Chap 15: Động đất

I'm so in love with you

Whatever you want to do

Is all right with me

'Cause you make me feel so brand new

And I want to spend my life with you

Al Green - Let's stay together


Nữ diễn viên đang ngồi nghỉ ngơi ở phim trường, trên đùi là cuốn kịch bản chi chít những kí tự mà Anis dùng để học cách đánh vần một số từ tiếng Thái phức tạp, những phân cảnh tình cảm cao trào quan trọng được viết trong cuốn kịch bản cũng được chị dùng bút màu tô lại để bản thân có thể ghi nhớ. Hôm nay Anis cảm thấy không có nhiều năng lượng lắm, mặc dù chị đã uống cà phê.

Có lẽ là do bữa trưa ở đoàn làm phim không hợp khẩu vị, hoặc có thể là do chị biết hôm nay mình không thể gặp Audi, vì hôm nay Audi có cuộc hẹn với bạn bè. Bản thân Anis cũng thấy hơi ngại ngùng không dám hẹn gặp em vì sợ sẽ làm em cảm thấy nhàm chán.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Anis là một người hướng nội, tại sao chị lại không hề có cảm giác xa cách với Audi? Rõ ràng từ trước đến nay, Anis không thích việc phải thường xuyên gặp mặt với những người mà chị không biết rõ về họ.

Anis hiện tại giống như một chú cún con đang chờ được gặp lại... chủ nhân của nó? Không, không phải là chủ nhân. Giống như việc Audi là một chị gái nhà bên mà Haribo yêu thích, mà nhóc Haribo muốn được gặp chị gái mà nhóc yêu thích mỗi ngày, không hơn không kém. Đúng vậy, Audi cũng là cô em gái yêu thích của Anis mà thôi.

"Rrrr"

Điện thoại của Anis rung lên, trên màn hình xuất hiện tin nhắn từ Audi. Anis sau khi nhìn thấy liền cảm thấy vui mừng, vội cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Audi đã dậy rồi. Sáng sớm nay hai người vẫn nói chuyện điện thoại cùng nhau nhưng rồi Audi lại vô tình ngủ quên mất.

Những ngày không thể gặp nhau, tâm trạng của chị sẽ trở nên tốt hơn khi nhận được tin nhắn của cô gái nhỏ. Đó cũng là lý do khiến Anis mỗi ngày đều mau chóng đi làm để có thể về sớm nói chuyện với Audi. Mặc dù có những ngày cả hai không nói gì nhiều vì chênh lệch múi giờ.

Anis không ý thức được bản thân đối với tin nhắn mà Audi gửi đến có bao nhiêu mong chờ, tới khi chị ý thức được, cũng là lúc hai người gặp lại nhau.

Audi:

Vậy không thể tới uống rượu cùng em rồi?

Anis:

Chị có thể tới không?

Anis không khỏi mỉm cười vui vẻ khi thấy lời mời mà Audi gửi qua, sự vui vẻ thể hiện rõ ràng tới mức bạn diễn của Anis là Eui ngồi cạnh không khỏi trêu chọc. Kể từ khi quay phim và trở thành bạn diễn với cô gái tên Anis này, Eui thường xuyên bắt gặp Anis khi vừa tới giờ giải lao sẽ lập tức lấy điện thoại di động ra để kiểm tra thứ gì đó. Đôi khi, Anis chỉ cầm lên rồi đặt xuống ngay lập tức, nhưng cũng có lúc bắt gặp chị dùng điện thoại say mê giống như không thể tách rời. Eui đoán rằng ở trong tâm trí của Anis hẳn đang lưu giữ bóng hình của một ai đó.

"P'Anis đang nói chuyện cùng ai thế? Tâm trạng có vẻ rất tốt, Eui cũng nhìn thấy chiếc đuôi của chị vẫy qua vẫy lại phía sau luôn rồi rồi."

"Trông chị rất giống cún sao?"

Nữ diễn viên tên Anis hoàn toàn không chú ý đến lời hỏi thăm đầy trêu chọc phía trước, thay vào đó chị chỉ tập trung vào việc bị so sánh với một chú cún. Eui không nói nên lời, thôi vậy, đành để chị ấy tiếp tục ở lại trong thế giới nhỏ bé của riêng mình đi. Trong thâm tâm Eui biết rõ, nữ diễn viên xinh đẹp và hướng nội đóng cùng cô đây là một người đặc biệt quan tâm đến không gian riêng tư của bản thân mình.

Anis không giấu được sự vui vẻ trong lòng, nhanh chóng trả lời Audi rằng chị cũng muốn tham gia tiệc rượu của Audi và bạn tối nay. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy có chút kì lạ, một mình tới đó cùng kỹ năng giao tiếp gần như bằng không, đến đó rồi có lẽ bản thân chỉ có thể yên lặng ngồi một chỗ cười cười.

Cho dù bản thân có thể không hòa nhập vào được không khí náo nhiệt đó thì Anis cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán vì chị thích ngồi xem Audi uống rượu. Nhưng chị cũng sợ rằng bạn bè của Audi sẽ thấy ngại ngùng nên đã nhờ P'Moji cùng Form tới gia nhập và khuấy động bữa tiệc. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Anis đột nhiên được thả lỏng, quay trở lại chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh phim tiếp theo...

"N'Eui, chuẩn bị quay lại quay phim thôi!"

"Chị đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã sẵn sàng rồi!"

Nữ diễn viên tên Eui có chút bối rối, P'Anis sao thế nhỉ? Buổi sáng trông chị ấy ủ rũ tới mức dường như không có chút tinh thần nào để bắt đầu công việc, nhưng bây giờ chị ấy lại tràn đầy năng lượng, như thể đã trở thành một người khác. Trạng thái này có vẻ còn tích cực hơn so với trạng thái của những nhân viên trong đoàn phim bởi vì hiện tại vẫn chưa có ai tới gọi cả hai quay lại tiếp tục công việc thì Anis đã chuẩn bị xong rồi. Cô nhìn Anis giẫm trên đôi giày cao gót và có vẻ vội vàng bước tới trao đổi với nhân viên, dường như chị đang rất nóng lòng muốn quay cảnh tiếp theo. Tại sao người này đột nhiên trở nên tích cực như vậy?

"Anis xin phép đi trước, cảm ơn mọi người hôm nay đã vất vả hỗ trợ hết mình."

Trước khi tan làm, Anis gửi lời cảm ơn đến các nhân viên trong đoàn, tổ đạo diễn, rồi đến tất cả các diễn viên đã làm việc cùng nhau. Đổi lại trang phục thành áo phông đen và quần jean đơn giản, vốn dĩ ăn mặc giản dị như vậy là vì Anis không có ý định đi đâu sau khi tan làm, nhưng vì Audi đã mời nên dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ đi.

Thực ra Anis cũng muốn thay một bộ đồ đẹp hơn, nhưng nếu bây giờ lái xe về nhà thay đồ rồi quay trở lại quán bar có lẽ sẽ tiêu tốn cả tiếng đồng hồ, có lẽ lúc đó quán bar cũng đến giờ đóng cửa. Hơn nữa, Anis hiện tại đang rất nóng lòng được gặp Audi sau một ngày dài.

Mất nửa giờ mới đến được quán bar đã hẹn ở Thonglor. Anis cho xe dừng lại trước cửa quán và nhìn thấy Audi đang đứng ở cửa vẫy vẫy tay, ra hiệu cho chị đi vào.

Là một người hướng nội, Anis không thể không tập làm quen với bầu không khí sôi động như trong quán bar, bạn bè và những người xung quanh cũng thường đưa chị đến đây. Điều này giúp Anis có khả năng "miễn dịch" tốt, dù chị vẫn có chút không thoải mái mỗi khi nghe tiếng ồn nhức tai từ các vị khách xung quanh. Nhưng ở nơi này, Anis mới có thể ở gần Audi hơn.

"Chị mệt không?"

"Gì cơ?"

"Em hỏi chị có mệt không?"

Vì Anis không thể nghe rõ câu hỏi của em, Audi chỉ có thể ghé sát vào tai chị và thì thầm. Anis lắc đầu sau khi nghe được sự quan tâm từ cô gái nhỏ, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ. Dường như Anis đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Audi quanh đầu mũi, là mùi hương quen thuộc mà Anis đều ngửi thấy mỗi khi họ gặp nhau. Nhóm bạn của Audi đã bắt đầu đứng lên nhảy theo tiếng nhạc xập xình trong quán bar, Audi đứng cạnh Lily, chuẩn bị tham gia náo nhiệt. Về phần Anis, người không biết nhảy, chỉ có thể ngồi đó nở nụ cười ngốc nghếch khi thấy Audi đang quay lại nhìn mình.

"Mau đứng lên nhảy thôi!"

"Chị không biết nhảy."

Anis lắc đầu cười nhẹ. Nhảy đối với chị có lẽ chỉ diễn ra trong tưởng tượng. Anis không những không thể nhảy mà còn không thể theo kịp tiết tấu. Audi không nói nhiều khi nhìn thấy Anis như vậy, cuối cùng chỉ mỉm cười và pha một ly rượu cho chị.

Audi biết sở thích của Anis qua hai uống rượu cùng nhau trước đó. Anis thích uống Whisky mạnh, pha với Coke Zero và nước khoáng, hoặc nước soda, vì chị không thích hương vị cocktail quá ngọt. Anis cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng thầm cười, Audi đã pha nó chính xác theo sở thích của chị. Trong lòng không khỏi xoắn xuýt, liệu Audi có đặc biệt quan tâm đến chị không?

Anis chỉ ngồi đó và xem Audi nhảy múa cùng bạn bè. Bầu không khí hôm nay đặc biệt tốt, thậm chí tâm trạng của chị cũng trở nên vô cùng thoải mái, thật tốt vì không có chuyện gì khiến Anis phiền lòng.

Tuy nhiên, chiếc áo mà Audi mặc hôm nay hơi hở... Khi Anis nhìn Audi từ phía trước, không cảm thấy có gì bất thường với chiếc áo này nhưng khi chị nhìn thấy thiết kế của nó ở phía sau, tấm lưng trắng mượt của cô gái nhỏ hoàn toàn lộ ra trước mắt, Anis không nhịn được cầm chiếc túi xách, lấy ra chiếc áo khoác và đưa nó cho Audi.

Khi Audi nhìn thấy cảnh này,đôi lông mày cau lại, khó hiểu nhìn cô gái lớn tuổi hơn. Anis chỉ muốn em mặc áo khoác vào, che đi tấm lưng quyến rũ đang lộ ra kia, nhưng kết quả nhận về là tiếng rủ rỉ oán trách của Audi. Dù Audi có đang phàn nàn về hành động của mình thì Anis vẫn thấy Audi rất dễ thương.

"Em không mặc đâu P'Anis, em nóng!"

"Nhưng áo em đang mặc rất hở."

"Hở hỗ nào? Bây giờ là thời đại nào rồi? Căn bản không hề hở!"

Anis không còn cách nào khác đành phải cất áo khoác đi. Nhưng chị đã chọn một cách giải quyết khác, đó là lặng lẽ đi đến phía sau Audi, đứng sau em và che tấm lưng quyến rũ lại, có phải cách giải quyết này rất thông minh không?

Audi có chút kinh ngạc. Em không ngờ Anis đột nhiên lại gần và suýt nữa vai của cả hai đã chạm vào nhau. Audi quay đầu nhìn Anis, phát hiện chị vẫn đang mỉm cười, tựa hồ không hề nhận ra cử chỉ này có bao nhiêu thân mật, nó khiến lòng Audi dao động, không dám nhìn mặt Anis vì sợ em sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó khi say.

"Hey, Audi, tiếp tục đi, tiếp tục nhảy!"

Cô bạn Yogurt hét lớn, mọi người gần như say khướt, và có vẻ như Audi đang bắt đầu mất kiểm soát. Audi đã bắt đầu vặn vẹo eo, xoay người, thực hiện đủ loại động tác nhảy múa điên cuồng. Dù là nhạc thịnh hành hay giai điệu cũ, Audi đều có thể nhiệt tình hòa mình vào nó. Anis hơi quay người lại để Audi có không gian thoải mái nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi theo từng động tác của em.

"N'Audi!"

"Hi P'Yaya! Sao chị lại ở đây?"

"Không phải chị đã rủ em sao? Nhưng em nói em có hẹn. Đây có phải là định mệnh không?"

Anis quay người về hướng âm thanh phát ra. Nhìn thấy tiền bối của Audi, một tiếp viên hàng không cao gầy, tuy trong lòng không muốn nhớ tên người này nhưng trí nhớ nhắc nhở Anis rằng chị nhớ rất rõ ràng. Audi hào hứng chạy tới ôm vị tiền bối vui vẻ chào hỏi như một người bạn thân thiết và em cũng không biết rằng hành động của mình lại khiến Anis không vui.

"Là Anis sao? Lại gặp nhau rồi!"

"Chào cô."

Anis lịch sự cúi chào, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn vào nét mặt cũng có thể thấy rõ chị đang không vui.

"Em ngồi ở bàn nào?"

"Đằng kia."

"Được rồi, nếu muốn có thể tới bên chỗ chị chơi, welcome u!"

"Nhưng ở đây không chào đón, không thích, cũng không có duyên phận gì hết." Anis nghĩ thầm trong lòng, bất lực quay đi. Khi nghe thấy lời mời của nữ tiếp viên tiền bối dành cho Audi, chị không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Yaya một tay đang ôm vai Audi, một tay dẫn đường tới vị trí mà cô và nhóm bạn ngồi, để lại Anis một mình đứng tại vị trí cũ. Anis không khỏi thở dài, sau đó cầm ly rượu của mình lên, một hơi uống hết.

Chẳng lẽ không thể để ý tới chị một chút sao?

Quay trở lại bàn của nhóm Audi, suốt cả buổi Yaya đều ngồi bên cạnh em, thỉnh thoảng sẽ ôm vai hoặc eo của cô gái nhỏ và đứng lên nhảy cùng nhau. Anis chỉ biết đứng ở một bên và im lặng quan sát, cảm thấy cực kì bất lực vì bản thân không thể nhảy. Để ngăn cảm giác khó chịu trong người, Anis chỉ có thể tập trung uống rượu, lượng whisky trong chai nhanh chóng giảm đi một nửa, dường như đều là một mình Anis uống.

Audi từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn thấy Anis bộ dạng phiền muộn giống như những gì bạn bè đã nói trong nhóm trò chuyện, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Audi đi tới bên cạnh, vỗ nhẹ vai Anis và cố gắng lấy ly rượu ra khỏi tay chị.

"Chị sao thế? Tại sao lại uống nhiều như vậy?"

"Chị muốn uống thôi."

Anis tránh khỏi bàn tay đang cố lấy lại ly rượu trên tay mình, cũng không quay đầu nhìn lại Audi. Audi nhận thấy chị gái có vẻ không vui nhưng em không biết nguyên nhân bắt nguồn từ đâu. Em im lặng, nhưng tay vẫn cố nắm lấy ly rượu của Anis ngăn chị tiếp tục uống. Không qua bao lau, Yaya lại quay lại bàn của họ.

"Mọi người dự định đi đâu không? Bọn chị đang chuẩn bị đi tăng 2, muốn đi cùng không?"

"Tôi không đi."

Audi vẫn chưa kịp trả lời, Anis đã kịp ngắt lời khiến em có chút sững sờ. Yaya sau khi nghe xong liền quay sang nhìn Anis, người đang nhìn cô với ánh mắt không mấy thân thiện.

"Vậy Audi? Em có muốn đi chung không?"

Audi nghe xong cảm thấy hơi khó xử, bởi vì em hiện tại rất lo lắng cho Anis, nhìn chị say như vậy, em không nỡ để chị lại để tiếp tục đi chơi. Nhưng tình hình hiện tại, cô bạn Yogurt của em có vẻ vẫn muốn tiếp tục chơi tiếp. Audi vẫn còn đang do dự chưa biết nên trả lời thế nào thì Anis ở bên say tới mức dùng loạn tiếng Anh và tiếng Trung khi nói chuyện.

"Can you take me home? 我不喜欢她,要回家了."

(Có thể đưa chị về không? Chị không thích cô ấy, muốn về nhà.)

Chị ấy đang nói gì? Audi có thể hiểu tiếng Anh, biết rằng Anis muốn về nhà. Được rồi, em sẽ tự mình đưa Anis về, bởi vì cả P'Moji và P'Form đều không có ý định dừng lại ở đây. Đúng lúc này Anis đột nhiên dựa sát vào người Audi, có vẻ như chị sắp ngã khiến Audi phải nhanh chóng đưa tay đỡ chị, để tay chị ôm lấy eo mình.

"P'Anis say mất rồi nên có lẽ em không thể đi tiếp được."

"Không sao, để chị đưa cậu ấy về là được, Audi, em cứ tiếp tục chơi đi."

"No no no not you, chị cứ tiếp tục chơi đi, Anis có thể tự về được."

Chuyện gì đang xảy ra vậy!!!Khi Audi nghe thấy điều này, em chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng với Moji. Moji muốn cho nữ diễn viên đang giả vờ say kia một ánh nhìn khinh bỉ, nhưng cũng không muốn vạch trần vở kịch kia nên quyết định im lặng để mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tự nhiên.

"Vậy Yaya có thể giúp Audi đưa Anis về không?"

"No I don't like to take unknown people to visit my home."

(Không, tôi không thích người lạ tới nhà của tôi.)

Thật sự quá đáng. Moji nghe vậy, quay sang nhìn Form ngồi bên cạnh mình, cả hai không khỏi mỉm cười. Audi nghe xong liền xấu hổ quay sang nữ tiếp viên tiền bối xin lỗi:

"P'Yaya, Anis say nên nói không rõ ràng. Lát nữa em sẽ tự mình đưa chị ấy về. Hôm nay chắc em không thể tiếp tục chơi cùng mọi người."

Audi nghĩ thầm, có vẻ như hôm nay chú cún nổi loạn của em khiến em không thể tiếp tục cuộc hẹn rồi.

"Audi, nghe này." Anis nhỏ giọng nói chuyện với ánh mắt mờ mịt vì rượu, Audi nghiêm túc quay lại, tự hỏi chị ấy sẽ nói gì.

"Can you take me home?"

"Absolutely." (Chắc chắn rồi)

Cuối cùng không biết cơn gió nào đã thổi Audi tới khuôn viên khu chung cư của Anis. Audi liếc nhìn Anis đang lắc lư bên cạnh, sau một hồi nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng Audi cũng tìm được chìa khóa trong túi xách của Anis.

Audi đã dành mất rất lâu mới nghe được câu trả lời của về số tầng và số phòng mà Anis ở. Bởi vì câu trả lời của Anis thực sự khiến em phát điên, rõ ràng em hỏi bằng tiếng Thái nhưng Anis lại trả lời bằng tiếng Trung. May mắn thay, Audi vẫn nhớ trong đầu một chút kiến thức tiếng Trung cơ bản, nếu không tối nay có thể em sẽ phải để Anis qua đêm ở sảnh, hoặc có lẽ là đưa chị ấy về nhà mình. Nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Audi đau đầu vì sẽ giải thích cho mẹ tất tần tật mọi thứ về Anis chỉ để mẹ biết "Anis là ai?"

"Được rồi, đã đến nơi! Chị có thể tự lên giường không?"

"Aiya!"

Audi hét lên khi thấy một chú golden với bộ lông vàng mượt bất ngờ chạy đến chỗ mình. Có lẽ vì nó vui mừng khi chủ nhân của nó đã trở lại, hoặc vì nó ngạc nhiên khi bên cạnh chủ nhân của nó lại có một người lạ. Audi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù đã quen thuộc với hình dáng của chú cún qua những bức ảnh Anis gửi nhưng em chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nó, Audi không biết liệu nó có sẽ tức giận mà cắn em không?

Chú chó với bộ lông màu vàng nhìn chằm chằm Audi một lúc, sau đó bắt đầu chạy tới dùng chiếc mũi ướt át đánh hơi xung quanh như thể để xác nhận điều gì đó. Audi đứng đó cứng ngắc, em sợ nếu bản thân cử động một chút thôi sẽ nhận lấy hậu quả đau đớn. Tuy nhiên, sau một hồi đi lại xung quanh, bộ lông màu vàng lùi lại và bắt đầu sủa ầm ĩ.

"Haribo, đừng sủa nữa!"

Trời ơi, mình điên mất, chó đang kêu, người đang say.

Audi chỉ đành thở dài một hơi, nhìn thấy Haribo chạy về phía ghế sofa và vẫy đuôi như muốn ra hiệu để chủ nhân của nó ở đó. Audi liền đỡ Anis nằm xuống chiếc ghế mềm mại, em vừa định đứng dậy thì Anis đã nắm lấy cánh tay em không cho em rời đi.

Anis không nói gì cả, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều tựa hồ như đã ngủ say.

"Làm sao bây giờ? Cứ ngồi đây ngắm chị gái xinh đẹp này ngủ đến khi trời sáng sao?"Audi nghĩ thầm.

"P'Anis, Audi phải về rồi."

Audi nhẹ nhàng nói với Anis, đồng thời cố gắng kéo bàn tay Anis ra khỏi cánh tay mảnh khảnh của mình. Đây là lần đầu tiên Anis chủ động chạm vào em, nhưng hiện tại rõ ràng là chị không có ý định buông ra dễ dàng, ngược lại chị còn kéo Audi xuống ghế sô pha, ngồi bên cạnh mình.

"Đừng đi, được không?"

"Hửm?"

"Bây giờ đã rất muộn rồi, đừng đi vội."

"Ở lại cùng chị đi." Anis đôi mắt hơi mở, ngữ khí dịu dàng, nằm ở đó

Audi nhìn bộ dạng của Anis hiện tại, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Em không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi, cố gắng che giấu sự xấu hổ không thể giải thích đang cuồn cuộn trong lòng. Mỗi lần Anis bày tỏ yêu cầu của chị một cách thẳng thắn như vậy, Audi luôn có chút bối rối.

Đây có lẽ là cách thể hiện trực tiếp nhất của Anis rồi nhỉ.

Audi định ngủ trên ghế sofa và để Anis trở về phòng nhưng Anis đã từ chối. Nói xong Anis ngủ thiếp đi như một đứa trẻ, còn lại Audi ngơ ngác ngồi đó. Đây không phải là nhà của em, cảm thấy rằng bản thân không nên đi loanh quanh trong nhà người khác, hơn nữa em cũng không thể để chủ nhà đang say ngủ trên ghế sô pha còn mình lại thoải mái ngủ trên giường. Audi nhẹ nhàng nâng người chị gái đang say và dường như bất tỉnh kia dậy, để bản thân ngồi thoải mái trên ghế sofa, rồi để đầu Anis nằm trên đùi mình. Bàn tay nhỏ nhắn của Audi vô thức vuốt mái tóc dài của đối phương, như sợ làm phiền đến giấc ngủ của chị, em chỉ đành nhẹ nhàng khẽ vuốt ve. Nhìn gương mặt đang chìm sâu trong giấc ngủ kia, Audi thậm chí còn hy vọng rằng đêm nay sẽ kéo dài và bầu trời kia sẽ không bao giờ sáng.

Tuy mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, nhưng vào lúc này em biết rõ, Anis muốn trải qua đêm nay bên cạnh em.

Khi Anis tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Chị đổ gục xuống ghế sofa, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản, đêm qua về nhà mà không tắm, thậm chí còn không rửa mặt, điều đó khiến chị muốn phát điên. Đây là lần thứ hai Anis buông thả bản thân hoàn toàn khi say, mặc dù uống rượu trông chị có vẻ không hề hấn gì nhưng thực ra chị đã không giữ được sự tỉnh táo.

Anis quay lại nhìn Audi bên cạnh, đương nhiên chị vẫn nhớ tất cả. Những gì chị làm đêm qua chỉ vì muốn Audi ở lại với mình, có lẽ bắt nguồn từ việc cả tối qua Audi đều ở bên cạnh nữ tiếp viên tiền bối khiến cho chị cảm thấy rất khó chịu.

Cuối cùng, Anis đã dũng cảm nói ra những điều chị muốn. Hiện tại trời đã sáng, Audi đang ngủ ngon lành bên cạnh chị. Ôi trời, chị vậy mà đã ngủ trên đùi Audi suốt đêm!

Anis từ từ ngẩng đầu lên, rời khỏi đùi Audi, sau đó đi lấy chăn và nhẹ nhàng đắp lên người Audi. Anis vội vàng đi tắm, thu dọn sơ qua căn phòng rồi nấu cháo để sẵn chờ Audi tỉnh dậy. Đã hơn mười giờ, Audi vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, Anis cũng không muốn quấy rầy em, có vẻ Audi đang ngủ rất ngon.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi Anis đang yên tĩnh ngồi đọc sách thì bất ngờ nhìn thấy chú chó cưng của mình trèo lên ghế sofa, bắt đầu liếm mặt Audi đang say ngủ. Anis vội vàng đứng dậy muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn vì Audi đã bị chú chó đánh thức, nhìn chú chó đang ồn ào trước mặt, Audi không khỏi bật cười.

"Bo, chị tỉnh rồi! Không được trêu chị biết chưa."

Anis nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả. Bởi vì trong căn hộ này, chỉ có chị và Haribo bên cạnh bầu bạn với nhau. Một người một thú sống một cuộc sống bình lặng và đều là những người sống khá khép kín, nhưng hôm nay giọng nói ngọt ngào và trong sáng của Audi đã khiến không gian này trở nên khác biệt.

"Morning ka!"

"Morning ka!"

Cả hai dường như không có cơ hội chào buổi sáng nhau cùng một lúc vì sự chênh lệch múi giờ. Anis đã chuẩn bị sẵn quần áo để Audi thay, chị nghĩ rằng họ có thể mặc chung vì dáng người cả hai không khác biệt lắm. Nhưng Audi chỉ nói muốn đánh răng trước, vì khi vừa tỉnh dậy em đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức quanh quẩn nơi chóp mũi. Là một người chị, Anis dĩ nhiên liền đồng ý, bữa ăn của Audi quan trọng hơn.

"Hôm nay em có muốn ra ngoài không? Hay vẫn còn cảm thấy mệt..."

"Em muốn tới bar jazz."

"Tin là em thật sự muốn đi rồi."

Chà, có vẻ như cô gái nhỏ không hề sợ uống rượu chút nào. Thành thật mà nói, mọi người có xu hướng hiểu nhau hơn khi uống rượu, có lẽ chính vì vậy mà khoảng cách của cả hai đã được kéo lại gần và mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn.

"Vậy chị có muốn tới khu chợ không?"

"Nghỉ ngơi đi, có lẽ em cũng mệt."

Anis trả lời trong lúc múc cháo cho cô gái nhỏ. Audi cảm thấy hơi có lỗi sau khi nghe thấy lời quan tâm của Anis, chị ấy có vẻ tới đó đi dạo và khám phá ẩm thực ở đó. Thực ra Anis cũng không đặc biệt muốn đi, chị chỉ muốn tìm một nơi để có thể ở cùng với Audi mà thôi.

Hai người im lặng cùng nhau ăn cháo, không giao tiếp nhiều, nhưng như người ta đã nói, việc hòa hợp trong im lặng không bao giờ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Vậy em về nhà trước, như vậy sẽ không làm phiền chị."

"Không hề làm phiền, làm phiền chuyện gì cơ?"

Audi nói với vẻ thiếu tự tin. Không phải là em không muốn ở đây, nhưng em nên ở lại với lý do gì? Bản thân Audi vẫn chưa chắc chắn lắm, khác với việc đến nhà bạn bè hay đến nhà P'Moji, thành thật mà nói giữa em và Anis vẫn còn một chút khoảng cách vô hình.

"Nhưng em không có đồ để mặc đi chơi."

"Có thể mặc đồ của chị."

Nếu Audi mặc đồ của Anis sẽ tốt hơn rất nhiều, em sẽ không còn mặc những bộ đồ sexy hở bạo nữa. Anis cảm thấy bản thân thật thông minh. Nhưng Audi nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy. Tuyệt đối không được, em không muốn mặc quần áo của người khác đi ra ngoài, cảm thấy rất mất mặt, nếu muốn ra ngoài chơi thì phải ăn mặc chải chuốt thật đẹp mới được.

"Không cần đâu, em không muốn mặc tùy tiện như vậy."

"Em lại thích mặc đồ hở."

"Em còn chưa mặc, chị đã nói là hở rồi?"

Audi chính là một người trời sinh quyến rũ, cho dù không mặc những loại quần áo hở bạo thì em vẫn mang trên mình loại khí chất như vậy. Anis không khỏi thở dài một hơi, nghĩ tới việc Audi thích phong cách này, ngoại trừ tiếp nhận ra, cũng chỉ có thể là ủng hộ.

"Chị sẽ không phàn nàn nữa, dù em mặc thế nào."

"Tại sao chị lại phàn nàn em?"

"Không có phàn nàn, sẽ thuận theo em, em muốn mặc thế nào thì mặc thế vậy, khoe những gì em muốn, Thái Lan cũng sẽ vì vẻ đẹp của em mà nghiêng ngả."

Audi sững sờ một lúc rồi cười lớn, Anis chưa bao giờ nói dài và nhanh đến thế. Nếu chị ấy có thể nói nhanh với một câu dài như vậy, hẳn là chị ấy đã suy nghĩ rất kỹ về từ ngữ.

Nhưng Audi không hiểu và không thích người khác can thiệp vào phong cách ăn mặc của mình. Bởi vì em thích làm đẹp, không phải vì ai hay thu hút người khác theo đuổi mình mà chỉ vì bản thân em thích.

"Chị đang mỉa mai em sao?"

"Không phải mỉa mai, chị hiểu em thích ăn mặc như vậy là vì bản thân em muốn, chị chỉ là lo lắng cho em thôi."

Audi nghe được lời này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng chị ấy cũng đã hiểu. Dù sao Anis cũng đã trưởng thành, không nên ngây thơ đến mức không hiểu chuyện này. Đây có thể là lý do khiến Audi cảm thấy thoải mái khi ở bên Anis, vì Anis hiểu và chịu thấu hiểu em. Mặc dù lịch trình của hai người khác nhau và thậm chí cả hai đã không gặp nhau trong một thời gian dài nhưng Anis không bao giờ cư xử như một đứa trẻ con, hay là Anis chỉ coi em như em gái?

"Em muốn xem Netflix không?"

Cuối cùng cũng đến ngày mà Anis chính thức mời em đi xem phim tại nhà. Audi không khỏi buồn cười, cảm thấy thương cho chị gái người nước ngoài này. Có vẻ như Anis thực sự không biết câu nói này trong tiếng Thái có bao nhiêu mập mờ. Audi không từ chối lời mời của Anis vì lúc này chỉ mới hai giờ chiều và vẫn còn rất sớm để ra ngoài.

Cuối cùng cả hai chọn bộ "Ngày thứ ba kinh dị" vì cả hai đều không phải là người sợ ma sau một hồi làm bài kiểm tra tâm lý. Hai người nằm trên ghế sofa ở nhà Anis cùng nhau xem phim truyền hình, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, bên cạnh chuẩn bị một chiếc gối ôm, đề phòng nếu xuất hiện vai ma trong phim có thể thuận tay lấy che lại.

"Sao lại đáng sợ như vậy?"

"Không phải em nói có thể xem sao."

Audi hét lên khi chứng kiến cảnh tượng kinh dị trên màn hình tivi, tiếng hét này cũng khiến chị gái ngồi cạnh hoảng sợ. Audi vốn dĩ lấy gối che mắt, nhưng cảm thấy không an toàn liền ném chiếc gối trong tay đi, quay người nắm lấy tay Anis. Anis bị dọa sợ, hơi quay đầu nhìn Audi, Audi lúc này cũng nhận ra bản thân vì quá sợ hãi mà đã vô tình nắm lấy tay Anis.

Audi vội vàng buông tay, coi như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tiếp tục theo dõi diễn biến của bộ phim nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ngại ngùng vì hành động của mình. Audi có thói quen tìm một thứ gì đó để bám vào khi sợ hãi, nếu bên cạnh là một trong số những đứa bạn của mình, Audi sẽ không ngần ngại mà ôm thật chặt.

Anis trong lòng cười thầm, tiếp tục giả vờ xem phim vì thấy Audi không nói gì. Bộ phim tiếp tục phát triển theo mạch truyện cho đến khi cảnh tượng kinh hoàng lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, Audi muốn chộp lấy chiếc gối nhưng quên mất mình đã ném nó đi đâu. Nhìn thấy Audi hoang mang bên cạnh, Anis giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đưa tay nắm lấy bàn tay Audi, động tác có chút vụng về.

Bàn tay ấm áp của Anis đang nắm lấy tay em, dù cả hai chưa từng nắm tay nhau bao giờ nhưng cái nắm tay lúc này khiến Audi cảm thấy vô cùng an tâm. Cố tỏ ra không có gì và tập trung vào bộ phim nhưng trong lòng Audi hiện tại không khác gì vừa trải qua một trận động đất vì hành động quá đỗi bất ngờ của Anis.

Mặc dù chỉ là nắm tay nhau nhưng Audi vẫn như một thiếu nữ trong lòng không ngừng gào thét: "Tại sao lại phấn khích vì một chuyện nhỏ nhoi? Thật đấy, Audi! Làm thế nào mà mày có thể hành động như một thiếu nữ chỉ mới15 tuổi?"

Ánh mắt của Anis vẫn tập trung vào màn hình tivi, nhưng tay chị đã không còn bình tĩnh để yên một chỗ nữa. Anis nhẹ nhàng di chuyển ngón tay của mình miết vào ngón tay của Audi, rồi lại tiếp tục nắm tay cô gái nhỏ tuổi hơn mà không nói gì.

Audi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, em không muốn để Anis biết bản thân đang ngại ngùng đến mức nào, cả người nóng như sắp bùng cháy.

"Có thể như này không?"

"Dạ...?"

"Nắm tay thế này, có được không?"

Câu hỏi của Anis khiến Audi nhất thời cảm thấy không chắc chắn lắm, em không biết Anis đang muốn hỏi gì. Thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt em, cuối cùng Anis tiếp lời.

"Em sợ sao? Còn có thể xem tiếp không?"

"Có thể."

Rõ ràng bản thân nói có thể tiếp tục xem, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh bóng trắng kinh dị xuất hiện trên màn hình, Audi không nhịn được màhét lên rồi trốn sau vai Anis. Anis không nhịn được cười, đôi mắt lại cong cong lại thành hình lưỡi liềm.

Có phải chị ấy đang cười nhạo mình không? Khi thấy mình có phản ứng như vậy?

Cả hai xem hết 2 tập phim, thời gian cũng đã đến 5 giờ tối. Audi quyết định sẽ đi tắm trong lúc Anis trang điểm. Chờ tới khi Anis xong xuôi sẽ lái xe đưa Audi về nhà và chờ em trang điểm và thay đồ.

Tắm xong, Audi mặc áo phông và quần đùi của Anis rồi bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước. Anis đang trang điểm cũng quay sang nhìn em. Audi có một cảm giác ngượng ngùng lạ lùng, tại sao cả hai lại trông giống như một cặp đôi đang chung sống cùng nhau vậy? Rõ ràng cả hai mới chỉ có cái nắm tay lần đầu tiên trong hôm nay.

Nhưng Audi không ngừng nghĩ về nó.

Anis chở cô gái nhỏ tuổi hơn về nhà để trang điểm. Gần hai tiếng trôi qua, Audi cuối cùng cũng trang điểm xong. Đây là cơ hội để Anis gặp mẹ của Audi. Audi trông giống hệt mẹ của em, và vẻ dễ thương mà em có hẳn cũng được thừa hưởng từ mẹ.

Sau khi Audi sẵn sàng cho màn cạnh tranh sắc đẹp tối nay, Anis chở em tới JazzBar đã đặt chỗ sẵn . Sau một hồi vẫn không tìm được chỗ đậu xe nên Anis đã để Audi xuống xe và vào quán ngồi trước. Audi bước vào trong, nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Anis và hỏi chị về số bàn mà chị đã đặt nhưng chợt nhận ra bản thân không có số điện thoại của chị. Dù cả hai quen nhau được vài tháng nhưng họ chưa bao giờ trao đổi số điện thoại với nhau, có lẽ vì cả hai đã quen với việc gọi qua IG. Có số điện thoại của đối phương cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ được chính thức xác nhận.

Không lâu sau, Anis cũng bước vào quán, tìm kiếm xung quanh vị trí mà Audi đang ngồi, sau khi xác nhận liền một mạch đi tới, ngồi đối diện em. Đúng lúc này ban nhạc jazz cũng đang biểu diễn, cảm giác quen thuộc ùa về trong kí ức của Audi, đây là lần thứ hai hai người họ ở bên nhau cùng tận hưởng giai điệu này.

Kể từ lần Audi và Anis cùng nhau đi lễ bái Quán Âm, cảm giác tương tư này bắt đầu xuất hiện, và bản thân Audi cũng không thể phủ nhận đó là sự thật, em chưa bao giờ có hứng thú với bất kỳ ai trước đây, bởi em đặt ra một loạt tiêu chuẩn cho đối tượng của mình, nhưng Anis đã đến và đánh dấu tích vào tất cả các ô. Audi thật sự phát điên, người như em mong muốn thật sự tồn tại?

"Có thể cụng ly cùng không?"

Hai người đàn ông lạ mặt bước tới và nâng ly lên như đang đợi họ chấp nhận lời mời. Anis và Audi nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ, Audi không muốn làm đối phương mất mặt, liền nâng ly lên chạm vào chiếc ly của người đàn ông trước mặt. Anis làm theo nhưng dường như chị chỉ muốn kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt.

"Có thể làm quen không? Tôi tên Base."

"Tôi tên Fil."

"Ồ, xin chào."

Anis chỉ nhàn nhạt đáp lại, không muốn nói gì thêm, nâng ly rượu trong tay uống hết một hơi. Audi nhìn thấy cảnh này có chút sửng sốt, chị ấy uống giỏi như vậy sao? Ngầu phát điên.

"Tôi là Audi."

"Bạn của cô thì sao? Cô ấy tên gì?"

"Bạn?" Một từ ngắn gọn vừa thốt ra nhưng đem lại sát thương to lớn. Audi gần như mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, muốn nói với anh ta "chúng tôi không phải bạn", nhưng em lại không biết phải nói thế nào sau đó. Cảm thấy vô cùng bối rối trước tình huống xấu hổ trước mắt nhưng không biết phải giải quyết thế nào, Audi đành quay đầu tìm đến sự giúp đỡ từ Anis.

"Tôi là Anis."

"Rất vui được làm quen."

Anis không trả lời, chỉ lịch sự gật đầu. Thực ra với biểu cảm không mấy nhiệt tình như vậy của Anis, chắc hẳn mọi người cũng hiểu rằng chị không hề có hứng thú với hai người đàn ông trước mặt này. Audi nhìn qua lại giữa hai người đàn ông và Anis, như thể họ vẫn còn điều gì muốn nói.

"Chỉ có hai người tới đây sao?"

"Đúng vậy."

"Hai người có thường xuyên tới không?"

"Không."

Có thể nói Anis thậm chí còn không thèm nhìn đến người đàn ông nhiệt tình bắt chuyện. Audi hơi ngạc nhiên khi thấy Anis như vậy. Tại sao hôm nay chị ấy lại căng thẳng như vậy? Mấy ngày trước chị ấy trông rất thoải mái, phải chăng là do tác dụng của rượu?

"Hai người đã có bạn trai chưa"

"À, vẫn chưa."

Audi trả lời vì chàng trai tên Fil hỏi em trước. Audi liếc nhìn Anis đang pha đồ uống, thấy chị dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn em, nhưng lại không nói gì. Anis im lặng một lúc rồi trả lời:

"Có rồi."

Audi không biết bản thân có bỏ sót thông tin quan trọng nào không. Anis có bạn trai từ khi nào? Tại sao em lại không biết gì? Trong lòng cô gái nhỏ không khỏi bối rối, tới mức hai người đàn ông kia đã về lại bàn rượu của họ lúc nào em cũng không hay. Chờ tới khi em ý thức lại được, Anis đã đưa một ly đồ uống tới trước mặt, chạm nhẹ vào cánh tay em.

"Có phiền không?"

Phiền? Phiền chuyện gì cơ? Nếu là cảm thấy Anis phiền thì từ trước tới nay em chưa bao giờ có cảm giác ấy. Nhưng nếu là hai người đàn ông khi nãy, quả thật khiến em không thoải mái. Nhưng bây giờ, ngoài việc không thoải mái về hai vị khách không mời mà tới đó, Audi còn khó chịu trước câu trả lời của Anis hơn.

"Một chút."

Audi thành thật trả lời và bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng. Em không biết mình nên cảm thấy thế nào, cũng bối rối không biết phải làm sao để Anis giải tỏa nghi ngờ của trong lòng.

Trước khi để Audi nghĩ nhiều, Anis đã di chuyển đến ngồi bên cạnh em. Âm thanh du dương của nhạc jazz vang lên bên tai, che đi cảm giác mất mát. Cả hai không nói chuyện, tiếng nhạc cũng đủ tinh tế che đi những cảm xúc ngổn ngang trong lòng Audi, mặc dù vậy Anis cũng không phải không biết.

Anis duỗi ngón út ra, chạm nhẹ vào ngón út của Audi, chỉ là một hành động nhỏ nhưng Audi cũng cảm nhận được sự rung động thông qua cái chạm nhẹ, Anis đang gọi em. Vì vậy, Audi cũng nhẹ nhàng dùng ngón út của mình móc vào ngón út của Anis. Không lâu sau, Anis úp lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay của Audi, lặng lẽ nắm tay em và im lặng tận hưởng không khí lúc này.

Anis không phải là một người giỏi biểu đạt, hành động nhỏ này giống như một lời an ủi vỗ về, tất cả những chuyện vừa xong đều không có ý nghĩa gì cả và hiện tại chị đang ở bên Audi.

"Chị có bạn trai từ khi nào?"

Audi hỏi sau khi ban nhạc kết thúc biểu diễn. Anis nghe rõ lời của Audi, quay lại nhìn em một chút, khẽ nhướng mày rồi lắc đầu.

"Chị không có bạn trai."

"Nhưng chị vừa trả lời bọn họ rằng chị có."

Audi phản bác câu trả lời của Anis, gương mặt em bắt đầu nhăn nhó. Anis bật cười khi nhìn thấy biểu cảm này, sau đó, chị mới nhận ra rằng Audi có thể không hiểu câu trả lời của chị với hai người đàn ông kia có ý gì và đã nhầm tưởng rằng chị đã có bạn trai nhưng không nói cho em biết.

"Phải xem người hỏi là ai."

"........"

"Nếu người hỏi là em, chị sẽ trả lời rằng chị độc thân"

Audi sững sờ một lúc khi nghe thấy điều này. Cố gắng để bản thân không cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của người bên cạnh đang cong lại, em vẫn không nhịn được mà cười theo. Audi đã rất mong Anis có thể trực tiếp nói cho em biết về mối quan hệ mà cả hai đang theo đuổi. Nhưng sau khi nghe thấy những gì Anis vừa nói, Audi cũng sáng tỏ trong lòng.

"Action speak louder than words, i just want you to wait and see."

(Hành động tốt hơn lời nói, chị muốn em chờ xem)

Sau khi chị gái Hongkong nói điều này với em, Audi không có bất cứ phản ứng nào, em càng hiểu con người Anis hơn. Audi nhận ra mình chỉ cần dành nhiều thời gian hơn để hiểu cô ấy. Khi đó em không đáp lại điều gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu, đối với Anis như vậy là đủ, chỉ cần Audi đang lắng nghe những lời nói thật lòng trong chị.

Các quán bar nhạc jazz ở Bangkok có cảm giác thú vị hơn nhiều so với ở Hồng Kông. Audi nghĩ rằng người Thái ấm áp và thân thiện hơn. Nhạc jazz và nhạc đồng quê là sự kết hợp hoàn hảo. Audi có thể nhảy thỏa thích trong một quán bar nhạc jazz ở Bangkok, trong khi Anis ngồi ở một bên, mỉm cười và nhìn em đắm chìm trong điệu nhảy.

Audi chưa bao giờ nghĩ rằng việc cùng nhau đến quán bar hay hộp đêm lại vui đến thế. Ngay cả khi hẹn hò, em luôn nghĩ mình chỉ có thể uống rượu một cách tao nhã, trò chuyện với các chàng trai, nói về một số chủ đề thông thường hoặc cùng lắm là giao tiếp nhiều để hiểu nhau hơn. Nhưng ở bên Anis, Audi có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.

"Hai người họ muốn theo đuổi em sao?"

Anis hỏi sau khi từ nhà vệ sinh trở về và thấy Audi đang ngồi đó trò chuyện với hai chàng trai mới tới. Audi lắc đầu khi nghe điều này. Họ không phải tới tán tỉnh em, họ muốn tới theo đuổi chị. Nhưng Audi không muốn nói chi tiết với Anis vì thành thật mà nói, chuyện này khiến Audi cảm thấy khó chịu. Anis di chuyển đến phía bên kia của em, Audi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy hành động này, lông mày hơi nhướng tỏ mò lý do vì sao chị lại đổi chỗ như vậy.

"Những tên đàn ông kia đều thích nhìn em."

Ồ...có nghĩa là chị ấy không muốn họ nhìn em nên đã đổi vị trí ngăn tầm mắt họ lại. Ngay trước khi bước vào quán bar, Audi cũng nhận được một lời phàn nàn từ chị gái đi cùng: 'Cái này hở quá'. Audi cũng không để ý lắm, để mặc Anis phàn nàn vài câu, dù sao chị cũng sẽ không tức giận, vì ngoài oán trách ra chị ấy cũng không làm gì được.

Cả hai ngồi trong quán bar nhạc jazz cho đến tận sau nửa đêm. Cuối cùng cũng đến lúc phải về nhà, ngày mai nữ tiếp viên Audi sẽ bay trở lại Hồng Kông. Hai người họ đã gặp nhau liên tiếp ba ngày, Anis không biết liệu bản thân có quá dính Audi hay không. Đêm qua, Anis thậm chí còn chủ động mời Audi ở lại cùng mình. Anis phải thừa nhận rằng chị thực sự dựa dẫm vào Audi và không muốn để em về nhà.

Cuối cùng, "Anis mê đắm Audi" đã lái xe chở em về tới trước cửa nhà. Cả hai ngồi im lặng một lúc, vì họ đều không muốn khoảnh khắc này đến. Anis quay lại nhìn,đúng lúc này Audi cũng đang tình cờ cũng đang nhìn chị.

"Ngày mai để chị đưa em ra sân bay, mấy giờ em bay?"

"Không cần đâu, mẹ đưa em đi là được."

Anis hiểu rất rõ việc Audi từ chối lời đề nghị của chị không phải vì em không muốn đi cùng chị mà là vì Audi cũng cần phải dành thời gian hơn cho mẹ. Suy cho cùng, suốt ba ngày kể từ khi Audi trở về từ Trung Quốc, em gần như hoàn toàn ở bên Anis. Chỉ có ngày đầu tiên và ngày cuối cùng Audi mới có thời gian ở bên mẹ một chút. Anis vẫn nhớ lúc chiều khi nghe mẹ Audi phàn nàn rằng em lại ra ngoài chơi và trêu chọc em không nhớ đường về nhà, Anis lúc đó chỉ có thể cười ngượng ngùng, vì chính chị là người mời Audi đi chơi.

Dì à, con xin lỗi.

"Được rồi, vậy...ngày mai thượng lộ bình an."

"Vâng."

Audi đáp lại ngắn gọn nhưng không xuống xe ngay. Có lẽ đây là lần đầu tiên cả hai rơi vào tình trạng im lặng khó xử như vậy. Anis quay lại nhìn Audi đang ngồi đó không có ý định rời đi, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng Audi cũng lên tiếng.

"Audi phải trở lại Hongkong rồi, chúng ta có lẽ rất lâu mới có thể gặp lại."

"Chị có thể sẽ cảm thấy buồn chán"

"Ừm...chị có thể chờ em về không?"

Dựa vào biểu cảm của Audi hiện giờ, rõ ràng là em ấy đã bắt đầu suy nghĩ quá nhiều, khi mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên gần gũi hơn. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng kể từ khi tiếp xúc thân mật trong những ngày gần đây, tình cảm của cả hai dành cho nhau ngày càng sâu đậm, ngay cả Anis cũng có thể cảm nhận được điều đó. Câu trả lời của Anis đã khiến Audi yên tâm hơn, mặc dù ban đầu Audi không hoàn toàn tin vào lời nói đó.

"Không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị có thể chờ."

"Em không cần lo lắng."

Nhưng lần này Audi chọn hoàn toàn tin tưởng, mong chờ vào một ngày họ gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro