ ánh mắt không chứa cảm xúc, nhưng lại khiến người ta yên tâm hơn cả ngàn vạn lời hứa.
Và hắn sẽ không để nàng tan biến.
“Ta sẽ lên tận cùng thế giới.” – hắn đứng dậy, ôm cọc liễu trong tay. “Dù phải thiêu hủy thiên đạo, dù phải đánh vỡ giới hải, dù có hóa thành Ma Thần vĩnh viễn…
Ta cũng sẽ đưa Người trở về.”
Tiểu Tháp gật đầu.
“Vậy... ta đi với ngươi.”
---
Xa xa, trên tầng trời thứ chín, trong những tầng mây mà mắt người không thể thấy, có một nhóm sinh linh đang lặng im chứng kiến. Một vài kẻ thở dài. Một vài kẻ run rẩy.
Một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu:
“Nàng đã biến mất. Nhưng... ánh sáng ấy, vẫn còn trong kẻ kia.”
Một truyền thuyết mới bắt đầu.
Không phải về một Liễu Thần toàn năng.
Mà về một ánh liễu từng bị thiêu đến tro, nhưng vẫn được người ta gọi tên giữa bóng tối.
---
“Liễu Thần.”
Cái tên ấy... từ đây sẽ không chỉ là một truyền thuyết.
Mà là nguyện vọng được mang theo, đi đến tận cùng vĩnh hằng.
---
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro