Chương 30: Trở Về Chốn Xưa

Chiến trường sau đại chiến đã không còn gào thét. Trời mưa phù văn đã dừng. Hắc ám bị xé tan, nhưng ánh sáng cũng tắt.

Giữa đống đổ nát ngổn ngang của Giới Hải, nơi từng có ba Chuẩn Tiên Đế dẫm nát vạn vật, chỉ còn một người đứng lại.

Thạch Hạo.

Hắn quỳ đó, máu khô trên áo, ánh mắt trống rỗng.
Trên tay hắn, là một cọc gỗ cháy đen, tro phủ từng thớ rễ, vẫn còn mùi của ngọn lửa thiêu hủy đạo hồn.

Không ai còn dám tới gần. Không ai đủ gan hỏi chuyện.

Tiểu Tháp lặng lẽ bay đến bên cạnh, thân hình rạn vỡ, lấp lánh ánh sáng mờ. Nó không nói. Không hỏi.
Chỉ đứng cạnh hắn như một chiếc bóng đã quen chịu đựng im lặng.

Thạch Hạo ngẩng đầu, nhìn về cuối chân trời – nơi liễu quang từng phủ xuống cả một đạo vực, giờ chỉ còn tro.

Hắn cúi xuống, dùng vạt áo của mình quấn lấy cọc gỗ như một vật linh thiêng.

Rồi hắn đứng dậy, từng bước một bước ra khỏi chiến trường.

Không phép màu.
Không ai tiễn đưa.
Không một câu hứa hẹn.
Chỉ có một Thiên Đế cõng tro liễu rời đi, đi vào con đường không ai dám nhìn lại.

---

Tiểu Tháp lên tiếng, nhẹ như hơi thở:

“Ngươi định mang Người đi đâu?”

Thạch Hạo không đáp ngay. Hắn chỉ siết chặt lấy cọc liễu, máu rỉ ra từ lòng bàn tay thấm vào từng vết nứt cháy.

Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói, giọng khàn như từ đá vọng ra:

“Đến nơi Người từng sống.

Nếu Người không còn… thì đạo Người từng ngồi, gió Người từng thở, ít ra… vẫn còn đó.”

Tiểu Tháp khẽ rung. Nó biết chốn đó.
Thượng Thương chi thượng.
Nơi Liễu Thần từng thiền tọa dưới liễu cổ, nhìn xuống vạn giới mà không nói một lời.

---

Hành trình bắt đầu.

Không ai ghi chép. Không có thần sử.
Nhưng về sau, những sinh linh sống ở các đạo vực phía nam đều kể:

“Có một người…

Mặc áo rách đẫm máu, lưng đeo gỗ tro, mắt không còn nhân quang…

Đi qua đâu, liễu rơi xuống đó.

Không nở hoa, không phát sáng.

Chỉ rơi. Như khóc.”

Thạch Hạo đi qua ba mươi sáu đạo vực, bước lên chín mươi chín bậc đạo thai cổ, vượt qua mười hai vực hủy diệt – nơi từng có cường giả Niết Bàn bị chôn vùi. Nhưng... gốc liễu cháy đen vẫn không đổi.

Không nở.
Không xanh.
Không phát ra chút dao động nào.
Chỉ yên lặng nằm đó, như một ngọn núi nhỏ – nhưng đè nặng lên lòng hắn tựa trăm ngàn vạn giới.

---

Ở Huyết Trì Tẩy Linh của Ma Tộc, hắn thả gốc liễu vào dòng máu tiên cổ chảy ngược.
Máu sôi.
Linh tủy rung lên.
Gốc gỗ không động.

Một lão nhân thở dài:

“Đây không phải vật còn sống… mà cũng chẳng phải chết.

Nó... là thứ không thuộc về đạo của chúng ta nữa.”

---

Ở Bích Hải Thần Cảnh, hắn đặt gốc liễu vào giữa tâm trận “Thiên Huyền Sinh Mộc Đồ”, nơi từng giúp một vị Tiên Đế hồi sinh từ hạt tàn.

Đạo trận sáng suốt bảy ngày.
Gió hát, sấm ngân.
Gốc liễu… vẫn im.

Các trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt thương xót:

“Có những tồn tại… khi đã cháy trọn,

Không nên cưỡng cầu hồi sinh nữa.”

---

Ở Động Vô Ngôn, nơi mà những lời nguyện cổ có thể đánh thức “ý niệm đã tắt”, hắn quỳ một ngày đêm, niệm một câu:

“Liễu Thần, nếu Người nghe được… xin hãy trả lời ta một lần.”

Không có gì cả.

Chỉ có Tiểu Tháp, lần đầu tiên… quay lưng đi.

Không phải nó không muốn ở lại.

Mà vì nó không chịu nổi ánh mắt Thạch Hạo nhìn vào cọc gỗ ấy.
Ánh mắt ấy… không còn là đế vương.
Mà là ánh mắt của một đứa trẻ… đứng giữa mộ phần, đợi một ai không trở lại.

---

Trên đường trở về, có sinh linh khuyên:

“Thạch Hạo, buông đi.

Ngươi là Thiên Đế. Không nên bị một khúc gỗ cản đường.”

Hắn không đáp.

Chỉ ôm gốc liễu vào lòng, nói như với chính mình:

“Nàng từng dùng sinh cơ giữ ta lại.

Giờ ta... giữ tro nàng khỏi tan.”

Sau đó, hắn không đi nữa.

Chỉ một câu khẽ nói với Tiểu Tháp:

“Chúng ta… đến nơi cuối cùng.

Thượng Thương chi thượng.

Nơi Người từng ngồi.”

Cuối cùng, sau hành trình dài như một kiếp luân hồi, Thạch Hạo và Tiểu Tháp đã đứng trước Thượng Thương chi thượng.

Vùng đất ấy lặng im, nằm giữa chín tầng mây và ba lớp cấm giới thiên cổ. Không có sinh linh nào bén mảng. Không có pháp trận nào xâm nhập.
Vì nơi đó… từng là chốn Liễu Thần tu đạo.

Không có liễu.
Không có hoa.
Chỉ có những khối đá phủ rêu, những bậc thềm hoang phế, và một vùng ánh sáng không rực rỡ nhưng không bao giờ tắt – như thứ ký ức mà cả trời đất không dám quên.

Thạch Hạo không nói một lời.

Hắn chọn một khoảng đất cao nhất, nơi gió không thổi được, sấm không chạm tới – nơi nàng từng ngồi lặng lẽ nhìn xuống vạn giới.

Tại đó, hắn dựng lên một “liễu đài” bằng tay trần, không dùng linh lực.
Mỗi tảng đá hắn nhấc lên đều rớm máu, nhưng ánh mắt không đổi.

Tiểu Tháp giúp hắn khắc lên những hoa văn từng thuộc về Liễu Thần – bức họa tĩnh tâm, đạo phù hộ mộc, vòng tròn quấn ánh liễu.

Cuối cùng, gốc tro được đặt lên.

Không có tiếng khóc.
Không ai dập đầu.
Chỉ là một người đứng – lặng như trời cũ. Một tháp ngồi – trầm như bia đá.

---

Gió nổi lên.

Lá không rơi. Nhưng tro rơi.

Từng đốm tro nhỏ từ thân liễu bay lên – không vì gió thổi, mà như vì nơi này gợi nhớ điều gì đó chưa thành tên.

Thạch Hạo ngồi xuống bên cạnh gốc liễu, một tay giữ cọc gỗ, tay kia cắm một tấm phù chú kỳ lạ xuống đất.

Tiểu Tháp nghiêng đầu:

“Ngươi tính làm gì?”

Hắn đáp khẽ:

“Ta sẽ quay về Thiên Đình.”

“Ở đó… còn một thứ có hình dáng của Người.”

Tiểu Tháp im bặt.

Nó hiểu.
Bản thể Hắc Ám của Liễu Thần.
Thứ từng sinh ra từ thân thể bị hắc hóa, giữ lại một phần đạo vận, một chút cảm ứng – nhưng không còn là nàng.

Hoang không chắc, nhưng... đó là hy vọng cuối cùng.

“Ta sẽ đưa bản thể ấy tới đây.

Nếu còn một tia liên hệ giữa Hắc Ám và ánh liễu...

Có lẽ... Người sẽ tỉnh lại.

Tiểu Tháp nhìn hắn hồi lâu.

“Thạch Hạo.”

“Ừ?”

“Ngươi không sợ... nếu Người sống dậy… sẽ không còn là Người ngươi biết?”

Thạch Hạo siết chặt tay.

Nhìn cọc liễu cháy đen. Gió vẫn thổi. Tro vẫn rơi.

Rồi hắn nhẹ giọng, giọng như ánh sáng đầu tiên sau một cơn mưa tận thế:

“Chỉ cần Người còn sống...

Dù là ai… Ta cũng muốn gặp lại Người thêm một lần.”

---

Tiểu Tháp lặng lẽ quan sát từ xa, rồi nhẹ giọng:
“Ngươi định tiếp tục ngồi đây mãi sao?”

Thạch Hạo không trả lời.
Hắn chỉ đặt tay lên gốc liễu cháy đen, ánh mắt sâu hút như vực cổ.

Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy, rời khỏi liễu đài.

Không phải bỏ đi.
Mà là… đi tìm thứ gì đó.

Ba ngày sau, hắn trở lại.

Trên tay là ba vật:
Một mảnh lá liễu ngả vàng, một giọt sương được ngưng kết thành tinh thể, và một mẩu phù văn chạm khắc ánh sáng liễu cổ.

“Chúng còn giữ sinh cơ.” – hắn nói với Tiểu Tháp.

“Ngươi lấy chúng từ đâu?” – tháp hỏi.

“Dưới tầng sâu của Thượng Thương, nơi Người từng tĩnh tọa. Nơi gió không chạm được, mây không che nổi.”

Hắn cẩn thận đặt từng món lên gốc liễu cháy đen.

Sau đó, ngồi xếp bằng, vận chuyển toàn bộ linh lực bản thân, truyền vào thân cây cháy đen ấy.

Sau đó, Thạch Hạo bắt đầu tu luyện bên gốc liễu.

Không phải một ngày.
Không phải một tháng.
Mà là… vạn năm.

Vạn năm trôi qua như gió thoảng. Thiên địa biến hóa, đạo tông thịnh suy, đế quốc nổi lửa rồi tắt lụi. Nhưng giữa Thượng Thương, vẫn có một bóng người lặng lẽ ngồi bên tro liễu, không động, không rời.

Hắn tiêu hao từng sợi linh lực, từng tia nguyên khí, từng mảnh huyết đạo bản thân – để nuôi một khúc gỗ tưởng đã chết.

Và rồi… vào một thời khắc mà thế gian không còn ai đếm nổi năm tháng—
Một mầm liễu bật lên.

Nhỏ.
Mảnh.
Nhưng xanh.

Thạch Hạo không cười.

Hắn chỉ đặt tay lên lớp vỏ mầm, khẽ thì thầm:

“Ta không cần Người hóa thân thành thần linh lần nữa…

Chỉ cần một chiếc lá… mọc lại vì Người chưa quên đường về.”

---

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro