Chương 20,21
Chuong 20
Tiểu Tây: "!!!"
Cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?! Lúc nãy có phải hay không cô đã đem ảo tưởng bản thân hóa thành sự thật, cô vừa nhìn thấy Quảng ảnh hậu muốn xoạc Trần Mỹ Linh! F*ck! Là cái chữ f*ck mà cô đang nghĩ phải không?! Mặt trời lên cao, mùa xuân tới rồi, phải hay không vạn vật lại đến mùa giao phối?!
Cô cố sức dụi mắt, trên màn hình xuất hiện dòng chữ "Triệu Mẫn dễ thương quá AAA!!! Muốn xoạc!!!"
Trăm phần trăm là do Quảng Linh Linh làm.
Tiểu Tây hít một hơi thật sâu, yêu cầu bản thân mình bình tĩnh một chút.
Trong lúc cô đang khống chế sức mạnh "hồng hoang chi lực" của mình thì có người gõ cửa.
Quảng Linh Linh tắt MV, cầm lấy kịch bản, ngồi ngay ngắn lại.
Tiểu Tây đi mở cửa, là Trần Mỹ Linh.
"Cho hỏi Quảng lão sư có trong đó không?" câu hỏi rất lễ phép.
"Có."
Không đợi Tiểu Tây mở miệng hỏi ý kiến, bên trong đã vang ra giọng nói có hơi xa cách: "Trần Mỹ Linh sao? Cho cô ấy vào đây."
Trần Mỹ Linh vừa nghe ngữ khí này, nghĩ thầm trong bụng "tiêu mình rồi", khẳng định là đang tức giận. Cô liền giơ ánh mắt đáng thương, cầu cứu Tiểu Tây, sau đó bấm bụng đi vào trong, đang nghĩ xin lỗi như thế nào thì mới có thành ý.
Tiểu Tây quan sát hết thảy toàn bộ, thì cô lại biết "bệnh" của chị gái nhỏ lại tái phát nữa rồi.
Quảng Linh Linh cúi đầu xem kịch bản, không để ý đến Trần Mỹ Linh, nhàn nhạt mà nói: "Tìm tôi có việc gì?"
Trần Mỹ Linh: "Em tới là để xin lỗi chị."
Quảng Linh Linh vẫn cúi đầu, dáng vẻ không quan tâm: "Hử? Hôm qua không phải đến rồi sao?"
Trần Mỹ Linh: "Hôm nay lại xảy ra chuyện mới."
Quảng Linh Linh: "Ồ? Là chuyện gì?"
Cô vẫn không ngẩng đầu làm Trần Mỹ Linh không nhìn ra được biểu cảm gì, trong lòng càng suốt ruột hơn, cô nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại, thấp thỏm nói: "Trên, trên mạng có người dùng phim của chị với em cắt ghép thành clip CP, hiện tại Weibo rất nhiều người share clip đó, em tuy chưa có tìm quản lý xác nhận chuyện này, nhưng phần lớn là do công ty của em sắp xếp để ăn ké độ hot của chị." Cô cúi đầu thật thấp, "Thật xin lỗi."
Còn chưa đi xác nhận ở bên quản lý, đã chạy đi xin lỗi rồi. Quảng Linh Linh rút ra được một chút thông tin từ lời nói ấy, đột nhiên cảm thấy hơi vui vui, rồi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, cảm thấy có chút thú vị, cô ngẩng mật lên, trêu chọc: "Vậy cô có xem đoạn clip kia chưa?"
"Khụ...... Khụ khụ......" Trần Mỹ Linh bị sặc nước bọt của mình, gật đầu nhè nhẹ, "Xem, xem rồi ạ."
"Nói về gì?" Quảng Linh Linh làm ra vẻ mặt "Người bận rộn như tôi không có thời gian rảnh lướt Weibo để xem mấy clip vậy đâu".
"......."
Mặt của Trần Mỹ Linh dần đỏ lên, đến cả lỗ tai cũng vậy.
Quảng Linh Linh thiếu chút nữa là không nhịn được cười, cô ấy lại hóa thành cây xấu hổ sao? Cô làm mặt nghiêm dùng giọng mũi trả lời: "Hửm?"
Trần Mỹ Linh: "Là nói về một thiên kim tiểu thư nhà giàu giả nam trang ra ngoài đi chơi, vừa lúc gặp một giang hồ hiệp khác cũng là nử giả nam trang, hai người đều nhìn ra nhưng không vạch trần thân phận của nhau, kết bạn đồng hành, trên đường đi thì nảy sinh tình cảm, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, nhưng quốc gia của hai người lại là kẻ địch, cuối cùng là kết rất bi thảm." (là bad ending đó.)
Rất ngược, ngược tới nỗi làm cô khóc luôn nè.
Quảng Linh Linh nghe cô nói xong, kinh ngạc ồ một tiếng: "Ra là câu chuyện như vậy."
Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng thở ra.
Quảng Linh Linh: "Vậy cô cảm thấy thế nào?"
Trần Mỹ Linh chưa nhẹ nhõm bao lâu, liền cảm thấy căng thẳng trở lại, cảm thấy mình có thể bị cô ấy hù chết.
Cô còn có thể cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy người cắt ghép clip này thật là giỏi quá đi, y như là con sâu trong bụng cô vậy, cắt ghép cô với Quảng Linh Linh thật là xứng đôi, cô xem đoạn clip mà còn tưởng rằng bọn họ là một đôi trời sinh! Muốn chuyển tiền cho người cắt clip ghê!!!
Trần Mỹ Linh giữ ý tứ, mím môi lại, khẩu phị tâm thi nói: "Lạp Nương, em không thích cho lắm."
Quảng Linh Linh khép lại kịch bản: "Lạp Nương là ý gì? Mẫu thân của Lạp Lạp?"
Trần Mỹ Linh: "Phụt."
Quảng Linh Linh nhàn nhạt liếc cô ấy một cái.
Trần Mỹ Linh xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái lỗ dưới đất để chui xuống, gương mặt đỏ bừng: "Thực xin lỗi, em không nhịn được."
Quảng Linh Linh thay đổi dáng ngồi, bộc lộ bản tính thật, một tay chống lên tay vịn sopha, dáng vẻ lười biếng như con mèo mới ngủ dậy, nói: "Tôi quên hỏi cô trưa hôm trước có chuyện gì mà cô cười vui vẻ như vậy."
"Thì là cũng dáng vẻ này của chị nè", Trần Mỹ Linh bất động thanh sắc, hít sâu rồi nói: "Bởi vì có thể đóng chung với chị, em không khống chế được sự vui mừng trong lòng."
Quảng Linh Linh: "À."..... Có quỷ mới tin cô.
Ánh mắt của Trần Mỹ Linh nhìn xung quanh, khôngbiết nên nhìn chỗ nào, cô sợ nếu như nhìn dáng vẻ này của Quảng Linh Linh thì sẽ nhịn không được chạy qua đó "vuốt lông", đến lúc đó không phải một hai câu là xong chuyện.
Cũng may Quảng Linh Linh chủ động mở chủ đề: "Cây xấu hổ, cô còn chưa nói cho tôi biết Lạp Nương là gì."
Trần Mỹ Linh: "!!!"
Cây, cây xấu hổ???
Là đang kêu cô sao?
"Đúng vậy, tôi đang kêu cô đó." Quảng Linh Linh nói.
Đây là biệt danh chuyên dụng mà Quảng ảnh hậu đặt cho cô sao?
Cây xấu hổ đang co mình lại, tim đập nhanh hơn, đang cố điều chỉnh hô hấp.
"Lạp Nương cũng giống như....... Lạp Lang (nam x nam), chắc là ship hai người phụ nữ không liên quan với nhau... thành đôi với nhau?" Nói xong câu này thì đầu của cây xấu hổ sắp rớt xuống đất luôn.
"Tôi và cô không hề liên quan nhau à?" giọng nói có chút u oán.
Trần Mỹ Linh đột nhiên ngẩng đầu: "!!!"
Cô có phải hay không bị ảo giác?
Tiểu Tây ở bên cạnh bĩu môi, làm vẻ mặt đầy cao thâm: Trần lão sư đúng là too young too simple.
Trong lúc tim của Trần Mỹ Linh đập nhanh như trống, kinh ngạc chưa kịp bình tĩnh lại, thì Quảng Linh Linh làm mặt vô tội chớp ánh mắt phóng điện qua: "Chúng ta chẳng lẽ không phải là nam nữ chính trong cùng bộ phim sao?"
"!!!" Trần Mỹ Linh cảm thấy nếu mình chết ngay đây hẳn là do tim đập quá nhanh.
Tiểu Tây cũng sợ cô ấy đột tử, dù sao không phải ai cũng chịu được ánh mặt phóng điện của "chị gái nhỏ", liền đi rót cho Trần Mỹ Linh một ly nước.
Không màng đến hình tượng nữa, Trần Mỹ Linh nhận lấy ly nước, uống ừng ực.
Liên tiếp bị kích thích, nhịp tim chắc cũng đập không dưới 120, Trần Mỹ Linh còn cho rằng mình có thể tiếp tục tiếp chiêu của Quảng Linh Linh, nhưng không nghĩ tới chiêu thức lại "cao thâm" tới vậy.
Quảng Linh Linh nhíu nhíu mày: "Cô mở cái video đó ra, tôi cũng muốn xem thử, cái đó gọi là gì...." Cô lộ vẻ hồi tưởng lại, "Lạp Nương, đúng không?"
Đúng không? Tất nhiên là đúng rồi, nữ thần nói gì cũng đúng hết! Nữ thần muốn xem Lạp Nương của mình với cô ấy thì làm sao bây giờ? Còn có thể làm gì khác? Cho cô ấy xem thôi.
Trần Mỹ Linh khóc không ra nước mắt khi xóa MV trong bộ sưu tập của mình, sau đó đi search từ khóa, tìm được MV tận mấy vạn lượt share, zoom toàn màn hình, đưa cho Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh: "Cô không xem cùng tôi sao?"
Trần Mỹ Linh nào dám, cười gượng một chút, nói: "Em xem qua rồi, không thích cho lắm."
Quảng Linh Linh cúi đầu xem, ở góc độ không ai thấy, bĩu môi một cái.
Không biết có phải hay không do ảo giác của Trần Mỹ Linh, cô cảm thấy không khí xung quanh như hạ nhiệt rất nhiều. Quảng Linh Linh mặt không biểu cảm xem hết MV, đưa lại điện thoại cho cô ấy, cho 2 chữ bình luận: "Cũng được."
Thậm chí còn có chút chê bai trong đó.
Trần Mỹ Linh kỳ thật vẫn có chút chờ mong, nhưng sau đó chút chờ mong này lại bị cô ấy phá hủy một cách thẳng thắn, quả nhiên là nổi giận rồi.
Cô lần nữa khom người xuống, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, tiền bối."
Quảng Linh Linh bây giờ nhìn cô ấy chỗ nào cũng thấy bực mình, nói qua loa: "Biết rồi, còn có chuyện gì nữa không?"
".....Không có."
"Vậy cô về trước đi, xem kịch bản cho đàng hoàng."
Trần Mỹ Linh trả lời một tiếng, ngoan ngoãn đi ra cửa.
Tiểu Tây tiễn cô ấy ra ngoài, nhìn bóng dáng lủi thủi của Trần Mỹ Linh thì tự mình tưởng tượng ra một đoạn ngược luyến tình thâm, kết hợp với MV thì là kiếp này với kiếp trước, quả thật là ngược đến tim gan phèo phổi cũng đau mà. Điều ngược nhất là, cô rõ ràng biết hết sự tình nhưng lại chỉ đứng nhìn, một chữ cũng không thể nào nói ra.
Ta cần đôi tai này làm gì? Ta cần đôi mắt này để làm gì?
Cô vừa gáo thét trong lòng, liền nhìn thấy Quảng Linh Linh mở lại MV kia, nghiêm mặt gửi một bình luận: [Triệu Mẫn diễn cái quái gì vậy, ngứa hết cả mắt!]
Một cái còn không đủ, lại thêm một bình luận nữa: [Mấy người tưởng tượng vui vẻ đến vậy nhưng lại biết chính chủ thì hoàn toàn không care không? Cái đám "mẫu thân của Lạp Lạp này"!!!]
Tiểu Tây: "......"
Lượt xem của MV tăng theo thời gian, có lẽ chính chủ, à không, cả hai người đều lặng lẽ vào xem, lặng lẽ để lại một vài bình luận. Fan CP mới ra lò, gào thét khắp nơi đòi ăn kẹo, các tác giả tự đào hố cho mọi người ùn ùn nhảy vào, khuếch trương doanh trận của CP.
Sau đó độ hot trên mạng tăng hay giảm thì hay người không còn thời gian để ý tới nữa.
Ngày 7 tháng 7, đoàn phim "Phá Tuyết" chính thức quay.
Chuong 21
Trong buổi lễ khởi quay "Phá Tuyết", có rất nhiều phóng viên truyền thông tới, camera chớp sáng làm lóa cả con mắt, cũng may là trời nắng nên lóe sáng vài cái cũng chả khác biệt gì nhiều.
Có nhân viên công tác hướng dẫn cho fans của các diễn viên đến khu vực cố định, các fans tụ tập lại từng nhóm, theo idol của mình, hò hét tên idol. Tiếng reo hò tên của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ngang nhau, còn có một tốp khác là fan của hot boy Dư Thanh Ngôn, các diễn viên phụ khác thì ít ỏi hơn, trong tiếng ồn ào đó cố gắng không để bị chìm dưới tên của diễn viên khác, cho dù thâm niên bọn họ có tăng thêm thì địa vị trong showbiz vẫn vậy.
Tuy hơi châm biếm, nhưng sự thật là vậy.
Trần Mỹ Linh mặc áo thun quần short, dưới khí trời oi bức của mùa hè, toàn thân đều chảy mồ hôi, cô động đậy cánh tay, cảm thấy cả người mình như được nhúng vào nước vậy, nhìn sang Quảng Linh Linh đang đứng bên cạnh cô.
Quảng Linh Linh cũng mặc một bộ đồ mùa hè mát mẻ, miệng thì vẫn giữ nụ cười nhẹ, hình dáng tuyệt đẹp của đôi môi khẽ động một cái.
"Con mợ nó."
Một tiếng chửi thề kinh điển lọt vào tai của Trần Mỹ Linh, cô sửng sốt một chút, cho rằng là mình đang nghe lầm.
"Rốt cuộc còn bao lâu nữa đây, sắp bị cảm nắng rồi nè."
Trần Mỹ Linh cố gắng dựng tai lên nghe.
"Bộ đổi chỗ có mái che sẽ chết hay gì?"
"Xong rồi xong rồi, lần này bị phơi đen thui rồi, hôm qua vừa mới dưỡng da xong."
"Ghét nhất là quay phim vào mùa hè."
"Cái ông Tần Hàn Lâm này không phải nói sẽ nhanh hả? Lại lừa gạt chị đây!" nghiến răng nói.
"Bao lâu rồi ta? Khẳng định là được một tiếng rồi."
Trần Mỹ Linh giơ tay lên nhìn đồng hồ của mình: Mới qua có 10 phút.
"Nóng chết đi được, nóng quá hà."
"Muốn bùng cháy luôn rồi."
"Không đứng nữa."
"Mợ nó, không đứng nữa."
Trần Mỹ Linh cứ tưởng Quảng Linh Linh muốn đi nói với Tần Hàn Lâm là nghỉ ngơi xíu, Tần Hàn Lâm đang ở bên trái Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh muốn đi qua đó phải vòng qua cô, do đó cô liền lui một bước, nhường đường cho Quảng Linh Linh.
Ai ngờ Quảng Linh Linh không có ý định rời khỏi, cô kinh ngạc nhìn Quảng Linh Linh một cái, Quảng Linh Linh cũng kinh ngạc nhìn lại cô, dựa theo lẽ bình thường, giọng cô nhỏ như vậy thì sẽ không bị Trần Mỹ Linh nghe thấy, và cũng hoàn toàn không ngờ tới là cô ấy sẽ nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Mỹ Linh nở nụ cười với cô, Quảng Linh Linh cũng lịch sự đáp lại, nụ cười cực kỳ xinh đẹp. Cười xong cô đem tầm mắt nhìn về phía truyền thông và fans, lâu lâu vẫy tay với fans một cái.
Tâm tư của Trần Mỹ Linh hoàn toàn không có chỗ cho buổi lễ khởi quay nữa rồi, lỗ tai cố gắng phân biệt được âm thanh mà cô muốn nghe nhất trong đám đông ồn ào này.
Tần Hàn Lâm nói xong rồi.
Quảng Linh Linh lầm bầm: "Hai tiếng đồng hồ rồi đó, giờ cái ông già này mới chịu ngưng, sao không đứng đây tới già luôn đi?"
Quảng Linh Linh cứ lẩm bẩm chửi rủa, Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh cười rất rạng rỡ.
Các fans lại lần nữa tỏ tình nhiệt tình: "Quảng Linh Linh em yêu chị AAAA!!!"
Quảng Linh Linh vẫy tay, lại lẩm bẩm: "Chỗ đó hình như còn nóng hơn bên này nữa, đoàn phim thiệt là keo kiệt không chuẩn bị nước uống gì hết, kẹo kiệt quá đi. Lát nữa kêu Tiểu Tây đi mua mới được."
Trần Mỹ Linh rùng mình một cái, sau đó là trái tim mềm nhũn ra, lần nữa quay đầu qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, ánh mắt sáng lên.
Từ rất lâu về trước, cô cũng đã từng là một thành viên trong đám fans bên dưới, kêu tên idol đến miệng lưỡi đều khô thì đúng lúc có nhân viên đoàn phim đưa nước cho bọn họ, nói là "Quảng lão sư mua đó, sợ các ngươi khát nước.", Quảng Linh Linh đã được hộ tống đi rất xa, nhưng vẫn không yên tâm mà quay đầu lại xem bọn họ, kêu bọn họ mau về sớm đi, có rất nhiều fans đã khóc ngay tại chỗ.
Cảnh tượng lúc đó dường như xuất hiện ngay trước mắt, Trần Mỹ Linh nhìn các fans đang nhiệt tình ở trước mặt, trong đó có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi, cô bỗng thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc khác nhau, khó nói nên lời.
Quảng Linh Linh ngoắc tay với Tiểu Tây đang ở bên dưới, Tiểu Tây liền chạy qua, Quảng Linh Linh thì thầm vào tai cô ấy vài câu, Tiểu Tây gật đầu đi xuống dưới.
Mấy chai nước lớn và chè đậu xanh được nhân viên đoàn phim đưa xuống cho fans, fans lần lượt nhìn về phía Quảng Linh Linh trên sân khấu, ánh mắt rõ là đang rưng rưng nước mắt.
Uống nước xong, sinh lực của bọn họ càng mạnh mẽ hơn, giống như là muốn gào lên muốn bể cổ họng vậy: "Quảng Linh Linh! Em yêu chị! Quảng Linh Linh! Em yêu chị."
Không ít người lại đổ về phía fans của Quảng Linh Linh, nhất thời làm cho cả hiện trường chỉ nghe mỗi tên của Quảng Linh Linh, sau đó mới từ từ nhỏ lại.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy rất khoa trương, nhưng khi nhân viên công tác nói "Đây là xxx sợ các người khát nên đặc biệt mua đó", chỉ có fans của xxx mới hiểu rõ được tâm trạng này. Tâm trạng thì rất dễ bị cảm hóa, một người thì sẽ lây lan qua người khác, hai người thì có thể lây lan cho cả một đám người.
Cái cảm giác đó giống như, bạn dày công chuẩn bị một phần quà cho một người cách bạn cực kỳ xa, xa đến nỗi kiếp này không thể nói chuyện trực tiếp với cô ấy một câu mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa, từ đầu đến cuối bạn không hề có chút hy vọng nào. Nhưng cô ấy không những thấy được mà còn dịu dàng nhận lấy, nói: "Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn."
Đó không phải đơn giản chỉ là một chai nước hay một chén chè đậu xanh, mà còn đại diện cho sự tôn trọng và hiểu được tâm ý.
Trần Mỹ Linh cúi mắt xuống, cố nén cơn khóc vào trong, cùng fans bên dưới nói thầm trong lòng một câu: "Quảng Linh Linh, em yêu chị."
Nhân vật chính được người người yêu thích hoàn toàn không phát giác gì hết, vẫn cằn nhằn điên cuồng buổi lễ khởi quay vô vị này sao mãi chưa chịu kết thúc nữa.
Trên bàn đã đặt sẵn heo quay, sau khi cúng xong, các thành viên trong ê kíp đứng sắp xếp theo thứ tự nhân vật trong bộ phim, Tần Hàn Lâm đứng ở giữa, nam chính nữ chính đứng ở hai bên trái và phải ông, cười rất tươi rói, mới hơn 40 tuổi thôi mà cười nhăn nhúm lại giống bánh bao vậy.
Cúng khai máy là phong tục bất thành văn của showbiz, cũng không phải tất cả mọi người đều mê tín, đại đa số đều thà tin là có chứ không thể không tin, cúng xong chưa chắc sẽ thuận lợi, nhưng nếu không cúng, quay phim mà không thuận lợi thì cuối cùng sẽ trách tội là do không cúng kiếng.
Cho nên phim điện ảnh hay phim truyền hình đều cúng khai máy, còn heo quay hả? Đa phần là sau khi cúng xong sẽ cho đoàn làm phim ăn, nhưng mà con heo quay này chắc ăn không được rồi, trời hè nóng nực vậy mà để bên ngoài phơi nắng lâu vậy chắc phơi hư luôn quá.
Tiếp theo sẽ là thời gian cho truyền thông phỏng vấn, ừm, là vào trong phòng.
Quảng Linh Linh như con cá sắp bị chết khô vậy bay nhanh vào trong phòng, trợ lý ai cầm nước thì cầm nước, ai lau mồ hôi thì...... nhưng không có ra mồ hôi, ai lau mồ hôi thì cho cô ấy khăn ướt để lau cánh tay giải nhiệt, Tiểu Tây cho cô ấy xem điện thoại không có tin gì quan trọng hết.
Trần Mỹ Linh đã tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông rồi.
Trần Mỹ Linh vốn là nhân vật 2, 3 ngày là được lên tin hot trên weibo, gần đây đang gây bão, phóng viên đều hy vọng moi được tin tức từ miệng cô ấy, mọi người ùa vào hỏi dồn dập làm cho Trần Mỹ Linh cười phá lên, cô làm tư thế tay tạm ngừng, đẩy micro và bút ghi âm suýt chút nữa là gí vào miệng cô, cười nói: "Từng người một thôi, mọi người hỏi vậy tôi cũng nghe không rõ."
Ánh mắt cô quét một vòng qua đám phóng viên, đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Cô trước đi."
Người được chỉ định vừa hay là nữ phóng viên được cô sửa lại mắt kính ở sân bay lúc trước, nữ phóng viên đã chuẩn bị đủ hết tâm lý, nghĩ bụng lần này tuyệt đối không trúng mỹ nhân kế nữa, liền mở miệng nói: "Tôi là phóng viên của Giải Trí Siêu Tân Tinh, xin hỏi Mỹ Linh, thân là người mới trên màn ảnh rộng, cô nghĩ gì đối với việc trên mạng nói cô "trèo cao" vào đoàn làm phim Phá Tuyết?"
"Trèo cao hả?" Trần Mỹ Linh nhìn thấy cô ấy nhỏ con gắng sức giơ cây bút ghi âm ra khỏi đám người xung quanh, liền chủ động cầm lấy bút ghi âm trên tay, tiếp theo là cố gắng suy nghĩ một lát, nhìn thẳng vào ống kính nói, "Tôi cảm thấy cộng đồng mạng nói cũng rất đúng, tôi thân là người mới, lần đầu tiên có thể đóng vai chính trong phim điện ảnh của đạo diễn Tần, có thể hợp tác với nhiều diễn viên gạo cội như vậy, quả thật là trèo cao. Không giấu gì mọi người, thử vai thông qua cũng đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng hiện giờ tôi giống như đang mơ vậy, cảm thấy mình không có tư cách đó. Tóm lại tôi sẽ cố hết sức, không làm những người ủng hộ tôi thất vọng."
Đoạn trả lời này là tứ lượng bạt thiên cân, tránh nói vào vấn đề chính, cũng biểu hiện được sự khiêm tốn của mình, lại vô ý tiết lộ là cô đã thông qua lựa chọn thử vai của Tần Hàn Lâm, chửi cô cũng đồng nghĩa chửi Tần Hàn Lâm bị mù.
Nữ phóng viên vẫn muốn tiếp tục hỏi tiếp nhưng bị mấy người khác đẩy xuống.
Tiếp theo sau là những câu hỏi liên quan đến bộ phim, đều bị Trần Mỹ Linh dùng câu "đạo diễn Tần không cho nói, nói ra sẽ bị ăn hành đó" để lướt qua, còn chuyện liên quan đến tin đồn thì đừng mong cạy được miệng của cô, giả khờ, giả moe*, đánh thái cực, lâu lâu phóng điện dùng mỹ nhân kế, các phóng viên đều sức cùng lực kiệt. Nhưng vẫn phải hỏi, hơn nữa còn phải giành với người khác, lỡ moi được tin gì thì sao? (*moe là dễ thương á mọi người)
Quảng Linh Linh đi về hướng này, do theo thường lệ là nam nữ chính sẽ cùng nhau được truyền thông phỏng vấn, Trần Mỹ Linh đã tiếp nhận phỏng vấn được một khoảng thời gian rồi, cô mà còn không qua thì là thất lễ đó.
Quảng Linh Linh đã ăn xong chén chè đậu xanh, tâm trạng rất tốt.
Ai ngờ đám phóng viên lúc nãy vẫn còn nhiệt huyết dâng trào vừa nhìn thấy cô là giống như bị điểm huyệt câm vậy, im lặng tập thể. Đôi mắt cứ nhìn tới nhìn lui, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều đang nghĩ tên nào không muốn sống nhảy ra đầu tiên đây.
Một giây sau, mọi người đều đưa ánh mắt về phía phóng viên Giải Trí Sao 7 Ngày đang đứng trong góc hận không thể cho mình trốn xuống đất.
Phóng viên Giải Trí Sao 7 Ngày: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro