28
"We found love"

—————————————————
Cơm hộp vẫn treo trên nắm cửa, LingLing Kwong ăn qua loa xong, cầm theo chìa khóa đi ra ngoài, tiện cầm thêm cả túi rác.
Khi cô quay lại, Orm đang ngồi ở trước máy tính bận rộn làm việc, cô mở cửa bước vào, cô gái nhỏ ngồi trên ghế mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng thấy có người từ bên ngoài bước vào phòng, nàng ngây người một lát, sau đó mới rụt cổ, lấy tấm chăn đang khoác trùm kín đầu, bao gồm cả vành tai đang đỏ bừng.
LingLing Kwong mua bộ lọc về, cô thay bộ lọc điều hòa trong phòng, rồi lại vào phòng tắm, thay bóng đèn mới, đến lúc này mới đi rửa tay.
Orm khoác chăn, đứng ở cửa nhìn cô.
LingLing Kwong cười nhẹ, "Làm xong rồi?"
Orm quay về ngồi trước bàn máy tính.
LingLing Kwong đi vào phòng bếp rót một cốc nước, ngửa cổ uống cạn, lấy điện thoại di động ra xem tin tức, khách hàng quá nhiều, Bow không xử lý được, cô cất điện thoại đi, rửa cái cốc sạch sẽ rồi cất vào chỗ cũ, đi ra nói với nàng: "Chị phải đi rồi."
Orm gật đầu.
LingLing Kwong sờ sờ mặt nàng, dụ dỗ hỏi,
"N'Orm mang máy tính theo rồi đi cùng chị nhé?"
Orm cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy thì để lần sau." LingLing Kwong cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, "Không được cắn môi."

Orm hơi rụt bả vai lại vì bị hôn bất ngờ, LingLing Kwong buông nàng ra, xoa xoa đầu nàng, "Chị đi đây."
Nàng bước từng bước nhỏ theo sau cô, LingLing Kwong bước ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn nàng, khóe môi dương lên, giọng nói mềm mại dễ nghe vô cùng, "Chẳng lẽ N'Orm không nỡ rời xa chị sao?"
Khuôn mặt trắng nõn của Orm đỏ lên, "... Không phải."
Sau khi nàng đóng cửa lại, mới nhỏ giọng nói: "Đi đường cẩn thận."
LingLing Kwong cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim mình, cô cười nhẹ, "Được rồi, N'Orm nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà chờ chị."
Tại phòng khám Bow đã mệt không chịu nổi, thấy LingLing Kwong đi đến, thở phào nhẹ nhõm nói: "P'Ling, có người đang trong phòng mổ, thuốc gây mê phải mất nửa ngày mới có tác dụng, mệt chết em mất..."
LingLing Kwong mặc áo blouse trắng vào, khử trùng tay.
Bình thường tính tình của cô rất lạnh lùng, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ mới nói đùa được với cô một hai câu.

Nhưng hôm nay, Bow thấy từ đầu tới cuối cô luôn treo nụ cười ở trên mặt, lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật không nhịn nổi mà hỏi một câu, "P'Ling, chị làm sao vậy?"
"Sao cơ?" LingLing Kwong rửa sạch tay, lau khô ngón tay, sau đó lấy điện thoại ra, xem thử Orm có gửi tin nhắn hay không.
"Trông chị có vẻ rất vui." Bow chỉ vào những vị khách mới ra khỏi cửa, "Thường ngày đối với những vị khách như vậy, cô đã sớm lạnh mặt từ lâu rồi, nhưng hôm nay chị rất là... Dịu dàng, nhưng không phải loại dịu dàng mà bọn em thường thấy."
LingLing Kwong: "..."
Cô cầm lấy danh sách lịch hẹn trước đưa cho Bow, "Làm việc đi, buổi tối chị có hẹn ăn cơm cùng bạn, em tan làm sớm một chút, treo biển ở ngoài cửa."
"P'Ling, về sau buổi tối không cần trực đêm?" Bow hỏi.
"Em đáng được như thế." LingLing Kwong đi đến trước quầy lễ tân, yêu cầu Ratee gõ lại danh sách phân công nhiệm vụ rồi dán ở cửa.
"Vậy còn chị?" Bow vừa hỏi xong vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì đó, "Ồ, chị muốn ở cùng bạn gái?"
LingLing Kwong không phản bác, khóe môi hơi cong lên.
Trước 5 giờ rưỡi, cô lái xe đến khách sạn đã hẹn trước.
Ratee đi vào văn phòng cô dọn dẹp vệ sinh, lau qua cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên bàn một lần, Bow đi ngang qua thấy cảnh này, thuận miệng hỏi, "Ratee, cô biết bạn gái của P'Ling là ai không?"
Ratee cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô ấy xem, chỉ vào ba chữ 'của riêng Orm' to đùng bên trên, hỏi Bow: "Có biết chữ của bà chủ không?"
Bow cười khẽ, "Tôi tưởng rằng cô không nhìn thấy."
"Đã thấy từ lâu rồi được chưa." Ratee bĩu môi.
"Cô vẫn còn chưa từ bỏ sao?" Bow hỏi.
"Hiện tại tôi chỉ coi chị ấy là bà chủ, nào dám mơ ước làm bạn gái của chị ấy nữa." Ratee đặt cái mũ đã lau sạch xuống bàn, thở dài nói: "Tôi chỉ là không ngờ rằng, P'Ling lại thích... Cô ấy đến như vậy."
"Cô ấy trông thế nào?" Bow hỏi.
"Không biết, tôi cũng chưa gặp qua cô ấy bao giờ, chỉ biết... Cô ấy hình như rất sợ người." Ratee suy ngẫm nói, "Lạ thật, cô ấy không sợ P'Ling sao?"
"P'Ling có cái gì mà sợ, do cô chưa thấy bộ dạng P'Ling khi nói chuyện với cô ấy thôi."
Ratee trợn tròn mắt, "Là bộ dạng gì?"
Bow nhún vai, "Cô sẽ cảm giác bản thân như nhìn thấy ma."
Ratee: "...".
Khách sạn mà LingLing Kwong đặt cách phòng khám hai mươi phút lái xe.
Cô vừa mới dừng xe, bả vai đã bị một người vỗ mạnh, quay đầu nhìn thấy người phía sau, cô cười khẽ, "Đến rồi?"
Người kia cắt tóc ngắn nhuộm màu xám, bên trong mặc áo ba lỗ, bên ngoài khoác một cái áo khoác da, phía dưới thì mặc quần đùi, cách ăn mặc có thể nói là chẳng ra cái gì cả.
"Lạnh quá, lâu rồi không gặp." Matha xoa xoa tay, nói với LingLing Kwong, "Em đoán chị cũng sắp tới rồi, nên đứng ở ngoài hút điếu thuốc chờ chị."
"Đi vào thôi." LingLing Kwong xoay người đi vào trong.
Người phục vụ mở cửa ra, dẫn hai người đến phòng đã đặt trước.
Khi đi qua sảnh lớn, ban đầu có không ít người bị khuôn mặt của LingLing Kwong hấp dẫn, sau đó lại bị thu hút bởi cái quần đùi của Matha, xung quanh truyền đến những tiếng cười khúc khích.
Bây giờ là tháng 10, nhiệt độ hạ thấp, hầu hết ai cũng đã mặc quần dài, trên phố không có một người phụ nữ nào mặc quần đùi cả.
Vào đến phòng riêng, Matha vội vàng mở điều hòa, cởi áo khoác ra, để lộ hai cánh tay trải kín hình xăm, người phục vụ chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi lập tức rời mắt đi, đưa thực đơn cho LingLing Kwong.
"Sáu món đầu thực đơn và bốn món ăn kèm." LingLing Kwong gọi món xong thì nhìn về phía Matha, "Uống rượu không?"
Matha lắc đầu, "Không uống, buổi tối còn có khách, nên không được say."
Cô không sợ uống rượu, chỉ là lo lắng cho LingLing Kwong.
Những sự việc trước kia có thể ít người biết tới, nhưng Matha lại là rõ rành rành.
"Được rồi, trước tiên cứ vậy đã, không đủ thì gọi thêm." LingLing Kwong đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, tiện gọi thêm hai tách trà nóng, chờ người phục vụ đóng cửa đi ra ngoài, lúc này cô mới hỏi Matha, "Dạo này công việc thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Matha mở tiệm xăm hình rất có tiếng, hàng tháng có hơn hai mươi người trả tiền học phí để được vào đó học nghề.
Từ thời ông nội của Matha đã làm nghề này, sau đó truyền lại cho con cháu, mười mấy năm trước, khi có người đến cửa tiệm phá rối, cô còn cho rằng tiệm mình nhất định sẽ bị họ đập nát.
Ông nội quỳ trên mặt đất xin đám người kia dừng tay, cô hoảng hốt chạy đến đỡ ông nội lên bảo ông đừng quỳ nữa.
Cũng chính lúc ấy, LingLing Kwong xuất hiện và nói gì đó với đám xã hội đen, kể từ đây, những người kia không bao giờ tìm đến tiệm của cô nữa.
Ân tình này Matha vẫn luôn nhớ kỹ.
Ông nội cô lúc đó cũng nói, nhà bọn họ nợ LingLing Kwong một ân huệ lớn, dặn Matha bất kể thế nào cũng phải báo đáp món nợ này.
Chỉ là, Matha không ngờ tới, việc trả ơn cho cô chỉ có mỗi xăm hình cho LingLing Kwong.
"Một chút việc nhỏ này thật sự không cần phải mời em ăn cơm đâu, em chỉ nghĩ là lâu lắm rồi chưa được ăn cơm cùng với P'Ling, cho nên mới mặt dày tới đây." Matha quan hệ rất rộng, cục cảnh sát hay bất động sản cô đều quen hết, một chút việc của LingLing Kwong, xử lý thông qua cậu vô cùng dễ dàng.
Cô là người chân thành, là một người bạn mà LingLing Kwong cực kỳ tin tưởng.
"Chị đã làm phiền em rất nhiều mà, lại vừa lúc đang có thời gian, cho nên muốn tìm em ăn một bữa." LingLing Kwong nói, nâng tách trà lên nhìn cô, "Lấy trà thay rượu."
"Được thôi." Matha sảng khoái chạm cốc với cô.
Sau khi dọn món xong, hai người vừa ăn vừa trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc hai người đang nói chuyện thì có người gọi đến, nhưng bầu không khí không hề bị phá hỏng, trả lời điện thoại xong lại nói chuyện tiếp.
"Mấy học viên của em vẫn hay hỏi về chị." Matha có một đôi mắt rất sáng, khi nói chuyện bên má phải còn hiện một lúm đồng tiền rất sâu, "Em nói với mấy đứa đó, P'Ling của em là đỉnh nhất! Ha ha!"
Matha gặp ai cũng nhắc đến LingLing Kwong, nói LingLing Kwong là người đầu tiên mà cô gặp xăm hình không cần gây tê, hơn nữa ở dưới cổ, toàn bộ đều xăm hình.
Tính ra thì câu nói này không khác nào đang mỉa mai những người xăm cái hình bé bằng cái móng tay nhưng vẫn đòi gây tê.
Đó là cô còn chưa nói, LingLing Kwong tẩy hình xăm cũng không gây tê.
Đến giờ Matha vẫn còn nhớ rõ buổi tối bốn năm về trước kia, cả người LingLing Kwong mặc toàn đồ màu đen xuất hiện trước mặt cô.
Khi cởi quần áo ra mới phát hiện, toàn bộ ngực và lưng đều chi chít những vết thương đang chảy máu, những vết thương đó rạch loạn lên hình xăm phía dưới.
LingLing Kwong ngẩng đầu, đôi mắt đen bình tĩnh không một gợn sóng, nói với cô: "Tẩy đi giúp chị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro