Chương 4: Chín Lần Xông Pha Dị Vực

Không có thiên tượng, không có điềm báo.
Chỉ là một ngày như mọi ngày…
Mà máu rơi như mưa, xương trắng chất thành thành lũy.

Thượng Giới – nơi từng được ca tụng là cõi cao nhất của linh đạo – giờ đây rách nát như một bản kinh bị đốt dở.
Từng đạo thống bị san phẳng, từng Tiên Vương bị xé xác trong một nốt nhạc.
Vô Chung Tiên Vương – cổ chung gãy đôi, máu chảy qua khe chuông thành từng giọt bi ai.
Luân Hồi – bảy vòng luân xích của hắn gãy ba, mỗi lần xoay là một tiếng rên từ cõi âm vọng lại.

Và Dị Vực thì cứ thế tràn lên.

Sinh linh từ nơi ấy không sợ chết – bởi chúng không chết.
Bị giết – chúng tái tạo.
Bị thiêu rụi – chúng hồi phục.
Giống như một thứ đạo lặp khổng lồ – cứ mỗi lần máu đổ, lại có một hình hài mới trỗi dậy.

Mười ba vị Tiên Vương đã rơi.
Chín đạo thống đã tuyệt.
Pháp tắc nơi tầng trời bị bẻ cong – không còn thiên lý, không còn luân hồi.
Chỉ còn bóng tối – và sự lập lại.

---

Khi mọi thứ đã tuyệt vọng…
Gió nổi lên.

Không phải cuồng phong.
Mà là một làn gió nhỏ – mát như hơi sương đầu xuân, thoảng như hơi thở của cổ thụ giữa mùa khô.

Làn gió ấy không cuốn bay gì cả.
Chỉ khiến…
Tất cả sinh linh Dị Vực – trong khoảnh khắc – đồng loạt khựng lại.

Không phải vì sợ.
Không phải vì nhận ra điều gì.
Mà là… chúng cảm thấy đau.

Một loại đau không thuộc về thân thể, không liên quan đến nguyên thần.
Mà là thứ đau đến từ tận cùng ý chí – như thể bản ngã của chúng vừa bị ai đó… tước đoạt.

---

Ngay lúc đó – từ phương xa nào đó chẳng ai biết, một dải ánh xanh rơi xuống.

Không rực rỡ.
Không lấp lánh.
Chỉ như một nhành liễu khẽ rơi trong bức họa cổ được vẽ từ ánh đạo nghìn năm.

Không thấy người.
Không nghe tiếng.
Chỉ thấy ánh liễu… đang lay động.

Mà khi nó lay –
Một dãy sơn mạch bị chẻ đôi.
Một Ma Thần cấp Tiên Vương đang cười, nổ tung thành vô số mảnh hắc khí, như chưa từng tồn tại.

---

Không tiếng hét.
Không tiếng gọi tên.
Không ai kêu “Nàng đến rồi!”.

Bởi… tất cả đều quỳ.

Không phải vì tôn kính.
Cũng chẳng vì khuất phục.
Mà là vì – khi cành liễu ấy chạm đất, toàn bộ thiên địa đều không còn xứng để đứng.

Vô Chung khựng lại.
Luân Hồi nhìn lên – đôi mắt chứa cả bảy kiếp sinh tử lần đầu ánh lên một tia… thanh thản.

Không ai cần gọi tên.
Bởi cả thiên địa đều biết – Đó là nàng.
Liễu Thần.

Không cần lệnh triệu.
Không cần chuẩn bị.
Ánh liễu vừa xuất hiện, chiến trường Thượng giới bỗng trở nên… im lặng.

Bóng tối nơi chân trời – thứ từng nuốt chửng cả phiến vực Thiên Vương – chợt chùng lại.
Bọn Ma Thần vốn không có cảm xúc, không biết đau…
Vậy mà lần đầu tiên trong vô tận chu trình tái sinh, chúng lùi lại một bước.

Chúng không hiểu vì sao.
Chỉ biết rằng – sự tồn tại ấy vừa hiện thân, như một lưỡi đao vô hình chém ngang sợi đạo tuyến của chính Dị Vực.

Liễu Thần chưa hề cất bước.
Nàng chỉ đứng giữa trời – áo trắng không vướng bụi, tóc dài vắt nhẹ trên vai.

Không có đạo âm hùng hậu.
Không có thần khí rực rỡ.
Chỉ có một cành liễu, màu xanh nhạt như ánh sớm mai rơi trên cổ thụ.

Cành liễu ấy… khẽ lay.

Và toàn bộ cánh quân Ma Thần phía Đông tan biến.
Không nổ tung.
Không rên xiết.
Chỉ… tan vào gió, như chưa từng được sinh ra.

---

Từ phía Tây, một Ma Thần Bất Hủ nắm giữ ức vạn luồng đạo hỏa gầm lên, hóa thành bàn tay đen khổng lồ che kín thiên không.

Hắn hét lên – thứ âm thanh khiến mấy chục Tiên Vương trước đó phải nổ tung tai và thần hồn.
Nhưng Liễu Thần không hề nhúc nhích.

Cành liễu chậm rãi vung ngang.

Không gian vỡ làm ba.
Thời gian đứt đoạn một nhịp.
Bàn tay đen kia còn chưa kịp chạm đến nàng đã hóa thành một dải tàn ảnh – rơi như tro bay.

Phía sau nàng, một đám Ma Thần cố gắng triệu hồi cổ chủ Dị Vực, mở ra tế đàn dùng máu của Tiên Vương làm vật dẫn.

Một khe nứt không gian xuất hiện.
Bóng tối trào ra.
Hắc khí xoắn thành lốc, sắp thành hình của một Cổ Thần…

Nhưng đúng khoảnh khắc đó – một ánh sáng màu liễu lặng lẽ rơi xuống, giống như ai đó đặt nhẹ một nét mực vào hư không.

Toàn bộ không gian triệu hồi… tan rã.

Không ầm ầm nổ tung.
Không bị xé nát.
Chỉ… vỡ vụn như giấc mộng chưa thành.

Dị Vực gào thét.
Không phải vì bị thương.
Mà là vì bản năng sâu thẳm của chúng… đã bị cưỡng chế.

Liễu Thần lúc ấy, vẫn chưa nói lời nào.
Nàng chỉ đứng giữa trời.
Nhưng toàn bộ Đạo Lý nơi chiến trường – đã bắt đầu lệch về phía nàng.

Từng mảnh bóng tối tụ lại, cố kết thành một Ma Thần gấp trăm lần Tiên Vương.
Hắn không có đầu, không có mắt – chỉ có hàng ngàn cánh tay vươn ra từ một khối hắc ám.
Tiếng cười của hắn là sự hòa quyện của vô số ngôn ngữ bị quên lãng từ vạn cổ.

Hắn lao tới.

Liễu Thần nâng cành liễu.
Lần này – nàng bước một bước.

Không gian dưới chân nàng sụp đổ như băng vụn.
Một bước – mà như kéo theo hàng ngàn năm ánh sáng quét ngang hư không.

Toàn bộ sinh linh Dị Vực trong phạm vi mười vạn dặm – đồng loạt biến mất.

Không kịp để lại một âm thanh.

Và rồi… Nàng dừng lại.

Một mình, giữa tàn tích.
Khí tức không dao động, hơi thở bình lặng.

Chỉ có một cành liễu trong tay nàng, vẫn phát ra thứ ánh sáng… như xuân ở nơi thế gian đã chết.

---

Không ai ngờ – nàng không chỉ đến.
Mà là… trở lại.
Lần thứ nhất. Rồi lần thứ hai. Rồi thứ ba.
Đến lần thứ chín – chính Dị Vực cũng không dám tin rằng, có một sinh linh… cứ bước vào mãi như thế.

---

Lần thứ nhất – Gió nhẹ tan trời

Dị Vực mới tràn ra một nửa, Thượng Giới vẫn còn giữ hy vọng.
Liễu Thần không nói, không mời ai.
Nàng một mình bước xuống vực – chỉ mang theo một cành liễu và ánh mắt lặng như trăng non.

Khi nàng trở về – Sau lưng là một rãnh đen dài ngàn dặm.
Chưa ai thấy nàng đánh, nhưng Tử Bất Diệt – Ma Thần thủ hộ cổng đã hóa thành mưa đạo văn, tan rã ba vạn năm không thể tụ lại.

---

Lần thứ hai – Cành liễu đánh lùi Lục Ma Đài

Lục Ma Đài – nơi ma khí tụ hội, ẩn chứa sáu sinh linh được gọi là "vị diện chi chủ".
Mỗi một tên từng giết qua đạo thống.

Liễu Thần không tránh – nàng bước thẳng lên tế đàn của chúng.

Bọn Ma Chủ xuất trận, pháp khí tràn trời, đạo âm vang vạn giới.
Chúng cười ngạo: “Ngươi là ai mà dám…”

Chưa kịp dứt câu – Cành liễu lay.
Cả sáu tên hóa thành sáu chiếc đèn cạn dầu, cháy hết sinh khí trong một khắc.

Từ đó, Lục Ma Đài chìm dưới mặt đất, chưa từng hiện lại.

---

Lần thứ ba – Thắp sáng ba trăm dặm Ma Thổ

Khi nàng đi qua một vùng đất toàn độc khí – nơi ánh sáng bị cấm, thời gian đông cứng –
nàng cắm cành liễu xuống một mảnh đất khô như tro bụi.

Không phải pháp thuật. Không là thần thông.
Chỉ là một động tác – như người trồng một mầm xanh.

Từ ngày ấy, ba trăm dặm đất bị Dị Vực xâm chiếm…
sáng rực.
Ma khí không thể tới gần, tà niệm bị hòa tan – vùng đất ấy trở thành khu đất cấm ngược, nơi Dị Vực không dám bén mảng.

---

Lần thứ tư – Hóa mưa ánh sáng tại Đoạn Đạo Trì

Đoạn Đạo Trì – nơi sinh linh từng bước vào đều bị đoạn mất căn cơ, không thể tu luyện trở lại.
Nàng bước vào, không để lại dấu chân.
Chỉ để lại… một cơn mưa ánh sáng kéo dài ba ngày ba đêm.

Cơn mưa ấy tẩy rửa toàn bộ "tử vực" – khôi phục lại từng đường đạo vận cổ.
Từ đó, nơi từng là mộ địa… hóa thành linh địa.
Hàng ngàn người sau này đột phá tại đây – đều gọi tên nàng trong khoảnh khắc vượt qua sinh tử.

---

Từ lần thứ năm đến thứ bảy – không còn ai dám theo dõi

Người của Thượng Giới từng có ý theo dấu nàng.
Nhưng tất cả – dù là Tiên Vương hay Tiên Thể –
đều mất phương hướng.

Bởi khi nàng vào Dị Vực –
Đạo Lý xung quanh nàng tự động biến đổi.
Không còn thời gian, không còn trọng lực, không có điểm neo nào để bám vào.

Chỉ có nàng – như một ánh sáng vĩnh hằng –
tiến sâu vào bóng tối, mỗi lần đều không chắc có thể trở lại.

---

Lần thứ tám – Tổ Miếu và sự phản bội nhen nhóm

Trong lần xâm nhập cuối cùng – nàng xông vào tận Tổ Miếu Dị Vực.
Bên trong là những vật không tên – từng là đạo cốt, đạo thư, đạo lộ chưa thành.

Liễu Thần mang về một vài món – không giữ cho mình, mà ban cho các Tiên Vương Thượng Giới.

Nhờ vậy, có người phá cảnh thành Thái Thượng, có người mở thêm luân hải, có kẻ ngộ ra Thiên Tâm.

Nhưng… sự nghi kỵ bắt đầu từ đây.

Bọn họ hỏi nhau:

“Nếu nàng tìm được bí mật đó… thì vì sao không giữ lại?”
“Nếu nàng đủ sức lấy, thì liệu có phải cũng đủ sức... thống trị?”

Họ không nói ra.
Nhưng hạt mầm phản bội đã nảy.

Liễu Thần – vẫn không lên tiếng.
Nàng chỉ nhẹ nhàng nói:

“Đạo… là để chia sẻ. Không phải để phong bế.”

---

Lần thứ chín – không có trống trận.
Không còn ánh nhìn dõi theo, không ai tiễn biệt.
Chỉ có một đạo bóng trắng,
nhẹ như sương buổi sớm,
lặng lẽ bước vào bóng tối sâu nhất của thế gian.

Nàng đi qua những nơi từng để lại chiến tích.
Lục Ma Đài sụp đổ.
Đoạn Đạo Trì bị ánh liễu gột rửa.
Tổ Miếu, nơi từng là đất thánh của Dị Vực, giờ trống rỗng – chỉ còn tiếng kinh ma chưa tan.

Nhưng lần này, nàng không dừng lại.
Không nhìn lại.
Càng không để lại lời nào.

Nàng đi thẳng đến trung tâm – nơi ngay cả Dị Vực cũng sợ gọi tên.

Ở đó, mọi quy luật đều bị bẻ cong.
Thời gian chảy ngược. Không gian co giãn như hơi thở của một thứ gì đó chưa bao giờ được sinh ra.

Nơi đó… là vòng luân hồi tái sinh bất tận.

Không phải sinh linh. Không phải thần ma.
Mà là một lò tái tạo, nơi vô số tàn hồn, oán niệm, đạo lý bị từ chối... tụ thành.
Chúng không chết.
Vì chưa từng sống đúng nghĩa.
Chúng cũng không đầu thai.
Vì đã bị thế gian vứt bỏ.

Liễu Thần đứng giữa trung tâm luân hồi ấy. Một mình.

Không ai hiểu nàng nghĩ gì.
Không ai biết nàng định làm gì.

Chỉ có một điều chắc chắn – nàng không quay lưng.

Nàng ngẩng đầu.
Một cành liễu tỏa sáng – không phải để công phá, mà là để… đóng băng vòng tái sinh.

Ánh liễu ấy vẽ nên một vòng tròn ngược đạo.
Không xóa sạch, không tiêu diệt.
Chỉ là… trì hoãn.

Chặn lại vòng lặp.
Giữ cho Ma Thần không thể sinh ra – trong một khoảng thời gian.

Ánh liễu vừa tan, trung tâm vòng tái sinh đột ngột chao đảo.

Không gian gào thét.
Thời gian vỡ vụn thành những mảnh ký ức rơi lả tả.
Mỗi tàn niệm từng tạo nên Ma Thần phát ra tiếng rít khản đặc –
như bị xé rách khỏi giấc mộng tái sinh.

Dị Vực rùng mình.
Không phải vì đau đớn.
Mà là… nó sợ.

Lần đầu tiên sau vô số kỷ nguyên,
vòng lặp bị ngắt.
Và thứ đang giãy giụa, không phải sinh linh – mà chính là ý chí của Dị Vực.

Khắp các tầng sâu, các cổ thần tái tạo nửa chừng bị nghiền nát.
Những mảnh bóng tối chưa kịp thành hình, tự tan biến.

Từ xa, một bóng hình khổng lồ mờ nhạt trỗi dậy.
Không có đầu. Không có tay.
Chỉ là một vầng khí đen đặc mang hình thái của nỗi giận dữ nguyên thủy.

Nó gào thét – không thành tiếng –
chỉ là đạo âm sai lệch, đánh vỡ hàng trăm tầng không gian xung quanh.

Liễu Thần đứng yên.
Tóc nàng lúc này đã trắng hoàn toàn.
Cành liễu cháy âm ỉ trên tay, từng vệt tro rơi xuống – chính là thần huyết của nàng.

Không ai biết nàng còn giữ được bao nhiêu sinh lực.
Không ai biết nàng có còn cảm giác.

Chỉ biết… khi vầng khí đen ập đến, nàng đưa tay lên.

Không chống đỡ.
Không công kích.
Chỉ là một động tác gập ngón tay, như mời gọi.

Một chiêu đó – không làm Dị Vực nổ tung.
Cũng chẳng đánh tan khí đen.

Nhưng làm cho tất cả ngừng lại.
Cái ngừng của toàn bộ vực sâu.

Như thể… nàng vừa nhấn nút tạm dừng cho một cỗ máy vận hành vô tận.

Nhưng cũng chính khi ấy – pháp thân nàng bắt đầu rã ra.

Từng mảng da, từng giọt máu, từng tia đạo văn…
bị rút ra khỏi thân thể.

Không phải bị đánh.
Không phải trúng chiêu.
Mà là Dị Vực đang “đòi lại” những gì nàng đã ngắt khỏi nó.

---

Một giọng nói không có nguồn – không nam không nữ – vang lên giữa hư không:

“Ngươi… không thuộc về nơi này. Và cũng không thể dừng được ta.”

Liễu Thần không đáp.

Chỉ lùi một bước – bằng tất cả phần ý chí còn lại.

Bóng nàng dần mờ.
Thân thể bắt đầu tan vào tầng bóng tối ngoài rìa, lê bước dần… về phía Thượng Giới.

---

Cành liễu cuối cùng vẫn sáng.
Không vì chiếu rọi.
Mà vì dẫn đường… cho kẻ đang tan thành bụi trở về quê cũ.

Nhưng… cái giá phải trả – là chính thân thể nàng bắt đầu vỡ vụn.

Bởi nơi này – không cho phép ánh sáng tồn tại.

Mỗi lần nàng lay cành liễu, một phần nguyên thần nàng bị xé đi.

Mỗi bước chân nàng tiến – là một mảnh ký ức bị hòa vào bóng tối.

Và rồi… khi nàng đóng dấu ánh liễu cuối cùng, tạo nên "phong ấn trì hoãn" toàn Dị Vực – nàng cũng không còn đủ sức để quay lại.

Pháp thân nát.
Nguyên thần tàn.
Chỉ còn một sợi ý chí,
chậm rãi dẫn nàng rời khỏi vùng lõi của Dị Vực.

Lúc nàng rời Dị Vực – không còn ai gọi đó là chiến thắng.
Không kèn, không trống, không người đưa tiễn.

Chỉ một bóng trắng lê bước trong hư vô
– một đoạn thân ảnh rách nát, lưng cong xuống vì gió đen và tro tàn.

Mỗi bước nàng đi, một vết nứt mới mở ra nơi thân thể.
Từng đạo văn tan vào hư không.
Từng lớp da bong tróc, để lại ánh sáng yếu ớt như sợi lông vũ rụng trên tuyết.

Nàng không khóc.
Không thở dài.
Cũng chẳng dừng lại.

Chỉ nắm chặt cành liễu cuối cùng – thứ đang cháy âm ỉ – giơ lên làm đuốc.

Ánh sáng ấy không đủ để soi đường,
nhưng vẫn đủ… để nàng nhớ đường trở về.

Không ai biết nàng là ai.
Không ai chứng kiến đoạn trở về này.

Chỉ có vũ trụ rùng mình,
khi đạo vận quanh tầng trời thứ chín bỗng dừng lại nửa nhịp.

Không phải vì linh uy.
Mà vì… một Tôn Thần đang tan rã.

Phía xa, nơi tận cùng ánh sáng Thượng Giới, có hai bóng người chờ sẵn – Vô Chung tựa vào cổ chung gãy, Luân Hồi khoanh tay nhìn về phía hư vô.

Họ không nói gì.
Bởi họ đã cảm ứng được…

“Một sinh linh... từ vực sâu trở về.
Không phải để nhận vinh quang.
Mà chỉ để... gập mình lại – ngủ một giấc dài trong tro tàn.”

---

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro