6. Kiên trì theo đuổi


Nhà hàng sang trọng theo đúng yêu cầu của Ling.

Mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa đẳng cấp - những chiếc đèn chùm bằng vàng, đồ trang trí cực kỳ tinh xảo, âm nhạc cổ điển sang trọng. Toàn bộ thực khách xung quanh đều mặc trang phục cao cấp đến từ thương hiệu nổi tiếng, trang sức đắt giá sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm lộng lẫy.

Orm tự thấy bản thân không thuộc về nơi này.

Cô âm thầm liếc mắt nhìn xuống bộ trang phục đang mặc trên người - chỉ là một chiếc áo thun cùng quần jean đơn giản, hoàn toàn đối lập so với tầng lớp thượng lưu xung quanh.

Orm hướng mắt về phía Ling. Không giống như cô, Ling vốn thuộc về nơi này.

Cách cô ấy bước đi đầy tự tin toả sáng. Cách cô ấy trao đổi với nhân viên phục vụ, gọi những món mà Orm thậm chí chưa từng nghe thấy trước đây. Cách những nhân viên tại đây tranh giành để được phục vụ Ling với thái độ vô cùng cung kính.

Khi cả hai được dẫn đến khu vực riêng dành cho khách VIP, Orm do dự vài giây trước khi theo Ling đi vào bên trong.

Orm cẩn thận ngồi xuống, vẫn chưa dám tin mình đang có mặt tại nhà hàng sang trọng bật nhất thành phố. Và không chỉ vậy - cô đang ăn tối cùng LingLing Kwong - một trong những người thừa kế giàu nhất Thái Lan!

Một cảm giác... siêu thực.

Trong khi đó, Ling dường như không nhận thấy sự bất an của Orm. Cô dễ dàng gọi ra một bàn ăn thịnh soạn, thậm chí con số trên bill còn nhiều hơn số tiền thuê nhà hàng tháng của cô nàng còn lại. Bít tết hảo hạng cùng rượu vang cao cấp.

Orm im lặng quan sát, không khỏi cảm thán trong lòng.

Đây có phải là cách người giàu tiêu tiền?

Cố giữ một vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong thâm tâm cô đang vô cùng choáng ngợp. Nơi này quá xa hoa đắt đỏ, mọi thứ đều lố bịch một cách không thể tin được!

Ling dựa lưng ra sau, đôi mắt sắc bén âm thầm quan sát Orm.

"Cô thích nơi này chứ?" Ling hỏi, nhún vai cởi áo khoác ngoài. Ling hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, chất liệu vải cao cấp được cắt may vô cùng tỉ mỉ. Khi xắn tay áo lên đến khuỷu tay, mọi cử động đều toát lên vẻ tự tin quý phái.

Orm nuốt xuống, sau đó nhanh chóng chộp lấy ly nước trên bàn.

"Nơi này... cũng được" Orm lẩm bẩm. Sau đó không ngần ngại, cô bổ sung thêm "Hình như những người xung quanh đều thuộc giới siêu giàu, những người... giống cô"

Ling bật cười "Ấn tượng chứ?" Cô tiếp tục hỏi, hờ hững chống tay lên cằm, đôi mắt lim dim quan sát cô nàng trước mặt.

Orm lắc đầu "Không hẳn. Tại sao tôi phải ấn tượng khi nơi đây khác xa thế giới mà tôi đang sống"

Ling nghiêng đầu, tò mò "Vậy làm thế nào tôi có thể gây ấn tượng với cô?"

Orm bật cười, lắc nhẹ đầu "Cô không thể gây ấn tượng với tôi. Vì tôi thừa biết cô là người thế nào"

Ling ngân nga trong sự thích thú.

"Vậy tôi là người thế nào trong mắt cô?"

Trước khi Orm có thể trả lời, nhân viên phục vụ đã xuất hiện cùng những đĩa đồ ăn được bày biện đẹp mắt.

Trong một khoảnh khắc, cả hai đều im lặng.

Ngay khi nhân viên rời đi, cả hai đều chú tâm vào đĩa steak trước mặt.

Lúc đầu, Orm khá do dự, không biết nên sử dụng dụng cụ nào để cắt thịt, trên bàn hiện tại đang bày 6 bộ dao nĩa với kích cỡ lớn bé khác nhau vô cùng rối rắm.

Ling lập tức nhận ra, cùng với nụ cười nhếch môi quen thuộc, cô dễ dàng phô trương cách cắt một miếng steak đúng điệu.

Orm chăm chú quan sát rồi làm theo, quyết không biến bản thân trở thành trò cười trong mắt người còn lại.

Trong lúc ăn, Ling hơi ngả người ra sau, tò mò quan sát cô nàng trước mặt.

"Vậy," Ling mở lời "Cô nghĩ tôi là người thế nào?"

Orm hầu như không dừng động tác, tiếp tục cắt thêm một miếng steak "Cô là kiểu người luôn cho rằng sẽ có được những gì cô muốn" Orm đáp lời.

Ling khựng lại giữa chừng, sau đó mỉm cười "Cô nói đúng" Ling gật đầu thừa nhận "Nếu có cơ hội, tại sao lại phải từ chối? Chẳng phải lý do chúng ta lao đầu vào công việc nhằm đạt được những gì mong muốn hay sao? Nhưng tôi khác cô, tôi không cần phải chờ đợi, tôi luôn có được những gì mình muốn"

Orm đảo mắt trong lúc nhai "Người giàu các cô luôn có suy nghĩ như vậy huh? Thật ngạo mạn!"

Ling nghiêng đầu "Cô biết gì không? Tôi thích cách cô suy nghĩ" Ling từ tốn nhấp một ngụm rượu trước khi tiếp tục "Tại sao cô không về làm việc cho tôi? Tôi sẽ trả lương gấp ba lần so với mức lương dọn dẹp của cô hiện tại"

Orm xém mắc nghẹn, nĩa vẫn còn trong miệng. Cô từ từ kéo nĩa ra, nhai một cách trầm ngâm trước khi bật cười thành tiếng "Cô đang đùa tôi chắc?"

Ling mỉm cười "Trông tôi có vẻ như đang đùa không?"

Orm lắc đầu, không thể tin được "Vậy cô cho rằng có thể ném tiền vào mặt và mong tôi đồng ý?"

Ling hơi nghiêng người tới trước, đôi mắt ánh lên trong sự thích thú "Đó là cách thế giới này vận hành. Tiền là chất bôi trơn giúp mọi thứ trơn tru hoạt động. Và tôi chẳng có gì khác ngoài rất nhiều tiền"

Orm cắt thêm một miếng bít tết rồi cho vào miệng "Vậy tôi đoán tôi không phải một phần của thế giới mà cô đang sống. Vì tôi sinh ra không phải để buôn bán trao đổi như một món hàng"

Ling nhướng mày khó hiểu. Cô đã mong đợi Orm sẽ nắm lấy cơ hội - tăng gấp ba lần mức lương hiện tại, một công việc dễ dàng hơn, không còn phải quỳ gối lau dọn sàn nhà. Nhưng thay vào đó, cô ta thẳng thừng từ chối.

Ling chống cằm, quan sát Orm trong lúc ăn - người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của cô.

"Cô là một người vô cùng thú vị"

Orm thở dài, đặt nĩa xuống "Nghe này, tôi thừa biết cô dư tiền và quyền lực, luôn muốn người khác phải làm theo ý mình. Nhưng tôi không quan tâm đến việc trở thành một trong những trò đùa tiêu khiển của cô. Tôi còn có cuộc sống của riêng mình"

Ling mỉm cười "Vì vậy, cô thà dành cả ngày để lau dọn và phục vụ đồ ăn cho những người thậm chí không biết đến sự tồn tại của cô?"

Orm khoanh tay "Ít ra tôi kiếm được tiền từ công việc đó. Mỗi baht tôi kiếm được, tôi đều trân trọng vì công sức mình bỏ ra. Cô có thể làm điều tương tự như tôi không, khun Ling?"

Lần đầu tiên, Ling cảm thấy do dự.

Chưa ai từng hỏi cô câu hỏi đó.

Ling khẽ bật cười "Cô thật không thể tin được."

"Còn cô thật cố chấp"

Ling nâng ly "Con người tôi là vậy"

Orm thở dài, nhấm nháp ly nước của mình "Chúng ta sắp xong chưa? Tôi chỉ đồng ý dùng bữa với cô một lần này thôi nhé"

Ling mỉm cười, xoay nhẹ ly rượu trên tay.

"Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu ăn"

Orm thở dài, đặt nĩa xuống bàn "Cô tuyệt đối không thể chấp nhận lời từ chối, phải không?"

Ling nghiêng người tới trước, đặt khuỷu tay lên bàn, mắt cô nhìn chằm chằm vào Orm với một cường độ khiến Orm cảm thấy không thoải mái.

"Tôi đã nói với cô, tôi luôn có được thứ tôi muốn," Ling nói với một nụ cười tự tin "Và tôi cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới dám từ chối lời đề nghị của tôi"

Orm mỉa mai "Ồ, vậy bây giờ tôi là kẻ ngốc?"

Ling nhún vai "Đơn giản mà nói, cô đang hành hạ bản thân vì một công việc không đáng trong khi cô có thể kiếm được gấp ba - không, gấp bốn lần - với lời đề nghị làm việc cho tôi. Vậy mà cô lại từ chối? Chỉ vì lòng tự trọng cao ngất?"

Quai hàm Orm siết chặt "Một số thứ không thể dùng tiền để đánh đổi"

Ling quan sát cô gái trước mặt một lúc, sau đó nhếch môi cười "Cô thực sự khác biệt"

Orm đảo mắt "Cô nói cứ như thể nó có ý nghĩa gì vậy"

"Có chứ" Ling ngả người ra sau, bắt chéo chân "Vì cô là người đầu tiên không quan tâm đến việc tôi là ai. Và điều đó...vô cùng thú vị"

Orm thở hắt ra đầy khó chịu, đẩy chiếc ghế của mình ra sau "Chà, thật vinh hạnh khi được trở thành công cụ giải trí mới cho cô, thưa tiểu thư. Nhưng mai tôi còn có ca trực sớm, vì vậy bữa tối đến đây là kết thúc"

Ling quan sát Orm chộp lấy túi xách và đứng dậy, sẵn sàng rời đi mà không thèm liếc mắt nhìn mình.

Nhưng ngay khi Orm vừa quay lưng đi, giọng nói Ling vang lên - mượt mà, tự tin và không hề lay chuyển.

"Tôi sẽ sớm gặp lại cô, khun Orm"

Orm khựng lại vài giây trước khi nhún vai rời khỏi.

Ling mỉm cười, nhấm nháp những giọt chất lỏng cuối cùng còn sót lại trong ly.

"Mọi thứ ngày càng trở nên thú vị"





.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro