CHƯƠNG 1: CHỊ DÂU

---

Bangkok tháng Ba, trời không mưa, nhưng mây vẫn giăng như thể giữ lại mọi âm thanh ngoài kia khỏi cái thế giới này – một thế giới được dệt bằng ren, lụa, tiếng ly chạm, và những ánh mắt mà không ai dám gọi đúng tên.

Nhà hàng Mandarin Oriental đêm nay khoác lên mình bộ cánh huy hoàng nhất. Hàng trăm bóng người trong váy đầm sang trọng và veston may đo như những quân cờ di chuyển khéo léo trong ván cờ hào môn. Ánh đèn chùm chảy xuống như thủy tinh lỏng, rót vào khung cảnh một thứ ánh sáng vàng nhạt, khiến mọi thứ trở nên dịu dàng – và giả tạo.

Ở chính giữa sân khấu, cô dâu đang đứng cạnh chú rể, bàn tay cô đặt nhẹ trong tay anh – tựa như một đóa hoa trắng bị đặt vào chiếc lọ pha lê quá lạnh.

Ling Ling Kwong, ba mươi hai tuổi, mang nét đẹp một cách nguy hiểm, mái tóc đen dài được búi cao, làn da trắng mịn, đôi môi mỏng tô son đỏ nâu. Chiếc váy cưới Haute Couture ôm trọn thân hình thanh mảnh, tôn lên từng đường cong như thể nó được tạo ra chỉ dành riêng cho cô.

Cô không nhìn vào ống kính. Cô nhìn thẳng – như thể đang tìm kiếm ai đó giữa biển người xa lạ. Nhưng chỉ là một thoáng. Rồi đôi mắt ấy lại trở về đúng với vai trò của nó trong tối nay: một cô dâu hoàn hảo, lạnh lùng nhưng biết mỉm cười khi cần thiết.

Cạnh cô, Winai Sethratanapong – chú rể, con trai trưởng của tập đoàn Kornnaphat danh tiếng đang cười rạng rỡ. Anh có vẻ ngoài phong độ, thành đạt, được mệnh danh là "thái tử tập đoàn tài phiệt Bangkok" – đang siết nhẹ tay cô dâu vờ như một minh chứng cho tình yêu, hoặc ít ra là một cuộc hôn nhân hoàn hảo về mặt hình thức.

Còn ở hàng ghế đầu, phía trái khán đài, Kornnaphat Sethratanapong hay có cái tên thường gọi là Orm – em gái duy nhất của chú rể – ngồi im lặng trong chiếc đầm đen tối giản, khoác ngoài là chiếc blazer satin đồng bộ. Gương mặt cô trang điểm nhẹ, đủ để tôn lên xương gò má sắc nét và ánh mắt có chiều sâu. Cô là tổng giám đốc công ty VAYARA Fashion thuộc công ty con của tập đoàn Kornnaphat Group, một biểu tượng mới của ngành thời trang trong nước và quốc tế.

Cô không cười. Không vỗ tay. Không ngước nhìn anh trai.

Chỉ một lần – duy nhất một lần – khi cô dõi mắt lên sân khấu, ánh mắt ấy chạm phải Ling Ling.

Và trong một thoáng… rất thoáng, gương mặt Orm khựng lại.

Lần đầu tiên, cô gọi người phụ nữ ấy bằng hai chữ: “Chị dâu.”

---

Orm chưa từng tin vào trực giác, nhưng khoảnh khắc đó – khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau trên lễ đường đông đúc – có gì đó trong cô báo động. Không phải vì nhan sắc của Ling Ling. Mà là vì sự tĩnh lặng của người phụ nữ ấy. Một sự tĩnh lặng quá hoàn hảo. Quá nguy hiểm.

Người phụ nữ đó không thuộc về anh trai cô.

Cô biết, dù không có bằng chứng.

---

Sau lễ cưới, trong sảnh chờ VIP của nhà hàng, những tiếng cười xã giao, lời chúc tụng, mùi nước hoa Niche đắt tiền hòa lẫn với vị sâm panh mát lạnh.

Ling Ling đứng một mình bên khung cửa kính cao sát trần, tay cầm ly rượu vang đỏ. Vẻ mặt không buồn, không vui – chỉ là một sự yên tĩnh cố gắng để không trôi lạc khỏi chính mình.

Orm bước đến, lặng lẽ.

"Chị không thích tiệc cưới của mình sao?" – giọng cô vang lên thấp và đều.

Ling Ling không quay đầu, nhưng khóe môi cong nhẹ. "Em hay quan sát thật đấy."

"Người không vui thường đứng nép vào bóng tối." – Orm dừng bên cạnh cô, mắt không nhìn, chỉ lặng lẽ quan sát hình bóng phản chiếu trên tấm kính.

"Còn người nghi ngờ thì thường không biết mình đang soi gương hay đang nhìn người khác." – Ling Ling đáp lại, không hề bối rối.

Một sự im lặng tràn vào khoảng không. Riêng chỉ có mùi thơm nhẹ nhàng từ hơi thở Orm lẫn với mùi nước hoa unisex mà cô luôn dùng – mùi gỗ và tuyết tùng, mát lạnh mạnh mẽ pha lẫn sự ngọt ngào nữ tính của chủ nhân nó.

"Em thấy chị hôm nay đẹp," Orm nói, chậm rãi. "Không phải vì váy cưới. Mà vì ánh mắt chị… biết che giấu nhiều hơn là thể hiện."

Ling Ling quay đầu, đối diện với cô lần đầu tiên trong đêm.

"Một lời khen, hay một lời cảnh báo?"

"Chị muốn nghe cái nào?"

Ling Ling bật cười khẽ. Một nụ cười không vui, không buồn – mà như thể đã biết trước điều này sẽ đến.

"Chị không thích bị đọc vị."

"Em không đọc vị chị," Orm đáp. "Em chỉ thấy mình... đã gặp ánh mắt đó rồi. Ở nơi khác... trong gương."

Sự tĩnh lặng giữa họ không còn là ngượng ngập, mà trở thành một sự đối thoại không lời. Hai người phụ nữ. Hai thế giới. Hai cái tên cùng đứng dưới một mái nhà, bắt đầu từ tối nay.

Nhưng mỗi người đều mang theo một bí mật. Và một vết thương.

Orm nhìn Ling Ling. Lần này, nhìn thẳng.

"Chúc mừng chị, chị dâu." – cô nói, giọng dịu hơn, nhưng không mềm.

Ling Ling đáp lại bằng ánh mắt sâu, như mặt hồ trong đêm – tĩnh lặng, nhưng chỉ cần một hòn đá rơi xuống… mọi thứ sẽ vỡ ra thành sóng.

---

Đêm đó, khi Ling Ling bước vào phòng cưới, nơi những cánh hoa trắng vẫn còn vương trên gối lụa, cô không thấy chồng mình. Chỉ có chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay và một tin nhắn từ người vốn dĩ phải ở cùng cô đêm nay: “Đi gặp đối tác đột xuất. Tối nay anh không về”

Cô tắt đèn. Không khóc. Không thở dài.

Chỉ ngồi trước gương, tháo từng cây trâm ra khỏi tóc, từng bông tai khỏi tai – như cởi từng lớp mặt nạ đã đeo suốt buổi tối.

Phía bên kia bức tường, đèn phòng Orm vẫn sáng.

---

Author: Xin chào mọi người, đã rất lâu rồi mình mới quay trở lại, hy vọng lần trở lại này sẽ mang đến nội dung truyện chất lượng đến các bạn đọc giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro