CHƯƠNG 4: MẶT NẠ

---

Chiều Bangkok mang theo một loại oi bức lạ lùng. Nắng chiếu lên những khung kính cao tầng, phản chiếu những hình hài xa xôi, méo mó. Trên tầng 32 của khách sạn Maravisa, không gian chìm trong ánh vàng nhạt của rèm buông nửa kín.

Chiếc áo choàng lụa trượt khỏi vai Winai Kornnaphat khi anh bước ra từ phòng tắm, tóc ướt còn nhỏ từng giọt xuống cổ. Mùi nước hoa nữ nồng nặc từ phòng ngủ vẫn chưa tan, trộn lẫn với mùi thuốc lá anh vừa hút dở nơi ban công.

Điện thoại kêu vài nhịp, rồi im. Tin nhắn của trợ lý: “Tiệc ra mắt BST mới của VAYARA Fashion tối nay tại Sky Garden. Mời anh đến đúng giờ.”

Winai khẽ nhếch môi. VAYARA Fashion, công ty con của gia tộc, do cô em gái Orm điều hành, như một thú chơi nghệ thuật hơn là kinh doanh thực thụ. Mọi người đều nghĩ Orm lạnh lùng và hoàn hảo—vì cô luôn im lặng. Nhưng chính sự im lặng đó khiến Winai khó chịu. Như thể cô bé ấy đang che giấu một điều gì đó sâu hơn cả sự yên lặng.

Còn Ling vợ anh - từ bao giờ cũng vậy. Đẹp, trầm mặc, lạnh lùng. Không đòi hỏi, không ghen tuông, không tình cảm.

Cuộc hôn nhân này từ đầu đã là một giao dịch. Ling đủ thông minh để không làm phiền. Anh đủ “tôn trọng” để giữ hình ảnh ngoài mặt. Đôi bên có lợi. Không tình yêu, không ràng buộc

Cứ như thể cuộc hôn nhân này là một bản hợp đồng hoàn hảo.

---

Tối đến, Sky Garden rực rỡ ánh đèn như một bức tranh chuyển động. Giới truyền thông, người mẫu, các nhân vật tiếng tăm trong giới thời trang Thái Lan đều có mặt. Nơi này giống như một buổi trình diễn không chỉ của sản phẩm, mà còn là quyền lực và vẻ ngoài.

Orm đứng dưới ánh đèn trần mờ ấm, váy lụa đen cắt xẻ vừa phải, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Không đeo trang sức, không dùng nước hoa quá nồng. Nhưng khí chất lại khiến cả căn phòng lặng lại mỗi khi cô bước qua.

Từ góc xa, Ling bước vào. Màu đỏ trên váy cô như nhòe ra trong ánh sáng trắng dịu. Chiếc váy được cắt xẻ khéo léo, vừa đủ để không bị xem là khiêu khích, nhưng mỗi bước đi đều khiến lưng trần cô ánh lên lấp lánh.

Orm nhận ra cô ngay lập tức.
Không phải vì màu đỏ.
Mà vì một sự tồn tại khó lờ đi.

Cô quay mặt đi, vờ như mải trả lời câu hỏi từ truyền thông. Nhưng khóe mắt vẫn dõi theo từng chuyển động của Ling.

---

Bữa tiệc kéo dài. Âm nhạc vang đều. Rượu được rót liên tục.

Ling uống từng ly chậm rãi như thể đang tính toán lượng cồn để vừa đủ khiến mình thật, nhưng không mất kiểm soát. Cô không uống để say, cô uống để quên sự mệt mỏi khi phải mang mặt nạ mỗi ngày.

Orm giữ khoảng cách. Nhưng không có khoảnh khắc nào cô thực sự rời mắt khỏi Ling. Dù ở bất cứ góc nào của buổi tiệc, dù đang nói chuyện với ai.

Cô không hiểu nổi cảm giác trong ngực mình. Là lo lắng? Là tức giận? Hay là… thứ gì đó khác, mơ hồ hơn?

Winai xuất hiện lúc muộn, cùng một trợ lý nữ đi cạnh. Anh chỉ lướt mắt qua Ling, gật nhẹ. Không ai trách anh được vì từ đầu, anh chưa bao giờ giả vờ quan tâm.

Ling nhìn thấy tất cả, đôi mắt bình thản như nước. Nhưng sâu trong đó là một tâm tư không ai hay biết.

---

Khi buổi tiệc gần tàn, Orm chuẩn bị rời đi. Cô quay đầu theo phản xạ và thấy Ling đang đứng một mình gần lối thoát hiểm. Ánh sáng từ đèn phía hành lang rọi lên khuôn mặt cô, sắc sảo và có phần hoang dại.

Orm bước vội lại.

“Chị Ling?” – cô gọi.

Ling quay đầu, chậm rãi. Mắt cô ươn ướt, gương mặt đỏ lên vì men.

“Em…” – Ling nói khẽ. “Chị hơi mệt. Em có thể đưa chị về không?”

Không ai trong hai người nói thêm gì nữa.

Orm gật đầu.

---

Trên xe, không gian kín mít và im lặng. Thành phố ngoài kia vẫn chuyển động, nhưng bên trong chiếc xe, thời gian như ngưng đọng. Ling ngả đầu vào cửa kính, ánh đèn đường lướt qua phản chiếu thành những đốm sáng di động trên gò má cô.

Cô không mở mắt, nhưng nói khẽ:
“Em có từng nghĩ… chị chưa bao giờ xem em là "em chồng" không?”

Orm nắm chặt tay lái.
Cô không trả lời.
Cô đã nghĩ. Đã tự hỏi. Đã tránh đối diện.

“Chị từng nghĩ mình có thể lạnh lùng hơn thế.” – Ling thì thầm. “Nhưng em… lại khiến chị thấy mình còn quá yếu đuối.”

Trái tim Orm như bị bóp lại.

---

Về đến biệt thự, Orm dìu Ling lên phòng. Hơi rượu phả vào mặt cô khi Ling khẽ cười:
“Chị xin lỗi… làm phiền em rồi.”

“Không sao đâu.” – Orm nói, cố giữ khoảng cách, nhưng đôi tay vẫn không buông được khi ánh mắt của Ling giữ chặt lấy cô.

“Orm… ở lại với chị được không?” – Ling nói khẽ khi cô quay người. Chỉ một câu nói nhưng cũng đủ khiến trái tim Orm rung động mãnh liệt.

Orm ngồi bên mép giường, hai bàn tay siết chặt lấy nhau trong lòng. Cô cảm thấy trái tim mình vừa rộng ra vừa co lại, như thể đang bị ai đó kéo giãn ra đến tận cùng.

Từ bé đến lớn, Orm luôn là người đứng phía sau – yên lặng, tách biệt, không gây chú ý. Nhưng từ khi Ling bước vào ngôi nhà này, mọi thứ trong cô bắt đầu xao động. Một cách âm thầm và dai dẳng. Không phải vì sự dịu dàng của chị, cũng không chỉ vì vẻ đẹp mỏng manh ấy – mà vì một cảm giác khó lý giải.

Ling nằm ngay trước mắt – mong manh đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến mọi giới hạn vỡ tan – Orm mới hiểu: cảm xúc này đã không còn tên gọi rõ ràng.

Ling khẽ nghiêng đầu sang phía cô. Một cái chạm ánh nhìn – dịu như lụa, nhưng khiến Orm như bị lột trần. Trong giây lát, tất cả những lớp phòng vệ mà cô cẩn thận dựng lên đều trở nên vô nghĩa.

Orm cúi người, thật gần. Mái tóc chị lòa xòa trên gối, và đôi môi ấy – tái nhợt vì rượu – dường như đang chờ đợi một điều gì đó.

Nụ hôn đến lặng lẽ, như thể đã ở đó từ trước, chỉ là giờ mới có lý do để hiển hiện. Một khoảnh khắc chạm khẽ nhưng đánh thức tất cả – từ những khát khao cô từng kìm nén, đến nỗi sợ hãi vốn âm ỉ trong tim.

Ling không đẩy ra. Cũng không đáp lại vội vàng. Chị chỉ khẽ hé môi, như một lời thú nhận không thành tiếng. Và Orm hiểu – đây không phải là sự bồng bột. Cũng chẳng phải sự yếu đuối. Đây là lựa chọn – lặng lẽ, không cần lý lẽ, không cần lời giải thích.

Sau nụ hôn, Orm ngồi lại. Tim cô đập mạnh. Vừa là vì tội lỗi, vừa vì nỗi lo rằng điều vừa xảy ra sẽ mãi in hằn trong cô, không thể xóa đi.

Còn Ling – vẫn nằm đó, nhắm mắt. Nhưng gương mặt chị lúc này không còn căng cứng nữa. Như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình.

Cả căn phòng lặng im. Nhưng bên dưới sự tĩnh lặng ấy, có hai tâm hồn đang dao động – chậm rãi, từng nhịp, như những con sóng âm thầm đập vào bờ. Không ai lên tiếng. Nhưng mọi điều đã xảy ra đều quá chân thật.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro