Chương 3: Dị Vực
Trời bắt đầu đổi sắc.
Linh khí vốn ấm nhu hòa như thủy triều, nay vặn vẹo, xé rách từng sợi đạo văn trong hư không.
Giới hải – vốn là nơi chia cách dị vực và cửu thiên – đột nhiên vang lên tiếng rống trầm muộn, như quỷ hồn bị ép sinh, từng lớp từng lớp trỗi dậy.
---
Dị Vực.
Không ai biết nó hình thành từ khi nào.
Có kẻ nói, nó là phần bị Thiên Đạo vứt bỏ – nơi những ý niệm không thể dung hòa tụ thành một vùng đất bị chối từ.
Có kẻ lại cho rằng, Dị Vực chính là trái tim cũ của vũ trụ, nơi khởi nguyên từng vỡ nát, chôn vùi tất cả những điều không nên tồn tại.
Dị Vực không có ánh sáng. Không phải vì tối, mà vì mọi ánh sáng đều bị bóp nghẹt, vặn xoắn bởi những đạo lý phản nghịch.
Không có thời gian – một hạt cát có thể trôi qua vạn năm, cũng có thể ngưng đọng trong một khoảnh khắc bất tận.
Không có âm thanh – mọi tiếng động đều bị nuốt trọn, không vang, không vọng, không phản hồi.
Đây là nơi các sinh linh không được Thiên Đạo thừa nhận sinh sôi.
Có sinh vật không có hình thể – chỉ là một khối ý chí thù hận cổ xưa.
Có tồn tại từng là Tiên Vương nhưng vỡ đạo tâm, bị Dị Vực hấp thu.
Có nơi, cả một vương quốc của ánh mắt – từng sinh linh là một đôi mắt không thân thể, chỉ dùng nhìn để lột sạch linh hồn kẻ khác.
Cổ văn từng viết:
“Vạn đạo không nhận, vạn pháp không dung.
Dị Vực là nơi thiên địa ngoảnh mặt, nhân tâm run rẩy.”
---
Khe nứt đầu tiên mở ra tại vùng cực tây Thượng Giới.
Từng tia khí tức lạnh như xương cốt bò lên từ lòng đất.
Có sinh linh nghìn tuổi tự bốc cháy khi đứng gần.
Tiên Vương trung cảnh phải rút lui trong máu.
Một đại đạo thống sụp đổ trong ba canh giờ.
---
Trong đại hội bí mật giữa ba mươi sáu cổ tộc, mười ba Tiên Vương giáng lâm – không phải để bàn cách chiến, mà để hỏi:
“Nàng… vẫn còn ở đây chứ?”
Không ai trả lời.
Chỉ có Vô Chung thở dài:
“Nàng chưa đi. Nhưng cũng chưa từng ở lại.”
---
Tại vùng tối tầng trời thứ chín, một sinh linh hình rồng đứng lặng – Ngao Vương.
Long tộc từng là linh thú cao quý.
Nhưng bị Thiên Đạo bài xích, đẩy xuống đáy sinh linh đồ.
Và giờ đây, hắn thấy Liễu Thần – một tồn tại còn nguy hiểm hơn, lại được thiên địa nâng niu.
Hắn cười lạnh:
“Một tồn tại đáng sợ hơn cả ta... nhưng lại được yêu thương như con trẻ.”
Tay hắn siết chặt. Long văn vỡ vụn, máu đen rơi xuống đất hóa thành ký hiệu cổ đại.
---
Trong bóng sâu của Thái Thủy Lâm, Thái Thủy Tiên Vương xếp bằng trên đài thủy tinh.
Y nhìn vào gương thủy, trong đó hiện hình ảnh Liễu Thần bước đi giữa mây lam.
“Nếu nàng không ra tay... ai trong chúng ta sẽ chống lại Dị Vực?” – y lẩm bẩm.
“Hay nàng cũng chỉ là truyền thuyết được thổi phồng quá mức?”
---
Ở Tam Thiên Châu, nhiều thế lực tổ chức đại lễ.
Không để kêu gọi thần linh.
Mà để lặng lẽ tế một người.
Không ai dám nhắc tên.
Chỉ có phù cổ, lọn tóc buộc liễu, bài ca thì thầm trong gió:
“Ngài ở đâu rồi?”
“Chúng con không cần cứu rỗi, chỉ cần một cái nhìn...”
---
Có người chờ.
Có người nghi.
Có kẻ hoài nghi và gièm pha:
“Chúng ta thần phục một kẻ chưa từng ra tay. Thế gian này có quá nhiều người nguyện chết vì một cái tên... nhưng liệu tên đó, có từng vì chúng ta?”
---
Ở rìa giới hải, nơi khe nứt lớn nhất mở ra, không ai dám đến gần.
Vì ở đó, có một chiếc lá liễu rơi xuống.
Héo úa. Không có dao động linh lực.
Nhưng tất cả dị vật bước đến đều chết trong im lặng.
Không ai thấy nàng.
Không ai nghe tên nàng.
Nhưng cả thế giới... đang nín thở.
---
“Không vì chính nghĩa. Không vì chúng sinh. Nhưng nếu nàng ra tay – là vì không còn ai xứng đáng hơn để bước lên phía trước.”
---
Trên tầng trời thứ mười, nơi không ai từng đặt chân, ánh sáng đột nhiên vỡ vụn.
Không phải tia sét, không phải nhật nguyệt hoán chuyển, mà là… đạo tắc nổ tung – từng sợi một, như tơ trời bị xé rách bởi một bàn tay chưa từng hiện hữu.
Dị Vực – vùng đất bị thiên đạo ruồng bỏ – đã thật sự... mở mắt.
Khe nứt đầu tiên hình thành giữa giới hải – không quá lớn, chỉ bằng một tòa thành nhỏ – nhưng từ đó, khí tức đen sì như mực đã tràn ra, từng đợt như khói thở của một con quái vật đang tỉnh giấc sau vạn năm ngủ vùi.
Linh khí tại ba mươi sáu đạo vực trở nên loãng. Thần niệm khó vận chuyển. Pháp bảo mất linh.
Không ai tuyên chiến. Không ai tuyên bố. Nhưng chiến tranh đã bắt đầu.
Từ khe hở đó, một sinh linh đầu tiên bước ra.
Nó không có hình thể. Chỉ là một khối ý chí đen đặc như nhựa sống, cuộn xoáy những gợn run rẩy của thiên địa. Nơi nó đi qua, vạn vật nứt vỡ không do lực, mà do… đạo tâm của chính mình bị bóp nát.
Một Tiên Vương gần đó chỉ kịp thốt một câu: “Cái này… không thuộc về thế giới chúng ta.” Rồi tan rã như cát bụi.
Chưa kịp ai phản ứng, sinh vật thứ hai đã hiện.
Nó có đôi mắt – không có thân thể. Mỗi con mắt bằng cả một ngọn núi, bên trong là từng vệt sóng gợn như ghi lại hàng tỉ ký ức đã từng tồn tại và bị giết chết.
Khi nó nhìn, thần hồn vỡ vụn, ngôn ngữ hóa thành hư không. Chỉ trong ba hơi thở, ba đạo thống nhỏ lẻ đã bị “nuốt” hoàn toàn – không ai còn nhớ họ từng tồn tại.
Tam Thiên Châu rung chuyển.
Cửu Thiên Thập Địa dựng lên những “tường ánh sáng” chặn khí tức – nhưng tất cả đều vỡ trong tiếng cười… không phát ra âm thanh.
Các cổ tộc cảm thấy lạnh. Không phải do gió, mà vì có một loại bóng tối không có nguồn gốc đang chầm chậm lan ra trong lòng mỗi người – khiến linh hồn họ... run.
Một vài Tiên Vương cổ xưa đứng dậy từ bế quan. Một vài Thần tộc chôn mình nơi cổ mộ cũng mở mắt.
Nhưng không ai nói gì.
Chỉ có một câu thì thầm, lặp đi lặp lại trong đạo niệm vỡ vụn khắp nơi:
“Liễu Thần… Liễu Thần ở đâu…”
---
Gió vẫn thổi. Nhưng không còn là thiên phong mang linh khí.
Đây là gió của hoảng loạn. Gió thổi từ cổ thành sụp đổ, từ tàn dư đạo thống rên rỉ trong máu, từ tiếng khóc của hàng vạn sinh linh chưa từng biết sợ… cho đến khi thấy một cái bóng không có chân.
Niềm tin bắt đầu rạn nứt.
“Liễu Thần đâu?” – có người hỏi. “Ngài từng diệt đạo thống trong một hơi thở. Sao giờ vẫn chưa xuất hiện?” “Ngài là truyền thuyết… hay là ảo ảnh mà thế gian tự lừa mình tin vào?”
Những tiếng thì thầm xuất hiện trong các hội nghị cấp cao. Kẻ đứng ra kêu gọi huyết chiến không còn là những đạo thống trung tâm, mà là những kẻ muốn xây lại vị thế trong thời loạn.
Ngao Vương, ngồi trong vực sâu, râu quét mặt đất, mắt long lạnh như gươm cổ: “Ta từng bị đẩy xuống đáy thiên địa chỉ vì mang long huyết. Còn nàng… lại được thiên địa ôm vào lòng.”
Một đệ tử cung kính hỏi: “Thưa Vương, chúng ta có nên trông chờ vào nàng không?”
Ngao Vương cười khẽ, cổ âm như tiếng móng rồng quét qua đá: “Chờ nàng? Không... Ta chờ thế gian này sụp đổ trước khi nàng mở mắt.”
Thái Thủy Tiên Vương ngâm mình trong thủy tháp cổ xưa, một tay lật sổ ghi chép đạo vận, tay kia nhấn ngón lên bản đồ cổ: “Tám đạo thống mạnh nhất đã mất hai. Bốn đang co cụm. Hai chuẩn bị đầu hàng.”
Y không nói đến Dị Vực. Không nói đến chiến đấu. Y chỉ quan tâm một việc: Sau khi tất cả đổ nát… ai sẽ được dựng lên từ đống tro?
“Nếu nàng không ra tay, đó là cơ hội. Nếu nàng ra tay… cũng là cơ hội.”
Trong ánh sáng lạnh, kẻ trung lập bắt đầu nghiêng cán cân.
Một vài Tiên Vương lặng lẽ rút khỏi Tam Thiên Châu. Một vài đạo thống xóa tên “Liễu” khỏi bia thờ.
Người từng dâng hương, nay tắt đèn. Người từng hô vang, nay đóng cửa.
Chỉ một ít kẻ vẫn quỳ gối trong gió loạn, không cầu gì, không van gì, chỉ cúi đầu như thói quen của lòng tin.
---
Bầu trời Tam Thiên đã vỡ.
Ánh sáng bị nuốt. Pháp tắc loạn vũ. Linh hồn co rút.
Sinh linh bất hủ từ Dị Vực bước ra – chúng không chỉ hủy diệt, mà còn cười. Cái cười không có âm thanh, không có biểu cảm, chỉ là một loại “chân lý” – rằng tồn tại của chúng... là để phủ định mọi thứ còn lại.
Vô Chung Tiên Vương, tay nắm cổ chung, thân khoác áo đạo sương, đứng chắn trước mười ba đạo thống đang run rẩy. Tiếng chuông đầu tiên vang lên – làm tan ba bóng dị vực như sương.
Luân Hồi Tiên Vương bước ra từ một vòng luân – như chính thời gian đang quay ngược. Một chỉ đánh xuống, khiến một mảng đất Dị Vực rơi vào luân hồi lần thứ hai – nhưng vẫn có kẻ bò ra khỏi mảnh thời gian đứt gãy đó.
Bởi vì… bọn chúng không chết.
Chết – rồi sống lại. Tan – rồi tụ lại. Thậm chí có kẻ giết chính mình để thoát khỏi chiêu sát của Vô Chung, rồi hồi sinh bằng... ý niệm cắn nuốt đạo tắc của chính Thượng Giới.
Tiên Vương bắt đầu ngã xuống.
Một người – thân nở hoa đạo – bị mười con mắt hút khô nguyên thần. Một người – tay cầm linh bảo cổ – bị hút vào chính bóng của mình.
Chiến trường tan hoang.
Các đạo thống bắt đầu gửi đi “điệp tín cuối” – tín hiệu chỉ truyền khi chắc chắn sẽ diệt tộc. Những lời cuối cùng, không phải là "cầu cứu", mà là:
“Nếu Người còn ở đâu đó… xin hãy nhìn xuống, để chúng con không chết trong quên lãng.”
Trong đêm không trăng ở Cửu Thiên, một lá liễu khô rơi từ không trung. Không ai thấy. Nhưng bóng tối lặng một nhịp. Một sinh vật đang cười bỗng ngừng lại, run rẩy... rồi nổ tung không lý do.
Trong ánh sáng vỡ vụn, một đứa bé ở Thập Địa quỳ trước một vũng máu: “Mẹ nói... có một người sẽ đến.” “Con không cần người đến. Nhưng nếu người còn sống… xin đừng để tất cả bị lãng quên.”
Các Tiên Vương đã lên tiếng. Dị Vực đã tràn lan. Hy vọng đang tắt. Nhưng một câu hỏi lặp lại khắp nơi:
“Liễu Thần... Ngài còn đang nhìn chúng con không?”
---
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro