Cedric Diggory | We Loved In Another Time (1)

Một buổi chiều u ám tại Hogwarts, bầu trời xám đục, những cơn gió gào thét quét mạnh qua sân Quidditch, thổi tung những lá vàng cuối mùa. Cedric Diggory đứng ở hành lang tầng ba, nơi có ô cửa sổ rộng nhìn ra sân luyện tập. Anh đã hẹn gặp ___ cô bạn gái của anh ở đó . Một cuộc nói chuyện mà anh nghĩ sẽ đơn giản cho đến khi nhận ra mọi thứ không hề nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Cô nàng nhà ravenclaw xuất hiện với khuôn mặt bình thản đến mức khiến anh lo lắng. Em không tức giận, không buồn bã, trong mắt em chỉ thoáng nhẹ qua sự mệt mỏi. Điều đó càng khiến trái tim Cedric thắt lại, sự sợ hãi trong anh dâng lên một cách mất kiểm soát.

"Cedric" cô nói khẽ "có lẽ...chúng ta nên dừng lại"

Khoảnh khắc ấy, như thể một phép Choáng không lời vừa giáng xuống anh. Chà, Cedric biết lý do chứ, anh biết bản thân sai. Vì anh bận bịu với công việc huynh trưởng, bận tập luyện Quidditch, vì anh để em cảm thấy mình chỉ là lựa chọn thứ hai sau cả thế giới của anh, để em cảm thấy bản thân mình thật rắc rối, anh không cho em đủ cảm giác an toàn.

Anh muốn nói điều gì đó. Muốn giữ tay cô lại. Muốn xin một cơ hội khác.

Nhưng cổ họng anh như nghẹt lại, tất cả bật ra chỉ là tiếng thở dài đầy lạc lõng.

"Anh xin lỗi" giọng anh khô khốc "anh...hiểu rồi"

Chính ba từ ngắn ngủi, ngu ngốc đó đã khiến mọi thứ tan vỡ như bong bóng xà phòng.

Cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng mà anh từng yêu đến mức không dám chạm vào.

"Cảm ơn anh, Cedric."

Nụ cười cuối cùng dành cho anh.

Rồi cô quay đi. Không một lời trách móc. Không một giọt nước mắt.

Cũng chính vì thế mà Cedric cảm thấy mình càng đáng trách hơn.

Ngày hôm đó, Cedric đã để người anh yêu nhất bước ra khỏi cuộc đời mình bằng chính sự im lặng của anh.

Đêm đó, Cedric nằm trong phòng sinh hoạt nhà hufflepuff, ánh lửa trong lò sưởi hắt lên tường những mảng ánh sáng vàng nhạt, căn phòng ngập trong sự ấm áp. Mọi người đã ngủ gần hết, chỉ còn tiếng trang sách lật của ai đó ở góc xa. Cedric ngồi một mình bên cửa sổ, tay xoay chiếc vòng bện sợi mà cô từng tặng.

Anh chưa tháo nó ra lần nào, không phải vì lười mà vì anh chưa tìm thấy lí do để tháo hay đúng hơn anh không dám.

Gió đêm lạnh buốt luồn qua khe cửa, nhưng thứ khiến anh rùng mình lại là ký ức hôm ấy, đôi mắt cô, nụ cười dịu dàng, câu "Cảm ơn anh" như một kết thúc nhẹ nhàng nhưng đủ để bóp nghẹt trái tim anh.

Cedric hít sâu. Tim anh đau theo từng nhịp đập.

Một cảm giác trống rỗng, quen đến mức anh không muốn thừa nhận.

"Là lỗi của mình..." Anh lẩm bẩm, giọng vỡ như muốn nuốt vào. Đáng lẽ khi ấy anh nên níu cô lại, anh nên xin cô cho mình thêm một cơ hội.

Khi ánh mắt rơi xuống chiếc vòng trên tay, anh bắt buộc phải thừa nhận điều mình đã trốn tránh suốt thời gian qua:

Anh yêu ___. Vẫn yêu. Chưa một giây nào anh ngừng yêu cô.

Cedric nhận ra điều đó khi đã quá muộn, muộn đến mức anh bật cười khổ, tay siết chặt chiếc vòng đến mức trắng bệch.

Hufflepuff thường kiên nhẫn và tốt bụng, nhưng Cedric nhận ra bản thân mình đã quá hiền, quá im lặng, quá sợ rằng nếu nói ra, anh sẽ làm cô mệt mỏi thêm.

Nhưng sự im lặng đã khiến anh mất cô.

Lần này, Cedric thề với chính mình sẽ không để im lặng phá hỏng mọi thứ thêm lần nào nữa.








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro