Chương 32,33
Chương 32
Trần Mỹ Linh sau khi quay lại lần thứ 2 mới phản ứng ra được bản thân lúc nãy đã làm gì, không ngờ cô lại...... không để ý đến xung quanh, ở trước mặt nhiều người mà nói "Em thích chị" với Quảng Linh Linh? Chắc lúc nãy đầu cô bị con lừa đá rồi, nếu không thì hôm nay ra cửa quên uống thuốc.
Ngoại trừ ngượng ngùng ra thì là ngượng ngùng.
Trần Mỹ Linh lén nhìn Quảng Linh Linh đang ngồi cách đó không xa, cô ấy đã cởi bỏ trang phục đóng phim, chỉ mặc đồ cá nhân, quần lửng màu trắng, áo polo màu xanh nhạt, trang điểm rất bình thường nhưng lại toát ra khí chất hơn người, trên cổ tay là đồng hồ Patek Philippe nháy sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Tướng ngồi của cô ấy không được tốt lắm, thoải mái dựa vào ghế, một tay đặt trên tay vịn, Tiểu Tây đang cầm kịch bản cho cô ấy xem, cô ấy vừa xem vừa nhìn vào các diễn viên phụ đang đóng phim, miệng không ngừng khép mở, nếu để ý kỹ khẩu hình của cô ấy thì đó là lời thoại của diễn viên phụ. Có lúc do diễn xuất xuất sắc của đối phương mà nở nụ cười quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, khi cúi đầu thì ý cười ở đuôi mắt như tạo thành một đóa hoa đào lắc lư theo gió, thêm ánh chiều tà màu hơi đỏ đang chiếu rọi đằng sau cô ấy.
Mặt Trần Mỹ Linh đầy vẻ bình tĩnh nhìn cô ấy, nhưng nội tâm thì đã ầm ầm dậy sóng rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói không biết đã xem qua ở đâu.
Vốn chỉ là một cử chỉ vô tình của nàng, nhưng lại khuấy động trái tim ta.
Một luồng ánh mắt nồng nhiệt cứ nhìn cô từ hồi chiều đến giờ, Quảng Linh Linh giả bộ vô tình quay đầu qua, vừa hay đụng ngay ánh mắt không kịp né tránh của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh cười một cách sâu xa với cô ấy, kêu Tiểu Tây qua, nói vài câu bên tai.
Sau đó Trần Mỹ Linh thấy Tiểu Tây đi qua đây, cô căng thẳng đến suýt chút nữa đứng bật dậy.
Tiểu Tây cười tươi như hoa: "Quảng lão sư nói, nếu mà còn nhìn nữa là thu tiền đó."
Trần Mỹ Linh tưởng thật, hỏi: "Thu bao nhiêu?"
Tiểu Tây chạy bạch bạch về hỏi, Quảng Linh Linh chắc cũng chưa gặp qua ai ngay thẳng đến vậy, đơ người một hồi, nói: "Em đi nói với cô ấy, cứ theo tiền cát xê quảng cáo của tôi lần trước, nhìn 1 phút là 30 triệu."
Tiểu Tây hớn hở: "Dạ vâng."
Trần Mỹ Linh xòe bàn tay ra tính toán tài sản của mình, chỉ được năm ngón tay, đôi mắt to chớp lấy chớp để, tội nghiệp nhìn sang Quảng Linh Linh, dùng khẩu hình nói: "......Chỉ có thể nhìn được 5 phút, châm chước cho em xíu có được không?"
Tiểu Tây: "!!!"
Alo, chú cảnh sát, ở đây có người dùng mỹ nhân kế nè, mau bắt lấy cô ấy!
Tiếp nhận sự tấn công mỹ sắc, Quảng Linh Linh hít một hơi nhẹ, đứng bật dậy, đi qua, Trần Mỹ Linh ngưỡng cổ lên nhìn, Quảng Linh Linh giơ một tay ra xoa đầu cô ấy rồi quay trở về.
"Không cần tiền của em, huề rồi." Cô quăng một câu nói lại.
Tim Trần Mỹ Linh đập thình thịch thình thịch, cô kéo Tiểu Tây lại, nói: "Cô có thể hỏi giúp tôi với Quảng ảnh hậu, sự trao đổi như vậy có thể làm thêm mấy lần nữa được không?"
Quảng Linh Linh nghe được câu chuyển lời của Tiểu Tây, kinh ngạc mở to mắt ra: Con bé này, giờ được đằng chân lên đằng đầu à?
Tiểu Tây không có quay trở lại cho Trần Mỹ Linh đáp án, trái tim nóng bỏng của Trần Mỹ Linh từ từ hạ nhiệt, cũng đúng, một fan như cô dựa vào gì mà yêu cầu Quảng Linh Linh đáp lại cái tâm ý lộn xộn của mình chứ?
"Hôm nay không phải là tốt hơn nhiều so với hôm qua hả? Cô ấy biết ngươi là fan của cô ấy rồi." Trần Mỹ Linh tự khuyên mình, "Làm người phải biết tự thỏa mãn, đừng cố nghĩ một bước lên mây."
Cô rất nhanh lại lạc quan trở lại, tập trung sự chú ý vào phim trường.
Hiện giờ đang quay cảnh Sở Vương nghe được cung nhân bẩm báo chuyện Trần Phi té xuống hồ, ra lệnh điều tra. Nhưng Trần Phi vẫn chưa tỉnh, tạm thời không điều tra được gì, Sở Vương đại nộ, đập phá hết mấy bình hoa trong Ngọc Tú Cung, thị nữ quỳ dưới đất run cầm cập.
Trần Mỹ Linh nhớ lại nội dung kịch bản: Sau sự việc rơi xuống hồ, Kinh Tú bị tố giác, bị cấm túc để xét xử, việc đến Giang Nam cứu trợ cũng bị gác lại, phái người khác đi. Còn Ngũ hoàng tử Kinh Mân được phái đi Giang Nam lại chết ngoài cung một cách ly kỳ, sự việc rất kỳ quặc. Nếu người đi là Lục hoàng tử Kinh Tú, vậy người chết bên ngoài có phải sẽ là chàng?
Trần Khinh là tiên đoán như thần giúp chàng, hay là cơ duyên hảo hợp giữ được tính mạng chàng?
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp! Chỉ có biên kịch rẻ tiền mới viết ra sự trùng hợp hết lần này đến lần khác! Trần Mỹ Linh giở kịch bản ra xem chân tướng sự việc ở phía sau, tuy đã xem qua vài lần rồi, nhưng cô vẫn xem rất nhập tâm, đến ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn qua đây cũng không phát giác ra nữa.
Quảng Linh Linh cảm thấy người này đúng là kỳ lạ, một hồi thì đối với mình nhiệt tình như lửa, một hồi thì chả ngó ngàng gì. Quảng ảnh hậu cảm nhận được sự khác biệt quá lớn này thì quay mặt qua chỗ khác, bụng nghĩ: "Không ngó ngàng đến chị thì thôi, ai cần chứ, hứ?"
Quảng ảnh hậu nhìn mấy cảnh quay của diễn viên phụ bắt đầu thấy buồn tẻ vô vị, đi về khách sạn trước rồi.
Trần Mỹ Linh dụi mắt xem hết phần kết của kịch bản, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cái vị trí vốn có Quảng Linh Linh ngồi đó giờ đã trống không rồi, đến trợ lý cũng chẳng còn ai, cô nhìn xung quanh, kéo một nhân viên lại hỏi: "Quảng ảnh hậu đâu?"
"Về rồi."
"Khi nào vậy?"
"Về chắc cũng được 10 phút rồi."
"Tôi biết rồi, cám ơn."
Trần Mỹ Linh đứng tại chỗ, thở dài, nhìn về phía xa mặt trời đang lặn, tự chế giễu cười một cái. Quả nhiên, là mình nghĩ nhiều quá rồi, cứ tưởng ít nhiều gì thì cũng có chút tiến triển, kết quả lại là Quảng Linh Linh rời khỏi mà không thèm nói với cô một tiếng nào hết.
Trong yêu đơn phương, không có sự bình đẳng, đó là một loại dục vọng, khi nghĩ đến thì muốn có được nó, khi không có được thì lại thấy đau buồn uất ức.
Có chút bị tổn thương, Trần Mỹ Linh quyết định xoa dịu vết thương trước rồi mới quay về khách sạn, cách tốt nhất là đi làm việc nặng.
Tần Hàn Lâm: "Cut, tấm phản quang giơ cao chút, thêm lần nữa."
Quả nhiên là giơ cao lên chút, nhưng lại có một đôi chân trắng muốt lộ ra bên dưới, Tần Hàn Lâm gãi gãi đầu, mặt đầy câu hỏi, đi qua đó vừa nhìn là thấy Trần Mỹ Linh cười với ông, răng vừa đều vừa trắng: "Em rảnh rổi không có gì làm nên qua phụ chút, nhân tiện học cách diễn xuất luôn."
Tần Hàn Lâm cũng cười: "Em vậy là không những phụ trách diễn xuất, mà còn phụ trách làm culi nữa, công ty của em nếu khiếu nại Tần Hàn Lâm bóc lột diễn viên, thì sao đây?"
"Không sao đâu, một mình em gánh cho."
Tần Hàn Lâm mỉm cười rời khỏi, thư ký trường quay đang đứng bên cạnh Trần Mỹ Linh, hô: "Action!"
Cảm nhận hiện trường quay phim ở cự ly gần vậy, cũng là một cách để hòa nhập vào bộ phim, Trần Mỹ Linh tự nhận mình không phải là người thông minh, nhưng cô biết cách nỗ lực, đồng ý cược hết tất cả, thế nào cũng có một ngày cô có được thứ cô muốn.
Nếu như đã dốc hết sức nhưng cũng không được như ý nguyện, vậy thì......
Vậy thì sao hả? Trần Mỹ Linh không biết, chắc sẽ mất đi một mục tiêu phương hướng của đời người trong giai đoạn này, chắc cô sẽ hướng tới hành trình của giai đoạn sau? Nhưng hiện giờ, cô sẽ không từ bỏ, ít ra cũng không được làm cho mình hối hận.
Sự u ám dưới mắt cô từ từ tan đi, tan thành mây khói, có chút ánh mặt trời chen vào, ánh mắt đột nhiên tỏa ra những gam màu rực rỡ.
Buổi tối mùa hè đến rất chậm, đoàn phim quay đến 7h là tạm nghỉ, Trần Mỹ Linh không đợi đến lúc phát cơm hộp, dắt Phương Hồi đi trước, trên đường đi cô rất phấn khởi, ai không biết còn tưởng cô trúng số giải độc đắc nữa chứ.
Phương Hồi nhịn không nổi hỏi: "Trần lão sư, sao chị vui vẻ vậy?"
Trần Mỹ Linh cười rồi quay một vòng, tay này nắm lấy tay kia, chĩa vào căn nhà phía trước "pew" một cái, rồi tiêu sái thổi miệng súng: "Đi mời Quảng lão sư ăn cơm."
"Ồ." Phương Hồi như muốn nói điều gì đó.
Trần Mỹ Linh hiếm khi thấy cô ấy có tâm sự, cười hỏi: "Sao vậy? Tự nhiên nhăn mặt chi vậy? Có chuyện thì nói, có vấn đề chị sẽ giúp em giải quyết cho."
Không gian trong bụng của Phương Hồi chỉ có nhiêu đó thôi, đã vậy còn dùng để chứa đồ ăn nữa, hoàn toàn không giấu được việc gì, cô ấp úng nói nói: "Trần lão sư, chị...... có phải là thích...... Quảng ảnh hậu?"
Trần Mỹ Linh đột ngột dừng chân lại, không có quay đầu qua.
Phương Hồi nhìn sau lưng cô ấy, hạ giọng nói: "Ý em nói là...... sự yêu thích giữa nam và nữ."
Trần Mỹ Linh quay đầu qua, nheo mắt lại, để lộ ra vẻ nguy hiểm, nhìn cô ấy: "Ai nói cho em biết? Hay là em...... nhìn ra được?"
"Là...... Chị Tô Hàn nói em biết, còn, còn nữa......" Phương Hồi chưa từng thấy qua cô ấy nghiêm túc đến thế, hơi sợ, giọng nói nhỏ xíu, "Em tự mình cũng nhìn ra được chút ít, ánh mắt chị nhìn cô ấy quá cuồng nhiệt rồi."
Trần Mỹ Linh im lặng.
Nói khó nghe một tí, Phương Hồi là một người ngây thơ đơn thuần, nếu như ngay đến cô ấy cũng phát giác ra được, vậy thì Quảng Linh Linh...... thậm chí mấy người khác trong đoàn phim chẳng phải là cũng phát giác được? Hiện giờ vẫn chưa có ai nhìn ra được, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đây không phải là ý nguyện của cô.
Trần Mỹ Linh lặng lẽ cúi mắt xuống, ánh mắt rất phức tạp.
Một lúc sau, cô thở dài: "Đi thôi."
"Vậy còn chuyện mời đi ăn cơm......"
"Không mời nữa, Quảng lão sư đang ăn kiêng, chúng ta kêu cơm bên ngoài đi, buổi tối chị còn phải xem kịch bản."
......
Lầu 6 của khách sạn, trong phòng Quảng Linh Linh.
Trong màn hình Ipad pháo đang nổ tung tóe, cái cách chơi bài amater của Quảng Linh Linh lại thắng được một trận đấu địa chủ, nhưng cũng không làm cho tâm trạng cô vui lên được, ánh mắt cô dường như đang có một sự bực bội không nói ra được.
"Không chơi nữa, lấy ra."
Tiểu Tây liếc nhìn cái mặt khó chịu của cô ấy, thấp thỏm lo sợ lấy Ipad ra, đặt lên bàn.
"Mấy giờ rồi?" Quảng Linh Linh hỏi.
"8h tối."
"Lúc nãy có ai đến gõ cửa không?" Lúc trước nếu không có lịch quay thì Trần Mỹ Linh đến "trình diện" rất đúng giờ.
"Không có."
"Em lấy điện thoại của tôi hỏi Tần Hàn Lâm, Trần Mỹ Linh còn ở phim trường không?"
Tiểu Tây không hiểu tại sao cô ấy không tự mình đi hỏi, ngoan ngoãn nghe lời nhắn tin wechat cho Tần Hàn Lâm, chắc là đang nghỉ ngơi nên Tần Hàn Lâm trả lời rất nhanh, còn là chat voice nữa, Tiểu Tây mở ra: "Dìa rồi, con bé dìa hồi một tiếng trước rồi."
Quảng Linh Linh: "Mở lại lần nữa."
—— Dìa rồi, con bé dìa hồi một tiếng trước rồi.
Quảng Linh Linh: "Lần nữa."
Giọng Hong Kong lơ lớ của Tần Hàn Lâm vang vọng trong căn phòng.
Quảng Linh Linh nghe đủ rồi, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giỏi."
Giỏi lắm Trần Mỹ Linh, giỏi, cực kỳ giỏi.
Tiểu Tây thấp thỏm nhìn cô ấy, dò thám hỏi: "Có cần em xuống lầu xem Trần lão sư có ở dưới đó không?"
"Không được đi!"
Chương 33
Tiểu Tây, năm nay 25 tuổi, học trường cao đẳng top 3 toàn quốc, từ nhỏ đã quyết tâm vào showbiz, nhưng lại không đủ nhan sắc để làm minh tinh, cũng không muốn trở thành paparazzi trơ trẽn đến nỗi suốt ngày bám theo đuôi người khác, do đó lui về, sau khi tốt nghiệp thì "san bằng" thiên quân vạn mã, tiến thẳng vào công ty của Quảng Linh Linh. Một năm sau, vừa hay trợ lý lúc đó của Quảng Linh Linh từ chức về quê, như được trúng sổ xố vậy, cô được Tiết Dao điều từ văn phòng qua làm trợ lý cho Quảng Linh Linh, từ đó đến nay đã được 3 năm.
Lúc đó Quảng Linh Linh đã thành danh nhiều năm, chỉ lộ cái mặt ra thôi cũng làm cho fan kích động đến trèo cửa sổ. Trong suy nghĩ của cô, Quảng Linh Linh đáng lẽ phải như vậy: Trong ánh đèn mông lung của đêm tối, hai chân nho nhã bắt chéo ở đằng trước, ngón tay thon dài cầm ly rượu, từ từ lắc nhẹ, cả căn phòng đều toát ra mùi thơm nguyên chất của rượu vang, được lấy từ một trang viên nào đó của nước Pháp.
Hiện giờ quả thật là như vậy, ánh đèn là thật, rượu vang cũng là thật, bên cạnh rượu vang đặt cái Ipad càng thật hơn. Khi Tiểu Tây hầu hạ Quảng ảnh hậu chơi đấu địa chủ, đã từng hoài nghi mục đích phấn đấu nỗ lực của mình, bây giờ các sao nữ đều "thanh tao thoát tục" vậy à?
Hiện giờ lại thêm một thứ nữa làm cô nghi ngờ, không phải là đấu địa chủ đấu đến bệnh viêm gân tái phát mà là linh hồn của Quảng Linh Linh chắc bị người khác hoán đổi rồi.
"Không được đi!" Quảng Linh Linh nghiêm nghị ngăn cản lại.
"Được thôi chị gái nhỏ."
"Tôi phải xem kịch bản."
"Được thôi, kịch bản ở đây."
Đây là lúc 8g.
"Mấy giờ rồi?"
"8g rưỡi."
"Có ai đến gõ cửa không?"
"Không có."
Đây là lúc 8g 50.
......
"Mấy giờ rồi?"
"Thưa chị gái nhỏ, là 10g, không có ai gõ cửa hết."
"Bây giờ em còn học được cướp lời nữa à?" Quảng Linh Linh liếc một cái, đứng dậy, kéo cửa ra, đi hết một vòng ở hành lang, Tiểu Tây vươn cổ ra dòm, ai ngờ cô ấy lại quay trở về ngồi xuống, "Tôi phải xem kịch bản."
Tiểu Tây: "......"
Kịch bản không phải đang trong tay chị hả?
Sáng hôm sau không có quay phim, không cần dậy sớm hóa trang, dựa theo thói quen thường ngày là tiếp tục nghiên cứu kịch bản, hoặc là lên mạng lo chuyện của cô, không tới 12h tuyệt đối không tắt đèn đi ngủ. Vậy mà đêm nay lần đầu tiên cô đã quăng kịch bản từ sớm, máy tính cũng không mở luôn, tắm rửa lên giường khi chỉ mới 11h.
Quảng Linh Linh nhắm mắt lại: "Chúc ngủ ngon."
Tiểu Tây đứng ở cửa, tắt đèn cho cô ấy, nói: "Chúc ngủ ngon."
Buổi tối Quảng Linh Linh mơ thấy một giấc mơ, thấy cô đang đi đằng trước, Trần Mỹ Linh đuổi theo sau, cô đi cực kỳ nhanh, Trần Mỹ Linh hoàn toàn không theo được, chạy theo đằng sau vừa khóc vừa hét lên: "Quảng lão sư, em sai rồi, em không nên không đến gõ cửa phòng chị, hôm qua là do blablabla...... xin chị tha thứ cho em."
Cảnh vật chớp mắt một cái lại thay đổi, Trần Mỹ Linh quỳ dưới chân cô, khóc lóc van xin, Quảng Linh Linh nhìn từ trên cao xuống, bàn tay sờ lên mái tóc của cô ấy, trong lòng cực kỳ vui vẻ, thần sắc cực kỳ miễn cưỡng: "Thôi bỏ đi, không được có lần sau."
Trần Mỹ Linh như được đặc xá, kích động nói: "Sẽ không dám nữa! Nhất định không có lần sau! Huhuhu hix hix, chị đừng có lơ em......"
"He he he......"
Tiểu Tây ôm tay đứng ở mép giường, ngón tay chỉ lên trán, ngực, vai trái, vai phải mỗi chỗ một cái, trong lòng lẩm bẩm: "Đây không phải là thật, đây không phải là thật, Quảng lão sư không có cười gian như ông chú biến thái, đây là ảo giác của mình, tất cả là ảo giác, Amen!"
Mở mắt ra, thấy một bên mặt của Quảng Linh Linh vẫn dán sát gối, mặt bên kia rõ ràng rất hồng hào, còn cười rất hớn hở nữa.
Tiểu Tây nhắm mắt làm Bất Động Minh Vương Ấn trước ngực, niệm thầm: "Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai Trần Liệt Tại——" rồi đột nhiên mở mắt ra, hét trong im lặng, "Tiền! Cấp cấp như luật lệnh!" (ai xem phim Lưu Bá Ôn sẽ rõ nhá =)))))
Hơi thở Quảng Linh Linh dần đều, khóe miệng vẫn còn nụ cười mãn nguyện.
Đạo, Phật dung hợp cũng chả có tác dụng gì.
Tiểu Tây ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Chìa khóa che đậy sức mạnh bóng tối! Xin hãy thể hiện sức mạnh thực sự của ngươi trước mặt ta! Tiểu Tây cùng ngươi lập khế ước mệnh lệnh ngươi——" một tay cô giơ cao, giống như là tay giơ cao Ma Trượng, Ma Trượng đặt xuống đỉnh đầu của Quảng Linh Linh, "Giải trừ phong—— Á á, chào buổi sáng Quảng lão sư!"
Tiểu Tây tay buông ra, Ma Trượng rơi lạch cạch xuống đất, biến mất giữa không trung rồi.
"Em đang làm gì đó?"
Quảng Linh Linh mắt lim dim ngồi dậy, vuốt lại mái tóc dài có hơi rối loạn do ngủ cả đêm, vén ra đằng trước, kéo lại vai áo ngủ bị trễ xuống cánh tay, cái vai lõα lồ ra trắng đến lóa mắt, hai thanh xương quai xanh do gầy ốm nên rất nổi bật, ánh mắt của Tiểu Tây không khống chế được nhìn xuống ngực của Quảng Linh Linh, thở dài trong lòng.
Tiểu Tây mặt không biến sắc nói: "Em qua đây giúp chị lấy quần áo của hôm nay."
Cô còn lâu mới dám kêu Quảng Linh Linh dậy, cô ấy thường cáu kỉnh khi ngủ dậy, nếu mà ngủ chưa đủ mà bị kêu dậy thì đảm bảo ngày đó cô khó sống.
"Ồ," Quảng Linh Linh ngủ đủ rồi, cơ thể thoải mái, tâm trạng cũng thoải mái, giấc mơ đó càng làm cô thoải mái hơn, "Mấy giờ rồi?"
"7g."
"Ừm, tôi đi làm vệ sinh."
Tiểu Tây giúp cô ấy vén chăn ra, một đôi chân dài trắng nõn lộ ra, dẫm lên đôi dép được đặt ngay ngắn ở bên giường, khi Quảng Linh Linh đi ngang qua, Tiểu Tây ngửi thấy được mùi phấn Johnson"s Baby trên người cô ấy.
Một tiếng đồng hồ sau, Quảng Linh Linh ăn mặc chỉnh tề ra cửa, trên mặt thoa hết 3 lớp kem chống nắng, vừa ra cửa là ông mặt trời cực kỳ ngông cuồng phát tán ra cái nóng khiến người ta cháy hết cả da, thiêu cháy mặt đất, một giọt mồ hôi rơi xuống đất là lập tức bốc hơi liền.
Tiếng ve kêu nhức óc không còn nữa.
Đến khi vào phim trường, Quảng Linh Linh đã ướt đẫm mồ hôi, cô không có ngồi xuống nghỉ ngơi, mà là nghiêng đầu qua thì thầm với Tiểu Tây: "Đi xem xem Trần Mỹ Linh đến chưa?"
Tiểu Tây cực kỳ tự nhiên chấp nhận một sự thật là những chuyện liên quan đến Trần Mỹ Linh, cô đều phải đứng ở giữa, hai mắt sắc bén quét qua phim trường, cuối cùng cũng tìm thấy được Trần Mỹ Linh đang buột tóc đuôi gà đứng đằng sau một cái máy.
Trần Mỹ Linh mặc áo thun quần dài, tóc được buột cao lên, mũi cao môi đỏ, nhìn rất trẻ trung y như học sinh cấp 3 mới ra trường, cô ấy đang hòa mình vào trong đám người, nếu không phải có khuôn mặt xuất chúng đó và khí chất của ngôi sao được bồi dưỡng ra, ai cũng không nhìn ra được cô ấy là một hoa đán đang nổi.
Tiểu Tây chỉ về một phương hướng cho Quảng Linh Linh, nhỏ tiếng nói: "Bên đó kìa."
Quảng Linh Linh nhìn thấy là tức sôi máu.
Cái thằng cha đẩy máy móc là Mã Vương Gia 3 mắt hay là Na Tra có 3 đầu 6 tay, có cái gì để coi đâu chứ, tối ngày cứ chui qua đó? Thích đẩy máy móc vậy sao không đi làm công việc đẩy máy móc luôn đi, làm minh tinh làm gì, trong showbiz cạnh tranh quyết liệt vậy, người ta chen chúc nhau, đánh nhau bể đầu để vô đây, chưa từng thấy minh tinh nào vô trách nhiệm như ngươi vậy!
Chuyện này cho thấy ngươi lợi hại rồi, có cần chống nạnh vậy không? Trong lòng cô rủa thầm.
Sau đó Trần Mỹ Linh đứng dậy thật, hình như là mệt rồi, chống hông nghỉ một lát.
Quảng Linh Linh hơi mở to mắt ra: một minh tinh như ngươi không biết chú ý hình tượng hả? Chống nạnh chống đến xinh đẹp vậy cũng không phải là lý do để cho ngươi chống nạnh một cách tùy tiện!
Trần Mỹ Linh thật ra là mới chạy qua đây, tiểu ca đẩy máy móc cười nói: "Không đủ sức rồi phải không, mới đẩy chút xíu là mệt rồi. Không phải chiều cô còn phải quay phim hả? Nghe lời tôi đi, đừng làm mấy việc này nữa."
"Dù sao tôi cũng không có gì làm, ở đây chút nữa, một lát sẽ qua chỗ đạo diễn Tần xem quay phim."
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán của Trần Mỹ Linh, từ xa cô đã thấy được Quảng Linh Linh rồi, cho nên mau mau chui vào đây trước khi cô ấy vào phim trường. Cô sợ mình nhìn thấy cô ấy sẽ không kiềm chế sẽ cong khóe miệng lên, không kiềm chế nổi ánh mắt nồng nhiệt, không kiềm chế được tất cả rung động vì cô ấy.
Một người khi mà có tình cảm với một người khác, cho dù là sương mù của toàn thế giới cũng không che mờ lại được. Giả bộ không yêu cô ấy, còn khó khăn hơn là giả bộ yêu cô ấy.
Nếu đã như vậy thì chỉ có một cách duy nhất là cố gắng rời xa cô ấy.
Nhưng hiện giờ cái ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình lại là chuyện gì đây?
Quảng Linh Linh ngồi giữa các trợ lý, cây quạt điện lạnh đang thổi, nước lạnh cũng đang uống, trên người rất mát mẻ, trong lòng thì lại sôi máu. Giấc mơ của đêm qua và hiện thực lại trái ngược nhau, tình huống thông thường chắc cũng không nên như vậy.
Quảng Linh Linh bình tĩnh suy nghĩ: Hôm qua cô ấy vẫn còn rất bình thường, cực kỳ lễ phép với mình, thậm chí còn chút xấu hổ nữa, còn nói là fan của mình, hôm nay tự nhiên lại biến thành người khác, không lẽ xảy ra chuyện gì à? Thân là cộng sự hợp tác với nhau, đi hỏi một chút cũng là phép tắc cơ bản.
Cô tự tìm lý do cho mình, đưa ly nước cho Tiểu Tây, yên lòng yên dạ đi về phía Trần Mỹ Linh.
"Trần Mỹ Linh."
Cơ thể Trần Mỹ Linh đột nhiên cứng đờ, tay đang nắm tay vịn ngừng lại, phủi bụi trên người, đứng dậy, ánh mắt quét nhìn Quảng Linh Linh cực nhanh, ngoan ngoãn nhưng không thiếu lễ phép chào hỏi: "Quảng lão sư."
"Em xảy ra chuyện gì à?" Quảng Linh Linh nhìn thấy cô ấy trang điểm còn đậm hơn hôm qua, cố kiềm nén cơn giận đã tích tụ cả đêm, dịu dàng nói, "Đêm qua ngủ không ngon?"
"Dạ, tối qua xem kịch bản đến khuya."
"Không có chuyện gì khác?" Chỉ có xem kịch bản? Trái tim Quảng Linh Linh nặng trĩu xuống.
Trần Mỹ Linh cười dịu dàng: "Còn có thể có chuyện gì khác?"
Quảng Linh Linh yên lặng nhìn, đôi mắt sâu thẳm như có muôn vàn lời để nói: "Em không có quên chuyện gì à?" Quảng Linh Linh lần đầu tiên nghiêm túc muốn có được một đáp án rất đơn giản mà trước giờ chưa bao giờ muốn, cho dù Trần Mỹ Linh nói "Xin lỗi nha, Quảng lão sư, đêm qua em quên gõ cửa tìm chị rồi", cô cũng có thể tha thứ, sau đó xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô không có quên, cô tất nhiên không có quên! Nhưng có nhiều chuyện không phải cô nhớ ra được là có thể làm được, chính vì do cô biết cái giới này cực kỳ dơ bẩn, cho nên cô càng không thể để cho Quảng Linh Linh rơi vào bất kỳ tai họa ngầm nào, cô không thể ích kỷ như vậy.
Trần Mỹ Linh cúi mắt hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nghiêm túc hồi tưởng một hồi, lắc đầu: "Không có, em không có quên gì hết."
Biểu cảm của cô hoàn toàn không có kẽ hở, triển khai diễn xuất tới mức tối đa.
Quảng Linh Linh nhìn cô ấy rất lâu, gật đầu, lui về sau nửa bước, nửa bước này dường như làm cho tình cảm mấy ngày nay của bọn họ trở về vị trí cũ, thậm chí là xa hơn nữa.
Ngữ khí của Quảng Linh Linh xa cách: "Vậy là tôi nhớ nhầm rồi, xin lỗi."
Nhìn bóng dáng Quảng Linh Linh đi xa dần, khóe miệng Trần Mỹ Linh cong nhanh lên một cái, cuống lưỡi toàn là vị đắng, trước giờ cô chưa từng thấy may mắn vì mình là một diễn viên đến thế, cũng chưa từng thấy căm ghét mình là một diễn viên đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro