CHƯƠNG 2 - LÁ LIỄU ĐẦU TIÊN
Mưa đã rơi liên tục suốt ba ngày ba đêm.
Không có sấm chớp, không gió lốc, không thiên tai bề nổi.
Chỉ là mưa – như hơi thở đều đặn của một người đang ngủ say.
Thế nhưng, bên dưới vẻ yên tĩnh đó, cả thế giới đang rạn nứt.
---
Truyền thông im lặng.
Tin tức bị kiểm duyệt.
Các bài đăng trên mạng xã hội bị xóa chưa đầy mười phút sau khi xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên đang đi bộ qua vạch sang đường thì bất ngờ khựng lại.
Toàn thân ông ta run lên bần bật, mắt trợn trắng, tay co quắp như bị rút gân. Miệng há ra, gào một tiếng không thành tiếng.
Giữa làn mưa mờ nhòe, ông quỳ gối giữa phố như một con rối rách nát, toàn thân bắt đầu phát nhiệt dữ dội, từng sợi khói trắng mỏng bốc lên từ làn da.
Người qua đường hét lên, né tránh.
Một thiếu niên trẻ vừa định tiến lại giúp đỡ thì đột nhiên người đàn ông ấy… nổi điên.
Ông ta bật dậy, lao đến cắn vào cổ một người đi xe đạp gần đó.
Máu bắn tung tóe.
Người bị cắn hét thảm, ngã xuống, giãy dụa.
Còn người đàn ông kia… đứng đó, môi và cằm đẫm máu, mắt trống rỗng.
Mọi người xung quanh im lặng ba giây, rồi đồng loạt bỏ chạy.
---
Một khu chung cư trong nội thành.
Một bé gái tầm tám tuổi đang chơi đùa trong mưa, nhảy lò cò trên vỉa hè lát đá, tay cầm chiếc ô màu tím.
Người mẹ ngồi gần đó mỉm cười, đang mở điện thoại quay video.
Đột nhiên, đứa bé dừng lại.
Tay run run, chân quỵ xuống.
Mắt bé gái mở to. Hơi thở dồn dập. Mặt đỏ bừng. Mồ hôi tuôn như tắm.
Người mẹ kinh hãi lao đến.
Nhưng chưa kịp chạm vào con gái… thì bé gái phát nổ.
Không phải nổ tung — mà là bốc cháy.
Toàn thân bé bừng lên như ngọn đuốc. Ngọn lửa màu cam nhảy múa, không đốt cháy quần áo, không lan sang đất — chỉ thiêu cháy chính đứa trẻ.
Người mẹ gào thét, lao vào ôm con trong hoảng loạn, nhưng ngã văng ra vì sức nóng.
Camera giám sát bắt được cảnh ấy — nhưng video bị gỡ chỉ sau năm phút.
---
Tại một siêu thị lớn phía bắc thành phố, dòng người xếp hàng mua nước đóng chai đang chen chúc trước quầy.
Một phụ nữ trẻ tuổi, dáng gầy, mắt lờ đờ vì sốt, cầm chai nước trong tay mà không có đủ sức để mở nắp.
Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt trở nên trống rỗng và vô định.
Một tiếng động lớn vang lên.
Mọi người quay lại, thấy chiếc xe tải nhỏ chở hàng… bị đẩy lệch khỏi đường, nghiêng một góc.
Chiếc xe đó vừa rồi đã va phải người phụ nữ.
Không ai tin vào mắt mình — cô ta vẫn còn sống. Không xây xát.
Ngược lại, cô ta giơ tay, lẩm bẩm gì đó như đang nói chuyện với một người vô hình, rồi lướt qua đám đông như không khí.
---
Ba sự kiện.
Ba địa điểm khác nhau.
Không liên kết, không lời giải thích.
Những đoạn video bị xóa nhanh, nhưng sự hoang mang thì không thể kiểm soát.
Trong căn biệt thự của Liễu gia, người giúp việc bắt đầu nghỉ việc không rõ lý do.
— Họ nói bên khu dân cư phía nam có người phát bệnh kỳ lạ. Có người sốt cao rồi lao ra cắn người khác…
Một bà quản gia lâu năm thì thào, rồi lập tức đưa tay che miệng như sợ bị ai nghe thấy.
Liễu Thần ngồi ở ban công tầng hai, tay lật từng trang sổ tay. Không nói gì. Không nhìn ai.
Gió thổi bay lọn tóc đen mềm qua vai nàng, thổi cả tiếng nói lo lắng kia vào quên lãng.
---
Thành phố bắt đầu loạn.
Chỉ là… mới là tầng đầu tiên.
Nàng biết, chỉ vài ngày nữa thôi, sẽ không còn gì để giữ lại.
Cơn mưa kéo dài bất thường này không đơn thuần là nước – mà là chất xúc tác tẩy sạch trật tự cũ.
Ai có dị năng sẽ thức tỉnh.
Ai không có… sẽ bị đào thải.
Thậm chí, xác chết cũng sẽ đứng dậy.
---
Buổi tối hôm đó, sau khi những người làm cuối cùng xin nghỉ, Liễu Thần rời khỏi phòng ngủ.
Nàng đi chân trần, từng bước dẫm lên nền đá mát lạnh, như đang dạo trong chính suy nghĩ của mình.
Từ từ, nàng bước vào một gian phòng tối — phòng luyện khí của nguyên thân, nơi từng là kho đựng những món đồ xa xỉ bị chán chê.
Nơi này… chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tĩnh. Rất tĩnh.
Đủ để nàng thử một điều.
---
Nàng ngồi xuống chiếu thiền.
Mắt khép lại. Ý thức hạ xuống.
Thay vì gõ vào cánh cửa mơ hồ như đêm đầu tiên, lần này… nàng trực tiếp chìm sâu.
Không gian giới mở ra trong tích tắc – như chào đón một chủ nhân từ lâu chờ đợi.
---
Bầu trời xanh nhạt, không mây.
Gió lặng. Không khí dịu và trong như lần đầu hít thở.
Nàng đứng trước cây liễu lớn giữa không gian giới.
Không ai dạy nàng làm gì. Không có hệ thống nào hướng dẫn.
Nhưng nàng biết — mọi thứ ở đây đều nghe theo một người. Và người đó là nàng.
---
Liễu Thần đặt tay lên thân cây.
Không cầu xin. Không niệm chú. Không cảm xúc.
Chỉ là một cái chạm đơn giản.
Thân cây hơi rung. Lá liễu rũ xuống nhẹ nhàng, như ngón tay ve vuốt bờ vai người trở về nhà.
Một chiếc lá tách khỏi cành. Bay lơ lửng trước mặt nàng.
Không sáng. Không đặc biệt.
Chỉ là một chiếc lá… màu xanh biếc, mảnh, mềm, uốn cong theo nhịp gió không tồn tại.
“Ngươi là… thứ đầu tiên.”
Giọng nàng trầm thấp, như một lời thì thầm trong cổ họng.
Chiếc lá đáp xuống tay nàng.
Ngay khoảnh khắc đó — một tia khí tức lạ tràn khắp cơ thể. Không giống dị năng. Không giống linh khí.
Nó… giống như ký ức.
Một ký ức chưa từng tồn tại, nhưng lại in hằn vào huyết mạch.
“Ngươi không cần gọi ta là vũ khí.”
“Ta là một phần của ngươi – như hơi thở, như ánh nhìn, như sự sống.”
---
Khi nàng mở mắt, đang ngồi lại giữa gian phòng tối.
Trên tay, chiếc lá vẫn nằm yên — lặng lẽ phát ra ánh sáng nhẹ như sương mù lúc sớm mai.
Nàng đứng dậy. Bước ra sân.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
Nhưng… nước mưa không dính vào nàng.
Từng hạt rơi xuống, chạm vào khí tức mỏng bao quanh nàng, liền đổi hướng, trượt qua làn váy trắng đang nhẹ lay theo gió.
Nàng đưa tay lên.
Chiếc lá liễu rời khỏi tay nàng, bay một vòng giữa không trung. Không gió, không sức đẩy.
Tự do. Nhưng tuyệt đối nghe lời.
---
Lúc này, dưới tầng trệt, quản gia già vừa chuẩn bị xong hành lý, định rời khỏi biệt thự thì chợt nhìn lên.
Bà nhìn thấy Liễu Thần đứng giữa sân, dưới trời mưa, váy trắng lay động, một chiếc lá lơ lửng trước mặt.
Không ô. Không áo mưa.
Không ướt. Không lạnh.
Chỉ đứng đó — như một câu chuyện dân gian sống lại giữa thời đại sụp đổ.
Bà cụ khựng lại, quên cả hô.
Cảm giác như… mình vừa nhìn thấy một vị thần.
---
Lá liễu bay về lại lòng bàn tay nàng. Nàng khép tay lại, xoay người trở về.
Từng bước in trên mặt đất ướt… không để lại vết chân.
Không gian giới đã thức tỉnh.
Liễu Thần đã nhận lại một phần linh hồn của mình.
Còn thế giới ngoài kia…
chưa từng chuẩn bị để đối mặt với một người như nàng.
---
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro