Chương 34: Đạp vào Cao Nguyên

Trời vừa sáng, mây chưa kịp tụ lại đã bị xé tan bởi từng đạo ánh sáng thần lực.

Cánh quân Thiên Đình xuất chinh.

Dẫn đầu là Hoang – áo choàng đen thêu trận văn huyền cổ, sau lưng mang theo một đoạn dây liễu héo.

Không phải để trang sức.
Không phải tín vật.
Mà là lời thề: đạp tan gốc rễ của Dị Vực, đưa Người về.

Hai bên là chiến hữu từng được hắn hồi sinh:

Tiên Cổ mặc giáp thiên tinh, mỗi bước như giẫm lên sóng đạo.

Bất Hủ Vương cầm thần đao chém đứt luân hồi.

Tiểu Tháp thu nhỏ lại, ngồi trên vai Hoang, mắt sáng như gương cổ soi thấy mọi quỷ mưu.

Cùng vô số Đế thống, Tiên Vương, Cổ tổ – tất cả đều nguyện đi đến tận cùng.

Không một ai hỏi “liệu có trở về”.
Vì họ đều biết – đây không phải hành trình sống sót.

Biên giới Cao Nguyên.
Gió không có hướng.
Trời không có màu.
Ngay cả đất cũng không mang đạo lý – tất cả là một mảnh hỗn nguyên vặn xoắn, không cho kẻ sống tiến vào.

Không một lối đi.
Không một khe nứt.
Không một lời chào.

Hoang rút ra dây liễu.
Mầm liễu đã khô từ lâu.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn đưa tay vuốt nhẹ…

Một đường sáng xé trời.

Không phải vì vật dẫn lối.
Mà vì Người từng đi qua đây.

Và đạo vận Người để lại – chính là cánh cửa duy nhất còn tồn tại.

“Không phải đạo trời mở lối.

Là Người từng đi qua… nên ta có thể tiếp bước.”

Trời Cao Nguyên rùng mình.

Cửa mở. Chiến quân bước vào.

Và phía trước họ – là nơi đạo lý đã chết.

Bên kia cánh cửa – không phải một thế giới.

Mà là một vết rách của vũ trụ, một huyệt đạo đứt gãy của đạo lý vạn cổ.

Mặt đất không có trọng lực.
Bầu trời treo lơ lửng từng khối máu khô.
Không gian sền sệt như bùn lạnh – nơi từng kẻ chết bị nhào nặn lại, đẩy vào vòng sinh hóa bất tận.

Và nơi trung tâm của toàn bộ chốn điên loạn ấy…
Ba sinh linh đứng chờ.

Không rống lên. Không đánh trước.
Chúng chỉ nhìn – và trời bắt đầu rỉ máu.

Thủy Tổ thứ nhất
Thân cao vạn trượng.
Xương trắng như thần cốt, mang theo chiến mâu rỉ sét máu vạn giới.
Mỗi bước hắn bước – không gian kêu lên từng tiếng nứt gãy.

Thủy Tổ thứ hai
Tóc là vô số dòng huyết lệ tụ thành.
Ánh mắt mù nhưng nhìn thấu đạo tâm của từng kẻ đối diện.
Hắn không cần ra tay.
Chỉ cần nhìn – là đủ khiến lòng người dao động.

Thủy Tổ thứ ba
Hình thù không rõ ràng.
Là bóng tối hóa hình. Là lãng quên kết tụ.
Khi nó hiện ra, các pháp tắc của thế giới này bắt đầu rút lui.
Không phải vì bị đánh bại – mà là không dám tồn tại.

Toàn quân Thiên Đình dừng lại.
Không ai lùi.

Tiên Cổ nở nụ cười:

“Ta từng nghĩ mình đã chết đủ lâu rồi.
Nhưng giờ mới biết… chết vì Đạo của Người – mới đáng sống.”

Hoang không nói gì. Chỉ siết chặt kiếm. Hắn lao lên trước.

Cả thiên quân theo sau.
Không ai ngoái đầu.
Vì phía trước – mới là cội nguồn của mọi nỗi đau.

“Nếu nơi này Đạo đã chết. Chúng ta – dùng máu để viết lại.”

“Hôm nay – Đạp vào trái tim của tái sinh vạn cổ.”

Trận chiến bắt đầu.
Không có thiên lôi, không có cổ kèn.
Chỉ có máu.
Và tiếng thét của những kẻ biết mình có thể không về.

---

Trận chiến rúng động không biết đã qua bao lâu.
Trời không còn xanh.
Đất không còn hình.
Cả Cao Nguyên như một vết nứt rỉ máu của đạo lý, chực nuốt trọn tất cả.

Hoang quỳ giữa vũng máu.
Tiên Cổ gãy giáo.
Bất Hủ Vương gầm khản cổ.
Đồng đội từng người ngã xuống, chỉ còn tiếng thở vang như trống trận hụt hơi.

Và đúng lúc ấy—gió nổi.

---

Không ai ngẩng đầu, nhưng tất cả đều cảm nhận:
Một tia đạo vận mỏng như khói, mà ép cả trời lùi một bước.

Ánh liễu rủ xuống.
Lá không rung, nhưng khí tức như cất từ ngọc thủy vạn cổ.

Từ hư không—nàng xuất hiện.

Một bóng trắng bước ra giữa gió, váy dài chạm đất, nhẹ hơn cả tiếng thở cuối cùng.

Không lộng lẫy.
Không lóa sáng.

Chỉ là—nàng tới, như chưa từng đi.

Trên trán nàng—vết máu xưa chưa khô.
Trên áo nàng—cổ bào trắng đã thấm hồng.
Ánh mắt nàng—lặng như nước, nhưng sâu như giếng đạo từng soi tất cả thế gian.

Không lời.
Không lễ.
Không sấm gào, không trống giục.

Chỉ một bước chân—mà khiến ba Thủy Tổ khựng lại.

“Ngươi... vẫn còn sống?”

Hoang ngẩng đầu.
Mắt hắn nứt máu, nhìn thấy bóng dáng ấy, không nhầm được:

“Liễu Thần…”

Nàng không quay lại nhìn họ.

Chỉ bước tới trước.
Một tay nâng lên—ánh liễu ngưng kết thành kiếm khí.

“Ngừng lại.”

Chỉ hai chữ.
Mà cả không gian nứt vỡ.

Ba Thủy Tổ cùng xông lên.
Kẻ chém xuống như rìu trời.
Kẻ hét vang, mưa máu đổ thành sông.
Kẻ phân thân ngàn bóng phủ trời đuổi theo nàng.

Nhưng—nàng không lùi.

Bàn tay trắng nâng kiếm liễu.
Mỗi đường vẽ ra không phải để tấn công, mà là để chắn lại đạo địch cho người phía sau.

Kiếm nàng rút máu từ trời.
Tóc nàng bị gió xé.
Áo trắng nàng—từ cổ đến tay, từ lưng đến váy—đỏ như hoa lệ chảy từ vết thương không miệng.

Người người nhìn nàng, máu chảy qua tay, vẫn đứng như núi, không lùi nửa bước.

“Nàng không đến để thắng.
Nàng đến… để không ai trong chúng ta chết thêm.”

Một trận nữa, chúng xuyên phá được ánh liễu.
Một nhát chém xé toạc bả vai nàng—máu bắn lên tận vầng trăng đen.

Nhưng nàng chỉ gật đầu nhẹ.

Rồi…

Nàng nâng tay lần cuối.
Quét một vòng ánh liễu.
Toàn bộ binh lính Thiên Đình – bị cuốn ra khỏi Cao Nguyên.

Không ai còn kịp chạm vào Người.

Hoang bị đẩy văng xa nhất.
Trước khi ánh sáng khép lại, hắn thấy…

Một bóng người áo trắng nay đã nhuộm đỏ đứng giữa huyết hải.
Áo rách. Tay trần.
Lặng lẽ ngã xuống… như cánh hoa lìa cành trong đêm không trăng.

Không có thi thể.
Không có ánh sáng dư.
Không một tiếng nổ vang.
Chỉ là—không còn Người nữa.

Và nơi nàng ngã xuống – tĩnh lặng như chưa từng tồn tại gì cả.

Một vị Thần, đã chọn đi bằng chính đôi chân mình.

Không để lại huyết mạch. Không để lại đạo pháp.

Chỉ để lại trong lòng người sống—một lời thề: Không ai được quên.

---

Thạch Hạo tỉnh lại trong gió lạnh.

Hắn không biết mình đã rời khỏi Cao Nguyên thế nào.
Không rõ vì sao còn sống.
Chỉ nhớ—trước lúc tan đi, nàng đã đẩy hắn ra.

Hắn đứng dậy, một mình.
Quanh hắn—không còn binh, không còn trận.
Chỉ có gió lặng, và một mùi hương xưa chưa kịp tan.

Hắn trở về Thượng Thương.

Gốc liễu nơi đỉnh trời…
Chiếc mầm non nhỏ từng xanh lên—giờ đã tan biến.
Lá cuối cùng rơi xuống như tiếng thở dài trong lòng đất.

Không còn nguyên thần.
Không còn linh lực.
Không còn chút bụi vương.

Hoang không quỳ.
Cũng không khóc.

“Nơi này từng có một người đứng chắn vạn đạo.”

Không ai trả lời.

Chỉ có một cơn gió—từ rất xa, như tiếng thì thầm lướt qua tai.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Áo trắng không còn.
Chỉ còn những kẻ sống sót – và một đạo nguyện không thể gãy.

“Người đã tiêu tán. Vậy thì từ nay, ta là kẻ giữ lại tên Người.”

Hắn không tìm nữa.
Chỉ giữ.
Giữ bằng máu.
Giữ bằng đạo.
Giữ bằng toàn bộ thế giới này.

---

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro